Phòng ngủ của Vũ Minh Nhật, anh lúc này đang trở thành thầy giáo bất đắc dĩ cho cô em gái ngốc nghếch của mình.
Dù rằng thật lòng anh không thích cách cô theo đuổi Âu Dương Tư Duệ đến hèn mọn, nhưng anh cũng không có cách khác để ngăn cấm.
“Anh hai, em giải xong rồi!” Vũ Minh Nguyệt sau một giờ loay hoay, cô vui mừng reo lên, rồi tự tin đưa tập đến cho anh xem.
“Cốc.” Vũ Minh Nhật nhìn một lượt các đáp án, anh không nói không rằng cốc mạnh lên trán cô.
“Làm sai gần hết mà còn tự tin vậy sao? Em học như thế này thì làm sao theo đuổi anh Tư Duệ của em kịp?”
Vũ Minh Nguyệt xụ mặt xuống, cô phụng phịu đáp.
“Em áp dụng công thức anh chỉ mà, sao lại sai được?”
“Còn muốn cãi?”
“Không ạ!”
Vũ Minh Nguyệt thật lòng không phục, nhưng cô vẫn là sợ anh trai.
Minh Nhật vốn còn muốn la rầy cô một trận nên thân nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô liền dịu lại phần nào.
Anh thở ra một hơi, rồi bắt đầu giảng lại bài tập cho cô thêm một lần nữa.
Cô cũng không phải một đứa trẻ ngốc, chỉ là ham chơi không thể tập trung, nên mới làm bài không được mà thôi.
“…”
Bên ngoài trời đã khuya, Vũ Minh Nguyệt sau khi học bài cũng trở nên mệt mỏi, thường ngày cô chơi đùa cả buổi cũng chẳng thấy hề hấn gì, động đến sách vở thì lại khác đi.
Cô vươn vai một cái, rồi lủi thủi ôm tập sách đứng lên.
“Anh, em về phòng ngủ đây, chúc anh ngủ ngon!” Gương mặt cô ngái ngủ nhìn anh nói, hai mắt thật sự không thể mở lên nổi nữa.
“Ừm, ngủ ngon!”
Nhận được câu trả lời của anh, Vũ Minh Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Trước khi đi ngủ, cô không quên ghé sang phòng hai cô em gái nhỏ, hôn chúc ngủ ngon bọn trẻ.
…!
Kể từ sau cái ngày ấy, Lam Tiểu Nhã lại càng tìm cách tiếp cận Âu Dương Tư Duệ nhiều hơn, cô ta lợi dụng việc nghiên cứu để gặp gỡ anh thường xuyên.
Mặc dù lúc nào anh cũng tỏ ra khó chịu, nhưng cô ta thì lại giả mù xem như không thấy cái gì.
Cũng vì chuyện này mà trong trường bắt đầu có những lời đồn, bọn họ được xem giống như là cặp đôi hoàn hảo ở đây, khiến nhiều người hâm mộ.
Nhiều đến nỗi mà mỗi khi Âu Dương Tư Duệ xuất hiện, anh sẽ nghe thấy vài lời đồn không mấy hay ho từ miệng bọn họ.
“Nam thần ở đây rồi, vậy nữ thần của chúng ta ở đâu?”
“Không biết khi nào sẽ công khai nhỉ, mình thật sự mong chết đi được!”
“Âu Dương Tư Duệ và Lam Tiểu Nhã là chân ái, ai cũng không thể chia rẽ, nhất là cái người tên Vũ Minh Nguyệt kia, cô ta không xứng!”
“…”
Bước chân của Âu Dương Tư Duệ chững lại, anh quay đầu nhìn bọn họ, ánh mắt giống như chúa sơn lâm đang nhìn con mồi của mình.
Ở góc nghiêng thế này càng làm gương mặt anh thêm phần lãnh khốc, sóng mũi cao giống như muốn đâm xuyên tim các thiếu nữ, cánh môi mỏng mấp máy câu dẫn người khác làm chuyện ác.
Bọn fan não tàn kia tự động im bặt, ai nấy cúi đầu chạy đi chỗ khác, xem như chưa nói cái gì.
Mỹ sắc thì ai cũng thích, có điều mạng sống vẫn là quan trọng hơn.
Âu Dương Tư Duệ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, anh không hiểu tại sao lời đồn này lại lan nhanh đến vậy.
Hơn hết giữa anh và Lam Tiểu Nhã càng không có chuyện gì, vậy bọn họ căn cứ vào đâu mà đồn đại bậy bạ như thế này.
“Anh Tư Duệ!”
Trong lúc bầu không khí đang trở nên ngột ngạt, thì một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Âu Dương Tư Duệ.
Vừa nhìn thấy cô gái phía sau, gương mặt của anh cũng dịu lại bớt sự căng thẳng, không còn giống với bộ dáng người sống đừng nên lại gần.
“Đi ăn cơm thôi!” Cô mỉm cười rạng rỡ như ánh ban mai nói thêm, tay còn lắc lư hộp cơm tinh xảo trước mặt anh.
“Em lại xuống bếp sao? Vậy thì hôm nay anh có lộc ăn rồi! Mà Minh Nhật đâu, cậu ấy không ăn cùng chúng ta?” Âu Dương Tư Duệ lịch sự cầm lấy hộp cơm thay cô, anh hỏi.
“Anh ấy ăn cùng bạn rồi, hai người chúng ta ăn cùng nhau cũng không sao!” Vũ Minh Nguyệt ánh mắt không thành thật đáp.
Thật ra là do Vũ Minh Nhật không muốn làm phiền đôi uyên ương hai người, cho nên anh chủ động ăn riêng, xem như giúp em gái bồi đắp tình cảm với người nó yêu.
Khuôn viên trường học quen thuộc, hai người đang ngồi ăn trưa cùng nhau, nơi này vắng vẻ ít người qua lại, yên tĩnh hơn ở nhà ăn nhiều.
Không khí trong lành mát mẻ, cho nên Vũ Minh Nguyệt thích dùng bữa ở đây hơn.
“Anh Tư Duệ, luận án của anh khi nào sẽ hoàn thành?”
“Sắp rồi, chắc là tuần sau!”
“Vậy sau đó…anh và chị Tiểu Nhã…”
“Không gặp nữa, tin đồn nhiều như vậy là đủ rồi!”
“Vâng.”
Vũ Minh Nguyệt nhận được câu trả lời khá là hài lòng, tâm trạng cũng trở nên phấn khích hơn.
Cả nửa tháng nay cô nghe học sinh xì xầm đến nỗi sắp phát tiết lên rồi, chỉ mong sau Lam Tiểu Nhã có thể tránh xa người thương trong lòng cô ra.
Âu Dương Tư Duệ không có nghĩ nhiều, anh nhiệt tình gắp thức ăn cho cô.
Khung cảnh này nhìn cả hai giống như một đôi tình nhân, đang thân mật ăn trưa cùng nhau vậy.
…!
Sảnh sân bay quốc tế.
Từ cửa thương gia, một chàng trai cao ráo với phong cách thời thượng từ bên trong đi ra, cặp kính đen càng làm cho hắn trở nên thần bí.
Cả người toàn bộ là đồ đắt tiền, trên tay là chiếc đồng hồ cao cấp có giá hàng chục triệu đô, hào quang của hắn làm cho người ở sân bay phải kinh ngạc mà ngoái nhìn.
“Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi, giờ chúng ta đến biệt thự mà lão gia đã mua trước đó!” Theo sau hắn là một quản gia, ông ấy ôn tồn đáp, làm việc cho người giàu thì tính cách cũng trở nên nhã nhặn hơn.
“Không vội, ông mang hành lý về trước đi, tôi bây giờ phải đi tìm tiểu tiên nữ của mình, không rảnh cùng ông đi xem nhà đâu!” Phó Tử Khanh kéo mắt kính xuống thấp nhìn ông ấy đáp, sau đó liền giật lấy chìa khoá xe đi thẳng.
“Thiếu gia, cậu thật là.” Quản gia bất lực nói.
“…”
Phó Tử Khanh vừa ngồi lên xe đã nhanh chóng nổ máy, hắn ta nhấn mạnh ga và bắt đầu lao vun vút trên đường với chiếc xe hơi thời thượng của mình.
Hắn đây chính là vội vàng tìm Vũ Minh Nguyệt, lần trước vẫn chưa kịp xin lỗi cô, cho nên bây giờ hắn muốn thể hiện thành ý một chút.
Nơi này so với nước M của hắn cũng không thua kém, nhà cao ốc chọc trời và những phương tiện hiện đại đều xuất hiện ở khắp nơi.
Trước khi đến đây, Phó Tử Khanh còn nghĩ chỗ này là một nơi nghèo nàn.
Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, Phó Tử Khanh liền phanh gấp lại, hắn đưa tay gõ nhẹ lên vô lăng.
Vừa lúc hắn nhìn qua bên cạnh, lại thấy nơi này có một cửa hàng hoa tươi nhập khẩu.
Trong đầu hắn loé lên một suy nghĩ, chờ đến đèn xanh hắn liền di chuyển tấp xe vào lề, rồi bước xuống đi vào cửa hàng hoa tươi.
…!
Sắp đến giờ tan trường, nắng gắt bên ngoài cũng dần tắt, một vài cơn gió dịu nhẹ mang mát len lỏi vào từng phòng học lớn.
Vũ Minh Nguyệt đang chăm chú nghe giảng bài, hai mắt cô híp lại vì buồn ngủ.
Nhưng chưa được bao lâu, cô lại bị mấy tiếng xì xầm của bạn học trong lớp đánh thức.
“Nhìn đi, bó hoa to thật đấy, là tặng cho ai vậy nhỉ?”
“Mà anh chàng đó cũng rất đẹp trai nha, không biết cô gái nào có phúc như vậy!”
“Nếu ai đó tặng tôi bó hoa thế này, tôi nhất định sẽ đồng ý làm người yêu anh ấy luôn!”
“Woah, ghen tị chết đi được!”
Vũ Minh Nguyệt theo hướng đám đông nhìn sang chỗ cửa sổ, đôi mắt cô đột nhiên mở to vì kinh ngạc.
_____????To Be Continued????_____.
Phó Tử Khanh một thân quần áo sang trọng bước vào, hào quang trên người hắn thể hiện rõ ba chữ “Người có tiền”. Mái tóc được vuốt keo bóng loáng, khuôn mặt anh tuấn lại càng làm cho người khác phải chú ý.
Hiện đang là giờ học, nhưng lúc này trường học đã trở nên huyên náo, học sinh nữ thi nhau đưa mắt qua cửa sổ nhìn ngắm, đám con trai lại ghen tị mà mỉa mai, giáo viên trong trường cũng đành bất lực.
Mọi người còn chưa hết bất ngờ, thì lúc này thầy hiệu trưởng với chiếc bụng phệ đã đon đả chạy ra cổng. Nhìn thấy Phó Tử Khanh, khoé môi ông ta không ngừng nhếch lên, vui vẻ bước đến gần tiếp đón hắn.
“Phó thiếu, cậu sao đến sớm vậy, không phải báo là tuần sau mới đến à?”
“Đúng là tôi định tuần sau đến, cơ mà lại chờ không nổi nên đi sớm một chút!” Phó Tử Khanh mắt không nhìn ông ấy, hắn ta đảo một vòng trường học quan sát, lại nhìn lên mấy khung cửa sổ đang chật ních bóng dáng nữ sinh tìm Vũ Minh Nguyệt.
“Phó thiếu, hoa này cậu là đang muốn tặng cho ai sao?” Trông thấy bó hoa khổng lồ trên tay hắn, ông ta dè dặt hỏi.
“Đúng vậy! Giờ thì cho tôi hỏi, Vũ Minh Nguyệt đang ở đâu vậy?” Không nói dông dài, Phó Tử Khanh thẳng thắng đáp lời.
Hiệu trưởng nghe xong liền cảm thấy bất ngờ, ông ấy không biết làm sao mà họ lại quen nhau, nhưng không phải cô học trò kia thích Âu Dương Tư Duệ cả trường đều biết à, Phó Tử Khanh này là thế nào đây.
“Ông không biết sao? Vậy để tôi tự mình đi tìm nhỉ!” Mãi không thấy ông ấy trả lời, hắn ta tỏ ra ghét bỏ nói.
Hiệu trưởng lúc này mới giật mình, ông ấy vội vàng lên tiếng. “Làm sao mà tôi không biết chứ? Có điều Minh Nguyệt hiện tại vẫn còn đang lên lớp, cậu có thể chờ đến giờ ra về không, cũng không còn bao lâu nữa!” Vừa nói ông ấy lại vừa nhìn đồng hồ tính giờ.
Phó Tử Khanh nhàn nhạt nhìn ông ấy, mất một lúc lâu mới đáp lại. “Vậy cũng được, tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng đến nữ thần!”
“Thế thì cậu đi theo tôi đến phòng hiệu trưởng nhé, chúng ta có thể trao đổi một chút về chuyện nhập học của cậu!” Hiệu trưởng mừng rỡ, ông ấy đon đả mời hắn đến phòng làm việc của mình.
Phó Tử Khanh nhẹ nhàng gật đầu, đôi chân thon dài nhanh chóng di chuyển phía sau ông ta, có điều mắt của hắn vẫn không ngừng quan sát tìm kiếm.1
Bóng dáng của Phó Tử Khanh và hiệu trưởng dần biến mất sau cánh cửa, trường học mới quay trở về trạng thái yên bình ban đầu. Tuy rằng học sinh quay về chỗ ngồi vẫn còn có chút xì xầm, nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến tiết học của thầy cô giáo.
Mà Vũ Minh Nguyệt lúc này mới thở phào một hơi, xem ra cái tên thiếu gia kia không phải đến tìm cô, thật là may. Lỡ như hắn làm chuyện gì lố lăng ở trường với cô, thì cô lại sợ Âu Dương Tư Duệ sẽ để ý và không vui.
Cái hình ảnh hào nhoáng của hắn cũng làm cô chướng mắt quá đi, cô không nghĩ rằng có ai đó đến trường học mà lại loè loẹt thu hút người khác như hắn. Nếu thật sự bó hoa khổng lồ kia mà tặng cho cô, chắc cô sẽ bị bạn bè hỏi han đến chết mất.
… . Truyện Xuyên Nhanh
Vũ Minh Nguyệt còn đang ngây người nghĩ xa xăm, thì chuông trường tan học cũng bắt đầu vang lên. Quên đi Phó Tử Khanh, cô nhanh chóng thu dọn đồ vật trên bàn cho vào túi, rồi gấp không chờ nổi mà chạy ra ngoài, cô đây chính là muốn đi đón anh trai và Âu Dương Tư Duệ cùng ra về.
“Chờ đã!”
Vũ Minh Nguyệt còn chưa kịp bước được chân nào ra khỏi cửa lớp, thì một giọng nói vừa xa lạ vừa quen đã vang lên, cái điều mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến ám ảnh cô mất rồi.
“Ah, thật may là tôi đến kịp lúc, không là em đã chạy mất rồi!” Phó Tử Khanh nhếch môi nói tiếp, hắn không chờ cô trả lời liền ôm bó hoa đến trước mặt cô.
Vũ Minh Nguyệt nhìn Phó Tử Khanh mà không nói nên lời, cô không biết rốt cuộc mình đã đắc tội gì, mà lại phải gặp cái tên bám đuôi này mãi.
“Anh muốn làm gì? Nếu anh muốn tặng hoa cho ai đó thì đi nhanh đi, giờ tôi có việc bận nên phải đi trước đây!” Ba mươi sau kế, chạy là thượng sách. Vũ Minh Nguyệt không muốn trở thành tâm điểm chú ý, cô nhanh chóng tìm cớ chuồn đi.
“Tôi là muốn tặng cho em!” Phó Tử Khanh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, ngay khi cô vừa nói dứt lời hoa đã dâng đến tận mặt.
“Anh tặng cho tôi làm cái gì, chúng ta không thân?” Vũ Minh Nguyệt tỏ ra khó chịu đáp, cô giơ tay đẩy bó hoa sang một bên.
“Bây giờ không thân, không có nghĩa là sau này cũng như thế! Lần trước là bởi vì tôi nên em mới bị dị ứng, cho nên đây là quà tạ lỗi.” Phó Tử Khanh cười cười, hắn nhẹ giọng nói.
Vũ Minh Nguyệt ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn hắn, có ai tạ lỗi bằng hoa hồng thế này không, người ngoài nhìn vào còn tưởng là hắn đang tỏ tình với cô đấy.
“Anh…” Vũ Minh Nguyệt còn đang tính nói chuyện phải trái với hắn, thì cô chợt nhận ra xung quanh đã có rất nhiều người đang ăn dưa hóng hớt.
“Phiền chết đi được!” Cô bất lực kêu lên một tiếng, sau đó túm lấy cánh tay của Phó Tử Khanh kéo đi, để tránh sự soi mói của mọi người trong trường học.
Vừa hay lúc Vũ Minh Nguyệt quay lưng lại, thì bên này Âu Dương Tư Duệ và Vũ Minh Nhật cũng đi đến.
“Con bé đi đâu vậy, còn cái người con trai kia là ai thế?” Minh Nhất lông mày nhíu lại đầy thắc mắc hỏi.
Mà Âu Dương Tư Duệ vừa nhìn đã nhận ra là ai, nhưng cái anh quan tâm không phải là sự xuất hiện của Phó Tử Khanh, mà chính là bàn tay của hắn đang được Vũ Minh Nguyệt nắm lấy. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác cực kỳ khó chịu, hận không thể đuổi theo tách cả hai người bọn họ ra.
“Anh Tư Duệ, anh biết cậu ta sao?” Vũ Minh Nhật thấy sắc mặt anh kỳ lạ liền hỏi.
“Biết, là một người từng gặp ở nước M!” Âu Dương Tư Duệ hít một hơi thật sâu kiềm chế cảm xúc, sau đó mới bình thản trả lời.
“Cậu ta cũng không tốt lành gì đâu, chúng ta đuổi theo đi!” Không thể ngồi yên suy nghĩ, Âu Dương Tư Duệ sải bước lớn đi theo phía sau, anh gấp đến độ chẳng thèm nhìn Vũ Minh Nhật một cái.
…
Phó Tử Khanh đi phía sau Vũ Minh Nguyệt, vừa đi hắn lại vừa cười tủm tỉm, khi nhìn thấy bàn tay cô đang lôi kéo hắn. Hắn cũng không biết tại sao, chỉ là thấy khá thích thú.
Vừa đến khuôn viên phía sau trường học, Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng buông tay hắn ra, cô bực dọc nói. “Anh đang làm cái gì vậy, ở đây là trường học của tôi, không phải nước M của anh đâu, anh đừng bám riết theo tôi nữa có được không?”
“Không! Ba của tôi có dặn dò rồi, phàm là thứ gì bản thân thích thì phải có cho bằng được, dù phải trả bằng bất cứ giá nào!” Phó Tử Khanh không cần suy nghĩ liền đáp trả, ánh mắt của hắn rất tự tin khi nói điều này.
Vũ Minh Nguyệt không thể chịu nổi, cô lớn giọng nói tiếp, ngữ khí có phần giận dữ. “Tôi không phải đồ vật của anh, hãy nói chuyện cho đàng hoàng đi!”
“Bây giờ không phải cũng không có nghĩa là sau này không phải!” Đây cứ như là câu châm ngôn của hắn vậy, mở miệng ra chỉ có thế.
Vũ Minh Nguyệt thật sự muốn đánh người, cô hiện tại phải rất kiềm chế mới giữ được nụ cười gượng gạo trên môi.
“Tôi không muốn nói nhiều với anh, bây giờ anh đến để xin lỗi thì tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi, còn bó hoa này thì không! Giờ tôi phải đi đây, không hẹn gặp lại!” Cô gằn giọng nhấn mạnh từng chữ, hai tay lúc này đã siết thành quyền.
Nói xong Vũ Minh Nguyệt quay người chuẩn bị rời đi, thì cánh tay cô lại bị Phó Tử Khanh giữ lại.
“Đó là em nói thôi, còn chấp nhận hay không là quyền của tôi!”
_____?To Be Continued?_____