Cô nhân viên kia cứ liên tục xin lỗi. Mọi người đứng gần đó tim cũng sắp rớt ra ngoài rồi. Huhu đây mới là vị chủ tịch thật sự của công ty, hắn ta chính là ác ma nha.
Cung Thẩm trán nổi đầy gân dường như kiềm chế cơn giận để không đánh chết người. Thật sự chính là sẽ có nhiều người chưa biết. Từ nhỏ ba mẹ đã cho hắn học rất nhiều môn võ để tự vệ. Karate, taekwondo, Judo,…
Mỗi lần thi đấu hắn đều đánh người đến mức gần như nhập viện, ba mẹ đã mắng hắn rất nhiều vì họ cho hắn học cũng chỉ tự vệ. Thật sự hắn không thể kiềm chế được bản thân, tế bào bên trong hắn phấn khích mỗi khi gặp đối thủ mạnh.
Lúc đó mọi đứa trẻ trong xóm đều cách xa hắn, cũng vì thế hắn mới dừng lại việc đánh người mà làm một đứa tự kỷ ít nói.
Đến tận bây giờ hắn cũng không muốn đánh đấm gì nhưng chẳng hiểu sao nhìn Tề Mộc bị người khác làm đau, hắn rất khó chịu. Chỉ muốn đi tới xé xác bọn sâu bọ này.
Tất cả nhân viên ở đó đều khép nép trốn một góc, thầm mắng cái cô nhân viên mới tới kia tên Diễm Tinh đúng là xấu số mà, lỡ làm liên lụy tới bọn cô thì sao:
– Chủ tịch bình tĩnh, ngài đừng nóng giận cứ để tôi kêu người tới băng bó xem lại vết thương cho Tề Mộc nhé.
Mộng Đình trong lòng cũng có phần sợ hãi. Cô đi theo hắn lâu như vậy rồi đây là lần đầu thấy hắn tức giận đến mức này cũng chỉ vì một con mèo thôi sao:
– Ngươi….muốn chết…?
Giọng nói trầm thấp tựa như lệ quỷ vang lên, trong giọng nói dường như có ý muốn giết người khiến Diễm Tinh đang khóc cũng muốn ngất đi cho xong:
– C..chủ..hức tịch…hức tôi xin lỗi…hức…tôi xin lỗi!
Diễm Tinh nắm lấy ống quần hắn khóc lóc nhìn đáng thương vô cùng. Nhưng Cung Thẩm chỉ lạnh lẽo liếc nhìn sao đó dơ chân đạp xuống bàn tay đang nắm lấy ống quần của mình:
– Ahhhhhhh.
Diễm Tinh đau đớn hét lên, bàn tay bị giầy da hắn đè nghiến như muốn gãy xương, nhìn xuống chỉ có máu thịt lẫn lộn khiến người khác nhìn buồn nôn vô cùng.
Mộng Đình sợ hãi chạy tới trước mặt hắn khẽ nói:
– Chủ tịch, Tề Mộc không sao tôi sẽ kêu người đến coi vết thương, ngài không nên ở đây lâu.
Cung Thẩm liếc mắt về phía cô giọng nói trầm thấp vang lên:
– Đừng để tôi phải giết các người.
Nói rồi hắn liền nhấc chân bỏ đi, để lại phía sau là đống hỗn loạn cho Mộng Đình dọn. Cô cũng chỉ thở dài kêu người mang Diễm Tinh đến bệnh viện còn dùng thêm chút tiền bịch miệng ả lại.
Diễm Tinh đau đớn được vệ sĩ đưa đi, cô nhìn vết máu trên sàn liền kêu nhân viên ở đó đi lại lau dọn còn mình thì móc điện thoại điện một tới một dãy số.
Cung Thẩm đạp cửa bước vào văn phòng, hắn đi tới ghế sofa nhìn Tề Mộc đau đớn co tròn người lại. Trái tim hắn lại nghĩ tới thiếu niên ngày hôm qua thật sự chính là đau lòng không thể tả:
– Tiểu Mộc…đừng sợ tao ở đây.
Hắn ôn nhu vuốt ve lưng cho cậu khiến cậu thả lỏng người, đợi khi bác sĩ tới đã thấy hắn trầm mặt ôm con mèo nhỏ trong lòng như đứa trẻ nhìn thấy món đồ mình yêu thích bị làm hư.
Mộng Đình dẫn bác sĩ tới xem vết thương bên trong lớp vải thì thấy cũng không khá nặng, tránh tiếp xúc với nước là được, anh thay băng cho Tề Mộc xong dặn vài câu nữa rồi được Mộng Đình đưa tới cửa.
Cung Thẩm im lặng nhìn Tề Mộc đang ngủ trong lòng mình lại cảm thấy trái tim ẩn ẩn đau, Mộng Đình đi tới khẽ nói với hắn:
– Chủ tịch tới giờ hợp rồi ạ.
– Hủy hết tất cả cuộc hợp việc hôm nay, ngày mai làm sau.
Nhìn Cung Thẩm như không có vẻ gì là quan tâm về mấy thứ này nên cô cũng không nói nhiều gật đầu rồi đi ra ngoài:
– Chắc mày đau lắm nhỉ.
Tề Mộc nâng mắt nhìn Cung Thẩm lãi nhãi bên tai mình đột nhiên trong lòng cậu có chút xót xa: ‘Chủ nhân Tề Mộc không sao rồi, không còn đau nữa’. Cậu kêu lên vài tiếng sợ rằng hắn không hiểu con đứng dậy đi vài bước chứng minh rằng mình không còn đau nữa.
Hắn nhìn cậu đang cố gắng thuyết phục mình bèn có chút buồn cười xoa xoa đầu nhỏ của cậu:
– Tiểu Mộc về nhà rồi tao cho mày uống sữa mày thích nhé.
Cung Thẩm cong môi vẽ lên nụ cười nhẹ. Tề Mộc thấy hắn đã không còn buồn bực nữa tâm trạng cậu cũng có chút vui vẻ trở lại.
Một người một mèo ngồi cùng nhau, không khí hết sức hoà hợp, Cung Thẩm hắn cũng từng đối sử với cậu không giống một con mèo nhỏ bình thường mà giống một tiểu bảo bối hơn. Tiểu bảo bối đặt trên đầu trái tim mỗi khi cậu đau tim hắn sẽ bị cào một cái xót xa vô cùng.
Nhưng nhìn cậu vui vẻ như vậy lại cảm thấy trong lòng ẩn chứa sự mãn nguyện, hắn không biết từ lúc cả hai gặp nhau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta lại như muốn hút hồn đối phương.
Giờ nhìn mình bị một con mèo dày vò đến đau thấu tâm can đúng là có chút nhục nhã mà. Tề Mộc vẫn không hay biết chuyện gì lười biếng nằm trên đùi Cung Thẩm mà đánh giấc. Cái đùi mà biết bao nhiêu người muốn nắm cũng không nắm được giờ lại bị một con mèo nằm lên đúng là tức đến phát điên mà. Nghĩ lại thì đúng là không bằng một con mèo sao…