Cách Vách Địa Cầu Có Ma Vật

Chương 13: Tiểu Lam trắng lại



Viêm Khải cười tủm tỉm, cầm một quả táo mới đưa cho ma thỏ mắt xanh. Ma thỏ mắt xanh vui vẻ, chớp mắt 3 cái, ném cùi táo trong tay đi rồi cầm lấy quả táo mới.

Mãn Tình không biết Viêm Khải cười thầm là vì hành động ngốc nghếch đáng yêu của con thỏ hay là vì biểu hiện ngốc nghếch của cô bây giờ nữa. Mặc dù không nhìn thấy nhưng cô biết hiện tại nhìn mình rất ngốc nghếch vì cô đã bị dọa cho ngẩn người.

“Thật đáng tiếc…” Viêm Khải sờ sờ lỗ tai con thỏ rồi lại nói, “Trình độ của cô quá thấp, nếu ký khế ước cùng cô thì tôi là người bị thiệt”.

“Năng lực của tôi rất thấp hả?” Mãn Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, năng lực không tốt, cái khế ước này chắc cũng không phải thứ tốt đẹp gì, cô tránh được 1 kiếp nha.

“Đa số hồn sư đều thức tỉnh vào khoảng 5 tuổi, cô lớn như vậy rồi mới thức tỉnh thì cô nghĩ năng lực của cô thế nào?” Viêm Khải hỏi.

“Hả… Nghe anh phân tích như vậy thì nếu tôi ở Linh Ma Giới thì chỉ là một phế vật hả.”

“Cô còn tự đánh giá bản thân rất chuẩn.” Viêm Khải vui mừng gật đầu.

“…” Không đá xéo thì anh sẽ chết à, Mãn Tình kìm nén lửa giận hỏi, “Vậy tôi không thể ký khế ước cùng anh thì anh muốn tôi trả ơn như thế nào?”

“Nếu cô một lòng muốn báo đáp thì tôi không thể từ chối tấm lòng này rồi.”

Từ chối cái con khỉ, Mãn Tình không nhịn được mắng.

“Vầy đi, cô sẽ chịu trách nhiệm chăm lo cho cuộc sống của tôi lúc ở đây cho tới khi tôi trở về Linh Ma Giới” Viêm Khải nói.

“Vậy khi nào anh về?”

“Chuyện này tôi đang nghĩ cách” Viêm Khải vội vàng nói.

“Không được nếu anh không nghĩ ra cách quay về vậy chẳng phải tôi phải chăm sóc anh cả đời sao?” Chỉ cần nghĩ đến khả năng này thì Mãn Tình không thể bình tĩnh nổi.

Cả đời?

Viêm Khải bỗng nhiên có chút thích thú với Tịnh Hồn sư ngây thơ trong sáng mới thức tỉnh này, ở Linh Ma Giới mỗi Chiến Hồn sư đều mong muốn có Tịnh Hồn sư nói với họ 1 câu như vậy thôi.

Tôi sẽ trở thành Tịnh Hồn sư của anh, bảo vệ anh cho đến lúc chết. Đây là lời thề trong khế ước sống chết cùng nhau.

Nhưng đáng tiếc là ý của Tịnh Hồn sư ngây thơ trước mặt không phải như thế, Viêm Khải vẫn bị cô chọc cười: “Sẽ không lâu như vậy, cùng lắm là nửa năm tôi sẽ quay về.”

“Nửa năm?” Mãn Tình tính tính thời gian, nửa năm tức là 6 tháng, khoảng thời gian không lâu lắm. “Được rồi, như vậy đi, tôi sẽ chăm lo cho cuộc sống ở Trái Đất của anh và cũng có thể giúp anh tìm cách trở về Linh Ma Giới trong vòng nửa năm”.

“Anh phải viết ra giấy trắng mực đen rõ ràng” Mãn Tình ý thức nói thêm.

“Đúng rồi” Tờ giấy lúc nãy cô mang tới đã bị anh xé rồi, cô đứng dậy khỏi thảm định đi lấy một tờ giấy khác “Chờ chút, tôi đi lấy tờ giấy khác”.

Viêm Khải lắc đầu cười, ném mấy tờ giấy rách trên bàn trà vào thùng rác.

Một lát sau Mãn Tình chạy xuống với 1 cuốn sổ da tinh xảo. Tháo dây buộc ra và mở cuốn sổ, Mãn Tình sốt ruột đẩy cuốn sổ tới trước mặt Viêm Khải: “Anh ghi vào đây đi”.

Viêm Khải không nói gì, cầm bút viết giấy cam kết và ký tên.

Mãn Tình đọc đi đọc lại 3 lần, sau khi chắc chắn nội dung không có vấn đề gì thì tâm trạng cô rất tốt, thậm chí còn bình luận về nét chữ của Viêm Khải: “Anh viết chữ đẹp ghê, lại còn là chữ phồn thể. Ở Linh Ma Giới mọi người cũng học chữ Hán hả?”

“Linh Ma Giới và Trái Đất có mối liên hệ với nhau, rất nhiều thứ giống nhau. Đừng nói chữ Hán, rất nhiều người còn có thể nói tiếng Anh đó.” Viêm Khải trả lời.

“Thật sao? Vậy Linh Ma Giới và Trái Đất có gì khác nhau không?” Mãn Tình tò mò hỏi.

“Ngoại trừ nhiều ma vật hơn Trái Đất một chút thì cũng không có khác nhau lắm” Viêm Khải nói xong đột nhiên cười, nhiệt tình mời “Cô có muốn đến đó du lịch không?”

“Không… không, tôi vẫn chưa đi du lịch hết mấy chỗ trên Trái Đất nên tạm thời không có hứng thú đi chỗ nào khác.” Mãn Tình vội xua tay.

Viêm Khải không nhắc lại nữa, thật ra anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút, với hồn lực của Mãn Tình, nếu không có người bảo vệ thì ở Linh Ma Giới cô sống không nổi 3 ngày.

“Nhưng mà người ở Linh Ma Giới đều giống anh hết hả?” Mãn Tình cột cuốn sổ cẩn thận rồi cất vào ba lô. “Ừm… giúp người khác cần phải được báo đáp, giống y như mấy đứa trẻ con vậy.”

Mãn Tình có ấn tượng rất sâu với việc Viêm Khải bắt Tiểu Dịch phải trả ơn anh. Cô cũng không phải người tốt, cũng không phải người chuyên giúp người không cần báo đáp, cô thấy nếu được giúp đỡ thì trả ơn cũng là chuyện rất đúng đắn. Nhưng khi một người trưởng thành bắt một đứa trẻ 8 tuổi phải trả ơn cho họ thì thật sự là quá điên rồ, cô không làm được.

“Cô rất có ý kiến với cách làm của tôi?”

“Không, không, tôi không có ý đó, anh cứ coi như tôi chưa nói gì đi” Mãn Tình hối hận sau khi hỏi. Thực ra không cần biết Viêm Khải là người như thế nào, miễn là đừng phóng hỏa gϊếŧ người, dừng đi hại người khác thì anh đối xử với người khác như thế nào cũng không liên quan đến cô.

Viêm Khải không tiếp tục chủ đề này nữa, thay vào đó anh liếc nhìn con ma thỏ mắt xanh vẫn đang vui vẻ ăn táo và nói: “Nếu cô có thời gian nghĩ về những vấn đề này thì tốt hơn là nên nghĩ làm sao để nuôi con thỏ này trắng lại càng nhanh càng tốt đi. Lúc trước hứa hẹn với Tiểu Dịch là tính luôn cả phần cô vào đó đấy.”

Ý tứ rất rõ ràng, cô cũng nhận thù lao nên lo làm việc sớm đi.

Mãn Tình không khỏi trợn to hai mắt, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Tuy rằng anh nói tôi là Tịnh Hồn sư, có thể nuôi con thỏ xám này trắng lại, nhưng tôi phải nuôi kiểu gì đây? Chỉ cần mang nó bên người là được à?”

“Hãy dùng sức mạnh cầu nguyện” Viêm Khải nói.

“Sức mạnh cầu nguyện?” Mãn Tình nhớ tới cảnh mình biến tuýp 999 thành thuốc mỡ cầm máu, lập tức nhận ra “Ý anh là chỉ cần tôi muốn nó trắng ra thì nó có thể trắng?”

“Đúng vậy, nhưng mất bao lâu mới thể làm nó chuyển thành màu trắng thì còn phải dựa vào cấp bậc hồn lực và cấp bậc sức mạnh cầu nguyện của cô.” Không phải Viêm Khải muốn làm chùn ý chí Mãn Tình, nhưng với thực lực của Mãn Tình hiện tại chắc phải cần một thời gian tương đối dài. ” Không giỏi thì có thể siêng, cô nhẫn tâm nhìn một già một trẻ ở lại nơi tồi tàn kia sao?”

“Anh…anh…” Mãn Tình tức anh ách. Anh lợi dụng cô, cô mới là người bỏ sức mà anh còn không biết xấu hổ đi trách cứ cô. Mãn Tình hận không thể đem cung tên treo trên tường kia xuống bắn cho anh 1 tên.

Trong những ngày tiếp theo, ngoại trừ lúc đi tắm và đi vệ sinh, lúc nào Mãn Tình cũng đều chăm sóc ma thỏ mắt xanh, thực hiện kế hoạch dưỡng trắng bộ lông của nó 24h mỗi ngày, lúc nào cũng nói lời cổ vũ nó.

Ngày đầu tiên: “Tiểu Lam à, em trắng lên đi, em trắng lên rồi hả? Em trắng lên, nhất định là trắng hơn”.

Ngày hôm sau: “Tiểu Lam à, hôm nay em trắng hơn hôm qua một chút rồi, chị thấy bộ lông của em có vẻ sáng hơn nha”

Ngày thứ 3: “Tiểu Lam à, em nhìn vợ của em xem, Tiểu Hồng có bộ lông trắng tinh, rất xinh đẹp nha, em mà không cố gắng là nó không cần em nữa đâu.”

Ngày thứ 4: “Tốt lắm, em đã trắng trở lại rồi, chị mơ hồ cảm thấy dáng vẻ trắng như tuyết năm xưa của em rồi.”

Ngày thứ 5, Mãn Tình đặt con ma thỏ mắt xanh trên bàn học, bên cạnh đặt một chiếc mũ lông thỏ, đôi mắt cô di chuyển qua lại giữa con thỏ và chiếc mũ, tự nhủ: “Sao cứ cảm thấy lông trên chiếc mũ kia lại trắng hơn nhỉ. Tiểu Lam có thể trắng đến mức đó không? Hay là vẫn phải nuôi thêm một thời gian nữa? Tiểu Lam à, em đừng ăn nho nữa, nói xem trước kia lông của em trắng chừng nào? Giống như bây giờ được chưa?”

“Chỉ cần gật đầu thôi, rất trắng rồi đúng không? Ổn mà đúng không?”

Đúng lúc Mãn Tình đang đau đầu với việc Tiểu Lam trắng hơn hay chiếc mũ lông thỏ trắng hơn thì Lý Đồng bưng cái chậu rửa mặt đi về từ phòng giặt đồ, cô ấy nhìn vào người bạn cùng phòng khùng khùng điên điên mấy hôm nay, giọng nói tràn đầy lo lắng: “Mãn Mãn, dạo này cậu bị làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại quan tâm đến việc làm trắng như vậy. Đợt trước cậu huấn luyện bắn cung dưới nắng mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy cậu để ý gì mà.”

“Ừm…” Mãn Tình không ngờ mình bị Lý Đồng bắt gặp khi đang nói chuyện một mình, nhất thời xáu hổ.

“Còn nữa, tuy nghe nói ăn trái cây có thể làm trắng da, nhưng ăn nhiều quá là hư dạ dày đó” Hôm nay, có chàng trai để ý Lý Đồng biết cô ấy thích ăn nho nên mới sáng sớm đã đưa đến 1 hộp. Kết quả là Lý Đồng chưa ăn 1 quả nho nào mà đã hết sạch.

“…” Mãn Tình liếc mắt nhìn con thỏ đang vui vẻ ăn nho, chỉ có thể bất lực bế trở về.

“Mãn Mãn, dạo này… cậu đang yêu đương à? Ngoài đang yêu ra Lý Đồng không nghĩ ra có chuyện gì có thể khiến một người muốn trở nên xinh đẹp được.

“E… hèm… Làm gì có, lúc nãy tớ chỉ đang so sánh xem giữa thỏ trắng và cái mũ lông thỏ này cái nào trắng hơn thôi.”

“Hả?” Lý Đồng sững sờ.

Điên rồi, ai lại ăn no dửng mỡ đi quan tâm đến vấn đề này chứ, Mãn Tình đong đầy nước mắt tìm cách khắc phục nói: “Ừm, cái này là mũ lông thỏ, tớ mới mua được hôm nay, làm bằng lông thỏ thật, nhưng tớ nghĩ lông thỏ không trắng đến thế, không biết có phải người bán hàng lừa tớ không.”

Lý Đồng nhìn chiếc mũ trong tay Mãn Tình nói: “Nói chung là sau khi lấy lông thỏ về họ phải xử lý qua. Có lẽ trong quá trình xử lý họ đã dùng chiêu trò nào đó để làm lông trắng hơn.”

“Hẳn là vậy rồi” Mãn Tình tức giận đập bàn, bọc con ma thỏ mắt xanh vào trong mũ rồi đứng dậy nói: “Đồng Đồng, cậu có biết không, người bán hàng thề với tớ đây là lông thỏ thiên nhiên thuần khiết, không qua xử lý, thì ra là nói dối, để tớ đi hỏi họ.”

Không đợi Lý Đồng đáp lại cô đã thở phì phì lao ra khỏi kí túc xá.

“Này, này!” Lý Đồng đuổi theo nhưng không kịp, không nói nên lời “Sao lại nóng vội vậy, để đến mai đi hỏi không được sao?”

“Mãn Mãn đi đâu muộn vậy?” Tiểu Á, người vừa đi làm thêm về, hỏi một cách lạ lùng.

“Cậu ấy nói là đi đổi mũ” Lý Đồng trả lời.

“Mũ?” Tiểu Á bối rối nhưng không hỏi thêm, vừa cởi đồ vừa hỏi “Gần đây Mãn Mãn không đến câu lạc bộ bắn cung à?”

“Hình như vậy”

“Chẳng trách dạo này chủ tịch câu lạc bộ bắn cung toàn trưng ra khuôn mặt đau khổ”

“Tớ nghe nói bọn họ sắp thi đấu, Mãn Mãn không tới, thế là bọn họ liền mất đi 1 huấn luyện viên miễn phí, đương nhiên là đau khổ rồi.”

Mãn Tình từng là một cung thủ rất tài năng, nhưng sau thì bị đuổi khỏi đội tuyển của tình vì một lý do nào đó. Trong kỳ Olympic năm ngoái, cả 2 đều tiếc hùi hụi cho Mãn Tình, nếu không có những tháng ngày nổi loạn thời trung học thì chắc có lẽ bây giờ cô đã đứng trên đấu trường quốc tế rồi.

Câu trả lời của Mãn Tình là nếu cô ấy đứng trên đấu trường quốc tế thì có lẽ đã không gặp 2 người bọn họ rồi. Dù chỉ là một câu nói đùa nhưng trong lòng họ vẫn không khỏi xúc động.

Tác giả có lời muốn nói: Gần đây tôi đang suy nghĩ về 1 câu hỏi, nếu Mãn Mãn bị Viêm Khải bắt cóc đến Linh Ma Giới thì có được coi là du hành thời gian không…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.