Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh

Chương 53: Chiếc nhẫn cầu hôn trước kia



Trần Phong rời đi thầm lặng không muốn làm phiền ba người trò chuyện, đến khi Lý Nhã Tranh sực nhớ ra anh thì anh đã về phòng rồi.

Trần Phong về phòng ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa số, không khí ở bệnh viện đã ngột ngạt anh còn hút thuốc nữa.

Cảnh tượng Lý Nhã Tranh quan tâm Vương Nhất Minh vẫn còn trong đầu anh, cảnh cô lo lắng đến khóc.

Cạch

Tiếng mở cửa, bước vào là Trần Khải trên tay còn cầm làn hoa quả.

Thấy anh hai mình đang hút thuốc gương mặt u buồn liền để làn hoa quả xuống đi đến hỏi.

“Em nghe nói chị dâu đến thăm anh,bây giờ chị ấy đâu rồi?” Trần Khải kéo ghế ngồi xuống

“Cô ấy ở chỗ Vương Nhất Minh!”

“Sao lại ở chỗ anh ta? Anh không biết giữ chị dâu lại sao?”

“Không giữ được, cậu ta bị tai nạn nên cô ấy phải ở bên chăm sóc!”

“Tai nạn, có nặng lắm không?”

“Nhìn quấn băng nhiều chỗ có vẻ rất nặng!”

Hai người trò chuyện thì Lý Nhã Tranh bước vào, ảnh tưởng cô đến để trò chuyện với mình nhưng không, cô chỉ đến để lấy túi xách rồi rời đi!

“ Em lại đến chỗ Vương Nhất Minh sao?” Trần Phong vội dập tàn thuốc hỏi

“Anh ấy cần có người chăm sóc nên tôi phải đến đó, mà anh nhớ ăn uống đầy đủ vào cho nhanh khoẻ!” Nói xong cô cũng rời đi.

Trần Phong đứng dậy muốn đuổi theo bảo mình cũng bị bệnh nhưng lại dừng lại.

Bây giờ hai người cũng đâu là gì, nói vậy cô lại bảo anh chỉ biết lo cho mình.

Trần Phong lại ngồi xuống ghế tiếp tục hút thuốc, nhìn anh trai như vậy Trần Khải cũng thở dài.

“ Bác sĩ trước kia cũng đã nói rồi, một tháng đến tái khám cho chị dâu một lần, tháng này cũng đã ba tháng sao chị dâu vẫn chưa nhớ lại? Anh thử bảo chị đi khâm xem!”

Thời gian trôi nhanh thật mới đó cô đã mất trí được ba tháng, nếu khi đó cô giận và bỏ đi anh đi tìm và cho người bảo vệ cô thì cũng không đến bước bị Kiều Chi bắt cóc.

Nhưng giờ nói vậy thì có ý nghĩa gì.

Cô bây giờ cũng đâu có muốn lấy lại kí ức, anh có ép cũng không được.

“ Nếu như vậy cô ấy sẽ quên anh mãi mãi sao?” Một câu hỏi mơ hồ của anh.

“ Đúng, anh còn không mau lôi những kỉ niệm của hai người ra thì chị dâu chắc chắn sẽ quên anh và sẽ đi lấy Vương Nhất Minh cho xem!”

Kỉ niệm, hai người quen nhau chưa được một ngày đã đăng kí kết hôn thì lấy đâu ra kỉ niệm được.

Nhưng cũng nhờ nhắc nhở của Trần Khải mà anh mới nhớ đến chiếc nhẫn khi lần đầu gặp cô.

Khi đó vì muốn nhanh tùm được vợ và cũng đã nhắm được cô nên khi cô nói mất nhẫn anh cũng không hoảng mà cho đó là cơ hội để cô đồng ý, nhưng khi nhìn chiếc hộp bị cô vứt đi anh lại không muốn cô tìm thấy nó nên đã giấu đi, bây giờ nếu đưa chiếc nhẫn đó ra làm và khôi phục lại cảnh tượng anh cầu hôn cô chắc chắn cô sẽ nhớ lại.

Trong ngày hôm đó anh đã xuất viện và đi về nhà tìm lại chiếc nhẫn.

Do không muốn cô nhìn thấy nó nên anh đã cất nó rất kĩ, khi nhìn chiếc nhẫn anh lại nhớ đến một cô gái luống cuống tìm chiếc nhẫn trong bãi rác liền nở một nụ cười.

Khi nghe có người nói chiếc nhẫn kim cương của anh là giả trong đầu anh lại hoài nghi mình có chọn nhầm người không,.

Một cô khác ngốc làm việc gì cũng hậu đậu vậy mà đã làm anh yêu từ cái nhìn đầu tiên, quả là cô gái đó phải rất cuốn hút.

Khi nhìn thấy coi trong bộ váy màu trắng anh đã xác định cô là của anh rồi.

Lý Nhã Tranh ở bên Vương Nhất Minh chăm sóc, không rời đi một bước.

Lúc nhỏ cô cũng đã từng bị xe đụng và người ở bên cô khi đó là Vương Nhất Minh, anh đã ngồi bên giường bệnh cô cả ngày mà không chịu rời đi, có bảo thế nào cũng phải ở lại trò chuyện với cô sợ cô buồn.

Bây giờ là đến lượt cô ngồi trò chuyện với anh.

“Anh uống ít nước đi!”

“ Cảm ơn em!

Mà em không tính đến phòng của Trần tổng sao?” Vương Nhất Minh chỉ hỏi cho hợp lí thôi

“ Hồi chiều em có ghé nhưng y tá bảo anh ấy đã xuất viện rồi!

Mà anh có thấy đói không để em đi mua!”

Lúc chiều cô ăn hơi ít nên bây giờ rất đói, cả ngày đều ở bệnh viện cô cảm thấy rất buồn, nhưng thay vào đó là được trò chuyện và ôn lại chuyện cũ với Vương Nhất Minh.

“ Anh không đói, bây giờ cũng đã muộn rồi em về nhà nghỉ ngơi mai rồi đến!”

“ Không được, em phải ở đây với anh cho đến sáng mai em mới về, với lại trời cũng đã tối rồi em rất sợ về!”

“ Vậy em nằm bên cạnh anh cũng được, giường cũng đủ cho hai người!” Vương Nhất Minh nằm phòng VIP nên giường cũng đủ rộng để cho hai người nằm.

“Không được, em ngủ rất hay cựa quậy dễ đạp vào vết khâu của anh, thế nên em sẽ ngủ ở sofa nếu cần gì anh cứ gọi em!”

Tướng ngủ của cô Vương Nhất Minh cũng không còn lạ, nhưng cũng vì tướng ngủ không tốt đó lại làm ra một con người hoàn toàn mới.

“Anh mau nằm xuống đi, để em giúp anh!”

Đỡ Vương Nhất Minh nằm xuống giường cô còn cẩn thận đắp chăn giữ ấm cho anh rồi mới quay về chỗ của mình, cũng may chiếc sofa của bệnh viện không tồi có thể ngủ đến sáng mai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.