Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù

Chương 38: Sự thay đổi của đám sâu làm rầu nồi canh



Editor: D Ẹ O
Trong văn phòng làm việc của giáo viên khối 12, gần đầy có một quần thể thường xuyên khiến mọi người căm thù, đó chính là các thầy cô dạy lớp Tám.
Mỗi thầy cô ở Thập Nhị Trung đều được phân dạy hai lớp, lớp Bảy và Tám của khối 12 có cùng chung thầy cô bộ môn, bởi vậy hàng năm những ai bị phân cho dạy hai lớp này đều được công nhận là những đồng nghiệp xui nhất năm, phải dạy hai lớp tra tấn nhất khối, xét về tỉ lệ lên lớp, khỏi cần nói cũng biết tiền thưởng cuối năm đã vụt khỏi tay bọn họ, các thầy cô bình thường chỉ mong mình có thể bình an sống sót đến lúc học trò tốt nghiệp, không bị chọc tức đau tim đã là phước lắm rồi.
Vậy mà không ngờ 12 năm nay lại lạ đời hơn những năm trước, mở đầu là những phần tử quậy phá nhất của lớp Tám công khai muốn học hỏi học sinh danh dự Lâm Khiển, không chỉ dừng ở đó, bọn họ còn ký kết thỏa thuận phụ đạo với Lâm Khiển, nhảy vọt lên trở thành lớp yếu cầu tiến nhất kể từ khi Thập Nhị Trung được thành lập cho tới nay.
Các thầy cô dạy lớp Tám đều vui mừng khôn xiết, nhưng lại dẫn đến một đợt khủng hoảng cho các thầy cô lớp khác, thậm chí còn nhấc lên một đợt phong trào học tập nghiêm khắc cho học sinh.
Càng không ngờ đây chỉ mới là khởi đầu, chưa bao lâu sau, giáo viên lớp Tám đã hả hê tuyên bố rằng, dưới sự ảnh hưởng của lớp Tám, tinh thần học tập của lớp Bảy cũng bắt đầu được cải thiện, hơn nữa cũng như lớp Tám, đều do những học trò quậy phá nhất đi đầu.
Điều khiến mọi người phải há hốc mồm hơn nữa đó là, đám nhóc lưu manh lớp Tám ngày xưa bây giờ còn thường thường sang kèm cặp, phụ đạo cho mấy trò quậy lớp Bảy! Các thầy cô lớp khác: ??????
Lớp yếu có độc chăng?
Không, đây không phải lớp quậy trong nhận thức của bọn họ! Cũng không phải đám học trò lưu manh trong trí nhớ của bọn họ!
Tuy nhiên, sở dĩ điều khiến các thầy cô lớp khác phải bất mãn, không phải vì khó chịu khi thấy hai lớp yếu biết vươn lên, mà là vì chủ nhiệm hai lớp này huênh hoang quá mức!
Quả thật vậy, cứ cho rằng hai lớp này chăm học hơn đi chăng nữa thì thành tích của lớp Bảy và lớp Tám cũng vẫn không thể so được với những lớp khác, thế nhưng với giáo viên dạy hai lớp này mà nói, những thiếu niên bị coi là hết thuốc chữa trong mắt người khác thay đổi đã là thành quả to lớn nhất.
Trong văn phòng lúc nào cũng văng vẳng tiếng vui cười hớn hở của giáo viên lớp Bảy và lớp Tám, đặc biệt là hai giáo viên chủ nhiệm, cả ngày chỉ túm tụm bàn nhau xem trong lớp có em nào tiến bộ vượt bậc không, có trò nào thay đổi không, hay bạn học nào gặp khó khăn không, tỷ lệ hoàn thành bài tập về nhà tăng bao nhiêu!
Đúng thế, vì muốn làm thống kê theo dõi trình độ cải thiện của học trò, giáo viên chủ nhiệm hai lớp này đã hóa điên phát minh ra thứ gọi là “Thống kê tỉ lệ hoàn thành bài tập về nhà”, mà theo thống kê dạo gần đây của lớp Tám, Bạch Ngạn Trúc cực kỳ tự hào khi khoe rằng tỉ lệ hoàn thành bài tập toán của lớp thầy đã lên đến 100%.
Cũng vì việc này, Bạch Ngạn Trúc đã tự bỏ tiền túi ra khao đồng nghiệp trong văn phòng một buổi trà chiều.
Tuy nhiên hành động này cũng không thể cứu vớt được thiện cảm của các thầy cô, bởi vì trong bữa ăn ngày ấy, Bạch Ngạn Trúc và giáo viên chủ nhiệm lớp Bảy đã đăng weibo một cách điên cuồng, quấy nhiễu tính trật tự của văn phòng giáo viên một cách trầm trọng.
Vì không chịu đựng nỗi sự hành xác khi bị quậy ù tai liên tục, kết cục là các thầy cô lớp khác đã bắt tay nhốt hai kẻ này vào phòng tối đúng một giờ đồng hồ, mới miễn cưỡng thả họ ra, để văn phòng trở lại bầu không khí thanh tịnh.


Chẳng mấy chốc, kỳ thi tháng lần hai của khối 12 cũng đã gần kề, bởi do đoạn thời gian này các thầy cô gắt gao hơn, nên bầu không khí trường lớp cũng trở nên căng thẳng, nhất là đám sâu từng làm rầu nồi canh Quách Đương Lập và Lý Cao, đến độ ngay cả chuyện đi vệ sinh vào giờ ra chơi cũng phải chạy thục mạng, mục đích chỉ là để tranh thủ thêm chút thời gian làm bài.
Các bạn học lớp Bảy chứng kiến mà hoang mang vô bờ bến, bọn họ còn nhớ bọn này từng trắng trợn cười nhạo lớp Tám ngay giữa lớp, nói gì mà bọn lớp Tám làm mất tư cách và tôn nghiêm của một lớp quậy, lúc bản thỏa thuận phụ đạo của Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh bị đưa lên mạng, Quách Đương Lập còn là người đầu tiên đứng ra buông lời tuyên bố Trịnh Bằng Khinh không xứng để làm đại ca của Thập Nhị Trung.
Còn giờ thì sao? Không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi… Đường ray của lịch sử đã chệch hướng với tốc độ bàn thờ.
Điều càng khiến mọi người cạn lời đó là, hồi xưa đám người nào đó từng ồn ào gây mất trật tự trong lớp, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của những người khác, còn giờ thì ngược lại, vì muốn chăm chỉ nghe giảng nên không cho ai được giở trò trong giờ học.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao thái độ học tập của lớp Bảy dạo gần đây lại khá lên một cách nhanh chóng.
Đáng tiếc hiện tại mọi người còn chưa biết mấy câu nói bắt trend hay lưu hành trên mạng nhiều năm sau, bằng không bọn họ sẽ hiểu đám Quách Đương Lập bây giờ là một ví dụ điển hình cho câu “Gáy sớm ăn gì?”.
Bất chấp những ánh nhìn đầy hiếu kỳ của cả lớp, nhóm nhỏ của Quách Đương Lập không quan tâm, đối với bọn họ, phải tranh thủ từng giây từng phút quý báu, làm con hay là cháu, phó mặc cả vào kỳ thi tháng tới.
Trước ngày thi, Lâm Khiển tập hợp một số đề hình trọng tâm, tranh thủ giờ ra chơi sang lớp Tám đưa cho nhóm Trịnh Bằng Khinh.
Trước đây lớp chọn và lớp Tám như hai thế giới cách biệt, thế nhưng hiện tại cả lớp cũng đã quen với việc thỉnh thoảng lớp chọn sẽ sang đây đưa tài liệu hay bài tập gì đó, đôi khi mọi người còn có thể nhân cơ hội tranh thủ xin các học bá chỉ bảo thêm chút kiến thức.
Bởi vậy thấy Lâm Khiển vừa đến, lập tức đã có không ít bạn học chủ động chào hỏi, còn có người quen cửa quen nẻo báo cáo tình hình: “Lâm đại ca, Trịnh đại ca đã đi ra ngoài, không có ở trong lớp, Đổng Minh Ân thì đang ở bên lớp Bảy.”
Lâm Khiển gật đầu xem như đáp lời, đặt đề xuống bàn của Trịnh Bằng Khinh, tự mình vòng sang lớp Bảy, nhìn xuyên qua cửa sổ, y thấy Đổng Minh Ân đang giảng đề cho Quách Đương Lập, cao giọng nói: “Đề cương hình học hôm nay tao để trên bàn của Trịnh Bằng Khinh đấy, chốc nữa về tụi mày nhớ làm đi.”
Lâm Khiển dặn dò xong định đi, thì đột nhiên một người trong phòng học đứng bật dạy, xách theo một cái túi gì đó dưới gầm bàn vọt ra, vừa chạy vừa gọi Lâm Khiển lại: “Ê này, chờ đã…”
Lâm Khiển dừng bước, quay đầu mới biết thì ra là Lý Cao, cậu ta cầm một bịch đồ gì đó chạy vội tới, gãi đầu nhìn y, trông khá là bối rối.
Lâm Khiển ngờ vực hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lý Cao do dự hồi lâu mới gom đủ can đảm chìa cái túi trong tay ra, lí nhí nói: “Đây là quà mẹ bảo em đưa cho đại ca.”
Lâm Khiển: “…?”
Y khó hiểu nhận cái túi, cầm trong tay thấy khá nặng, mở ra xem, bên trong là hai hộp xốp đã được gói kỹ, Lâm Khiển càng thêm thắc mắc: “Cái gì đây?”
Lý Cao gãi đầu đầy ngượng ngùng: “Bên trên là tôm hùm, phía dưới là mấy con cua, đều là hàng sáng nay vừa mới về, còn tươi lắm, mẹ em để đông lạnh, nếu về để ngăn đá thì còn giữ được thêm hai ngày.”
“Ồ…” Đây là lần đầu tiên Lâm Khiển nhận được một món quà như vậy, cũng không biết nên nói sao cho phải, “…Thì ra nhà cậu bán hải sản tươi.”
“Đâu có.” Lý Cao cào tóc, “Tại do dạo gần đây mẹ em vui quá, bà ấy nói… à ừ thì…Bà ấy không ngờ lúc bà còn sống còn có thể chứng kiến cảnh em nghiêm túc học hành…”
Lý Cao nói ra cũng tự thấy xấu hổ, nhưng mà cậu cũng rất bất ngờ, không ngờ bản thân thay đổi lại có thể khiến cha mẹ vui đến thế, thái độ của mọi người trong nhà đều thay đổi 180 độ, bầu không khí gia đình ấm áp đến lạ thường khiến cậu vẫn chưa quen lắm.
Cũng nhờ thế, tâm lý học chỉ vì sợ bị Lâm Khiển phạt công khai của Lý Cao dần thay đổi, bắt đầu nhận ra việc học không hề đáng sợ như cậu từng nghĩ, đồng thời cũng bởi vậy, lúc nghe mẹ bảo đem chút hải sản tươi lên đưa cho Lâm Khiển, Lý Cao cũng không quá phản đối.
Lâm Khiển nhớ tới mẹ Lý nhiệt tình lại có phần nóng nảy, không hề bất ngờ khi bà làm vậy, chỉ cảm thấy hơi buồn cười, y nói: “Đã là bạn học của nhau, cần gì phải khách sáo như thế.”
“Không không, xin anh cứ nhận đi.” Lý Cao rất kiên trì, như lúc cậu ta quyết tâm mang nó đến trường, nói, “Em cũng mong đại ca sẽ nhận.”
Lâm Khiển nhìn sắc mặt Lý Cao đã khá hơn trước nhờ việc gần đây cậu không còn đi chơi net thâu đêm, y khẽ suy ngẫm, cười nói: “Thôi được rồi.”
Lý Cao thấy y chịu nhận, thầm thở phào, đang định trở về lớp thì chợt nghe có ai đó giở giọng gây sự: “Ái chà, không ngờ nha, Lý Cao mày mà cũng hối lộ học bá kia à!”
Lâm Khiển quay đầu nhìn lại, có hai nam sinh đang ra vẻ ngạc nhiên nhìn bọn họ, Lâm Khiển cũng có chút ấn tượng về hai người này, hình như là học bên lớp Năm, còn tên gì thì y không nhớ.
Lý Cao cau có: “Mắc mớ gì đến mày?”
Nam sinh vừa mở miệng nhún vai: “Có gì đâu, chỉ thấy nực cười chút thôi.”
Lâm Khiển nghiêng đầu: “Buồn cười chỗ nào cơ?”
Nam sinh kia xì khẽ, nói: “Sao lại không buồn cười cho được? Lý Cao từng xem thường đám mọt sách nhất kia mà? Sao giờ lại quay sang tặng quà cho học bá mất rồi? Thật khiến người ta phải khó hiểu.”
Lý Cao không nhịn được nữa, tức giận nói: “Dương Tông Kiệt, mày có cút đi không thì bảo?”
Nam sinh tên Dương Tông Kiệt vẫn đứng yên tại chỗ, nét mỉa mai trên mặt càng lộ rõ: “Tao nói chứ người như tụi mày thì còn đi học làm gì cho tốn tiền của cha mẹ, thà dành thời gian đi khuân vác có phải hơn không?”
Mặt Lý Cao xám ngoét, đang định ra tay, thì bị Lâm Khiển cản lại.
Lâm Khiển bình tĩnh nói: “Cư xử cho đàng hoàng.”
Lý Cao nhìn y, hồi tưởng lại cú đá ngày đó y sút Quách Đương Lập, cũng sợ, rụt tay về.
Dương Tông Kiệt thấy Lý Cao định đánh mình thì co rúm, nhưng không ngờ Lâm Khiển lại cản, Dương Tông Kiệt nhướng mày, tiếp tục cạnh khóe: “Ối chà, mày định theo học bá thật đấy à?”
Vấn đề này bọn Quách Đương Lập cũng từng hỏi Trịnh Bằng Khinh một câu y chang. Lý Cao nhớ lại câu trả lời ngày ấy của Trịnh Bằng Khinh, không biết cậu ta đã lôi can đảm từ đâu ra, mạnh miệng nói: “Đúng! Bọn tao nay đã là người của Lâm Khiển.”
Dương Tông Kiệt: “???”
Song Dương Tông Kiệt còn chưa kịp nói gì, một giọng nam lạnh lùng đã xen ngang: “Tụi mày không phải.”
Trịnh Bằng Khinh chẳng biết từ đâu xông ra, khoác tay lên vai Lâm Khiển, đe dọa trừng Lý Cao: “Chú ý cách dùng từ của mày, đừng có ăn nói bậy bạ.”
Lý Cao bị hắn dọa sợ hú hồn chim én, hoang mang không hiểu gì hết: “??????”
Đâu có mà, cậu có nói gì sai đâu?
Mọi người đều là đàn em của Lâm Khiển, thì cậu cũng chỉ răm rắp học theo thôi mà!
Lâm Khiển cũng lắc đầu, nói một câu thấm thía: “Bé Cao à, câu vừa nãy, trừ Trịnh Bằng Khinh ra thì không ai được nói câu đó nữa đâu.”
Lý Cao hoang mang ngơ ngác nhìn Trịnh Bằng Khinh, lẽ nào đây là ưu đãi của tiểu đệ đầu tiên chăng?
Trịnh Bằng Khinh bất chấp những người đang đứng ở đây, chỉ cái túi đen trên tay Lâm Khiển: “Gì đấy?”
Lâm Khiển: “Hải sản tươi nhà Lý Cao cho.”
Trịnh Bằng Khinh ghét bỏ nhìn Lý Cao, đoạt lấy cái túi, nói: “Anh tịch thu.”
Lý Cao: “! ! !”
Lâm Khiển bất đắc dĩ cười: “Được được được, cho anh hết.”
Lý Cao: “…??”
Khoan đã, đàn em phải lấy đồ biếu đại ca mới đúng chứ? Tại sao Trịnh Bằng Khinh lại có thể ngang nhiên tịch thu đồ của đại ca như thế?
.
Tác giả có lời muốn nói: Người bị hại bị ép buộc thồn bánh Gato +1


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.