Chủ mẫu bị điên, Từ Châu Hiền lại rất có dáng vẻ của một tiểu bối, phân phó Bạch Hạ chuẩn bị vài lễ vật, theo nàng đến Lưu Các viên thăm bệnh.
Bất quá, vừa đặt chân vào cửa nàng đã không được hoan nghênh.
Từ Thi Hiền trông thấy nàng đã hận không lao đến bóp chết, ả ta cay nghiến gắt: “Tiện nhân!! Ngươi còn dám đặt chân vào đây, ngươi không thấy thẹn với lương tâm hay sao?”.
Từ Châu Hiền bình thản đứng tại đại sảnh chính viện, dường như chẳng đặt lời chói tai của Từ Thi Hiền vào mắt.
Lương tâm? Thứ này nếu có thì chẳng báo được thâm thù rồi.
Bạch Hạ đứng sau nàng lại tiến lên một bước, bén nhọn nói: “To gan!! Trữ phi đã có lòng đến thăm bệnh, ngươi còn dám buông lời nhục mạ người?! Ngươi muốn phạm thượng hay sao?”.
Từ Thi Hiền ngẩn người, dường như khó tin chuyện bản thân bị một nô tỳ quát tháo.
Cuối cùng giận đến mặt mày trướng đỏ, ả ta vung tay muốn đánh Bạch Hạ.
Nào có giữ lại hình tượng khuê các.
Bạch Hạ vốn là beta, khí lực so với Từ Thi Hiền đương nhiên mạnh hơn nhiều, chẳng tốn khí lực đã dễ dàng bắt được tay ả ta.
Từ Châu Hiền trông thấy cảnh này lại không biểu tình gì, một bộ đạm nhiên.
Ngân Đào, nha hoàn thiếp thân của Từ Thi Hiền, thấy không ổn liền tiến lên hộ chủ.
Khó chịu nói: “Ngươi đừng quên, vị trí Trữ phi này vốn là của tiểu thư nhà ta.
Tiểu thư ti tiện của ngươi không biết liêm sỉ, dám cầu ban hôn với tỷ phu tương lai.
Bây giờ còn ở đây ra oai cho ai xem?!”.
Bạch Hạ bị mắng chửi như vậy cũng không giận, nàng lạnh lùng hất tay Từ Thi Hiền ra.
Ngữ khí đã mang theo sắc lạnh: “Nói thật dễ nghe, vậy lúc chủ tử các ngươi được định hôn kì với Trữ quân, không phải các ngươi ghét bỏ không kịp hay sao?”.
Ngân Đào bị nói đến líu lưỡi.
Sắc mặt Từ Thi Hiền cũng thập phần khó coi.
Đúng là nàng ta khinh thường hoành tước ngu si kia, nhưng bị chỉ thẳng mặt nói như vậy.
Khó tránh thẹn quá hóa giận.
Từ Châu Hiền lúc này mới cười khẽ, nàng phất tay ra hiệu Bạch Hạ lui về sau.
Thản nhiên nói: “Nhị tỷ cần gì phải nóng tính như vậy đâu? Chủ mẫu bệnh nặng, bản cung chỉ giữ đạo đến thăm, còn bị tỷ hất nước bẩn.
Tỷ không chứng cớ thì đừng tùy tiện ngậm máu phun người.
Tránh làm hình tượng thánh mẫu của tỷ bị sứt mẻ.
Nếu chuyện đến tai thánh thượng còn thêm rắc rối.
Bất quá, nể tình tỷ muội trong nhà, bản cung cũng chẳng muốn chấp nhất làm gì”.
Từ Thi Hiền đều sắp bị chọc điên theo Lưu thị.
Đã biết chắc Từ Châu Hiền là kẻ ám hại, lại không thể buộc tội được đối phương.
Còn bị một thứ nữ dùng ngữ điệu chế nhạo cùng ban ơn như vậy.
Người cao ngạo như ả làm sao chịu được?
Không bằng không chứng còn lâu mới nắm thóp được người khác.
Từ Châu Hiền là dùng điểm này để chế ngự chính phòng cao ngạo.
Cứ cho là nàng đã hại Lưu thị điên như vậy, bọn họ cũng chẳng thể cáo trạng.
Chỉ có thể nuốt hận vào lòng.
Nàng là muốn bọn họ hiểu được cảm nhận kiếp trước của nàng, bị vu cáo hất nước bẩn cũng chẳng thể kêu oan.
Đúng là người câm ngậm hoàng liên.
Vừa lúc lại nghe thấy tiếng rống của Lưu thị.
Ả ta xồng xộc chạy khỏi phòng nghỉ, tay chân còn vướng dây thừng đã bị tuột.
Trông thấy Từ Châu Hiền liền chỉ thẳng mặt: “Tiện nhân!! Tiện nhân nhà ngươi!!!”.
Từ Châu Hiền lại nhạt nhẽo như không thấy gì, nhẹ nhàng gật đầu, hữu lễ đáp lại: “Chủ mẫu, lâu ngày không gặp”.
Lưu thị vốn bị điên, ả ta thần trí bất minh, nghe Từ Châu Hiền nói thì cúi đầu lầm bầm: “Lâu ngày…!lâu ngày rồi…”.
Quả nhiên câu nói của Từ Châu Hiền đã làm Lưu thị rơi vào hoang tưởng.
Ả ta là đang tưởng rằng, từ lúc “Từ Thi Hiền bị bắt gian” đã qua vài ngày.
Nhất thời thập phần khiếp sợ, ả còn chưa câu thông được với phủ thượng thư để bịt mồm đám người chứng kiến.
Có phải đám người kia đã đi bêu danh khắp nơi rồi không? Nữ nhi thất tiết là do phụ mẫu dưỡng dục không nghiêm.
Còn đâu là mặt mũi của ả!!
Từ Châu Hiền thấy Lưu thị lại rơi vào ảo giác thì vô thức cười nhẹ.
Từ Thi Hiền đứng bên cạnh mơ hồ cảm thấy không ổn.
Vội ra lệnh cho hạ nhân: “Còn không mau đưa chủ mẫu về phòng?!”.
Từ Châu Hiền dễ dàng buông tha vậy sao? Đương nhiên không.
Nàng vuốt vuốt viền tay áo, tựa tiếu phi tiếu: “Nhị tỷ cần gì phải gấp gáp như vậy, khó khăn lắm chủ mẫu mới ra ngoài.
Tỷ sợ hãi chủ mẫu trông thấy hình tượng của tỷ bị đổ vỡ hay sao?”.
Người khác nghe thì tưởng Từ Châu Hiền cười nhạo Từ Thi Hiền phạm thượng khi nãy, nhưng vào tai Lưu thị lại khác.
Ả ta càng chắc chắn thanh danh Từ Thi Hiền bên ngoài đã dính đầy nước bọt.
Tâm tình liền kích động, hung hăng lao đến chỗ Từ Châu Hiền.
Nhưng ả ta còn chưa động vào một sợi tóc Từ Châu Hiền thì đã bị mama giữ chặt lại.
Từ Châu Hiền cong môi, thần sắc châm chọc.
Từ Thi Hiền thấy Lưu thị sắp phát điên, mơ hồ cảm giác được là do Từ Châu Hiền khơi nguồn, liền giận dữ hét: “Từ Châu Hiền, ngươi cút ngay cho ta!!”.
Từ Châu Hiền bình thản cười, tiếu ý không đạt khóe mắt.
Nàng nửa đùa nửa thật mỉa mai: “Nhị tỷ sao lại dễ tức giận như vậy? Là vì bản cung lỡ lời nói trúng hình tượng sắp đổ của tỷ mà thẹn quá hóa giận? Hay sợ chủ mẫu biết chuyện?”.
Lưu thị nghe thấy lời này lại càng điên cuồng, ả ta nghĩ rằng Từ Thi Hiền là đang giấu giếm ả.
Nào có lợi chuyện thế được.
Vậy nên ả ta liền vùng vẫy khỏi kiềm kẹp, lao đến thẳng tay giáng cho Từ Thi Hiền cái tát, hô lớn: “Nghịch nữ!! Mặt mũi một đời của ta đều bị ngươi làm hỏng!!”.
Từ Thi Hiền đều là không thể tin cùng khiếp sợ, ôm lấy bên má bỏng rát của mình.
Hạ nhân hút khí lạnh liên tục, tràng cảnh lại loạn thành một đoàn.
Từ Châu Hiền không nén được một tia hả hê trong lòng.
Đời trước, đôi mẫu tử này đẩy nàng vào vạn khiếp bất phục.
Biến nàng thành bàn đạp để trèo lên cao, còn nàng rơi vào vực sâu tăm tối.
Bây giờ, những gì bọn họ đón nhận, chỉ là quả báo mà thôi.
Vừa lúc Từ Khải tiến vào Lưu Các viên, thấy bên trong rối loạn cũng thập phần kinh hãi.
Đi theo hẳn còn có một đạo sĩ vận đạo phục cao gầy, đầu đội đạo mão ngay ngắn, tay cầm phất trần trắng xóa như tuyết.
Tên đạo sĩ đó chính là Thúc Uân mà Từ Châu Hiền đã cài vào.
Thấy Lưu thị bộ dáng điên cuồng, Thúc Uân liền nhập vai diễn.
Cầm phất trần nhảy vào phất phơ huơ múa, miệng liên tục lải nhải chú ngữ gì đó, nghe đau đầu vô cùng.
Nhưng mạc danh kì diệu, Lưu thị lại được trấn tĩnh, từ từ gục trên người hạ nhân.
Đây cũng chính là khả năng diễn xiếc của Thúc Uân, hắn học được một loại đạo học khá kì lạ.
Chính là dùng cử động cơ thể làm người khác rơi vào ảo giác.
Đối với người bình thường, tác dụng này không mạnh lắm.
Nhưng đối với một kẻ thần trí bất minh như Lưu thị, hiệu quả lại khá tốt.
Mấy chốc tinh thần ả đều bị Thúc Uân dẫn dắt đi.
Từ Khải thấy Lưu thị đã an ổn vội tiến đến, hạ lệnh đưa ả ta vào phòng, rối rít quay sang Thúc Uân, ôm quyền khom lưng: “Tạ ơn tiên nhân! Tạ ơn tiên nhân! Tiên nhân vừa vào cửa đã biết tà đạo ở đâu!! Thật lợi hại!!”.
Thúc Uân diễn rất giống một đạo sĩ chân chính, đỡ Từ Khải đứng ngay ngắn, lạnh nhạt nói: “Thói sống bần đạo vốn đã không hợp mắt tà ma, đây là chuyện bần đạo phải làm.
Bất quá, phu nhân quý phủ bị nhiễm tà nặng đến vậy, hẳn oan nghiệt không ít”.
Thúc Uân vốn chẳng biết gì cả, tất cả đều diễn theo Từ Châu Hiền đã định trước.
Nhưng Từ Khải lại tin tưởng vô cùng, không ngờ đạo sĩ này cao thâm như vậy, lần đầu vào cửa liền đoán trúng tất cả.
Từ Châu Hiền thấy Thúc Uân đã đến liền không muốn ở lại làm gì.
Chỉ vô vị nói với Từ Khải: “Vốn định đến thăm chủ mẫu.
Không ngờ lại thành cớ sự này.
Xem ra nữ nhi đành cáo lui trước cho tiên nhân có chốn thanh tịnh trừ tà”.
Từ Khải phức tạp nhìn nàng, như thể muốn nói lại thôi.
Cuối cùng chỉ phất tay cho nàng đi đâu thì đi.
Từ Thi Hiền thấy Từ Khải dễ dãi bỏ qua Từ Châu Hiền như vậy thì vô cùng tức giận, lồng ngực phập phồng: “Phụ thân!! Nương làm gì có trúng phải tà ma gì!! Nữ nhi chắc chắn là thứ nữ này bày trò, cầu người tra xét!!”.
Từ Khải nghe xong lại không vui nói: “Liệu mồm miệng cẩn thận, không được vu khống Trữ phi đương triều.
Còn ngươi, lui khỏi Lưu Các viên, để chốn thanh tịnh để trừ tà cho nương ngươi!”.
Từ Thi Hiền vạn phần không phục, nhưng lại chỉ có thể cắn răng nghe theo.
Từ Châu Hiền lần cuối nhìn cục diện kia thì quay đầu ly khai.
Từ gia a? Sớm ngày tất loạn…!
…!
Chưa về đến Di Nhiên viên, hạ nhân đã hối hả chạy đến, quỳ thụp xuống thỉnh an nàng: “Trữ phi vạn an! Bẩm Trữ phi, có xe ngựa từ trong cung đến, hẳn là Trữ quân mang lễ vật đến cho người”.
Tập tục Đông Yên khá truy phủng quân quý, trước ngày xuất giá, để thể hiện thiện ý cùng phô trương bản lĩnh, tước quý thường thích đem lễ vật đến nhà phối ngẫu sắp cưới.
Mục đích để đối phương thấy mình đáng tin, đáng dựa dẫm thế nào.
Hoàng gia cũng không ngoại lệ, bất quá người “si ngốc” như Lâm Duẫn Nhi làm sao biết đi tặng lễ.
Vậy nên Lâm đế cố tình phân phó thêm Lâm Hinh Phúc hộ giá.
Từ Châu Hiền hay tin Lâm Duẫn Nhi thì khó giấu tiếu ý mềm nhẹ, nàng phất tay với tên gia đinh: “Ngươi lui xuống, không cần báo với lão gia, mình ta đón tiếp là được”.
Hắn ta liền lĩnh lệnh lui ngay.
Từ Châu Hiền diện vô biểu tình chỉnh lại y trang, tiến ra cổng đón tiếp long giá.
…!
Lúc Lâm Duẫn Nhi trông thấy nàng thì vô cùng vui vẻ, nhảy chân sáo đến.
Cười thấy răng không thấy mắt, thần bí nói: “Tỷ tỷ!! A…!bọn họ nói, nói…!ta sẽ thành hôn…!ưm, với tỷ!…”.
Từ Châu Hiền cười nhẹ nhàng: “Điện hạ, đúng là như vậy, sau này tiểu nữ sẽ là người của điện hạ”.
Lâm Duẫn Nhi tròn tròn mắt phượng, lại vui vẻ vỗ tay.
Nếu mọc thêm hai cái tai trên đầu, đích thị là tiểu bạch thỏ vô hại.
Lâm Hinh Phúc đứng bên cạnh lại không nhìn cảnh này vào mắt được.
Từ Châu Hiền thế nào lại ngu xuẩn như vậy?! Nàng năm lần bảy lượt tiếp cận, thứ nữ này đều không cho sắc mặt tốt.
Cuối cùng lại đâm đầu vào một hoàng tước bị si ngốc từ nhỏ?!! Dù thế nào, tôn nghiêm của nàng ta đều không cho phép bỏ qua!!
Vậy nên ngữ khí Lâm Hinh Phúc lại âm dương quái khí: “Đúng vậy, hoàng biểu muội.
Từ tam tiểu thư đây vốn dĩ là muội muội của thê tử tương lai.
Bây giờ cũng biến thành thê tử tương lai rồi”.
Lâm Hinh Phúc chính là đang chế nhạo.
Châm chọc Từ Châu Hiền tâm cơ thủ đoạn dám cướp cả tỷ phu tương lai.
Lâm Duẫn Nhi lại vờ như không hiểu, lệch đầu nhìn Lâm Hinh Phúc rồi lại nhìn Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền bị châm chọc lại không thẹn còn cười, như thể chẳng đáng.
Nàng nói: “Nếu tiểu nữ không thay nhị tỷ gả cho điện hạ, không phải thế nữ sẽ đau lòng tiểu tình nhân lắm hay sao?”.
Lâm Hinh Phúc không ngờ Từ Châu Hiền còn dám công khai trào phúng như vậy.
Lẽ nào nàng ta đã biết chuyện nàng cùng Từ Thi Hiền? Rốt cuộc nữ quân quý này, bản lĩnh bao nhiêu lớn đây?
Từ Châu Hiền vận chế phục quân quý lam sắc, đạm bạc mà quý khí, một thân cung cách sâm nghiêm.
Lâm Hinh Phúc không phục, thật sự không phục.
Kinh thành Đông Yên này, có quân quý nào không muốn trèo lên giường nàng? Vậy thì vì cái gì, nữ nhân trước mắt này lại không biết điều như thế? Nàng chính là xem trọng Từ Châu Hiền bản lĩnh cùng thông tuệ hơn người.
Nhưng cuối cùng, Lâm Hinh Phúc nàng lại không thu phục được đối phương.
Hôm nay còn phải giúp tên ngốc đem lễ vật đến hỏi cưới.
Đúng là thiên đại chê cười!!
Từ Châu Hiền dáng vẻ lại chẳng để tâm đến Lâm Hinh Phúc, nàng quay sang Lâm Duẫn Nhi.
Mềm nhẹ nói: “Tiểu nữ vừa ươm được một gốc đỗ quyên lam sắc, rất đẹp mắt.
Tiểu nữ dâng cho điện hạ, được không?”.
Với cây cỏ, Lâm Duẫn Nhi luôn sinh ra một loại đặc thù yêu thích.
Vậy nên liền gật đầu liên tục: “Ưm!…!Ưm!!”.
Lâm Hinh Phúc càng không thuận mắt.
Quân quý luôn tìm phối ngẫu cường đại, nàng có điểm nào không bằng kẻ ngốc, Từ Châu Hiền sao lại lựa chọn ngớ ngẩn như vậy.
Thế nên lạnh lùng cười nhạo: “Đúng là si nhân chỉ có thể lủi thủi ngắm hoa cỏ, sinh trong hoàng gia chỉ bằng thừa!”.
“Chát!!”
Tiếng tát tay vang lên chói tai…
_______________
Một thoáng lê hoa, lòng ai thật giả?.
Lâm Hinh Phúc đều là không thể tin cùng khiếp sợ. Mấp máy môi nhìn Từ Châu Hiền: “Làm càn?! Ngươi dám đánh ta?!”.
Từ Châu Hiền cảm nhận lòng bàn tay truyền đến từng trận bỏng rát, chính là do dùng quá khí lực. Nhưng nàng không đau, ngược lại còn vô cùng thư sướng.
Từ lúc trọng sinh nàng đã hận không thể bóp chết Lâm Hinh Phúc. Hôm nay có thể đánh nàng ta như vậy. Quả là khó nén hả hê.
Từ Châu Hiền bình thản kéo Lâm Duẫn Nhi ra sau mình, sóng lưng thẳng tắp. Đối diện với Lâm Hinh Phúc, thần sắc cũng không vi loạn.
Nàng lạnh giọng: “Làm sao lại không dám? Thế nữ, bản cung dù thế nào cũng sắp đặt chân vào hoàng gia, lễ nghĩa tôn ti cũng học được vài phần. Điện hạ vốn dĩ là Trữ quân đương triều, há để ngươi tùy tiện khinh khi như vậy? Hoặc là ngươi nghĩ, một thế nữ liền có thể cười nhạo Trữ quân Đông Yên quốc?”.
Lâm Hinh Phúc bị nói đến á khẩu, lửa giận xông lên đỉnh đầu. Bị một quân quý tát, tước quý nào cũng sẽ cảm thấy tôn nghiêm bị xâm phạm. Nhưng phát tác ngay tại Từ gia như vậy, quả thật không hay. Chỉ có thể gắt gao trừng Từ Châu Hiền, khí tức nguy hiểm mơ hồ tỏa ra.
Từ Châu Hiền chính là ra tay rất nặng, một bên má Lâm Hinh Phúc đều ửng đỏ cả lên.
Nàng lại không nhìn đến, bình thản nói với Lâm Duẫn Nhi: “Điện hạ đi đường mệt mỏi, trước đến viện tiểu nữ nghỉ chân một chút. Còn chuyện chuyển lễ vật này, cứ để hạ nhân làm là được rồi”.
Lời thật khéo, không phải Lâm Hinh Phúc cũng hộ giá đem lễ vật đến đây hay sao? Nói như vậy, chẳng khác đánh đồng nàng ta cũng là hạ nhân. Hoặc là, nhắc nhở Lâm Hinh Phúc. Dù nàng ta có giỏi giang đến đâu, vĩnh viễn đừng mong trèo lên đầu bề trên.
Lâm Hinh Phúc bị chọc giận đến lồng ngực phập phồng, xiết tay khanh khách nhìn bóng lưng hai nữ nhân đi xa. Mắt phượng ám trầm.
Hay lắm Từ Châu Hiền!! Ta không tin không chế ngự được một thanh chủy thủ như nàng!!!
Từ Châu Hiền lúc trước còn lo ngại thị phi mà không mang Lâm Duẫn Nhi vào viện tử mình. Nhưng bây giờ, các nàng đã danh chính ngôn thuận được ban hôn, có gì để cố kị.
Vậy nên nàng cứ vậy bình thản mang Lâm Duẫn Nhi về Di Nhiên viên. Trong viện, Bạch Thúy đang tưới nước cho vài chậu cây dưới hiên. Thấy các nàng liền quỳ xuống thỉnh an.
Từ Châu Hiền phất tay ý tứ miễn lễ, Lâm Duẫn Nhi một bộ ngốc nghếch theo chân nàng vào trong, thập phần vô hại. Từ Châu Hiền lại cầm lên một chậu đỗ quyên tươi tốt, nàng nâng trước mắt Lâm Duẫn Nhi, nhẹ giọng: “Điện hạ, người thấy sao?”.
Lâm Duẫn Nhi phượng mâu lòe lòe sáng, vui vẻ ôm chậu đỗ quyên đó vào lòng, cười đến thấy răng không thấy mắt: “Hoa… hoa, a… đẹp!”.
Đối với cây cỏ, Lâm Duẫn Nhi luôn sinh ra một cỗ đặc thù yêu thích. Không rõ là nàng giả ngốc mà yêu thích, hay thật sự là vậy.
Từ Châu Hiền cười khẽ, tiếu ý không sâu nhưng chân thật. Vừa lúc Bạch Thúy lại tri kỉ mang đến trà nước liền lui xuống. Dưới mái hiên liền chỉ còn hai người các nàng.
Lâm Duẫn Nhi nâng chậu đỗ quyên ngang tầm mắt thưởng thức. Phượng mâu nhanh chóng rút đi si ngốc, còn sót lại là thâm sâu không thấy đáy. Phải nói, phàm là xuất thân hoàng gia, kĩ năng diễn kịch không phải chỉ bình thường cao siêu.
Chỉ thấy nàng có vẻ tán thưởng nói: “Ngươi cũng rất có tài chiếu cố cây cỏ, cô còn nghĩ ngươi chỉ giỏi bày kế hại người thôi”.
Từ Châu Hiền bình thản cười: “Chỉ là chút chuyện giết thời gian, tiểu nữ đặt chút tâm tư, cây cỏ sẽ tươi tốt cả thôi”.
Lâm Duẫn Nhi lại có vẻ thích bộ dáng kiêu ngạo này của Từ Châu Hiền hơn. Tựa như một thanh chủy thủ tinh mỹ, dù nằm yên sát khí vẫn có thể lấy máu. Ngược lại, lúc Từ Châu Hiền nằm dưới thân nàng, hạ giọng lấy lòng, nàng lại vô thố không đỡ được.
Lâm Duẫn Nhi vuốt vuốt đóa đỗ quyên đang nở rộ, ngọc thủ thon dài, khớp xương rõ ràng, phá lệ đẹp mắt. Nàng nửa đùa nửa thật nói: “Lúc nãy ngươi ra tay không không nhẹ khí lực đâu. Nếu ngươi là tước quý, có phải đã đánh Lâm Hinh Phúc đến vỡ đầu đổ máu hay không đây?”.
Từ Châu Hiền cong môi, chăm chú nhìn Lâm Duẫn Nhi, một đôi đồng tử trơn bóng, hắc bạch phân minh. Nàng hồi đáp: “Là nàng ta không biết thân phận tôn ti, dĩ hạ phạm thượng là đáng đánh”.
Lâm Duẫn Nhi nhướn nhẹ mày phượng, tiếu ý không rõ ý vị. Nàng đặt chậu đỗ quyên xuống. Nắm lấy tay Từ Châu Hiền, chẳng tốn khí lực đã kéo được đối phương vào lòng. Nàng cầm bàn tay đã ửng đỏ của Từ Châu Hiền lên xem, thổi nhè nhẹ: “Đều đỏ hết lên, ái phi nhọc lòng vì cô rồi”.
Từ Châu Hiền cảm nhận được cỗ khí tức cường hãn đang vây lấy mình. Từng chút xâm chiếm, tuyến thể của nàng như ngửi thấy mùi ngon mà mơ hồ rục rịch. Nàng đè lại xao động trong người, nhẹ giọng: “Vì điện hạ, đây là tiểu nữ phải làm”.
Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, như trêu đùa Từ Châu Hiền nói: “Úc, xem ra cô có phúc khí, có thể thú được một thê tử không tồi. Còn đổi lại, suýt chút, cô chỉ có thể làm tỷ phu của ái phi, đều nhờ ái phi bản lĩnh cao siêu a”.
Từ Châu Hiền có điểm buồn cười, nàng thấp hơn Lâm Duẫn Nhi cả cái đầu, lúc bị ủng vào lòng chỉ thể cố ngước đầu để nhìn thấy dung mạo nhu nhã kia. Nàng nói: “Là tiểu nữ lớn mật, không quy củ dám đoạt cả trượng phu của tỷ tỷ, điện hạ không thấy vậy sao?”.
Lâm Duẫn Nhi vẫn thổi thổi tay cho Từ Châu Hiền. Môi mỏng khép mở, như than thở nói: “Thú Từ Thi Hiền? Úc, không phải là cho Lâm Hinh Phúc đội nón xanh hay sao?”.
Từ Châu Hiền cũng không kinh ngạc, Lâm Duẫn Nhi hẳn đều nắm hết mọi thứ trong bàn tay cả rồi. Thảo nào khó trách, đời trước Lâm Hinh Phúc chưa đánh đã bại dưới tay nàng ấy. Đôi lúc phẫn trư ăn hổ lại là nước cờ không tài nào đỡ được.
Chỉ thấy tiếu ý bên môi Châu Hiền chậm rãi nở rộ. Tựa như xuân phong phá băng, ôn nhu từ tốn. Dung mạo thanh tú lại nhiễm thần sắc dương quang ấm áp.
Lâm Duẫn Nhi nhìn mà ngẩn người, nàng chưa từng đặt nặng vẻ bề ngoài. Nhưng hôm nay nàng thật sự có cảm giác Từ Châu Hiền rất dễ nhìn, vô cùng dễ nhìn. Mà khí tức trên người đối phương cũng phi thường dễ ngửi, quả không phụ phẩm cấp cao từng gây náo động kinh thành.
Từ Châu Hiền mơ hồ cảm thấy không ổn. Khí tức trên người Lâm Duẫn Nhi càng lúc càng nồng đậm, như thể sắp xuyên thủng cơ thể nàng, xâm chiếm hết mọi thứ. Nàng vội đẩy Lâm Duẫn Nhi ra, chậm rãi nói: “Điện hạ, canh giờ không sớm nữa, người nên hồi cung, tránh làm kẻ khác nghi ngờ”.
Lâm Duẫn Nhi yết hầu nhấp khẽ, cuối cùng cũng buông Từ Châu Hiền ra. Thầm giận chính mình suýt thì mất khống chế. Nàng cầm theo chậu đỗ quyên, bước mấy bước khỏi hiên, lại quay đầu nhìn Từ Châu Hiền, nhàn nhạt nói: “Nhu thuận chờ phân phó của cô”.
Từ Châu Hiền mỉm cười, thong dong thi lễ: “Tiểu nữ minh bạch, cung tiễn điện hạ”.
Lâm Duẫn Nhi một mạch ly khai.
…
Lễ thành hôn của Trữ quân đương triều vốn là được đốc thúc, người ngoài nhìn vào cũng khó hiểu. Lúc trước thì trì hoãn, bây giờ làm sao lại không cho quân quý người ta cập kê đã rước vào cung?
Bất quá, chuyện này cũng không ai dám lớn tiếng nói tới lui, tránh chọc giận Lâm đế. Cũng tránh chọc giận Lệ phi vốn là tỷ tỷ của Trữ phi sắp tới.
Hoàng hậu sau chuyện hạ độc đã sớm khỏi từ lâu. Nhưng chẳng rõ làm sao vẫn luôn nằm giường bệnh. Duy chỉ có Từ Châu Hiền quá rõ, ả ta tính mưu nhiều năm, nhất quyết ngăn cản Lâm Duẫn Nhi nạp phi. Đột nhiên nàng lại lợi dụng vụ vu hại lần trước mà cứng rắn vào cung làm phi.
Ả ta là muốn vu hại nàng, cuối cùng còn bị nàng cắn ngược. Không phải sẽ giận đến đổ bệnh hay sao?
…
Rất nhanh lại đến ngày rằm tháng nhuận, kinh thành Đông Yên một mảnh tưng bừng đèn đuốc. Từ Châu Hiền hôm nay sẽ gả vào hoàng thất, một bước trở thành Trữ phi đương triều.
Ngẫm lại mà làm lòng người khiếp sợ. Từ một thứ nữ bị bỏ quên bên ngoài, không quyền không thế, đón từ cửa sau về nhà. Hiện tại lại từng bước đảo lộn Từ gia, nắm quyền sinh sát phủ thừa tướng, đem trả cả vật xử tử bản thân, cầu hôn trượng phu của tỷ tỷ mình… Từng bước một đều tâm cơ trùng trùng mà trèo lên nơi cao.
Vô thanh vô thức, một thứ nữ vốn bị đối xử như hạ nhân, lại biến thành nữ nhân buộc kẻ khác phải uốn gối cong lưng lấy lòng… Quả thật, nhìn lại mới thấy, quân quý như nàng, tâm cơ tuyệt không thấp, mà dã tâm cũng không phải lớn bình thường.
Đèn đuốc tưng bừng cả mười dặm…
Hỉ sắc kéo mười lối đi…
Giá y hồng thẫm họa cánh phượng…
Quay đầu, giai nhân đã lên kiệu hoa…
Hai lần hạ giá, chỉ mộng một đời bình an…
Quay đầu hoa rơi, tìm lại chốn an tường…
…
Từ Châu Hiền gả vào hoàng gia, đây đã là bước cờ lớn. Thay đổi toàn bộ thế cục trên bàn cờ, mọi quân cờ đều theo đó mà bị chấn động. Là giống với bước đi đời trước, nhưng lần này vạn sự đều đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từ giờ kẻ nắm mọi quyền sinh sát sẽ là nàng, còn lại chính là cá thịt chờ nàng chém giết…
…
Dằn vặt một ngày, vì Lâm Duẫn Nhi si ngốc, lễ nghi rườm rà đều bị cắt bỏ hơn nửa. Phí thời giờ khá lâu, Từ Châu Hiền mới đặt chân vào Đông cung.
Ở kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng danh chính ngôn thuận vào đây. Nhưng nếu tính cả hai kiếp, chẳng qua nàng đã quay về chốn cũ. Phải, đây chính là chốn cũ của nàng…
Qua khăn trùm đầu bằng vải the, nàng thu bài trí của Đông cung vào mắt. Tâm tình chậm rãi an ổn lại. Cuối cùng… nàng cũng đã quay lại…
…
Hoàng cung đèn đuốc sáng rực, khắp nơi một mảnh hồng sắc náo nhiệt. Bất quá, Lâm đế lại không định bày đại yến. Chỉ làm có lệ, cho quan viên dự yến qua ba tuần rượu liền vãn. Cũng thả Lâm Duẫn Nhi một sắc ngu ngơ về lại Đông cung.
Hoàng hậu vốn bệnh nặng thế nhưng cũng có mặt. Lúc tiễn Lâm Duẫn Nhi hồi Đông cung. Nàng ta lại phân phó theo nam quân quý đồng sử, cả hai đều mi mục thanh tú. Lấy cớ khai chi tán điệp mà bức Lâm Duẫn Nhi thu nhận.
Lâm Duẫn Nhi vốn giả ngốc, vậy nên chỉ có thể ngây ngốc tiếp nhận. Theo chân mama về Đông cung, vóc người thon gầy giấu trong hỉ bào đỏ rực, càng thêm hai phần yêu diễm. Khoảnh khắc nàng quay lưng ly khai, Vu hậu đều nhìn đến si ngốc. Tiếc rằng mỹ nhân chẳng quay đầu nhìn lại.
…
Lúc Lâm Duẫn Nhi tiến vào hỉ phòng đã là trống canh ba. Nàng vờ hàm hồ nghe theo chỉ thị của mama, dỡ khăn trùm đầu, uống rượu hợp cẩn, lại nghe mama lảm nhảm chúc tụng.
Bất quá, mama kia không giấu một tia khinh thường. Một tên ngốc cùng một quân quý chưa cập kê có thể làm gì. Đẩy vào cùng một phòng chẳng qua là chiếu tục lệ mà thôi.
Lúc khăn trùm đầu được dỡ xuống, dung mạo được chăm chút tỉ mỉ của Từ Châu Hiền hiển lộ. Nàng vốn không phải dung mạo thiên tiên. Bất quá lại mang theo một cỗ thanh mát ướt át, hôm nay đặc biệt trang dung tinh xảo càng thêm một phần kiều mị, tựa như liên hoa yêu diễm giấu trong băng dũng. Tựa câu nhân cũng tựa cấm dục.
Hai đồng sử theo chân Lâm Duẫn Nhi đã sớm đứng cạnh hỉ giường. Trông thấy Từ Châu Hiền không giấu khinh thường. Một ả thứ nữ dung mạo tầm thường mà thôi, sẽ chẳng làm khó được bọn họ.
Từ Châu Hiền sớm nhìn ra tồn tại của hai đồng sử kia, bất quá nàng lại không biểu tình gì, nét mặt hoàn mỹ không sứt mẻ. Sau khi lễ nghi đều làm xong, nàng lại bình thản ra lệnh: “Bản cung cùng điện hạ mệt mỏi, các ngươi đều lui xuống hết đi”.
Thị nhân nhìn nhau, khó nén sợ hãi. Vốn nghĩ vị Trữ phi xuất thân không tốt đẹp này chẳng có khí thế gì. Nhưng ngày đầu lại bình thản ra lệnh như vậy, nào giống dáng vẻ của kẻ dễ chèn ép. Đây chính là ra oai phủ đầu, tiên hạ thủ vi cường.
Bạch Hạ cùng Bạch Thúy là theo chân Từ Châu Hiền vào Đông cung. Biết Từ Châu Hiền đang muốn ra oai đầu phủ. Vậy nên liền hiểu ý phối hợp, Bạch Thúy tiến đến, lạnh giọng: “Không nghe thấy Trữ phi nói gì hay sao? Lui xuống!!”.
Thị nhân thầm nuốt nước bọt, đành nghe theo thối lui. Hai vị đồng sử lại không phục, tiếp tục đứng đó. Bọn hắn là do Vu hậu phái đến giám thị Từ Châu Hiền, nào có chuyện để đối phương ra oai phủ đầu như vậy.
Bất quá Bạch Hạ lại tiến đến, mô phỏng lại dáng vẻ thản nhiên của Từ Châu Hiền, nàng nói: “Hai người các ngươi theo ta để ta sắp xếp chỗ nghỉ, đừng ở đây quấy rầy điện hạ cùng Trữ phi”.
Mặt mày thị nhân lẫn đồng sử đều tái xanh, chủ tớ Từ thị vừa vào cửa đã thản nhiên xem Đông cung này chỗ của mình, là bậc nào cao ngạo đâu?