Hắc Ngạo vừa dứt lời tất cả ánh mắt của chúng yêu đều đồng loạt nhìn về phía nàng, Thời Thất nắm chặt túi vải rụt rè tới gần Hắc Ngạo. Chờ tới trước mặt, Hắc Ngạo bỗng nhiên đứng lên, hình thể cao lớn của hắn lập tức che phủ Thời Thất, Thời Thất giật mình kêu lên, bỗng nhiên, Hắc Ngạo kéo Thời Thất ngồi xuống chỗ của mình, ngay sau đó kéo cái bàn bên trên qua rồi ngồi sát bên cạnh nàng.
Hắc Ngạo ngồi xuống, ngước mắt nhìn Thời Thất ngơ ngác: “Ngồi.”
Thời Thất “ực” nuốt một ngụm nước bọt, rụt rè ngồi xuống ghế, lấy sách vở trong túi vải ra, cơ thể nhỏ bé của nàng cứng đờ không dám nhúc nhích.
Hắc Ngạo chẳng để ý ánh mắt nhìn tới của những người xung quanh, cười khẽ nói: “Phong cảnh ở chỗ này đẹp.”
Lông mi dài và dày của Thời Thất rung rung, nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ chỉ có sân trống và vài cây giống vừa mới trồng, phong cảnh đẹp ở đâu ra.
Thời Thất mím môi, thành thật nói: “Không có cái gì mà…”
Nụ cười của Hắc Ngạo rõ ràng hơn: “Có mà.” Hắn tiến tới, thổi hơi vào vành tai trắng nõn của Thời Thất: “Nàng.”
Hơi thở ấm áp, tiếng nói của hắn rơi vào tai như lông vũ lướt qua, hơi ngứa, khiến trái tim nàng cũng ngứa.
Thời Thất không chịu nổi bị trêu chọc, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ngay cả vành mắt cũng đỏ lên.
Nàng cúi đầu, sợi tóc rủ xuống, tiếng nói nhỏ như mèo con vừa ra khỏi ổ: “Ngươi đừng nói bậy, như vậy không hay đâu…”
Cơ thể Hắc Ngạo ghé tới cọ cọ, khuỷu tay thuần thục khoác lên vai Thời Thất, nụ cười càng rõ hơn: “Nàng cảm thấy ta khen nàng không hay? Hay là ta ngồi bên cạnh nàng không hay?”
Đều không hay…
Thời Thất không dám nói, sợ Hắc Ngạo tức giận đánh nàng.
Thời Thất sụt sịt, đầu cúi xuống thấp hơn.
Lớp học yên tĩnh, nắng từ cửa sổ chạm rỗng chiếu vào rất ấm áp. Cả lớp đều im lặng nhìn Hắc Ngạo trêu tiểu cô nương, cho dù trong lòng bất mãn bọn họ cũng không dám nói, sợ Hắc Ngạo tức giận gây gổ với bọn họ.
Một lúc lâu, thầy giáo không nhìn nổi nữa, ho nhẹ cao giọng nói: “Hắc Ngạo, trò chú ý hành vi một chút, lớp học này không phải lớp học của một mình trò nhé.”
Ông vừa nói xong, ánh mắt sắc bén như dao của Hắc Ngạo liếc tới, thầy giáo nghìn tuổi lập tức co rúm lại.
Hắc Ngạo kéo khóe môi, cười như không cười: “Thầy dạy là việc của thầy, ta nghe là việc của ta. Nếu như thấy ta không vừa mắt thì ra ngoài cho một thầy giáo khác vào thay, thầy nói xem được không?”
Thầy giáo nổi giận.
Hắc Ngạo coi trời bằng vung quen rồi, trước giờ không biết lễ phép, nếu không phải Nhất Dương trưởng lão nhờ vả thì ông đã sớm bảo Kỳ Lân viện trưởng đuổi tên học trò ngỗ nghịch này ra khỏi thư viện Kỳ Lân.
Thời Thất hiểu chuyện từ nhỏ, biết rõ phải kính trọng thầy giáo, lúc này thái độ của Hắc Ngạo lập tức khiến hình tượng của hắn trong lòng Thời Thất rớt xuống mấy bậc. Nhìn sắc mặt thầy giáo xanh mét, Thời Thất giật nhẹ tay áo Hắc Ngạo, lấy dũng khí nói: “Ngươi đừng chọc giận thầy giáo, như vậy không hay đâu.”
Ôi chà, to gan quá rồi.
Trước đó còn sợ hắn muốn chết, hiện tại đã dám nói chuyện thay người khác.
Hắc Ngạo chống cằm nhìn gương mặt trắng nõn của Thời Thất, nụ cười thay đổi: “Được, nàng hôn ta một cái thì ta không chọc giận ông ta.”
Đồ lưu manh!
Thời Thất khó tin nhìn Hắc Ngạo ngang nhiên giở trò lưu manh với mình: “Ngươi… ngươi…”
Nụ cười của Hắc Ngạo càng rõ ràng hơn: “Ta làm sao?”
Thời Thất không biết mắng người, luống cuống tới mức đỏ vành mắt: “Ngươi là… ngươi là… dê món lòng [1]!”
[1] Dê món lòng là tên một món ăn làm từ nội tạng dê.
Mắng xong, cả lớp học rơi vào yên tĩnh, trong chốc lát cười vang, ngay cả thầy giáo thở phì phò trên bục giảng cũng không nhịn nổi bật cười.
Cơ thể Thời Thất cứng đờ, bỗng nhiên nhận ra mình nói lời không nên nói. Nàng yên lặng nâng sách lên, chầm chậm cúi thấp đầu.
Tuy thành đối tượng bị cười nhạo nhưng Hắc Ngạo cũng chẳng tức giận, ngược lại tâm trạng rất tốt. Hắn cười hừ một tiếng rồi dời mắt, không trêu Thời Thất nữa.
Thời Thất nhíu mày, hai tay ôm bụng, nói tới dê món lòng… nàng cũng đói bụng, buổi sáng ra ngoài gấp cũng chưa ăn cái gì.
Thời Thất muốn về nhà…
Tuy không được cha mẹ yêu thích nhưng các ca ca rất tốt với nàng, không nỡ để nàng lạnh, không nỡ để nàng đói, càng không nỡ để người khác ức hiếp nàng. Hiện tại sống ở trại dê, cái gì cũng không thể tự làm chủ.
Thời Thất thở dài, ngồi thẳng người ngoan ngoãn nghe thầy giáo giảng bài.
Thư viện Kỳ Lân dạy phẩm chất là thứ yếu, học chú pháp hỗ trợ tu hành là chủ yếu, cho nên bảy ngày chỉ có hôm nay là giờ học văn hóa, còn lại đều là giờ học tu hành. Chương trình học buổi sáng kết thúc, chúng yêu thu xếp xong đồ đạc chuẩn bị đi vui chơi.
Thầy giáo vừa đi, một nhóm yêu quái cường tráng vây quanh trước bàn Hắc Ngạo.
Thời Thất bị yêu quái vây quanh không biết làm sao.
“Hắc Ngạo, Thúy Vân phường có mấy cô nương xinh đẹp, muốn cùng mấy ca ca đi mua vui không?”
Thúy Vân phường là nơi mua vui hưởng lạc, trong đó có nam sắc cũng có nữ sắc, người nào cũng xinh đẹp khiến cho người ta lưu luyến quên đường về. Tuy Thời Thất không biết đó là nơi nào nhưng xem nét mặt của bọn họ là biết không phải nơi đàng hoàng.
Nàng nhìn Hắc Ngạo, hắn đang thô lỗ nhét sách vở vào trong bọc, cuối cùng vác đồ đứng lên, cũng không quên kéo Thời Thất xinh xắn nhỏ nhắn đi.
“Không đi.”
Bọn họ vừa muốn nói gì đó thì ánh mắt rơi lên người Thời Thất, lập tức hiểu rõ.
“Được thôi, vậy chúng ta đi. Đúng rồi, ngươi phải yêu thích cừu nhỏ nhé, tránh cho…” Bọn họ cười cười, vẻ mặt ý tứ sâu xa.
Bàn tay to của Hắc Ngạo trượt xuống, dễ dàng giữ bàn tay nhỏ mềm của Thời Thất, kéo Thời Thất ra khỏi lớp.
Nhìn xương tay rắn chắc của hắn, Thời Thất hơi giãy giụa, hắn chẳng những không buông ra ngược lại còn nắm chặt hơn, Thời Thất có hơi đau, dùng một tay khác kéo tay hắn ra. Bất chợt, Thời Thất phát hiện ra có ánh mắt lạnh lẽo nhìn đỉnh đầu mình, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Nàng không tiếp tục vùng vẫy nữa, ngẩng đầu nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Hắc Ngạo: “Ta… quên đồ.”
Hắc Ngạo nhìn nàng chăm chú như thể đang xem xét xem lời nàng nói thật hay giả.
Một lát sau, Hắc Ngạo hỏi: “Quên gì?”
“Sách… sách!” Thời Thất gật đầu: “Ừ, sách!”
“Khỏi lấy, không mất được đâu.” Càn viện chẳng thích học hành, cho dù cuốn sách kia mạ vàng cũng chẳng có người muốn.
Khóe môi Thời Thất kéo căng, ngón tay giữ chặt ống tay áo của hắn, tủi thân nói: “Ta muốn sách…”
“Được, vậy ta đi lấy với nàng.” Nói xong, kéo Thời Thất trở lại.
Thời Thất kinh hãi, vội vàng kéo cánh tay Hắc Ngạo: “Không… không cần phiền toái như thế, tự ta lấy, tự ta đi lấy.”
Thấy vẻ vội vã cuống cuồng của nàng, Hắc Ngạo cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường.
Hắc Ngạo chuyển tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Thời Thất, kéo nàng lại, quay người đè Thời Thất lên cây cột bên cạnh. Hắc Ngạo đưa tay áp sát đỉnh đầu nàng, hơi khom lưng, hơi thở tới gần.
“Đồ nhút nhát, có phải nàng muốn chạy hay không?”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Thời Thất luống cuống vì bị nhìn thấu dễ dàng, nàng lắc đầu liên tục: “Ta không có, ta không, ta không dám.”
“Ồ?” Ngón tay Hắc Ngạo ngoắc cằm nàng nàng: “Thật à?”
“Thật… thật.” Thời Thất che miệng, chỉ lộ ra hai mắt nhìn hắn.
Hắc Ngạo nhìn Thời Thất một lượt, hắn nhìn càng lâu thì Thời Thất càng hoảng, Thời Thất càng hoảng thì càng muốn khóc. Mắt thấy nàng sắp khóc, Hắc Ngạo thả Thời Thất ra.
“Nàng có thể chạy.” Hắc Ngạo cười ngả ngớn: “Chạy được coi như ta thua.”
Thời Thất sụt sịt mũi, dụi dụi con mắt chua chua.
Hắc Ngạo tiến tới, bàn tay giữ đỉnh đầu Thời Thất, cúi người nhìn thẳng vào nàng: “Nàng còn muốn lấy sách không?”
Thời Thất sống không còn luyến tiếc: “Không lấy.”
“Vậy đi thôi, trở về ta hầm thịt thỏ cho nàng.”
“Con thỏ như thế…”
Ừng ực.
Ăn ngon.
Thời Thất rũ vai theo sau lưng Hắc Ngạo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Hắn rất cao, vai rộng eo hẹp, thắt lưng rắn chắc, cho dù cách quần áo cũng có thể trông thấy đường nét cơ thể của hắn. Thời Thất nhìn xuống, à, chân cũng dài, nàng lén lút so chân của mình và chân Hắc Ngạo…
Lòng như tro tàn.
Không thể, nàng có chạy cũng chạy không thoát. Ca ca nói dối, là giả hết, dê nhỏ ăn cỏ gì chứ, hừ! Trên đời này không có con dê nhỏ, cũng không ăn cỏ!
Trong lúc phân tâm, Hắc Ngạo trước mặt bỗng nhiên dừng bước, nàng bất cẩn va vào rồi lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững, trán bị va có hơi đau, nàng lấy tay che trán, ngẩng đầu nhìn Hắc Ngạo.
“Sao…”
Hắc Ngạo giơ tay ngăn Thời Thất lại, giọng nói không bất cần giống lúc trước: “Ở sau lưng ta đừng cử động.”
Thời Thất hơi ngạc nhiên, trong lúc nhìn quanh thì thấy mấy thanh niên cao to chặn ở phía trước.
Đếm qua, tổng cộng có bảy tám người, trông dáng vẻ đi tới chẳng hề có ý tốt.
Thời Thất sợ hãi, lập tức rụt cổ núp sau lưng Hắc Ngạo.
“Nghe nói ngươi mang một cô nương xinh đẹp từ bên ngoài về, có thật vậy hay không hả?’’
Đám người từ bốn phía vây quanh Hắc Ngạo, tên cầm đầu mặc áo da hổ rộng, hai tay trần trụi toàn vết sẹo xanh tím dọa người. Bọn họ phát hiện ra Thời Thất trốn sau lưng Hắc Ngạo, cho dù Thời Thất cúi đầu nhưng không khó nhận ra nàng có tướng mạo không tồi, lập tức nhếch miệng cười xấu xa.
“Ôi chà, quả thật xinh đẹp nha.” Đối phương lại nhìn Hắc Ngạo: “Dẫn cô nương này về mà không nói với chúng ta, như vậy là không được đâu đấy.”
Nói xong, tiến lên giơ tay khoác lên vai Hắc Ngạo, hành động thân mật như thật sự là bạn bè thân quen.
Vẻ mặt Hắc Ngạo thờ ơ, nắm chặt nắm đấm, vào lúc gã còn đắc ý thì đánh một quyền vào sống mũi gã, một quyền này Hắc Ngạo dùng mười phần sức lực, đối phương bị đánh bay ba thước, chỉ nghe tiếng bịch, cơ thể của gã va mạnh vào cành cây rồi lăn xuống mặt đất.
Hắc Ngạo nắm nắm đấm, nhìn một vòng: “Bây giờ tâm trạng ta tốt, không muốn tính toán với các ngươi. Đương nhiên, nếu các ngươi khăng khăng muốn thì ta cũng không ngại chơi cùng các ngươi.”
Vừa dứt lời, những người kia tản ra bốn phía, nhìn Thường Viên ngã trên mặt đất bằng ánh mắt cầu cứu.
Miệng Thường Viên chảy máu, che bụng trừng mắt nhìn bọn thuộc hạ ngu ngơ: “Ngơ ngác làm gì, lên! Cướp nữ nhân của hắn cho ta!”
Mấy người nhìn nhau rồi cuối cùng lao vào đánh Hắc Ngạo.