Tên giám đốc tên là Oliver, gã là một người biết cách ăn nói nên được rất nhiều người đánh giá tốt cho nhà hàng. Cũng vì tài ăn nói đó nên thu hút không biết bao nhiêu vị khách khắp nơi tới.
Hôm nay, Oliver cũng thật may mắn vì có một người rất nổi tiếng đã đến nhà hàng của gã dùng bữa. Gã đã đích thân sắp xếp lại một chỗ ngồi dành cho khách vip nơi cao nhất và cũng là nơi yên tĩnh nhất.
Ở đây chỉ có vài vị khách, không hề ồn ào giống như phía dưới nên Cung Thẩm cũng khá thích. Hắn đi tới chiếc ghế gần cửa kính rồi ngồi xuống. Nhẹ nhàng đặt Tề Mộc lên đùi của mình rồi dở menu ra.
Đúng là một nhà hàng lớn, menu rất dày trừ món ăn ra còn có rất nhiều nước trai cây hoặc rượu vang. Hắn nhìn sơ một lượt rồi nói:
– Trứng bách nhật, bò bít tết.
Hắn vừa nói phục vụ cũng rất nhanh ghi chép lại. Cung Thẩm dường như đã chọn món xong hắn đẩy đưa menu tới trước mặt Tề Mộc khẽ hỏi:
– Muốn ăn gì không Tiểu Mộc.
Tề Mộc nhìn nhiều món ngon trên menu thầm chảy nước miếng, cậu vươn bàn chân nhỏ chỉ chỉ vào cái màn thầu trắng mềm mại: ‘Chủ nhân Tề Mộc muốn ăn cái này.’
Thấy cậu có vẻ thích nó Cung Thẩm cũng gọi thêm vài cái màn thầu kèm một ly sữa bò nóng.
(Sữa bò mỗi chỗ mỗi khác nhé mọi người, dù cũng là sữa nhưng hương vị sẽ khác chút chút qua chế biến.)
Phục vụ đợi hắn gọi món xong hết rồi nhanh chóng cuối đầu rời đi. Thư ký đối diện dường như bị bỏ quên nhưng cô cũng không quan tâm mà ngồi một góc bấm điện thoại lướt web.
Đồ ăn không bao lâu đã được bưng lên. Oliver cười vài tiếng giới thiệu cho hắn về những món ngon ở nhà hàng và rất đảm bảo vệ sinh.
Cung Thẩm một cái liếc mắt cũng không nhìn, tay hắn cầm lấy cái màn thầu hình tròn đưa cho Tề Mộc đang ngồi trên đùi mình. Tề Mộc thấy màn thầu mềm mại lại rất thích cắn cắn vào nó mấy phát khiến bánh bao tròn đã bị mấy dấu răng của cậu làm cho chỗ lòi chỗ lõm.
Cung Thẩm trong mắt không hề che giấu sự cưng chiều vuốt ve cậu mấy cái, nhìn cậu ăn hắn cũng bắt đầu động đũa thử vài món. Tên giám đốc đứng kế bên cứ sợ hắn sẽ không hài lòng nên có phần lo lắng.
Tề Mộc đang nhăm nhi màn thầu thì ngửi được mùi thơm béo ngậy. Ngước đầu lên thì cậu thấy có một cốc sữa nóng hôi hổi đang toả khói:
– Meo meo meo~.
Tề Mộc khiều khiều cánh tay Cung Thẩm kêu vào tiếng. Hắn cuối đầu nhìn cậu chỉ chỉ vào ly sữa trên bàn, bàn tay hắn vươn ra lấy cốc sữa xuống thổi cho bớt nóng mới dám đưa cậu uống.
Vị sữa này rất béo, nó ngọt nhẹ và còn ấm nên không quá gắt cổ. Tề Mộc thích thú liếm hết một cốc sữa trên tay Cung Thẩm:
– Mày thích vị sữa này nhỉ.
Tề Mộc ngoan ngoãn gật đầu nhìn hắn:
– Sữa này, mua về thêm 10 lít đi.
Thư ký ngồi đối diện liền đi cùng quản lý vào bếp, Cung Thẩm cũng không quan tâm tiếp tục ăn phần của mình.
Tề Mộc chỉ cần gặm vài cái bánh đã no cái bụng nhỏ của cậu rồi. Thấy cậu không muốn ăn nữa hắn cũng không ép, gã giám đốc đi tới miệng cười tươi hỏi:
– Đồ ăn hợp khẩu vị ngài Cung đây không ạ?
Cung Thẩm chỉ gật nhẹ đầu đầu ôm Tề Mộc lên bước xuống lầu. Gã giám đốc cười hề hề vài tiếng nối gót đi phía sau hắn đến khi ra tới cửa chính. Ở đó từ lúc nào đã có một đám đông đứng chụp chụp quay quay hướng về phía Cung Thẩm.
Quản lý nhanh chóng đi trước mở đường cho hắn lên xe. Đám phóng viên không chịu thua cứ nằng nặc hỏi Cung Thẩm hắn có ý định lấy vợ không hay có ý tưởng gì cho tương lai chưa.
Mọi câu hỏi đều dồn dập tới từ mọi phía đè sức ép lên người hắn, Mộng Đình đóng cửa lại nói to với đám phóng viên ngoài xe:
– Các người mà còn không tránh đường cho chúng tôi đi thì đừng trách công ty của các người bị rút cổ phiếu đến phá sản.
Nghe được câu này đám phóng viên đang nhao nhao muốn tiến tới liền dừng lại im lặng nhìn cô rồi tránh xa chiếc xe đen ấy ra.
Mộng Đình xem như mọi việc đã ổn thỏa cũng lên xe đóng cửa lại, liếc nhìn qua gương trên trần xe thì thấy Cung Thẩm vẫn không có vẻ gì là lo lắng về đám bên ngoài. Hắn chỉ chú tâm vào chiếc điện thoại đời mới nhất của mình mà xem tin tức:
– Chạy tới công ty, hiện tại vẫn còn chút thời gian, một lát nữa sẽ diễn ra thêm một cuộc hợp.
Tài xế gật đầu rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
– ————-
Xe chạy đến cửa lớn thì dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa cho hắn đi vào trước rồi mới đóng cửa lại.
Mộng Đình cũng nhanh chóng đi theo phía sau hắn, lúc đang định vào thang máy không biết từ đâu có một nhân viên nữ đột ngột từ phòng chứa đồ đi ra. Trên tay cô là cốc nước nóng vừa rót định mang ra chỗ ghế dài ở sảnh ngồi thì không biết nhìn đường thế nào lại đụng trúng Cung Thẩm.
Tay cầm ly không giữ chắc nên rớt xuống, nước đổ lên người Tề Mộc khiến cậu dãy lên: ‘A đau đau!’
Vết thương được băng bó kĩ lưỡng bị nước nóng dính vào sẽ rất rát, Tề Mộc bị đau tiếng gầm gừ trong cổ họng lại được Cung Thẩm nhẹ nhàng xoa dịu lại:
– Ngoan ngoan, không sao…
Đôi mắt ẩn chứ ý giết người phóng tới người phụ nữ kia, cô ta sợ hãi quỳ rạp xuống luôn miệng xin lỗi hắn:
– C..chủ tịch…t..tôi sai rồi tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
_________________
TG: Tiểu Mộc thật đáng thương a