“Hera nổi trận lôi đình ẩu đả một trận với Zeus, hiện tại bọn họ tới bán đảo Địa Trung Hải muốn tìm mẹ ngươi báo thù.” Poseidon nói.
Narcissus chẳng hiểu kiểu gì, “Sao lại liên quan đến mẹ ta thế?”
Poseidon lười biếng, “Đoán đi.”
“Bà trú trong khu rừng vận mệnh mà, Hera vào không được đâu.” Narcissus bình thản hỏi ngược lại: “Chừng nào thì ngươi thả ta ra, ta là sứ giả Hades, cần phải về Hades đưa tin.”
Poseidon dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn anh, ánh mắt đen tối không rõ, hắn vuốt ve gương mặt non mềm như nước, “Ngươi tạm thời cứ ở đây.
Nếu quân Hy Lạp chưa kết thúc chiến tranh Troy, hoặc là nói trước khi Troy tiêu đời thì không được phép đi đâu cả.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì ngươi giảo hoạt nhất, ngươi phản bội lòng tín nhiệm của ta.”
Narcissus đảo mắt, muốn nói gì đó.
Poseidon hạ lệnh cấm bịt miệng anh, “Lời hay ý đẹp ta làm biếng nghe, ngươi lại đây tự ngẫm đi.” Anh bị trói vào cột đá cung điện, sợi tảo biển lạnh lẽo bọc chặt kín mít.
Dưới đáy biển, từng đợt khó chịu cứ dâng trào, lúc trước anh không quen biết Apollo cùng Poseidon, hiện tại hai người đều trở thành thần.
Thật ra Apollo trước sau như một mà lựa chọn vứt bỏ ân oán khi xưa đối với Troy, quyết định ủng hộ mỗi Troy thôi; còn Poseidon xem ra vẫn canh cánh trong lòng, chỉ sợ sẽ ủng hộ quân Hy Lạp gấp bội, còn trực tiếp sử dụng thần lực, tựa như khi trước hắn vừa trở về núi Olympus thì lập tức trả thù Laomedon, tiện tay phá hỏng toàn bộ nguồn nước thành Troy, hại Liriope chịu tai tiếng một hồi cũng không dám nửa câu oán hận.
Cuối cùng Priam phải liên tục cử hành hiến tế suốt một tháng, trích một phần ba số tài sản mới dập tắt được lửa giận ngút trời.
Loại người bụng dạ hẹp hòi này, Narcissus hừ lạnh, thầm cầu nguyện đấng Zeus nổi cơn lôi đình hạ vài chưởng sét đánh chết hắn đi!
Quân Hy Lạp đã trở lại cố hương, chẳng lẽ Poseidon còn có thể khiến bọn họ quay đầu?
Narcissus chẳng tin, cùng lắm là hắn không cam lòng bại trận nên ngông cuồng vậy thôi.
***
Bị trói cả ngày, anh nhàm chán mà ngủ gà ngủ gật.
“Ngươi là ai?” Một cô nhóc thanh tú tò mò hỏi, “Là hải yêu biểu diễn dưới đáy biển mới tới sao? Ngươi đẹp trai lắm đấy.”
Narcissus hu hu, ý bảo anh người ta yểm thuật cấm ngôn.
Cô nhóc ngó trái ngó phải xem xét rồi bỗng sáng tỏ, nàng xua xua tay, “Ngươi là người câm? Tiếc ghê, ngươi chẳng thể trở thành búp bê Tây Dương thứ một trăm của ta rồi.” Nàng nghiêng đầu, lại bật nhảy để chạm vào gương mặt Narcissus, “Đôi mắt của ngươi đẹp quá, ta muốn móc ra cho búp bê Tây Dương, ngươi bằng lòng không?”
Cô nhóc thiên chân vô tà nhưng lời nói lại rùng rợn.
Narcissus nhìn nàng nghiêm túc trầm ngâm, bộ dáng có vẻ như đang suy xét xem động thủ như thế nào.
Nàng nâng tay khẽ vuốt hai má trái phải, Narcissus đảo mắt muốn tìm người ngăn cản cô nhóc ra tay.
Cô nhóc lui về phía sau hai bước, hai tay ôm ở trước ngực và nhìn anh trong chốc lát, sau đó bon bon chạy đi, chưa đợi Narcissus kịp thở dài nhẹ nhõm một hơi lại thấy bon bon chạy về, ôm ba pho tượng thạch cao rất tinh xảo.
Ba tượng đá đều trông rất thật, cô nhóc đặt chúng trên mặt đất, nhìn Narcissus rồi lại sờ sờ hốc mắt tượng đá, tựa hồ như đang tự hỏi nên lắp cho ai thì thích hợp.
Nàng dò hỏi ý kiến của Narcissus: “Ngươi nghĩ mắt ngươi phù hợp với con nào?”
Narcissus lắc đầu nguầy nguậy, anh nhắm tịt hai mắt, cô nhóc bèn nói: “Ngươi không hài lòng với mấy con búp bê này sao? Được rồi, để ta đi xem xem có con nào phù hợp hơn không.”
Nàng lại chạy mất, sau đó ôm về một pho tượng thạch cao ngang ngửa nàng, vẫn là bé gái với bộ dáng xinh đẹp ngọt ngào, nhưng hốc mắt trống rỗng, cô nhóc trực tiếp nắm lấy con dao găm vàng, “Chắc chắn ngươi sẽ vừa lòng với lần này.” Nàng giơ tay định khoét.
“Ngươi làm gì thế?”
Một âm thanh sắc nhọn chợt ngăn cản nàng.
Một cô nàng tóc dài xông tới bắt lấy tay cô nhóc, đoạt lấy dao găm trong tay nàng, “Ngươi lại làm chuyện xấu!” Giọng nữ nói.
Sau đó nàng trông thấy Narcissus, kinh ngạc cực kỳ: “Narcissus, là ngươi ư?!”
“Ngươi quên rồi sao, ta là Rouyana.
Người táng thân trong miệng thuỷ quái.”
Narcissus sực nhớ, là nữ thần gió biển bị thuỷ quái nuốt vào trong bụng.
Anh quan sát thật kỹ cô nàng trước mắt, dung nhan nàng đã thay đổi toàn bộ, trở nên già nua tái nhợt, ánh mắt cũng có chút vẩn đục, anh muốn hỏi nhưng chẳng thể thốt nổi lời.
Rouyana hơi mỉm cười, nàng bế cô nhóc lên và bắt đầu kể lại khoảng thời gian đó: “Ta mở to mắt, lập tức nhìn thấy xác con thuỷ quái đã khô khốc.
Trong đó còn có những mảnh xương vụn của hai gã hải tặc, ta hãi hùng, ta muốn chạy trốn
Mà lúc này, từ sau lưng ta bỗng vang vọng giọng điệu uy nghiêm
Là chủ nhân biển cả Poseidon vĩ đại cùng mẹ ngươi
Thì ra bọn họ đã phá tung bụng thuỷ quái để cứu ta ra
Bọn họ dò hỏi ta tung tích của ngươi, ta đành phải thuật lại những gì ta rõ
Còn lại, ta lắc đầu không biết
Mẹ ngươi bi thương khôn xiết, bà không chịu chấp nhận rằng ngươi đã chết
Bọn họ lục soát xung quanh một lần nữa, vẫn là bặt tăm
Poseidon lập tức dẫn bà đi về hướng đông
Ta cũng theo chân bọn họ, đi qua từng ngõ ngách, chốc vượt chốc nghỉ trên chặng hải trình dài dằng dặc, hơn nửa tháng không ngủ không nghỉ.
Cuối cùng mẹ ngươi khẩn cầu nữ thần số mệnh, xuống Hades
Nữ thần số mệnh chỉ rõ phương hướng của ngươi
Chúng ta tìm được rồi, nhưng khi ấy ngươi đã hóa thành hài cốt…
Đau đớn xiết bao, thương tâm xiết bao, mẹ ngươi đành ôm hài cốt rời đi
Còn ta tiếp tục theo Poseidon tới nơi này, làm thị nữ của cung điện đáy biển
Sau đó, ta có người yêu, nhưng gã tỏ ra bất mãn với cuộc sống dưới biển, bỏ ta mà tiến vào lục địa rồi
Hiện giờ, chỉ còn sót lại mỗi ta và hai đứa con gái.”
Narcissus nghe xong, anh hơi suy tư.
Liriope chưa từng kể với anh đoạn này, khi anh tỉnh lại đã phát hiện bản thân tái sinh tại Hades, nữ thần số mệnh thì phụng dưỡng, cứ thế hai mẹ con một năm thấy nhau một lần.
Anh không ngờ Poseidon cũng tham gia truy tìm, anh và hắn có liên quan gì đâu chứ, lẽ nào bởi Liriope khẩn cầu?
Anh muốn nghe Rouyana tiếp tục tiết lộ, song Rouyana đã chuyển đề tài sang sinh hoạt dưới đáy biển của hai mẹ con nàng, đoạn nàng bảo: “Bây giờ ai nấy bận rộn, đồn rằng chư thần đều chú ý đến chiến tranh Troy, ngoài ra nhiều người còn cá cược xem phe nào sẽ thắng.
Ta bỗng hoài niệm dáng vẻ của mình trong quá khứ, sinh động cực kỳ, tuy nhiên biển sâu cũng khiến ta nguôi ngoai phần nào.”
Cô nhóc đột nhiên sờ mặt Rouyana, “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
Rouyana mỉm cười, “Nhìn thấy cố nhân, lòng chợt rung cảm.” Nàng nói, “Ngươi đừng có tuỳ tiện đòi khoét mắt người ta nữa, nếu không ta phạt đấy.”
Nàng huyên thuyên một hồi mà Narcissus chẳng hó hé gì, lập tức biết tỏng anh bị Poseidon cấm ngôn.
Rouyana nói: “Có khát không, để ta pha cho ngươi ly sữa bò nhé.” Nàng nắm tay con gái rời đi, chỉ chốc lát sau đơn độc quay về, đưa Narcissus ly sữa bò rồi thở dài: “Poseidon điện hạ hành sự chẳng hề cố kỵ gì cả.”
Poseidon rất nhanh đã trở lại, hắn hừ lạnh một tiếng, Rouyana lập tức lui ra.
Narcissus vẫn luôn trừng mắt lườm hắn, ý bảo hắn giải thuật cấm ngôn.
Cặp mắt to tròn xoe trừng chằm chằm vào hắn, làm lòng Poseidon ngứa ran, vì thế hắn giải trừ thuật cấm, “Muốn nói gì?”
“Ngươi thật sự muốn thổi quân Hy Lạp trở về sao?”
Poseidon lại cấm ngôn, “Mở miệng nói toàn lời ta chúa ghét.”
Narcissus phẫn nộ, âm thầm chỉ trích hắn, gương mặt ửng đỏ trông sinh động cực kỳ.
Poseidon nom bộ dáng này mà đôi mắt lấp lánh ý cười, sau đó lại giải thuật cấm ngôn.
“Đồ khốn nạn!”
“Được rồi, ta sẽ không mắng ngươi, là ta sai!”
Narcissus thấy hắn lại sắp cấm ngôn lần nữa, vội vàng xin tha.
“Ngươi thả ta đi, ta sẽ không chạy trốn, ta mù đường.” Narcissus khẩn cầu: “Ít nhất hãy cởi bỏ dây trói trên người ta, ta muốn ngồi hố xí.”
“Xin ta.”
“Xin ngươi.” Narcissus vâng lời.
Poseidon buông lỏng hải tảo trên người anh, cuối cùng Narcissus đã có thể hoạt động tự do.
Anh duỗi tay duỗi chân một cách mềm mại và linh động, “Ngươi yên tâm, ta biết ta đánh không lại ngươi, ta có ngốc đâu, nhưng ngươi cũng không thể trói ta mãi được.
Ta tự nhủ rằng chưa hề đắc tội với ngươi, ta chỉ là một tên sứ giả quèn ở Hades căn bản không đáng để ngươi lo lắng, tránh xa ta một chút được không?”
“Rất tự giác.” Poseidon mỉm cười chỉ huy, “Đi bưng trà rót nước, pha rượu cho ta, một năm sau ta sẽ buông thả.”
“Dựa vào cái gì?” Narcissus không phục, nhưng anh lại quá túng quẫn, “Ngươi muốn rượu đồng, Phụ Thần Zeus có rất nhiều đó, ta bảo một tiếng với ngài là được mà.”
“Thích bị cấm ngôn thì cứ việc làm.”
Poseidon lười nhác, “Rouyana sẽ hướng dẫn ngươi những kỹ năng cần thiết, học tập cho tốt.”
Narcissus ủy khuất lắm song chẳng thể nề hà, cái này kêu chuyện gì.
Anh bị nhốt ở đáy biển hai tháng, không ai tìm, anh cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Poseidon chỉ cần vừa về là sẽ giày vò, sai sử anh làm này làm kia, Narcissus giận lắm nhưng chẳng dám hó hé, đành nuốt trôi cục nghẹn khuất này hệt như nàng dâu nhỏ.
Tranh thủ lúc Poseidon vừa rời đi, anh chuẩn bị chạy trốn, song tẩu thoát cả ba lần đều bị lạc lối, có một lần chạy ra biển, anh chờ nhưng chẳng thấy bóng thuyền hay hải tặc nào băng qua cả.
Thuỷ quái đáy biển rất nhiều, không để ý sẽ bị cắn.
Trong lúc chạy trốn, cánh tay anh rướm máu, sau đó trở về được Poseidon trị liệu, hắn cười nhạo anh, “Ngoan ngoãn ở tại đáy biển đi, cấm chế nơi đây ngoại trừ ta thì không ai có thể cởi bỏ, chỉ cần còn trong phiến hải vực này, bất luận ngươi đi nơi nào đều không thể chạy thoát.”
Narcissus cảm giác được Poseidon đang trêu đùa, vì thế anh cũng bình tâm bỡn lại hắn.
Tỷ như hắn muốn ngâm mình bằng hoa violet, thì Narcissus cố ý rắc sẵn hoa thuỷ tiên mà hắn chán ghét; muốn uống sữ bò ấm, Narcissus cố tình bưng sữa nguội ngắt; phàm nhân hiến tế vật phẩm nhiều như lông trâu, chất đầy ụ khắp cung điện; Narcissus mưu mô tìm loại tế phẩm đã trưng bày hai năm để hắn ăn; Poseidon phát rồ thì anh lập tức nhận sai, nước mắt lưng tròng; Narcissus xem như phát hiện, tuy rằng tính tình của hắn cổ quái, nhưng khi đối đãi với kẻ yếu, Poseidon bất giác khoan dung hơn rất nhiều.
Cho dù có phạt anh thì cũng vừa phải, đã thế còn được nghỉ hầu hạ, nhàn rỗi mừng chẳng kịp nữa là.
Hắn vừa rời đi, cô nhóc liền tới, nàng dẫn anh tới một căn phòng, nơi đó chứa vô số búp bê điêu khắc Tây Dương.
“Đó đều là cha để lại cho ta.
Cứ hai năm cha sẽ đến thăm một lần, tặng ta rất nhiều búp bê Tây Dương.”
Narcissus chợt nảy ra ý tưởng, anh bèn hỏi nàng lần cuối người cha kia tới thăm là khi nào, quả nhiên nàng bảo rằng đã hai năm trước, nhẩm tính thời gian thì chắc mẩm ông ta sắp tới đây rồi, nhất định sẽ có nới lỏng.
“Thật sự quá tốt!” Anh nói: “Này thiên sứ nhỏ, chúng ta cùng nhau săn thuỷ quái đi, phỏng chừng ngọc lục bảo có thể làm mắt cho búp bê đấy.”
Hai người bọn họ lang thang đáy biển, đi mãi xa, chợt gặp được một con rùa biển, họ bèn nhờ nó đèo mình tới nơi, hai người bò lên mai rùa biển, đến động phủ.
Thế giới đại dương so với thế giới lục địa cũng chẳng khác biệt là mấy, đều có núi cao, cây cối hoặc tảo biển, các loài cá, chim chóc sải cánh bay lượn trên bầu trời hoặc chim nhỏ vỗ đôi cánh dài bơi qua bơi lại dưới nước.
Quanh núi cao, sâu hang động vẫn mọc đầy rêu xanh và hạ dây đằng quấn quanh.
Cô nhóc nắm dao găm trong tay, khẽ ngâm nga, Narcissus dắt tay nàng ngừng trước động phủ, rùa biển đã rời đi.
“Có ai không?” Anh hỏi.
“Chào, xin hỏi bên trong có người không?” Anh rướn giọng.
Chẳng một hồi âm, cô nhóc buông tay anh mà chạy vọt vào.
“Mau quay lại!”
Hình bóng cô nhóc khuất mờ trong động phủ, Narcissus đành phải đuổi theo.
Vừa bước đến đã bị choáng ngợp bởi ánh sáng lấp lánh, khắp nơi toàn vật phẩm chế tác từ hoàng kim, bạc trắng, hổ phách cùng ngà voi.
“Chỗ này thật nhiều đá quý rực rỡ.” Cô nhóc nâng đống đá quý mà tán thưởng, “Mài giũa tinh xảo quá, ta muốn gắn vào mặt búp bê Tây Dương.”
Nàng lại lôi kéo Narcissus tiến về phía trước, băng qua cây cầu nhỏ, bỗng một con quái vật xông ra.
Thuỷ quái chín đầu, cái nào cũng khổng lồ, chúng gầm lên và vồ về hướng bọn họ.
“Chạy mau!” Narcissus túm cô nhóc chạy khỏi động, nhưng không thể cắt đuôi được con thuỷ quái, “Mau ném đá quý xuống!”
Thuỷ quái đánh hơi đá quý đuổi theo, cô nhóc nghe vậy lập tức quăng đi, nhưng thuỷ quái vẫn ráo riết bám đuôi.
Chín cái miệng lúc đóng lúc mở, ồn ào đến mức nhức đầu chóng mặt, mắt thấy nó muốn ngoạm mất đầu cô nhóc, Narcissus túm nàng lên rồi ném sang bên hông tránh né.
Tuy nhiên anh bị nó cắn ngay cánh tay, anh không thể triệu hoán vũ khí, chỉ có thể dùng băng trùy ngăn cản, nhưng băng trùy lại chóng tan khi chạm vào thân thể con quái.
Cô nhóc khóc ré, “Cứu mạng! Ai tới cứu chúng ta với!”
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Một đạo bạch quang xuất hiện, Narcissus lập tức rơi tõm xuống, quái vật bị tước mất một cái đầu.
Poseidon kịp thời chế ngự thuỷ quái, quay lại trong động.
“Các ngươi trộm đồ của nó.” Hắn nhàn nhạt nói: “Lá gan lớn nhỉ.”
Narcissus cúi đầu che lại cánh tay, máu tuôn ào ạt, thấy thế hắn thấy cũng không tiện nhiều lời, tống bọn họ trở về cung điện.
Rouyana mang thuốc trị liệu tới rồi vội vàng dắt con gái đi.
Narcissus tự rịt thuốc, cẩn thận hỏi: “Tất cả đá quý kia đều là do quái vật sưu tầm sao?”
“Quái chín đầu yêu thích vật chất lóe sáng.
Động kho báu đó trước kia thuộc về bọn hải tặc.” Poseidon nói, đoạn hắn lấy thuốc bôi cho Narcissus, “Các ngươi đừng chạm vào đồ của nó, nó bênh vực người mình mà lại keo kiệt, tuy rằng trí lực không cao, nhưng là năng lực không nhỏ, năng lực phá hoại cũng rất mạnh.”
“Đau, ngươi nhẹ chút.” Narcissus đau đớn hô, “Ta biết rồi, về sau không đi nữa.”
“Lại đang âm mưu chủ ý gì, ta nói cho ngươi hay, quái chín đầu cắn người chẳng xem mặt, bước vào lãnh địa của nó chỉ có nước chết.”
“Vậy nó bị ngươi tước đi một cái đầu đấy, nó không tìm ngươi báo thù sao?” Narcissus tức giận gạt rớt tay hắn, “Ngươi làm đau quá, để ta tự bôi.”
“Trong vòng ba ngày sẽ mọc đầu mới thôi.” Poseidon cũng không để tâm thái độ thô lỗ của anh, động tác lại nhẹ nhàng hơn chút, “Ta chuẩn bị dẫn nó vào Troy, quỷ sứ này nhất định đánh sập cả Troy chỉ bằng một chiêu.”
Narcissus đơ người, hô hấp đình trệ, chốc sau anh nói: “Vì sao ngươi cứ ám họ mãi thế, ba mươi năm ngắn ngủi nữa, bọn họ cũng tử vong.”
“Ta vui.” Poseidon tùy ý: “Tuy nhiên ngươi cũng đừng gây chuyện xấu, ta còn có thể suy xét không gieo nó vào thành.”
“Cảm ơn ngươi.” Anh nghiêng đầu, cố ý bày ra dáng vẻ mẫu mực nhu thuận, “Ta hứa sẽ hoàn thành nghiêm túc nhiệm vụ của mình.”
Poseidon mỉm cười, ánh mắt thâm trầm dừng trên làn da lõa lồ mịn màng mềm mại bên ngoài, hắn khẽ vỗ ngón tay cái vào nơi bị thương, “Ngươi hiểu thì tốt.”
Chẳng rõ vì sao, việc đụng chạm chọc Narcissus co rúm lại khiến hắn cảm thấy thoải mái..
Narcissus không quen nhìn tẩm cung của Poseidon, nhưng sau khi nhìn thấy động phủ quái chín đầu, anh chợt cảm thấy phong cách trang trí này vẫn tạm chấp nhận được, kim bích huy hoàng, cổ điển, trang nhã, tráng lệ. So với cung điện Hades thì có vẻ hơi xa hoa lãng phí, song lại như mê cung rắc rối, ban nãy anh cho ngựa ăn, ngựa chạy, anh đuổi theo và bị lạc đường khi đang truy tìm.
Cung điện nguy nga diện tích rộng lớn, hành lang trải dài, chỗ ngoặt cũng trang trí tương tự, phòng không bóng người, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cá quẫy vọt biển. Thường xuyên văng vẳng âm thanh nước lượn khẽ khàng êm ả, người không quen sẽ cảm thấy khó chịu lùng bùng, điển hình như Narcissus thì bưng kín lỗ tai, lượn lờ trong mê cung, tìm kiếm lối ra.
Chiến mã chạy đâu rồi?
“Có ai không?” Anh truy vấn, một đường chạy vội.
“Thì ra ngươi ở chỗ này.” Rà soát ba cánh cửa liên tiếp mới thấy được chiến mã, nó đang gặm lá cây nguyệt quế. Narcissus đi tới đuôi ngựa, hỏi: “Ngươi thích lá cây nơi này?” Chính vào lúc này, anh chợt cảm nhận được một trận dao động mãnh liệt.
Hai cái vòi rồng cuốn tung bọt nước, đột ngột phun trào dữ dội mênh mông, ngay cả chiến mã cũng nôn nóng bất an hí vang một tiếng gấp gáp, Narcissus nhảy lưng nó.
Chiến mã phóng bay.
“Làm ơn, ngươi đừng bắt con ta.”
Rouyana lo lắng ôm con gái, sắc mặt nàng căng thẳng như thể đối mặt với kẻ thù.
Đối diện là một người đàn ông tay mang tấm khiên, ngồi trên đầu hải sư, “Xin ngươi hiểu cho, đó không phải con gái của ngươi, ta rất cảm kích khi trước ngươi cứu hai cha con ta, nhưng ngươi không thể mượn cớ đó mà giữ nàng lại.”
Narcissus nghe ra mâu thuẫn, anh lập tức nhìn Rouyana, chỉ thấy mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ.
“Stevenclay, ta xin ngươi, ta không hề phủ nhận ngươi là cha của đứa nhỏ, thế nhưng hầu hết đều là ta chăm sóc nàng
Bảy năm qua, ròng rã bảy năm hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau
Hiện tại ngươi đến cướp đi con gái ta âu yếm, ngươi đành lòng nào?
Ngươi vứt bỏ mẹ con ta, giờ còn tư cách lật lọng? Ngươi có người tình, ta không phản đối, mà con gái nhất định phải ở cùng ta, tuy rằng ta chẳng phải mẹ ruột nàng, nhưng tình nghĩa bao năm vẫn còn đó, không gì ví von được.”
Giọng nói của Rouyana dịu dàng mà kiên định, “Ta mượn danh nghĩa Thần Biển thề thốt, những gì ta làm hoàn toàn vì ngươi và con, ta muốn chứng minh cho ngươi thấy rằng ta là người thích hợp nhất.”
Con gái gọi cha. Rouyana khẩn trương, “Không được đoạt con ta.”
Hai bên cùng im lặng khiến đứa con khóc toáng, người cha đau lòng, Narcissus bèn khuyên nhủ: “Khoan cãi nhau đã, ngươi nhượng bộ xíu đi, chúng ta ngồi xuống uống trà đàm đạo nhé, bình tĩnh.” Mặc dù anh chẳng biết giữa hai người cụ thể đã phát sinh chuyện gì, nhưng anh đọc được khát vọng trong mắt cô nhóc. Vừa nghe anh nói như vậy, Rouyana cũng lên tiếng: “Ngươi có thể ở lại chơi với con hai ngày này, không được bắt nàng đi.”
Stevenclay đồng ý, cứ thế cả nhà ba người đều rời khỏi.
Narcissus có ý tưởng, sau khi Stevenclay ở cùng con hai ngày, anh thừa dịp gã nghỉ trưa mà đánh ngất, biến thành bộ dáng của gã, đi cáo biệt với Rouyana rồi men ngược theo con đường gã từng qua, lừa gạt thủ vệ, thuận lợi trốn khỏi cung điện biển sâu, ngoi lên mặt nước.
Poseidon đã nhiều ngày không ở nhà, nghe nói là bận tham gia nghị sự tại núi Olympus. Đây quả là thời cơ ngàn năm có một để tẩu thoát, toạ kỵ của Stevenclay thông hiểu lộ trình, một người một thú một đường bay nhanh.
Narcissus hít nhẹ không khí nơi mặt biển, tâm tình anh lập tức phấn chấn, anh vỗ lưng hải sư, “Mau mau lên nào.”
Hải sư lúc lắc cái đuôi, thiếu chút nữa quật anh ngã nhào, anh cũng không dám hé răng nữa, tránh bị con thú cưng này phát hiện mình là kẻ ngoại đạo. Phi tinh đái nguyệt, nửa ngày trốn chạy, thế giới đáy biển ắt hẳn đã phát hiện sự việc rồi. Narcissus lập tức bối rối, đáng tiếc anh không thể bay, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ của hải sư. Mắt thấy sắp tới lục địa, hải sư vốn đang phiêu phù trên mặt biển chợt bất động.
Narcissus chẳng rõ nguyên do, sau đó anh nghe thấy tiếng ca duyên dáng mê hoặc. Anh lập tức hiểu được, thì ra đây là lãnh địa của hải yêu Siren, Narcissus bịt lỗ tai, nín thở.
Siren sở hữu tiếng ca có thể mê hoặc nhân tâm trí ma lực. Con người mà nghe phải sẽ bất giác hành động theo ý Siren, không có năng lực tự chủ, trở thành cái xác không hồn.
Hải sư trở nên kích động và hất văng Narcissus.
Anh chìm ngập trong nước, phảng phất như đang tiến vào Hades u ám, sâu hút, âm trầm, lạnh lẽo.
Narcissus nhắm đôi mắt che lỗ tai, sợi giai điệu lại có thể xuyên thấu, nhẹ nhàng lẩm bẩm thủ thỉ mạn ngữ bên tai tựa phiến lông cọ khẽ qua tim, nhức nhối trong lòng.
Anh nín thở, tận sức cẩn thận ngửa mặt trôi lơ lửng, Siren hẳn là ở cách đó không xa, có lẽ chưa phát hiện ra anh, không thể để ả chú ý. Vừa nghĩ như thế, hải sư đã manh động mà bay vọt, chồm nhảy liên hồi. Narcissus đành chầm chậm lội nước, thầm bảo thật xúi quẩy. Quả nhiên động tác của hải sư khiến Siren chú ý.
Tóc ả xoã dài trên vai, khuôn mặt nhu mỹ.
Narcissus chẳng hề do dự, trực tiếp tấn công. Siren phát ra âm thanh sắc nhọn đâm thủng màng tai.
Hai bên đều giao thủ hết sức, bởi cạnh Siren là người sống, Narcissus tuy nôn nóng lại không dám động mạnh.
Thoáng thấy trời đất tối tăm, Narcissus muốn đánh nhanh thắng nhanh nhưng Siren day dưa khó dứt, vừa đánh vừa di chuyển, mãi tới lúc đến bờ biển phía tây mà vẫn chưa chấm dứt. Narcissus bỗng nảy sinh hung tợn, anh trực tiếp rót toàn bộ thần lực vào trong tay tụ nên băng trùy rồi lập tức đâm thủng trái tim Siren. Siren ngã xuống, ả kịp thời buông lời nguyền rủa trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Narcissus xụi lơ nổi lênh đênh trên mặt biển.
“Tỉnh rồi sao?”
Aphrodite kinh hỉ vô vàn, nàng nâng anh ngồi nhổm dậy, “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, chúng ta mau chạy đi. May mắn là ta tạt ngang qua nơi này, bằng không ngươi đã táng thân nơi đáy biển. Ngươi giết Siren – đại tướng biển khơi của Poseidon, hắn sẽ không bỏ qua đâu.”
Narcissus mơ mơ màng màng, anh bị Aphrodite dắt theo trong trạng thái đầu óc quay cuồng, vừa đặt chân đến lục địa thì đột nhiên trông thấy Poseidon bước tới. Aphrodite vội vàng che chở anh bằng sương mù, nhưng vẫn chậm một bước.
Aphrodite không dám đối đầu trực diện cùng Poseidon, đôi mắt hắn như ngọn lửa đuốc mãnh liệt khiến người khác phải e dè sợ hãi. Hắn xuất hiện, biển cả dâng tràn, mặt nước cuồn cuộn chẳng ngừng, Poseidon khống chế thần mã, bước hai ba bước đã tới trước mặt bọn họ.
“Muốn chạy đằng trời?” Hắn hỏi, ngữ khí oán giận thương tâm.
Aphrodite vội vàng buông Narcissus, tuỳ ý nhét đống vật phẩm vào người, sau đó bỏ trốn lánh nạn. Narcissus cúi đầu nhận lỗi, dáng vẻ mặc người xử trí.
Poseidon nở tràng cười giễu, hắn bắt Narcissus về vách đá dưới đáy biển: “Đáy ngầm là hố rắn độc, là vực sâu, ngay cả thần sa đoạ cũng sẽ chết.”
Hắn cưỡng bách Narcissus phải nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh đen như mực, khí lạnh âm u phả thẳng vào mặt. Khi ấy Narcissus giống như chú dê non, anh ngoan ngoãn tuân lời ngoan ngoãn, tuyệt không phản bác.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu chọc giận ta nữa thì kết cục của ngươi là tan xương nát thịt dưới đó.”
Hắn hài lòng nhìn Narcissus phát run, tiếp theo ôm anh rời khỏi.
Lại một lần chạy trốn thất bại, Narcissus ỉu xìu ngây người, cái gì cũng không nói, và thế là chiến tranh lạnh. Cứ như vậy trôi qua hai tháng, chư thần trên núi Olympus bắt đầu mở hội mừng tiết thu hoạch.
Bọn họ mời thần mọi nơi tham gia ngày hội, hai phe tại Troy tạm thời đình chiến, đám đông quây quần chúc mừng được mùa, sau đó an táng binh lính, tu thân dưỡng tính. Poseidon và Hera phản đối nhưng Zeus lại nhất ý cô hành, nữ thần Thetis vì con trai mà nỗ lực khuyên giải chúng thần cùng tham gia yến hội lần này.
Narcissus cũng khẩn cầu Poseidon để anh tham gia, anh cực kỳ muốn gặp mẹ.
“Thành Troy chinh chiến mười năm. Ta ở cùng ngươi ngót nghét nửa năm, lâu rồi chưa trùng phùng với bà. Theo lời ngươi nói, Troy định trước là sẽ thất bại, nếu đã vậy thì ta vốn đâu ảnh hưởng tới ngươi, bây giờ ta muốn gặp bà.”
Anh ôm chầm đầu gối Poseidon, dán mặt vào đùi hắn một cách nhu thuận và ngoan ngoãn, “Ta hứa không rời xa ngươi, chỉ nói chuyện với bà chút. Làm ơn.” Anh đã sớm nắm thóp tính tình Poseidon, vừa bá đạo vừa cường ngạnh, chỉ có chịu thua cùng nghe lời mới có thể khiến hắn mềm lòng, vì thế anh cố gắng hành động theo hướng này.
Poseidon đồng ý. Nhưng phải để hắn giám sát, thâm tâm Narcissus bực bội vô cùng, song ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng đồng ý. Trong buổi yến hội núi Olympus, chư thần lại vì Troy mà tranh cãi.
Lần này rất nhiều vị thần sôi nổi biểu đạt quan điểm, Ares tranh chấp cùng Athena. Cuộc chiến giữa bọn họ khiến yến hội bị huỷ hoại, Ares dũng mãnh vô biên, nhưng hắn không thông minh như Athena, hắn chỉ biết cậy mạnh. Cho nên khi Athena dùng chút mưu mẹo, Ares thất thủ và bị Athena lập tức quật đổ, đẩy xuống trần gian.
Họ hẹn tỉ thí lần nữa tại chiến trường Troy, núi Olympus rốt cuộc yên tĩnh.
Apollo nhìn Narcissus vẫn luôn hầu bên cạnh Poseidon, y ảm đạm buồn thương mà tìm Aphrodite, nàng bảo y nên nhẫn nại một chút, vì Narcissus có kế hoạch.
Narcissus phát hiện Liriope không có tới tham gia yến hội, lập tức yêu cầu trở lại rừng sâu cố hương. Liriope chắc chắn sẽ ở đây một phen. Vì thế Poseidon đi cùng anh đến rừng sâu, nơi đó non xanh nước biếc, hoa thơm chim hót, phong cảnh tuyệt đẹp, tinh linh và tiên nữ thiên chân thuần thiện.
Sao bà cũng không ở đó, Narcissus thật thất vọng. Trông anh rầu rĩ vu vơ, Poseidon an ủi, “Ngươi có thể chờ tại đây một thời gian, hai mẹ con ngươi có lẽ sẽ gặp nhau thôi.”
Hắn hạ một cấm chế xuống rừng sâu: đối tượng là Narcissus.
“Ngươi mà tiếp tục đào tẩu, ta nhấn chìm nơi này thành biển.”
Narcissus lặng lẽ nở nụ cười, không trả lời. Chờ mãi hơn mười ngày, rốt cuộc Liriope đã xuất hiện, anh thủ thỉ vài câu với bà, sau khi bà biến mất, Aphrodite cũng tới, trò chuyện chưa bao lâu lại rời đi.
Narcissus cầm bó hoa nhỏ, mỉm cười, hoa xuân rực rỡ bắt mắt.
Nàng còn thông báo một tin tức, nói rằng đoàn quân Hy Lạp đang ấp ủ một kế hoạch tuyệt diệu, tuy nàng không thám thính được, song đối với cuộc chiến đêm nay, hình như Zeus đã có quyết đoán.
Narcissus muốn thăm dò từ Poseidon nhưng nói chuyện nhanh như gió, chẳng bắt kịp manh mối gì. Aphrodite bảo với anh, “Đêm nay cần phải ở cạnh hắn.”
Narcissus bất thường trở về, thời điểm sắc trời đen nhánh, anh quấn lấy Poseidon. Anh còn đem nụ hoa do Aphrodite đưa để nghiền thành bột mịn, khuấy đều trong ly sữa bò và hầu Poseidon nuốt xuống, sau đó anh hôn môi Poseidon một cách dịu dàng săn sóc. Hắn say mê, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Narcissus lấy quyền trượng, áo giáp và đá quý trên ngực hắn, trong đó giam nhốt thần hoả chi lực thuỷ quái đáy biển. Poseidon luôn luôn cảnh giác bảo quản, cấm Narcissus đụng chạm. Narcissus cẩn thận nghiền ngẫm thật lâu mới thám thính được nó, quyết chiến kỳ này nhất định sẽ hữu ích.
Cuối cùng, anh nhìn thoáng qua Poseidon, hắn cau mày mê man, giấc ngủ này chỉ e kéo dài suốt một tuần.
Anh chuẩn bị toàn bộ võ trang, sắp xếp trang bị, xuất phát.