Như vậy, có thể đúc kết Ninh tiệp dư đố kị, muốn hãm hại Từ tam tiểu thư, cố tình giá họa cho nàng.
Bất quá, hắn ta tự hạ độc thì không thành công lắm, vậy nên lôi kéo cả Vu hậu vào cuộc.
Gây rối ren hậu cung, tội này khó tha, hắn cứ vậy bị kéo xuống.
Tước hết phẩm hàm, đày vào Sài Phục ty biếm làm thị nhân giặt giũ.
Hoặc cũng có thể, hắn ta cấu kết Vu hậu để kéo Từ Châu Hiền xuống nước.
Chuyện không thành, hắn liền bị đẩy ra làm tốt thí mạng.
Chuyện sẽ kết thúc như vậy sao? Đương nhiên không thể.
Từ Thi Vũ ngồi cạnh Phượng đế, thu thấy ám hiệu của Từ Châu Hiền.
Ả ta đắn đo một lúc mới êm ái nói: “Bệ hạ, thần thiếp đau lòng”.
Nghe mỹ nhân hô đau, Lâm đế liền quay sang, ủng nàng vào lòng, che chở hỏi: “Ái phi làm sao?”.
Từ Thi Vũ nũng nịu nói: “Từ Châu Hiền là muội muội của thiếp, lại bị vu oan suýt chết, thân làm tỷ tỷ như thiếp, làm sao chịu được đây a?”.
Lâm đế nghe xong liền cảm thấy rất thuận tai, lại nói: “Từ tam nha đầu quả thực bị hàm oan.
Nếu không phải có bản lĩnh dám minh oan, hẳn đã để oan sai.
Đúng là quân quý thiên cổ lần đầu mới thấy.
Từ tam nha đầu muốn trẫm bồi thường lại gì đây?”.
Từ Châu Hiền cười nhạt, chuyện sẽ nhanh kết thúc như vậy sao? Đương nhiên không!
Nàng nhìn bức mành phượng từ đầu chí cuối yên ắng, lại chuyển tầm mắt sang Lâm Duẫn Nhi đang làm tượng.
Tay phải vô thức vuốt vuốt viền áo tay trái.
Nàng vờ hút sâu ngụm khí liền quỳ xuống: “Tiểu nữ bị oan không dám kêu lớn.
Bất quá, tiểu nữ có một thỉnh cầu lớn mật, bệ hạ thứ tội, tiểu nữ mới dám nói!”.
Lâm đế hứng thú nhướn mày, dường như bị Từ Châu Hiền khơi dậy tò mò.
Phất tay liền nói: “Trẫm thứ ngươi vô tội, có gì cứ nói!”.
Từ Châu Hiền chỉ chờ có bao nhiêu đó.
Nàng rõ ràng nói: “Bẩm bệ hạ, hôn ước giữa Trữ quân cùng nhị tỷ tiểu nữ đã có từ nhiều năm.
Bất quá, gần nhất tiểu nữ lại biết nhị tỷ đã có người trong lòng.
Tiểu nữ không muốn thấy thân tỷ phải khó xử, tiểu nữ khẩn cầu bệ hạ ban hôn cho tiểu nữ cùng Trữ quân, sau này dù núi đao biển lửa, tiểu nữ cũng xin được bên cạnh chiếu cố cho điện hạ!!”.
Lời vừa dứt nhất tề sợ ngây người.
Một thứ nữ dám đem trả đồ xử tử đã đủ, nàng ta còn dám cầu ban hôn!! Ban hôn cùng trữ quân?!! Ban hôn với tỷ phu của mình?!! Quả là lớn gan cực điểm!!
Từ cổ chí kim, nào có quân quý nào lớn gan đến như vậy?! Dám trước mặt thánh thượng cầu ban hôn với tỷ phu tương lai?! Đây đúng là lần đầu mới có!! Quá lớn gan, quá bản lĩnh, làm người khiếp sợ, nhưng cũng có ngưỡng mộ!!
Yêu cầu của Từ Châu Hiền quả thật lớn gan cùng quá phận.
Thứ nhất, nàng là quân quý mà không biết rụt rè cầu ái với tước quý.
Thứ hai, người nàng cầu ban hôn lại là tỷ phu tương lai của nàng.
Thứ ba, nàng có đầu óc hay không mà đâm đầu vào một hoàng tước ngu si?
Tất cả đều bị Từ Châu Hiền làm sợ ngây người, không phát ra được âm thanh nào.
Nàng vẫn quỳ ở đó, vóc người tiêm nhược mà quật cường, phảng phất trời có sập xuống nàng vẫn có thể chống đỡ.
Cỗ ngạo khí từ xương tủy nhất thời bộc phát làm quần phương kinh hãi.
Nàng biết nàng đang như đi trên băng mỏng, chiếu tội quá phận nàng hoàn toàn có thể bị lôi xuống chém đầu.
Nhưng là…!nàng tin mình sẽ thành công, canh bạc này nàng nhất định phải thành công!! Như vậy mới có thể trèo lên Đông cung, mới có thể chứng minh với nàng ấy, nàng đủ năng lực!!
Lâm Duẫn Nhi cũng bị Từ Châu Hiền làm chấn kinh, ngắn ngủi liền hồi thần.
Một đôi đồng tử trơn bóng đang nhìn nàng, không rõ Lâm Duẫn Nhi có ảo giác hay không, nàng như nhìn thấy nhu tình trong đó.
Lâm đế nhíu chặt mày, lại không biểu tình quay sang Lâm Duẫn Nhi, âm dương quái khí hỏi: “Duẫn Nhi, ngươi thấy Từ tam nha đầu thế nào?”.
Lâm Duẫn Nhi liền bày ra vẻ mặt ngốc nghếch, hàm hồ nói: “Tỷ…!tỷ, a, rất tốt…”.
Điều làm nhân tâm kinh hãi tiếp theo chính là Lâm đế cư nhiên đồng ý!! Lâm đế không do dự liền lập chiếu ban hôn!! Lâm đế chấp nhận yêu cầu quá phận của Từ Châu Hiền!!
Từ Thi Vũ đều tròn mắt khó tin.
Mồm mở rộng mà không khép lại được.
Cuối cùng là bị Lâm đế lay tỉnh, gượng gạo đáp: “Hảo a, hảo a, tỷ muội cùng vào cung, thân càng thêm thân!!”.
Quân vô hí ngôn, Lâm đế viết xong chiếu chỉ liền hỏa tốc cho người truyền đến phủ Thừa tướng.
Đại khái sửa lại hôn kì năm xưa của tiên hoàng, cho muội thay tỷ gả vào Đông cung.
Vì Từ Châu Hiền chưa cập kê nên quyết định cứ thành hôn trước, còn viên phòng sẽ để chọn ngày tốt sau.
Từ Châu Hiền thật sâu khấu tạ: “Tạ long ân!!”.
Trong mắt nàng không biến động, bởi nàng đã sớm đoán ra kết quả rồi.
Lâm đế vẫn luôn cố kị thế lực Thừa tướng cùng Thượng thư, mà Từ Thi Hiền lại mang huyết thống cả hai cỗ thế lực này.
Nếu để Từ Thi Hiền gả cho Trữ quân, ai biết bọn họ có cấu kết nhau, lợi dụng Trữ quân ngu ngốc mà lật đổ giang sơn Lâm gia hay không?
Vậy nên một thứ nữ lớn mật như Từ Châu Hiền, ngược lại giúp hắn thuận lý thành chương dỡ bỏ mối nguy này.
Vì nàng là thứ nữ, trong tay không có thế lực, vậy nên sẽ chẳng cần cố kị.
Chiếu chỉ ban ra, lại nhấc lên một hồi sóng gió kinh người.
Nhiều năm về sau, sử quan Đông Yên chép lại: “Từ thị năm xưa to gan lớn mật, từng dám cầu ban hôn, mỗi bước tâm cơ trèo lên hậu vị.
Dù là độc hậu kinh hồn táng đảm của sử sách, nhưng Từ thị cũng khiến nhân gian lưu truyền giai thoại, ngưỡng vọng bản lĩnh hơn người…”.
…!
Từ Châu Hiền cũng không vội rời cung, nàng ở lại bồi Từ Thi Vũ.
Bình thản như thể hôm nay chẳng có biến động gì, như thể người vừa suýt chết không phải nàng, người vừa lớn mật cầu ban hôn cũng không phải nàng.
Tại tẩm cung Lệ phi.
Từ Thi Vũ dùng quạt tròn phe phẩy, như có như không chế nhạo, cao cao tại thượng nói: “Không ngờ ngươi còn có bậc này bản lĩnh, dám cầu ban hôn như vậy mà không chết, mạng ngươi thật sự lớn!”.
Từ Châu Hiền ngồi đối diện, lạnh nhạt nâng chén trà.
Bất quá trà nước ở đây lại pha quá kém, nàng không phẩm được, vậy nên đặt xuống.
Nàng nói: “Lệ phi chê cười, chút trò vặt này đều là nhờ hạ nhân trong viện tử mách bảo cho cả thôi”.
Mặt Từ Thi Vũ tức thì tái xanh, ngữ khí trong bông giấu kim của Từ Châu Hiền lại đang nhắc nhở ả.
Hạ nhân trong viện tử, không phải đang nhắc đến tên chẻ củi đáng chết kia hay sao?
Ả ta dằn mạnh chén trà xuống bàn, nhưng lại không phát tác với Từ Châu Hiền.
Ả biết, vĩnh viễn ả đều bị Từ Châu Hiền nắm trong tay mà sai sử.
Từ Châu Hiền lại rất hài lòng trước bộ dạng này của đối phương.
Nàng phất tay, Bạch Thúy liền tiến đến một bước, từ trong tay áo lấy ra túi hương dâng lên.
Từ Thi Vũ trông thấy túi hương thì có chút kích động, đáy mắt phát sáng.
Ả ta vội nhận lấy túi hương, hít hà nói: “Dù sao ta cũng phải công nhận, túi hương ngươi cho ta lúc nào cũng hiệu quả.
Đốt lên bệ hạ càng si mê, suốt ngày mê luyến chỗ ta.
Phi thường hiệu nghiệm”.
Từ Châu Hiền chỉ cười không đáp, nàng cảm giác canh giờ không còn sớm.
Từ tốn đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Sắc trời muộn, tiểu nữ xin phép cáo lui”.
Lời là hữu lễ, bất quá Từ Châu Hiền lại không thi lễ.
Cứ vậy từ trên cao nhìn xuống Từ Thi Vũ.
Nội tâm Từ Thi Vũ có chút run rẩy, Từ Châu Hiền cả đời này đều là kẻ thao túng ả.
Lại nghe Từ Châu Hiền nói tiếp: “Lệ phi, người nên nhớ kĩ, trong hoàng cung này người không có chỗ dựa.
Muốn tồn tại chỉ có thể bám víu vào bệ hạ.
Mà muốn bám víu vào bệ hạ, người chỉ có thể nghe theo ta”.
Từ Thi Vũ nghe xong đương nhiên không phục, nhưng không dám phản bác.
Đợi Từ Châu Hiền đi xa mới lầm bầm oán giận gì đó, cuối cùng giấu kĩ túi hương vào vạt áo như vật bảo mệnh.
…!
Ngồi trên xe ngựa rời cung.
Từ Châu Hiền lại kiềm không được mà cười lạnh.
Bài thuốc dưỡng nhan a…!Chính thứ này cũng hại nàng không ít thảm ở đời trước.
Từ Thi Hiền từng dùng cách này để vu hại nàng trước Lâm Hinh Phúc.
Kết quả nàng bị ghẻ lạnh, mà qua bảy ngày ả ta lại “nhân họa đắc phúc” trở nên càng mỹ lệ, Lâm Hinh Phúc càng mê mẩn.
Thật đủ mỉa mai, qua hai đời lại có vài chuyện không dời đổi, tỷ như trò ám hại này, chẳng qua người làm được thay đổi mà thôi.
Bất quá, kết quả đã khác, nàng mới không ngồi yên mặc cho kẻ khác chém giết…!
…!
“Xoảng…” Chén trà bị ném vỡ, vụn sứ văng tung tóe.
Lưu thị một bộ không thể tin, gặn hỏi lại nô tỳ truyền tin: “Ngươi nói sao? Tiện nhân kia không chết còn cầu ban hôn?!! Sao có thể?!!”.
Nô tỳ kia thấy Lưu thị tức giận thì kinh hoảng, quỳ thụp xuống, vội nói: “Bẩm chủ mẫu, thiên chân vạn xác, nô tỳ không dám nửa lời nói bậy!”.
Lưu thị là người cao ngạo, cao ngạo đến không đặt gì vào mắt.
Ả ta làm sao chấp nhận một thứ nữ dám dỡ bỏ hôn kì của nữ nhi ả ta.
Dù cho ả không ưng Trữ quân ngu xuẩn, cũng sẽ không chấp nhận thứ nữ trèo lên đầu.
Thấy nương thân tức giận, Từ Thi Hiền đứng bên cạnh liền khuyên nhủ: “Nương, đây cũng là ý không tồi.
Cứ để tiện nhân kia ngu xuẩn đâm đầu vào lối cụt.
Ả ta nghĩ làm Trữ phi sẽ thành phượng hoàng hay sao? Thật nực cười, hoàng vị làm sao giao cho tên ngốc đây?!”.
Nói đến đây trong mắt Từ Thi Hiền đã điên cuồng.
Ả ta giận vì Từ Châu Hiền chưa chết, nhưng cũng mong chờ tháng ngày sau này Từ Châu Hiền sống không bằng chết.
Chỉ cần đại nghiệp của Thế nữ thành công, giang sơn này sẽ đổi chủ.
Lúc đó dù Từ Châu Hiền là Trữ phi thì thế nào? Cũng chỉ là kiến hôi mà thôi!!
Lưu thị cũng hòa hoãn vài phần.
Ả ta mới không tin tên ngốc sẽ đăng cơ.
Sau khi Thế nữ thành công ổn định giang sơn, nữ nhi ả sẽ là hoàng hậu, đó mới là đúng chỗ.
Còn loại tiện nhân như Từ Châu Hiền, chính là ngu xuẩn đâm đầu tìm chết.
Tiện nhận Từ Châu Hiền nghĩ làm Trữ phi thì có thể làm hậu sao? Nằm mộng!! Chỉ có nữ nhi ả mới có tư cách cao quý đó!!
Bất quá, nội tâm Lưu thị lại có điểm bất an, như thể mọi chuyện sẽ không nghe theo quỹ đạo mà ả tính toán trước…!
…!
Từ Châu Hiền hồi phủ đã là đầu giờ dậu, thiên không ngả sắc mân côi, từng áng mây lững lờ kéo theo vệt nắng cuối trời.
Như thể vô tận.
Thập phần mỹ lệ.
Tại cổng Từ phủ, từ xa đã thấy tứ thiếu gia đứng chờ.
Hẳn là chờ nàng rồi.
Quả nhiên, nàng vừa xuống xe ngựa, hắn liền nói: “Phụ thân muốn gặp ngươi”.
Từ Châu Hiền cười nhạt, tỏ vẻ đã biết.
Giờ mới muốn gặp nàng sao? Chỉ là nàng không muốn gặp.
Bạch Thúy nhanh nhạy hiểu ý Từ Châu Hiền, tiến lên nói hộ: “Tứ thiếu gia chuyển cáo lại lão gia.
Trữ phi hiện tại mệt mỏi, không tiện vấn an, chuyện gì sáng hôm sau hẳn lại nói”.
Bạch Thúy ngữ khí không biểu lộ tâm tình, chỉ khi tại hai chữ “Trữ phi” lại như có như không nhấn mạnh.
Thành công làm sắc mặt tứ thiếu gia khó coi.
Từ Châu Hiền biết tên tước quý này không nói nhưng vẫn thầm coi thường thân phận con thứ của nàng.
Bất quá, thời thế đã khác, hắn còn chưa làm quan, nàng đã là Trữ phi.
Lý ra gặp nàng nên hành lễ, hắn không làm, Bạch Thúy là đang ý tứ nhắc nhở.
Tứ thiếu gia sắc mặt có điểm khó coi.
Từ Châu Hiền lại không để tâm, từng bước chậm rãi lướt qua hắn tiến vào đại môn.
Mọi thứ đều đã khác, nhất nhật thiên lý, một ngày đi được cả trăm dặm, hẳn là để chỉ Từ Châu Hiền.
Nàng từ một đứa con thứ, may mắn được đón về nhà.
Từng bước một, lấy lòng tổ mẫu, mưu tính chính phòng, nâng đỡ phi tần…!Từng bước một đều làm bệ đỡ cho nàng thành công đoạt quyền lực…!
Vô thanh vô thức, nàng đã nắm trong tay quyền sinh sát làm người người kinh hãi…!
Sắc chiều mân côi thẫm tựa huyết…!
Bước cờ, giai nhân đã khuynh quyền…!
Một thiên mệnh khúc một lần tấu..
Quay đầu há vẫn thấy phượng mâu?…!
…!
Nếu nói có thứ gọi là thời thế, Từ Châu Hiền tin thời thế đang thuận theo ý nàng.
Tin từ Thanh Xương thành truyền đến.
A Bộ chỉ gửi cho nàng một dòng trên phong thư: “Người đã tìm thấy”.
Từ Châu Hiền đem phong thư kia đốt tàn, khóe môi cong thành tiếu ý vô vị.
Hay lắm…!nàng chỉ chờ bao nhiêu đây, phủ Thừa tường cùng phủ Thượng thư…!đã đến lúc chặt đứt hai cỗ thế lực này…!
Lưu thị…!ngày tàn của ngươi đến rồi….
Trống canh hai vang lên, kinh thành đèn đuốc rực rỡ.
Tại phủ Thừa tướng, Di Nhiên viên. Từ Châu Hiền tắm rửa xong, lẳng lặng ngồi pha trà, ba ngàn tóc đen không vãn, xõa tung trên y phục đạm sắc. Động tác trên tay nàng chậm rãi mà nhã nhặn.
Bạch Hạ bận bịu trải đệm chăn, còn Bạch Thúy đốt thêm than sưởi ấm. Một mảnh yên ắng.
Bạch Thúy đem phi phong đến phủ thêm cho Châu Hiền, rồi mới mở toang cửa sổ thổi khí than ra ngoài, tránh làm ngạt trong phòng. Cửa vừa mở, hàn khí từ ngoài lại tràn vào, có chút ẩm ướt.
Châu Hiền nhấp ngụm trà, khép hờ mắt thưởng vị. Bạch Hạ trải xong đệm chăn quay người lại, “soạt” một tiếng thì chấn kinh. Hắc y nhân lạ lẫm đã từ ngoài phi vào trong đây. Nàng suýt thì cắn phải lưỡi, ngăn không kinh thét làm nhiễu động ra ngoài.
Bạch Thúy cũng bị dọa kinh hãi, bất quá thần sắc trấn định hơn Bạch Hạ. Không hét lớn lên, chỉ gắt gao đề phòng.
Người đến không rõ dung mạo, mũ bào trùm kín đầu, chỉ thấy mặt nạ bằng bạc che đi. Vóc người cao gầy, hắc bào phủ ngoài phát ra khí tràng vương giả, không giận mà uy. Đến, nhưng thần không biết quỷ không hay, không gây ra tiếng động, quả là thân thủ phi phàm.
Từ Châu Hiền lúc này mới chậm rãi rời trà kỉ, nhìn thấy hắc y nhân đeo mặt nạ cũng không biến động. Nàng phất tay, nhạt nhẽo nói: “Các ngươi lui xuống trước”.
Lời này đương nhiên là nói với Bạch Hạ cùng Bạch Thúy. Các nàng lập tức lĩnh lệnh, yên lặng thối lui, trước khi đi còn chu đáo đóng cửa lại. Chưa quá nửa chung trà, trong phòng chỉ còn Từ Châu Hiền cùng hắc y nhân kia.
Từ Châu Hiền thản nhiên hành lễ, phảng phất chuyện thiên kinh địa nghĩa: “Tiểu nữ thỉnh an điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an”.
Hắc y nhân nghe xong lại cười khẽ, tiếng cười thâm sâu không rõ ý tứ. Nàng chậm rãi tháo mũ bào cùng mặt nạ xuống, động tác đơn giản nhưng lại mang theo một cỗ ưu nhã quý khí.
Dung mạo hiển lộ, dung mạo thanh đạm như rượu. Không phải Lâm Duẫn Nhi, còn có thể là ai.
Nàng nhìn Từ Châu Hiền, mắt phượng sâu không thấy đáy: “Cô đã xem thường ngươi rồi, Từ tam tiểu thư. Úc, phải là Trữ phi đương triều mới đúng”.
Mấy chữ cuối ngữ khí nàng đã mang theo nghiền ngẫm, phảng phất dã thú ngắm trúng con mồi, yên lặng mà nguy hiểm.
Từ Châu Hiền thản nhiên cười nhạt, tay trái hơi kích động, vô thức vuốt vuốt viền áo tay phải. Động tác này lại bị Lâm Duẫn Nhi thu vào đáy mắt, khóe mắt thâm sâu thêm một phần. Kẻ có thể biết được thói quen của nàng, đến giờ cũng chỉ có Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền bước đến trà kỉ, chậm rì rì châm chén trà còn nóng. Nàng từ tốn nói: “Điện hạ hạ giá đột ngột, chỗ tiểu nữ lại không có gì quý giá, đành thỉnh điện hạ phẩm trà, mong điện hạ thứ tội”.
Lâm Duẫn Nhi cong môi, tựa tiếu phi tiếu. Trà kỉ vốn là bàn gỗ lê, được đặt trên nhuyễn tháp để Từ Châu Hiền tiện phẩm trà, cũng có thể nghỉ lưng. Vậy nên, Lâm Duẫn Nhi chẳng tốn khí lực đã chế trụ Từ Châu Hiền trên nhuyễn tháp. Một đôi phượng mâu sắc bén khóa chặt quân quý dưới thân. Hệt như dã thú vồ mồi, áp con mồi dưới thân mình.
Lâm Duẫn Nhi cười lạnh nói: “Bớt lời vô ích, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn gì? Hửm, Trữ phi?”.
Từ Châu Hiền thần sắc không vi hoảng. Đồng tử sâu không thấy đáy. Thậm chí đang bị ép dưới thân một hoàng tước, nàng cũng không thất thố. Chỉ êm ái nói: “Điện hạ, không phải tiểu nữ đã nói muốn phò trợ người hay sao?”.
Lâm Duẫn Nhi chống hai tay, trái phải giam lỏng Từ Châu Hiền. Hơi thở xâm lược đều tỏa ra nguy hiểm. Tựa như dã thú đã bắt trọn con mồi, chỉ cần ra chiêu cuối kết thúc. Đây là tính hiệu cuối cho cuộc đi săn tối nay, mày phượng nàng cong khẽ: “Hửm? Dã tâm của ngươi chỉ có chừng này?”.
Từ Châu Hiền ngược lại không thẹn mà còn mỉm cười. Một đôi đồng tử trơn bóng không thấy đáy, hắc bạch phân minh.
Nàng nói: “Điện hạ, dã tâm tiểu nữ tất nhiên không chỉ có vậy. Bất quá, dù thế nào người cũng không cần cố kị, tiểu nữ vĩnh viễn sẽ hầu cận, sẽ trung thành với người!”.
Đây cũng là Từ Châu Hiền từ đời trước phát thệ, chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định sẽ trả nợ cho nàng ấy… Đó đã biến thành chấp niệm cả hai kiếp…
Kiếp trước… Ta quá ngu xuẩn cũng quá ngây thơ… Tin tưởng đám người lòng lang dạ thú, dựa dẫm vào kẻ không thương ta thật lòng, phụ bạc lại người ta không nên phụ bạc… Kiếp này, ta tàn nhẫn như vậy, thâm độc như vậy, không chỉ muốn đòi lại ân oán của đời trước… mà ta còn muốn trả nợ cho nàng…
Ta nợ nàng rất nhiều, có lẽ mất cả đời cũng không thể trả hết, nhưng cái nợ này… ta lại không thể nói ra… Tựa như một lần quay đầu mới kịp nhận ra hoa đã rơi…
…
Lâm Duẫn Nhi chăm chú nhìn Từ Châu Hiền, như muốn nhìn thấu nàng. Cuối cùng lại nâng cằm Từ Châu Hiền lên, chóp mũi hai người mơ hồ chạm vào nhau. Hô hấp đều hòa làm một, từ tốn xâm chiếm. Ngữ khí nàng nửa đùa nửa thật: “Phải không? Ái phi, nàng sẽ trung thành với cô, hay sẽ giúp Thế nữ một tay lật đổ cô?”.
Từ Châu Hiền cười khổ, Lâm Duẫn Nhi đều sống trong âm mưu quá lâu. Đi một bước phải tính trước mười bước, nói một lời phải đắn đo hiềm nghi. Tất cả chỉ để tồn tại tới hôm nay.
Nàng ấy nghi ngờ nàng cũng dễ hiểu. Làm sao tin được một kẻ cứ cứng rắn chen vào nhân sinh của mình đây? Ai biết kẻ đó là tốt hay xấu, có đáng tin hay không?
Từ Châu Hiền nhìn thẳng vào phượng mâu sắc bén đối diện. Cằm nàng vẫn bị khóa chặt, nàng không sợ hãi cũng không thất thố. Chỉ nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, người vốn dĩ đã điều tra tiểu nữ cả rồi, cần gì phải nói những lời này?”.
Ngọc thủ đang nâng cằm Từ Châu Hiền không buông lỏng, ngược lại còn xiết chặt. Ngữ khí Lâm Duẫn Nhi nhiễm một tầng u ám: “Ngươi ngược lại biết quá nhiều về cô rồi”.
Từ chuyện Lâm Duẫn Nhi giả ngốc, nuôi dưỡng thế lực bên ngoài, tác phong hành sự… cho tới thói quen vặt vãnh hằng ngày. Nữ quân quý này đều nắm rõ trong tay. Nàng không quá thích cảm giác này, cảm giác mọi tính toán của nàng đều bị Từ Châu Hiền cứng rắn chen ngang. Không phải gây hại cho nàng, nhưng nàng không thích cảm giác bị một kẻ khác nhìn thấu như vậy.
Bản tính tước quý đã cao ngạo, lại thêm tính lãnh thổ quá mạnh, phàm là thứ không hợp mắt trong lãnh thổ, đều sẽ bị loại trừ. Lâm Duẫn Nhi chính là không quá thích Từ Châu Hiền chen vào nhân sinh của mình như vậy.
Từ Châu Hiền đương nhiên nhận ra tín hiệu nguy hiểm, nàng cũng hiểu khiêu khích nhẫn nại của một hoàng tước là ngu xuẩn thế nào. Nhưng nói ra loại chuyện trọng sinh hoang đường như vậy, ai có thể tin đây? Cả nàng còn không dám tin.
Từ Châu Hiền ngữ khí rất mềm nhẹ, có cầu khẩn nhưng cũng có bất đắc dĩ, nàng nói: “Điện hạ, người không thể cho tiểu nữ cơ hội, để chứng minh tiểu nữ có ích với người sao?”.
Ngắn ngủi nháy mắt, Lâm Duẫn Nhi thất thần. Dường như nàng không nghĩ đến Từ Châu Hiền sẽ đột ngột hạ giọng như vậy. Nhưng rất nhanh, nàng lại khôi phục dáng vẻ thâm sâu khôn lường. Nàng buông Từ Châu Hiền ra, đứng dậy, lãnh đạm sửa lại nếp nhăn trên hắc bào.
Từ Châu Hiền thầm thở phào, cũng chậm rãi đứng dậy ngay ngắn. Lâm Duẫn Nhi thật sâu nhìn nàng, cuối cùng để lại một câu: “Còn xem biểu hiện của ngươi”, liền ly khai.
Từ Châu Hiền đơn độc đứng đó, chẳng rõ nàng đang nghĩ gì. Chỉ nghe thấy tiếng thở dài của nàng mềm nhẹ phiêu lãng…
…
Từ Châu Hiền đã thành Trữ phi, tin này truyền ra, cả quý tộc Đông Yên cũng thập phần kinh hãi.
Một thứ nữ lại có thể làm chính phi. Đây là chuyện chưa từng thấy. Còn là dám cầu ban hôn với tỷ phu tương lai?! Huống hồ, sao lại đâm đầu vào một hoàng tước ngu xuẩn, nàng ta là thông minh hay nông cạn?
Nhất thời kinh thành lại nhấc lên một hồi nghị luận. Không rõ ngoài kia đồn đãi tốt xấu thế nào. Tóm lại thanh danh Từ Châu Hiền đã nên tiếng kinh vang lớn.
Bất quá, Từ Châu Hiền đối với những chuyện này chỉ một bộ bàng quan, diện vô biểu tình. Chỉ là, thái độ dè chừng của người Từ gia lại khiến nàng có điểm hứng thú.
Muốn tồn tại trong Từ gia này, chỉ khi có đủ cường đại mới có thể sống. Còn những kẻ càng thủ thường, càng dễ trở thành bàn đạp cho người khác mà thôi. Cũng như nàng đời trước, tin rằng chỉ cần không đắc tội ai sẽ sống tốt, quả thật ngu ngốc đến cực điểm.
Chiếu ban hôn ban ra đột ngột nhưng lại được đốc thúc, Lâm đế cho lễ bộ tính toán ngày lành gần nhất liền nạp phi cho Trữ quân. Vậy nên ngày thành hôn liền được định vào rằm tháng nhuận, là ngày đại cát.
Từ giờ đến ngày đó còn hai tháng có hơn. Từ Châu Hiền liền ở tại Từ gia học vài lễ nghi cùng phép tắc trong cung. Thập phần thư thả.
Ngắn ngủi chưa tròn năm, một thứ nữ như nàng lại gây lên biến động trùng trùng. Cuối cùng lại chuẩn bị lên kiệu hoa vào hoàng cung làm phi. Người khác nhìn vào cũng phải thầm than nàng quá tâm cơ thủ đoạn, bằng không một nha đầu quê mùa như nàng, làm sao may mắn đến như vậy?
…
Mấy ngày sau, tiết trời thanh thanh, Từ Châu Hiền cho một gánh hí kịch vào Từ phủ. Mượn cớ giải sầu mà lôi kéo hậu viện cùng xem hí.
Trong Từ gia hiện tại, vị thế Từ Châu Hiền là cao nhất, Từ Khải cũng phải nể nang mặt mũi nàng. Vậy nên giờ mùi ba khắc, cũng ở lại phủ cùng xem hí. Bất quá, Từ Thi Hiền lại lấy cớ có chuyện mà rời phủ từ sớm, chính phòng đến dự chỉ có Lưu thị cùng ngũ thiếu gia.
Từ Châu Hiền dáng vẻ nhạt nhẽo như thường. Từ Thi Hiền gấp gáp gặp nhân tình, nàng mới không hiếm lạ mà ngăn cản. Chẳng qua, ả ta đi như vậy, lại không xem được tuồng hí kịch đặc sắc hôm nay.
Gánh hí bày hí đài ở hoa viện hậu viện, hạ nhân sắp xếp bàn ghế còn mang đến cả trà nước. Lúc Từ Châu Hiền khoan thai đến chậm mọi thứ đều chu tất cả rồi. Người Từ gia đều đã đến đông đủ, chỉ đợi nàng đến mới khởi xướng mà thôi.
Mọi thứ tiếp đó tuần tự diễn ra, người Từ gia phân theo tôn ti mà ngồi. Chỉ là cạnh chủ vị của Từ Khải, lại kê thêm một ghế bành quý phi, cao hơn chủ mẫu một bậc. Chính là chỗ của Từ Châu Hiền, biểu trưng cho địa vị của nàng hiện tại.
Kịch xướng cũng coi như hấp dẫn. Hoa đán vẽ hoa dung rất khéo, mỗi cái nhăn mày đều làm người khác phải nhìn theo, rất thu hút. Trên dưới Từ gia đều xem đến quên cả giờ giấc.
Trái lại, người mở đầu xem xướng là Từ Châu Hiền, lại không mang tâm tư thưởng thức. Nàng chỉ ngồi đó nhìn chén trà lạnh trên tay. Bạch Thúy hộ sau lưng nàng cũng cúi thấp đầu thủ thường.
Quá nửa tuồng xướng. Đến đoạn vị tướng trong lời kể nhân gian trảm tên gian phu sau khi bắt gian tại giường. Vốn rất bình thường lại nghe tiếng thét lên chói tai.
Nhất tề tất cả đều kinh hoảng nhìn sang, kẻ thét lớn cư nhiên là Lưu thị. Ả ta như phát rồ mà trèo lên hí đài, hung hăng lao vào đào chính, kêu lên đinh tai: “Ngươi!! Chính ngươi!! Tiện nhân!! Tiện nhân!!!”.
Nói rồi ả ta liền bóp cổ đào chính kia, nhất thời tất cả đều ngẩn ra rồi nhanh chóng loạn lên. Từ Khải đập bàn đứng dậy, gầm nhẹ: “Thế này là thế nào?! Còn ra thể thống gì nữa?!!”.
Đại di nương là điển hình vui sướng khi kẻ khác gặp họa, bỏ đá xuống giếng nói: “Làm sao chủ mẫu lại như phát điên thế này? Còn không mau kéo chủ mẫu ra, đều sắp bóp chết người rồi!!”.
Hạ nhân lúc này mới kịp hoàn hồn, gấp gáp chạy lên hí đài lôi kéo Lưu thị ra. Gánh hí dường như bị dọa sợ mà vài kẻ kêu cứu mạng lên tục. Tràng cảnh đã rối còn thêm loạn, ai cũng khó nén thần sắc kinh hãi.
Từ Châu Hiền vẫn như trước ngồi ngay ngắn trên ghế quý phi. Vô vị thu cảnh rối loạn vào đáy mắt, khóe môi cong nhẹ.
Bạch Thúy đứng hầu sau nàng đã sớm không giấu được hả hê, nàng ta nhìn thấy Lưu thị như điên dại mà vạn phần thư sướng.
Không uổng công nàng ta nhẫn nại đến giờ này, cũng không uổng công bày kế này lâu đến vậy. Cuối cùng cũng đến ngày Lưu thị phải bị đẩy xuống dưới nước. Ả ta một đời hô phong hoán vũ, hại không ít người, từng hại đời Bạch Thúy thảm hại kinh hoàng. Cuối cùng cũng đến ngày ả ta phải trả giá.
Lưu thị bị hạ nhân tách khỏi đào chính, tay chân ả ta vẫn quơ quào cấu xé, tròng mắt đỏ ngầu, mồm liên tục thét lớn: “Tiện nhân!! Đi chết đi!! Biết rồi, ai cũng biết rồi!! Ta cho ngươi biết, dám cười nhạo ta, thượng thư phủ sẽ giết cả nhà ngươi!!”.
Từ Khải thật không nhìn nổi cảnh này, hung hăng quát Lưu thị: “Câm mồm!!”.
“Chát!!”
Lưu thị không những không nghe, còn thẳng tay tát Từ Khải!!
______
Hoan nghênh bắt lỗi type / chính tả