Cô ngẩn người, gần như ngỡ ngàng khi nghe lời mẹ cô nói. Dẫu đã biết mẹ cô rất lo chuyện thành tích học tập của cô, lo cho tương lai của cô nhưng đến tận khi đã vào trong bệnh viện, dù mới một ngày trôi đi nhưng mẹ đã nhắc cô ba bốn lần, hỏi bác sĩ và nhờ lấy thuốc để cho cô xuất viện sớm. Cô biết, mẹ yêu thương cô nhưng thật sự…
Cô không chịu nổi nữa. Cô gần như ám ảnh khi nhớ lại những ngày vừa qua.
“Mẹ, mẹ cho con nghỉ thêm vài ngày được không ạ? Con…”
“Vài ngày?” – Mẹ cô cắt ngang lời cô nói, tỏ vẻ bất ngờ – “Vài ngày là mấy ngày? Nguyên hôm nay chưa đủ hả con? Con biết bỏ một buổi học mẹ tốn bao nhiêu tiền không mà con nói thế hả? Con…”
“Nhưng con mệt lắm rồi. Mẹ nghĩ cho cảm nhận của con chút được không?”
Đan Lê ngồi trên giường bệnh, tông giọng nói to hơn bình thường với hy vọng mẹ sẽ hiểu cho cô. Cô đã làm hết mức có thể, nhưng cô cũng là con người, cô cũng muốn được vui chơi, được cùng bạn bè nói chuyện. Nhớ lần đi tới nhà Khánh Thư, cô đã phải nài nỉ mẹ cô gần hai mươi phút qua điện thoại mẹ cô mới đồng ý, lần nghỉ một buổi học thêm vì bị ốm mẹ cô mắng cô hết cả buổi tối vì bỏ học. Mẹ luôn mong cô sẽ học phiên dịch viên, nhưng đó là ước mơ của mẹ cô, cô cũng có ước mơ của mình mà.
“Này!” – Có tiếng nói từ bên ngoài cửa cắt ngang – “Con học đến ngất đi em vẫn còn muốn bắt nó học à? Cái gì cũng có giới hạn thôi chứ?”
Mẹ Đan Lê bực bội nhìn chồng gắt gỏng trả lời:
“Em bắt nó học vì tương lai của nó, em cũng muốn tốt cho con bé mà? Em không hiểu nổi, anh cứ nói như thế là sao?”
“Em à, con đã quá sức rồi, nó cũng cần nghỉ ngơi. Em không thấy mỗi lần thi nó bỏ cả ăn để ôn à?”
“Em không..”
“Con bé đã cố lắm rồi em à! Bây giờ nó như thế em vẫn còn ép nó, để đến lúc nó không còn nữa mới vừa lòng em hay sao? Em nhìn đi, mới mấy hôm mà nó đã gầy rộc đi rồi, sức khỏe là quan trọng nhất, em hiểu không?”
Bố Đan Lê dường như đã canh cánh điều này từ lâu, nhưng vì mẹ cô quá cứng rắn, hơn nữa ông cũng không hay ở nhà nên không quan tâm kỹ được con gái. Bây giờ con ông nói mệt, muốn nghỉ ngơi, ông không thể nhắm mắt cho qua mãi được.
“Lần nào cãi nhau cũng vì việc này. Em có cách giáo dục của em, anh ở trên thành phố thì làm sao biết được hả?”
Bố cô thở dài bất lực nhìn vợ, lại vô tình đưa mắt nhìn ra cửa. Một cậu học sinh trạc tuổi con ông, ông đoán có lẽ là bạn học nên cũng không để ý kỹ nhưng cãi nhau trước mặt người ngoài thế này cũng không ổn. Nghĩ vậy ông nhìn vợ bảo:
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Ông để vợ hậm hực ra trước rồi theo ra sau, trước khi đi nhìn cậu trai đứng ở cửa hơi ái ngại:
“Cháu cứ vào đi, xin lỗi cháu để cháu thấy nhà chú…”
“Dạ không sao, cháu vào thăm bạn chút thôi chú đừng để ý, cháu chào chú.”
Nhận được cái gật đầu của bố Đan Lê, Tuấn Huy lễ phép chào lại rồi nhìn theo bước chân của bác trai ra ngoài. Đến khi cậu đưa mắt vào lại trong phòng, thấy Đan Lê đang ngồi bó gối gần như bất động trên giường bệnh, để cằm tựa lên đầu gối nhìn ra cửa sổ. Có lẽ cô chưa phát hiện cậu đã tới, đúng hơn là không có tâm trạng để tâm.
“Anh thôi đi, em có cách giáo dục của em, bao nhiêu năm nay vẫn vậy đấy thôi!”
“Em bình tĩnh, tỉnh táo lại đi. Tóm lại anh không đồng ý cho con bé xuất viện ngày mai, để Đan Lê nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”
“Vài ngày? Vài ngày là đã bỏ lỡ bao nhiêu kiến thức học thêm rồi, anh không hiểu lời em nói à?”
Đan Lê để đầu cúi sâu hơn, cắn chặt môi dưới để tránh bật ra tiếng khóc. Cô không hiểu rốt cuộc tại sao mọi thứ lại diễn ra theo chiều hướng này, để rồi mỗi lần bố mẹ cô gặp nhau sao bao nhiêu ngày lại cãi nhau vài lần, lần nào cũng chủ yếu là chuyện của cô. Cô có cảm giác mình là gánh nặng, cũng dần thấy tình yêu thương của gia đình ngày càng thay đổi. Mọi thứ dường như đang chống lại cô, càng ngày càng thấy bất lực.
Cô không thích tiếng cãi nhau một chút nào, cô không thích sự ồn ào của chốn đông người, càng không thích chính mình. Sự ồn ào ấy như một làn sóng lớn bủa vây tâm trí cô, để mặc cô chìm ngập trong biển khơi vùng vẫy tuyệt vọng. Nghĩ tới đó, cô đưa mắt nhìn ra bức tường bên cạnh, tiếng cãi vã của bố mẹ vẫn còn ngoài kia chưa có dấu hiệu dừng lại. Cô cố gắng gạt ra những câu nói của bố mẹ nhưng không thành, từng câu đều tiến vào xâm lấn tâm trí cô, như có ma lực làm cô thấy tổn thương ghê gớm. Thứ tiếng ồn này, quá mức khó chịu.
Đang lúc mệt mỏi vì tiếng cãi vã, chợt những tiếng nói ấy ngày càng nhỏ dần. Cô cũng mau chóng nhận ra, hai bên tai mình truyền đến hơi ấm và có tiếng thở đều đặn, càng cảm nhận càng thấy quen thuộc. Cô ngẩng mặt lên nhìn, hơi hoảng hốt vì Tuấn Huy đứng ngay sau cô, đang lấy tay bịt tai cô lại như để cố gắng chặn tiếng bên ngoài truyền đến. Thấy cô tròn mắt nhìn mình, Tuấn Huy vẫn không có ý định thu tay về, hơi cười hỏi:
“Cậu muốn ra ngoài một chút không?”
Cô lau vội giọt nước mắt còn đọng ở khóe mi, nhìn ra bên ngoài rồi nhìn Tuấn Huy gật đầu.
Cả hai đi dạo cùng nhau quanh khuôn viên bệnh viện. Dù trời đã tối và có cảm giác hơi se lạnh nhưng nó cũng chẳng làm ảnh hưởng đến cả hai. Bởi, Đan Lê có câu chuyện riêng của cô ấy và nó vẫn chưa thể thoát khỏi tâm trí cô, còn Tuấn Huy vì thấy cô mải nghĩ nên không tiện mở lời, chỉ cùng nhau đi mà chẳng ai nói gì.
Đi bộ khoảng mười lăm phút, Tuấn Huy bảo cô ngồi đợi ở ghế băng còn cậu sẽ đi mua nước gì đó uống tạm. Đan Lê mỉm cười gật đầu, dù trông cô vẫn còn xanh xao lắm nhưng đã ổn hơn so với lúc nãy. Cô nhìn ra phía trước, tự hỏi không biết bây giờ bố mẹ cô còn cãi nhau nữa không, liệu mẹ cô đã hiểu cho cô chưa, liệu, mẹ cô có còn ám ảnh cái tên Quỳnh Thơ nữa không. Không rõ tại sao, có vẻ mẹ cô không thích bác Thơ, khi cãi nhau với bố bao giờ mẹ cũng nhắc đến cái tên đó với câu trách cứ là tại sao lại gán bác ấy lên người cô. Thật ra, cô thấy cái tên ấy rất đẹp, rất thơ mà?
“Cậu nghĩ gì mà nhìn trầm tư thế?”
“Vài chuyện thôi, cậu đi nhanh vậy?”
Huy đưa chai nước khoáng cho cô, vừa ngồi xuống vừa trả lời:
“Quầy bán nước ở gần đây mà, đi một tí là đến.”
Đan Lê cầm chai nước bằng hai tay nhìn cậu ngồi xuống. Đến tận lúc này cô mới để ý phong cách của Tuấn Huy hôm nay. Cậu mặc áo phông trắng hơi rộng so với cơ thể và quần hộp màu đen cùng đôi giày trắng. Bảo sao nãy giờ cứ có mấy bạn nữ ở gần đây nhìn cậu.
Như thấy ánh nhìn của Đan Lê, cậu gãi đầu cười chữa ngượng:
“Cậu thông cảm nhé, tại tớ vừa đi chơi với nhóm bạn tớ về rồi ghé qua đây luôn không kịp thay đồ.”
“Không sao, cậu qua thăm là tớ vui rồi.”
Cậu làm sao mà biết được, được làm bạn với cậu là đặc ân lớn với cô đến nhường nào.
Cô để chai nước sang bên cạnh, ngồi ngay ngắn nhìn lên bầu trời lấp lánh vì sao. Bầu trời đêm nay đẹp thật, ước gì cô cũng được như vậy. Ước gì mọi áp lực sẽ tan biến hết và cô sẽ được tự do.
“Nếu như cậu có tâm sự gì, có thể kể cho tớ nghe.”
Đan Lê quay sang nhìn Huy đang uống nốt ngụm nước, ngẩn người nhìn cậu. Cậu ấy biết cô có tâm sự sao?
“À, nếu cậu không muốn kể cũng không sao, mỗi nhà mỗi cảnh mà, tớ…”
“Cậu biết không, tớ luôn cảm thấy áp lực.”
Tuấn Huy ngạc nhiên nhìn cô nhưng giây sau hoàn toàn hiểu lý do. Ban nãy dù chỉ nghe loáng thoáng cuộc cãi nhau nhưng cũng biết mẹ cô tạo áp lực cho cô rất lớn, một cô gái bé nhỏ rồi sẽ có lúc không chống đỡ được.
“Mẹ tớ luôn muốn tớ phải tài giỏi, xuất sắc nhất. Ngay từ khi còn nhỏ, mẹ đã cho tớ đi học đủ chỗ, từ những việc như đàn, múa cho đến học thêm không thiếu môn nào. Đến bây giờ, một ngày tớ phải học hai ba lớp cho một môn, về nhà cũng phải thức khuya làm bài tập. Tớ đã cố giải thích với mẹ nhưng… Dường như mẹ không hiểu tớ.”
Cô nhìn vô định ra xa, chẳng để ý Tuấn Huy đang thể hiện ra cảm xúc gì, chậm rãi từng chữ kể tiếp:
“Mỗi lần đến dịp thi, dù lớn hay nhỏ mẹ luôn bảo tớ phải ôn cho thật tốt. Tớ còn không dám ăn cơm vì sợ tốn thời gian ôn, không có lấy một người bạn tốt để tâm sự. Đến khi kết quả không như ý, mẹ tớ luôn bảo tớ không biết cố gắng, không có chí cầu tiến nên thua cuộc, không xứng đáng làm con mẹ. Thế nên tớ muốn nghỉ ngơi một chút nhưng hình như khó khăn quá.”
Tuấn Huy ngây người nhìn cô. Vậy hóa ra, cô phải vào bệnh viện vì lý do này à?
“Tớ thấy ghét bản thân. Tớ đã nghĩ, bây giờ tớ sẽ sống thật tốt, rồi sẽ rời đi vào năm hai mươi tuổi.”
Đan Lê nói bằng tông giọng đều đều sau tất cả mọi việc, từ những việc nhỏ nhặt cho đến ý nghĩ muốn rời bỏ cuộc sống của cô. Có lẽ cô đã suy nghĩ đến nó từ rất lâu rồi mới có thể nói ra một cách thản nhiên như thế. Hiếm khi cô chịu nói chuyện tâm sự như hôm nay, vậy mà cuối cùng lại là chuyện khiến cô tổn thương.
Tuấn Huy cầm chai nước, nhìn cô. Sau cùng cậu nhìn ra xa, mở lời sau chuỗi im lặng nãy giờ:
“Đan Lê này, tớ nghĩ chúng ta có chút giống nhau. Tớ cũng đã từng muốn ra đi.”
Đang lúc Đan Lê ngạc nhiên vì trông cậu vui vẻ như vậy tại sao lại có suy nghĩ đó, cậu trầm tư kể chuyện, giọng điệu nhàn nhạt nhớ lại thời đã qua:
“Năm tớ mười sáu tuổi, vào đúng năm tớ ăn chơi lêu lổng chẳng biết đến ai, mẹ tớ bỏ tớ đi. Cậu có hiểu cảm giác bình thường mẹ khuyên không được, rồi đến một ngày mẹ không thể khuyên nữa không? Thậm chí cả hôm mẹ mất tớ cũng không thể ở cạnh mẹ để nói câu xin lỗi vì còn đi chơi ở đâu đó ngoài đường. Lúc biết chuyện, tớ thật sự mong mình chết đi vì quá vô dụng, quá bất hiếu.” Huy uống thêm ngụm nước, sắc mặc dần trở nên vui hơn, cậu nói tiếp, “Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua đi, bố tớ và em tớ không bỏ rơi tớ, mẹ tớ trước khi mất cũng không trách mắng câu nào chỉ nhắn em tớ là khuyên tớ học hành tử tế. Tớ từng ghét tớ lắm nhưng bây giờ thì không. Ý tớ là, ta nên học cách chấp nhận mọi thứ và nhẹ nhàng với chính mình.”
Cậu nói xong liền cười vui vẻ để lộ ra chiếc răng khểnh tinh nghịch. Đúng thật, bây giờ cậu ấy đã thay đổi theo hướng tốt hơn làm biết bao người ngưỡng mộ, trong đó có cả cô. Trước khi quen cậu, cô chỉ nghĩ cậu là chàng trai nghịch ngợm, hay chơi bời đây đó và không nghe lời. Sau này khi quen cậu, cô lại càng ngưỡng mộ cậu hơn. Cậu và Khánh Thư, đều không có gia đình trọn vẹn nhưng ai cũng mang trên mình khuôn mặt tươi tắn, đặc biệt là Tuấn Huy, cậu ấy có nụ cười rất đẹp. Cô tự hỏi, sao nụ cười của cậu có thể rạng rỡ bừng nắng đến vậy chứ?
Không để cô nghĩ ngợi thêm, cậu nói tiếp như đang tháo gỡ từng khúc mắc trong lòng cô:
“Năm hai mươi tuổi, lúc đó chúng ta đều còn rất trẻ, cũng còn nhiều hoài bão. Cậu đã sống trong cơ thể của cậu rất lâu nên cậu cũng đừng quên, từng tế bào trong cơ thể đều đang cố bảo vệ cậu. Nếu được, sau này tớ muốn gặp lại cậu vào năm hai mươi tuổi, rồi nghe cậu kể về mọi chuyện và nghe chính miệng cậu nói mọi thứ đã ổn hơn.”
Cậu chăm chú nhìn cô đang ngơ ngác nhìn mình, sau cùng cậu nhìn lên nền trời:
“Tớ không rõ cậu đã phải chịu đựng những gì vì chỉ chính cậu mới hiểu được cậu nhưng cậu thử nghĩ xem, cậu đâu thể dành cả đời chỉ để buồn và xem lại mình đã trải qua điều gì kinh khủng. Mỗi khoảnh khắc trôi đi đã là lịch sử, chúng ta lại đang sống cho tương lai. Và mọi thứ, cậu đều nắm giữ…” – Cậu dùng ngón trỏ chỉ vào giữa lòng bàn tay đang để hờ của cô, đồng thời nói tiếp – “Trong này.” _________________
P/s: Tôi đã up trễ, xin lỗi mọi người nhaaa
Lưu ý nho nhỏ: Chương này và 2 ngoại truyện sau đều nói về Đan Lê mà chúng ta đều biết cô gái nhỏ này sống rất nội tâm ha. Mình đã cố gắng đặt mình vào vai của Lê nên chắc chắc một điều là mạch 3 chương này khá chậm. Do vậy mình muốn mọi người đọc trong trạng thái “chill” nhất có thể nha!
——————————–
“Tớ có một tình yêu đặc biệt dành cho bầu trời. Đan Lê biết không, mỗi một sắc thái bầu trời như thể hiện lên cảm xúc của tớ vậy. Chỉ là, khi ánh nắng rực rỡ thì tớ lại không như thế…”…
“Đan Lê, xuống phòng khách mẹ nói chuyện chút.”
Đan Lê vội vàng gấp trang nhật ký viết nắn nót lại, cất gọn vào sâu trong hộc tủ rồi vội vã đứng dậy, rời phòng đi xuống phòng khách.
Lúc cô xuống tới nơi, cả bố và mẹ đều đang ngồi coi phim sau bữa cơm tối. Bố cô là giảng viên tiếng Anh của một trường đại học có tiếng, mẹ cô là giáo viên dạy cấp hai. Tính chất công việc của cả hai đều rất bận rộn nhưng vì đang trong kỳ nghỉ nên rảnh rang hơn một chút, cùng nhau coi phim và có một buổi tối trọn vẹn.
Trừ cô ra.
“Dạo này học hành thế nào, vẫn tốt chứ?” – Mẹ cô uống một ngụm nước, chậm rãi nói từng từ một nhưng bao hàm trong đó là sự nghiêm khắc, không cho phép lời nói nào đi ngược lại với suy nghĩ của bà.
“Dạ vâng.”
“Mẹ nghe nói sắp tới con tham gia giao lưu học sinh giỏi đúng không, cố thi cho tốt.”
“Vâng.”
“Kìa em, để con bé thoải mái một chút, anh thấy nó học sắp bù đầu lên rồi. Em thừa biết con bé chăm chỉ thế nào mà.”
Nghe chồng mình nói trái ý, mẹ cô nhíu chặt mày nghiêm mặt nhìn ông.
“Chăm là một chuyện, thành tích là một chuyện khác, anh đừng đánh đồng chúng vào nhau như thế.”
Bố cô nghe xong cũng chỉ còn nước thở dài trước sự bảo thủ của mẹ cô, nhìn sang cô đầy thông cảm. Có lẽ, do gia đình cũng có thể nói là có gia giáo nên mẹ cô rất gắt gao trong việc học hành của cô. Dạo trước khi vào mười, cô thường xuyên được cùng bố đi đây đi đó, được ra nước ngoài du lịch và học tập, giờ đây mọi thứ bị bó hẹp lại trong căn phòng, trường học và lớp học thêm. Từ hồi thi vào trường cấp ba xong, thời gian nghỉ ngơi trọn vẹn cô hoàn toàn không có, lúc nào cũng chìm đắm trong bài tập đầy mỏi mệt.
“Anh định sẽ đưa con bé đi chơi một chuyến, em thấy thế nào?”
“Cái gì? Con bé còn bao nhiêu lớp học thêm, anh cho nó đi thì sao học được.”
“Thôi được rồi, con lên phòng chút đi Quỳnh Thơ.”
Vừa nhắc đến hai từ “Quỳnh Thơ”, ông hơi giật mình, không nghĩ mình sẽ nói lại cái tên ấy. Ông vội nhìn sang vợ, thấy bà đanh mặt lại, bực bội đi vào phòng liền ngán ngẩm thở hắt ra rồi khoát tay bảo Đan Lê lên phòng, còn mình thì đi theo vợ vào trong.
Đan Lê chậm chạp đi vào phòng, không quên đóng cửa lại rồi ngồi vào bàn học. Gia đình vì chuyện học hành của cô mà nói qua nói lại không ít lần, chưa nói đến sự khó chịu của mẹ mỗi lần cô phạm lỗi hay điểm không như ý. Ngoài ra, bà cũng rất không thoải mái khi nhắc đến cái tên Quỳnh Thơ kia.
Đó là tên của một người bạn thân thiết của bố cô. Theo như lời kể lại của ông bà nội quá cố, cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, trong sáng, chơi với bố cô từ nhỏ. Sau này, khi đã lớn không may cô lại qua đời vì mắc bệnh hiếm gặp và ra đi khi mới chỉ 25 tuổi. Bố cô đã mất một thời gian dài để ổn định tinh thần sau sự ra đi của bạn mình và lấy vợ, chính là mẹ cô.
Rõ ràng, đó chỉ là một tình bạn đơn thuần nhưng khi đến tai mẹ cô lại theo một chiều hướng khác. Lúc sinh cô ra, bố cô đã đặt tên cô là Đinh Ngọc Quỳnh Thơ vì vốn dĩ tên rất đẹp, cũng như mong muốn của ông là cô trưởng thành sẽ xinh đẹp, thơ mộng như tên và ông bà đã nhiệt tình hưởng ứng. Vậy mà khi cô 5 tuổi, khi biết ngọn ngành mọi chuyện, mẹ cô lại cho rằng bố cô nhớ người cũ và nói bằng được phải đổi tên cho cô, nếu không sẽ ly hôn. Và Đinh Vũ Đan Lê từ đó được gán lên người cô như một điều hiển nhiên.
Ngay từ nhỏ, mẹ cô đã bắt cô phải cố gắng để hoàn hảo. Cô được đi học mọi thứ, từ đàn, hát, viết chữ Hán, học ngoại ngữ. Ở tuổi lên 7, nếu những bạn đồng trang lứa đang vui đùa bay nhảy ngoài kia thì cô lại phải chạy qua chạy lại hết lớp học này đến lớp học khác. Dù là giáo viên nhưng tính cách mẹ cô lại rất cứng rắn, nhất định mọi thứ phải theo ý mình nên dù bố cô đã lên tiếng nhiều lần rằng cô cần được trọn vẹn tuổi thơ nhưng cũng chẳng có kết quả.
Chính vì sự rèn dũa đó mà cô cũng đánh mất sự non nớt từ khi còn tấm bé. Nếu là bố cô, khi biết cô có năng khiếu ngoại ngữ liền đưa cô đi đây đi đó, đi ra nước ngoài để tận hưởng luyện nói với người bản xứ đầy vui vẻ thì mẹ cô lại bắt ép cô học thêm nhiều hơn, gần như chôn chặt cô ở bàn học. Khi đã đủ nhận thức, cô cũng hiểu phần nào rằng mẹ cũng yêu thương cô, chỉ là cách yêu thương của mẹ lại có phần hơi tiêu cực một chút. Lúc đó cô chỉ nghĩ mình cố gắng làm vừa lòng mẹ là được.
Nhưng dần dần, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Mọi thứ đối với Đan Lê dường như quá sức nhưng cô lại chẳng thể nói ra sự mệt mỏi trong tinh thần. Tính cách của cô cũng ngày càng thu hẹp, ngày càng lầm lì, ít nói, ngại giao tiếp với mọi người. Cô cũng chẳng có lấy một người bạn để chia sẻ, tất cả đều là xã giao và cô cũng chỉ có thể ép giữ mọi thứ trong lòng chẳng thể chia sẻ với ai. Người duy nhất cô dám nói là bố thì ông lại bận liên miên, đa số thời gian là ở trên trường đại học, rất hiếm khi về nhà.
Mọi thứ xung quanh cô càng lúc càng mù mịt. Cô tự hỏi không biết bao nhiêu lần mình sống trên cõi đời này làm gì khi chẳng được tự quyết định điều gì. Cô cũng ngày càng cảm thấy áp lực với mọi thứ xung quanh, mỗi ngày một thấy bí bách và đã có lần, cô muốn rời bỏ cuộc đời. Nhưng rồi cô lại thấy không can tâm, nếu ra đi bây giờ còn nhỏ quá, cô vẫn còn có việc muốn làm. Thế là, cô khi mới vào cấp ba đã nảy ra quyết định, sống thật tốt cho hiện tại rồi ra đi vào năm 25 tuổi.
Mọi thứ, ít nói, hướng nội, tiêu cực, đều gói gọn trong một cô gái mang tên Đinh Vũ Đan Lê. Và tất cả những ý nghĩ đấy, có lẽ sẽ mãi tồn đọng trong suy nghĩ của cô cho tới sau này nếu cô không vô tình gặp cậu…
Lần ấy, cô cùng Hoàng Khánh Thư là bạn cùng lớp được cô chủ nhiệm nhờ mang sổ sách sang lớp 10A1 và 10A3 ở tòa nhà bên. Cô vẫn nhớ, hôm đó trời có nắng nhưng không gây khó chịu chút nào, ánh sáng vàng nhạt trong veo của buổi sớm qua mắt cô, tất thảy đều xinh đẹp. Từng nhành cây, ngọn cỏ cũng bừng nắng, căng tràn sức sống.
Cô cùng Khánh Thư đi, vừa đi Thư vừa kể luyên thuyên đủ chuyện. Khánh Thư là một cô nàng rất nhí nhảnh, hay nói hay cười, cũng là một cô gái mà cô rất ngưỡng mộ. Giá mà cô có thể vui vẻ như thế…
“Đan Lê vào lớp 10A1 nhá. Ui, anh tớ kìa, chắc lại phạm lỗi gì đó rồi.”
Cô nhìn theo hướng Đan Lê chỉ, cố nhìn xem cô đang nói ai nhưng cũng chỉ lờ mờ thấy có người đứng trước cửa lớp. Cô bị cận nhẹ, không đeo kính vẫn có thể nhìn được nhưng chỉ ở trong phạm vi, từ chỗ đứng đến lớp 10A1 có hơi xa so với khả năng.
Dù không thấy rõ nhưng Đan Lê không muốn dây dưa nhiều nên gật đầu trả lời cho có lệ, giây sau như nghĩ ra chuyện cô lại hỏi:
“Là anh cậu hả, sao lại học lớp 10?”
“Anh trai sinh đôi á, tớ ước bác sĩ lấy tớ ra trước thì hay rồi, làm chị thích biết bao. Thôi, tớ đi nhá!”
Nói xong, Khánh Thư cầm một nửa chồng sổ sách lên chạy lên trên tầng ba tìm lớp 10A3 còn Đan Lê rẽ vào hướng bên phải ở tầng hai dò tìm lớp 10A1. Khi xác định được lớp, cô mới chỉ đi đến cửa sổ đã nghe phía trước vang lên tiếng nói dõng dạc:
“Dạ thưa thầy, Hoàng Tuấn Huy ạ!”
“Tự hào quá nhỉ, đi muộn còn đứng đó nói. Cậu cứ đứng im đó cho tôi, hết tiết rồi vào.”
“Dạ vâng thầy!”
Cô nhàn nhạt nhìn lên trước, tự hỏi nam sinh kia không thấy mình sai hay sao mà giọng điệu tự tin như thế. Nhưng cô chẳng để tâm nhiều, việc này không liên quan đến cô và cũng chẳng có gì để phải quan tâm.
“Thưa thầy.”
Cô đứng cạnh nam sinh ở cửa lớp, dù không gần nhưng khóe mắt cô thấy rõ, cậu ta khá cao, lại còn xỏ khuyên nhưng hình như đã lấy ra nên chỉ có vết bấm khuyên ở tai. Ngoài ra cậu ta còn sở hữu một mái tóc đậm chất thư sinh, nếu những lời ban nãy cô không nghe được có lẽ đã nghĩ cậu ta là con ngoan trò giỏi rồi.
“Em đến đưa sổ đúng không, để vào đây cho thầy.”
Cô vâng một tiếng rồi nhanh chóng đặt sổ lên bàn, chào thầy rời đi. Nam sinh kia vẫn đứng đó, phất phơ nhìn quanh chẳng mảy may quan tâm điều gì, còn nói gì đó với bạn đang ngồi trong lớp. Đan Lê đi ra, đi tìm Khánh Thư rồi cùng nhau về lớp.
Lại một lần khác, cô vô tình bắt gặp cậu ta đang ngồi học ở cạnh cửa sổ. Không rõ vì lý do gì mà cô dừng lại, vô thức chú ý đến cậu ta một chút. Trông có vẻ như rất chăm chỉ học nhưng thực chất cậu ta lại đang chống tay ngủ gục, gật gù giống như giây sau có thể trượt tay nằm luôn xuống bàn. Cô hơi buồn cười với dáng ngủ của cậu, chẳng trách sao thầy cô lại hay mắng cậu nghịch ngợm.
Không thể phủ nhận, Hoàng Tuấn Huy là nam sinh đầu tiên mà cô chú ý hơn bình thường, cô cũng không biết vì điều gì mà có hơi để tâm đến cậu ta hơn một chút. Nhưng nếu để nói là rung động hay điều gì đó đại loại vậy, thì cô hoàn toàn ý thức rõ, đây rõ ràng không phải. ___________________________
P/s: Chiếc ngoại truyện tui nhá hàng từ lâu và đây cũng là lý do níu tui với “CTNA” đó!!
Lần thứ ba Đinh Vũ Đan Lê gặp Hoàng Tuấn Huy là khi đứng trên sân khấu nhận giải.
Cô đã từng nghe qua lời kể của Khánh Thư về cậu ta, cũng không ngờ cậu ta lại có thể học giỏi như vậy trong khi vẫn đi chơi không kém mấy thanh niên ăn chơi ngoài kia. Đến bây giờ đứng trên cùng một sân khấu, nếu không được nghe Thư kể cô cũng không tin được người đạt giải nhì hóa kia đã từng bước chân vào quán bar, từng bỏ nhà đi mấy ngày không về. Cô cũng nghe Thư nói giờ cậu ta đã thay đổi nhưng ánh nhìn của cô về Tuấn Huy thì không thể khác được.
Cô không thể phủ nhận tài năng của cậu ta, đạt giải nhì hóa không phải chuyện dễ dàng. Cô ôn tiếng Anh đến mụ mị đầu óc cũng vẫn thiếu 0.5 để lên giải nhì, chứng tỏ năng lực của Tuấn Huy không phải ngày một ngày hai mà thành như Chí Tuấn hay bảo.
Tuy vậy, cô cũng mau chóng gạt chuyện đó ra sau đầu. Đây không phải chuyện cô cần quá quan tâm, cũng không cần phải quá chú ý cậu ta làm gì.
Chỉ là, bầu trời thì vẫn xanh, dòng nước tươi mát vẫn chảy, chim vẫn hót líu lo, cánh bướm vẫn dập dờn bay, mọi chuyện đều theo quy luật tự nhiên và quỹ đạo vốn có của nó, trừ việc thích một người thì không.
Cô vẫn nhớ như in lần ấy, hôm đó là một ngày trời trong vắt đang dần chuyển mình sang hè. Lúc bấy giờ đã là đầu tháng tư nhưng trời không hề nắng gắt mà lại dịu nhẹ. Cô chợt ngước lên nền trời, cảm thấy y như tâm trạng của bản thân bây giờ vậy, cũng nhẹ nhàng, bình bình trôi đi.
Chỉ có một điều cô không vui chút nào đó là dạo gần đây cô bị ốm khá nặng. Mỗi lần có một kỳ thi quan trọng nào đó, cô thường bỏ ăn vì không thể ăn nổi khi chính cơ thể cũng không muốn hấp thụ thức ăn đó. Bố cô trên thành phố, mẹ cô đi dạy thêm đến khuya mới về, thành ra thói quen xấu đó càng dễ để kéo dài. Sau mỗi lần như thế, cô lại bị ốm. Ban đầu là sốt, sau đó là ho, sổ mũi. Khi thi xong, cô đã phải xin nghỉ hai ngày ở nhà tự học nhưng cũng chẳng đỡ là bao. Đến hôm đi học trở lại, vì không muốn lây bệnh cho những bạn ngồi quanh nên cô quyết định đeo khẩu trang cẩn thận rồi mới đến trường.
Buổi sáng, cô vẫn lên lớp học chính khóa như thường lệ, đến chiều dù theo lịch là được nghỉ nhưng lại vướng lịch học đội tuyển nên cô vẫn phải đến phòng tự học. Trong lúc học, cô rất khó chịu, đầu ong ong nên chẳng thể tập trung vào đầu chút kiến thức nào. Chưa nói, vì bị cảm nên nước mũi cứ lăm le trôi xuống, cô phải lấy giấy lau đỏ cả mũi, cộng thêm đau họng nên đã mệt lại càng mệt thêm.
“Dạ thưa cô, cô Hòa bảo cho cô xin quyển sổ đầu bài ạ!”
Đan Lê ngước lên nhìn, Hoàng Tuấn Huy lễ phép đứng ở cửa chờ đợi cô Hiền đưa sổ. Cậu đứng dựa vào tường, nhìn khắp căn phòng rồi vẫy tay chào mọi người rất tự nhiên. Những hành động tưởng như bình thường này trong mắt một người lầm lì như cô lại giống như một cậu nhóc thừa năng lượng, chỗ nào cũng bay nhảy, nói luyên thuyên được. Cô rời mắt, lờ đi sự xuất hiện của cậu ta nằm gục xuống bàn khó khăn hít thở trong lớp khẩu trang vì bị nghẹt mũi.
Một điều kiêng kị theo như lời mẹ cô nói là khi bị ốm nhất định không được để ngấm mưa, bệnh sẽ càng nặng hơn. Điều ta càng mong nó đừng xảy ra thì nó lại đột ngột đến. Trời mới ban nãy còn nắng nhạt vậy mà giờ lại đổ mưa như trút nước.
Đan Lê đứng ở bậc hiên trước tòa A, tay vươn ra hứng làn nước lạnh rồi bất lực nhìn lên nền trời xám xịt. Mưa vẫn còn to, rất nặng hạt mà cô cũng không thể nào liều lĩnh chạy về được. Hôm nay cô không nghĩ trời mưa nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, hơn nữa cô còn đang bị ốm nên việc đi người không về là quá bất khả thi. Thở hắt ra một hơi, Đan Lê tự nhủ chắc phải chờ tạnh mưa mới về được rồi.
Sau tầm ba mươi phút chờ, cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nhưng lại chẳng thấy mưa có dấu hiệu ngớt chút nào, cô đành bấm bụng định liều mình đi về. Sau vài phút ngần ngừ suy nghĩ kỹ lại, Đan Lê cũng vẫn không thể đi. Đường về nhà không gần, nếu thấy cô cả người ướt nhẹp về mẹ sẽ mắng cô mất. Nhìn xuyên qua màn mưa trắng xóa trước mặt, cô lại giơ tay ra lần nữa hứng nước mưa nghịch ngợm chút để giết thời gian. Nhưng lần này, giọt mưa lại chẳng chạm xuống tay cô. Đan Lê hơi ngước mắt nhìn lên phía trên, thấy rõ phần trước của một chiếc ô đang che cho cánh tay cố vươn ra đón mưa của cô. Đan Lê vội xoay người lại nhìn, cô ngay lập tức bắt gặp Hoàng Tuấn Huy cũng đang đứng ngay sát phía sau lưng, một tay che ô, một tay buông xuống tự do, mắt chằm chằm nhìn cô.
Vì khoảng cách quá gần, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô đứng ngay sát một bạn nam chẳng thân quen nên Đan Lê hơi hoảng hốt, theo phản xạ luống cuống lùi ra sau mà không nhớ rằng mình đang đứng sát ở bậc hè, nếu lùi tức là bị ngã xuống sân trường đang bao phủ bởi cơn mưa ngay lập tức.
Lúc cô nhớ ra điều đó thì đã quá muộn, cô cảm giác mình sắp bị ngã xuống dưới kia rồi nhưng lúc đó cô không nghĩ nhiều được như thế, chỉ còn nước tưởng tượng mình sẽ bị ướt sũng người, làm trò cười cho nam sinh trước mặt rồi ngày mai sẽ vì dính mưa mà bị ốm nặng thêm. Mới chỉ nghĩ vậy, cô đã ngay lập tức cảm nhận có một bàn tay vươn ra kéo cô lại vào trong. Lúc cô nhìn kỹ, Tuấn Huy một tay cầm ô vẫn đang che nghiêng về trước cho cô, tay còn lại bắt lấy tay cô vội vã kéo vào.
Lúc định thần lại, cô đã đứng bên cạnh Tuấn Huy từ lúc nào. Cậu hơi nghiêng người nhìn cô, khi biết chắc cô không bị ướt người mới thu hồi tầm mắt nhìn lên phía trước. Lát sau, cậu nheo mắt nhớ lại rồi mở lời bắt chuyện:
“Cậu là bạn trong đội tuyển Anh phải không? Hồi nãy tôi có vào, thấy chỉ có bạn đeo khẩu trang trong đó.”
Đan Lê định không trả lời, cô không phải kiểu người quá mức thân thiện để trả lời một nam sinh vì mẹ cô luôn bảo phải tránh xa nam sinh càng xa càng tốt. Nhưng cô nghĩ lại, như vậy quá bất lịch sự trong khi cậu vừa giúp mình nên đành cúi gằm mặt xuống gật đầu rồi nhìn lên màn mưa.
“Mưa to quá nhỉ, không biết lúc nào mới tạnh nữa.”
Nghe câu nói bâng quơ ấy, cô vẫn không đáp lại chỉ đưa mắt nhìn xuống đôi giày mình đang đeo, nhớ lại khoảnh khắc ban nãy. Lúc cô quay lại, thấy cậu đứng ngay đằng sau, không hiểu sao cô lại không còn chút ác cảm nào nữa.
“Ờm, bạn ơi.” – Tuấn Huy nhìn sang Đan Lê đứng cạnh – “Giờ cũng gần năm giờ rồi, bạn đứng đây có ổn không?”
Đan Lê định bảo không sao thì cơn hắt hơi ập đến, cô không kịp trả lời hắt xì một cái, khịt mũi không khó chịu. Tuấn Huy thấy vậy như hiểu ra, cậu lại nói tiếp:
“Bạn bị ốm à? Thế đừng ở đây lâu quá lỡ nhiễm lạnh. Hay… hai chúng ta về chung nhá, nhà bạn ở đâu?”
Đan Lê nhìn Tuấn Huy vẫn đang nghiêng người nhìn cô, trên môi còn nở nụ cười rất tươi. Cậu hóa ra còn có một chiếc răng khểnh ở bên trái, nhìn nụ cười hiện lên đầy nét vui vẻ, trong sáng của tuổi mới lớn.
Cô bối rối thu tầm mắt rồi lắc đầu. Cô nghĩ lát nữa mẹ thấy cô về muộn sẽ đến đón cô, không nhất thiết phải đi cùng cậu ta làm gì. Thấy cô từ chối, cậu cầm ô đứng gãi đầu, nhìn màn mưa dày đặc phía trước rồi lại nhìn người đang ốm bên cạnh. Hồi nãy bố cậu đã gọi điện bảo phải về nhanh để nấu ăn, không thể ở đây quá lâu được. Nghĩ vậy, cậu nhìn cô rồi thở dài:
“Bạn không muốn đi chung thì đành vậy.”
Cậu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, nhanh chóng dúi chiếc ô vào tay cô, sau đó vẫy tay tạm biệt rồi không ngần ngại lao ra màn mưa kia. Cô ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng của cậu chẳng kịp phản ứng lại điều gì. Chạy được một quãng, cậu quay lại trong cơn mưa, cả người đã ướt hết nhưng vẫn vui vẻ nói lớn:
“Không biết bạn học lớp nào nên tặng bạn ô đấy, nhớ về đi không bệnh nhá!”
Cô thấy cậu lấy tay che tầm mắt phía trước rồi vội vã chạy trong trời mưa xám xịt. Đan Lê ngẩn người nhìn cậu bạn áo trắng miên mải chạy rồi nhìn chiếc ô đang nằm trong tay mình. Cậu dù đang trong màn mưa đơn độc, ấy vậy mà cô vẫn cảm nhận từng bước chạy đầy bản lĩnh và nhiệt huyết của tuổi mười sáu, thanh cao nhưng không tự cao, nhìn vào cô liền thấy được tuổi trẻ bất tận đang dâng trào trong cậu. Một tuổi trẻ hừng hực khí thế mà cô không thể có được.
Bóng hình ấy đã tác động mạnh vào tâm trí cô. Có thể, mọi thứ đều rất bình thường nhưng qua lăng kính của Đan Lê, tất cả đều quá đỗi tỏa sáng. Nhất là khoảnh khắc trong màn mưa ấy, nhất là lúc cô đối diện với cậu ở khoảng cách gần như vậy dưới tòa A, giờ vẫn làm cô tim đập chân run khi vô tình nhớ tới.
Không quá lâu để cô nhận ra, cô đã vô tình cảm mến cậu, lần đầu tiên cảm nhận được thứ gọi là rung động.
Cậu ấy không xuất hiện vào một ngày nắng làm trái tim cô bồi hồi, cũng không hề làm cô thích cậu ngay lần đầu gặp mặt. Cậu ấy xuất hiện vào một ngày mưa tầm tã, rồi như những giọt mưa rơi vào lòng bàn tay, chen qua kẽ tay trôi thẳng vào trong tim làm cô xao xuyến hết cả mùa hạ năm đó.
Đến giờ cô vẫn không tin được, vào một ngày chẳng hề đặc biệt của tháng tư, một chàng trai lại đến lấy đi trái tim cô chóng vánh như thế. Cô ngước mắt nhìn lên nền trời, thầm nghĩ ngợi. Nếu trước đây có ai đó hỏi, cô sẽ chẳng ngần ngại trả lời cô không thích mưa. Bởi cơn mưa luôn đến vào những ngày cô buồn bã, mệt mỏi nhất.
Nhưng vì cậu xuất hiện vào màn mưa ấy, mà cô đem lòng say đắm cả cơn mưa mùa hạ.
Sau đó, cô đã mở cuốn nhật ký ra, chẳng hiểu sao lại ghi ra một câu rồi cất đi.
“7 avril 20xx
J’ai quelqu’un dans mon cœur. C’est…
Dartagnan.”
(Tạm dịch:
Ngày 7/4/20xx,
Tôi có một người trong lòng. Là *Dartagnan.)
Đến sau này, cô nhìn lại rồi nhận ra, cuốn nhật ký ấy chỉ có duy nhất hai trang. Trang đầu tiên là trải lòng mình đối với bầu trời, trang cuối cùng là những lời cô muốn trực tiếp nói với cậu nhưng lại không có cách nào thổ lộ.
————————
*Dartagnan: theo như mình tìm hiểu, từ này trong tiếng Pháp có nghĩa là khôi ngô, tuấn tú. Tên của Hoàng Tuấn Huy lại cũng nói về sự đẹp trai, tỏa sáng. Chính vì thế Đan Lê đã dùng từ đó để thay tên. ________________
P/s: Mình có để sẵn một bức ảnh dưới đây, các bạn có thể nghĩ đây là trang nhật ký của Lê nha. Với cả, ý tưởng của chương này là một đoạn nhạc mình vô tình nghe được, cả nhà muốn nghe thử không????