[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 24: Bái Phỏng



Chủ mẫu đổ bệnh, theo lý là chuyện lớn, thế nhưng Từ Khải vẫn bàng quan, thế nên Từ gia liền không xem trọng.

Đại di nương được thêm một phen bỏ đá xuống giếng.

Từ Thi Âm đâu thể ngồi yên cam chịu như vậy, thế nên liền tìm cách thông tri ra bên ngoài.

Hai ngày sau, Từ phủ liền hay tin Trữ quân cùng Thế nữ đương triều đến bái phỏng.

Lâm Hinh Phúc tự khắc là vì mỹ nhân mà đến, còn Lâm Duẫn Nhi bất quá là theo chân hoàng biểu tỷ “thân thiết” của mình mà đến.

Từ Khải sớm đã xuất môn, chính phòng lại đang bị cấm túc, lão phu nhân thân thể bất tiện, chuyện tiếp đón hai đại nhân vật liền rơi xuống đầu Từ Châu Hiền.

“Thỉnh an điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an”
“Thế nữ vạn an”
Từ Châu Hiền thản nhiên thi lễ, nét mặt không có mấy phần lay động.

Lâm Hinh Phúc tầm mắt dừng tại nàng một lúc lâu mới chuyển đi.

“Tam tiểu thư hữu lễ rồi”.

Nữ quân quý này vô hình chung đều mang theo một tia xa cách với mình.

Từ Châu Hiền liền thuận miệng một câu không dám, biểu tình có lệ.

Lâm Duẫn Nhi bản tính chính là một hài tử, ngây ngốc đứng bên cười hô lớn “Tỷ tỷ!!…”.

Từ Châu Hiền nhìn Lâm Duẫn Nhi cười nhẹ, tự nhiên gật đầu “Điện hạ, lần đầu người đến chỗ tiểu nữ”.

Lâm Duẫn Nhi nhảy chân sáo đến đứng cạnh Từ Châu Hiền, khóe môi vểnh lên, thoạt nhìn rất ngốc manh.

Lâm Hinh Phúc thấy Từ Châu Hiền không tránh né thì trong mắt thoáng qua một tia hờn giận, đạm thanh nói “Bản thế nữ đến là bái phỏng phu nhân thừa tướng đổ bệnh, không biết tam tiểu thư có thể thành toàn?”.

Xét về tình lý, Lâm Hinh Phúc là thế nữ đương triều, làm sao có thể tùy tiện vào hậu viện gia quyến quan viên.

Nhưng trong mắt người ngoài, đã đinh ninh nàng ta sẽ lấy Từ Thi Âm, coi như là vào khuê phòng của Từ Thi Âm cũng không ai dám nghị luận.

Vậy nên Từ Châu Hiền cũng thản nhiên nói “Tự nhiên có thể, huống hồ nhị tỷ đã sớm ngóng trông Thế nữ, tiểu nữ có mười lá gan cũng không dám bổng đả uyên ương”.

Lời này nghe cứ như vui đùa, nhưng nghe kĩ vẫn thấy một tia châm chọc, chính là điển hình trong bông giấu kim.

Lâm Hinh Phúc khinh thường nhíu mày, dường như bị Từ Châu Hiền chọc mất hứng.

Nhưng ngại vì đối phương là quân quý mà không đáp lại, tước quý luôn sinh ra là được giáo dục rộng lượng với quân quý.

Châu Hiền không thèm bận tâm đến, nàng quay sang nhìn Lâm Duẫn Nhi, nhỏ nhẹ hỏi “Tiểu nữ phải mang Thế nữ đến viện tử chủ mẫu để bái phỏng, điện hạ là muốn chờ tiểu nữ quay lại hay cùng theo bước đây?”.

Lâm Duẫn Nhi ngốc nghếch nghiêng đầu, lại cười rộ lên vô hại “Cô…!cô đi cùng, cùng tỷ tỷ!…”.
nói hảo một tiếng liền làm thủ thế, ý mời hai vị đại nhân theo bước mình.

Lâm Hinh Phúc sâu kín nhìn Từ Châu Hiền, ngắn ngủi mấy hôm.

Từ lần đầu nàng ta gặp Châu Hiền là khi nữ nhân này rụt rè giữa đại sảnh Từ gia, thậm chí chỉ là cái bóng của Từ Thi Âm.

Hiện tại lại tiêu soái như vậy, ung dung quyền quý, giơ tay nhấc chân nào tìm được chút khiếp nhược? Rõ ràng là kẻ đang chiếm thế thượng phong.

Rốt cuộc bản lĩnh của quân quý này sâu thế nào, cư nhiên có thể khuynh đảo cả phủ thừa tướng đương triều.

Nàng ta giống một quân quý nhu nhược chỉ biết dựa vào bảo hộ sao? Tuyệt không giống!!
Từ Châu Hiền đối với tầm mắt tìm tòi của Lâm Hinh Phúc lại không tránh né gì, chỉ hơi khiêu mi “Thế nữ, nhị tỷ đang chờ người đấy ạ”.

Lâm Hinh Phúc sắc mặt u ám, nàng dẫn đầu bước lên mấy bước, lúc đi ngang Từ Châu Hiền lại sâu kín nói “Ta cùng Từ nhị tiểu thư quan hệ bằng hữu trong sạch, tam tiểu thư nên xuất ngôn cẩn trọng”.

Châu Hiền thật muốn cười ra tiếng, quan hệ bằng hữu trong sạch? Không lẽ đến khi đôi nữ nhân này kéo nhau lên giường thì mới là không trong sạch hay sao? Nhìn sắc mặt xuân tâm nhộn nhạo của Từ Thi Âm, nàng ta còn thốt ra hai chữ trong sạch.

Thật đủ châm chọc!!
Chỉ là Từ Châu Hiền cũng không thiết tha truy cứu đề tài nhàm chán này, rũ nhẹ ống tay áo liền dắt theo Lâm Duẫn Nhi tiến ra đại sảnh, dẫn đường đến Lưu Các viên.

Dọc đường đi không khí giữa ba nữ nhân vẫn luôn duy trì trầm mặc, kể cả hạ nhân hầu cạnh cũng thấp đầu lùi bước, không dám vọng động.

Từ Châu Hiền đã từng tại vị Trữ phi nhiều năm, cung cách vẫn còn trong xương cốt, từng bước chân đều không dài không ngắn, nhã nhặn đoan trang.

Một bên Lâm Hinh Phúc lại tiêu soái đạm nhiên, thẳng lưng tuấn dật.

Một quân quý, một tước quý như vậy đi cạnh nhau đều gợi lên cảnh đẹp ý vui.

Chỉ tiếc Lâm Duẫn Nhi ngốc nghếch nhảy chân sáo ở giữa lại làm không dậy nổi một điểm phong tình.

Lâm Duẫn Nhi đại khái rất ít khi được xuất cung, nếu hôm nay không có biểu tỷ cầu phụ hoàng, nàng còn lâu mới được ra ngoài.

Vậy nên phá lệ vui mừng nhảy nhót, rất có sinh khí.

Dọc đường đi nàng đều hát hàm hồ y nha, còn tùy tiện hái hoa hái cỏ quý báu trồng trong sân Từ gia.

Thấy Lâm Duẫn Nhi có vẻ thích hoa cỏ tại đây, Từ Châu Hiền liền ôn hòa hỏi “Điện hạ rất thích chúng?”.

Lâm Duẫn Nhi bận bịu ôm một đóng hoa cỏ vừa hái được, có nhánh hoa lá bù xù đâm vào má nàng, ngây ngốc cười, gật đầu như gà mổ thóc “Ân, ân…!hoa đẹp…”.

Từ Châu Hiền cười nhẹ, tiếu ý không sâu nhưng ấm áp, nàng nói “Trong viện tiểu nữ có một gốc lê hoa, vừa hay chiết ra một nhánh, vẫn đang ươm trong chậu, nếu điện hạ không chê, tiểu nữ dâng cho điện hạ được không?”.

Lâm Hinh Phúc hơi liếc mắt nhìn Lạc Âm, nàng không hiểu Từ Châu Hiền vì cái gì lại luôn có kiên nhẫn với kẻ ngốc đến vậy.

Không phải quân quý đều sẽ truy cầu một phối ngẫu cường đại sao? Nàng ta cho rằng địa vị Lâm Duẫn Nhi sẽ bền vững để làm chỗ dựa chăng? Đúng là quân quý nào cũng có khiếm khuyết mà thôi.

Nàng đề cao Từ Châu Hiền quá rồi, thiển cận và ngu dốt.

Chỉ nghe ngữ khí bất thiện của Lâm Hinh Phúc “Tam tiểu thư thật biết nói đùa, hoàng biểu muội quanh năm ngây ngốc trong cung, loại kì hoa dị thảo được trồng trong ngự hoa viên, có thứ nào chưa thấy, một nhánh lê hoa càng không hiếm lạ”.

Ý tứ chính là hoa lê của Châu Hiền quá tầm thường để dâng vào kim nhãn.

Từ Châu Hiền cũng không hờn giận, nàng hời hợt đáp “Thế nữ nói không sai, nhưng là lê hoa tiểu nữ hương không nồng, vừa vặn là loại điện hạ yêu thích, nên tiểu nữ mới lớn gan đề cử.

Thế nữ cần gì khó dễ đến vậy”.

Lâm Hinh Phúc không cao hứng cho lắm, trước giờ Từ Châu Hiền không cho nàng ta sắc mặt tốt ngược lại luôn lấy lòng Lâm Duẫn Nhi, nàng ta liền không phải tư vị.

Lâm Duẫn Nhi lúc lắc đầu nhỏ, không hề nhận ra sóng ngầm giữa hai nữ nhân bên kia.

Cong môi nói “Ân…!ân!!”.

Từ Châu Hiền liền xem như Lâm Duẫn Nhi đã ưng thuận, nàng cười nói “Nếu vậy chút nữa tiểu nữ liền mang điện hạ đi lấy gốc lê hoa đó”.

Lâm Duẫn Nhi cảm động khịt khịt mũi, cảm thấy tỷ tỷ thật tốt với nàng, thường vào cung bồi nàng, hôm nay còn muốn tặng hoa cho nàng, thật sự là người tốt!!
Vậy nên nàng không keo kiệt mà tặng cho Từ Châu Hiền tiếu ý rực rỡ, tựa như hương rượu nồng ủ lâu năm, mỹ đến say lòng người.

Châu Hiền thấy vậy cũng quên mất đối chọi với Lâm Hinh Phúc đang đứng bên cạnh, vui vẻ cùng Lâm Duẫn Nhi câu được câu không đàm thoại về hoa cỏ.

Lâm Hinh Phúc thật sâu phức tạp, nhưng vẫn không lên tiếng đánh gãy.

Nàng càng lúc càng nhìn không thấu Từ Châu Hiền.

Nếu Từ Châu Hiền đã có dã tâm, có tâm cơ hà tất gì chạy đi lấy lòng kẻ ngốc mà không đầu quân dưới trướng nàng.

Quân quý này là quá xem thường nàng chăng? Hay cơ bản vẫn nghĩ Lâm Duẫn Nhi là một chỗ dựa tốt?!
Tầm nửa khắc sau Từ Châu Hiền mới mang Lâm Hinh Phúc đến được Lưu Các viên.

Xa xa đã thấy Từ Thi Âm đang đứng trong sân, bạch y phiêu lộng theo gió, rất có phong phạm tiên nữ.
Từ Châu Hiền cong môi ngậm lấy tiếu ý không độ ấm, ả ta đoán chừng đang sốt ruột đợi nhân tình của mình đến, Lâm Hinh Phúc còn dõng dạc nói trong sạch, đúng là loại có tật giật mình.

Nhưng một đôi nữ nhân này quả quá xứng đôi, chẳng cần nàng đứng ra châm chọc làm gì.

Đam Mỹ Hay
Vậy nên chưa tới cổng Lưu Các viên nàng đã dừng bước, không cao ngạo không siểm nịnh nói “Thế nữ, tiểu nữ chỉ có thể tiễn bước đến đây, viện tử chủ mẫu đã ở bên kia, người vẫn nên để nhị tỷ đón tiếp thì hơn”.

Chuyện chính phòng Lưu thị bị cấm túc, Lâm Hinh Phúc đương nhiên nghe thấy một hai, đoán chừng lại là do một tay nữ nhân này gây nên rồi.

Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy ngữ khí mềm mại của Từ Thi Âm “Tiểu nữ thỉnh an thế nữ”.

Từ Thi Âm đã thấy các nàng từ xa, nôn nóng đến điên rồi, nhưng nàng bị cấm túc nên chỉ đành đứng chờ.

Chỉ là lúc trông thấy Từ Châu Hiền lại không dằn được phẫn giận mà tiến ra, mục đích muốn dựa hơi Lâm Hinh Phúc cắn trả.

Lâm Hinh Phúc phất tay miễn lễ, đạm thanh thăm hỏi “Nhị tiểu thư thương thể đã lành rồi chăng?”.

Ý tứ chính là thương thể lúc phạt trượng trên yến hội.

Từ Thi Âm nghe thấy Lâm Hinh Phúc quan tâm đến mình thì ủy khuất ba động, điềm đạm đáng yêu “Tạ thế nữ, tiểu nữ đã đỡ hơn rất nhiều”.

Từ Châu Hiền đứng làm phông nền bên cạnh đều sắp buồn nôn đến hỏng, ả Từ Thi Âm bị phạt trượng hơn tháng không thấy Lâm Hinh Phúc thăm nom, vừa đến chỉ cần hỏi một câu ả ta liền cảm động phát khóc.

Đúng là bất khả tư nghị.

Không rõ nên nói Từ Thi Âm quá ngu ngốc hay Lâm Hinh Phúc quá biết cách dỗ ngọt đây
Vẻ ngoài Từ Châu Hiền nhất quán vẫn là vô vị nhạt nhẽo, dung mạo thanh tú trước sau luôn đeo lên tiếu ý nhợt nhạt giả tạo, phảng phất xa cách, dù kẻ đối diện biết được nàng đang giả vờ giả vịt cũng không thể lột trần.

Hiện tại nàng cũng là diễn kịch quen thói đến vậy, dù chính nàng đã làm cho Từ Thi Âm khốn đốn liên tục.

Nhưng khi xong chuyện nàng vẫn có thể cười nói gọi tỷ muội, thậm chí dẫn hộ nhân tình đến thăm, lớp mặt nạ xử thế cơ hồ là hoàn mỹ không vết rách.

“Thế nữ nếu đã không còn chuyện, tiểu nữ xin phép cáo lui không quấy nhiễu thế nữ bái phỏng”
Từ Châu Hiền nhàn nhạt nói, ngữ khí như sương, không một tia xúc cảm.

Từ Thi Âm lại không muốn dễ dàng buông tha Từ Châu Hiền, nàng bới lông tìm vết “Tam muội lần đầu đến viện tử của ta hà tất vội vàng ly khai, hay muội làm gì trái lương tâm, thấy thẹn nên bỏ trốn?”.

Từ Châu Hiền khiêu mi.

Muốn ta xấu mặt, ngươi tự cao quá rồi.

Nàng cười cười, nhưng điệu cười chân thật đến độ rợn gáy “Nhị tỷ thật suy nghĩ phong phú, muội còn bận bịu đón tiếp Trữ quân điện hạ, đương nhiên không dám phiền Thế nữ hay tỷ rồi.

Tỷ nghĩ trong lòng như vậy, nhưng chắc gì người khác đã như vậy”.

Hàm ý ngươi thêu dệt thật giỏi, suy bụng ta ra bụng người cũng thật giỏi!!.

Từ Thi Âm sắc mặt phát trắng, nàng ta cầu cứu nhìn Lâm Hinh Phúc.

Nhưng Lâm Hinh Phúc lại không nhìn ả, chỉ đang chăm chú nhìn Từ Châu Hiền.

Nếu nói có một loại thần kì, Lâm Hinh Phúc tuyệt đối tin khả năng ngụy trang của Từ Châu Hiền là thần kì.

Nữ nhân này từ một nha đầu thôn quê bỗng chốc thành kẻ nhã nhặn, nắm trong tay quyền sinh sát, còn dám tát thẳng vào mặt mũi đích nữ!! Có quỷ mới tin có loại biến chuyển lớn như vậy!! Đúng là thâm tàng bất lộ!!
Sắc bén như vậy, thủ đoạn cao như vậy!! Quả là lưỡi gươm sắc bén cần thu phục!!
Từ Châu Hiền lại không muốn dây dưa quá lâu cùng hai nữ nhân này, vậy nên quay sang Lâm Duẫn Nhi còn đang đứng ngây ngốc “Điện hạ, chúng ta đi thôi, tiểu nữ mang người đi lấy hoa”.
Lâm Duẫn Nhi hơi bĩu môi, lúc lắc ôm hoa cỏ của mình quay đi, theo bước Từ Châu Hiền.

Từ Thi Âm thấy vậy thì không cam lòng, còn định nói gì thì đã thấy Từ Châu Hiền hơi nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu “Nhị tỷ, tỷ cũng đừng quá xem thường bề trên.

Thấy điện hạ đứng đây mà không hành lễ là tội đáng muôn chết, huống hồ đây còn là trượng phu tương lai của tỷ.

Tỷ quá phận rồi, muội nói có đúng không?”.

Là lời nhẹ nhưng ý tứ nặng nề, sắc mặt Từ Thi Âm trắng bệch.

Ả ta chính là xem thường Lâm Duẫn Nhi, một hoàng tước ngu xuẩn như vậy làm sao xứng với ả ta, vậy nên cố tình xem như không thấy.

Hiện tại Từ Thi Âm lại bị nhắc nhở, ả cảm thấy thẹn quá hóa giận, nhưng Lâm Hinh Phúc còn tại, đành nghẹn hỏa khí mà không phát tát.

Cắn răng trừng bóng lưng Từ Châu Hiền đi xa.
Lâm Hinh Phúc thấy Từ Châu Hiền đã đi mới thu hồi lại tâm tư, quay sang Từ Thi Âm.

Đối diện với hoa dung sắp đổ lệ kia đành ôn nhu dỗ dành “Nhị tiểu thư, lệ châu mỹ nhân luôn rất quý, tiểu thư càng khóc càng khiến nhân tâm thương tiếc”.

Từ Thi Âm được dỗ ngọt mà mỉm cười, thẹn thùng vung tay áo lau khóe mắt, nhưng vẫn u oán nói “Cũng chỉ có thế nữ nghĩ vậy, ngược lại a…!chẳng qua là đinh trong mắt người ta, ngày ngày chịu chèn ép”.

Đây chính là đang bóng gió Từ Châu Hiền.

Nghe xong Lâm Hinh Phúc càng chắc chắn suy đoán của mình.

Phủ thừa tướng đã thành một cán cân, một đầu là chính phòng Lưu thị, hậu thuẫn là thượng thư phủ, còn đầu kia chính là thứ nữ vừa chân thấp chân cao nhập phủ.

Dũng khí của nữ quân quý kia, không phải là lớn bình thường.

Nàng ta mạo hiểm mạng sống, bỏ qua nhu nhược, bén nhọn thủ đoạn, chỉ có thể là Từ Châu Hiền.
– ———————————————————————————————————
Để phù hợp cho phần truyện sau này, nữ phụ Từ Thi Âm sẽ được mình đổi tên thành Từ Thi Hiền nha..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 24: Quan tâm



Lại nói Từ Châu Hiền cũng cùng Lâm Duẫn Nhi một đường thư thản tìm đến lương đình ngồi nghỉ chân.

Từ Châu Hiền chỉ để Bạch Thúy quay về viện tử mang chậu hoa lê đến mà không dẫn Lâm Duẫn Nhi đến viện của mình.

Trên danh nghĩa, hiện tại Lâm Duẫn Nhi vẫn là tỷ phu của nàng, nếu mang nàng ấy về viện tử tai mắt Lưu thị lại tung lời gièm pha. Tuy nàng không bận tâm đến mấy lời thị phi đó, nhưng nàng không muốn thanh danh Lâm Duẫn Nhi có sứt mẻ.

Lâm Duẫn Nhi ôm một khối hoa cỏ trên đường hái được, cười đến mi mắt cong cong, thoạt nhìn rất ngốc. Nàng vui vẻ huơ huơ trước mắt Từ Châu Hiền “Tỷ xem xem.. thật, thật nhiều hoa!”.

Từ Châu Hiền cười nhẹ, tâm tình không biến động nhưng vẫn có thể nhìn ra hạ bớt một tầng ngụy trang. Nàng phân cho Bạch Hạ ánh mắt, Bạch Hạ hiểu ý mang điểm tâm đến cho các nàng.

“Điện ha trước bỏ hoa xuống, được không?” Từ Châu Hiền mềm mỏng nói.

Lâm Duẫn Nhi phồng má bất mãn nhưng cũng nghe theo, đặt một khối hoa cỏ xuống bàn đá, còn phủi phủi tay như một hài đồng nhu thuận.

Từ Châu Hiền lại lấy khăn tay lau sạch bụi đất cho nàng, tháo xuống vài lá hoa dính trên áo Lâm Duẫn Nhi.

“Điện hạ có vẻ rất thích hoa?” Từ Châu Hiền nhàn nhạt hỏi, không đặt chuyện Lâm Duẫn Nhi bị ngốc vào trong mắt, hoàn toàn xem nàng là Trữ quân đương triều mà đối đãi, thậm chí còn sinh ra một tia mềm mại thân thiết.

Lâm Duẫn Nhi nhai nhai khối điểm tâm, má phồng tròn trĩnh, dung mạo nhu nhã sinh ra hai phần trẻ con, chọc người yêu thích. Nàng gật gật đầu với Từ Châu Hiền, rất giống bé ngoan.

Từ Châu Hiền cười khẽ, khinh thủ khinh cước châm cho Lâm Duẫn Nhi chén trà. Thái độ thập phần đúng mực, nào có loại khí tràng khi đối diện Lâm Hinh Phúc.

Thật ra tầm mắt Từ Châu Hiền từ nãy đến giờ vẫn luôn rơi vào túi hương giắt trên thắt lưng của Lâm Duẫn Nhi. Lúc đầu nàng nhìn rất quen mắt, không nhớ rõ đã gặp ở đâu, nhưng mất một lúc nàng liền nhớ ra đã gặp nó ở đâu.

Thứ này tuyệt không phải đồ tốt đẹp gì.

Vừa lúc Bạch Thúy trở lại, hai tay bận bịu mang theo chậu hoa lê, nhành lê hoa vừa chiết khỏi cây mẹ tuy không rực rỡ nhưng cũng là bừng bừng sinh sắc. Từ Châu Hiền đón lấy, tầm mắt Lâm Duẫn Nhi liền ba ba bắn đến.

Từ Châu Hiền cười cười, nàng ôm chậu hoa lê bằng gốm sứ thanh mai, kích cỡ chậu không lớn, vừa vặn lòng bàn tay. Nàng nửa đùa nửa thật nói “Điện hạ, tiểu nữ dâng cho điện hạ lê hoa, điện hạ có nghĩ nên ban thưởng cho tiểu nữ?”.

Này là đang muốn trao đổi sao? PhượngLâm Duẫn Nhi rối rắm xoa xoa vành tai, nàng còn chưa biết phải trao đổi thế nào a. Rõ ràng tỷ tỷ bình thường rất tốt với nàng, làm sao đảo mắt lại biến thành người xấu rồi.

Tầm mắt PhượngLâm Duẫn Nhi càng lúc càng ủy khuất, chằm chặp nhìn Từ Châu Hiền.

Nàng lắc đầu cười khẽ, cuối cùng đặt lại hoa lê lên bàn đá, dừng tầm mắt ở túi hương kia, thản nhiên nói “Không bằng điện hạ mang nó thưởng cho tiểu nữ thì thế nào?”.

Lâm Duẫn Nhi rất ngốc, không rõ những thứ này thì có gì khác biệt, chỗ nàng không thiếu vòng ngọc cùng vàng bạc vân vân, vậy nên sảng khoái tháo xuống. Lúc đặt vào tay Từ Châu Hiền lại do dự, nàng chợt nhớ ra đây là túi hương hoàng biểu tỷ cho nàng, nàng thế nào lại ngốc quên đi mất chuyện này.

Thấy Lâm Duẫn Nhi bối rối, Từ Châu Hiền cũng đoán ra mấy phần, nàng thấp giọng than thở “Chỉ là một túi hương, điện hạ thế nhưng keo kiệt đến vậy sao a?”.

Lâm Duẫn Nhi rất nhanh bị nàng hồ lộng, thành thật đặt túi hương vào tay nàng, huơ tay múa chân “Cô… cô không, không… keo kiệt… Cô cho… cho tỷ tỷ!!”.

Từ Châu Hiền hài lòng thu túi hương đó vào tay áo, đẩy chậu hoa lê về phía Lâm Duẫn Nhi, ôn nhu nói “Của điện hạ, lê hoa này còn có thể nhưỡng rượu, sau này điện hạ trồng nó, tiểu nữ sẽ liền hái hoa nhưỡng rượu cho điện hạ”.

Lâm Duẫn Nhi đối với hoa cỏ dường như sinh ra một loại đặc thù yêu thích, vậy nên liền ôm chậu hoa lê vào lòng, cười híp mắt đáp ứng Từ Châu Hiền.

Lê hoa trồng mười năm mới lớn, mất bao năm mới có đủ hoa nhưỡng rượu. Hẳn là rất dài đi. Từ Châu Hiền vẫn chắc chắn bản thân sẽ nhưỡng rượu được cho Lâm Duẫn Nhi chăng?

Nửa canh giờ sau, hạ nhân đến thông truyền Thế nữ đã bái phỏng xong, Từ Châu Hiền liền đứng dậy, thong thả mang theo Lâm Duẫn Nhi tiễn bước.

Lúc Lâm Hinh Phúc trông thấy Lâm Duẫn Nhi ôm chậu hoa lê cười hì hì xuất hiện đã là nửa khắc sau đó.

Từ Châu Hiền thong thả tiến lên một bước “Thế nữ đã bái phỏng xong?”. Lời này cũng chỉ là lấy lệ hỏi mà thôi.

Lâm Hinh Phúc gật đầu, ngữ khí thanh đạm “Canh giờ không còn sớm, bản thế nữ nên hồi phủ. Đa tạ tam tiểu thư đã đón tiếp rồi”.

Từ Châu Hiền đoan trang đứng đó, cung cách sâm nghiêm, phảng phất xa cách. Nàng cười cười, chỉ là tiếu ý trong suốt đến vô cảm “Thế nữ khách khí rồi, đây là chuyện tiểu nữ phải làm. Chỉ hi vọng lần sau thế nữ bái phỏng, nhị tỷ liền có thể tiếp đón”.

Lâm Hinh Phúc thật không quá thích loại ngữ khí giấu kim trong bông này của Từ Châu Hiền. Nhưng cũng không phản bác, nói câu khách khí liền mang theo Lâm Duẫn Nhi hồi cung.

Từ Châu Hiền đợi xe ngựa của Lâm Duẫn Nhi đi xa mới quay lưng cho hạ nhân đóng kín đại môn. Nét mặt không một tia dao động.

Nửa chiều Từ Châu Hiền đến Tĩnh viên, có lệ nói vài câu với lão phu nhân, lão phu nhân dò hỏi thái độ của Thế nữ, Từ Thi Hiền dù thế nào cũng là bóng hồng của Thế nữ, hiện nay bị bất lợi, ai biết đối phương có tìm Lâm Hinh Phúc kể khổ hay không?

Từ Châu Hiền chung quy chỉ cười ứng phó mà không đáp lời lão phu nhân. Lão phu nhân cũng nhận ra nàng không thiết tha đành bất mãn ngậm miệng không hỏi nữa.

Từ Châu Hiền nhàm chán liền đứng dậy ly khai, trước khi rời đi còn để lại một câu không rõ biểu tình “Tổ mẫu, kẻ què thì một chân khó giẫm hai thuyền”.

Lão phu nhân nghe xong sắc mặt đều tái đi.

Ý trong lời Từ Châu Hiền chính là bà ta chưa từng thật sự chung thuyền với nàng để đối phó Lưu thị, lúc nào cũng thấp thỏm sợ đắc tội phủ Thượng thư cùng Thế nữ, tâm lý chính là sẵn sàng phản bội lại Từ Châu Hiền bất cứ lúc nào để bảo toàn mình. Hôm nay Từ Châu Hiền lại thản nhiên nhắc bà rằng, bà bây giờ chỉ là kẻ què, chỉ còn một chân thì đừng tham lam đứng ở hai thuyền.

Lão phu nhân nghe xong giận đến không thở nổi, chỉ là không nói gì, hậm hực nhìn Từ Châu Hiền rời đi.

Lúc Từ Châu Hiền vừa trở về Di Nhiên viên thì đã đến giờ vãn thiện, Bạch Thúy xin chỉ thị xong liền lui xuống chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm rửa.

Từ Châu Hiền phân phó Bạch Hạ đốt chậu than, sắc mặt nàng dửng dưng ném túi hương vào trong đó. Lửa bén bập bùng, mấy chốc túi hương cháy xém đi phân nửa. Bạch Hạ đứng bên một bộ khiếp sợ.

Dù rằng tiếp xúc Trữ quân không nhiều nhưng Bạch Hạ biết được Từ Châu Hiền rất để tâm đến điện hạ. Nếu vậy sao tiểu thư lại đốt đi túi hương của điện hạ?

Từ Châu Hiền từ trên cao nhìn xuống chậu than, tầm mắt vô vị nhìn túi hương đang lụi tàn kia, sâu trong đáy mắt một mảnh lạnh như băng.

Đời trước, khi nàng thay Từ Thi Hiền gả cho Lâm Duẫn Nhi, Lâm Hinh Phúc mới tìm tới nàng nói lời ngon ngọt. Có lần nàng ta bảo nàng đem túi hương cho Lâm Duẫn Nhi, nàng ngu xuẩn nghe theo. Về sau mới biết, trong túi hương không hề có độc, nhưng chỉ thêu hoa văn trên túi hương lại được huân độc dược. Mang lâu bên người sẽ làm nhiễu loạn tâm trí, sinh ra đau đầu cùng ảo giác.

Vốn nghĩ sống lại một lần, nàng có thể ngăn chặn mọi nguy cơ. Nhưng xem ra vẫn có kẻ muốn tiên hạ thủ vi cường. E rằng, Lâm Hinh Phúc đã có toan tính sớm hơn một bước.

Từ Châu Hiền u ám đi hơn nửa, chờ túi hương cháy hết nàng vẫn chưa hồi thần. Linh cảm của nàng. Nàng có cảm giác sắp tới sẽ xảy ra chuyện, mà chuyện này tuyệt không nhỏ.

Sáng hôm sau, Từ Châu Hiền xuất môn khi trời vừa tản mản sáng, một đường ngồi xe ngựa kín đáo ly khai. Nhập đông tiết trời lạnh lẽo, tuyết đọng lại mái hiên từng mảng lớn trắng xóa.

Hôm nay nàng không nhập cung mà là đến ngoại thành, nói đúng hơn nàng muốn đến một nơi gọi là Nô Thị nằm tại ngoại thành.

Nô Thị chính là chỉ một chỗ buôn bán nô lệ lớn nhất tại Đông Yên quốc, một tháng chỉ một lần tề tụ. Hầu như kinh thành ai cũng biết nhưng chưa từng nhấc lên nghị luận hay báo quan, có lẽ đã trở thành một loại địa phương cấm. Trong giới quý tộc cũng tương đối kín miệng, dù không ít kẻ trác táng đến đó tìm vui nhưng tuyệt không dám bát quái gì.

Từ Châu Hiền thản nhiên tọa xe ngựa phẩm trà, Bạch Thúy châm thêm lửa cho hỏa lô, huân ấm buồng xe, tránh đi khí lạnh nên ngoài. Bạch Hạ lại từ tốn dâng điểm tâm cho Từ Châu Hiền.

Từ Châu Hiền thản nhiên cầm một khối hạnh tô nếm thử, vị đạo không tệ, rất vừa miệng. Lại nghe xa phu bên ngoài báo sắp đến nơi.

Bạch Thúy tri kỉ cầm phi phong cùng đấu lạp đến cho Từ Châu Hiền. Nàng thản nhiên nhận lấy mang vào, hai nô tỳ các nàng cũng mang mạn che mặt lên.

Lần này Từ Châu Hiền hành sự nhưng không muốn lộ tung tích, nàng chính là có chuyện cần xử trí. Bên người mang theo hai nha đầu không tồi, chỉ là bước đường sau này, nàng không thể đơn lẻ hành động, nhiều nhất vẫn cần một tay chân, tốt nhất là có võ công, như vậy chuyện phóng hỏa đốt nhà càng thuận tiện.

Nô Thị ngang nhiên giữa ban ngày hoạt động, không hề lo sợ quan phủ, đủ thấy kẻ đứng sau đám người này không phải tầm thường.

Giữa trời mong lung tuyết, Từ Châu Hiền lẳng lặng phóng tầm mắt ra xa.

Nô Thị cũng không hề hỗn tạp như trong tưởng tượng. Thậm chí so với trên phố reo hò buôn bán ở đây yên ắng hơn rất nhiều. Chỉ thấy từng đám người hoặc bị gông cùm hoặc nhốt trong củi sắt bày biện la liệt trên đường. Xung quanh liền thêm vài kẻ tài đại khí thô đi lòng vòng xem xét, dò hỏi giả cả. Rất giống một phiên chợ thông thường, chỉ khác ở đây hàng hóa là mạng người.

Trên thực tế, tại Đông Yên chuyện mua bán nô lệ không có gì là phạm pháp, chỉ cần kí giấy bán thân liền nhận bạc rồi trở thành hàng hóa. Có điều, chỗ tập trung nhiều “hàng hóa” như thế này, chung quy khá hiếm lạ.

Bạch Hạ lẫn Bạch Thúy là lần đầu tiên đến nơi hỗn tạp thế này, sắc mặt giấu sau mạn che có8 điểm trắng, nhưng vẫn theo bước Từ Châu Hiền.

Châu Hiền cũng không tỏ thái độ gì, bình đạm đến vô vị. Nàng từ tốn tiến vào Nô Thị, từ sau lớp lụa the của đấu lạp mà dò xét nô lệ được bày bán.

Không hò reo, không đánh đập, không khóc lóc, cũng không có chào bán mời gọi. Nô Thị chính là chỗ giao phó mạng người trong câm lặng. Kẻ bán nhiệt tình đứng đợi người hỏi giá, nô lệ chỉ nhận mệnh nghe theo. Mọi thứ diễn ra trong yên lặng đến đáng sợ.

Tuyết lất phất, hoa tuyết tung bay đáp lại trên y phục, quay đầu liền rũ xuống cả một trời tuyết lạc cùng ưu sầu.

Từ Châu Hiền dừng bước nhường đường, là một tên công tử ăn chơi vung tay mua cả ba bốn nha đầu, bận bịu cầm dây thừng lôi đi. Đám nha đầu kia trong mắt đều là phẫn hận nhưng lại không phản kháng, chậm rì rì theo bước hắn ta.

Tại Nô Thị chính là vậy, chấp nhận bước vào liền chấp nhận làm kẻ câm mù trước nghịch cảnh. Dù cho có nô lệ tiến đến khóc lóc cầu xin ngươi cứu giúp, ngươi cũng không được giúp đỡ. Bởi vì đây là quy luật bất thành văn ở đây, nô lệ là hàng hóa. Phản kháng là chết, khóc lóc là chết. Ngươi cũng chỉ là kẻ qua đường, không có sứ mệnh giải thoát cho tất cả hàng hóa tại đây.

Từ Châu Hiền đi dạo được một vòng đã là nửa canh giờ, cũng không tỏ ý vừa mắt hàng hóa nào. Bạch Thúy cùng Bạch Hạ thủ hộ sau lưng nàng.

Cuối cùng cũng thấy nàng tiến đến một nơi, dưới trời tuyết nhìn một đám nô lệ bị trói. Nô lệ đều là nam nhân lực lưỡng, ăn mặt mỏng manh, hẳn là beta, bị trói vào một sợi xích sắt to lớn thành một hàng dài. Bọn họ có chừng mười người ngồi bệt xuống đất lạnh, còn lại duy nhất một nam nhân gầy gò còn đứng thẳng, lẳng lặng cúi nhìn xích sắt đang trói mình.

Thấy Từ Châu Hiền tiến đến một nam nhân béo lùn liền ra mặt, hắn quấn vải thô kĩ càng tránh rét, cười đến hòa ái “Khách nhân là ưng ý tên nào chăng?”.

Từ Châu Hiền không đáp lời, chỉ tiến đến trước mặt nam nhân còn đứng kia, nhàn nhạt hỏi “Xuất thân là thổ phỉ?”.

Nam nhân kia thân thể cao lớn nhưng rất vừa phải, không quá phận phát tướng, phảng phất một cỗ văn nhược gầy gò. Trên mặt hắn kéo dài một vết sẹo từ trán đến má phải, thập phần dữ tợn. Hắn lạnh nhạt nhìn cô nương trước mắt, vì đấu lạp đã che kín dung mạo nên không biết biểu tình đối phương.

Hắn có lệ nói “Đúng vậy, là thổ phỉ”.

Từ Châu Hiền gật gù, dò xét hắn ta, hắn ta không hề sợ hãi, cũng không vì thân phận nô lệ mà nổi lên uất nhục hay phản khán, rất bình đạm.

“Ngươi đáng giá bao nhiêu?” Từ Châu Hiền thẳng thừng hỏi.

Tên nam nhân kia hơi nghiêng đầu nhìn chủ nô, tên chủ nô nhún nhún vai ra thủ thế, hắn liền tùy tiện nói “Chủ ta rao hạ ta năm trăm lượng bạc”.

Từ Châu Hiền tựa tiếu phi tiếu, phải là người có bao nhiêu năng lực mới dựng lên được một Nô Thị độc đáo thế này. Thậm chí mua bán cũng mang theo từng cỗ lạ lẫm quy tắc, có ý tứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.