Tiết trời vào xuân luôn thuần thanh ấm áp, bất quá với phủ Thừa tướng bây giờ thì không phải vậy.
Từ sáng người trong cung đã tìm đến, tin tức này truyền khắp Từ phủ, phút chốc liền như nước lạnh tràn vào chảo nóng.
Từ Châu Hiền hay tin có người từ trong cung đến tìm, rất nhanh đoán ra năm phần.
Nàng nhịn không được mà cười lạnh, Trữ quân bị ám sát còn chưa thấy đám người này khẩn trương tra án, tróc nã thủ phạm đến như vậy.
Chẳng qua một quân quý nhà thị lang bị hạ độc, liền rầm rộ như thể vũ bão.
Đúng là Lâm Duẫn Nhi vốn bị ghẻ lạnh, cả khi bản thân có tính mệnh chi hiểm cũng chẳng ai lưu tâm.
Chả trách nàng ấy với ai cũng đề phòng, không tin ai đối tốt cùng mình.
Âu cũng là do hoàng cung lạnh lẽo này đưa đẩy mà ra cả.
Bạch Hạ vốn đang sửa sang lại mành treo trước hiên viện tử, từ xa đã trông thấy một đoàn người đông đúc tìm đến.
Dẫn đầu là một thái giám vận cung trang tử sắc, phẩm hàm hẳn rất cao.
Nàng sắc mặt tức thì ngưng trọng, lui vào trong cấp báo: “Tiểu thư, người đã đến”.
Từ Châu Hiền ngược lại thập phần thư thả, như lệ nấu nước pha trà, tiết tấu không biến động.
Nàng tùy tiện nói: “Đã biết”.
Bạch Hạ vốn còn chút khẩn trương, lại bị dáng vẻ bình thản này của Châu Hiền làm tiêu thất.
Nàng điều tiết hô hấp, lẳng lặng lui người về sau hầu cận chủ tử.
Vô luận thế nào nàng vẫn sinh ra tín nhiệm, Từ Châu Hiền sẽ không để thúc thủ chịu chết.
Chưa tới nửa khắc, từ ngoài viện tử đã ồn ào kéo vào.
Nguyên lai kẻ dẫn đường cho thái giám lại là Từ Thi Hiền.
Đoán chừng nàng ta đã đủ hả hê.
Quả nhiên, vừa vào cửa đã nghe nàng ta cười ôn nhu gọi: “Tam muội, có người trong cung đến tìm muội đây”.
Từ Châu Hiền cong môi cười lạnh, nàng ta rất biết châm chọc người khác nhỉ.
Nàng thản nhiên rót thêm chén trà, động tác không dao động.
Như thể chẳng có gì nghiêm trọng.
Ngữ khí nhàn nhạt: “Tạ nhị tỷ đã thông truyền”.
Từ Thi Hiền thầm chế nhạo, sắp chết đến nơi mà còn còn nhàn nhã pha trà.
Bất quá tâm tính vững vàng như ả tiện nhân này thật khó thấy, đã biết rõ mạng đang treo sợi tóc vậy mà còn thản nhiên như không.
Thái giám đến lần này đã hơn tứ tuần, sắc mặt lão luyện.
Hắn cũng không muốn nhiều lời, phất cây phất trần trên tay.
Thị nhân sau lưng liền bưng đến khay khổ phủ khăn đến, đặt ngay trước mắt Từ Châu Hiền.
Hắn ta the thé nói: “Từ tiểu thư là người thông minh, tự tiểu thư nên lựa chọn, đây là ân điển của nương nương cho người vì từng cứu giá Trữ quân”.
Chuyện cứu giá chỉ mới vừa đây, vào miệng hắn ta lại như đã nể ân tình nhiều năm.
Đúng là nhất nhật thiên lý.
Một ngày đi cả trăm dặm, mới vừa là người có công cứu giá, rất nhanh thì biến thành tội đồ.
Âu cũng chỉ có hoàng cung hiểm ác này làm được.
Từ Châu Hiền vẫn không biểu tình gì, nàng nâng chén trà lên khóe môi, nhấp từng ngụm nhỏ.
Động tác đơn giản mà nhã nhặn.
Tên thái giám kia lại có chút tán thưởng Từ Châu Hiền, quân quý vững vàng như thế này, đã lâu hắn không nhìn thấy lại.
Nếu sinh ra mệnh tốt một chút, không chừng còn có thể gầy dựng dã tâm, bất quá hiện tại rất nhanh thì hương tiêu ngọc vẫn.
Hắn ta phất tay một cái liền mở khăn trùm khay gỗ ra.
Thấy rõ bên trong là gì Từ Thi Hiền liền khoa trương kêu lớn.
Sau đó khóe môi ả ta liền nhiễm đầy cười lạnh, thập phần chế nhạo.
Trên khay ngay ngắn đặt một bình rượu gốm sứ, một thanh chủy thủ nạm ngọc cùng ba thước lụa trắng.
Ẩn ý ở đây là gì, khỏi nói cũng quá rõ.
Từ Châu Hiền dựng mưu ám hại hoàng hậu đương triều, cứ vậy bị phán án tử.
Từ Châu Hiền lại không thèm nhìn đến mấy thứ đó.
Nàng đặt lại chén trà xuống bàn, tiếu tấu vẫn chậm rãi từ tốn.
Hỏa lô đốt cháy tàn phân nửa, hương khí bốc lên từng đợt.
Lúc này nàng mới chậm rì rì đứng dậy, chỉ là động tác đơn giản nhưng lại vô thức làm tên thái giám lui lại một bước.
Nàng đứng chững chạc mà đoan trang, phảng phất một cỗ cung cách sâm nghiêm đã ăn vào xương tủy.
Lão thái giám lại lo sợ nàng thấy chết phát rồ nên thẳng giọng đe dọa: “Từ tiểu thư, lệnh trên khó kháng lại, người đừng làm khó lão nô”.
Từ Thi Hiền chỉ hận không ép Từ Châu Hiền chết ngay.
Vậy nên giả nhân giả nghĩa thuyết phục: “Tam muội…!tỷ cũng không ngờ chuyện đến cơ sự này…!muội, tỷ nhất định sẽ cầu phụ thân chủ trì tang sự cho muội…!muội không cần bận lòng”, nói đến đây ả ta đã sụt sùi nước mắt.
Từ Châu Hiền chỉ cười không đáp, lại trông thấy Bạch Thúy từ ngoài tiến vào, quy củ ôm theo một tráp gỗ tầm nửa thước vuông.
Nàng ta từ tốn thi lễ rồi đứng ra sau lưng Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền biết chuyện đã thành liền cười nhẹ, phất tay ra hiệu.
Bạch Hạ liền hiểu ý mang phi phong đến phủ thêm cho nàng.
Từ đầu chí cuối nàng không hề biểu lộ sợ hãi gì, không biến động cũng không thất lễ.
Như thể nàng mới là người nắm quyền chủ động trong mọi thứ.
Tất cả những gì đang diễn ra bất quá là những con cờ chuyển động.
Còn nàng mới kẻ đánh cờ, nắm mọi quyền sinh sát trong tay.
Lão thái giám thất thố hét lên: “To gan!! Đã là tội đồ, không lẽ ngươi không định quy án?!”.
Từ Châu Hiền lúc này mới hơi động khóe mắt, nhạt nhẽo lặp lại: “Tội đồ? Ta ngược lại còn chưa nhận được chiếu chỉ định tội của thánh thượng.
Không lẽ một lão thái giám như ngươi, quyền còn cao hơn bệ hạ?”.
Lão thái giám vô thức run rẩy, là vì sợ mà run rẩy.
Nữ nhân này thật sự quá lớn gan, nàng ta nghĩ bản thân còn giãy giụa được chăng? Hoàng hậu có ý xử tử nàng ta, thánh thượng không nói chính là ngầm đồng ý.
Nàng ta nghĩ ở đây lý lẽ thì cứu vãn được bao nhiêu? Quả thật lớn gan đến cực điểm!!
Từ Châu Hiền không chút biến động cầm lại khay gỗ, đặt lại vào tay lão thái giám.
Bình thản nói: “Mọi chuyện để ta vào cung rồi hẳn nói, ta không tin đế hậu chưa định tội rõ ràng mà phán tử”.
Một lời nói ra liền làm, Từ Châu Hiền cứ vậy bình thản mang theo lão thái giám cùng hai nha hoàn thiếp thân vào cung.
Từ Thi Hiền đều là không thể tin cùng khiếp sợ rồi.
Bị phán án tử mà trấn tĩnh như vậy, thậm chí một tiếng kêu khóc cũng không có, cứ thế vào cung kêu oan.
Bản lĩnh như vậy, trấn định như vậy, đổi lại là Từ Thi Hiền, ả ta sẽ chẳng bao giờ dám làm.
Nếu có, chính là chạy đến phủ thượng thư kêu khóc để người khác giúp đỡ cho.
…!
Tin Từ Châu Hiền mang theo “vật ân điển” vào lại cung, người đầu tiên hay tin là hoàng hậu.
Nàng ta vốn còn nằm trên giường bệnh mà không nén được kinh hãi.
Rốt cuộc ả thứ nữ này lá gan lớn đế thế nào?!
Cung tỳ hầu cận bên cạnh đều kinh hoảng, nàng ta tiến đến, ngưng trọng hỏi: “Nương nương, ta phải làm gì tiếp theo?”.
Vu hậu mơ hồ thấy bất an, nàng ta đã đánh đổi nhiều lắm mới bày ra kế để triệt để diệt trừ Từ Châu Hiền.
Tuyệt không để thứ nữ này vẫy vùng chống lại, nàng ta không bao giờ muốn nhìn thấy bên cạnh Lâm Duẫn Nhi có thêm một quân quý.
Tuyệt đối không được!!!
Chỉ nghe tiếng Vu hậu từ trong mành che truyền ra: “Cứ cho ả ta vào cung.
Ta muốn xem thứ nữ này giở được trò quỷ gì.
Còn ngươi, đi gọi hoàng thượng đến, nhất định phải gọi được người.
Cũng tìm cách đưa Duẫn Nhi đến đây”.
Thị tỳ lĩnh lệnh liền thoái lui.
Gọi hoàng thượng đến không khó, bất quá phải nhẫn nhịn thêm một cái Lệ phi theo chân.
Ngược lại muốn tìm Trữ quân “hiếu động” suốt ngày chạy loạn hoàng cung thì khó hơn nhiều.
Mất gần canh giờ, thị tỳ mới dẫn được Lâm Duẫn Nhi đến chỗ Vu hậu.
Lúc này hoàng thượng vẫn còn chưa tới.
Vu hậu suy yếu nằm giường bệnh, che mành tịnh dưỡng.
Nghe thấy Lâm Duẫn Nhi đến liền ôn nhu gọi: “Duẫn Nhi…”.
Lâm Duẫn Nhi lệch đầu qua một bên, ngây ngốc lại vô hại.
Như thể thắc mắc mẫu hậu mình vì cái gì lại chơi trốn tìm, núp sau mành vải như vậy?
Vu hậu cười yếu ớt, nàng nhẹ giọng: “Duẫn Nhi, mẫu hậu bệnh rất nặng, muốn Duẫn Nhi bồi mẫu hậu được không?”.
Lâm Duẫn Nhi tròn tròn mắt phượng, mất một lúc mới hiểu hết ý tứ của Vu hậu.
Nàng hưng chí nói: “Ưm…được…được…Duẫn Nhi, bồi mẫu hậu…”.
Vu hậu cười nhẹ, lại trầm trầm nói: “Duẫn Nhi có nhớ mẫu phi của mình không?”.
Lâm Duẫn Nhi không đáp, nàng lại đang bận bịu ăn vụn điểm tâm đặt trên bàn.
Vu hậu cách một lớp mành, thấy nàng ngốc như vậy liền mềm mại cười.
Sâu trong mắt một mảnh ám trầm,Vu hậu đương nhiên biết Lâm Duẫn Nhi là cái gai trong mắt Lâm Hinh Phúc.
Bất quá nếu một ngày Lâm Duẫn Nhi thành công lên ngôi, nàng ta liền trở thành Thái hậu.
Khi đó một hoàng đế ngốc, quyền lực đều vào tay nàng ta.
Phải nói, Lâm Duẫn Nhi sống tốt mới có lợi cho Vu hậu.
Nghĩ đến đây, Vu hậu càng nhiệt tình với Lâm Duẫn Nhi, cho gọi thị nhân mang thêm điểm tâm.
Một khắc sau mới nghe thấy tiếng quỳ lạy thỉnh an, đoán chừng Lâm đế cùng Lệ phi đã đến.
Mà Từ Châu Hiền lúc này cũng chân trước chân sau vào cung.
Lúc nàng xin yết kiến hoàng hậu, lại rất dễ dàng.
Đoán chừng đối phương cũng đang nghênh đợi nàng vào bẫy.
Chuyến đi này, nàng có thể sống, cũng có thể chết không toàn thây.
Bất quá Từ Châu Hiền không tin lão thiên gia nhanh vậy lại muốn mạng nàng.
Hơn cả nàng còn muốn chứng minh cho Lâm Duẫn Nhi thấy nàng đủ năng lực để phù nàng ấy đăng cơ.
Nàng tuyệt không thể cứ như vậy bị nghiền chết!!
…!
Lúc Từ Châu Hiền bình thản vào được tẩm cung hoàng hậu đã thấy bên trong tề tựu đủ đại nhân vật.
Duy nhất hoàng hậu thì giấu người sau bức mành lớn, đoán chừng đang “dưỡng bệnh” trên giường.
Hoàng thượng cùng Lệ phi ngồi cùng trà kỉ, còn đang vui vẻ trêu ghẹo nhau, không khí thập phần ám muội.
Ngược lại Lâm Duẫn Nhi ngồi đối diện vẫn còn nhai điểm tâm đến tận hứng.
Từ Châu Hiền mang theo hai nô tỳ thiếp thân chậm rãi tiến vào, lão thái giám ngược lại phải bưng theo khay gỗ, cước bộ phù phiếm theo chân các nàng.
Hắn là phụng lệnh Vu hậu hành sự, chuyện không thành mà còn bị Từ Châu Hiền kinh nhiễu thế này, nương nương có trách phạt lên đầu hắn không đây?
Từ Châu Hiền không mặn nhạt quỳ xuống hành lễ, chỉnh tề một lượt thỉnh an toàn bộ đại nhân vật.
Vẻ mặt nàng vẫn nhạt nhẽo vô vị, sóng lưng thẳng tắp như trúc.
Mất một lúc Lâm đế mới phân cho nàng ánh mắt.
Hắn cũng không cho nàng miễn lễ, lạnh nhạt nói: “Từ Châu Hiền, ngươi có biết tội của mình?”.
Một lời đơn giản mà uy áp tràn ra tứ phía, nhắc nhở Từ Châu Hiền nhớ rõ nàng đang đối đầu với ai.
Hắn chính thiên tử Đông Yên, là hoàng tước đứng đầu thiên hạ.
Nghịch ý hắn là nghịch ý cả thiên hạ!!
Từ Châu Hiền nâng hai tay thành thủ hình chữ nhất đặt ngang mi mắt, tư thái kính cẩn nhưng không khuất phục.
Nàng từng chữ một rõ ràng: “Hồi bệ hạ, tiểu nữ đến giờ vẫn chưa rõ bản thân đã phạm tội gì, cầu bệ hạ cho một lời công đạo!”.
Lời này vừa dứt, toàn chính điện liền ngưng trọng, cả tiếng hút khí lạnh cũng phá lệ rõ ràng.
Không sợ hãi, không kêu khóc, cũng không rườm rà vòng vo.
Một lời của Từ Châu Hiền cứ vậy thẳng thừng.
Trực tiếp nói rõ bản thân không rõ chuyện gì đã xảy ra, mà là bị chính đế hậu hàm oan.
Thắng thắn như vậy, khảng khái như vậy, ngược lại khiến người khác kinh hãi vô cùng.
Nữ quân quý này là gan quá lớn, hay cơ bản không biết sợ?! Dám xích lõa tuyên chiến cùng hoàng uy, nàng ta ngại mệnh mình quá dài hay sao?!
Lâm Duẫn Nhi tại góc khuất, sâu kín nhìn Từ Châu Hiền.
Sâu trong phượng mâu dâng lên một tia thưởng thức rồi biến mất.
Nếu nữ nhân này hôm nay có thể sống sót trở ra.
E là thiên cổ Đông Yên lần đầu mới thấy, dám bác bỏ định tội từ hoàng thượng, không phải kẻ nào cũng lớn mật đến như vậy.
Lâm đế nheo mắt nhìn Từ Châu Hiền, ý tứ đã mang theo một tia nguy hiểm.
Đổi lại Từ Châu Hiền vẫn như trước thản nhiên, một đôi đồng tử trơn bóng không thấy đáy.
Tựa như một tấm gương đồng cổ kính, dù xảy ra chuyện gì nàng cũng phẳng lặng phản chiếu lại mà không biến động.
Từ Thi Vũ nép vào người Lâm đế, thật lâu không hoàn hồn lại được.
Từ Châu Hiền này…!quả thật bản lĩnh không phải lớn bình thường.
Làm quân quý mà dám đứng trước long nhan bác bỏ như vậy…!Nàng ta cũng không có lá gan đó…!
….
Còn chưa để chính điện hoàn hồn, đã nghe thấy thị nhân thông truyền Ninh tiệp dư cầu kiến vào thăm hoàng hậu. Lâm đế nhíu mày nhưng cũng cho vào.
Từ Châu Hiền nghe thấy hắn ta đã đến thì cong khóe môi, nàng còn lo hắn không đến. Nếu hắn không đến làm sao có con tốt thí mạng đây?
Nửa chung trà, Ninh tiệp dư tiến vào, hắn ta phúc thân hành lễ hết người trong chính điện. Xong, lại vờ như giật mình lúc trông thấy Từ Châu Hiền. Hắn ta nửa tức giận, nửa kinh ngạc nói: “Thứ nữ này làm sao lại ở đây? Ả ta hại hoàng hậu nương nương như vậy còn chưa đủ hay sao?”.
Từ Châu Hiền đáy mắt phát lạnh, sóng lưng vẫn thẳng tắp. Nàng bình thản đáp: “Ninh tiệp dư thỉnh ăn nói cẩn trọng, vu hại như vậy, tiểu nữ không dám nhận”.
Ninh tiệp dư đại khái lần đầu bị đánh vào mặt mũi, tấm dung nhan trắng trẻo đều trướng đỏ. Tức giận định giáo huấn thì lại nghe Lâm đế nói: “Thứ nữ nhà ngươi tự nhận vô tội? Chứng cứ rành rành còn muốn chối cãi hay sao?”.
Từ Châu Hiền nâng tay ngang mi mắt, nàng không cao ngạo cũng không siểm nịnh: “Hồi bệ hạ, tiểu nữ thật sự chẳng có lý do gì để ám hại hoàng hậu. Huống hồ vào ngày giỗ Vân phi, tiểu nữ còn không biết trước bản thân sẽ được vào cung. Tất cả đều không chủ đích, tiểu nữ làm sao có lá gan chuẩn bị ám hại hoàng hậu?”.
Tức thì một nha hoàn thiếp thân của hoàng hậu lại lớn giọng phản bác: “Ngươi còn dám lẻo mép?! Ngày ngươi cứu giá Trữ quân, nương nương cho mời ngươi đến nhưng vì mệt mà không ban thưởng. Thứ nữ hẹp hòi nhà người chắc chắn đã ghi hận nương nương mới giở trò tiểu nhân như vậy!!”.
Từ Châu Hiền thật muốn cười, một cái cớ như vậy mà cũng lôi ra được, đủ châm chọc. Nàng như bỏ ngoài tai lời kia, chăm chú nhìn Lâm đế, là quỳ nhưng cũng không hề thấp hèn, trong mắt sắc lạnh tương hướng.
Bạch Hạ quỳ sau lưng Từ Châu Hiền, tại góc khuất nàng lại bày ra một thủ thế. Từ Thi Vũ vốn ngồi cạnh Lâm đế liền thu vào đáy mắt. Tức thì ả ta có chút không cam lòng nghiến răng. Ả ta vẫn hi vọng Vu hậu lẫn Từ Châu Hiền hôm nay đều cùng ôm nhau chết. Như vậy tháng ngày của ả ta sau này mới thoải mái.
Bất quá, Từ Thi Vũ vẫn cần Từ Châu Hiền bày mưu cho. Vào cung không lâu nhưng ả ta học được đạo lý, không có chỗ dựa thì là chết. Phủ Thừa tướng đã bỏ mặc ả, nếu không có Từ Châu Hiền bày mưu bám được Lâm đế, ả coi như xong.
Vậy nên Từ Thi Vũ liền ngả người vào lòng Lâm đế, một tấm dung nhan lả lơi mị hoặc, nói: “Bệ hạ, cần gì phải thượng hỏa như vậy a? Từ tiểu thư dù sao cũng là muội muội thần thiếp, người có thể để nàng minh oan một lần không a? Như vậy, dù có định tội người khác cũng không cho chuyện này có ẩn tình!”.
Lâm đế đều mê mệt Từ Thi Vũ, lời mỹ nhân vừa nói liền vô cùng thuận tai. Hắn ta liền phất tay áo: “Coi như nể mặt ái phi trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi tự mình biện giải. Nếu không làm rõ được, chiếu thêm tội kinh nhiễu thánh giá, ngươi phải xử án lăng trì!”.
Nói vừa xong, chính điện liền sợ đến ngây người. Hoàng hậu giấu người sau mành không nén được hả hê, Ninh tiệp dư thì che môi cười lạnh. Lâm Duẫn Nhi vốn giả ngốc cũng có điểm kinh ngạc rồi biến mất.
Bất quá Từ Châu Hiền lại cảm thấy rất hài lòng. Đây mới là thứ nàng muốn, Lâm đế ở đây tra án, lại thêm một Từ Thi Vũ thổi gió bên tai, quyền thượng phong đã cầm chắc trong tay nàng.
Chỉ thấy nàng lạy tạ thánh ân rồi lại nói: “Tiểu nữ thỉnh hoàng hậu nương nương cho xem xét bệnh tình. Tiểu nữ muốn tìm ra kẻ đã ám hại nương, thỉnh mạo phạm!”.
Vu hậu không quá thích khẩu khí của Từ Châu Hiền. Rõ ràng là trong bông giấu kim, như thể tiện nhân này đã sớm đoán ra nàng ta không trúng độc, nên mới dùng “bệnh tình” để hình dung. Bất quá nàng muốn xem Từ Châu Hiền giãy giụa được bao lâu, vậy nên hừ nhẹ đáp ứng.
Thị tỳ tiến đến, vén một bên mành phượng ra, cẩn dực vén tay áo để lộ một bên cánh tay Vu hậu.
Tay áo vừa vén rõ liền thập phần kinh hãi, cánh tay kia nào có chỗ da thịt nào lành lặn. Từng mảng ố đen đọng lại ngoằn ngoèo, còn bốc mùi tanh tưởi. Rõ ràng da thịt mịn màng lại như bị nhúng phải mực đen mà nhiễm bẩn.
Từ Thi Vũ kinh hô nép vào lòng Lâm đế, Lâm đế cũng có chút ghét bỏ không nhìn đến. Trái lại, Ninh tiệp dư đứng cạnh Từ Châu Hiền lại khá trấn định, không biểu tình quá nhiều.
Từ Châu Hiền thu hết tràng cảnh trên điện vào đáy mắt, tay phải vô thức vuốt vuốt viền áo bên trái. Nàng kích động, thật sự rất kích động. Nước cờ hung hiểm hôm nay, nếu thành công, nàng có thể gần Lâm Duẫn Nhi hơn rồi.
Thị tỳ kia cảm thấy đã đủ liền đặt tay Vu hậu lại, hếch mũi nhìn Từ Châu Hiền: “Làm sao? Nương nương bị ngươi hại như vậy, ngươi còn gì để nói?”.
Chính điện trầm mặc, không tiếng đáp lại. Cứ tưởng Từ Châu Hiền đã khoanh tay chịu trói, nào ngờ nàng lại cười rộ lên, tựa như chuông bạc trong gió xuân, nàng nói: “Tiểu nữ đoán không sai, nương nương làm gì có trúng độc”.
Thái y hầu trực ngồi một bên, vốn định chỉ yên lặng, nghe xong lại lặp tức ra mặt: “To gan!! Một thứ nữ như ngươi biết gì mà dám xuất khẩu cuồng ngôn?!”.
Từ Châu Hiền thu lại tiếu ý chưa tan, một đôi đồng tử trơn bóng không thấy đáy, nàng nói: “Tiểu nữ có thể không biết nhiều về y thuật. Bất quá, “bệnh tình” nương nương mắc phải, tiểu nữ lại có cách trị”.
Từ Châu Hiền dứt lời chính điện đều là không thể tin cùng nghi hoặc.
Lâm Duẫn Nhi chậm rì rì cắn thêm một góc điểm tâm. Phượng mâu dừng lại ở chỗ Từ Châu Hiền một lúc lâu. Chỉ thấy môi mỏng khẽ cong, nàng thật sự hiếu kì, hôm nay Từ Châu Hiền sẽ sống hay chết đây?
Chỉ thấy Bạch Thúy tiến đến, ôm tráp gỗ đến trước mặt Châu Hiền, tráp gỗ khá đơn sơ, chỉ tầm nửa thước vuông.
Từ Châu Hiền từ tốn chỉnh tráp gỗ ngay ngắn, từ tốn nói: “Bẩm bệ hạ, tiểu nữ vốn lưu lạc nhân gian nhiều năm. Không cao siêu hiểu biết nhưng lại biết vài thứ khá thú vị.
Tỷ như trong giới thương nhân giàu có thường săn lùng một loại ong. Loại ong này khá hiền lành, sẽ không tấn công ai, kể cả khi có người lấy mật từ tổ của chúng…”.
Chậm một chút, trông thấy mọi ánh mắt đều thu về mình, Từ Châu Hiền mới bình thản tiếp lời: “Điều kì lạ ở đây, là chúng không phân biệt được mùi hương từ mật của mình. Vì vậy chúng không xác định được ai lấy mật mà tấn công.
Bất quá, nếu dùng mật ong của nó phối với dược liệu khác, chúng lại nhận ra mùi mật của mình, rồi sẽ tấn công “thứ” đã lấy mật ngay! Đó là lý do vì sao chúng được gọi là ong loạn hương”.
Nói đến đây, Từ Châu Hiền lại cứ vậy mở tráp gỗ ra, bên trong cư nhiên là một tổ ong xù xì. Được giải thoát lũ ong này lập tức tràn ra khắp điện. Tiếng kinh hô truyền đến. Còn có cả tiếng hộ giá, tất cả đều sợ đến ngây người rồi!!
Từ Châu Hiền thần sắc nhạt nhẽo, nàng chậm rãi nói: “Bệ hạ không cần lo lắng, loại ong này vốn nhỏ bé vô cùng, không có tính sát thương, sẽ không gây hại bao nhiêu. Chẳng qua, chúng bay ra là để “đòi” lại mật mà thôi”.
Lúc này Lâm đế mới trấn định nhìn kĩ, đoàn ong cư nhiên bay đến bám lại trên mành phượng. Vo ve như thể muốn bay vào trong. Điều này chứng minh, sau bức mành, chính xác hơn là trên người Vu hậu đã dùng mật ong loạn hương cùng dược liệu. Loại ong này mới nhận ra mà tìm đến như vậy.
Chợt tiếng hét vang lên chói tai, cư nhiên Ninh tiệp dư cũng bị đám ong vây kín. Hắn ta lần đầu tiên gặp phải cảnh như vậy, giận thét lên: “Tiện nhân!! Ngươi còn muốn ám hại bản cung?! Dám thả ong lung tung như vậy… Ngươi, ngươi, ngươi muốn ong đốt chết hoàng hậu luôn hay sao?”.
Ong Châu Hiền thả ta đúng rất nhiều, nhưng chúng lại không làm hại gì. Chỉ gắt gao vây kín hai chỗ, một là giường bệnh Vu hậu, hai là Ninh tiệp dư.
Từ Châu Hiền cười như thể chẳng đáng, lúc này nàng mới chậm rãi đứng dậy, ngữ khí nhạt nhẽo: “Tiệp dư, tiểu nữ đã nói ong này không hề gây sát thương, chúng chẳng qua thích bám dính chút thôi. Bất quá… tiểu nữ đành mạo phạm tiệp dư!”.
Ninh tiệp dư còn chưa biết chuyện gì, Từ Châu Hiền đã nhanh gọn bắt được tay hắn. Sét đánh không kịp bưng tai xé ống tay áo hắn xuống. Vải lụa hoàng cung vốn mỏng như cánh ve, rất dễ dàng bị lôi rách một mảng lớn, để lộ da thịt bên trong.
Lần này đến lượt Lâm đế khiếp sợ, trên da thịt trắng trẻo của Ninh tiệp dư cư nhiên cũng có vài mảng đen ố giống hệt trên người Vu hậu. Thậm chí cả màu sắc cũng y như đúc, bất quá là ít hơn một chút.
Ninh tiệp dư như bị đạp phải đuôi mà giãy lên, hất tay Châu Hiền ra, cả giận rống: “Hỗn xược!!”.
Từ Châu Hiền đáp lại chỉ nhẹ cong môi, đắc thắng bình thản.
Nàng lần nữa quỳ xuống, cao giọng nói: “Bẩm bệ hạ, người cũng thấy trên người Ninh tiệp dư có vết tích như nương nương. Ngày giỗ Vân phi, Ninh tiệp dư cơ bản không có mặt, cũng không uống trà tiểu nữ đã dâng, vậy vì sao cũng có dấu vết này? Chứng tỏ, chén trà tiểu nữ dâng cho nương nương cơ bản không có độc, nương nương không vì nó mà trúng độc!! Thỉnh bệ hạ nói một lời công đạo!!”.
Lâm đế nhíu chặt mày, nghĩ ngợi rất lâu. Ninh tiệp dư thầm kêu không ổn, tuyệt không để thứ nữ phá hỏng mọi thứ. Hắn liền hét lên: “Chính ngươi!! Lúc ngoài điện hôm đó, ngươi có đứng nói vài lời cùng ta!! Chắc chắn ngươi đã hạ độc ta lúc đó, cùng loại độc với nương nương!!”.
Từ Châu Hiền gợn khóe môi, không mặn nhạt hỏi lại: “Nếu là vậy, tiệp dư làm sao không sớm cấp báo lên thánh thượng? Để tới ngày hôm nay mới nói?”.
Chuyện này đã biến thành cố gán ghép tội danh cho Từ Châu Hiền. Nghe đằng nào cũng quá cưỡng ép. Nếu Ninh tiếp dư trúng độc mấy hôm nay, triệu chứng giống hoàng hậu. Làm sao không báo lên?
Lâm đế đương nhiên nhìn ra khả nghi, hắn phất tay: “Từ tam nha đầu trước tiên đứng dậy”.
Từ Thi Vũ bên cạnh rất thức thời thổi gió: “Thế này là thế nào? Các người lại đang đổi trắng thay đen, cố tình vu khống muội muội bản cung hay sao?”.
Từ Châu Hiền đứng dậy, Bạch Hạ cùng Bạch Thúy cũng theo nàng đứng dậy. Nàng nhẹ nhàng nói: “Bẩm thánh thượng, tiểu nữ còn biết rõ những dấu vết này là từ đâu ra”.
Lâm đế hứng thú nói: “Làm sao?”.
Từ Châu Hiền khảng khái nói: “Hồi bệ hạ, tiểu nữ từng nói, trong nhân gian thương nhân giàu có thường tìm kiếm ong loạn hương. Chính là vì mật của nó là dược liệu quý trong một bài thuốc dưỡng nhan. Đại loại là phối cùng bạch diên, bồ hóng, đất sét đỏ, nhau thai mới sinh, cùng mật ong loạn hương, thêm vài dược liệu khác.
Quân quý sẽ dùng nó đắp lên người, khoảng ba bốn ngày, da dẻ sẽ nổi nấm đen và bốc mùi, như bệnh nan y. Nhưng đến ngày thứ bảy, nó sẽ biến mất khi tắm rửa, da dẻ của quân quý sẽ như được thanh tẩy mà trắng trẻo vô cùng. Thậm chí khả năng phát tán tin tức tố cũng mở rộng. Đây quả là bài thuốc quý, bất quá dược liệu lại vô cùng đắc đỏ, nên mới không phổ biến”.
Từ Châu Hiền vừa nói xong, Lâm đế cùng Từ Thi Vũ đều tròn mắt. Bọn hắn ở chốn hoàng tộc quá lâu, những cách thức dưỡng nhan dân dã này, đúng là lần đầu mới biết. Không ngờ còn có loại chuyện như vậy.
Ninh tiệp dư thật muốn bóp chết Từ Châu Hiền, bất quá lời tiếp theo của nàng còn khiến hắn giận đến suýt ngất.
“Bất quá, bài thuốc này cũng có khiếm khuyết. Dùng nó thì da dẻ sẽ rất trắng trẻo, nhưng lại phải dùng thường xuyên. Bỏ dở giữa chừng thì da thịt quân quý sẽ bị ảm đạm ngay, thậm chí còn nhanh lão hóa hơn lúc trước. Với tình trạng của nương nương, hẳn là dùng lần đầu, nhưng dược liệu nhiều như vậy, rất có thể gây ra dị ứng, hại nhiều hơn lợi”.
Lâm đế gật gù, mơ hồ hiểu ra. Thật đáng xấu hổ, quân quý trong cung dưỡng nhan không biết thì thôi, còn tùy tiện đổ lỗi cho người bên ngoài. Thị nữ thiếp thân của hoàng hậu biết chuyện đã không thành. Tức thì quỳ xuống:
“Bẩm bệ hạ, nô tỳ nhớ rồi. Mấy ngày trước Ninh tiệp dư dâng một túi hương liệu, nói có thể an thần. Nương nương mới dùng nó tắm rửa. Nào ngờ!! Nhất định là Ninh tiệp dư muốn hại Từ tiểu thư nên mới kéo nương nương vào! Nương nương vốn dĩ chưa từng dùng thuốc dưỡng nhan!!”.
…