Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 9: C9: "khổng Tiểu Thư, Tôi Ăn Đồ Ăn Như Vậy Không Ngán."



Buổi sáng chụp tạo hình xong, buổi chiều Khổng Hi Nha đã bị Phó Thu đuổi về nhà, Yên Yên đang ngủ trên sofa, nghe thấy động tĩnh ở cửa lỗ tai nó liền dựng đứng lên lắng nghe, ngẩng đầu nhìn, thấy là Khổng Hi Nhan liền lập tức đứng dậy, kêu meo meo.

Khổng Hi Nhan đang thay giày, Yên Yên thoáng cái bước tới bên người Khổng Hi Nhan, dùng cái cơ thể mập mạp của nó cọ cọ chân cô.

Khổng Hi Nhan mặc váy, bộ lông của Yên Yên dán lên da thịt, xúc cảm cực kỳ thoải. Khổng Hi Nhan ngồi xổm xuống, ôm lấy Yên Yên ngồi trên sofa, ngón tay xoa xoa nhúm lông trắng của nó, mượt mà, ghé sát vào vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm mát.

Yên Yên giống như quả cầu tuyết, cả người nó co lại trên đùi Khổng Hi Nhan, dùng đuôi quét qua cánh tay của cô, đôi khi quét qua cánh tay Khổng Hi Nhan đang cầm điện thoại.

Khổng Hi Nhan thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nó, xoa xoa đầu nó, đem nó ôm chặt vào lòng.

Vỗ về Yên Yên xong, cô mới đưa mắt đặt trên màn hình điện thoại.

Ảnh chụp Phá kén đã tung ra.

Weibo chính thức Phá kén cũng tag weibo của cô vào.

Lướt qua hình đã chỉnh sửa, người trong hình thiếu chút nữa cô không nhận ra, trước đó 2 tấm là Tiếu Thừa và Cố Linh, lần này Cố Linh diễn chính là công chúa tàn nhẫn, tâm cơ thiên về tính toán nhân tâm, ở trong tiểu thuyết vẫn luôn được mệnh danh là tiểu Gia Cát Lượng.

Tiếu Thừa diễn vai phó tướng ít nói kiệm lời, bị ảnh hưởng diệt môn từ nhỏ, tính cách của hắn thiên về âm trầm.

Mà tấm hình thứ ba chính là Khổng Hi Nhan.

Chi nữ của tể tướng, một tấm lòng trung thành của phủ tể tướng, cô cùng thái tử quan hệ không cạn, hoàng thượng dưới gối (chỉ con cháu) không phải không có con gái, nhưng thiên vị vị thiên kim của tề tướng thông minh hơn người này, thậm chí còn nói đùa để nàng làm thái tử phi.

Cho nên nàng ở nước Ngô thân phận hiển hách, phong quang không ai bằng.

Còn lại mấy tấm chính là diễn viên phụ, Khổng Hi Nhan không xem nhiều, cô kéo đến phần đánh giá, đa phần đều là bày tỏ với Cố Linh và Tiếu Thừa, đương nhiên cũng có kẻ chửi bới cô.

Thậm chí có không ít fan bởi vì tài khoản của nàng bị weibo chính thức tag tên mà mò đến để theo dõi.  

Nhưng mà từ lúc lập tài khoản này cô chưa phát một weibo nào nên đám fan chỉ đành quay trở lại weibo chính thức để mắng chửi.

Phía dưới tài khoản rất nhanh bị luân hãm.

_Có tiểu tam đóng không xem!

_Tại sao phải để tiểu tam phá hủy Thiên Thiên của tôi?

_Con mẹ nó, tiểu tam diễn Thiên Thiên của tôi!!!? Quỳ-cầu-xin-đừng-xía-vào!!

_Nếu như tôi là cô ta tôi đã sớm tùy tiện kiếm chỗ nào đó tự sinh tự diệt, còn muốn quay lại một lần nữa, quả nhiên là kẻ không biết xấu hổ vô địch thiên hạ!

_Chậc, lần này lại diễn vai tiểu tam, quả nhiên là vai diễn vốn có của cô ta!

_Nè nè nè, lầu trên nói vậy tôi không vui nha, tiện nhân họ Khổng kia là tiểu tam không sai, Thiên Thiên của tôi sao lại thành tiểu tam hả? Muốn nói phải là Ngụy Liên nhà các người không biết xấu hổ.

Thiên Thiên chính là vai chính lần này của Khổng Hi Nhan, Sở Thiên.

Ngụy Liên là quận chúa nước Ngụy, Cố Linh vai chính.

Weibo chửi mắng, bên dưới vô số người bắt đầu tức giận mắng chửi.

_Thiên Thiên cái gì , không thấy kịch bản sửa đổi rồi à? Một nữ chính! Nữ chính là Ngụy Liên! Lâm Lương đối với Sở Thiên chẳng qua là kính ngưỡng, cảm kích mà thôi!

_Vậy thì sao, Thiên Thiên ở trong tiểu thuyết cũng chỉ là cùng Lâm Lương có hôn ước, mà Lâm Lương thẳng thắng mà nói thì thích Thiên Thiên, không giống như nữ nhân không biết xấu hổ, liều mạng sáp tới! Quả nhiên kẻ thao túng gì đó thì có nhiều fan hâm mộ.

Tiếng mắng chửi vẫn như cũ liên tục vang lên, nửa tiếng sau đem đề tài chửi mắng Khổng Hi Nhan đè xuống, Khổng Hi Nhan kéo xuống dưới, trước đó có mấy người nhiệt tình bình luận bây giờ đều là người qua đường đấu tranh lẫn nhau.

Mà kẻ mời Khổng Hi Nhan cút khỏi vòng giải trí hoặc là mời đổi người cái đề tài này bị đè xuống, hầu như không còn nhìn thấy.

Khổng Hi Nhan nhìn có người gởi tin nhắn cho cô.

Mở wechat nhìn thấy tin nhắn của Đồng Duyệt.

_Ngày kia chụp ảnh, cần chị sắp xếp chỗ cho em không?

Khổng Hi Nhan: Không cần, cảm ơn Đồng tỷ.

Đồng Duyệt: Không cần.

Khổng Hi Nhan suy nghĩ một hồi, gõ gõ: Chuyện Weibo cảm ơn chị.

Đồng Duyệt: Diễn cho thật tốt, đứng lên lần nữa,  đó mới thật sự là  cảm ơn chị.

Khổng Hi Nhan: Em sẽ.

Cô đã ngừng lại quá lâu trong cái vòng giải trí này, không phải không biết chuyện fan bình luận không tốt, hôm nay tuyên bố có thể dẫn dắt dư luận dẫn, làm cho họ tự chém giết lẫn nhau, buông tha cái chủ đề cô là tiểu tam, ngoại trừ Đồng Duyệt cô nghĩ không ra người thứ hai có thể giúp cô như vậy.

Khổng Hi Nhan cầm điện thoại đặt lên bàn trà, cầm kịch bản nghiên cứu, Yên Yên ở trong lòng cô đổi tư thế, ngủ rất thoải mái.

Hơn 4 giờ chiều, Yên Yên ngủ đã rồi từ trên người cô nhảy xuống, lục khắp nhà tìm đồ ăn, từ ngăn tủ bên này nhảy tới bên kia, nhìn thấy quả cầu trắng mập mạp nhảy nhảy, chỉ chốc lát vọng tới tiếng vang.

Khổng Hi Nhan nhìn nhìn, nhìn thấy Yên Yên không nhảy lên ngăn tủ mà đụng lên cửa tủ.

Yên Yên: Meo meo meo…

Khổng Hi Nhan:…

Đề phòng Yên Yên đem cái nhà này phá hủy, Khổng Hi Nhan bất đắc dĩ cầm lấy sợi dây bên cạnh, đi tới bên cạnh Yên Yên, nói:

“Ngoan, cùng ta đi ra ngoài chơi một chút.”

Yên Yên meo meo, sau đó rúc người lại, ngay cả nhúm lông trắng cũng dựng lên.

Khổng Hi Nhan chống lại con ngươi xanh thẳm kia:

“Buổi tối cho mi thêm đồ ăn.”

Ngay lập tức Yên Yên thả lỏng không chống cự nữa, nghe lời đi đến bên người Khổng Hi Nhan, thò cổ ra.

Khổng Hi Nhan: …

Quả nhiên là kẻ có tâm hồn ăn uống, không phân biệt người và động vật!

Gần bên nhà có một hoa viên, không xem là lớn, mỗi khi tối đến có không ít người lớn tuổi đến tập luyện, Khổng Hi Nhan cố ý đeo khẩu trang và nón, trên tay dắt Yên Yên, đi chầm chậm.

Gió thổi tóc cô bay lên, ánh mặt trời buổi chiều kéo bóng lưng cô dài lê thê, một người một mèo tư thế thản nhiên ung dung, nghiêng ngả.

Trì Vãn Chiếu ngồi trong xe, xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn qua, sự sắc xảo trên gương mặt đã mềm mại hơn vài phần, đôi môi vốn là một đường thẳng nay khẽ cong lên, tay đặt trên cửa sổ, quay đầu nhìn chăm chú.

Lục Hàn nhìn biểu cảm kia không biết nên chạy hay không, nhỏ giọng dò hỏi:

“Trì tổng?”

Trì Vãn Chiếu lạnh nhạt nhìn hắn:

“Anh tan ca trước đi, tôi tự lái xe trở về.”

Lục Hàn hiểu rõ:

“Dạ.”

Khổng Hi Nhan dẫn Yên Yên đi dạo hơn 1 tiếng mới trở về, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương, Yên Yên không nhịn được nhảy nhảy về phía trước, làm cho Khổng Hi Nhan lảo đảo đi theo nó chạy vào.

Yên Yên đứng ở cửa, vươn móng vuốt cào cào cửa, Khổng Hi Nhan ôm lấy nó, vừa mới chuẩn bị mở cửa liền thấy cửa kêu lên một tiếng, từ bên trong mở ra.

Trì Vãn Chiếu mặc áo ngủ tóc hơi ướt, nhìn thấy Khổng Hi Nhan môi mỏng khẽ mở:

“Đã về.”

Thái độ tự nhiên giống như hai người đã ở bên nhau thật lâu.

Khổng Hi Nhan không được tự nhiên đời đường nhìn:

“Ừm.”

Cơm nước đã làm xong bày trên bàn, 3 món 1 canh, truyền tới mùi sườn kho, màu sắc bắt mắt, nước sốt sền sệt bao lấy sườn, vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều công sức.

Cơm nước Trì Vãn Chiếu nấu không chỉ bỏ công sức mà còn có vẻ bên ngoài, vị rất ngon, Khổng Hi Nhan đã lĩnh hội.

Cô buông Yên Yên, nhìn thấy nó nhanh như chớp nhảy đến trước bàn, rốt cuộc cũng có chút cố kỵ Trì Vãn Chiếu, nó chỉ ngồi chồm hổm trên bàn lắc lắc đuôi, thỉnh thoảng kêu meo meo, không dám thật sự há miệng.

Trì Vãn Chiếu rất hài lòng với biểu hiện của nó, sờ sờ đầu nó lấy cái khay của nó bỏ thêm chút đồ ăn của mèo cho nó.

Đặt trước mặt nó.

Cách đó không xa chính là bữa ăn phong phú, mà trước mắt nó chỉ là thức ăn cho mèo vô vị, trong nháy mắt Yên Yên mệt mỏi, nó ghé lên bàn, cái đuôi dài rũ xuống, đung đưa trái phải.

Khổng Hi Nhan nhìn nó giả vờ đáng thương có chút vui vẻ, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu múc một chén cơm đưa cho cô, cô ngẩng mặt ngữ khí cầu xin:

“Cho Yên Yên ăn một chút nha!”

“Mỗi ngày nó ăn như vậy sẽ ngán.”

“Không tin cô thử xem!”

Trì Vãn Chiếu múc cơm xong ngồi xuống, chống lại đôi mắt đầy hi vọng của Khổng Hi Nhan, cô mím môi, ý nói.

“Khổng tiểu thư, tôi ăn như vậy sẽ không ngán.”

Khổng Hi Nhan:…

Dường như Yên Yên cũng cảm nhận được sự dứt khoát của Trì Vãn Chiếu, nó ai oán kêu meo meo, bất đắc dĩ ăn hết đồ ăn cho mèo.

Sau buổi cơm chiều, Khổng Hi Nhan thu dọn chén đũa xong ôm Yên Yên đi tắm, Trì Vãn Chiếu nhìn bóng lưng ai kia, không nói gì lên lầu hai.

Trong phòng chỉ có ngọn đèn bàn đang sáng, cô dựa lên giường, cầm sách, trước mắt là hình ảnh Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên đi tản bộ, tim không khống chế được nhanh hơn vài phần, gương mặt cũng nhuộm màu đỏ.

Khổng Hi Nhan tắm xong ôm Yên Yên đi vào phòng liền thấy Trì Vãn Chiếu đang ngẩn người, cô thổi khô lông Yên Yên xong liền buông nó ra, đi đến trước bàn trang điểm ở bên cạnh thổi tóc.

Tiếng máy sấy ong ong kinh động Trì Vãn Chiếu, cô thu hồi đường nhìn, liếc nhìn Khổng Hi Nhan ở cách đó không xa.

Khổng Hi Nhan vừa tắm xong, trên áo ngủ còn ẩm ướt, nhất là mái tóc dài, loáng thoáng có thể nhìn thấy đường viền lưng mảnh khảnh.

Khổng Hi Nhan đẩy tóc qua bên trái, ngón tay luồng vào trong tóc, đầu hơi ngửa, lộ ra chiếc cổ trắng noãn, Trì Vãn Chiếu quay mặt nhìn sang, nhìn thấy máy sấy thỉnh thoảng thổi áo ngủ của ai kia hở ra dây áo màu đỏ bên trong.

Đầu vai hơi thấp xuống, khỏa tròn tròn xinh xắn đầu vai từ trong áo ngủ nhô ra, da thịt trắng noãn chói lọi đập vào mắt Trì Vãn Chiếu.

Màu sắc của đôi con ngươi Trì Vãn Chiếu dần dần trầm xuống, cô nhắm mắt lại, cơ thể dâng lên cảm giác khô nóng, có một ý niệm đã cắm rễ trong đầu cô.

Hết lần này tới lần khác người ngồi ở trước bàn trang điểm không hề hay biết, vẫn như cũ thổi tóc, không phải cố ý trêu chọc.

Trì Vãn Chiếu nhếch miệng, trong lòng giống như bị lông của Yên Yên lướt nhẹ qua, ngứa ngứa. Ngón tay cầm sách ra sức, phút chốc đứng dậy!

Khổng Hi Nhan chỉ thấy trì Vãn Chiếu vẻ mặt âm tình bất định đi tới chỗ mình, đưa tay đoạt lấy máy sấy tóc trên tay cô, giọng khàn khàn nói:

“Đêm nay Yên Yên ăn nhiều, cô đem nó qua phòng kế bên tập luyện đi.”

Khổng Hi Nhan:…

Yên Yên vừa nhắm mắt:

“Meo meo meo~~~~…”

—————————————

Ps. Tội Yên Yên, nằm không cũng dính đạn :v

Hôm qua bạn trẻ đã đi nhậu, mà mấy chị cho uống coca, lúc sau chơi liều quất nửa chai này 🙂 may là về được nhà hông bị mama phát hiện :))))))))))))

Nghe boss bảo bánh tart trứng ở tiệm bánh giao giữa Nguyễn Văn Đậu và Phan Văn Trị ngon hơn bên KFC. Mà hôm qua 11h đêm ghé qua đã hết, Không được ăn thử. Đắng lòng.

Ps. Mai lễ mấy bạn nghỉ lễ vui vẻ!^^


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 9: Em có thể gọi tôi là Tiểu Vãn không?



Sau khi Khổng Hi Nhan đi khỏi, Trì Vãn Chiếu ở trong căn phòng trống rỗng đờ ra, thói quen từ nhỏ đến lớn làm việc nghỉ ngơi đều đặn nên cứ đúng giờ này cô sẽ buồn ngủ, nhưng hôm nay thì không.

Được rồi.

Có thể nói từ khi ngủ chung với Khổng Hi Nhan, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cô hoàn toàn rối loạn, cô không thể không tận dụng thời gian nghỉ trưa ở văn phòng để ngủ bù.

Lúc này trong căn phòng trống rỗng tuy không có Khổng Hi Nhan nữa nhưng mùi thơm sữa tắm của nàng vừa xong vẫn thoang thoảng, Trì Vãn Chiếu chỉ cần vừa nhắm mắt là có thể tưởng tượng ra tư thế ngồi ngay ngắn của nàng, yểu điệu dáng người, vô ý trêu chọc.

Cô lăn qua lăn lại trên giường mất nửa tiếng, sau đó đứng dậy đi phòng vệ sinh.

Tắm nước lạnh xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc đi ngang qua phòng ngủ bên cạnh còn nghe được Khổng Hi Nhan nói chuyện với Yên Yên, nàng không có hạ giọng xuống nên Trì Vãn Chiếu nghe rất rõ.

Cách cửa truyền đến: “Yên Yên, em nói xem người kia bị bệnh phải không?”

Người đứng ở vách tường nghe trộm-Trì Vãn Chiếu:…

Cô lặng lẽ quay đầu về phòng ngủ, đóng cửa lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, cô mơ mơ màng màng nhận thấy phần đệm bên cạnh lún xuống, giống như có ai nằm ngủ kế bên. Cô mở mắt ra thấy Khổng Hi Nhan nghiêng người, tay chống đầu nhìn mình.

“Cô…”

Trì Vãn Chiếu chỉ nói được một tiếng, Khổng Hi Nhan lập tức sát vào, cắn bờ môi cô, đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích, không cho cô phát ra tiếng nào nữa.

Ánh đèn mờ nhạt đầu giường chiếu vào khuôn mặt thanh tú đang nhắm mắt của Khổng Hi Nhan, đặc biệt đẹp đẽ.

Trì Vãn Chiếu bị nàng hôn khiến nội tâm loạn lên, miễn cưỡng khống chế bản thân, lấy hai tay đẩy Khổng Hi Nhan ra một chút, khàn giọng hỏi: “Cô làm gì vậy?”

Khổng Hi Nhan cười quyến rũ, ánh mắt sáng lóe lên kiều diễm, kéo tay Trì Vãn Chiếu, há miệng ngậm ngón tay cô, đầu lưỡi vờn ở đầu ngón tay, mút một cái.

Trán Trì Vãn Chiếu toát ra vài giọt mồ hôi.

Khổng Hi Nhan thấy cô cứ bất động trợn mắt nhìn nàng, tiến đến sát tai cô, thổi thổi: “Còn làm gì nữa, không phải chị vẫn luôn yêu thích em à?”

“Sao vậy? Chị không thích ư?”

Thân thể căng cứng của Trì Vãn Chiếu rốt cuộc bị đánh đổ, cô thuận thế ôm vai Khổng Hi Nhan, đè lên nàng, tóc dài đen như mực xõa lên trên ga giường màu hồng nhạt, da thịt trắng nõn, cái gì cũng kích thích đến cô.

Cô nhanh chóng cởi áo ngủ của Khổng Hi Nhan, nâng tay nàng lên qua đầu, cúi xuống hôn nàng, không cho Khổng Hi Nhan có không gian để thở.

Cô vẫn đòi hỏi không ngừng.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, dằn vặt đến mức Khổng Hi Nhan liều mạng cắn lên vai cô, cô vẫn như không có cảm giác đau, ngón tay lung tung qua lại bên trong nàng.

“Trì, Trì…”

Khổng Hi Nhan bị cô kích thích nói chuyện đều không rõ ràng, Trì Vãn Chiếu ở bên tai nàng thì thầm: “Gọi tôi tiểu Vãn.”

“Tiểu Vãn, đừng động nơi đó.”

“Không muốn nữa.”

“Tiểu Vãn em mệt.”

“Tiểu Vãn…”

Khổng Hi Nhan nhiều lần đứt quãng rên rỉ, cuối cùng không chịu được nữa kêu lên: “Trì Vãn Chiếu!”

Trì Vãn Chiếu giật mình, từ trong mơ tỉnh lại.

Cô ngồi phắt dậy quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ có cái gối đơn độc nằm cạnh mình.

Trì Vãn Chiếu nhay trán, không thể tưởng tượng được bản thân lại mơ như vậy, hơn nữa cơ thể còn thực sự…

Cô thở dài, xuống giường đi vào phòng vệ sinh tắm vội, trở lại phòng ngủ liền muốn xem Khổng Hi Nhan đang làm gì liền đẩy cửa phòng bên cạnh ra.

Khổng Hi Nhan đang ôm Yên Yên ngủ, Yên Yên nghe được tiếng mở cửa liền mở mắt nhìn, thấy là cô nên lại nhắm mắt, đầu hướng vào lòng Khổng Hi Nhan cọ cọ.

Đây vốn là phòng ngủ của Trì Vãn Chiếu, mấy ngày nay cô chuyển sang phòng Khổng Hi Nhan, mang chăn gối theo nên hiện tại trên giường không có gì cả.

Cô bước đến trước giường, ôm lấy Yên Yên, để nó ngủ tại phòng bên của Khổng Hi Nhan.

Cuối cùng mới quay lại đứng trước mặt Khổng Hi Nhan.

Tinh tế ngắm nhìn người đang ngủ trên giường.

Rút đi vẻ ngây ngô thời trẻ, nàng bây giờ chẳng khác một bông hoa mẫu đơn, chỉ cần đứng một chỗ cũng vẫn có thể hấp dẫn toàn bộ chú ý của cô.

Trì Vãn Chiếu ngồi xổm xuống nhìn tư thế ngủ của Khổng Hi Nhan, hô hấp đều đặn, ngủ rất say.

Cô đưa tay vén tóc rối trên trán nàng sang một bên, đầu ngón tay lướt qua làn da trắng nõn, ánh mắt trầm xuống.

Nửa tiếng sau, cô mới đứng dậy bế Khổng Hi Nhan lên đi sang phòng nàng.

Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, cô chẳng buồn ngủ nữa, cũng không nằm lên giường, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Khổng Hi Nhan, xoay người đi ra ngoài.

Cuối hành lang tầng hai có một căn phòng nhỏ, bình thường đều đóng kín, Trì Vãn Chiếu cúi đầu, tay đưa lên cổ cởi ra sợi dây chuyền vàng, mặt dây chuyền không lớn, có hình cái chìa khóa, cô đem chìa khóa tra vào ổ.

Cửa mở ra.

Trì Vãn Chiếu đẩy cửa đi vào.

Sau khi bật đèn trong phòng sáng lên, mọi thứ đều nhìn rõ, rất nhiều bức tranh, trắng đen, tranh màu sắc, có bức bị vải trắng che kín, có bức lộ ra một phần, cô khép cửa lại, suy nghĩ một chút bắt đầu pha màu.

Trên tờ giấy trắng rất nhanh hiện ra một người.

Một nữ nhân.

Một nữ nhân dáng người thon thả, áo ngủ của nàng cởi hai cúc, lộ ra dây áo màu đỏ cùng nửa bên áo ngực, bọc lấy da thịt trắng nõn, động tác Trì Vãn Chiếu càng lúc càng nhanh, người trên tờ giấy càng thêm rõ ràng.

Ánh đèn mờ nhạt, người nằm nghiêng trên giường, áo ngủ hở ra một nửa, tóc dài như mực xõa ra, đôi mắt sáng liếc nhìn, nụ cười quyến rũ, một tay nàng chống cằm, tay còn lại duỗi ra.

Nằm bên cạnh mỹ nhân còn có một con mèo trắng nhìn tựa quả cầu tuyết đang nhắm mắt ngủ.

Hình ảnh thực ấm áp, yên tĩnh.

Trì Vãn Chiếu ngồi nhìn rất lâu, cuối cùng ánh mắt rơi xuống Yên Yên, giơ bút vẽ trên tay lên đưa đưa vài nét, chỉ chốc lát sau, một con mèo màu cam xuất hiện bên cạnh con mèo trắng.

Cô nhìn bức tranh hai mèo một người mỉm cười.

Trong lúc cô đang trầm tư thì từ dưới tầng vọng lên tiếng “ầm”. Cô thu bút, dùng vải trắng che bức tranh lại, dụi dụi mắt mở cửa đi xuống dưới.

Vừa xuống cầu thang liền thấy Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên đứng ở cửa phòng bếp.

“Sao thế?”

Trì Vãn Chiếu bước tới, Khổng Hi Nhan nhìn thấy cô mặt trắng bệch, trong lòng thầm nói: ‘Sao cô ấy vẫn còn ở nhà.’

Sáng sớm tỉnh dậy không thấy Trì VÃn Chiếu, nhìn quanh nhà cũng không thấy, nàng còn tưởng cô đi làm rồi nên mới muốn ăn mì, vừa đun sôi nước xong Yên Yên liền nhảy tới, va vào cái thớt gỗ, thớt gỗ lại va vào ấm nước. Nàng vừa rồi nghe thấy một tiếng rầm liền bị dọa, bây giờ nhìn thấy Trì Vãn Chiếu vẫn ở nhà, mặt cắt không còn một giọt máu.

Trì Vãn Chiếu nhìn mặt đất phía sau nàng, ấm nước rơi trên nền nhà, khói vẫn bốc lên, lại nhìn Yên Yên đang bị Khổng Hi Nhan ôm trong ngực, hiểu rõ.

“Có bị thương không?”

Khổng Hi Nhan ôm chặt Yên yên, lúng túng: “Không có.”

Cuối cùng nói thêm một câu: “Xin lỗi.”

Trì Vãn Chiếu thản nhiên: “Không sao.”

Cô đi vào phòng bếp đóng cửa lại, ngẩng đầu nói với nàng: “Lát nữa tôi gọi Chu Sinh mang hai phần cơm sáng đến.”

Khổng Hi Nhan nhún vai: “Ừm”

Yên Yên không chịu ở yên trong lòng nàng nhảy ra, đi đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu, ngoắt ngoắt cái đuôi, chờ mong nhìn, Trì Vãn Chiếu đối diện đôi mắt xanh thẳm của nó, lạnh mặt nói: “Giảm cân.”

Yên Yên: “Méooo”

Trì Vãn Chiếu không để ý nó kêu thảm thiết, lên tầng thay đồ, Chu Sinh rất nhanh đã đến, trên tay cầm đồ ăn sáng. Trì Vãn Chiếu chưa ăn hai miếng đã chuẩn bị đi, Khổng Hi Nhan cũng đi theo cô ra đến cửa.

Chu Sinh vốn đang đứng ở cửa, thấy hai người cùng đi liền thức thời đi ra xe chờ.

Trì Vãn Chiếu đang đi thẳng đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Khổng Hi Nhan nói: “Em có thể gọi tôi là Tiểu Vãn không?”

Khổng Hi Nhan mặt đực ra: “Hả?”

Trì Vãn Chiếu nhăn mặt, không cảm xúc nói: “Bỏ đi.”

Khổng Hi Nhan:…

– ——————————————————

Trì tổng cũng xuân mộng:))))))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.