Chú Ơi, Em Yêu Anh!

Chương 3: Đã Lâu Không Gặp



Đã 6 năm trôi qua, An Linh bây giờ đã là một cô gái 21 tuổi, xinh đẹp và suy nghĩ có phần chín chắn hơn ngày xưa, gu ăn mặc của cô cũng đã thay không ít.

Hôm nay là ngày đầu tiên An Linh đi làm, thật ra tài sản của ba cô có thể cho cô hưởng vinh hoa phú quý đến hết đời nhưng An Linh không muốn vậy.

An Linh đã xin việc làm ở một quán cà phê gần nhà, mức lương trung bình còn không bằng tiền tiêu vặt của cô một ngày nhưng An Linh muốn trải nghiệm cuộc sống.

8 giờ sáng, An Linh thức dậy, mặc một bộ quần áo bình thường hết mức có thể trong tủ đồ của cô, buộc tóc đuôi ngựa, sau khi ngắm mình trong gương, nở một nụ cười thật tươi.

Đi làm thôi!!

3 năm trước, An Linh đã có bằng lái xe nên cô không cần tài xế nữa nhưng chiếc Rolls-Royce của cô quá nổi bật nên hôm nay An Linh bắt taxi đi làm.

Đến nơi An Linh đẩy cửa vào quan sát xung quanh, một câu trai ở trong quầy thấy cô liền chạy ra: “Xin chào, cậu là nhân viên mới đúng không”.

An Linh lịch sự đáp lại: “Xin chào, tôi là nhân viên ca sáng”.

Theo An Linh quan sát cậu trai này chắc còn là sinh viên đi làm thêm, cũng khá cao ráo đẹp trai.

Cậu trai tự giới thiệu trước: “Tôi là Cao Sở Tiêu, 19 tuổi sinh viên năm 2, còn cậu”

An Linh mỉm cười: “Cậu phải gọi bằng chị đó nha, tôi là An Linh, 21 tuổi, đã ra trường”

Cao Sở Tiêu gãi gãi đầu: “Xin lỗi em nhìn chị trẻ quá, làm em cứ tưởng chị là sinh viên giống em”

An Linh cảm thấy cậu Cao này thật thân thiện: “Chị sẽ xem đây là một lời khen”

Sau khi thay đồng phục mới, Cao Sở Tiêu nhìn An Linh chằm chằm một lúc lâu không chớp mắt, cô khó hiểu, thắc mắc hỏi: “Mặt chị dính gì à?”

“A, không!! Chỉ là em thấy…chị mặc bộ này trong đẹp quá”

Hình như câu đó là Cao Sở Tiêu lấy hết can đảm để nói, vì sau câu đó cậu chạy biến đi mất rồi.

An Linh hơi ngạc nhiên nhìn xuống mình, cô thấy bình thường mà nhỉ.

Công việc của An Linh rất giản, chỉ cần đứng tại quầy nhận oder của của khách và tính tiền, còn việc pha chế đã có một nữ nhân viên khác làm.

Sau khi hướng dẫn An Linh sơ qua cách hoạt động của quán thì Cao Sở Tiêu chuyển ca lại cho An Linh, trước khi đi 2 người còn quét Wechat của nhau.

Cao Sở Tiêu nói tạm biệt An Linh rồi xách balo chạy mất.

…—————-…

Đến buổi chiều, 2 vai An Linh đã mỏi nhừ vừa lúc đồng hồ điểm 5 giờ chiều, cô đã hết ca rồi nhưng chờ mãi không thấy Cao Sở Tiêu đến thay.

An Linh chần chừ mãi không dám bắt chuyện với nữ nhân viên kia vì nhớ đến lời Cao Sở Tiêu dặn cô lúc sáng: “Chị đừng chọc đến chị ta, tính tình chị ta khó chiều lắm”.

An Linh còn chưa kịp hỏi cặn kẽ, Cao Sở Tiêu đã đi mất rồi, từ sáng đến giờ ai làm việc nấy, mà là thật ra An Linh vẫn luôn bận rộn không rãnh để bắt chuyện với cô ta.

Sau khi hạ quyết tâm, An Linh từ từ bước rón rén đến gần, cô ta đang cúi đầu rửa ly, mái tóc dài che phủ hết nửa sườn mặt nên An Linh không nhìn thấy được biểu cảm của cô ta.

An Linh nuốt nước bọt một cái, rồi dè dặt cất giọng: “Xin…xin chào…tôi…tôi là…là nhân viên mới”

Cô gái kia vẫn tiếp tục công việc đang làm, không hề ngẩng mặt lên mà chỉ lạnh lùng nói: “Thấy sáng giờ rồi, có việc gì nói nhanh”

An Linh không dám lan man nữa: “À cô có thể canh quán giùm tôi một lát không, nhóc Cao chưa đến…”

Cô gái đã làm xong việc của mình, cô ta vẫy vẫy tay cho bớt nước rồi quay qua nhìn thẳng An Linh.

An Linh bất ngờ vì bên má trái của cô gái này lại có một vết sẹo dài từ mắt xuống cổ nhưng An Linh không cảm thấy sợ hãi chỉ cảm thấy thật đáng thương.

Cô ta dường như nhận ra ánh mắt của An Linh, cười khẩy một cái: “Sao, cô cũng như những người khác, có phải sợ hãi gương mặt kinh tởm này lắm đúng không?”

“Không! Không! Không! Tôi chỉ thấy cô đáng thương thôi, cô còn trẻ như vậy”

Nét ngạc nhiên hiện rõ trên mặt cô ta, từ trước đến giờ chưa có ai nói với cô ta như vậy, chỉ có con nhỏ trước mặt là nói cô đáng thương.

Cô ta nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng: “Về thì về nhanh đi”

Đúng lúc này Cao Sở Tiêu từ ngoài cửa gấp gáp chạy vào, vừa gặp An Linh cậu ta đã rối rít xin lỗi: “A chị An, em xin lỗi nhiều, chiều nay trên đường đi có tai nạn nên cả đoạn đường bị kẹt xe, em đến trễ, xin lỗi chị nhiều”

An Linh xua nói không có gì đâu rồi quay vào trong thay bộ đồng phục ra, cô gái kia thấy Cao Sở Tiêu đến rồi cũng không đứng đó nữa mà quay lại công việc của mình.

An Linh muốn nói chuyện nhiều với cô gái kia nên thử xin Wechat: “Để tiện liên lạc, có thể cho tôi xin Wechat của cô không?”

Cô gái kia có vẻ khó chịu nhưng vẫn đưa điện thoại ra cho An Linh quét mã, Cao Sở Tiêu thấy có chuyện cũng đưa đầu vào hóng.

Cậu ngoắt ngoắt An Linh ra một góc: “Sao chị có thể nói chuyện với chị ấy vậy, em nhớ lần đầu em nói chuyện với chị ấy, chị ấy mắng em một trận chứ đừng nói chi đến vậy xin Wechat, chị An hay thật đó, chỉ em với”.

“Bí mật của con gái” An Linh làm vẻ bí mật rồi ra về, bỏ lại Cao Sở Tiêu còn ngơ ngác.

Một lát sau, câu quay lại thử bắt chuyện với cô gái kia như An Linh và kết quả cũng y như cũ, cậu lại bị mắng một trận.

…—————-…

Buổi chiều nắng vàng trải dài trên khắp cung đường, đã vào cuối tháng 11 trời vào đông, thời tiết ngày càng lạnh, hôm nay thật không may An Linh lại quên mang áo khoác.

Một cơn gió thổi qua làm An Linh lạnh run hết cả người, bỗng một bóng hình quen thuộc đi ngược chiều với cô và dừng lại ngay trước mặt cô.

Gương mặt góc cạnh, đôi mắt 2 mí, dáng hình cao to, đôi chân dài đó, chắc chắn là bóng hình An Linh cất giấu bao năm qua.

Bách Họa Niên mặt một bộ vest cao cấp không nhìn thấy nhãn hiệu nhưng chắc chắn là rất đắt tiền, bên ngoài khoác một chiếc áo bành tô rộng, chân mang giày da của Ý.

Vẫn là Bách Họa Niên mở lời trước: “Đã lâu như vậy rồi nhưng thói quen thích nhìn nhìn chằm chằm tôi của em vẫn không bỏ nhỉ” theo từng câu chữ của anh là hành động cởi áo, khoác lên người An Linh.

Chất giọng của anh vẫn trầm trầm như thế, An Linh còn cảm tưởng rằng trong đó xen lẫn một chút dịu dàng giành riêng cho cô.

Cảm nhận được sự ấm áp từ trên người Bách Họa Niên kèm theo chút mùi thuốc lá thoang thoảng, An Linh ngại ngùng cúi đầu nói lí nhí: “Đã lâu không gặp”

Đã bao lần tưởng tượng những lời nói hoa mỹ khi gặp lại nhau nhưng hiện tại đối diện với người đàn ông trước mặt, bao lời muốn nói của An Linh đã bay đâu hết rồi.

Buổi chiều lúc 5 giờ 6 giờ thường là giờ cao điểm, xe cộ đi lại không ngớt nhưng hôm nay cả một đoạn dài lại bị kẹt xe như Cao Sở Tiêu nói lúc nãy, ở đầu đường có tai nạn.

Bầu trời chiếu rọi những tia nắng yếu ớt lên 1 nam 1 nữ rảo bước trên đường, cả 2 cứ đi cạnh nhau như vậy nhưng chẳng ai nói gì.

Một con mèo màu cam béo tròn nhảy từ trên cao xuống trước mặt An Linh làm cả 2 dừng bước, An Linh dường như rất quen thuộc, cô ngồi xổm xuống, một tay giữ áo một tay vuốt ve nó.

Nó cũng rất quen thuộc cô, cứ liên tục dụi dụi vào chân An Linh.

Bách Họa Niên cũng ngồi xổm xuống giống An Linh, vừa đưa tay ra định sờ con mèo thì nó khè rồi cắn vào tay anh, sau đó vút một cái chạy đi mất.

Tay bị cắn một vết nhỏ rách da bắt đầu chảy máu, An Linh hốt hoảng cầm lấy bàn tay to lớn của anh kêu lên: “Chú chảy máu rồi! Mau dán vào” Nói rồi cô lấy trong túi xách ra một miếng băng cá nhân màu vàng có hình quả chuối dán vào đúng vết thương của anh.

Hành động của cô nhanh đến nổi, Bách Họa Niên còn không kịp cả đau nói gì đến phản ứng, anh cứ ngồi bất động như vậy nhìn cô gái nhỏ chăm sóc vết thương cho mình.

Sau khi làm xong hết mọi thứ An Linh mới ý thức được là cô đang nắm tay anh, cô vội vàng rút ra hơi mất tự nhiên đứng dậy, Bách Họa Niên cũng đứng dậy theo cô.

An Linh bắt đầu giải thích: “Nó là tiểu Bạch, con mèo hoang cháu hay cho ăn, bình thường nó chỉ thân với cháu thôi, thay mặt nó xin lỗi chú” Cô cúi đầu ngỏ ý xin lỗi Bách Họa Niên.

Mãi không thấy Bách Họa Niên trả lời, An Linh mỏi quá mới ngẩng đầu lên, lại vô tình rơi vào ánh mắt sâu thẳm của anh, dường như còn hơi…bất mãn.

An Linh nghĩ anh tức giận vì bị tiểu Bạch cắn.

Bách Họa Niên bắt đầu khoanh tay lại đánh giá cô từ đầu tới chân, An Linh cũng hơi chột dạ mà nhìn lại mình.

“Em không cần nhìn đâu, chỉ là tôi thấy em trưởng thành lên không ít, gu ăn mặc cũng thay đổi rồi nhưng có thể nào đừng gọi tôi là “chú” nữa được không, nghe già chết đi được, tôi hơn em có 15 tuổi thôi” Bách Họa Niên tuông một tràn làm An Linh ngẩn ngơ.

Sau khi tiêu hóa được không ít An Linh đột nhiên bật cười khanh khách.

Bách Họa Niên nhíu mày: “Em cười gì chứ?”

An Linh vẫn không ngừng được cơn cười, Bách Họa Niên chống 2 tay lên bức tường phía sau lưng An Linh, thành công nhốt cô gái nhỏ vào giữa.

An Linh đã ngừng cười, mặt cô đỏ ửng không biết vì cười đến đỏ hay là ngại ngùng.

Bách Họa Niên giơ một tay nâng cầm An Linh lên nhàn nhạt nói: “Cười đủ chưa cô bé, có thể nói tôi nghe xem em cười gì được không”.

An Linh muốn quay mặt chỗ khác nhưng đều bị Bách Họa Niên cưỡng ép phải đối mặt với anh.

“Nói! Không nói tôi hôn em đấy” Bách Họa Niên áp sát mặt An Linh làm hành động như nếu cô không nói anh sẽ cướp nụ hôn đầu của cô ngay lập tức.

Một đôi vợ chồng già đi ngang qua thốt lên: “Đúng là tuổi trẻ, thật nhiệt huyết, cả ở nơi công cộng cũng làm người ta đỏ mặt”

Nhân lúc Bách Họa Niên mất tập trung, An Linh dùng sức đẩy anh ra, chạy đi một đoạn rồi mới hét lớn: “Hơn tận 15 tuổi mà chú bảo không già á!!”

“Chú chính là ông già không có vợ!!”

Thật đáng yêu, sao ngần ấy thời gian trêu chọc cô bé này vẫn thú vị như vậy.

Nhưng cô gái này to gan thật, dám bảo anh là ông già không vợ, xem anh bắt được cô sẽ xử lý như thế nào.

Không khí ngày đông lạnh lẽo nhưng hình ảnh một đôi nam nữ rượt đuổi nhau, tiếng cười nói vang cả con đường là hình ảnh ấm áp nhất lúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.