Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 1: Có duyên



Giới thiệu chung về nhân vật chính và phụ:

– Nữ chính: Hàn Yên Nhi

– Nữ phụ: Hàn Tĩnh Chi

– Nam Chính: Cao Trường Cung

– Nam phụ: Diệp Hoan… (có rất nhiều)

Tại thành phố New York rộng lớn. Vào ban đêm các vũ trường rất sôi nổi.

Tại quán bar Rudy’s Bar & Grill. Mọi người đều đang nhảy múa sôi động và uống rượu. Các cô vũ nữ thì đang nhảy múa trên sân khấu. Các anh chàng vệ sĩ với gương mặt hình sự đang canh gác.

” Cho tôi vào!” _ Hàn Tĩnh Chi và Diệp Hoan đang mang Hàn Yên Nhi vào trong bar (Diệp Hoan cõng Yên Nhi)

Những anh chàng vệ sĩ nói: “Mời cô đưa chứng minh thư!”

Hàn Tĩnh Chi đưa chứng minh thư của mình cho đám vệ sĩ kia. Sau một hồi suy xét, họ trả lại thẻ cho cô ta. Vì cô ta trên 18 tuổi.

Họ đưa cô vào một phòng trong quán bar và Hàn Tĩnh Chi đang gọi cho một ai đó: “A lô, đến đi! Tôi đưa nó đến rồi!”

” Được! Tôi đang đến.” _ người đầu dây bên kia.

15 phút sau…

Hai người họ bắt đầu giao dịch. Ông ta đưa cho Hàn Tĩnh Chi 1 cọc tiền toàn là tờ đô la. Cô ta cầm lấy tiền và đếm, vui vẻ nói: “Cảm ơn ông rất nhiều. Chúc ông vui vẻ nhé!”

Đúng lúc đó, Hàn Yên Nhi tỉnh dậy. Cô ngạc nhiên, và hoảng sợ: “Tĩnh Chi! Sao em lại ở đây? Và cả anh nữa, Diệp Hoan. Em, sao chị lại ở đây? Ông ta là ai? Tại sao?”

Hàn Tĩnh Chi tức giận, quát: “Chị hỏi nhiều để làm cái gì. Tôi nói cho chị nghe. Chị thì bị tàn tật. Em đã tìm cho chị một mẫu người đàn ông lí tưởng cho chị. Chị hãy cưng chiều ông ấy giúp em nha~?”

Cô xua tay, hét lớn: “Tĩnh Chi Và Diệp Hoan, hai người cứu em với. Giúp em ra khỏi đây đi. Chị là chị của em mà. Em là vợ anh mà, Diệp Hoan.”

Diệp Hoan và Hàn Tĩnh Chi vui vẻ rời đi. Để lại cô trong căn phòng đó, với lão già kia.

Sau khi hai người họ đi, ông ta cởi đồ ra. Nhìn cô như một con sói đói. Ông ta bước lên giường, đè người cô xuống. Gương mặt thèm khát, miệng thì cứ chảy nước miếng: ” Ôi, bấy bì! Tối nay, em chiều anh nha. Anh sẽ nhẹ nhàng với em. Đây là lần đầu của em mà. Anh sẽ chiều theo tất cả mọi thứ em muốn.

Cô đã xem phim rất nhiều lần và nhiều lần thấy cảnh này. Cô nhanh trí, vuốt ve mật ông ta, nũng nịu: “Ừm~, nếu ông nói vậy thì biết sao giờ. Em sẽ chiều theo ý của ông. Miễn sao ông giữ lời là được~.”

Ông ta cười, nhìn cô với đôi mắt gian xảo. Ông ta ngửi cổ của cô. Lúc đo, cô đã cào vào mắt của ông ta. Vì không đi được, cô đành phải bò. Cô bò ra khỏi giường, mở cửa phòng ra. Lúc đó, có một người đàn ông đang vội vã. Cô nắm chân anh ta: “Anh… làm ơn cứu tôi với!”

Ông ta đang nằm quằn quại trên giường, đau đớn đi ra lôi cô vào. Thấy anh ta đang đứng và bị cô cầm lấy chân. Ông ta bỗng sợ hãi: “Dạ chào Cao tổng. Anh làm gì ở đây vậy ạ?”

Anh lạnh lùng hỏi ngược: “Tôi có nghĩa vụ là phải trả lời câu hỏi này sao?”

Ông ta xua tay lia lịa, mồ hôi chảy đầm đìa: “Dạ… tôi đâu dám!”

Anh lạnh lùng hỏi: ” Cô gái này là ai?”

Ông ta cười, ấp úng: “Đây là một… cô em tôi vừa thuê trong bar. Anh… Cao tổng không phải để ý đâu ạ.”

Cô cầm chặt chân Cao Trường Cung, khóc sướt mướt: “Không phải vậy đâu. Ông ta bắt tôi lại và phải chiều ông ta tối nay. Nhưng tôi đâu quen ông ta. Tôi chỉ là một thiếu nữ bị ông ta đưa vào đây mà thôi. Anh giúp tôi nha?”

Anh thấy có gì đó là lạ, bế cô lên, lạnh lùng hỏi: “Liệu ông có thể nhường cho tôi cô gái này đêm nay được không nhỉ? Tôi sẽ gọi cho ông một em khác, ngon hơn em này. Được chứ?”

Ông ta xua tay lia lịa: “Vâng, anh cứ lấy. Không làm phiền Cao tổng nữa. Chào… chào anh!”

Anh bế cô ra khỏi đó. Bỏ cô vào con xe Lamborghini của anh. Anh đưa cho cô chai nước: “Cô uống đi, chắc nãy giờ khát lắm nhỉ?”

Cô không tin anh, lắc đầu: “Yên tâm đi! Tôi không làm gì em đâu!”

Cô chỉ dám cầm lấy chai nước chứ không dám uống nó. Chẳng biết nhà cô ở đâu nên anh đưa về nhà riêng của anh.

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1932096/markdown/17575009/1612707201752.jpg-original600webp?sign=53f87d173ea4dc21a1dfa095ed12aaeb&t=6080bc80)

Cô ngạc nhiên: “Đây là nhà của anh sao?”

Anh vui vẻ: “Đây là nhà của tôi. Mời em xuống xe!”

Lúc này, mặt cô buồn bã: “Tôi… tôi không đi được. Anh có thể…”

Cô chưa nói xong anh đã bế cô lên. Khiến cô rất bất ngờ.

Anh bế cô và bước vào nhà. Một cô giúp việc bước ra, mặt mừng rỡ: “Cậu chủ…”

Cô ta ngạc nhiên khi thấy anh đang bế cô. Thản nhiên bước qua không một lời nói. Cô ta tức giận: “Cô ta là ai? Tại sao cậu lại bế cô ta vào nhà vậy ạ?”

Anh quay sang, nhìn cô ta với đôi mắt đáng sợ, lạnh lùng nói: “Tôi có nghĩ vụ là phải trả lời cái câu hỏi đó của một con nô tì như cô sao? Cô không có cái tư cách tra hỏi tôi đâu. Tôi nói cho cô biết nếu còn có lần sau thì đừng trách!”

Anh bước lên trên bậc thang. Cô ta hậm hực: “Anh…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.