{Hồi 2 }
[ hồi ức 1 ]
Tiếng chuông báo thức vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, kéo Minh Phong ra khỏi giấc mơ của mình. Cậu vội vã rời giường, chuẩn bị cho ngày thi quan trọng nhất của cuộc đời học sinh.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ thi đại học, ngày mà cậu và Kỳ đã chuẩn bị từ rất lâu.
Ánh sáng ban mai len lỏi qua rèm cửa, soi sáng những nỗi lo lắng và kỳ vọng đang tràn ngập trong lòng Phong.
Trong khi đó, tại nhà Kỳ, cô cũng đã dậy từ sớm, đôi mắt mơ màng và lo âu. Kỳ biết rằng hôm nay sẽ quyết định con đường tương lai của mình.
Cô đã mơ về ngày này từ lâu, và giờ đây khi nó thực sự đến, cô không thể ngăn được sự hồi hộp trong lòng. Kỳ nhìn vào gương, hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không có lý do gì để sợ hãi.
Kỳ và Phong hẹn nhau ở cổng trường.
Khi cô đến, Phong đã đứng đó, dáng vẻ tự tin nhưng trong mắt cậu, Kỳ nhận ra những lo lắng tương tự như của mình.
Họ chào nhau bằng những nụ cười động viên, nhưng cả hai đều biết rằng cuộc thi này không chỉ là về kiến thức, mà còn là về tinh thần, về khả năng chịu đựng áp lực.
Tiếng chuông vang lên lần nữa, báo hiệu thời gian bắt đầu thi. Học sinh ùa vào trong, từng nhóm một, tay nắm chặt cây bút và phiếu dự thi. Kỳ và Phong tìm thấy phòng thi của mình, chia tay nhau với cái ôm vội vã và lời chúc may mắn.
Họ bước vào hai căn phòng khác nhau, nhưng cùng chung một mục tiêu.
Trong phòng thi, không khí căng thẳng như sợi dây đàn bị kéo căng đến mức tối đa. Kỳ ngồi vào chỗ, mắt nhìn lướt qua những khuôn mặt xung quanh, cảm nhận được sự lo lắng và áp lực trong từng ánh mắt.
Cô hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi bắt đầu đọc đề thi. Những câu hỏi xuất hiện trước mắt, từng dòng chữ trở nên rõ ràng và mạch lạc.
Kỳ tập trung hết sức, cố gắng nhớ lại những gì đã học, từng chi tiết nhỏ nhất.
Minh Phong, ở một phòng thi khác, cũng đang đối mặt với những thử thách tương tự.
Đề thi không quá khó, nhưng cũng không hề dễ dàng. Cậu phải tận dụng hết khả năng của mình, từng giây phút đều quý giá.
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, nhưng Phong không để điều đó làm mất tập trung. Cậu đã hứa với bản thân sẽ làm hết sức, và không để bất cứ điều gì làm cản trở ước mơ của mình.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ còn vài phút nữa là hết giờ. Kỳ hoàn thành bài thi, kiểm tra lại lần cuối, rồi nộp bài với cảm giác nhẹ nhõm. Cô bước ra khỏi phòng thi, lòng tràn đầy hy vọng nhưng cũng không ít lo âu. Phong cũng bước ra, ánh mắt gặp Kỳ, và cả hai cùng trao nhau cái gật đầu động viên.
Ngoài phòng thi, không khí vẫn căng thẳng nhưng cũng đầy những tiếng cười và trò chuyện của những học sinh vừa trải qua kỳ thi. Kỳ và Phong tìm thấy nhau, bước đi bên nhau mà không cần nói nhiều. Họ hiểu rằng, dù kết quả có thế nào, họ đã cố gắng hết sức và đó là điều quan trọng nhất.
Trên đường về nhà, Kỳ và Phong nắm chặt tay nhau, như tìm kiếm sự an ủi và động viên từ người kia. Họ bước đi trong im lặng, nhưng trong lòng tràn đầy những cảm xúc. Kỳ nhớ lại những đêm dài ôn tập, những lúc mệt mỏi nhưng không bỏ cuộc. Phong cũng cảm thấy điều tương tự, những nỗ lực không ngừng nghỉ, và hy vọng rằng tất cả sẽ đền đáp xứng đáng. /
Khi về đến nhà, Kỳ ngồi xuống bàn, mở sách vở và bắt đầu chuẩn bị cho môn thi tiếp theo. Cô biết rằng, dù hôm nay đã qua, nhưng cuộc chiến chưa kết thúc. Phong cũng không khác, cậu lao vào học tập, quyết tâm không để bất cứ điều gì làm mình phân tâm.
Những ngày thi tiếp theo trôi qua trong căng thẳng và mệt mỏi. Mỗi buổi sáng, Kỳ và Phong lại gặp nhau ở cổng trường, động viên nhau trước khi bước vào phòng thi. Họ đã trở thành nguồn động viên lớn nhất của nhau, cùng nhau vượt qua những thử thách của kỳ thi đại học.
Cuối cùng, ngày thi cuối cùng cũng đến. Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Kỳ và Phong bước ra khỏi phòng thi với cảm giác nhẹ nhõm. Họ đã hoàn thành kỳ thi, và giờ đây chỉ còn chờ đợi kết quả. Họ biết rằng, dù kết quả có thế nào, họ đã cùng nhau vượt qua một chặng đường dài và đầy thử thách.
Trong những ngày chờ đợi kết quả, Kỳ và Phong cố gắng giữ bình tĩnh. Họ gặp nhau thường xuyên, cùng nhau đi dạo, trò chuyện và chia sẻ những lo lắng. Dù trong lòng vẫn không khỏi lo âu, nhưng sự hiện diện của nhau đã giúp họ cảm thấy yên bình hơn.
Một buổi chiều, khi đang đi dạo trong công viên, Kỳ và Phong gặp Minh Diệu và Dương Mai. Cả bốn người ngồi xuống bãi cỏ, trò chuyện về kỳ thi và những dự định tương lai. Dương Mai, với tính cách vui vẻ và lạc quan, luôn biết cách làm mọi người cười. Minh Diệu, với sự chân thành và ấm áp, luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ.
Họ nói về những ước mơ và hy vọng, về những khó khăn đã vượt qua và những thử thách đang chờ đợi. Mỗi người đều có những câu chuyện riêng, những nỗi niềm và kỳ vọng. Nhưng điều quan trọng nhất là họ không còn đơn độc. Họ có nhau, và điều đó giúp họ mạnh mẽ hơn, sẵn sàng đối mặt với tương lai.
Ngày nhận kết quả thi đến gần, Kỳ và Phong càng lo lắng hơn. Họ biết rằng, kết quả này sẽ quyết định con đường tương lai của mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, họ đã có những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc không thể quên trong quãng đời học sinh.
Cuối cùng, ngày công bố kết quả cũng đến. Kỳ và Phong cùng nhau đến trường, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Họ cầm tay nhau, bước vào phòng thông báo kết quả. Khi tên của họ được gọi, cả hai cùng nhau tiến lên, cảm nhận được sự hồi hộp và mong chờ của cả gia đình và bạn bè.
Kết quả đã có, và Kỳ và Phong đều đỗ vào ngôi trường mà mình mơ ước. Niềm vui vỡ òa, họ ôm chầm lấy nhau, cảm nhận được sự hạnh phúc và thành công sau bao nỗ lực và cố gắng. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má, những cái ôm chặt và nụ cười rạng rỡ trên môi.
Họ đã làm được, đã vượt qua kỳ thi đại học và chuẩn bị bước vào một chặng đường mới. Tương lai phía trước còn rất nhiều thử thách, nhưng với tình yêu và sự ủng hộ lẫn nhau, họ tin rằng sẽ vượt qua tất cả. Quãng đời học sinh khép lại, mở ra một chương mới đầy hy vọng và ước mơ.