Bó Hoa Của Narcissus

Chương 30: Chương 29



Narcissus không quen nhìn tẩm cung của Poseidon, nhưng sau khi nhìn thấy động phủ quái chín đầu, anh chợt cảm thấy phong cách trang trí này vẫn tạm chấp nhận được, kim bích huy hoàng, cổ điển, trang nhã, tráng lệ.

So với cung điện Hades thì có vẻ hơi xa hoa lãng phí, song lại như mê cung rắc rối, ban nãy anh cho ngựa ăn, ngựa chạy, anh đuổi theo và bị lạc đường khi đang truy tìm.

Cung điện nguy nga diện tích rộng lớn, hành lang trải dài, chỗ ngoặt cũng trang trí tương tự, phòng không bóng người, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cá quẫy vọt biển.

Thường xuyên văng vẳng âm thanh nước lượn khẽ khàng êm ả, người không quen sẽ cảm thấy khó chịu lùng bùng, điển hình như Narcissus thì bưng kín lỗ tai, lượn lờ trong mê cung, tìm kiếm lối ra.

Chiến mã chạy đâu rồi?
“Có ai không?” Anh truy vấn, một đường chạy vội.

“Thì ra ngươi ở chỗ này.” Rà soát ba cánh cửa liên tiếp mới thấy được chiến mã, nó đang gặm lá cây nguyệt quế.

Narcissus đi tới đuôi ngựa, hỏi: “Ngươi thích lá cây nơi này?” Chính vào lúc này, anh chợt cảm nhận được một trận dao động mãnh liệt.

Hai cái vòi rồng cuốn tung bọt nước, đột ngột phun trào dữ dội mênh mông, ngay cả chiến mã cũng nôn nóng bất an hí vang một tiếng gấp gáp, Narcissus nhảy lưng nó.

Chiến mã phóng bay.

“Làm ơn, ngươi đừng bắt con ta.”
Rouyana lo lắng ôm con gái, sắc mặt nàng căng thẳng như thể đối mặt với kẻ thù.

Đối diện là một người đàn ông tay mang tấm khiên, ngồi trên đầu hải sư, “Xin ngươi hiểu cho, đó không phải con gái của ngươi, ta rất cảm kích khi trước ngươi cứu hai cha con ta, nhưng ngươi không thể mượn cớ đó mà giữ nàng lại.”
Narcissus nghe ra mâu thuẫn, anh lập tức nhìn Rouyana, chỉ thấy mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ.

“Stevenclay, ta xin ngươi, ta không hề phủ nhận ngươi là cha của đứa nhỏ, thế nhưng hầu hết đều là ta chăm sóc nàng
Bảy năm qua, ròng rã bảy năm hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau
Hiện tại ngươi đến cướp đi con gái ta âu yếm, ngươi đành lòng nào?
Ngươi vứt bỏ mẹ con ta, giờ còn tư cách lật lọng? Ngươi có người tình, ta không phản đối, mà con gái nhất định phải ở cùng ta, tuy rằng ta chẳng phải mẹ ruột nàng, nhưng tình nghĩa bao năm vẫn còn đó, không gì ví von được.”

Giọng nói của Rouyana dịu dàng mà kiên định, “Ta mượn danh nghĩa Thần Biển thề thốt, những gì ta làm hoàn toàn vì ngươi và con, ta muốn chứng minh cho ngươi thấy rằng ta là người thích hợp nhất.”
Con gái gọi cha.

Rouyana khẩn trương, “Không được đoạt con ta.”
Hai bên cùng im lặng khiến đứa con khóc toáng, người cha đau lòng, Narcissus bèn khuyên nhủ: “Khoan cãi nhau đã, ngươi nhượng bộ xíu đi, chúng ta ngồi xuống uống trà đàm đạo nhé, bình tĩnh.” Mặc dù anh chẳng biết giữa hai người cụ thể đã phát sinh chuyện gì, nhưng anh đọc được khát vọng trong mắt cô nhóc.

Vừa nghe anh nói như vậy, Rouyana cũng lên tiếng: “Ngươi có thể ở lại chơi với con hai ngày này, không được bắt nàng đi.”
Stevenclay đồng ý, cứ thế cả nhà ba người đều rời khỏi.

Narcissus có ý tưởng, sau khi Stevenclay ở cùng con hai ngày, anh thừa dịp gã nghỉ trưa mà đánh ngất, biến thành bộ dáng của gã, đi cáo biệt với Rouyana rồi men ngược theo con đường gã từng qua, lừa gạt thủ vệ, thuận lợi trốn khỏi cung điện biển sâu, ngoi lên mặt nước.

Poseidon đã nhiều ngày không ở nhà, nghe nói là bận tham gia nghị sự tại núi Olympus.

Đây quả là thời cơ ngàn năm có một để tẩu thoát, toạ kỵ của Stevenclay thông hiểu lộ trình, một người một thú một đường bay nhanh.

Narcissus hít nhẹ không khí nơi mặt biển, tâm tình anh lập tức phấn chấn, anh vỗ lưng hải sư, “Mau mau lên nào.”
Hải sư lúc lắc cái đuôi, thiếu chút nữa quật anh ngã nhào, anh cũng không dám hé răng nữa, tránh bị con thú cưng này phát hiện mình là kẻ ngoại đạo.

Phi tinh đái nguyệt, nửa ngày trốn chạy, thế giới đáy biển ắt hẳn đã phát hiện sự việc rồi.

Narcissus lập tức bối rối, đáng tiếc anh không thể bay, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ của hải sư.

Mắt thấy sắp tới lục địa, hải sư vốn đang phiêu phù trên mặt biển chợt bất động.

Narcissus chẳng rõ nguyên do, sau đó anh nghe thấy tiếng ca duyên dáng mê hoặc.

Anh lập tức hiểu được, thì ra đây là lãnh địa của hải yêu Siren, Narcissus bịt lỗ tai, nín thở.

Siren sở hữu tiếng ca có thể mê hoặc nhân tâm trí ma lực.

Con người mà nghe phải sẽ bất giác hành động theo ý Siren, không có năng lực tự chủ, trở thành cái xác không hồn.

Hải sư trở nên kích động và hất văng Narcissus.

Anh chìm ngập trong nước, phảng phất như đang tiến vào Hades u ám, sâu hút, âm trầm, lạnh lẽo.

Narcissus nhắm đôi mắt che lỗ tai, sợi giai điệu lại có thể xuyên thấu, nhẹ nhàng lẩm bẩm thủ thỉ mạn ngữ bên tai tựa phiến lông cọ khẽ qua tim, nhức nhối trong lòng.

Anh nín thở, tận sức cẩn thận ngửa mặt trôi lơ lửng, Siren hẳn là ở cách đó không xa, có lẽ chưa phát hiện ra anh, không thể để ả chú ý.

Vừa nghĩ như thế, hải sư đã manh động mà bay vọt, chồm nhảy liên hồi.

Narcissus đành chầm chậm lội nước, thầm bảo thật xúi quẩy.

Quả nhiên động tác của hải sư khiến Siren chú ý.

Tóc ả xoã dài trên vai, khuôn mặt nhu mỹ.

Narcissus chẳng hề do dự, trực tiếp tấn công.

Siren phát ra âm thanh sắc nhọn đâm thủng màng tai.

Hai bên đều giao thủ hết sức, bởi cạnh Siren là người sống, Narcissus tuy nôn nóng lại không dám động mạnh.

Thoáng thấy trời đất tối tăm, Narcissus muốn đánh nhanh thắng nhanh nhưng Siren day dưa khó dứt, vừa đánh vừa di chuyển, mãi tới lúc đến bờ biển phía tây mà vẫn chưa chấm dứt.

Narcissus bỗng nảy sinh hung tợn, anh trực tiếp rót toàn bộ thần lực vào trong tay tụ nên băng trùy rồi lập tức đâm thủng trái tim Siren.

Siren ngã xuống, ả kịp thời buông lời nguyền rủa trước khi trút hơi thở cuối cùng.

Narcissus xụi lơ nổi lênh đênh trên mặt biển.

“Tỉnh rồi sao?”
Aphrodite kinh hỉ vô vàn, nàng nâng anh ngồi nhổm dậy, “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, chúng ta mau chạy đi.

May mắn là ta tạt ngang qua nơi này, bằng không ngươi đã táng thân nơi đáy biển.

Ngươi giết Siren – đại tướng biển khơi của Poseidon, hắn sẽ không bỏ qua đâu.”
Narcissus mơ mơ màng màng, anh bị Aphrodite dắt theo trong trạng thái đầu óc quay cuồng, vừa đặt chân đến lục địa thì đột nhiên trông thấy Poseidon bước tới.

Aphrodite vội vàng che chở anh bằng sương mù, nhưng vẫn chậm một bước.

Aphrodite không dám đối đầu trực diện cùng Poseidon, đôi mắt hắn như ngọn lửa đuốc mãnh liệt khiến người khác phải e dè sợ hãi.

Hắn xuất hiện, biển cả dâng tràn, mặt nước cuồn cuộn chẳng ngừng, Poseidon khống chế thần mã, bước hai ba bước đã tới trước mặt bọn họ.

“Muốn chạy đằng trời?” Hắn hỏi, ngữ khí oán giận thương tâm.

Aphrodite vội vàng buông Narcissus, tuỳ ý nhét đống vật phẩm vào người, sau đó bỏ trốn lánh nạn.

Narcissus cúi đầu nhận lỗi, dáng vẻ mặc người xử trí.

Poseidon nở tràng cười giễu, hắn bắt Narcissus về vách đá dưới đáy biển: “Đáy ngầm là hố rắn độc, là vực sâu, ngay cả thần sa đoạ cũng sẽ chết.”
Hắn cưỡng bách Narcissus phải nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh đen như mực, khí lạnh âm u phả thẳng vào mặt.

Khi ấy Narcissus giống như chú dê non, anh ngoan ngoãn tuân lời ngoan ngoãn, tuyệt không phản bác.

“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu chọc giận ta nữa thì kết cục của ngươi là tan xương nát thịt dưới đó.”
Hắn hài lòng nhìn Narcissus phát run, tiếp theo ôm anh rời khỏi.

Lại một lần chạy trốn thất bại, Narcissus ỉu xìu ngây người, cái gì cũng không nói, và thế là chiến tranh lạnh.

Cứ như vậy trôi qua hai tháng, chư thần trên núi Olympus bắt đầu mở hội mừng tiết thu hoạch.

Bọn họ mời thần mọi nơi tham gia ngày hội, hai phe tại Troy tạm thời đình chiến, đám đông quây quần chúc mừng được mùa, sau đó an táng binh lính, tu thân dưỡng tính.

Poseidon và Hera phản đối nhưng Zeus lại nhất ý cô hành, nữ thần Thetis vì con trai mà nỗ lực khuyên giải chúng thần cùng tham gia yến hội lần này.

Narcissus cũng khẩn cầu Poseidon để anh tham gia, anh cực kỳ muốn gặp mẹ.

“Thành Troy chinh chiến mười năm.

Ta ở cùng ngươi ngót nghét nửa năm, lâu rồi chưa trùng phùng với bà.

Theo lời ngươi nói, Troy định trước là sẽ thất bại, nếu đã vậy thì ta vốn đâu ảnh hưởng tới ngươi, bây giờ ta muốn gặp bà.”
Anh ôm chầm đầu gối Poseidon, dán mặt vào đùi hắn một cách nhu thuận và ngoan ngoãn, “Ta hứa không rời xa ngươi, chỉ nói chuyện với bà chút.

Làm ơn.” Anh đã sớm nắm thóp tính tình Poseidon, vừa bá đạo vừa cường ngạnh, chỉ có chịu thua cùng nghe lời mới có thể khiến hắn mềm lòng, vì thế anh cố gắng hành động theo hướng này.

Poseidon đồng ý.

Nhưng phải để hắn giám sát, thâm tâm Narcissus bực bội vô cùng, song ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng đồng ý.

Trong buổi yến hội núi Olympus, chư thần lại vì Troy mà tranh cãi.

Lần này rất nhiều vị thần sôi nổi biểu đạt quan điểm, Ares tranh chấp cùng Athena.

Cuộc chiến giữa bọn họ khiến yến hội bị huỷ hoại, Ares dũng mãnh vô biên, nhưng hắn không thông minh như Athena, hắn chỉ biết cậy mạnh.

Cho nên khi Athena dùng chút mưu mẹo, Ares thất thủ và bị Athena lập tức quật đổ, đẩy xuống trần gian.

Họ hẹn tỉ thí lần nữa tại chiến trường Troy, núi Olympus rốt cuộc yên tĩnh.

Apollo nhìn Narcissus vẫn luôn hầu bên cạnh Poseidon, y ảm đạm buồn thương mà tìm Aphrodite, nàng bảo y nên nhẫn nại một chút, vì Narcissus có kế hoạch.

Narcissus phát hiện Liriope không có tới tham gia yến hội, lập tức yêu cầu trở lại rừng sâu cố hương.

Liriope chắc chắn sẽ ở đây một phen.

Vì thế Poseidon đi cùng anh đến rừng sâu, nơi đó non xanh nước biếc, hoa thơm chim hót, phong cảnh tuyệt đẹp, tinh linh và tiên nữ thiên chân thuần thiện.

Sao bà cũng không ở đó, Narcissus thật thất vọng.

Trông anh rầu rĩ vu vơ, Poseidon an ủi, “Ngươi có thể chờ tại đây một thời gian, hai mẹ con ngươi có lẽ sẽ gặp nhau thôi.”
Hắn hạ một cấm chế xuống rừng sâu: đối tượng là Narcissus.

“Ngươi mà tiếp tục đào tẩu, ta nhấn chìm nơi này thành biển.”
Narcissus lặng lẽ nở nụ cười, không trả lời.

Chờ mãi hơn mười ngày, rốt cuộc Liriope đã xuất hiện, anh thủ thỉ vài câu với bà, sau khi bà biến mất, Aphrodite cũng tới, trò chuyện chưa bao lâu lại rời đi.

Narcissus cầm bó hoa nhỏ, mỉm cười, hoa xuân rực rỡ bắt mắt.

Nàng còn thông báo một tin tức, nói rằng đoàn quân Hy Lạp đang ấp ủ một kế hoạch tuyệt diệu, tuy nàng không thám thính được, song đối với cuộc chiến đêm nay, hình như Zeus đã có quyết đoán.

Narcissus muốn thăm dò từ Poseidon nhưng nói chuyện nhanh như gió, chẳng bắt kịp manh mối gì.

Aphrodite bảo với anh, “Đêm nay cần phải ở cạnh hắn.”
Narcissus bất thường trở về, thời điểm sắc trời đen nhánh, anh quấn lấy Poseidon.

Anh còn đem nụ hoa do Aphrodite đưa để nghiền thành bột mịn, khuấy đều trong ly sữa bò và hầu Poseidon nuốt xuống, sau đó anh hôn môi Poseidon một cách dịu dàng săn sóc.

Hắn say mê, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Narcissus lấy quyền trượng, áo giáp và đá quý trên ngực hắn, trong đó giam nhốt thần hoả chi lực thuỷ quái đáy biển.

Poseidon luôn luôn cảnh giác bảo quản, cấm Narcissus đụng chạm.

Narcissus cẩn thận nghiền ngẫm thật lâu mới thám thính được nó, quyết chiến kỳ này nhất định sẽ hữu ích.

Cuối cùng, anh nhìn thoáng qua Poseidon, hắn cau mày mê man, giấc ngủ này chỉ e kéo dài suốt một tuần.

Anh chuẩn bị toàn bộ võ trang, sắp xếp trang bị, xuất phát..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bó Hoa Của Narcissus

Chương 30



Achilles giết chết cả gia đình Hector. Nhưng số phận Achilles cũng thật bi thảm, nếu hắn đã lựa chọn vinh dự thì buộc phải trả giá bằng tính mạng. Hắn bị Apollo và Paris liên thủ trên chiến trường bắn chết.

Hai đại tướng của hai phe lần lượt chết trận. Troy càng tổn thất nghiêm trọng hơn.

Cassandra tóm tắt hết thảy: “Ngươi đi rồi, Achilles vòng vèo, hắn mang theo binh lính thừa, thế như chẻ tre

Khi ấy chúng ta đắm chìm trong niềm vui sướng vì Tmall lui binh, không hề phòng bị

Chẳng biết mây đen sấm sét và chư thần sớm đã thay đổi kế hoạch

Bọn họ vứt bỏ chúng ta, tuy rằng có Apollo và chị y trợ giúp, song vẫn thất bại

Achilles được mẹ hắn là nữ thần Thetis trang bị khôi giáp

Đồn rằng nó được Hỏa Thần – kẻ sở hữu tài nghệ cao siêu rèn đúc

Bộ giáp của hắn đao thương bất nhập, không ai có thể đánh bại hắn

Anh trai ta – Hector cưỡi tuấn mã đánh nhau với hắn, nhưng không địch lại

Mà Achilles ráo riết truy sát, hắn giết chiến sĩ Troy vĩ đại nhất, lại vũ nhục thi thể y bằng mọi cách

Nhờ cha ta khẩn cầu các vị thần cứu vớt, chúng ta mới đoạt được thi hài anh trai và chôn cất

Từ đây về sau, vận rủi liên tiếp ập xuống Troy

Paris trúng tên độc, hiểm nguy rình rập, Helen bị cướp mất

Cha ta đành phải tự mình lĩnh quân, nhưng ông tuổi già sức yếu, làm sao chống địch?

Ông hi sinh trên chiến trường, dấy lên một hồi đổ máu

Kình địch Achilles đã chết

Đều do Apollo và Aphrodite yểm trợ

Hai vị thần này vẫn trước sau như một mà trợ giúp chúng ta

Ta nguyện phụng dưỡng họ tới cuối đời

Thành Troy hoang tàn chắp vá, mùa đông bức tường vỡ nát

Em trai yêu quý của ta, đứa con bé bỏng của cha, Wia

Mới tám tuổi đã buộc phải đội vương miện xông pha chiến trường

Quân Hy Lạp lui binh lần nữa, bọn chúng để lại vô số ngựa gỗ, ta biết đây là một âm mưu

Nhưng em trai ta trẻ người non dạ, hắn dễ dàng tin tưởng lời gian tế nói

Tự tay dẫn đường cho vô số kẻ địch ẩn nấp trong ngựa gỗ vào trong thành, cơn ác mộng chính thức bắt đầu

Ngươi thấy đó, hiện tại chính là địa ngục, là tận thế của chúng ta

Ngựa gỗ cao ngất chiếm cứ thành trì, vô số binh lính Hy Lạp chui ra từ ngựa gỗ, tình thế nguy cấp như đứng trên đống lửa

Có lẽ Tử Thần đã mài bén lưỡi hái rồi và chuẩn bị thu hoạch vong hồn đây mà…”

Cassandra vừa nói vừa xắn làn váy, tay mang khiên chắn, giơ cao ngọn giáo, mái tóc bung xoã: “Nay ta cũng muốn xông pha trận mạc, đây là hồi chiến cuối cùng, chúng ta quyết không nhận thua.” Nàng khiêu chiến kẻ thù mà lớn tiếng kêu gọi: “Đi theo ta, xung phong liều chết!”

Kèn chiến đã thổi, mây đen càn quét, huyết sắc quay cuồng, âm thanh triệu hoán tử vong vang vọng khắp cửu tiêu.

Hai quân vận sức chờ phát động, cơn gió ngày xưa khẽ khàng lay động ngọn cờ thành trì, giờ đây cuốn tung bụi mù tứ phía, bên trong tường thành thấp thoáng sát khí lạnh thấu xương.

Có lẽ sau khi trận này kết thúc, bọn họ không còn tồn tại nữa.

Thế lửa sôi sục lan nhanh, tấm khiên chẳng ngăn cản nổi, các anh hùng liên tiếp chui ra từ ngựa gỗ, gặp người liền chém.

Ánh mắt bọn họ còn sáng ngời hơn cả ánh lửa, ngựa gỗ chế tạo tinh vi đã thiêu rụi hơn phân nửa.

Narcissus không hề do dự, anh chạy như bay đến cung điện, bắt đầu vận dụng thần lực dập lửa.

Dũng cảm lao về phía trước, đối mặt với kẻ thù đang châm lửa, tất cả mọi người đều vững tin tất thắng.

Một con đại bàng bay lượn ngay đường chân trời chợt sà xuống và ré vang tiếng kêu sắc nhọn. Điều đó cũng nhằm khẳng định, quyết chiến đã đến, sau hôm nay hết thảy đều sẽ kết thúc.

Narcissus khoác áo giáp của Poseidon, điều khiển chiến xa bọc thép, anh vung roi giục ngựa tiến lên, xuyên qua chém giết kẻ thù. Chiến đấu điên cuồng cùng chiến trường kịch liệt làm anh chỉ có một ý niệm: Giết!

Trên bầu trời lập loè điện quang, phía dưới chảy xuôi máu loãng, băng cùng hoả, huyết cùng thủy hội hợp, lan tràn.

Tấm chắn cùng trường mâu giao hội, chiến mã cùng càng xe va chạm – đầu rơi phanh xác tạo thành hỗn hợp máu loãng đen tanh, ô nhiễm mọi thứ.

Tiếng kêu gào dồn dập, ào ạt, thảm thiết trong khói lửa chiến tranh, kéo dài không ngớt.

Trên chiến trường, Narcissus bất khả chiến bại, anh không e ngại bất luận kẻ nào, ngoại trừ thần. Dù không phải đối thủ của Athena nhưng anh cũng không chùn bước, Apollo và Ares tới hỗ trợ.

Chúng thần cũng tham gia hỗn chiến.

Chiến mã Hy Lạp băng qua chiến hào, quét sạch thành Troy bằng máu.

Chết ở đây, tức là làm bạn với cá chết tôm thiu bốc mùi hôi thối, mốc meo thành giòi thành bọ.

Linh hồn sẽ không hồi sinh, thống khổ, tuyệt vọng như bóng với hình.

Các chiến sĩ Troy nhảy xuống xe ngựa, lấy giáo bỏ khiên, bất chấp sống chết mà xông pha, người gục ngã tại chỗ vẫn hiên ngang bò dậy.

Cung thủ rút ra mũi tên máu, tiếp tục xạ kích. Lưỡi dao chở gió sắc bén sẽ xé rách thân thể ngươi, nghiền nát thân thể ngươi.

Rạng đông ló dạng, hắc ám trôi qua, nhưng thắng lợi lại mơ hồ xa xăm. Narcissus giết chóc quên cả mệt mỏi, anh băng chiến hào vượt tường thành, vừa lúc nhìn thấy Cassandra đâm ngọn giáo vào tim kẻ địch rồi đẩy gã ngã xuống tường thành, gương mặt đẫm máu và nước mắt.

Như thể được rót thêm sức mạnh, Aphrodite tiếp viện cho họ, đồng thời cổ vũ. Cuộc chiến kéo dài từ tinh mơ đến khi mặt trời đứng bóng. Thương vong vô số, máu chảy thành sông. Chập tối, cả Aphrodite và Athena đều bị thương, Apollo thì ngất váng, rốt cuộc Zeus yên vị tại núi Olympus cũng không thể không ngó ngàng gì nữa.

Ông ta yêu cầu các vị thần phải lần lượt rút trở về, không được tham dự vào tranh đấu của nhân gian. Nhưng tuyệt nhiên chẳng một ai thèm nghe.

Zeus nổi giận giáng sấm sét từ trên Olympus xuống, xoắn tới một trận gió lốc, nện vỡ vô số hố sụt trên mặt đất. Quân lính phía dưới nhanh chóng tan tác. Một vài vị thần biết sợ nên dừng tay, tuy nhiên Narcissus quyết không dừng lại. Hera đứng trên cơ hô to “Poseidon, ngươi mau ra đây huỷ diệt Troy mà ngươi thống hận này!”

Hera cũng không nghe theo mệnh lệnh từ Zeus, bà vội vã xông pha chiến trường đánh nhau cùng Narcissus. Narcissus kiệt sức, đành thả quái vật khỏi đá quý.

Đám quái vật rít gào trà trộn vào chiến trường, tự nhiên như dạo chơi hoa viên, nó xé nát bất cứ thứ gì nó trông thấy, không phân địch ta.

Hera dừng tay, kinh ngạc rống to: “Ngươi dám!”

Những gì cần làm đều đã làm rồi, anh còn thứ gì e dè chứ? Narcissus hừ lạnh, theo sau quái vật tiếp tục chém giết, chợt trông thấy Cassandra bị người ta đánh úp một đao rồi gục ngã!

Cassandra mỉm cười với Narcissus, tuy yếu ớt nhưng lại thoả mãn, “Ta đã cố hết sức, cuối cùng ta có thể sum vầy cùng thân nhân.”

Nàng chợp mắt vĩnh viễn rồi, Narcissus không kịp nói lời nào, hoả cầu liền đập tới trên lưng con quái vật từ phía sau, bọn nó mất khống chế, lập tức nuốt chửng số lượng lớn binh lính, hiện tại hai bên địch ta chẳng đánh nhau nữa, bắt đầu lo chạy trốn. Có hai sứ thần chém giết quái vật, Narcissus biết rõ nơi này đều trùng trùng nguy cơ cùng tử vong, anh không chút do dự mà lật úp thi thể Cassandra, đoạn lấp kín cổng thành, chạy ra ngoài xử lý binh lính Hy Lạp.

Trời sắp tối, chiến tranh vẫn không có dấu hiệu đình chỉ, quân Hy Lạp cùng Troy xoắn thành một đoàn, lửa đốt bên trong thành cháy lan ra đồng cỏ.

“Mau trở về, Zeus tức giận kìa!” Aphrodite lôi kéo, nhưng Narcissus tránh thoát, anh tiếp tục dùng thần lực đóng băng vương thành, ngăn cản hoả thế xâm nhập. Sau đó anh nhìn quân Hy Lạp hùng hổ, bắt lấy đá quý trên ngực kết hợp cùng quyền trượng của Poseidon phóng xuất hải quái thần hoả chi lực, quyền trượng khúc xạ ánh sáng, Narcissus không chịu nổi lực lượng đó nên hộc máu, lại tiếp tục kiên trì triệu hồi quái.

Từng chút từng chút thần hỏa chi lực rò rỉ, vô cùng loá mắt, đất trời chói rọi, ngay cả tia chớp trừng phạt của Zeus cũng tạm dừng chốc lát, quân Hy Lạp trên chiến trường kêu thảm thiết, nháo nhào tan tác đào tẩu.

“Ngươi không muốn sống nữa sao!” Apollo sợ ngây người.

Y nóng lòng muốn xông tới, nhưng luồng sáng kia quá nóng cháy, đi vào chẳng khéo hoá thành tro tàn. Y lui không được, Narcissus ngay trung tâm ánh sáng dần trong suốt, dường như sắp biến mất, mà thứ lấp lánh kia chỉ đuổi theo kẻ địch, một khi bị nó quấn lên người thì sẽ tiêu biến bốc hơi.

Người đứng chính giữa lại chẳng đau đớn khổ sở gì cả, anh nhìn kẻ địch lần lượt thất bại, trong lòng bỗng sung sướng hưởng thụ, có cảm giác như làn da bị nước ngấm vào. Chính lúc này, một cột nước từ trên trời trút thẳng, Narcissus cảm giác được sự thống khổ cực hạn, anh đau đớn kêu gào.

Poseidon vốn dĩ nổi giận đùng đùng, nhưng nháy mắt trông thấy Narcissus, sắc mặt của hắn chợt thay đổi, nỗi đau lòng cùng niềm hối hận đan xen. Narcissus bật cười, sau đó ngã khuỵu.

Poseidon ôm anh khỏi quầng sáng ấy, để anh tựa vào lồng ngực chính hắn. Hơi thở khó khăn và gấp gáp, nước mắt hắn tuôn rơi như mưa, trượt theo sườn mặt mà chảy xuống nhoè ướt mu bàn tay Poseidon. Tử vong là một điều cực kỳ dễ dàng, anh mỉm cười với hắn: “Ngươi đã tới chậm, ta thắng.”

Thần hỏa chi lực đã cuốn phăng chiến trường, và sau khi chiến tranh kết thúc, những năng lượng đó sẽ thúc đẩy vạn vật nhanh chóng sinh trưởng, không bao lâu nữa Troy sẽ khôi phục cơ ngơi, hết thảy cũng tái sinh.

Tay Poseidon run rẩy vuốt ve, lập tức bóp cổ anh, hắn muốn dùng lực nhưng lại không đành. Da thịt của Narcissus dần trong suốt giống như một khối bạch ngọc tuyệt mỹ, dường như chỉ cần một làn gió thoảng qua thì sẽ phiêu tán khắp thinh không.

Narcissus khép hai mắt lại, hô hấp ngưng trệ vĩnh viễn, anh lại rời bỏ thế gian này một lần nữa.

***

Lâu thật lâu về sau, có người ngâm thơ dạo nọ truyền xướng bài ca dao duyên dáng:

Đất Troy hoang vu nghênh đón cam lộ cùng bội thu

Tiên nữ rừng rậm ban phát mưa phùn xuân phong, khí hậu ôn hoà sau ngày chiến

Huân chương anh hùng Hy Lạp cổ đại trên chiến trường vinh quang thần bí

Chúng ta ca hát nhảy múa, nếm rượu thơm đều bởi thần ban ân

Chúng ta hiến dâng mùa xuân cho thần linh cao quý

Tặng sự tinh khôi mùa đông cho các anh hùng bất hủ

Thiếu nữ thuần khiết thành kính phụng dưỡng tượng thần tại Thánh Điện

Gương mặt cao quý trang nhã mang nét trang nghiêm thiêng liêng

Những anh hùng đã dẫn dắt chúng ta giành thắng lợi

Đến cuối cùng để lại mồi lửa cho hậu thế, hi sinh oanh liệt

Hiện giờ vạn vật hồi sinh, bốn mùa tuần hoàn, sáng ngời sinh động

Rượu nhưỡng thơm nồng, chuốc rượu thần si mê chơi đùa

Ca sĩ đàn hạc diễn tấu giai điệu vui tươi réo rắt

Còn gì đáng giá hơn mong đợi hơn ca ngợi hơn thời kỳ hoà bình hạnh phúc?

Hỡi Troy, ôi Troy

Ta mãi mãi chân thành thương yêu ngươi, bầu bạn cùng ngươi.

________________________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.