Cố Chấp Trong Lòng Anh

Chương 49: Sinh viên chuyển trường



Sau khi Hứa Kỳ hỏi ý kiến cha mình và được sự đồng ý của ông, Hứa Kỳ kể hết toàn bộ chuyện về gia tộc mình cho Biên Biên nghe, dù sao thì Biên Biên có khế ước máu đối với tộc sói mà nói đây cũng coi như là người trong nhà.

“Nhiều thế kỷ qua, tộc sói và con người cùng sinh sống và tồn tại với nhau nhưng sự tồn tại của tộc sói là một bí mật đối với con người. Bởi vì thần kinh của con người rất yếu, nếu bọn họ biết có sự tồn lại của tộc sói, đảm bảo là sẽ bị hù điên mất. Con người không chấp nhận được tộc sói thì tất nhiên là không thể chấp nhận được đám người chết như Lục Diễn ha ha ha ha, tộc bọn họ còn ít thấy ánh mặt trời hơn chúng tớ nữa.”

“Chết, tộc người chết?” Biên Biên nổi da gà đầy lưng: “Cậu nói anh Lục Diễn không phải người sống à?”

Hứa Kỳ ghét bỏ nói: “Sao anh ta có thể là người sống chứ, ở xa thật xa đã ngửi thấy mùi xác chết thối trong mộ, tởm muốn chết.”

Mặc dù Biên Biên nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn thấy sởn tóc gáy, đặc biệt là bình thường cô hay ăn cơm và học bài cùng Lục Diễn, có đôi khi hai người còn làm thí nghiệm đến khuya.

Quá rợn người rồi!

Hứa Kỳ tiếp tục nói: “Con cháu tộc sói bọn tớ trải rộng khắp thế giới, tộc nhân* đông đảo, dù sao thì khả năng sinh sản của chúng tớ rất mạnh mẽ, tinh lực dồi dào, sinh sản không ngừng, không giống tộc người chết của Lục Diễn, người đâu nhạt nhẽo…”

*Tộc nhân: người trong tộc.

Khóe miệng Biên Biên giật giật, cô phát hiện ra tuy là Hứa Kỳ ghét Lục Diễn nhưng nói không quá ba câu là lại lôi Lục Diễn lên sân khấu.

Đây đâu phải là ghét, đây là yêu mà.

“Việc kinh doanh của tộc sói bọn tớ vô cùng đoàn kết, đoàn kết hơn con người các cậu nhiều, vả lại cũng không có nhiều mâu thuẫn với nhau cho nên nhà nhà đều tương đối giàu có. Gần núi ăn nhờ núi, các trưởng bối lớn tuổi đều đang kinh doanh khai thác kim loại hiếm, tuy nhiên mấy năm gần đây nó không còn là ngành công nghiệp mới nữa, những con người trẻ tuổi cũng bắt đầu cố gắng phát triển các công nghệ năng lượng mới. Nói tóm lại, chúng tớ cùng nhau trông coi và giúp đỡ lẫn nhau, một nhà gặp khó khăn, nhà khác sẽ không ngồi nhìn. Giống như cha tớ, vì khăng khăng muốn cưới con người là mẹ tớ, trưởng bối trong nhà không đồng ý cho nên ông biến bà thành sói, tự mình ra làm riêng, thế nhưng các chú bác trong nhà vẫn hay ngầm giúp cha tớ.”

“Thật tốt.”

“Cũng không hẳn, bọn tớ hoàn toàn khác đám người chết Lục Diễn, tính cách bọn họ giả dối ích kỷ, lừa lọc đấu đá lẫn nhau, so với con người thì đáng sợ hơn nhiều. Tục ngữ nói, đoàn kết chính là sức mạnh, ở phương diện này đám người chết ấy không thể bằng tộc sói bọn tớ, công việc kinh doanh cũng không lớn như chúng tớ. Ngoại trừ trang sức và đồ cổ, nghe nói gần đây bọn họ còn định tham gia vào công nghệ sinh học, cười chết, công nghệ tiên tiến như thế, bọn họ toàn là mấy bộ xương già đã ngủ mấy trăm năm, đầu óc còn có thể dùng được à. Khụ khụ, dĩ nhiên, Lục Diễn là ngoại lệ.”

“Tiểu Kỳ, tớ phát hiện hình như cậu khá là quan tâm đến anh Lục Diễn í.”

Hứa Kỳ vỗ ót Biên Biên một cái trách cứ: “Tớ để ý đến anh ta nhiều là vì ghét anh ta!”

“Thật không?”

“Thật, nếu không thì tớ còn thích anh ta nhưng tớ nói cho cậu biết, người chết bọn họ không sinh con được, cho nên không có dục vọ.ng, tính tình lãnh đạm, không thích làm ai đâu!”

Biên Biên: “……”

Ai muốn biết cái này chứ.

Hứa Kỳ nói đông nói tây, kể lịch sử làm giàu của tộc bọn họ, nhân tiện diss tộc người chết của Lục Diễn, cuối cùng cũng chịu nói đến vấn đề chính.

“Ký khế ước máu, dù là cách muôn sông nghìn núi, cảm xúc của cậu đối phương đều có thể cảm nhận được.” Hứa Kỳ vu.ốt ve dấu răng trên cổ tay Biên Biên: “Cho nên cậu đã là hoa có chủ, không được đồng ý lời tỏ tình của người khác bừa bãi đâu đấy, nếu không thì đối phương sẽ rất đau khổ.”

Biên Biên ngoan ngoãn gật đầu, vốn dĩ cô không có tâm trạng yêu đương.

“Thế tại sao anh ấy rời bỏ tớ, còn xóa ký ức nữa?”

“Cái này…”

Hứa Kỳ bất đắc dĩ nói: “Sói rất trung thành, đến chết cũng không rời bỏ người mình yêu, trừ khi…”

“Trừ khi gì?”

“Trừ khi cậu ta đã chết.”

Câu này vừa được nói ra Biên Biên như ngừng thở, sau đó bắt đầu th.ở dốc, cơn đau âm ỉ lan ra khắp người, phút chốc mắt đỏ ửng lên.

“Anh ấy đã chết…”

“Ối ối, cậu đừng khóc mà.” Hứa Kỳ lập tức lấy khăn giấy ra cho Biên Biên lau nước mắt: “Là tớ nói bậy, cậu đừng khóc, tớ sai rồi tớ sai rồi, ôi, cái miệng thối này của tớ.”

Biên Biên không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến vậy.

Người nọ ở cô trong lòng chỉ là cái bóng mơ hồ, nhưng chỉ cần nghĩ đến cậu không còn ở trên thế giới này…

Trái tim cô tan nát.

“Cậu ta không có chết, tớ nói đùa thôi.” Hứa Kỳ đành phải nói: “Nếu sói chết, khế ước máu sẽ biến mất, ấn ký của cậu không có mất, chứng tỏ cậu ta còn sống đó. Cậu suy nghĩ tích cực lên, một ngày nào đó cậu sẽ nhớ ra cậu ta thôi.”

“Thật, thật vậy không?”

“Tất nhiên rồi.”

Biên Biên yên tâm, chỉ cần cậu còn sống khỏe mạnh, nhớ ra hay không cũng không sao, miễn là cậu sống tốt.

Hứa Kỳ không dám nhắc đến chuyện này nữa, nhìn phản ứng của Biên Biên là biết, trước khi Biên Biên bị xóa ký ức chắc chắn là đã trải qua một chuyện tình khó quên, đến mức khi ký ức biến mất thì tình cảm vẫn còn đó.

Con người sẽ không quên người mình yêu, chỉ là tạm thời không nhớ ra mà thôi.

Hứa Kỳ nói lảng sang chuyện khác: “Nói cho cậu biết, mấy đêm trước cha tớ và vài chú bác uống bia với nhau, tớ nghe thấy bọn họ đang bàn về chuyện Vua Sói.”

“Vua Sói?”

“Vua Sói là truyền thuyết được lưu truyền qua trăm năm của tộc bọn tớ, trước đây tớ cứ cho là thần thoại thôi, nói ngài không chỉ là vua của bọn tớ mà còn là vua của vạn vật, là thần minh đó.”

“Thật à?”

“Làm sao tớ biết, Hứa gia bọn tớ coi như đã là người ngoài nên không được quyền biết mấy tin tức quan trọng, chỉ nghe ngóng được chút tin đồn thôi. Có điều, nếu Vua Sói đã trở lại thật thì toàn bộ sản nghiệp của chúng tớ đều là của ngài, wow, đảm bảo ngài là người giàu nhất thế giới!”

“Tuyệt ghê nhỉ?”

“Đương nhiên, cậu không biết tộc sói có nhiều tiền cỡ nào đâu! Thậm chí, nghĩ tớ còn chẳng dám nghĩ, ngài là thiên mệnh chi tử* đấy!”

*Thiên mệnh chi tử: người con của trời.

“Cậu nói ngài là thần minh, thần minh sẽ quan tâm đến tiền bạc à?”

“Thần minh chỉ là cách so sánh thôi, là so sánh đó cậu có hiểu không?” Hứa Kỳ gõ đầu Biên Biên một cái: “Ý muốn nói là ngài vô cùng tuyệt vời.”

“Ồ.”

Hứa Kỳ rảnh rỗi là tóm Biên Biên lại kể cho cô nghe về tộc mình. Hứa Kỳ rất thích tám chuyện nhưng mấy chuyện này lại không thể kể cho con người nghe, Biên Biên xem như đã là người trong nhà, cho nên Hứa Kỳ hứng khởi kể hết cho Biên Biên nghe.

Nói đến cũng lạ, rõ ràng là chuyện quá sức tưởng tượng nhưng Biên Biên lại bình tĩnh lạ thường.

Đổi lại Triệu Đường Đường, nếu biết bạn cùng phòng của mình không phải người mà là sói chỉ sợ sẽ điên mất.

**

Tối hôm đó, Biên Biên và Hứa Kỳ ở phòng thí nghiệm làm thí nghiệm đến chín giờ mới trở về ký túc xá.

Tòa nhà thí nghiệm nằm ở góc xa nhất phía Đông Nam trường học, nó cách khu vực sinh hoạt của sinh viên vài trăm mét và phải đi qua một con rất hẹp và vắng vẻ, một bên của con đường là ký túc xá cũ dây leo chằng chịt một bên là tường rào.

Biên Biên không dám đi một mình ở con đường này, may mà có Hứa Kỳ đi cùng cô.

Khuôn viên trường rất rộng, hơn nữa có nhiều cây, mà toàn là những cây cao chót vót cành lá xum xuê. Trước kia thỉnh thoảng sẽ có một số người ở bên ngoài vào trốn ở đây quấy rối nữ sinh, sau đó trường học đã lắp đèn đường ở nơi âm u này.

Có điều không biết vì sao, tối hôm nay đèn đường ở đây không được bật.

Biên Biên định lấy điện thoại mở đèn pin, Hứa Kỳ cản cô lại: “Không sao, tớ có thể nhìn thấy, cậu cứ đi theo tớ là được.”

Vì thế Biên Biên an tâm đi bên cạnh Hứa Kỳ, đi được vài bước chợt Hứa Kỳ dừng lại.

Biên Biên nhìn theo ánh mắt lạnh như băng của Hứa Kỳ, ở phía trước con đường nhỏ có hai người đàn ông mặc đồ vest đang đứng.

Trái tim Biên Biên đập mạnh dữ dội, cô nghĩ đến chuyện nữ sinh bị quấy rối làm cả người căng cứng, cảnh giác nhìn hai người đối diện.

Còn Hứa Kỳ thì sắc mặt càng ngày càng khó coi.

“Tiêu rồi.”

Biên Biên run rẩy hỏi: “Sao, sao thế?”

“Là người chết.”

“Ối!”

“Trừ khi biến thân, nếu không thì tớ không có khả năng đánh lại bọn họ.”

Biên Biên biết bình thường Hứa Kỳ rất mạnh, một mình Hứa Kỳ có thể bê bốn bình nước, bản lĩnh cũng không tệ lắm, mỗi lần đánh bóng rổ, nam sinh còn đánh không lại cô ấy.

“Vậy… cậu biến thân đi.”

“Biến không được, mẹ tớ là người nên tớ chỉ có một nửa là sói, chưa từng biến thân bao giờ.”

“……”

Đây là sói giả à.

Hai người đàn ông mặc đồ vest bước chầm chậm về phía Biên Biên và Hứa Kỳ.

“Không thì cậu thử một lần đi?”

Hứa Kỳ cũng liều mạng, tiến lên một bước, hét lên: “Tớ biến đây!”

Một cơn gió hiu quạnh thổi qua, Hứa Kỳ vẫn là Hứa Kỳ.

Thấy hai người đàn ông kia bước đến ngày càng gần, Biên Biên nắm chặt góc áo Hứa Kỳ: “Không thì… hay là chạy đi.”

“Đừng mong, tớ không biến thân được thì không thể chạy trốn đám người chết này, thậm chí cậu còn không thể chạy được, tốc độ bọn họ chạy có thể đuổi theo tàu K. Tất nhiên là, sau khi biến thân tốc độ chạy của tộc sói bọn tớ có thể đuổi theo tàu D hoặc tàu cao tốc G* nữa kìa.”

*Tàu K (tàu nhanh, kuàisù, 快速) là loại tàu chạy chậm nhất và lâu đời nhất ở Trung Quốc và có nhiều điểm dừng nhất. Loại tàu này có cả ghế cứng và ghế mềm cũng như giường cứng và giường mềm. Tốc độ tối đa: 120km/h.

Tàu D (tàu con thoi, dòngchē, 动车) là tàu chạy nhanh thứ hai ở Trung Quốc với vận tốc tối đa 250 km/h. Tàu D chỉ dừng ở các thành phố lớn và đôi khi còn chạy không điểm dừng.

Tàu G (tàu cao tốc, viết tắt của từ gāotiě, 高铁) là tàu con thoi của Trung Quốc – đây là loại tàu chạy nhanh nhất với vận tốc tối đa 400 km/h. Vé tàu loại này thường đắt nhất (Theo vn.trip.com).

“Này, bây giờ mà cậu còn khoe khoang được hả.” Biên Biên sắp khóc đến nơi: “Có lẽ là bọn họ đi ngang qua thôi, chúng mình nhường đường cho bọn họ được không?”

Hứa Kỳ nghiến răng, chấp hai người đàn ông mặc vest: “Nhường đường? Tộc sói bọn tớ không bao giờ nhường đường cho đám người chết ấy.”

Biên Biên: “……”

Cái thứ kiêu căng đáng chết này.

“Tộc sói và huyết tộc hàng trăm năm qua nước sông không phạm nước giếng, hai người đang làm gì vậy!”

Hai người đàn ông kia ngoảnh mặt làm ngơ trước câu hỏi của Hứa Kỳ,bọn họ bước đến trước mặt Hứa Kỳ và nhe hàm răng sắc nhọn ra, một trái một phải nhào vào người Hứa Kỳ.

Hứa Kỳ buông tay Biên Biên ra, sau đó nhảy lên, nhanh nhẹn nhảy lên bám vào dây leo xung quanh tránh đòn tấn công của hai người nọ.

Hứa Kỳ một bên né đòn, một bên quay đầu lại hét lên: “Trần Biên Biên, bọn họ nhắm vào tớ, cậu mau chạy đi!”

Biên Biên biết mình ở đây không chỉ không giúp được Hứa Kỳ mà còn làm gánh nặng nữa, thế nên lảo đảo chạy đi: “Tớ… tớ đi gọi người đến giúp!”

Biên Biên mới vừa chạy ra khỏi con đường nhỏ hẹp bên khu thí nghiệm thì thấy Lục Diễn và một vài nam sinh bước ra từ trong khu nhà học đối diện đi về phía sân bóng, trong tay bọn họ còn cầm bóng rổ.

“Học trưởng*! Mau đi với em!” Biên Biên bất chấp hết, nhào tới nắm lấy Lục Diễn kéo chạy đi.

*Học trưởng: đàn anh khóa trên.

Lục Diễn cảm thấy không bình thường, vội vàng hỏi: “Sao thế?”

“Không kịp giải thích, Hứa Kỳ gặp nguy hiểm!”

Lục Diễn vội vã chạy tới tòa nhà thí nghiệm, tốc độ chạy như bay, cậu ta đi xuyên qua khu rừng như thể không gì có thể cản trở được, phút chốc đã bỏ xa Biên Biên.

Đa phần thì nếu đánh solo 1v1 thì huyết tộc yếu đuối không phải là đối thủ của tộc sói dũng mãnh, tuy Hứa Kỳ là sói nhưng vẫn có một nửa dòng máu con người, đối phó với một người đàn ông huyết tộc đã là quá sức chứ đừng nói đến hai người đàn ông.

Vài phút sau Hứa Kỳ đã bị hai người đàn ông bắt được, ấn giữ trên đất, bọn họ nhe ra cặp răng nanh dài, chuẩn bị cắ.n vào cổ Hứa Kỳ.

Giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Lục Diễn xông tới, không nể nang ai mà cho mỗi người đàn ông một cú đá, đá bay bọn họ văng ra xa.

Hai người đàn ông kia nhanh chóng đứng dậy, định phản kích lại thì nhận ra người đứng ở trước mặt bọn họ là Lục Diễn.

Hai người đàn ông vội quỳ một chân xuống và cúi đầu, sợ hãi hô một tiếng: “Tiên sinh.”

Lúc này Lục Diễn không còn là người đàn ông ôn hòa thường ngày, ánh mắt cậu ta lạnh lẽo u ám ――

“Ai cho phép hai người ra tay với tộc sói.”

Hai người đàn ông nọ nhìn nhau, sau một lúc lâu một trong hai người muốn mở miệng nói thì đột nhiên một người khác lên tiếng trách móc: “Tiên sinh, con chó nhỏ này thường xuyên đặt điều về ngài, chúng tôi chỉ muốn dạy dỗ cô ta một chút.”

Hứa Kỳ lập tức xù lông: “Mẹ nó, mắng ai là con chó nhỏ hả!”

“Nửa người nửa sói, thật đáng xấu hổ.”

“Ồ lạ ghê, người chết các người quản lý cả Thái Bình Dương hả, lo nhiều thế! Có đáng xấu hổ cũng không đến lượt người chết mấy người lo!”

“Bình thường cô mắng chửi cái gì đừng tưởng là bọn tôi không biết!”

Lục Diễn nâng cằm, ánh mắt lóe sáng, cậu ta biết là hai người này đang nói dối nhưng giờ Lục Diễn cũng không nóng lòng vạch trần bọn họ.

“Xin lỗi Hứa tiểu thư đi.” Lục Diễn lạnh lùng nói: “Nếu có lần sau, tôi sẽ chôn sống hai người.”

Bọn họ biết, Lục Diễn cũng không phải nói cho vui. Trong gia tộc, cậu ta là người vô cùng tàn nhẫn, nói được thì làm được.

“Vâng, bọn tôi đã rõ.”

Hai người nọ xin lỗi Hứa Kỳ rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Lục Diễn quay đầu lại, đưa tay ra muốn kéo Hứa Kỳ đứng dậy.

Tay Lục Diễn đẹp đến không còn lời gì để nói, đốt ngón tay thon dài, gân xanh nhàn nhạt trên mu bàn tay trắng nõn, nghe nói cậu ta chơi đàn piano đạt được hạng nhất và còn nhận được giải thưởng quốc tế.

Hứa Kỳ bĩu môi, nắm lấy tay Lục Diễn đứng dậy sửa sang lại quần áo xộc xệch.

“Nghe nói người chết các anh đều là quý ông lịch lãm, xem ra là nói quá rồi, hai người vừa nãy chả khác gì mấy tên đầu đường xó chợ.”

Lục Diễn mỉm cười: “Không phải ai cũng lễ phép cả, ví dụ như tôi gọi em là đàn em thì em cũng nên gọi tôi một tiếng đàn anh chứ không phải là người chết này người chết nọ.”

Một lúc sau Hứa Kỳ mới nhận ra là Lục Diễn đang mắng mình không lễ phép, Hứa Kỳ giận đến đỏ mặt, muốn phản bác lại nhưng không có cách nào để bác bỏ, Hứa Kỳ chẳng bao giờ kiêng dè khi mắng mỏ Lục Diễn ở trong trường, tất cả mọi người đều biết chuyện này.

Tính ra, đây là lần đầu tiên Hứa Kỳ nói chuyện với Lục Diễn.

Hứa Kỳ tức giận nói: “Anh cũng có thể mắng lại.”

Lục Diễn nghiêm túc giải thích: “Tôi không bao giờ mắng chửi người khác cả.”

“Đạo, đạo đức giả.” Hứa Kỳ lườm Lục Diễn, bĩu môi nói: “Người chết huyết tộc mấy người đều là đạo đức giả.”

Lục Diễn cười to: “Con sói nhỏ, em có sự hiểu lầm sâu sắc về chúng tôi đấy.”

Thoáng cái mặt Hứa Kỳ đỏ lên, cậu ta thế mà dám gọi mình là con sói nhỏ, cách gọi này quá đáng giận!

“Anh… Anh không được gọi tôi như vậy!”

“Không được gọi là đàn em, tên cũng không thể gọi, vậy tôi phải gọi em là cái gì đây, cô bé lai tạp?”

Hứa Kỳ mở to hai mắt hết cỡ, trái tim đập nhanh còn hơn tàu siêu tốc nữa.

Còn Lục Diễn thì vẫn cười, nụ cười lịch sự nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác xấu xa.

“Anh anh anh… anh nói năng bậy bạ!”

“Có muốn tôi đưa cô về ký túc xá không?”

“Không cần!”

Hứa Kỳ đỏ mặt, sờ vết trầy trên mặt, bước đi: “Biên Biên, cậu ở đâu thế!”

Biên Biên thở hồng hộc chạy tới: “Cậu không sao chứ!”

“Không sao, tớ đánh bọn họ chạy hết rồi! Đừng sợ.”

“Cậu đánh bọn họ đánh chạy?” Biên Biên nghi ngờ nhìn sang Lục Diễn đang đứng: “Thật vậy à?”

“Cậu không tin tớ?”

“Không phải.”

“Tức chết rồi, về ký túc xá thô. Đúng rồi, chuyện hôm nay không được nói cho mọi người trong phòng biết.”

“Ừm, biết rồi.”

Biên Biên ngoan ngoãn nắm tay Hứa Kỳ, cùng nhau quay về ký túc xá.

Về đến phòng, Biên Biên mở hòm thuốc tìm băng keo cá nhân dán lên bên má của Hứa Kỳ.

“Sao thế, sao mặt bị thương vậy nè.” Triệu Đường Đường đi tới, cởi áo khoác của Hứa Kỳ ra: “Quần áo còn dính bùn nữa.”

“Té ngã.” Hứa Kỳ không chút do dự nói: “Trời tối đường trơn, té ngã.”

“Chắc là ban ngày cậu mắng anh Lục Diễn nhiều quá nên bị báo ứng.”

Biên Biên ngạc nhiên nhìn Triệu Đường Đường, thán phục: “Thông minh ghê! Thế mà bị cậu biết hết rồi.”

Triệu Đường Đường vô cùng đắc ý nói: “Đương nhiên.”

Hứa Kỳ trợn mắt và quay lại giường mình, giật mạnh rèm che lại.

Triệu Đường Đường lè lưỡi với Biên Biên, nói nhỏ: “Tớ chọc cậu ấy giận rồi?”

Biên Biên giải thích: “Không phải cậu đâu, người chọc cậu ấy giận là người khác cơ.”

**

Từ ngày Lục Diễn cảnh cáo hai người đàn ông của huyết tộc, mấy ngày qua Hứa Kỳ sống bình yên hẳn, không còn ai dám tới làm phiền.

Biên Biên hỏi Hứa Kỳ suốt, hỏi cô ấy có chắc chắn là không cần nói chuyện này cho cha mẹ cậu ấy không, Hứa Kỳ nói: “Cha tớ nóng tính lắm, ông ấy mà biết huyết tộc tìm đến tớ, có lẽ sẽ chạy tận hang ổ của bọn họ đập phá.”

Hứa Kỳ hùng hổ nói với Biên Biên rằng tộc sói và huyết tộc duy trì hòa bình được nhiều năm như vậy không dễ dàng gì, cô ấy đâu thể để mối quan hệ này bị phá hủy vì cô ấy.

Nói chung thì Biên Biên cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nếu hòa bình hai tộc quan trọng đến thế thì sao người huyết tộc lại manh động chỉ vì do Hứa Kỳ mắng Lục Diễn mà ra tay với cô ấy chứ.

Có điều đây cũng không phải vấn đề Biên Biên lo lắng.

Biên Biên đề nghị với Hứa Kỳ mời đàn anh Lục Diễn ăn một bữa cơm, cảm ơn cậu ta đêm đó giúp đỡ nhưng Hứa Kỳ kiên quyết không đồng ý.

“Tộc sói chúng tớ không bao giờ mời đám người chết đó ăn cơm đâu, đây là vấn đề nguyên tắc!”

“Nhưng tốt xấu gì người ta cũng giúp chúng ta mà.”

“Anh ta giúp tớ, hừ, anh ta còn gọi tớ là cô bé lai tạp kìa.”

Hứa Kỳ vừa tức vừa tủi: “Mặc dù tớ là nửa người nửa sói nhưng anh ta cũng làm nhục người khác quá đáng rồi đấy, à không, làm nhục sói.”

Biên Biên cười trộm: “Có lẽ anh Lục Diễn không có ý đó đâu, huống chi so với cậu mắng người ta là người chết, cô bé lai tạp chả là gì.”

“Trần Biên Biên, cậu ở phe bên đó hả! Chẳng lẽ cậu thấy anh ta đẹp trai nên xiêu lòng rồi, đừng quên cậu có khế ước máu, cậu mãi mãi là người tộc sói bọn tớ!”

Biên Biên nhíu mày: “Lôi tớ vào làm gì, hơn nữa tớ có bao giờ nói Lục Diễn đẹp trai đâu, người nói anh ấy đẹp, toàn là cậu đó thôi.”

“Tớ…”

Hứa Kỳ nghẹn họng, bực mình nên quay đầu đi chỗ khác, Hứa Kỳ nổi giận lên y như cái ấm nước sôi sùng sục.

“Đi đi mà, đi nói cảm ơn chút chắc không sao, nói một câu cảm ơn hoặc là tặng quà.”

“Không là không! Tộc sói bọn tớ dù có chết cũng không tặng quà cho huyết tộc.”

Tuy là bên ngoài thì Hứa Kỳ không chịu nhưng Biên Biên lại thấy trong giờ học Hứa Kỳ lén dùng điện thoại tìm kiếm mấy từ khóa như: Tặng quà cho bạn nam nên tặng cái gì?

Hoặc là: Nam sinh thích quà như thế nào? Nam sinh lớn lên đẹp trai thích quà gì? Tặng quà gì cho nam sinh nhà giàu?

Biên Biên:……

Tan học Lục Diễn đi ra khỏi khu nhà học, chợt cậu ta mỉm cười khi nhìn những khóm hoa cẩm tú cầu màu tím trong vườn và tiến lại gần những khóm hoa ấy: “Con sói nhỏ, tìm tôi có việc gì?”

Hứa Kỳ mặt mày khó chịu đi từ bụi hoa ra, đưa cho Lục Diễn một túi vải nhỏ: “Nè, tặng anh.”

Lục Diễn vui mừng mở túi vải ra, thế nhưng phát hiện trong đó là hai túi máu tươi!

Vui mừng biến thành ngạc nhiên, nụ cười trên mặt cậu ta cũng dần dần biến mất.

“Em…”

“Tộc sói chúng tôi có ơn tất báo, anh nhận cái này đi, từ nay chúng ta không ai nợ ai.”

Nói xong Hứa Kỳ xoay người bước đi, nhưng đi được hai bước lại quay về chỗ cũ và nói với Lục Diễn bằng giọng bực dọc: “Sau này tôi cũng sẽ không mắng anh nữa.”

“Hứa Kỳ.”

Đây là lần đầu tiên Lục Diễn gọi Hứa Kỳ một cách nghiêm túc, cậu ta nhìn Hứa Kỳ, đôi mắt xinh đẹp màu cà phê nhạt ánh lên ánh sáng nhạt: “Đây là máu người, từ đâu em có?”

“Anh đừng lo nhiều.”

“Em trộm trong viện?”

“Không phải, tôi không có trộm, tôi mua đấy!”

“Mua của ai, trong viện sẽ không bán thứ quý giá vậy cho em, này không hợp quy tắc.”

“Tôi hỏi mua chỗ học trưởng khác được chưa!” Hứa Kỳ oan ức nói: “Hết hai tháng tiền tiêu vặt của tôi mà anh còn… còn hỏi giống như thẩm tra phạm nhân.”

Giọng điệu Lục Diễn ôn hòa hơn: “Người khác cũng không có quyền bán thứ này cho em, thế là trái với quy định, em tìm ai mua, tôi giúp em trả lại và lấy tiền lại luôn.”

Hứa Kỳ giận đến hai mắt đỏ hoe, Hứa Kỳ biết huyết tộc quý máu như mạng, đối với họ máu là đồ rất quý, không phải ai cũng có thể có được nó, cho nên mấy năm gần đây không ít người huyết tộc bắt đầu ăn chay, uống máu động vật. Hiển nhiên là thể chất cũng không mạnh bằng lúc còn uống máu người.

Hứa Kỳ khó khăn lắm mới tìm được cho Lục Diễn hai túi máu tươi này, thế mà cậu ta chẳng hiểu lòng tốt của người khác chút nào.

“Sau này tôi sẽ không bao giờ tặng quà cho anh nữa, tôi… tôi ghét anh!” Hứa Kỳ nhét túi vải vào tay Lục Diễn, cô dụi mắt rồi nghẹn ngào xoay người chạy mất.

Lục Diễn hơi giật mình, chân tay luống cuống đứng yên tại chỗ.

Hứa Kỳ khóc.

Ban đầu, Lục Diễn chỉ cảm thấy tính cách con sói nhỏ này khá mạnh mẽ rất thú vị, chọc cô giận rất vui, nhưng… Cậu không định chọc cô khóc mà.

**

Biên Biên để ý thấy cô gái thích cười thích quậy phá như Hứa Kỳ gần như thay đổi thành một người khác, cô ấy trở nên trầm mặc hơn, giống như có tâm sự, với lại cũng bắt đầu trang điểm.

Trước đây Hứa Kỳ chưa bao giờ thích mỹ phẩm, bây giờ thì có một đống mỹ phẩm ở trên bàn, rảnh rỗi là xem video dạy trang điểm, tần suất đi dạo phố cũng nhiều hơn.

Đối với việc này Biên Biên và Triệu Đường Đường không rõ chuyện là như thế nào, bạn cùng phòng Tô Thu Dương một bụng kinh nghiệm yêu đương ra vẻ sâu xa nói: “Chị gái nhỏ chậm chạp của chúng ta cuối cùng cũng bắt đầu dậy thì.”

Hóa ra là biết yêu rồi.

Suốt một thời gian, các chị em đều điều tra Hứa Kỳ xem rốt cuộc người cô ấy thích là ai, chẳng qua không điều tra được gì, bình thường Hứa Kỳ khá tùy hứng thế nhưng về chuyện tình cảm thì giấu rất kỹ, không sao moi móc được.

Đại học năm hai, đêm trước lễ khai giảng Biên Biên và Hứa Kỳ ăn cơm ở nhà ăn, nghe thấy vài cô gái ở phía sau đang nói về sinh viên trao đổi mới đến.

“Một sinh viên trao đổi từ đại học Stanford, sáng nay cậu ta đến báo danh, cậu biết cậu ta ngồi trong xe gì không!”

“Maybach đó!”

“Mẹ ơi! Quá đỉnh!”

Cô gái che ngực lại, kích động nói: “Không chỉ có tiền mà mặt mũi cũng không thể dùng từ “đẹp” để hình dung, từ “đẹp” không xứng với khuôn mặt xuất sắc của cậu ấy, có thể nhìn thấy người đàn ông đẹp đến mức này đúng là sống không uổng cuộc đời mà.”

“Có nói quá không đó! Là người Mỹ à?”

“Không phải không phải, nhìn nét mặt chuẩn người Châu Á luôn! Nghe nói cậu ấy thông thạo mười sáu ngôn ngữ, mới hai mươi tuổi đã học đến thạc sĩ ở Stanford.”

“Cậu ấy là con nhà ai thế, có thể đi Maybach, chắc hẳn gia thế cũng phải là nhà giàu bậc nhất trong nước nhỉ.”

“Cậu ấy tên là Cố Hoài Bích, trước giờ chưa nghe thấy cái tên này.”

Chợt Biên Biên dừng bước, nhìn các cô gái nọ.

Triệu Đường Đường hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Biên Biên nhíu mày, trong lòng rung động kỳ lạ.

“Không có gì, đi thôi.”

_________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cố Chấp Trong Lòng Anh

Chương 49: Yên tâm, tôi không nỡ bắt nạt cô ấy



Các sinh viên trao đổi mới đến đã khiến cho trường đại học A bùng nổ và trở thành chủ đề hot nhất trong mùa khai giảng này.

Đương nhiên không phải là cô gái nào cũng quan tâm đến những sinh viên trao đổi huyền thoại này, ví dụ như Trần Biên Biên và Hứa Kỳ.

Biên Biên không quan tâm đến chuyện bên ngoài, một lòng tập trung học hành.

Về phần Hứa Kỳ, trong lòng cô ấy đã có một người giống như mãnh thú nên chẳng quan tâm đến tất cả sinh vật giống đực khác.

Thế nên khi Triệu Đường Đường hớn hở chạy về phòng ký túc xá, nói chiều nay có một cuộc giao lưu với những học sinh trao đổi, Cố Hoài Bích đến từ đại học Stanford cũng sẽ tham gia.

Cả ba người trong phòng, chẳng ai có phản ứng Triệu Đường Đường muốn.

Hứa Kỳ kéo rèm lại tiếp tục xem video dạy trang điểm, Tô Thu Dương thì đang tám chuyện với mười anh bạn trai của mình qua Wechat, còn Biên Biên thì ngồi ở trên giường ôm cuốn sách y khoa dày cộm.

“Các cậu không muốn đi nhìn chút nào sao?”

Biện Biên: “Không có hứng thú”

Tô Thu Dương: “Chờ tớ đá hết mười cậu bạn trai của mình rồi suy nghĩ lại.”

Hứa Kỳ: “Có cái gì để nhìn, trai đẹp ở trường mình chưa đủ nhiều hả, cậu ta còn có thể đẹp trai hơn Lục Diễn hở?”

Triệu Đường Đường: “…”

Có khả năng là còn đẹp trai hơn Lục Diễn nữa đó.

Triệu Đường Đường nài nỉ mãi, cuối cùng kéo được người đẹp tốt bụng Biên Biên đến khoa quản lý, đi giao lưu với học sinh trao đổi.

Biện Biên đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai lên, cùng Triệu Đường Đường đi vào giảng đường.

Trong giảng đường đã kín chỗ, các nữ sinh vất vả chen vào nhưng không có chỗ đành phải đứng ở phía sau góc tường.

Có rất nhiều cô gái chen chúc trên hàng ghế thứ ba ở phía sau lớp học, tất cả họ đều đến đây để gặp Hoài Bích.

Buổi giao lưu đã bắt đầu, ở hàng phía trước bục giảng có bảy tám sinh viên trao đổi ngồi, tất cả đều đến từ những trường

đại học hàng top của nước ngoài.

Biên Biên nhón chân lên, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu sinh viên ngồi ở chính giữa.

Mái tóc đen của cậu được cắt ngắn sạch sẽ gọn gàng, cậu mặc sơ mi trắng, cúc áo để mở vài cúc để lộ ra phần cổ trắng nõn, thấp thoáng nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp.

Tất cả sinh viên trao đổi sinh đều nghiêm túc chuẩn bị phần giao lưu của mình, duy chỉ có cậu là biếng nhác dựa vào ghế, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, cánh tay thon gầy tùy ý mà gác trên bàn.

Khoảnh khắc Biên Biên nhìn thấy cậu, không biết vì sao dường như tim Biên Biên đã ngừng đập trong hai giây, một niềm vui sướng nhảy nhót trong trái tim cô.

Máu toàn thân như đang chảy ngược lên não, thế nên khuôn mặt cô bắt đầu nhanh chóng đỏ lên.

Biện Biên nhìn các cô gái ở xung quanh, mặt các cô không có chỗ nào mà không đỏ bừng.

Chắc đây là phản ứng bình thường khi gặp trai đẹp.

Cố Hoài Bích thật sự là vô cùng đẹp trai, với dáng vẻ nhắm mắt ngủ gật mà đã đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Các sinh viên trao đổi sôi nổi nói về kinh nghiệm học tập và chuyên ngành của mình, đến lượt Cố Hoài Bích nói.

Nữ sinh toàn trường mong chờ nhìn cậu.

Lawrence tóc vàng ở bên cạnh chọc chọc cổ tay của Cố Hoài Bích, cậu chậm rãi mở đôi mắt màu quả phỉ ra, bất mãn lườm Lawrence: “Cái gì?”

“Đến lượt ngài nói.”

Cố Hoài Bích lười biếng nhận lấy micro, cậu định mở miệng nói bừa vài câu thì đúng lúc này cánh mũi cậu khẽ nhúc nhích, như là ngửi được cái gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Biên Biên, đồng tử hơi co rút lại.

Biên Biên hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Cố Hoài Bích, cô đang cúi đầu nhắn tin hỏi Hứa Kỳ tối nay ăn cái gì.

“Tuyết Nhi, hình như Cổ Hoài Bích đang nhìn cậu kìa!” Hàng ghế phía trước có nữ sinh nói chuyện với Thụy Tuyết Nhi: “Đúng là cậu ấy nhìn cậu đó.”

Thụy Tuyết Nhi là hoa khôi khoa quản lý. Trước khi Biên Biênvào học, hoa khôi giảng đường chính là cô ta, chẳng qua sau đó Biên Biên nhập học, danh hiệu hoa khôi giảng đường của cô ta đã bị Biên Biên cướp mất, vì thế Thụy Tuyết Nhi rất bất

mãn.

Có điều cô ta phải thừa nhận là Trần Biện Biên thật sự đẹp hơn cô ta nhiều.

Thụy Tuyết Nhi xấu hổ nhìn Cố Hoài Bích, có vẻ như Cố Hoài Bích nhìn cô ta thật, mặt cô ta lập tức đỏ lên.

“Đừng có nói bậy.”

“Chỗ này của bọn mình ngoại trừ cậu thì còn có thể nhìn ai chứ.”

Thụy Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn quanh một vòng, Biên Biên lập tức đè thấp mũ lưỡi trai xuống. Thụy Tuyết Nhi không nhìn thấy Biện Biên, Biên Biên cũng không muốn để cô ta nhìn thấy mình.

Có câu nói “Thất phu vô tội, Hoài Bích kỳ tội*”, Biên Biên không muốn làm mất lòng ai, nhưng từ nhỏ đến lớn gương mặt này của cô đã làm cho các cô gái khắp nơi ghen ghét.

*Thất phu vô tội, Hoài Bích kỳ tội: Ý nói người bình thường làm chuyện ngờ nghệch thì được, còn người hoàn mỹ thì bị xem là không được (Theo @BachHopNgon).

Cố Hoài Bích nhìn về phía các cô, ngơ ngẩn nhìn gần một phút đồng hồ, thế cho nên toàn bộ sinh viên trong phòng học đều nhốn nháo quay đầu lại, muốn nhìn xem Cố Hoài Bích đang nhìn là ai.

Mặt Thụy Tuyết Nhi đỏ ửng hết cả lên, vui vẻ mừng thầm, sự phù phiếm nổi tiếng này cô ta rất thích, không kiềm chế được mà liên tục vén tóc.

Biện Biên cũng cho rằng Cố Hoài Bích nhìn Thụy Tuyết Nhi, cô còn hứng thú đứng xem kịch, nghĩ chắc là được chứng kiến một màn tỏ tình vừa gặp đã yêu.

Quả nhiên, Cố Hoài Bích đã đứng lên, sải bước đến chỗ các cô.

Thụy Tuyết Nhi phấn khích đến không biết phải làm sao, lúc cô ta đứng lên đón chờ Cố Hoài Bích thì Cố Hoài Bích lại lướt qua cô ta.

Chỉ mất một giây đồng hồ để mặt Thụy Tuyết Nhi chuyển từ hồng sang trắng.

Cố Hoài Bích đi đến trước mặt Biên Biên, Biên Biên vẫn còn ngơ ngác nhìn Thụy Tuyết Nhi.

Cậu trai trước mặt nghiêm túc nhìn cô, phút chốc khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ như thể tan chảy cả núi tuyết.

Trông cậu cười rộ lên quá ấm áp!

Biện Biên thấy cậu cười, cũng lễ phép cười lại với cậu.

Một giây sau, thiếu niên trực tiếp ôm eo cô, kéo khẩu trang của cô xuống, cúi đầu hôn cô.

“Nhớ em muốn chết.”

Cố Hoài Bích một bên nói nhỏ, một bên cắn mạnh môi cô.

Đột nhiên Biên Biên trừng mắt nhìn cậu thiếu niên đẹp trai gần trong gang tấc, trái tim sắp nổ tung.

Cậu ta đang làm gì vậy. Rốt cuộc cậu ta đang làm cái quái gì thế!

Không chỉ Biên Biên mà toàn bộ sinh viên trong phòng học đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt này, đặc biệt là những cậu sinh viên thật lòng đến buổi giao lưu giờ đây trái tim đã vỡ ra thành từng mảnh.

Đây là sinh viên trao đổi lừa đảo mà, dám hôn nữ thần của các cậu sinh viên trong trường.

Biên Biên nhanh chóng bình tĩnh lại, đạp chân lên chân Cố Hoài Bích.

Cậu kêu lên một tiếng, hiển nhiên là bị đau.

Biện Biên đẩy Cố Hoài Bích ra, gương mặt cô ửng đỏ, cô căm giận nhìn cậu: “Biến thái!”

Không biết tên biến thái này ở đâu đến, tự nhiên cướp mất nụ hôn đầu của cô, không thể nhịn nổi mà.

Biên Biên tức giận kéo Triệu Đường Đường sắp thành người gỗ nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Lawrence thấy Biên Biên đạp chân Cổ Hoài Bích, nổi giận định đuổi theo cô thì Cố Hoài Bích đưa tay ra chặn cậu ta lại.

Cổ Hoài Bích sờ khuôn mặt tê dại của mình, bật cười.

Mọi người xung quanh nhìn nụ cười treo trên môi của nam thần lạnh lùng, trông chẳng khác gì con chó ngốc, trái tim các

nữ sinh đều tan nát.

**

Tin tức lần đầu tiên gặp mặt Trần Biên Biên bị Cố Hoài Bích cưỡng hôn lập tức gây chú ý trên diễn đàn trường, vô số nam

sinh đau lòng không thôi, gào thét nữ thần đã bị vấy bẩn; còn các nữ sinh thì lại không cảm thấy như vậy, cho là Trần Biên Biên “Giả tạo” này thả thính nam thần trước.

Cuối cùng hai bên ai cũng cho mình là đúng, ở trên mạng cãi nhau ồn ào hết cả lên.

Bạn của mình bị làm nhục, Hứa Kỳ vô cùng tức giận. Được biết Cố Hoài Bích đang ở phòng hội nghị trong thư viện trao đổi trò chuyện với vài người bạn. Tối hôm đó, Hứa Kỳ kéo Biên Biên đến phòng họp thư viện, hùng hổ đá cửa phòng vào.

“Cố Biến thái, mau lăn ra đây xin lỗi bạn tôi!”

Cô sói nhỏ này đang lên cơn điên, Biên Biên không cản nổi Hứa Kỳ.

Nhưng lúc Hứa Kỳ đá văng cửa ra, cô sói nhỏ lập tức im bặt mà còn ngã ngồi trên đất, sợ tới mức run bần bật.

Biện Biên vội đỡ Hứa Kỳ đứng lên: “Tiểu Kỳ, làm sao vậy?”

“Tớ… ông của tớ.” Hứa Kỳ nhìn ông cụ ngồi ở hàng cuối bàn dài, gần như phát khóc.

Trong phòng hội nghị, Cố Hoài Bích ngồi ở cuối bàn dài, ngồi hai bên là mười mấy người đàn ông mặc đồ vest ở các độ tuổi khác nhau chia nhau ra ngồi hai bên, trong đó còn có không ít người tóc hoa râm.

Chết tiệt, một phòng toàn sói, lại còn là những con sói có bối phận cao hơn Hứa Kỳ rất nhiều, Hứa Kỳ bị dọa đến hai chân mềm nhũn.

Ông cụ nhìn thấy cháu gái nhà mình không có phép tắc như vậy cũng hoảng sợ theo, vội vàng đứng dậy nói với Cố Hoài Bích: “Vương bớt giận, cháu nó không được dạy dỗ đàng hoàng xin ngài đừng chấp.”

Cố Hoài Bích giơ tay lên, ý bảo không sao.

Hứa Kỳ trừng mắt, không thể tin được ông cô từng tuổi này rồi vậy mà còn gọi cậu thiếu niên này là “Ngài.”

Quá lạ lùng.

Ông cụ giận dữ vỗ mạnh xuống bàn, xoay người mắng Hứa Kỳ: “Còn không mau quỳ xuống nhận sai!”

Tuy Hứa Kỳ thường hay làm theo ý mình cả ở nhà và trong trường nhưng ở trước mặt ông mình, Hứa Kỳ ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.

Trong tộc chú trọng thứ tự lớn nhỏ, với lại biết ông nội cũng không thích mình cho nên Hứa Kỳ chưa bao giờ dám ngỗ nghịch.

Ông kêu cô quỳ, chắc chắn là có lý do.

Chân Hứa Kỳ mềm nhũn, vội quỳ xuống. Biên Biên kéo mạnh Hứa Kỳ lên không cho cô ấy quỳ: “Bây giờ đã là thời đại nào

rồi, anh ta lại không phải Thái Tử hay Hoàng Đế dựa vào cái gì mà bắt cậu quỳ! Ngay cả trưởng bối, cũng không thể bắt

người ta quỳ là quỳ, phải nói lý lẽ chứ!”

Biên Biên nói xong, còn hung hăng trừng mắt với Cố Hoài Bích.

Cố Hoài Bích thờ ơ nhìn mọi người xung quanh, lặp lại lời Biên Biên nói: “Bây giờ là thời đại nào rồi còn làm như phong kiến, về sau không cần quỳ.”

Tất cả đàn ông ở đây đều nhìn Cố Hoài Bích, không biết vì sao, cô nhóc này chỉ nói một câu mà quy tắc mấy trăm năm nay bị thay đổi.

Chỉ có Lawrence là khóe miệng giật giật, nghĩ đến tương lai trong tộc hơn phân nửa là do Vương phi quyết định.

Cố Hoài Bích và các trưởng lão trong tộc đang họp, Hứa Kỳ bị ông mình mắng một hồi sau đó kéo Biên Biên mặt như đưa đám rời khỏi phòng họp, với lại còn sửa lại cánh cửa bị đá hỏng, đặt nó lại chỗ cũ, dù có hơi xiêu vẹo bị gió lùa vào nhưng tốt xấu gì vẫn là có thể dùng tạm.

Hứa Kỳ lội Biên Biên chạy như điên, chạy đến sân thể dục cách thư viện mấy trăm mét mới thở hồng hộc quay đầu lại nói với Biên Biên: “Không ngờ hôm nay tớ có thể nhìn thấy nhiều trưởng bối trong tộc, mẹ ơi, chết cũng không tiếc.”

Biên Biên thấy Hứa Kỳ vừa mới ủ rũ, giờ thì lại bắt đầu vui vẻ trở lại, cô nghĩ thầm nói cô sói nhỏ thật là thất thường khó mà đoán được.

“Tất cả các trưởng lão có địa vị của tộc ở trong nước đều tập trung lại đây, có cả ông nội của tớ ở bên trong, còn có Nghiêm Gia Thụ, ông ấy quản gia của tộc, toàn bộ các trưởng bối trên thế giới đều nghe lời ông, tớ từng nhìn thấy ảnh của ông ấy ở

thư phòng của ông nội, thế mà hôm nay có thể gặp người thật cơ. Nhân vật đẳng cấp thể mà còn gọi cái tên Cố Hoài Bích ngồi trên ghế kia là ngài…”

Bỗng nhiên Hứa Kỳ thở phào ra một hơi rồi sau đó hét lên làm Biên Biên giật nảy cả mình.

“Mẹ kiếp! Cái tên Cố Hoài Bích cưỡng hôn cậu, đừng nói cậu ta là Vương của bọn tớ đấy chứ!”

Biên Biên chớp chớp mắt, không có biểu cảm gì, những chuyện này không có liên quan đến cô.

Chỉ có Hứa Kỳ ở đằng trước lẩm bẩm một mình: “Hu hu, bọn họ thật sự tìm được Vương, tớ có Vương rồi, hu hu, tộc sói bọn tớ sẽ không bao giờ bị ức hiếp nữa!”

Biện Biên thấy Hứa Kỳ vui vẻ đến mức hận không thể nằm ở trong bụi cỏ lăn tới lăn lui, Biên Biên khẽ hỏi: “À… không phải cậu nói cậu sẽ ra mặc giúp tớ bắt anh ta xin lỗi sao?”

Đột nhiên Hứa Kỳ im bặt, cau mày lại: “Hmm xxxxxx”

Hứa Kỳ “Hmm” nửa ngày không mà vẫn không nói tiếp được, Biên Biên thấy cô ấy lúng túng thế kia, hơn nữa là không có đoạn sau rồi.

“Quên đi.”

Biên Biên cũng không làm khó bạn mình, cô dùng mu bàn tay lau miệng, liếm vết xước trên môi: “Coi như tớ bị chó cắn”

Hứa Kỳ thở dài: “Vương đúng là quá đáng, sao có thể làm chuyện như thế chứ, tớ giúp cậu lên án ngài ấy về mặt đạo đức.”

“Không, không cần đâu.”

Sau đấy Biện Biên gọi video tám chuyện với Cổ Thiên Giác kể lại chuyện này.

Cố Thiên Giác nổi cáu nói người này cũng to gan ghê, bảo Biên Biên chờ lần sau cô về nước, nhất định sẽ giúp Biện Biên dạy cho cậu ta một bài học.

Biện Biên dò hỏi Cổ Thiên Giác: “Cậu có anh trai không?”

“Có, tớ có một người anh trai, hiện tại đang làm ăn ở Australia, sao vậy?”

“Không có gì, người đó cũng họ Cố..”

Biên Biên không biết vì sao mình cho là Cố Thiên Giác và cố Hoài Bích có liên quan đến nhau, chẳng qua là trong lòng cô có một cảm giác khó tả, rất là lạ.

Cổ Thiên Giác nói: “Anh tớ đang ở Australia, ít khi về nước lắm”

“Vậy cậu còn người anh nào khác không?”

“Không, tớ chỉ có một người anh trai thôi, tên là Cố Hoài Nhu”

“Người ấy tên là Cố Hoài Bích, Hoài Bích kỳ tội Hoài Bích*, tên này khá giống tên anh cậu.”

*Trong câu “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.

“Chắc trùng hợp.” Cố Thiên Giác nói: “Tớ chỉ có một người anh này thôi, này có thể là trùng hợp.”

“Có lẽ thế.”

Biên Biên cúp điện thoại và đi ra ngoài ban công, nhoài người ra ngoài cửa sổ ngẩng đầu nhìn trăng tròn treo trên bầu trời đêm.

Ánh trăng tối nay, đặc biệt quạnh quẽ.

Đối diện ký túc xá là một khu rừng với những hàng cây xanh, xa xa có tiếng sột soạt, Biên Biên bị thu hút sự chú ý. Thoáng

cái, rừng cây trở lại yên tĩnh như bình thường, như thể không có gì xảy ra hết.

Biên Biên lại ngắm nhìn ánh trăng, không hiểu tại sao khi cô nghĩ đến cậu thiếu niên cưỡng hôn mình ban sáng là trong lòng lại chua chát.

**

Buổi trưa, Biên Biên và Hứa Kỳ vừa đi ra khỏi khu thí nghiệm thì trông thấy bóng lưng gầy của Cố Hoài Bích.

Cố Hoài Bích mặc một chiếc áo len dài tay và quần đen làm tôn lên cặp chân đẹp tuyệt vời của mình, cậu lười biếng dựa vào cây cột, nhét một tay vào trong túi, nghiêng người nhìn bông hoa cẩm tú cầu nở rộ trong bồn hoa.

Hứa Kỳ ở xa đã ngửi thấy được mùi pheromone* nồng nặc trên người Cổ Hoài Bích, làm cho cả người trở nên mẫn cảm

và bồn chồn.

*Pheromone: Pheromone hay còn được hiểu đơn giản là mùi hương hấp dẫn bạn tình mà chúng ta thường nghe đến khi nói

về các con vật (Theo hellobacsi.com).

Biên Biên còn tưởng có thể trông cậy vào Hứa Kỳ để trốn sau lưng cô ấy một chút, không ngờ trái lại Hứa Kỳ giống như con thỏ nhỏ sợ hãi rụt rè trốn sau lưng Điện Biên, sợ đến mặc kệ Biên Biên luôn.

Biên Biên đành phải đeo khẩu trang lên, xong xuôi lại lấy mũ lưỡi trai từ trong balo ra đội, hy vọng có thể qua ải này, đừng để cậu nhận ra cô.

Nhưng mà Biên Biên còn chưa đi đến gần, Cố Hoài Bích nhìn cô và đi về phía này, đôi mắt màu quả phỉ trở nên dịu dàng và

thâm tình.

Biên Biên cảnh giác lùi về sau hai bước, sau đó kéo Hứa Kỳ ra phía trước làm “Lá chắn.”

Hứa Kỳ nào dám nhìn thẳng vào mắt Cố Hoài Bích, run lẩy bẩy hỏi: “À… xin, xin hỏi ngài… ngài muốn làm gì?”

Biên Biên cảm thấy Hứa Kỳ khách sáo quá rồi, còn dùng kính ngữ “Xin hỏi” với “Ngài” nữa.

Biên Biên đành phải tự mình ra trận, cô trừng mắt với Cố Hoài Bích, giả vờ hung dữ nói: “Biến thái, anh tránh ra! Nếu không

tôi… tôi gọi giảng viên đấy!”

Cố Hoài Bích thấy rất thích bộ dạng sợ muốn chết nhưng vẫn cố giả vờ hung dữ của cô nhóc, vẫn tiếp tục bước đến gần cô,

nhẹ nhàng dỗ: “Đừng sợ, anh không làm gì em đâu, chỉ muốn nói xin lỗi em, ngày hôm đó… anh không nên cắn em”

Cố Hoài Bích nhấn mạnh từ “Cắn”, cậu mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền đẹp cực kỳ.

Biên Biên cảm thấy trái tim mình như tan chảy, cậu thật là đẹp trai! Cười rộ lên như hoa mùa xuân nở.

Mặc dù ngoài miệng Cố Hoài Bích nói xin lỗi nhưng nhìn cái thái độ này của cậu chẳng chân thành gì hết, ngược lại còn liếm liếm môi mỏng đùa cợt.

Biện Biên bực mình nói: “Vậy anh mau tránh ra đi, chó ngoan không cản đường!”

Hứa Kỳ vội vàng kéo ống tay áo của Biên Biên: “Cậu đừng…đừng có mắng ngài! Vậy là quá xấc láo.”

Biên Biên hạ giọng nói với Hứa Kỳ: “Tóm lại là cậu đang giúp ai thế?”

Cố Hoài Bích quay sang nói với Hứa Kỳ: “Cô đi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy”

“Vâng.”

Hứa Kỳ nghe lời xoay người định đi thì bị Biên Biên nắm chặt tay lại: “Làm gì vậy?”

Hứa Kỳ gạt tay Biện Biên ra, nói nhỏ: “Bạn yêu à, tớ không thể không nghe lời ngài ấy, đây là mệnh lệnh, tớ không đi xa đâu, tớ đợi cậu ở bên kia nên không có gì nguy hiểm cả đừng lo nha.”

Mặt Biên Biên như đưa đám, sắp khóc tới nơi, tên này chẳng có gì đáng tin được.

Hứa Kỳ đi được hai bước, quay trở lại với da đầu ảng cứng, thấp thỏm nói với Cố Hoài Bích: “Ngài không được bắt nạt bạn tôi, nếu không, cho dù… ngài là Vương, tôi cũng sẽ không ngồi yên đâu!”

Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Cố Hoài Bích nhìn Biên Biên, dịu dàng nói: “Yên tâm, tôi không nỡ bắt nạt cô ấy.”

Thương cô còn không hết nữa là.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad