Hắc Ngạo không hề di chuyển, giơ tay lên, một kết giới màu đen xuất hiện từ đầu ngón tay, kết giới nhanh chóng chặn đám người đang xông tới, Hắc Ngạo cong ngón tay, kết giới biến thành mấy lưỡi dao rồi tấn công bọn họ.
Hắc Ngạo dùng yêu thuật cao cấp, ra tay là chí mạng.
Thời Thất trốn sau lưng Hắc Ngạo gần như không dám nhìn, bịt mắt run rẩy.
Những người kia không kịp tránh né, liên tục trúng đòn. Bọn họ ngã xuống, bụm vết thương vô cùng sợ hãi nhìn Hắc Ngạo, hắn giơ tay lên, yêu thuật màu đen nở rộ như sen trên đầu ngón tay hắn. Hắc Ngạo cười rất tà ác, trong mắt là sát khí rõ ràng.
“Hoặc là cút, hoặc là chết.”
Đám người tự biết khó địch nổi, nhìn nhau rồi đỡ nhau dậy, mặc kệ Thường Viên vẫn còn nằm trên đất, vội vàng tìm chỗ trốn.
Nhìn dáng vẻ chạy tán loạn của bọn họ, Hắc Ngạo hạ tay xuống, chậm rãi tới gần Thường Viên. Thường Viên bị biến cố trước mắt làm kinh hãi hồi lâu còn chưa hoàn hồn. Hắn càng lại gần là khí thế càng đáng sợ.
Thường Viên không khỏi thở chậm hơn, trong mắt loé lên một tia sợ hãi mà chính mình cũng không hề nhận ra.
Đứng ở trước mặt Thường Viên, Hắc Ngạo ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn: “Đi đi.”
Thường Viên bỗng chốc mở to hai mắt, gã tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì?”
“Tâm trạng ông đây tốt.” Hắc Ngạo nói: “Máu của ngươi sẽ làm bẩn tay ta, tới lúc đó ta không thể làm thịt thỏ cho đồ nhút nhát. Nhân lúc ta chưa đổi ý thì mau cút đi.”
Nếu tiểu ma vương này không giết thì có lý nào Thường Viên không chạy?
Có câu nói rất hay, giữ được núi xanh không lo hết củi đủi đốt, thù hôm nay ngày mai báo!
Thường Viên luống cuống bò dậy từ dưới đất, chẳng bao lâu bóng dáng đã biến mất trong rừng núi.
Trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh, chỉ có chim bay quanh và côn trùng kêu.
Thời Thất đứng sau lưng Hắc Ngạo, bình tĩnh nhìn bóng lưng Hắc Ngạo, vệt ánh sáng rơi lên vai trái của hắn và nhảy lên càng khiến bóng lưng hắn vạm vỡ hơn. Thời Thất cẩn thận lùi ra sau, nếu như lúc trước còn ảo tưởng mình có thể chạy trốn thì hiện tại hoàn toàn chẳng còn hy vọng xa vời ấy. Nàng không thể… trốn được. Hắc Ngạo quá mạnh, hắn có thể bắt nàng lại dễ như trở bàn tay, thở một hơi là có thể giết chết nàng.
Ngọn lửa hy vọng còn sót lại trong lòng bị dập tắt hết vào lúc này, còn lại là luống cuống và tuyệt vọng sâu sắc.
Hắc Ngạo quay người đi về hướng Thời Thất, nhìn hai mắt nàng đỏ ửng thì cho rằng nàng bị những kẻ kia dọa sợ. Lập tức lên tiếng cười nhạo: “Sợ tới vậy à?”
Thời Thất hoàn hồn, quay lưng lại lau hai mắt sắp tuôn trào nước mắt, nàng lắc lắc đầu, sợi tóc đung đưa theo hành động.
“Đi thôi, về nhà.”
Nơi đó không phải nhà của nàng mà…
Thấy nàng không nói gì, Hắc Ngạo trực tiếp giữ chặt cổ tay Thời Thất, kéo nàng tiên lên phía trước.
Thời Thất lảo đảo đi theo bên cạnh Hắc Ngạo, môi mấp máy, lấy dũng khí mở miệng: “Hắc… Hắc…”
“Ta không tên Hắc Hắc.”
Thời Thất nói ra hai chữ không rõ ràng lắm: “Hắc Ngạo…”
Lúc nàng gọi tên hắn, bước chân Hắc Ngạo lập tức dừng lại.
Hắn không khỏi nhìn nàng, Thời Thất cúi đầu theo thói quen và chỉ để lại cho hắn cái đỉnh đầu. Hôm nay có nắng gắt tháng tư xinh đẹp và gió xuân ấm áp, kết hợp với giọng nói êm ái của nàng trở thành làn điệu tuyệt vời nhất lúc cuối xuân.
Hắc Ngạo hơi xoay người, ngón tay ấm áp nâng cằm Thời Thất lên, trong đôi mắt đen của hắn in hình khuôn mặt mềm mại, vẻ mặt luống cuống như chim non mới nở, đáng yêu vô cùng.
Hắc Ngạo lẳng lặng nhìn Thời Thất, trong lúc sững sờ, gương mặt hắn ghé sát, Thời Thất chỉ cảm thấy mặt nóng lên và môi của hắn hạ xuống.
Thời Thất như bị định thân [1] không thể cử động, nàng kinh ngạc, ngượng ngùng, sợ hãi, trên mặt lưu lại hơi thở của Hắc Ngạo.
[1] Một phép thuật khiến cơ thể không thể cử động được.
Tim Thời Thất đập như trống, trong đầu trống rỗng.
Chẳng mấy chốc, nước mắt ngập tràn hốc mắt, nước mắt trong suốt trượt xuống khóe mắt làm ướt gương mặt.
Nàng khóc.
Thời Thất mím môi, nước mắt như giọt mưa rơi lã chã. Thời Thất khóc thút thít, tiếng nghẹn ngào không ngừng vọng lại xung quanh.
Hắc Ngạo nhíu mày rậm, bước gần sát muốn chạm vào nước mắt trên mặt Thời Thất nhưng tay còn chưa chạm vào đã bị Thời Thất hất ra.
Thời Thất nhanh chóng lùi lại né tránh Hắc Ngạo, nàng dựa vào thân cây, úp mặt lên tiếp tục khóc.
Hắc Ngạo: “…”
“Đồ nhút nhát…”
“Ngươi đừng gọi ta!” Thời Thất khóc tới nỗi thở không ra hơi, nàng nắm tay đấm lên thân cây hai cái, không ngờ sức lực quá lớn nên đau tay. Thời Thất sợ đau, ngừng một lát tiếng khóc lớn hơn.
“Đau không?” Hắc Ngạo không những không xấu hổ, còn có chút buồn cười.
“Không… không đau, hu…” Bả vai Thời Thất run run, trong lòng vừa tủi thân vừa uất ức.
Hắc Ngạo hít sâu một hơi rồi tiến lên mấy bước: “Ta chỉ hôn nàng một cái, nàng tới mức này sao?”
Nói chưa dứt lời, nhắc lại Thời Thất càng tức, nàng vòng ra phía sau cây lớn, né tránh Hắc Ngạo bụm mặt khóc.
“Ngươi lỗ mãng…” Bởi vì khóc nức nở nên tiếng của nàng không rõ ràng lắm: “Sao ngươi có thể… sao có thể tùy tiện hôn ta?”
Nàng vừa mới trưởng thành, còn chưa gả đi, càng chưa gặp người trong lòng, sao có thể bị người ta tùy tiện chạm vào mặt.
Ngón tay Thời Thất sờ lên chỗ vừa bị Hắc Ngạo hôn, hơi thở của hắn như còn luẩn quẩn ở đó khiến nàng vô cùng xấu hổ.
“Được rồi, ta đền cho nàng.”
Hắc Ngạo xuất hiện bên cạnh chẳng hề báo trước, Thời Thất vừa quay đầu là bắt gặp gò má tuấn tú của hắn, Thời Thất giật mình rồi quay người bỏ chạy. Nhưng vừa mới nhấc chân muốn chạy thì bị Hắc Ngạo kéo về, lưng nàng va vào thân cây, có hắn bảo vệ nên cũng chẳng thấy đau.
Bóng cây loang lổ vệt sáng, hắn tới gần, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nên Thời Thất cho rằng Hắc Ngạo lại muốn làm chuyện gì quá đáng, bị dọa tới quên khóc.
Chỉ thấy hắn giữ gáy Thời Thất, cưỡng ép nàng ghé mặt lại gần mình rồi tiếp theo môi Thời Thất dán lên mặt hắn.
Thời Thất: “…”
Hắc Ngạo buông Thời Thất ra, bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt của Thời Thất lên.
“Được rồi, nàng cũng hôn ta.”
Thời Thất… có chút ngơ ngác.
“Nếu nàng khóc nữa…” Hắn cười không đàng hoàng, ngón tay đè lên môi nàng: “Ông đây sẽ hôn môi nàng.”
Ông đây sẽ hôn môi nàng.
Môi…
Thời Thất nắm chặt nắm đấm, nước mắt trong hốc mắt rơi cũng không được, không rơi cũng không được.
“Khóc hay nín?”
“Ngươi, con dê… quá đáng.” Thời Thất nghẹn ngào nói: “Ngươi hôn ta, còn… còn không cho ta khóc.”
Chẳng có chút sói quyền nào.
Huhuhu…
Nhớ nhà.
Thấy nàng vẫn còn muốn khóc.
Hắc Ngạo nhíu mày rồi dời mắt, bỗng nhìn thấy cây ăn quả cách đó không xa, cây ăn quả đó tên thiên hương, trái cây chỉ kết vào cuối xuân, rất ngọt và thường dùng để ngâm rượu trái cây. Hắc Ngạo giơ tay triển khai yêu thuật, quả thiên hương lung lay rồi rơi khỏi cành bay vào tay Hắc Ngạo.
Hắc Ngạo cọ cọ quả lên người rồi nhét vào trong miệng Thời Thất.
Tiếng nghẹn ngào lập tức bị trái cây chặn lại, nàng vốn muốn khóc nhưng mùi quả thanh mát lập tức dời sự chú ý của nàng. Thời Thất cắn thử, chỉ nghe một tiếng phập, nước quả văng khắp nơi, vị trái cây thanh mát tràn ngập giữa răng môi.
Lông mi Thời Thất rung rung, cả người dựa vào cánh tay Hắc Ngạo lại cắn một miếng lớn.
Buổi sáng nàng chưa ăn, cơn đói bị quả thiên hương gợi ra.
Nhìn động tác quai hàm của nàng, Hắc Ngạo cong khóe môi: “Ăn ngon không?”
Thời Thất liên tục gật đầu: “Ăn ngon.”
“Ăn nhiều vào.” Đưa quả xong, Hắc Ngạo buông tay: “Trong nhà còn thứ ngon hơn.”
Thời Thất nhanh chóng gặm xong quả, vẫn chưa thỏa mãn chép miệng một cái, nhìn Hắc Ngạo: “Trong nhà có cái gì ngon cơ?”
“Trở về là biết.”
“Vậy chúng ta… chúng ta mau trở về thôi.”
Nói xong, Thời Thất nhanh chóng bước về phía trước, Hắc Ngạo đi phía sau nàng.
Nhìn bóng lưng nhỏ xinh của nàng, Hắc Ngạo không nhịn cười nổi.
Dễ dỗ quá…
Tới gần Hắc Linh trại, bước chân Thời Thất bỗng nhiên dừng lại.
Nàng rụt rè nhìn mấy người trước mặt rồi quay đầu chạy tới bên cạnh Hắc Ngạo, mấy người kia là bọn Thường Viên lúc trước gây chuyện không thành còn bị đánh. Hắc Ngạo nhìn chẳng chớp mắt như chẳng hề thấy bọn họ đi thẳng qua.
Thường Viên hung tợn trừng mắt nhìn Hắc Ngạo, mãi tới khi bóng dáng biến mất trong tầm mắt mới đi về hướng ngược lại.
Thời Thất cẩn thận bước từng bước, không khỏi hỏi: “Sao bọn họ ở đây?”
Hắc Ngạo chẳng để bụng nói: “Mấy tên lưu manh nhãi nhép ở Đông trại, chẳng cần để ý đâu.”
“Đông trại?”
“Hắc Linh trại được chia làm hai trại, chúng ta bên này là Hắc Linh Tây trại, mấy tên kia là Hắc Linh Đông trại. Về sau nàng phải đi ở bên cạnh ta, nếu như ở một mình sợ rằng bọn chúng sẽ tìm tới làm phiền nàng đó.”
Hắc Linh Dương tộc là một yêu tộc rất lớn, chiếm cứ hơn một nửa phía tây núi Kỳ Lân, chúng yêu ở phía tây núi đều ngầm thừa nhận Hắc Linh Dương tộc là kẻ thống trị phía Tây ngọn núi, rất sợ thế lực to lớn của Hắc Linh Dương tộc; nhưng sự huy hoàng này cũng chẳng duy trì lâu được, năm trăm năm trước, thủ lĩnh Hắc Linh Dương tộc qua đời, thế lực và sự thống trị ban đầu bỗng chia làm hai phe. Một phe muốn gây chiến, thống nhất toàn bộ núi Kỳ Lân; một phe muốn yên ổn, phản đối chinh chiến.
Hai bên giằng co mãi, xảy ra nội chiến. Nội chiến kéo dài nhiều năm, cuối cùng phe ôn hòa giành thắng lợi rồi kết thúc, mà những tộc nhân chủ trương chiến tranh khinh thường nhập bọn với bọn họ, vẽ đường cắt đất, xây dựng tộc mới gọi là Hắc Linh Đông trại.
Trong trận chiến ấy, người thống lĩnh là phụ thân Hắc Ngạo đã chết, người thống trị phe ôn hòa bây giờ là Nhất Dương trưởng lão.
Tuy Hắc Linh Dương tộc thiện chiến nhưng trước giờ không hiếu chiến, tính tình bọn họ ôn hòa, không gây chuyện thị phi, ngược lại đối xử với mọi người rất nhiệt tình; nhưng Đông trại thì khác, bọn người kia có dã tâm rất lớn, gây chuyện bốn phía, vọng tưởng thống nhất núi Kỳ Lân.
Cho dù Tây trại và Đông trại cách nhau một ngọn núi cao nhưng thỉnh thoảng bọn họ sẽ chạy tới gây chuyện, khơi mào tranh chấp.
Thời Thất suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy các ngươi… không có tộc trưởng sao?”
“Tộc trưởng?” Hắc Ngạo nhíu mày: “Tạm thời không có.”
“Hả? Không có…” Thời Thất thất vọng cúi đầu, nhiệm vụ lịch luyện của nàng là lấy nhẫn trấn linh của tộc trưởng, nếu tộc trưởng không ở đây thì tất nhiên nhẫn trấn linh cũng không ở đây…
Ra ngoài lịch luyện… còn chẳng bằng về nhà bán khoai lang.
————-
Tác giả muốn nói:
Thời Thất: Sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi, muốn khóc muốn khóc muốn khóc muốn khóc.
Hắc Ngạo: Đáng yêu đáng yêu đáng yêu đáng yêu, muốn ân ái muốn ân ái muốn ân ái muốn ân ái.