Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 37: 37: Xin Anh Đừng Thích Ai Khác Ngoài Em



Âu Dương Tư Duệ đến nơi thì khuôn viên đã trống trơn, bên trên ghế ngồi chỉ còn lưu lại hộp cơm trưa mà Vũ Minh Nguyệt vừa để đó.

Gió mùa thu nhè nhẹ từng cơn thổi đến, khiến mái tóc có hơi dài của anh khẽ đung đưa.

Âu Dương Tư Duệ bộ dáng mệt mỏi ngồi xuống, anh cầm hộp cơm ở trên ghế lên, cẩn thận mở nó ra.

Bên trong chính là công sức mà Vũ Minh Nguyệt đã bận cả buổi sáng để hoàn thành, có thịt lại có trứng, rau củ xào trông cũng vô cùng bắt mắt.

Khoé môi Âu Dương Tư Duệ khẽ cong lên, anh cầm lấy đũa và bắt đầu cho thức ăn vào miệng, dù giờ này cơm canh đã nguội, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hương vị, quả nhiên rất hợp khẩu vị của anh.

“Reng.” Chuông của trường vừa reo lên, thì ở đây Âu Dương Tư Duệ cũng đã ăn xong.

Anh nhàn nhã đứng lên, đóng nắp hộp lại, rồi đi thẳng về phía lớp học.

Chẳng biết anh đang nghĩ cái gì, vì vẻ ngoài của anh lúc nào cũng lạnh lùng và không cảm xúc như thế.

…!
Thời điểm chuông của trường học kêu lên một lần nữa, thì cũng chính là giờ ra về của học sinh, mọi người bắt đầu từ các lớp học túa ra ngoài đi về cổng lớn của trường.

Vũ Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ, cô ôm lấy cặp sách đứng lên, tâm trạng lúc này có hơi tệ một chút.

Chiều nay anh trai cô có công việc nên sẽ đi riêng, cô phải về cùng lái xe.

Ngay khi cô vừa ủ rũ bước ra khỏi lớp học, thì đã có một thứ gì đó chắn lại ngay trước mặt.

“Ah.” Vũ Minh Nguyệt kêu lên một tiếng, cô theo bản năng lui về phía sau vài bước.

“Trả cho em!” Lúc này Âu Dương Tư Duệ mới xuất hiện, anh đến trả lại cô hộp cơm lúc trưa.

“Cơm hôm nay rất ngon, ngày mai có thể nấu cho anh nữa không!”
“Anh…sao lại…” Vũ Minh Nguyệt ấp úng, không phải là trưa nay anh bận sao, cô cứ nghĩ hộp cơm này vẫn còn nằm trên ghế chứ.

“Làm sao, tưởng anh không đến? Trưa nay anh có việc bận thật, xin lỗi vì để em phải chờ, anh có thể bồi thường cho em một bữa không?” Âu Dương Tư Duệ thu tay lại, anh mỉm cười hỏi cô.

Tâm trạng không tốt của Vũ Minh Nguyệt khi nãy đã bị anh nhanh chóng đánh bay, miễn là Âu Dương Tư Duệ thì cô lúc nào cũng dễ mềm lòng.

“Vâng, vậy cũng được, để em gọi báo cho mẹ một tiếng!” Cô gật đầu đồng ý, rồi lấy điện thoại ra nhắn tin về nhà.

“…”
Hai người đến một nhà hàng Pháp ở gần trường học, nơi này tuy không lớn nhưng thức ăn phải gọi là vô cùng ngon, so với hương vị ở nhà hàng năm sao có khi còn ngon hơn.

Âu Dương Tư Duệ theo sở thích mà chọn cho Vũ Minh Nguyệt những món cô yêu thích, anh vốn cũng hiểu cô giống như cô hiểu anh vậy.

Trong lúc chờ thức ăn được mang ra, Vũ Minh Nguyệt ngại ngùng lên tiếng hỏi.

“Anh Tư Duệ, giữa anh và chị gái Tiểu Nhã đó, hai người có mối quan hệ thế nào?” Cô biết rằng mình không nên hỏi, vì có rất nhiều vấn đề tiêu cực ở phía sau, nhưng nếu cứ im lặng cô sẽ thấy khó chịu.

“Bạn bè? Anh nghĩ cũng không phải, chỉ là bạn học do hiệu trưởng giới thiệu, không thân!” Âu Dương Tư Duệ không chần chừ đáp, một lời nói phủi sạch hết những lo âu trong lòng Vũ Minh Nguyệt.

“Nhưng sao em lại quan tâm đến cô ta!”
“À không, chỉ là em thấy anh và chị ấy có gặp nhau vài lần, nên thắc mắc thôi ạ!”
“Ừm.”
Nói đến đây làm Vũ Minh Nguyệt xấu hổ, cô vội cúi xuống uống nước, mà đôi mắt vẫn lén lút nhìn xem biểu cảm của anh thế nào.

Thật tốt khi anh nói như thế, xem ra cô có thể ăn một bữa ngon rồi.

Âu Dương Tư Duệ cũng không có nói thêm gì, cho đến khi phục vụ mang đồ ăn lên, anh mới bắt đầu gắp thức ăn cho Vũ Minh Nguyệt.

Anh biết là buổi trưa cô không có ăn cơm, nên mới dẫn cô đến nơi này.

“Ợ.” Vũ Minh Nguyệt ăn đến no căng, cô vô thức ợ lên một tiếng, rồi bất ngờ nhận ra che miệng lại.

“Đã no rồi sao? Uống nước đi, rồi anh đưa em về!” Âu Dương Tư Duệ nhìn bộ dáng hài hước của cô thì bật cười nói, sau đó anh gọi phục vụ đến tính tiền.

Vũ Minh Nguyệt gật gù, cô cầm ly nước lên uống một ngụm nhỏ, cẩn thận dùng khăn lau miệng sạch sẽ.

“…”
Cơm cũng đã ăn xong, Âu Dương Tư Duệ bảo tài xế đưa Vũ Minh Nguyệt về nhà trước.

Ngồi trên xe hai người cũng nói chuyện rất nhiều, chủ yếu là vấn đề về gia đình và mấy đứa trẻ, cho đến khi xe dừng lại ở trước cửa Lục gia.

“Em vào nhà đi!” Âu Dương Tư Duệ lịch sự mở cửa cho cô, nói.

“Vậy em vào trước đây, anh về cẩn thận!” Vũ Minh Nguyệt tiếc nuối xuống xe, nhưng cô lại không vội bước vào nhà.

“Em mau đi đi!” Anh hối thúc cô.

“Vâng.” Nói rồi cô quay người lủi thủi đi vào trong.

Âu Dương Tư Duệ vẫn đứng đấy, anh chính là muốn nhìn thấy cô an toàn vào nhà, rồi sau đó mới lên xe.

Bước chân của Vũ Minh Nguyệt lúc này đột ngột dừng lại, cô hít một hơi lấy dũng khí, rồi kiên định quay đầu nói, giọng có hơi run run.

“Anh Tư Duệ, em sắp đủ mười tám tuổi rồi, cho đến lúc đó, xin anh đừng có thích ai khác ngoài em!”
Câu nói của cô làm anh đứng bất động, cả người cứng đờ không nói thành lời, hai mắt vẫn nhìn chằm vào cô không rời.

Vũ Minh Nguyệt mím chặt môi, cô lại nói tiếp.

“Từ giờ đến lúc đó em sẽ cố gắng trở thành một người hoàn hảo, để có thể tự tin đi bên cạnh anh! Cho nên…mong anh hãy chỉ thích em thôi!”
Lời này nói ra với Vũ Minh Nguyệt cũng không dễ dàng gì.

Khi cô còn bé thì những lời tỏ tình này là vô tư, cô ngây thơ nên sẽ không thấy ngại ngùng.

Nhưng giờ cô trưởng thành rồi, cũng hiểu và sẽ tự ti về những lời người khác nói.

Có điều cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng, cô sẽ cố gắng để trở thành một người có thể đứng bên cạnh anh.

Trong lúc Âu Dương Tư Duệ không biết nên phản ứng thế nào, thì Vũ Minh Nguyệt đã xấu hổ chạy ù vào trong nhà.

Mãi cho đến khi hình bóng cô biến mất sau cánh cổng lớn, anh mới hoàn hồn trở lại, đưa tay lên che miệng vì bất ngờ.

Đây cũng không phải lần đầu anh được cô tỏ tình, nhưng cảm giác hôm nay thật lạ.

Đứng ở trước cổng Lục gia một lúc lâu, Âu Dương Tư Duệ mới lên xe trở về nhà, cả quãng đường anh cứ như người mất hồn, có lúc lại trầm tư khiến cho lái xe phải lạnh gáy.

…!
Vũ Minh Nguyệt vừa vào phòng đã đóng sầm cửa lại, cô ngồi xuống đất suy nghĩ một lúc, rồi lại đứng dậy đi nhanh vào phòng tắm rửa.

Tiếng nước chảy bên trong bắt đầu vang lên, hơi nóng ấm làm mờ đi cửa kính trong suốt.

Hai mươi phút sau, Vũ Minh Nguyệt đi ra ngoài, một tay cô cầm lấy khăn lông lau đi nước trên tóc.

Điều bất ngờ là hôm nay cô lại chủ động ngồi vào bàn học, chuyện mà trước nay cô chỉ chờ Vũ Minh Nhật nhắc nhở.

Cô không muốn thua kém Lam Tiểu Nhã, càng không muốn bản thân bị lôi ra so sánh với cô ta, cho nên cô phải học giỏi, trở thành một học bá trong mắt mọi người.

Tuy nhiên sự tự tin đã nhanh chóng bị những bài tập khó kia đánh bại, Vũ Minh Nguyệt nằm dài trên bàn vẫn không nghĩ ra được gì.

Con người đúng là có thể thay đổi, nhưng không phải một sớm một chiều là được.

“Khó quá đi mất, mình phải đi tìm anh hai giúp mới được!” Không thể chịu thua, Vũ Minh Nguyệt đứng bật dậy khỏi ghế, cô mở cửa chạy sang phòng anh trai cầu xin giúp đỡ.

.

Harry Potter fanfic
_____????To Be Continued????_____.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 37: Tin Đồn Ở Trường Học



Phòng ngủ của Vũ Minh Nhật, anh lúc này đang trở thành thầy giáo bất đắc dĩ cho cô em gái ngốc nghếch của mình. Dù rằng thật lòng anh không thích cách cô theo đuổi Âu Dương Tư Duệ đến hèn mọn, nhưng anh cũng không có cách khác để ngăn cấm.

“Anh hai, em giải xong rồi!” Vũ Minh Nguyệt sau một giờ loay hoay, cô vui mừng reo lên, rồi tự tin đưa tập đến cho anh xem.

“Cốc.” Vũ Minh Nhật nhìn một lượt các đáp án, anh không nói không rằng cốc mạnh lên trán cô. “Làm sai gần hết mà còn tự tin vậy sao? Em học như thế này thì làm sao theo đuổi anh Tư Duệ của em kịp?”

Vũ Minh Nguyệt xụ mặt xuống, cô phụng phịu đáp. “Em áp dụng công thức anh chỉ mà, sao lại sai được?”

“Còn muốn cãi?”

“Không ạ!”

Vũ Minh Nguyệt thật lòng không phục, nhưng cô vẫn là sợ anh trai.

Minh Nhật vốn còn muốn la rầy cô một trận nên thân nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô liền dịu lại phần nào. Anh thở ra một hơi, rồi bắt đầu giảng lại bài tập cho cô thêm một lần nữa.

Cô cũng không phải một đứa trẻ ngốc, chỉ là ham chơi không thể tập trung, nên mới làm bài không được mà thôi.

“…”

Bên ngoài trời đã khuya, Vũ Minh Nguyệt sau khi học bài cũng trở nên mệt mỏi, thường ngày cô chơi đùa cả buổi cũng chẳng thấy hề hấn gì, động đến sách vở thì lại khác đi. Cô vươn vai một cái, rồi lủi thủi ôm tập sách đứng lên.

“Anh, em về phòng ngủ đây, chúc anh ngủ ngon!” Gương mặt cô ngái ngủ nhìn anh nói, hai mắt thật sự không thể mở lên nổi nữa.

“Ừm, ngủ ngon!”

Nhận được câu trả lời của anh, Vũ Minh Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi phòng. Trước khi đi ngủ, cô không quên ghé sang phòng hai cô em gái nhỏ, hôn chúc ngủ ngon bọn trẻ.

Kể từ sau cái ngày ấy, Lam Tiểu Nhã lại càng tìm cách tiếp cận Âu Dương Tư Duệ nhiều hơn, cô ta lợi dụng việc nghiên cứu để gặp gỡ anh thường xuyên. Mặc dù lúc nào anh cũng tỏ ra khó chịu, nhưng cô ta thì lại giả mù xem như không thấy cái gì.

Cũng vì chuyện này mà trong trường bắt đầu có những lời đồn, bọn họ được xem giống như là cặp đôi hoàn hảo ở đây, khiến nhiều người hâm mộ. Nhiều đến nỗi mà mỗi khi Âu Dương Tư Duệ xuất hiện, anh sẽ nghe thấy vài lời đồn không mấy hay ho từ miệng bọn họ.

“Nam thần ở đây rồi, vậy nữ thần của chúng ta ở đâu?”

“Không biết khi nào sẽ công khai nhỉ, mình thật sự mong chết đi được!”

“Âu Dương Tư Duệ và Lam Tiểu Nhã là chân ái, ai cũng không thể chia rẽ, nhất là cái người tên Vũ Minh Nguyệt kia, cô ta không xứng!”

“…”

Bước chân của Âu Dương Tư Duệ chững lại, anh quay đầu nhìn bọn họ, ánh mắt giống như chúa sơn lâm đang nhìn con mồi của mình. Ở góc nghiêng thế này càng làm gương mặt anh thêm phần lãnh khốc, sóng mũi cao giống như muốn đâm xuyên tim các thiếu nữ, cánh môi mỏng mấp máy câu dẫn người khác làm chuyện ác.

Bọn fan não tàn kia tự động im bặt, ai nấy cúi đầu chạy đi chỗ khác, xem như chưa nói cái gì. Mỹ sắc thì ai cũng thích, có điều mạng sống vẫn là quan trọng hơn.

Âu Dương Tư Duệ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, anh không hiểu tại sao lời đồn này lại lan nhanh đến vậy. Hơn hết giữa anh và Lam Tiểu Nhã càng không có chuyện gì, vậy bọn họ căn cứ vào đâu mà đồn đại bậy bạ như thế này.

“Anh Tư Duệ!”

Trong lúc bầu không khí đang trở nên ngột ngạt, thì một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Âu Dương Tư Duệ.

Vừa nhìn thấy cô gái phía sau, gương mặt của anh cũng dịu lại bớt sự căng thẳng, không còn giống với bộ dáng người sống đừng nên lại gần.

“Đi ăn cơm thôi!” Cô mỉm cười rạng rỡ như ánh ban mai nói thêm, tay còn lắc lư hộp cơm tinh xảo trước mặt anh.

“Em lại xuống bếp sao? Vậy thì hôm nay anh có lộc ăn rồi! Mà Minh Nhật đâu, cậu ấy không ăn cùng chúng ta?” Âu Dương Tư Duệ lịch sự cầm lấy hộp cơm thay cô, anh hỏi.

“Anh ấy ăn cùng bạn rồi, hai người chúng ta ăn cùng nhau cũng không sao!” Vũ Minh Nguyệt ánh mắt không thành thật đáp.

Thật ra là do Vũ Minh Nhật không muốn làm phiền đôi uyên ương hai người, cho nên anh chủ động ăn riêng, xem như giúp em gái bồi đắp tình cảm với người nó yêu.

Khuôn viên trường học quen thuộc, hai người đang ngồi ăn trưa cùng nhau, nơi này vắng vẻ ít người qua lại, yên tĩnh hơn ở nhà ăn nhiều. Không khí trong lành mát mẻ, cho nên Vũ Minh Nguyệt thích dùng bữa ở đây hơn.

“Anh Tư Duệ, luận án của anh khi nào sẽ hoàn thành?”

“Sắp rồi, chắc là tuần sau!”

“Vậy sau đó…anh và chị Tiểu Nhã…”

“Không gặp nữa, tin đồn nhiều như vậy là đủ rồi!”

“Vâng.”

Vũ Minh Nguyệt nhận được câu trả lời khá là hài lòng, tâm trạng cũng trở nên phấn khích hơn. Cả nửa tháng nay cô nghe học sinh xì xầm đến nỗi sắp phát tiết lên rồi, chỉ mong sau Lam Tiểu Nhã có thể tránh xa người thương trong lòng cô ra.

Âu Dương Tư Duệ không có nghĩ nhiều, anh nhiệt tình gắp thức ăn cho cô. Khung cảnh này nhìn cả hai giống như một đôi tình nhân, đang thân mật ăn trưa cùng nhau vậy.

Sảnh sân bay quốc tế.

Từ cửa thương gia, một chàng trai cao ráo với phong cách thời thượng từ bên trong đi ra, cặp kính đen càng làm cho hắn trở nên thần bí. Cả người toàn bộ là đồ đắt tiền, trên tay là chiếc đồng hồ cao cấp có giá hàng chục triệu đô, hào quang của hắn làm cho người ở sân bay phải kinh ngạc mà ngoái nhìn.

“Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi, giờ chúng ta đến biệt thự mà lão gia đã mua trước đó!” Theo sau hắn là một quản gia, ông ấy ôn tồn đáp, làm việc cho người giàu thì tính cách cũng trở nên nhã nhặn hơn.

“Không vội, ông mang hành lý về trước đi, tôi bây giờ phải đi tìm tiểu tiên nữ của mình, không rảnh cùng ông đi xem nhà đâu!” Phó Tử Khanh kéo mắt kính xuống thấp nhìn ông ấy đáp, sau đó liền giật lấy chìa khoá xe đi thẳng.

“Thiếu gia, cậu thật là.” Quản gia bất lực nói.

“…”

Phó Tử Khanh vừa ngồi lên xe đã nhanh chóng nổ máy, hắn ta nhấn mạnh ga và bắt đầu lao vun vút trên đường với chiếc xe hơi thời thượng của mình. Hắn đây chính là vội vàng tìm Vũ Minh Nguyệt, lần trước vẫn chưa kịp xin lỗi cô, cho nên bây giờ hắn muốn thể hiện thành ý một chút.

Nơi này so với nước M của hắn cũng không thua kém, nhà cao ốc chọc trời và những phương tiện hiện đại đều xuất hiện ở khắp nơi. Trước khi đến đây, Phó Tử Khanh còn nghĩ chỗ này là một nơi nghèo nàn.

Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, Phó Tử Khanh liền phanh gấp lại, hắn đưa tay gõ nhẹ lên vô lăng. Vừa lúc hắn nhìn qua bên cạnh, lại thấy nơi này có một cửa hàng hoa tươi nhập khẩu. Trong đầu hắn loé lên một suy nghĩ, chờ đến đèn xanh hắn liền di chuyển tấp xe vào lề, rồi bước xuống đi vào cửa hàng hoa tươi.

Sắp đến giờ tan trường, nắng gắt bên ngoài cũng dần tắt, một vài cơn gió dịu nhẹ mang mát len lỏi vào từng phòng học lớn.

Vũ Minh Nguyệt đang chăm chú nghe giảng bài, hai mắt cô híp lại vì buồn ngủ. Nhưng chưa được bao lâu, cô lại bị mấy tiếng xì xầm của bạn học trong lớp đánh thức.

“Nhìn đi, bó hoa to thật đấy, là tặng cho ai vậy nhỉ?”

“Mà anh chàng đó cũng rất đẹp trai nha, không biết cô gái nào có phúc như vậy!”

“Nếu ai đó tặng tôi bó hoa thế này, tôi nhất định sẽ đồng ý làm người yêu anh ấy luôn!”

“Woah, ghen tị chết đi được!”

Vũ Minh Nguyệt theo hướng đám đông nhìn sang chỗ cửa sổ, đôi mắt cô đột nhiên mở to vì kinh ngạc. . Ngôn Tình Sắc

_____?To Be Continued?_____


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.