Chúng Ta Ngày Ấy

Chương 47: Áp lực



Chẳng hiểu sao, dù khi thi cuối kỳ xong, hầu hết mọi người đều đã xõa mình nghỉ ngơi còn Đinh Vũ Đan Lê vẫn miệt mài ngồi trên bàn học.

Thậm chí, cô học với cường độ còn kinh khủng hơn cả hồi thi đội tuyển năm lớp 10, bây giờ chỉ cần ai vô tình gặp cô đâu đó cũng sẽ thấy cô đang ngồi ở thư viện, trường học, quán cà phê, bất kỳ nơi nào có thể ngồi yên tĩnh học bài.

Không chỉ riêng Đan Lê, Khánh Hân cũng rơi vào trạng thái tương tự nhưng khác vẫn trong tầm kiểm soát, không đến mức quá áp lực như thế. Nguyên nhân là bởi cô quyết định quẹo theo đường khác, đăng ký học lại tiếng Nhật và thay vì thi khối D01 như đã dự liệu trước, cô quyết định sẽ thi khối D06.

Hân đã vạch sẵn kế hoạch trước, còn vui vẻ kể cho Gia Huy nghe lúc hai người xuống thư viện học, rằng cô từ giờ đến khi nghỉ học sẽ ôn lại N5, học lên N4, đến hè và nửa kỳ đầu 12 sẽ tập trung học rồi đăng ký thi lấy bằng, nếu đậu thì sẽ xét cùng học bạ hoặc điểm thi tốt nghiệp hai môn Toán, Văn, nếu không kịp thi thì thi tốt nghiệp vẫn ổn.

Gia Huy nhướn mày không ý kiến, đã tính xa như vậy rồi cơ à.

Khi học xong trong thư viện, chợt nhớ ra mình để quên đồ trên lớp, cậu lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi cho Chí Tuấn nhờ lấy đồ giùm.

“Alo, gì đấy bạn?” – Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói.

“Ủa, Huy mày cầm máy Tuấn à? Lát gặp bảo lên lớp lấy giùm tao quyển chuyên đề Hóa xuống trả thư viện tao với nhá, giờ tao qua phòng tự học Toán luôn.” – Gia Huy nhanh chóng nhận ra đây là giọng của Tuấn Huy thay vì Chí Tuấn.

“Ừ, Khánh Thư nhờ tao cầm giùm, để tí tao bảo cho.”

Sau khi nghe Gia Huy cảm ơn xong, cậu ừ một tiếng rồi tắt máy. Đợi phải hơn mười lăm phút nữa mới thấy Khánh Thư vội vã chạy đến. Tuấn Huy trả điện thoại Chí Tuấn cho em gái mình, nhắn lời nhờ việc của Gia Huy rồi vội xách cặp đi luôn. Hôm nay cậu có một buổi học Lý ở trung tâm. Mặc dù bình thường cậu và Đan Lê ngoài học cùng đội tuyển và trung tâm tiếng Anh ra thì cả hai vẫn đăng ký lớp học thêm khác theo khối mình học. Nhưng chỉ cần trùng giờ cậu sẽ đi cùng với Đan Lê và hôm nay là một trong số đó. Vậy nhưng mà cô ấy bảo đi trước nên giờ cậu đi một mình. Ngày thường quen có cô đi cạnh tán gẫu rồi, giờ tự dưng lòng lại thấy thiếu vắng.

Chợt điện thoại trong túi cậu vang lên báo hiệu có tin nhắn đến, Huy vừa ăn vội chiếc bánh mì vừa rút điện thoại ra xem tin nhắn.

[Lê Khánh: Bạn Trần Linh lớp 11A6 bảo muốn tặng quà cho mày mà không gặp được nên nhờ tao đưa hộ này bạn.]

Tuấn Huy thấy quá bất tiện để trả lời tin nhắn khi đang ăn nên bấm máy gọi thẳng cho Lê Khánh, một tay ăn bánh, một tay lục túi tìm nước, nghiêng đầu để điện thoại kẹp giữa tai và vai.

“Giờ sao mày, nhìn túi quà có vẻ đắt tiền, còn có thư tỏ tình này.”

“Mày trả lại cho Linh bảo tao không nhận đâu.”

“Sao vậy bạn, Linh xinh lắm đấy, nhà còn giàu nữa.”

Tuấn Huy uống xong ngụm nước, cất vào cặp rồi cầm điện thoại trả lời Khánh:

“Cứ bảo tao không nhận được, giờ tao phải đi học rồi.”

“Eo chảnh thế! Ngày trước có thấy mày từ chối ai bao giờ đâu, ai tỏ tình nhìn xinh là yêu luôn còn gì. Để tao tính nhá… hình như đâu đó gần 20 ngườ…”

“Thôi được rồi, tao biết tao đào hoa đẹp trai rồi, mày đi trả quà hộ tao bảo tao không nhận được, giờ tao đi học đây.”

Cậu chỉ kịp nghe tiếng ú ớ của Lê Khánh rồi thẳng tay cúp máy nhét vào túi quần luôn. Thật ra, nghĩ đi nghĩ lại chính cậu cũng không hiểu lý do tại sao nữa, có lẽ do đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ. Từ trước đến giờ, cậu chưa từng coi việc có nhiều người yêu là một chiến tích hay yêu chơi để khoe khoang, mỗi người cậu từng quen cậu đều cố gắng sao cho xứng với hai từ “bạn trai” nhưng hầu như mối tình nào cũng chóng vánh. Đơn giản vì cậu cảm thấy không hợp, hơn nữa, dù từng mạnh miệng nói mình có kinh nghiệm tình trường nhưng cũng chỉ là bề nổi, còn bề chìm phía dưới, cậu chưa thật sự cảm nhận được rõ ràng thích một người sâu sắc là thế nào. Tất cả đều chỉ là rung động nhất thời. Bây giờ cảm thấy không muốn yêu đương, cậu thấy hiện tại đã khá hài lòng, việc thích hay yêu ai cứ chờ đợi người ấy đến vậy.

Mải nghĩ, cậu cũng đi theo con đường quen thuộc đến chỗ học từ lúc nào. Huy thản nhiên đi vào lớp, để cặp vào góc trong bàn chờ đợi vào học, còn khoảng vài phút nữa là đến giờ rồi.

Buổi học diễn ra cũng bình thường như mọi khi và cũng rất nhanh kết thúc. Nói nhanh là vậy nhưng lúc nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, trời tối om. Nếu không phải có đèn đường chắc cậu cũng chẳng biết xung quanh là chỗ nào, mình đã đi đến đâu rồi. Vừa đi cậu vừa nhởn nhơ nhìn quanh rồi vô tình đưa mắt nhìn thấy trung tâm tiếng Anh Đan Lê theo học mới đây. Chỉ riêng môn tiếng Anh mà cô đã học hai ba trung tâm, bảo sao thi xong vẫn bận rộn như vậy.

Cậu chợt nhớ ra, hôm nay hình như cả hai trung giờ học với nhau, nghĩa là tầm giờ này là Đan Lê ra. Nếu không có ai đón, cô là con gái lại đi một mình, nghĩ kiểu gì cũng thấy không ổn chút nào. Cậu nhìn quanh, chọn ghế băng gần cổng ra vào ngồi xuống chờ đợi, tiện mở điện thoại lướt cho đỡ chán.

Sau một lát, cậu thấy học viên của trung tâm bắt đầu ra. Cậu cất điện thoại, mặc kệ ánh nhìn của mấy bạn nữ đang nhìn mình mà chỉ chăm chú nhìn xem Đan Lê ra chưa. Cậu thấy cô tan học nhưng hình như cô không biết cậu ở đây, vẫn cúi nhìn nền đường đi về.

“Đan Lê!”

Đan Lê nghe tiếng gọi quay lại nhìn thì thấy Tuấn Huy từ xa đi tới ngay cạnh. Cô hơi ngạc nhiên hỏi cậu:

“Cậu chưa về à?”

“Tớ vừa về, đi ngang qua nên tiện đợi cậu.”

Đan Lê gật đầu, cất từng bước đi tiếp. Hôm nay cô rất mệt nên chỉ muốn mau chóng về nhà nằm ngủ một giấc. Chắc cũng do dạo này không ăn uống đầy đủ vì sắp tới có ở trung tâm có kỳ thi chuyển lớp mà thầy cô bảo đề lần này rất khó, mẹ cô biết chuyện nói cô nếu không qua được thì mẹ sẽ bắt cô học thêm vài lớp nữa. Bây giờ cô đã cảm thấy quá sức, nếu thêm vài lớp nữa cùng sự trách móc của mẹ mỗi ngày, cô sẽ gục ngã mất.

Vừa nghĩ tới đó, chợt cô thấy đầu đau nhói, mặt mày sa sầm như tạm thời bị tước mất một nửa linh hồn, cả người lảo đảo nhưng cũng chỉ có thể lấy một tay day trán cố đi về. Tuấn Huy đi bên thấy cô không ổn cũng chỉ nghĩ chắc do cô hơi mệt, tới lúc cô đang đi chợt người lả hẳn đi, chao đảo suýt ngã cậu mới thấy tình hình không ổn, vội vã nắm lấy tay cô để Đan Lê giữ thăng bằng lại.

“Cậu ổn chứ?” – Tuấn Huy nhìn khuôn mặt xanh xao của cô lo lắng hỏi.

“Tớ không sao, cảm ơn cậu.” – Cô nhắm chặt mắt, hơi lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, cố gắng đi tiếp.

“Tớ thấy cậu gầy đi nhiều lắm rồi đấy, mà nhìn cậu xanh xao lắm, cố ăn uống đầy đủ rồi mới tính đến việc khác được chứ.”

Cô mỉm cười cảm ơn Tuấn Huy, tỏ ra bình thường nói chuyện phiếm với cậu, cố gắng quên đi cảm giác đau đầu hiện tại.

Đến khi về nhà, cô định bụng tắm rửa sơ qua rồi lên phòng nằm nghỉ nhưng suy nghĩ ấy đã tắt ngúm khi thấy mẹ cô đang ngồi ở phòng khách.

“Về rồi à? Ăn nhanh rồi mở laptop học bài đi.”

Cô mệt mỏi nhìn mẹ đang gọt hoa quả, lén thở ra một tiếng. Hôm nay cô thật sự rất mệt, rất muốn nghỉ ngơi. Dạo gần đây một ngày ba bốn ca học thêm dày đặc, lịch học trên trường và học đội tuyển đủ làm cô đau đầu rồi, vậy mà dường như mẹ cô vẫn cảm thấy chưa đủ.

“Mẹ, hôm nay cho con nghỉ một hôm được không ạ, con…”

“Con nghỉ nhưng thời gian không chờ đợi con.” – Mẹ cô ngắt câu – “Mẹ đăng ký cho con học chứ không phải tiêu pha tiền cho con để con phung phí đâu.”

Cô cố lấy hơi vâng một tiếng tỏ ra mình vẫn bình thường, cắn răng chịu cơn đau đầu nhấc từng bước nặng nề lên phòng ngủ. Cô biết chắc, bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa mẹ cô cũng nhất định ép cô học tới cùng dù cho có chuyện gì nên cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Cô mệt nhoài ngồi vào bàn học, liên tục xoa xoa hai bên thái dương để lấy lại tỉnh táo và cố gắng nhồi vào đầu những kiến thức kia nhưng chẳng hiệu quả. Sau vài phút, Đan Lê thấy không ổn định đứng dậy để lấy nước. Ai ngờ cô vừa đứng lên, đầu cô bắt đầu tối sầm lại, cả người mất ý thức rồi ngã khụy xuống đất, đôi mắt nhắm nghiền…

Hôm sau, cả nhóm không thấy Đan Lê đến lớp nên ai cũng lo lắng vì rất ít khi cô nghỉ học. Mãi đến khi Chí Tuấn dẫn bọn họ đến nhà cô và gặp bố Đan Lê, cả đám mới biết cô bị ngất đang nằm trên bệnh viện, phải tuần sau mới đi học lại được.

“Đan Lê học quá sức rồi, bình thường học đã khủng khiếp rồi, gần đây tao thấy học còn không biết tối ngày nữa.” – Chí Tuấn thở dài nhìn mọi người.

“Hôm nay chủ nhật, hay tối nay bọn mình đi thăm Đan Lê đi.” – Khánh Hân nhìn mọi người lên tiếng.

“Sao không để mai đi?” – Gia Huy thắc mắc.

“Bác trai bảo mai cậu ấy xuất viện rồi, lúc đó làm gì nữa? Mà tối nay đằng nào cũng rảnh, tầm bảy giờ đi nói chuyện không vui hơn à?”

“Ờ, được đấy, tối nay bọn mình đi đi. Tí tao gọi cho Tuấn Huy nói rồi bọn mình đi mua quà mang vào cho Đan Lê.”

Lúc Khánh Thư gọi điện nói cho Tuấn Huy, dù qua điện thoại nhưng xem chừng cậu có vẻ khá sốc khi biết Đan Lê trên viện. Bàn bạc cùng nhóm một lúc, cậu bảo tối nay phải đi gặp nhóm Đăng Quân và Lê Khánh không hủy kèo được nên sẽ đến sau, bảo mọi người cứ đi trước.

Cả bọn chọn một túi hoa quả, vài lốc sữa tươi với hai túi bánh kẹo rồi về nhà ăn uống tắm rửa. Xong xuôi cũng đã hơn bảy giờ nên bốn người đi thăm Đan Lê luôn. Nhờ bố Đan Lê dẫn đường nên rất nhanh chóng tìm được đến phòng bệnh của cô. Cô ngồi trên giường bệnh, mặc bộ đồ bệnh trắng chấm bi xanh, tay phải đang được truyền nước biển. Trông cô xanh xao, gầy đi thấy rõ.

“Đan Lê, cậu đỡ hơn chưa?”

Thấy bạn mình đến, cô mỉm cười vui vẻ:

“Mấy cậu đến rồi à?”

“Cậu còn mệt không?” – Khánh Hân đi vào ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó sốt sắng hỏi.

“Đúng rồi, cậu uống thuốc chưa” – Khánh Thư quan tâm hỏi theo.

“Không sao, tớ khỏe nhiều rồi. Cảm ơn các cậu vào thăm tớ nhá!”

Ngồi cùng nhau tám chuyện một hồi, hỏi thăm sức khỏe cô để chắc chắn cô đã ổn, sau cùng thấy cũng sắp muộn và sợ phiền giờ cô nghỉ ngơi nên mọi người cũng nhanh chóng tạm biệt Đan Lê.

“Nghỉ ngơi cẩn thận nhá Đan Lê.” – Gia Huy nhìn Đan Lê lo lắng nói.

“Đúng rồi, học ít thôi bạn ạ.” – Chí Tuấn bổ sung.

Cô mỉm cười tiếp thu hết những lời mọi người bảo rồi tạm biệt họ. Công nhận, mọi người đến làm tâm trạng cô tốt hơn hẳn, ai cũng khuyên cô đủ điều bảo cô giữ sức khỏe tốt và mấy ngày này cứ nghỉ ngơi.

Đang mải nghĩ, mẹ cô từ bên ngoài bước vào. Bà nhìn vào điện thoại, đứng cạnh cô thản nhiên nói:

“Mai về học lại bài cũ để chuẩn bị học ca đi.” ______________________

P/s: Hôm qua định up mà quên mất, để hôm nay up nèeee


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Chúng Ta Ngày Ấy

Chương 47: Ngoại truyện: Đinh Vũ Đan Lê (1)



Lưu ý nho nhỏ: Chương này và 2 ngoại truyện sau đều nói về Đan Lê mà chúng ta đều biết cô gái nhỏ này sống rất nội tâm ha. Mình đã cố gắng đặt mình vào vai của Lê nên chắc chắc một điều là mạch 3 chương này khá chậm. Do vậy mình muốn mọi người đọc trong trạng thái “chill” nhất có thể nha!

——————————–

“Tớ có một tình yêu đặc biệt dành cho bầu trời. Đan Lê biết không, mỗi một sắc thái bầu trời như thể hiện lên cảm xúc của tớ vậy. Chỉ là, khi ánh nắng rực rỡ thì tớ lại không như thế…”…

“Đan Lê, xuống phòng khách mẹ nói chuyện chút.”

Đan Lê vội vàng gấp trang nhật ký viết nắn nót lại, cất gọn vào sâu trong hộc tủ rồi vội vã đứng dậy, rời phòng đi xuống phòng khách.

Lúc cô xuống tới nơi, cả bố và mẹ đều đang ngồi coi phim sau bữa cơm tối. Bố cô là giảng viên tiếng Anh của một trường đại học có tiếng, mẹ cô là giáo viên dạy cấp hai. Tính chất công việc của cả hai đều rất bận rộn nhưng vì đang trong kỳ nghỉ nên rảnh rang hơn một chút, cùng nhau coi phim và có một buổi tối trọn vẹn.

Trừ cô ra.

“Dạo này học hành thế nào, vẫn tốt chứ?” – Mẹ cô uống một ngụm nước, chậm rãi nói từng từ một nhưng bao hàm trong đó là sự nghiêm khắc, không cho phép lời nói nào đi ngược lại với suy nghĩ của bà.

“Dạ vâng.”

“Mẹ nghe nói sắp tới con tham gia giao lưu học sinh giỏi đúng không, cố thi cho tốt.”

“Vâng.”

“Kìa em, để con bé thoải mái một chút, anh thấy nó học sắp bù đầu lên rồi. Em thừa biết con bé chăm chỉ thế nào mà.”

Nghe chồng mình nói trái ý, mẹ cô nhíu chặt mày nghiêm mặt nhìn ông.

“Chăm là một chuyện, thành tích là một chuyện khác, anh đừng đánh đồng chúng vào nhau như thế.”

Bố cô nghe xong cũng chỉ còn nước thở dài trước sự bảo thủ của mẹ cô, nhìn sang cô đầy thông cảm. Có lẽ, do gia đình cũng có thể nói là có gia giáo nên mẹ cô rất gắt gao trong việc học hành của cô. Dạo trước khi vào mười, cô thường xuyên được cùng bố đi đây đi đó, được ra nước ngoài du lịch và học tập, giờ đây mọi thứ bị bó hẹp lại trong căn phòng, trường học và lớp học thêm. Từ hồi thi vào trường cấp ba xong, thời gian nghỉ ngơi trọn vẹn cô hoàn toàn không có, lúc nào cũng chìm đắm trong bài tập đầy mỏi mệt.

“Anh định sẽ đưa con bé đi chơi một chuyến, em thấy thế nào?”

“Cái gì? Con bé còn bao nhiêu lớp học thêm, anh cho nó đi thì sao học được.”

“Thôi được rồi, con lên phòng chút đi Quỳnh Thơ.”

Vừa nhắc đến hai từ “Quỳnh Thơ”, ông hơi giật mình, không nghĩ mình sẽ nói lại cái tên ấy. Ông vội nhìn sang vợ, thấy bà đanh mặt lại, bực bội đi vào phòng liền ngán ngẩm thở hắt ra rồi khoát tay bảo Đan Lê lên phòng, còn mình thì đi theo vợ vào trong.

Đan Lê chậm chạp đi vào phòng, không quên đóng cửa lại rồi ngồi vào bàn học. Gia đình vì chuyện học hành của cô mà nói qua nói lại không ít lần, chưa nói đến sự khó chịu của mẹ mỗi lần cô phạm lỗi hay điểm không như ý. Ngoài ra, bà cũng rất không thoải mái khi nhắc đến cái tên Quỳnh Thơ kia.

Đó là tên của một người bạn thân thiết của bố cô. Theo như lời kể lại của ông bà nội quá cố, cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, trong sáng, chơi với bố cô từ nhỏ. Sau này, khi đã lớn không may cô lại qua đời vì mắc bệnh hiếm gặp và ra đi khi mới chỉ 25 tuổi. Bố cô đã mất một thời gian dài để ổn định tinh thần sau sự ra đi của bạn mình và lấy vợ, chính là mẹ cô.

Rõ ràng, đó chỉ là một tình bạn đơn thuần nhưng khi đến tai mẹ cô lại theo một chiều hướng khác. Lúc sinh cô ra, bố cô đã đặt tên cô là Đinh Ngọc Quỳnh Thơ vì vốn dĩ tên rất đẹp, cũng như mong muốn của ông là cô trưởng thành sẽ xinh đẹp, thơ mộng như tên và ông bà đã nhiệt tình hưởng ứng. Vậy mà khi cô 5 tuổi, khi biết ngọn ngành mọi chuyện, mẹ cô lại cho rằng bố cô nhớ người cũ và nói bằng được phải đổi tên cho cô, nếu không sẽ ly hôn. Và Đinh Vũ Đan Lê từ đó được gán lên người cô như một điều hiển nhiên.

Ngay từ nhỏ, mẹ cô đã bắt cô phải cố gắng để hoàn hảo. Cô được đi học mọi thứ, từ đàn, hát, viết chữ Hán, học ngoại ngữ. Ở tuổi lên 7, nếu những bạn đồng trang lứa đang vui đùa bay nhảy ngoài kia thì cô lại phải chạy qua chạy lại hết lớp học này đến lớp học khác. Dù là giáo viên nhưng tính cách mẹ cô lại rất cứng rắn, nhất định mọi thứ phải theo ý mình nên dù bố cô đã lên tiếng nhiều lần rằng cô cần được trọn vẹn tuổi thơ nhưng cũng chẳng có kết quả.

Chính vì sự rèn dũa đó mà cô cũng đánh mất sự non nớt từ khi còn tấm bé. Nếu là bố cô, khi biết cô có năng khiếu ngoại ngữ liền đưa cô đi đây đi đó, đi ra nước ngoài để tận hưởng luyện nói với người bản xứ đầy vui vẻ thì mẹ cô lại bắt ép cô học thêm nhiều hơn, gần như chôn chặt cô ở bàn học. Khi đã đủ nhận thức, cô cũng hiểu phần nào rằng mẹ cũng yêu thương cô, chỉ là cách yêu thương của mẹ lại có phần hơi tiêu cực một chút. Lúc đó cô chỉ nghĩ mình cố gắng làm vừa lòng mẹ là được.

Nhưng dần dần, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Mọi thứ đối với Đan Lê dường như quá sức nhưng cô lại chẳng thể nói ra sự mệt mỏi trong tinh thần. Tính cách của cô cũng ngày càng thu hẹp, ngày càng lầm lì, ít nói, ngại giao tiếp với mọi người. Cô cũng chẳng có lấy một người bạn để chia sẻ, tất cả đều là xã giao và cô cũng chỉ có thể ép giữ mọi thứ trong lòng chẳng thể chia sẻ với ai. Người duy nhất cô dám nói là bố thì ông lại bận liên miên, đa số thời gian là ở trên trường đại học, rất hiếm khi về nhà.

Mọi thứ xung quanh cô càng lúc càng mù mịt. Cô tự hỏi không biết bao nhiêu lần mình sống trên cõi đời này làm gì khi chẳng được tự quyết định điều gì. Cô cũng ngày càng cảm thấy áp lực với mọi thứ xung quanh, mỗi ngày một thấy bí bách và đã có lần, cô muốn rời bỏ cuộc đời. Nhưng rồi cô lại thấy không can tâm, nếu ra đi bây giờ còn nhỏ quá, cô vẫn còn có việc muốn làm. Thế là, cô khi mới vào cấp ba đã nảy ra quyết định, sống thật tốt cho hiện tại rồi ra đi vào năm 25 tuổi.

Mọi thứ, ít nói, hướng nội, tiêu cực, đều gói gọn trong một cô gái mang tên Đinh Vũ Đan Lê. Và tất cả những ý nghĩ đấy, có lẽ sẽ mãi tồn đọng trong suy nghĩ của cô cho tới sau này nếu cô không vô tình gặp cậu…

Lần ấy, cô cùng Hoàng Khánh Thư là bạn cùng lớp được cô chủ nhiệm nhờ mang sổ sách sang lớp 10A1 và 10A3 ở tòa nhà bên. Cô vẫn nhớ, hôm đó trời có nắng nhưng không gây khó chịu chút nào, ánh sáng vàng nhạt trong veo của buổi sớm qua mắt cô, tất thảy đều xinh đẹp. Từng nhành cây, ngọn cỏ cũng bừng nắng, căng tràn sức sống.

Cô cùng Khánh Thư đi, vừa đi Thư vừa kể luyên thuyên đủ chuyện. Khánh Thư là một cô nàng rất nhí nhảnh, hay nói hay cười, cũng là một cô gái mà cô rất ngưỡng mộ. Giá mà cô có thể vui vẻ như thế…

“Đan Lê vào lớp 10A1 nhá. Ui, anh tớ kìa, chắc lại phạm lỗi gì đó rồi.”

Cô nhìn theo hướng Đan Lê chỉ, cố nhìn xem cô đang nói ai nhưng cũng chỉ lờ mờ thấy có người đứng trước cửa lớp. Cô bị cận nhẹ, không đeo kính vẫn có thể nhìn được nhưng chỉ ở trong phạm vi, từ chỗ đứng đến lớp 10A1 có hơi xa so với khả năng.

Dù không thấy rõ nhưng Đan Lê không muốn dây dưa nhiều nên gật đầu trả lời cho có lệ, giây sau như nghĩ ra chuyện cô lại hỏi:

“Là anh cậu hả, sao lại học lớp 10?”

“Anh trai sinh đôi á, tớ ước bác sĩ lấy tớ ra trước thì hay rồi, làm chị thích biết bao. Thôi, tớ đi nhá!”

Nói xong, Khánh Thư cầm một nửa chồng sổ sách lên chạy lên trên tầng ba tìm lớp 10A3 còn Đan Lê rẽ vào hướng bên phải ở tầng hai dò tìm lớp 10A1. Khi xác định được lớp, cô mới chỉ đi đến cửa sổ đã nghe phía trước vang lên tiếng nói dõng dạc:

“Dạ thưa thầy, Hoàng Tuấn Huy ạ!”

“Tự hào quá nhỉ, đi muộn còn đứng đó nói. Cậu cứ đứng im đó cho tôi, hết tiết rồi vào.”

“Dạ vâng thầy!”

Cô nhàn nhạt nhìn lên trước, tự hỏi nam sinh kia không thấy mình sai hay sao mà giọng điệu tự tin như thế. Nhưng cô chẳng để tâm nhiều, việc này không liên quan đến cô và cũng chẳng có gì để phải quan tâm.

“Thưa thầy.”

Cô đứng cạnh nam sinh ở cửa lớp, dù không gần nhưng khóe mắt cô thấy rõ, cậu ta khá cao, lại còn xỏ khuyên nhưng hình như đã lấy ra nên chỉ có vết bấm khuyên ở tai. Ngoài ra cậu ta còn sở hữu một mái tóc đậm chất thư sinh, nếu những lời ban nãy cô không nghe được có lẽ đã nghĩ cậu ta là con ngoan trò giỏi rồi.

“Em đến đưa sổ đúng không, để vào đây cho thầy.”

Cô vâng một tiếng rồi nhanh chóng đặt sổ lên bàn, chào thầy rời đi. Nam sinh kia vẫn đứng đó, phất phơ nhìn quanh chẳng mảy may quan tâm điều gì, còn nói gì đó với bạn đang ngồi trong lớp. Đan Lê đi ra, đi tìm Khánh Thư rồi cùng nhau về lớp.

Lại một lần khác, cô vô tình bắt gặp cậu ta đang ngồi học ở cạnh cửa sổ. Không rõ vì lý do gì mà cô dừng lại, vô thức chú ý đến cậu ta một chút. Trông có vẻ như rất chăm chỉ học nhưng thực chất cậu ta lại đang chống tay ngủ gục, gật gù giống như giây sau có thể trượt tay nằm luôn xuống bàn. Cô hơi buồn cười với dáng ngủ của cậu, chẳng trách sao thầy cô lại hay mắng cậu nghịch ngợm.

Không thể phủ nhận, Hoàng Tuấn Huy là nam sinh đầu tiên mà cô chú ý hơn bình thường, cô cũng không biết vì điều gì mà có hơi để tâm đến cậu ta hơn một chút. Nhưng nếu để nói là rung động hay điều gì đó đại loại vậy, thì cô hoàn toàn ý thức rõ, đây rõ ràng không phải. ___________________________

P/s: Chiếc ngoại truyện tui nhá hàng từ lâu và đây cũng là lý do níu tui với “CTNA” đó!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.