Ngày mở phiên tòa Hứa Từ ở viện kiểm sát.
Vụ án là công khai thẩm tra xử lý, nhưng không phải anh thượng đình, Hứa Từ chờ kết quả ở văn phòng.
Trong ngăn kéo đặt một phần folder anh bảo tồn rất nhiều năm, anh vẫn luôn không dám mở ra, mỗi lần nghĩ đến Tống Lê tim anh rất đau, sau đó anh mở ra phần văn kiện này kích thích chính mình.
Hứa Từ có một lần nghi ngờ khả năng chính mình cũng bị bệnh, hưởng thụ hai loại đau đớn bất đồng mang theo cảm giác lôi kéo.
Cách thời gian mở phiên tòa đã rất lâu, vụ án như thế này không khó xử lý, ân oán hào môn khó nói rõ ràng, nhưng làm con của Tống Lập Quốc, bọn họ đều có được quyền kế thừa.
Huống chi Tống Lập Quốc bị tai nạn xe cộ chết đột nhiên, sinh thời cũng không để lại bất cứ di chúc nào.
Có lẽ là ông ta quá tự tin, không thể tưởng được mình chết sớm như vậy, hoặc là mỗi đứa con được sinh ra đối với ông ta mà nói đều giống nhau cũng không để bụng những di sản đó để lại cho ai nhiều ai ít.
Chết cũng đã chết, làm sao còn quản nhiều như vậy. Muốn tranh muốn mệt đều là người còn sống.
Đồng hồ trên tường đã chạy đến 4 giờ 40 phút chiều, Tiểu Phan truyền đến tin tức, nói rằng thượng đình đã xảy ra chuyện.
Tòa án thẩm vấn đến một nửa, Trương Mặc bị chỉ đút lót tư thông, làm giả chứng cứ thông đồng với người khác tổn hại ích lợi của người ủy thác.
Trương Mặc kinh ngạc quay đầu nhìn cô, Tống Lê ngồi trên vị trí, làn da tuyết trắng, lau môi đỏ thắm như cũ.
Cô im lặng rất lâu, mới nói một câu với anh: “Luật sư Trương, tôi rất thất vọng về anh.”
Trương Mặc hô to oan uổng, nhưng vụ án này đã không thể thẩm tra tiếp, thậm chí có người chỉ Trương Mặc không ngừng đút lót đã lâu, còn phạm pháp tri pháp.
Hiện trường hỗn loạn một mảnh, truyền thông còn một tổ ong tập trung ở bên ngoài.
Hứa Từ ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt dừng trên văn kiện không ngắm nhìn, chỉ nói bốn chữ với Tiểu Phan.
“Bên trong dự kiến.”
Tống Lê đã có ý trả thù anh ta thì không ngại nháo lớn việc.
Anh ta giấu rất sâu, tầng da luật sư này lại bảo vệ anh ta rất khá, muốn đào ra những cái đó không dễ dàng.
Tống Y tốn chút công phu, cũng chỉ tìm được chút chứng cứ linh tinh vụn vặt, nhào lộn anh ta nhưng cũng đủ để anh ta thân bại danh liệt trong giới luật sư.
“Anh ta sẽ tìm luật sư tốt nhất để biện hộ cho chính mình.” Tống Lê nói: “Anh ta vốn dĩ là con hồ ly khôn khóe.”
Tống Y vừa lấy được một phần văn kiện, sau khi anh ta mở ra, khóe môi nhấc lên một tia châm chọc.
“Không thể nghĩ đến có người còn hận cậu ta hơn em, đã mang đến đồ vật quan trọng.” Tống Y nói: “Hơn nữa nhìn dáng vẻ là sớm có chuẩn bị nhưng anh ta biết em sẽ trở về, cho nên hy vọng em ở đây.”
Tống Y ngước mắt nhìn cô, đưa văn kiện trong tay qua nhưng mà làm cô run sợ chính là tờ giấy mỏng kia. Ngoại trừ văn kiện còn có một ổ cứng màu đen.
“Đừng xé hỏng, có thể là sao lưu duy nhất.” Tống Y nhắc nhở cô.
Cuối cùng Trương Mặc thỉnh cầu muốn gặp Tống Lê một mặt, anh ta không hiểu vì sao cô muốn hãm hại chính mình như vậy, những chứng cứ đó đều là Tống Lê tự mình cho anh ta, anh ta căn bản chưa từng thay đổi.
Nhưng mà anh ta không nghĩ đến người của viện kiểm sát thật sự bởi vì một câu của cô đã đi điều tra rõ. cô thoát đến sạch sẽ, lại mang anh ta dẫm vào vũng bùn.
Tống Lê căn bản không có đi gặp anh ta, một lần cuối cùng cô gặp anh là trên tòa án.
Sau khi đi ra ngoài trợ lý đón cô ở bên ngoài, phóng viên bên ngoài vẫn bao vây chật như nêm cối như cũ.
Vụ án lần này không công khai thẩm tra xử lý, bọn họ không biết việc những bức ảnh và video, ánh mắt trợ lý của cô có chút mỏi mệt.
“Thông cáo ngày mai tôi đẩy ra sau hai ngày, bây giờ muốn về chung cư nghỉ ngơi sao?”
Vì tiện thông báo, phòng làm việc mua cho cô một căn chung cư, lúc bận đều ở đó.
Tính ra cô bởi vì những việc này đã vài ngày không gặp Hứa Từ, Hứa Từ đang tra một vụ án cũ với Trương Trọng Huân cũng không rảnh gọi điện thoại cho cô.
Nhưng mỗi ngày trên WeChat đều có tin nhắn, đều là mấy câu nói rất ngắn gọn.
Ngoại trừ yêu cầu công việc, quần áo phải mặc ấm, nhớ rõ ăn cơm, không được uống nước đá, tóc phải sấy khô mới đi ngủ.
Còn có một câu: Trời mưa, ra ngoài nhớ phải mang ô.
Khi đó đúng lúc chụp ngoại cảnh, đoàn đội đều xem dự báo thời tiết nói trời nắng mới quyết định chụp, nhưng buổi chiều vừa mới làm xong kiểu tóc, cửa kính đã bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Dự báo thời tiết của Hứa Từ hình như luôn chuẩn hơn cô, vĩnh viễn có thể lẩn tránh những gì làm cô không vui.
Tống Lê nhìn ngoài cửa sổ thất thần trong chốc lát: “Không về chung cư, về nhà đi.”
“Nhưng Tổng giám đốc Tống nói hôm nay anh ấy đi Pháp công tác.”
Tống Lê quay đầu nhìn cô ấy: “Ý của tôi là. về nhà tôi với Hứa Từ.”
Sau khi về nhà Tống Lê mới ý thức được Hứa Từ còn chưa tan tầm, muốn gặp mặt vội vàng với anh lại để cô xuống tầng quay lại, gọi trợ lý lái xe đến viện kiểm sát.
Buổi chiều Hứa Từ đúng lúc đi ra ngoài, cũng không ở văn phòng, Tống Lê là người nhà, Tiểu Phan sau khi gọi điện thoại nói rõ tình huống với Hứa Từ thì để cô vào văn phòng chờ.
Nhận trà nóng anh ta đã ngâm tốt, Tống Lê nói: “Cảm ơn nhưng tôi không quá thích uống trà.”
Hứa Từ từng dặn dò Tiểu Phan: “Hứa kiểm nói không uống trà cũng không có trà sữa để uống, anh ấy đã phát hiện mấy ngày anh ấy không ở cô uống tám ly.”
“…” Tống Lê hỏi: “Anh ấy có nói mấy giờ về không?”
“Xem tình huống, muộn một chút có lẽ đến sáu bảy giờ, đây cũng nói không chừng.” Tiểu Phan còn có việc khác phải làm: “Tôi đi bận trước, cô có việc thì gọi tôi.”
Anh ta đóng cửa lại, chạy từ chỗ Tống Lê không nhìn thấy chạy đến văn phòng bên cạnh gầm nhẹ.
“Mẹ nó! Mẹ nó!! Mẹ nó!!!” Tiểu Phan điên rồi: “Chị Trình! Chị thấy không!”
“Là mùa xuân! Mùa xuân của Hứa kiểm!”
“Rất xinh đẹp! Giống như nữ minh tinh vậy! Lúc nãy em châm trà tay còn đang run!”
“Em có chết cũng không thể nghĩ đến Hứa kiểm thích loại người này! Eo mông kia tuyệt vời! Bước trên thảm đỏ nhất định rất đẹp!”
Trình Dư Hoan đã sớm thấy được, không chỉ là cô, toàn bộ người phàm của viện kiểm sát có mắt đều có thể nhìn thấy.
Diện mạo này của Tống Lê rất bắt ánh mắt của người khác, muốn không bị hấp dẫn cũng khó.
“Người ta vốn dĩ chính là nữ minh tinh, chẳng qua rất khiêm tốn.” Trình Dư Hoan trước đó ở nước Nga một đoạn thời gian, khi đó Tống Lê còn chưa nổi tiếng, trong nước không có người chú ý, cũng không biết.
Lúc ấy Tống Lê còn đang khám bác sĩ, chụp diễn cũng không nhiều lắm, đại bộ phận thời gian đều đang diễn kịch nói.
Sau khi về nước chụp một kỳ tạp chí, doanh số tăng mạnh, danh khí cũng tăng theo.
Nhưng chân chính làm cô nổi tiếng vẫn là việc kế thừa di sản trước đó.
Tống Y phân một nửa cổ phần Tống Lập Quốc để lại cho cô.
Thiên kim tiểu thư thật thật tại tại.
Trình Dư Hoan lắc đầu: “Aizz, chung quy là Hứa kiểm của chúng ta trèo cao, người ta còn là thiên kim, phú bà nhỏ hàng tỷ.”
“Nói như vậy Hứa kiểm là bị bao dưỡng?” Tiểu Phan trừng lớn đôi mắt: “Khó trách lúc em gọi điện thoại cho anh ấy nói Tống tiểu thư đến, ngữ khí đều trở nên ôn hòa, loại ngữ khí gặp được kim chủ ấy.”
Tiêu Tiêu xen mồm nói một câu: “Trong nhà Hứa kiểm chắc cũng rất có tiền đi? Tuy rằng anh ấy không lái siêu xe nhưng em nhớ rõ anh ấy ở chính là Canh Thần nhất phẩm.”
Lúc này Trình Dư Hoan và Tiểu Phan đều ngây ngẩn cả người.
Tiểu Phan: “… Bây giờ tiền lương của nhân viên công vụ cao như vậy sao? Hứa kiểm hình như cũng chưa làm việc mấy năm, làm sao lại mua Canh Thần nhất phẩm?”
Trình Dư Hoan nắm chặt ví tiền khô quắt: “Em hỏi chị chị hỏi ai?”
Tiêu Tiêu: “A? Làm sao mấy người cũng không biết?”
Tiểu Phan và Trình Dư Hoan lắc đầu, nếu bọn họ biết thì lạ rồi, quan hệ cá nhân của Hứa Từ rất ít, ai biết anh ở đâu.
“Hứa kiểm còn tốt nghiệp ở Trung học Anh Hoa, là bạn học cấp ba với Tống tiểu thư.”
Người trẻ tuổi lên mạng search chính là nhanh, mà Tiêu Tiêu có một lần hỗ trợ đưa văn kiện đi qua dưới tầng nhà bọn họ: “Trường học có học phí trong truyền thuyết một năm mười mấy vạn, nghĩ lại liền biết không phải người bình thường có thể đi vào, ở Canh Thần nhất phẩm cũng không kỳ quái.”