Vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Nhân còn chưa có phản ứng gì, Chương Mộng bên cạnh đã mắng một tiếng.
“Nói càn!”
Sau khi lão phu nhân qua đời, Tiêu Cảnh Nhân để tang giữ đạo hiếu ba năm, vào năm thứ hai, bởi vì lũ lụt mà đặc chuẩn tái nhậm chức.
Phụ thân của Tiêu Cảnh Nhân mất sớm, mẫu thân nuôi dạy trưởng thành, là hiếu tử có tiếng ở phủ Tây Hàng.
Nếu vào lúc bình thường, cô nương không rõ lai lịch như vậy tìm đến cửa, Tiêu Cảnh Nhân căn bản sẽ không gặp, chỉ là…..
Nam tử ngồi đối diện Cố Hựu Sinh sắc mặt khó coi nhất.
Hắn là Tiêu Chi Đạt, con trai Tiêu Cảnh Nhân, được tổ mẫu Chư Thải Linh nuôi dạy từ nhỏ, tổ mẫu qua đời đã sáu năm, lại có người nói chịu sự ủy thác của nàng mà đến, hoang đường!
“Không biết cô nương từ đâu nghe nói đến húy danh của mẫu thân ta, chỉ là lão nhân gia đã qua đời nhiều năm, hy vọng cô nương đừng quấy nhiễu sự thanh tịnh của nàng.”
Tiêu Cảnh Nhân thần sắc tự nhiên, ngữ khí cũng rất bình tĩnh.
“Không ở đâu nghe nói, Chư Thải Linh ủy thác nên ta mới đến.”
Ngữ khí của Cố Hựu sinh càng bình tĩnh hơn, trong đôi mắt đen vô hồn không mang theo bất cứ tình cảm nào, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Cảnh Nhân.
Lại giọt nước nữa rơi xuống từ chiếc dù đen trên đầu nàng, lay động vệt nước trước đó, hóa thành một mảnh.
Thần sắc của Tiêu Cảnh Nhân cuối cùng có chút biến hóa, đáy mặt hắn hiện lên tia tức giận, nhưng nhiều năm lăn lộn trong quan trường, hắn sớm đã hình hành thói quen hỉ nộ không hiện sắc.
“Vậy không biết, tổ mẫu ta đã ủy thác cô nương chuyện gì?”
Tiêu Chi Đạt thuận theo hỏi Cố Hựu Sinh một câu, trong mắt có sự phòng bị không chút che giấu.
Cố Hựu Sinh bất động ở đó, không biết đang nghĩ gì.
Sau vài hơi thở.
“Trước khi qua đời, ta giao phó cho ngươi thế nào, ngươi làm theo không?”
Cố Hựu Sinh trầm giọng hỏi một câu, nhưng lời nói ra lại không phải miệng lưỡi của chính mình.
Bàn tay của Tiêu Cảnh Nhân siết chặt lại.
Trước khi mẫu thân lâm chung, quả thực có chuyện giao phó, nhưng hắn không có làm theo.
Giọng Cố Hựu Sinh lạnh lùng: “Ngươi chả những không làm theo, còn phạm vào nữ sắc, một bước sai, vạn bước sai, Tiêu gia mới rơi vào đại cục này.”
Giọng điệu của thiếu nữ âm trầm khó tả.
Tiêu Chi Đạt ở một bên, theo bản năng nhìn về phía Chương Mộng kiều mị.
Nam tử trẻ tuổi khác cũng hơi giương mắt nhìn lên, lần này mới có hứng thú nhìn thiếu nữ một cái.
Chương Mộng vốn muốn quát lớn một câu “Nhất định là ăn nói hàm hồ”, nhưng nàng ta làm thế nào ngồi được vào vị trí phu nhân Tiêu gia, trong lòng nàng là người biết rõ nhất, hơn nữa chuyện xảy ra trong phủ gần đây…
Quả thực là đại họa.
Nhưng không thể nhận tôi danh nữ sắc kia, Chương Mộng mím môi, im lặng đứng bên cạnh Tiêu Cảnh Nhân.
Tiêu Cảnh Nhân sắc mặt thay đổi, giọng điệu nghiêm túc: “Đại họa như thế nào?”
Cố Hựu Sinh: “Đã chết ba người, còn không tính là đại họa?”
Giọng điệu của nàng không còn âm lãnh như trước, chỉ là vẫn lãnh đạm.
Tiêu Cảnh Nhân hít một hơi thật sâu.
Chuyện trong phủ được bảo mật nghiêm ngặt, hơn nữa, thời gian xảy ra chuyện chưa quá bảy ngày.
“Ngươi rốt cuộc là người từ đâu tới?”
Tiêu Cảnh Nhân đã nhịn không được, đứng dậy hỏi nàng.
Cố Hựu Sinh liếc hắn ta một cái.
Trong đồng tử đen nhánh không có hỉ nộ ái ố, chỉ có màu sắc quỷ dị bình tĩnh nói không nên lời.
“Dù trong tay cô nương, cán dù do linh cốt tạo thành, thân dù đen nhánh, chẳng lẽ là dù Tố Hồi trong truyền thuyết?”
Một nam tử trẻ tuổi khác mở lời.
Cố Hựu Sinh nhìn qua, là một thư sinh tướng mạo tuấn mỹ.
Mặc dù ăn mặc thư sinh, nhưng toàn thân lại có một cổ khí ớn lạnh không dễ xâm phạm.
Mắt Cố Hựu Sinh hơi nheo lại.
Tiêu Chi Đạt sửng sốt: “Lệnh Nghi, dù Tố Hồi là thứ gì?”
Nam tử trẻ tuổi đó tên Tạ Lệnh Nghi, tổ mẫu hắn chính là Chư Thải Vi, em gái Chư Thải Linh trong lời Cố Hựu Sinh nói, là thân thích với Tiêu Chi Đạt.
Tạ Lệnh Nghi vừa từ kinh thành tới, khách mà Tiêu Cảnh Nhân gặp trong thư phòng chính là hắn.
“Tố hồi tùng chi, đạo trở thả dài (*). Truyền thuyết có một gia tộc thần bí có thể qua lại hai giới âm dương, giết ma diệt quỷ.”
(*) “溯洄从之,道阻且长” (Xuất từ tác phẩm《国风·秦风·蒹葭》, một phần trong tập thơ《诗经》chủ nghĩa hiện thực cổ đại Trung Quốc) Ý thơ: Hướng ngược dòng mà đi, đường gập ghềnh lại còn dài (Tui dịch ý sương sương vậy thôi, ai có bản dịch hay thì góp ý nhá!!)
Tạ Lệnh Nghi nhìn Cố Hựu Sinh với vẻ thích thú.
Thiếu nữ trước mặt, sắc mặt trắng nhợt, dáng vẻ yếu đuối, quả thật nhìn không ra….
Vậy mà là hậu nhân của thông linh sư.
“Dù Tố Hồi chính là vũ khí truyền thừa lại của gia tộc này, có thể dưỡng quỷ, có thể diệt quỷ.”
Tạ Lệnh Nghi nhìn chiếc dù lớn hơn nhiều so với chiếc dù thông thường, dưới lớp dù chỉ có một mình Cố Hựu Sinh nhưng chiếc dù lại có chút chật chội.
Hình như bên cạnh còn có một người.
Cố Hựu Sinh vẫn là lần đầu tiên gặp phải một người bình thường nhận ra dù Tố Hồi, nam tử trước mặt, ngoài việc lớn lên có chút soái khí ra, còn lại không có gì đặc biệt, nhìn không ra có quan hệ với huyền môn.
Người có thể nhận ra dù Tố hồi, hoặc là ma quỷ hoặc là người trong huyền môn.
Cố Hựu Sinh sắc mặt bình tĩnh, không vì hắn nói ra thân phận của bản thân mà ngạc nhiên.
“Cho nên……”
Tiêu Chi Đạt dừng lại một lúc.
“Cho nên thật sự là tổ mẫu…..”
Nàng ta nói chịu sự ủy thác của Chư Thải Linh mà đến, là thật?
Linh hồn của tổ mẫu còn ở nhân thế?
“Hoang đường.”
Tiêu Cảnh Nhân không tin thần phật ma quỷ, hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Chi Đạt liếc nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi thăm Cố Hựu Sinh: “Cô nương, xin hỏi tổ mẫu còn điều gì cần giao phó?
“Ngươi ra ngoài.”
Cố Hựu Sinh nói với Chương Mộng một câu.
Gương mặt kiều mị của Chương Mộng thoắt cái trở nên trắng bệch, ánh mắt rưng rưng nhìn về phía Tiêu Cảnh Nhân.
Tiêu Cảnh Nhân mặc dù quát một tiếng hoang đường, nhưng lại không phản đối.
Chương Mộng siết chặt chiếc khăn lụa trong tay, nặn ra một gương mặt tươi cười.
“Vậy thần thiếp lui xuống trước.”
Chương Mộng nhẹ nhàng bước về phía sau.
Trước khi đi còn gật đầu với Tiêu Chi Đạt và Tạ Lệnh Nghi, cần cổ trắng nõn tinh tế, lúc cúi đầu, mãi tóc đen nhánh xõa xuống, tạo cảm giác phong tình khó tả.
Nàng ta là trưởng bối, cầnphải làm như vậy sao?
Tiêu Chi Đạt dời mắt đi, Tạ Lệnh Nghi cúi đầu giả bộ làm như không thấy.
Chương Mộng đóng cửa lại, ánh mắt cuối cùng đặt trên người thiếu nữ.
Địch ý dày đặc.
Cửa bị đóng lại, Chương Mộng rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba vị nam nhân cùng Cố Hựu Sinh.
“Ta có cần lui xuống?”
Tạ Lệnh Nghi mở miệng, lại là hỏi Cố Hựu Sinh.
Cố Hựu Sinh nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiêu Cảnh Nhân ngồi thẳng người: “Cô nương, người có gì muốn nói?”
Hạ nhân lui xuống trước, sau đó là Chương Mộng.
Tiêu Cảnh Nhân đoán không ra vị cô nương này rốt cuộc vì điều gì mà đến?
Nhưng nàng ta nói trúng một chuyện, hắn không thể không trịnh trọng tiếp đãi.
Trước khi mẫu thân qua đời, quả thực có giao phó một chuyện, nhưng hắn không làm theo.
“Sau khi Chư Thải Linh chết, không buông xuống được hai chuyện.”
Cố Hựu Sinh trầm giọng nói.
“Chuyện thứ nhất, nàng ta dặn dò ngươi sau khi để tang, lấy con gái Trang gia làm vợ lẽ, sợ trong lòng ngươi có hận, không chịu làm theo.”
Tiêu Cảnh Nhân thu tay lại, đặt trên đùi, bàn tay trong tay áo hắn siết chặt bởi vì dùng sức mà nổi đầy gân xanh.
“Chuyện thứ hai…..”
Cố Hựu Sinh nhìn sang phía Tiêu Chi Đạt đang đứng.
Tiêu Chi Đạc trẻ tuổi tuấn lãng, dáng vẻ đường hoàng, ba năm trước đỗ cử nhân, hiện đang học tại Quốc Tử Giám.
“Đại Linh chịu tang mẹ từ nhỏ, do Chư Thải Linh một tay nuôi lớn, nàng tất nhiên không yên lòng, có nhiều vướng bận.”
Đại Linh là biệt danh của Tiêu Chi Đạc, từ khi còn nhỏ chỉ có tổ mẫu mới gọi hắn như vậy.
Tiêu Chi Đạc lùi về sau một bước, hai chân mềm nhũn.
Hắn không thích cái tên nữ tính này, sau tám chín tuổi không cho phép tổ mẫu gọi mình như vậy nữa.
Sau khi tổ mẫu qua đời, hắn không còn được nghe ai gọi cái tên này nữa.