[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 23: Xếp Cờ



Từ Châu Hiền thong thả từng bước tiến đến giường bệnh, nét mặt thản nhiên.

Nàng ngồi xuống ghế gỗ, tri kỉ hỏi “Tổ mẫu vẫn là không khỏe?”.

Lão phu nhân đăm đăm nhìn nàng, một lúc sau lại khàn giọng nói “Tất cả là ngươi tính kế sao?”.

Châu Hiền dường như nghe thấy chuyện cười, cười rộ lên thanh thúy, dung mạo vốn thanh tú lại nhiễm thần sắc dương quang.

Nhưng khi cười xong, nàng lại không phủ nhận mà thẳng thừng nói “Không lẽ tổ mẫu vẫn cho rằng chuyện này trùng hợp?”.

Lời ít mà ý nhiều, Châu Hiền không hề hoảng loạn mà ngả bài cùng lão phu nhân, thậm chí còn thoải mái thừa nhận độc lão phu nhân trúng phải là mình tính kế.

Lão phu nhân mắt trừng lớn nhìn nàng, nội tâm như thấy quỷ.

Kẻ hạ độc thủ hại bà suýt chết giờ lại có thể đoan trang ngồi đó đối diện với bà, nghĩ như thế nào cũng thấy lạnh sống lưng.

Có thể nói Từ Châu Hiền quá thâm trầm, thâm trầm đến mức vừa hại người xong vẫn còn có thể đeo lớp mặt nạ hiếu thuận mà đến thăm?!
Châu Hiền cũng là lần đầu tiên thấy lão yêu bà này thất thố như vậy, mắt trừng lớn, mặt mày lại tái xám, vẻ bệnh trạng càng thêm một phần khủng hoảng.

Nội tâm nàng khó nén một tia hả hê, kiếp trước bà ta chà đạp lăng nhục nàng, vứt nàng cho đám hạ nhân khinh khi, hiện tại chính là nhân quả luân hồi.

Sợ hãi lắm đúng không? Nhưng bao nhiêu đây vẫn chưa đủ! Nợ nần ta muốn đòi vẫn chưa đòi đủ! Từng người các ngươi, ta đều sẽ không bỏ qua một cái nào!!
Từ Châu Hiền lại giả vờ tri kỉ sửa lại góc chăn cho lão phu nhân, ngữ khí như đang nói chuyện phiếm “Tổ mẫu a, chủ mẫu xuất thân phủ thượng thư, phủ thượng thư lại trên cơ Từ phủ ta một bậc, nay chủ mẫu ngả bài muốn đứng ở đầu bên kia, Từ phủ ta chính là nuôi ong tai áo rồi, phỏng chừng bị ong chích mà không hay”.

Lão phu nhân nghe xong lại không khép mồm lại được, chuyện chủ mẫu Lưu thị luôn dùng nhà mẹ đẻ đè ép là chuyện trong bóng tối, chỉ vài kẻ trong cuộc mới biết, thế nào thứ nữ này lại biết được chứ? Hơn cả, ý tứ của nàng ta là gì, vừa hạ độc bà xong lại trần thuật chuyện mình hạ độc vu hại chính phòng là có tình có lý sao?
Dù là thế nào cũng không thể phủ nhận, lão phu nhân hôm nay là xích lõa bị lợi dụng trong tranh đấu!! Còn là bị lợi dụng suýt chết, bởi vậy trong mắt không giấu được uấn nộ mà trừng trừng Châu Hiền.

Châu Hiền cười cười, tiếu ý không đạt đến đáy mắt.
Thừa tướng gia nhiều năm trước tham ô đê điều, cùng một giuộc tham quan với phủ thượng thư, nhưng lại sơ suất bị phủ thượng thư nắm thóp, nhiều năm vẫn dùng chuyện này chèn ép.

Nếu để phủ thượng thư đem bằng chứng năm xưa ra cáo trạng lên thánh thượng, Từ phủ coi như xong.

Vậy nên đó là lý do vì sao Lưu thị lộng hành, lão phu nhân cùng Từ Khải lại phải dung túng.

“Tổ mẫu, tôn nữ dù là tranh đấu, nhưng không phải là tranh đấu với Lưu thị hay sao? Nếu tổ mẫu đã không vừa mắt Lưu thị, không bằng cùng tôn nữ chung thuyền lật đổ ả ta đi, chỉ cần không vọng động đến phủ thượng thư, không phải tổ mẫu nhẹ một cái gai trong mắt hay sao?”
Châu Hiền hời hợt giải trình, phảng phất nàng không nói chuyện với trưởng bối mà chẳng qua nói chuyện với kẻ cùng một loại, một loại dã tâm có tham vọng.

Mà cũng đúng, lão phu nhân nhiều năm lăn lộn, làm sao không rõ đạo lý lợi dụng luồn lách đây.

Lão phu nhân mất một lúc mới hoàn hồn, bà lạnh lùng nói “Ngươi nghĩ một thứ nữ như ngươi đủ sức lật đổ nữ nhi thượng thư phủ mà không vọng động đến bên kia?”.

Có lẽ lão phu nhân vẫn là xem thường Châu Hiền.

Châu Hiền vẫn không ngại, nàng sâu kín nói “Lão phu nhân người nên rõ ràng thì hơn, ta dù có lật đổ được ả ta hay không, người cũng chỉ có thể đứng về phía ta, nếu không thì đành nằm chờ Lưu thị hạ thủ là vừa”.

Lần này Châu Hiền đã không thèm giấu giếm hay ngụy trang gì nữa, chọc thủng tầng da mặt mỏng manh.

Sau chuyện ngũ thiếu gia, Lưu thị đã xé rách mặt mũi của lão phu nhân, bây giờ bị tước bỏ quyền đương gia, ai biết ả có thể làm ra loại chuyện gì tiếp.

Hơn cả, lão phu nhân yếu ớt bây giờ làm sao chống đỡ được lâu, trừ phi liên thủ cùng nàng, không thì chính là chờ Lưu thị hạ độc thủ hại chết.

Lão phu nhân hít ngụm khí lạnh, dù đã nghĩ đến khả năng xấu nhất nhưng bị Châu Hiền xích lõa châm chọc vẫn không khỏi khó chịu.

Nhưng suy tính cho cùng, kẻ có đủ khả năng để đối chọi với Lưu thị hiện tại cũng chỉ có Từ Châu Hiền mà thôi.

Từ Khải thân là tước quý, tất nhiên sẽ không nhúng tay vào tranh đấu trạch viện, bà đã nhiều năm mất quyền lực, tay chân mai một.

Mà kẻ nắm nửa quyền sinh sát trong phủ thừa tướng hiện tại chính là Châu Hiền.

E rằng bà không còn lựa chọn nào khác.

Vậy nên lão phu nhân chỉ có thể miễn cưỡng nói “Coi như lão già này đành phó thác xương khô cho ngươi, nhưng nếu ngươi làm quá ảnh hưởng đến toàn gia thì đừng trách ta không niệm ruột thịt!”.

Châu Hiền cười lạnh, lão yêu bà này đã yếu ớt đến không chịu nổi một kích, còn dám uy hiếp nàng, nếu nàng không cần một bình phong ngụy trang, bà ta có thể nằm đây nói điều kiện hay sao.

Nhưng cũng không đến nỗi nào, Châu Hiền thong thả đứng dậy, khôi phục lại dáng vẻ tiểu bối hiếu thuận “Nếu vậy tổ mẫu cứ tịnh dưỡng trước, tôn nữ cáo lui về viện tử của mình.

Hiện tại chính phòng sa sút nhưng khó nói trước chuyện gì…!Tổ mẫu, người vẫn là nên thận trọng”.

Lão phu nhân phập phồng thở dốc, không rõ vì giận hay kinh sợ, bà đã chấp nhận ngồi chung thuyền với Châu Hiền, nhưng đổi lại thứ nữ này vẫn không màng sống chết của bà, muốn để bà một mình chống đỡ Lưu thị.

Thật sự, dù là nhân nhượng cầu hòa với Lưu thị hay đứng về phía Châu Hiền, bà đều dưới cơ một bậc.

Châu Hiền thấy lão phu nhân như vậy thì rất hài lòng, vuốt viền ống tay áo rồi ly khai.

Rất tốt, thu thập được lão yêu bà coi như nàng đi được một nửa dã tâm cắt đứt phủ thừa tướng cùng thượng thư.

Để thuận lợi cho ngày “nàng ấy” đăng cơ, nàng tuyệt không để đám người này ngán chân, cũng không thể để thừa tướng gia cùng thượng thư gia liên thủ, chỉ có thể chia nhỏ ra mà triệt hạ.

Nói cách khác, chia rẽ lão phu nhân cùng Lưu thị, vô hình chung đã tách hai cỗ thế lực này xa nhau.

Như vậy Lâm Hinh Phúc đừng hòng mơ tưởng mượn thế lực của cả hai nhà này dễ dàng.


Châu Hiền thong thả tiến ra cửa Tĩnh viên, chưa đi được mấy bước đã thấy Từ Thi Vũ ôm cây đợi thỏ, vẻ mặt thập phần đắc ý.

Cũng khó trách thái độ Từ Thi Vũ như vậy, đại di nương hiện tại chấp chưởng đương gia, coi như đã có chút thành tựu, chính là điển hình ngư ông đắc lợi.

Đợi Châu Hiền ở đây chẳng qua muốn thể hiện tư thái cao ngạo mà thôi.

Quả nhiên vừa trông thấy nàng, Từ Thi Vũ đã cười đến bất thiện “Yêu, thứ muội, muội vừa thăm tổ mẫu xong hay sao?”.

Bạch Hạ cùng Bạch Thúy đi theo sau nghe xong lời này liền khó chịu, ả ta cũng là thứ nữ lại cố tình gọi Châu Hiền là thứ muội, vậy là đang châm biếm cái gì.

Ả ta cho rằng bản thân đã lột xác thành đích nữ rồi chăng?
Đối với kiểu đầu óc cạn hẹp này của Từ Thi Vũ, Châu Hiền vẫn một bộ nhạt nhẽo.

Nàng vờ như không nghe thấy châm chọc, cười cười “Đại tỷ ngược lại rất để tâm đến tổ mẫu, sao lại không đến thăm?”.

Từ Thi Vũ hừ lạnh, nàng sao phải ở lại lấy lòng lão bà khó hầu hạ đó.

Vậy nên liền phủi phủi ống tay áo, hếch mũi khinh thường nhìn Châu Hiền “Chút chuyện vặt này vẫn nên để thứ muội làm thay ta thì hơn, còn ta lại phải bận bịu phụ nương thân chấp chưởng đương gia đây”.

Chỉ vừa được đương gia chưa đến nửa ngày đã kiêu căng bậc này, còn tự cho mình là đích nữ mà khinh thường Từ Châu Hiền, đúng chỉ có thể là Từ Thi Vũ mới làm được.
Châu Hiền hơi gợn khóe môi, phảng phất không đặt lời này của Từ Thi Vũ vào trong mắt, nàng đạm bạc sửa lại phi phong lỏng lẻo, vô ý hữu ý nói “Đại tỷ, chủ mẫu xuống dốc nhưng thế lực vẫn chưa có chết đâu, đừng vội mừng sớm”.

Lời này hết như giội lên đầu Từ Thi Vũ một chậu nước lạnh, ả ta liền hung hăng trừng Châu Hiền.
Lưu thị nhiều năm bồi dưỡng thế lực tại Từ gia, khắp nơi chỗ nào không có tay chân của ả, cứ cho là đại di nương được quyền bếp núc, nhưng những hạ nhân đó có chịu nghe theo hay không.

Hay chỉ mấy hôm liền ngán chân cho đại di nương sơ suất mà bị trách phạt.

Không phải đã quá rõ rồi hay sao.

Nói cách khác, đại di nương chỉ là hữu danh vô thực, căn bản vẫn bị thế lực Lưu thị kiềm kẹp.

Châu Hiền nhướn mày nhìn Thi Vũ, thấy sắc mặt đối phương khó coi thì cười nhạt, nàng thư thả nói “Lưu thị là một cây đại thụ, có đốn đi thì rễ vẫn còn dày, còn có thể mọc mầm trở lại.

Đại tỷ, đắc ý quá nhanh thì hụt hẫng cũng rất lớn”.

Từ Thi Vũ dường như cũng mới được khai sáng, giận đến mặt trướng xanh.

Cứ nghĩ lần này chính phòng xong rồi, nàng liền có thể đắc ý mười phần, còn có thể lên mặt với Từ Châu Hiền, nhưng chỉ mới vài câu khí thế liền bị chọc thủng mất.

Ả hung hăng gắt Châu Hiền “Nói như ngươi, ta lại phải làm gì?”.

Châu Hiền hơi động đuôi mắt, ả quân quý này chính là điển hình hai mặt, thích qua cầu rút ván.

Hợp tác cùng nàng nhưng chỉ một hai hôm liền muốn trở mặt, vừa đắc ý xong nhưng lại muốn hỏi ý kiến của nàng sao?
Chỉ là Châu Hiền vẫn không xé rách da mặt, nhàm chán rũ ống tay áo “Đại tỷ, ta đã nói rồi, muốn căn cơ đại di nương ổn định, triệt để lật đổ Lưu thị, tỷ chỉ có thể nhập cung mà thôi.

Mẫu bằng nữ quý, tỷ có tương lai thì đại di nương mới có chỗ đứng”.

Từ Thi Vũ cắn môi trắng bệch, không phải ả ta không muốn nhập cung trèo cao.

Nhưng là từ sau hôm yến hội lại không thấy Lâm đế động tĩnh gì, phỏng chừng đã quên mất ả, nếu vậy phải làm sao.

Tầm mắt nóng rực của Từ Thi Vũ dán vào người Châu Hiền, nàng cười cười liền nói “Đại tỷ, muội đã nói liên thủ cùng tỷ, tất nhiên sẽ giúp tỷ, chuyện nhập cung muội sẽ phụ một tay, hi vọng dương quang đạo của tỷ thuận lợi”.

Từ Thi Vũ lập tức đắc ý vô cùng, có lẽ thích được tâng bốc, ả ta phe phẩy tay như thể bản thân đã là quý phi “Tam muội yên tâm, nếu muội có thể giúp ta nhập cung dễ dàng, ta tự khắc không quên công muội”.

Từ Châu Hiền chỉ cười không tiếp lời.

Tiếu ý không giấu một tia châm chọc, chỉ là Từ Thi Vũ không nhìn ra.

Ta đương nhiên sẽ giúp ngươi nhập cung, để ngươi trở thành góa phụ, còn làm đá lót đường cho ta diệt trừ Lưu thị!! Quân cờ tốt như ngươi, ta chưa muốn bỏ!!
Từ Thi Vũ lại không biết được suy tính của Châu Hiền, rất thư thái rời đi, thậm chí quên cả mục đích lên mặt với nàng.

Châu Hiền nhìn theo bóng lưng của ả ta, một mảnh lạnh lùng trào phúng.

Mãi đến khi về đến Di Nhiên viên mới nghe nàng hỏi khẽ Bạch Hạ “Chuyện ta giao theo dõi, vẫn còn ổn?”.

Bạch Hạ thành thật nhỏ giọng hồi đáp “Hồi tiểu thư, Lưu thị vẫn đều đặn cho người thêm thủy ngân vào thiện của lão phu nhân, nô tỳ vẫn luôn theo sát”.

Châu Hiền nhếch môi lạnh lùng “Tốt lắm, chủ mẫu đã có tâm đưa người đến Tây thiên, ta nên phụ thêm một cỗ xe ngựa vậy”.

Hàm ý Lưu thị đã muốn giết lão phu nhân, nàng không ra tay thì cũng nên ngồi nhìn.

Lại quay sang Bạch Thúy, đạm thanh “Ngươi cũng nên quay về bôi thuốc vào thương thể” ý tứ là cái tát lúc nãy của Lưu thị.

Bạch Thúy liền nhận lệnh lui xuống bôi thuốc, để lại Bạch Hạ thiếp thân hầu hạ.

Châu Hiền chậm rì rì phẩm trà, cục diện Từ phủ trong một ngày biến hóa nghiêng trời lệch đất, khó tin là một tay thứ nữ làm ra.

Châu Hiền chính là muốn mọi mũi nhọn trong nhà này đều phải chĩa về phía mẫu nữ Lưu thị, từng kẻ từng kẻ một đều đối phó với ả.

Có như vậy, ván cờ nàng định ra mới hoàn chỉnh.

Chủ mẫu bị cấm túc, chính phòng trong một ngày như gà mắc mưa.

Hạ nhân cũng bắt đầu có hồ ngôn loạn ngữ, nhưng chỉ cần Từ Châu Hiền đi đến đâu, nghị luận liền câm bặt, một đám im như hến.

Quả thật đối với vị tam tiểu thư này, địa vị đã không như xưa, không phải loại người có thể đắc tội.

Nửa chiều ngày hôm sau, Lưu các viên nhận tin dữ, toàn bộ tay chân Lưu thị sắp xếp vào Di Nhiên viên đều bị Châu Hiền trừ bỏ.

Thẳng tay lại lưu loát.

Chỉ biết tam tiểu thư mất trộm trâm ngọc quý báu, cho rằng hạ nhân tay chân không sạch sẽ, dứt khoát đuổi hết, tự lựa chọn lại lần nữa.

Lưu thị nghe xong đều giận đến đập nát chén trà trên tay.
Cái gì gọi là mất trộm, tiện nhân đó rõ ràng tìm cớ để dỡ bỏ giám thị của ả ta!! Xem ra ả đã quá coi thường Châu Hiền rồi!! Thứ nữ này thủ đoạn tuyệt không thấp, hiện tại còn dám xích lõa khiêu khích!!
Nghĩ lại càng giận đến run người, chính Lưu thị đã cho người đón Châu Hiền quay về, hiện tại cũng chính chịu mũi nhọn của nàng.

Đúng là thiên đại chê cười!! Tự bê lấy đá đập chân mình!!
Lại thêm đại di nương nói bóng gió cười nhạo, bản tính kiêu ngạo của Lưu thị làm sao chịu được, giận đến đổ bệnh.

Lúc Châu Hiền hay chuyện là khi đang bồi lão phu nhân dưỡng bệnh.

Lão phu nhân suy yếu dựa lưng vào gối đầu, tìm tòi nhìn nàng.
Châu Hiền ung dung vẫy lui hạ nhân cười hời hợt “Tổ mẫu, tôn nữ không nhúng tay vào chuyện này”.

Lão phu nhân hừ lạnh, nhưng xét tại góc độ nào bà ta cũng đã bắt đầu dựa dẫm vào Châu Hiền, thế nên nàng nói sao thì nghe vậy.

______________
mình nghĩ đọc đến phần nãy có lẽ nhiều bạn đã thấy được nhưng mình vẫn phải nói là Seohyun của fic này không phải hình tượng thường thấy đâu.

còn một điều nữa là mình sẽ chỉ đổi họ của phản diện vì mình không muốn bất kì idol nào làm phản diện trong fic chuyển ver của mình..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 23: Bái phỏng



Chủ mẫu đổ bệnh, theo lý là chuyện lớn, thế nhưng Từ Khải vẫn bàng quan, thế nên Từ gia liền không xem trọng. Đại di nương được thêm một phen bỏ đá xuống giếng.

Từ Thi Âm đâu thể ngồi yên cam chịu như vậy, thế nên liền tìm cách thông tri ra bên ngoài. Hai ngày sau, Từ phủ liền hay tin Trữ quân cùng Thế nữ đương triều đến bái phỏng.

Lâm Hinh Phúc tự khắc là vì mỹ nhân mà đến, còn Lâm Duẫn Nhi bất quá là theo chân hoàng biểu tỷ “thân thiết” của mình mà đến.

Từ Khải sớm đã xuất môn, chính phòng lại đang bị cấm túc, lão phu nhân thân thể bất tiện, chuyện tiếp đón hai đại nhân vật liền rơi xuống đầu Từ Châu Hiền.

“Thỉnh an điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an”

“Thế nữ vạn an”

Từ Châu Hiền thản nhiên thi lễ, nét mặt không có mấy phần lay động. Lâm Hinh Phúc tầm mắt dừng tại nàng một lúc lâu mới chuyển đi.

“Tam tiểu thư hữu lễ rồi”. Nữ quân quý này vô hình chung đều mang theo một tia xa cách với mình.

Từ Châu Hiền liền thuận miệng một câu không dám, biểu tình có lệ.

Lâm Duẫn Nhi bản tính chính là một hài tử, ngây ngốc đứng bên cười hô lớn “Tỷ tỷ!!…”.

Từ Châu Hiền nhìn Lâm Duẫn Nhi cười nhẹ, tự nhiên gật đầu “Điện hạ, lần đầu người đến chỗ tiểu nữ”.

Lâm Duẫn Nhi nhảy chân sáo đến đứng cạnh Từ Châu Hiền, khóe môi vểnh lên, thoạt nhìn rất ngốc manh.

Lâm Hinh Phúc thấy Từ Châu Hiền không tránh né thì trong mắt thoáng qua một tia hờn giận, đạm thanh nói “Bản thế nữ đến là bái phỏng phu nhân thừa tướng đổ bệnh, không biết tam tiểu thư có thể thành toàn?”.

Xét về tình lý, Lâm Hinh Phúc là thế nữ đương triều, làm sao có thể tùy tiện vào hậu viện gia quyến quan viên. Nhưng trong mắt người ngoài, đã đinh ninh nàng ta sẽ lấy Từ Thi Âm, coi như là vào khuê phòng của Từ Thi Âm cũng không ai dám nghị luận.

Vậy nên Từ Châu Hiền cũng thản nhiên nói “Tự nhiên có thể, huống hồ nhị tỷ đã sớm ngóng trông Thế nữ, tiểu nữ có mười lá gan cũng không dám bổng đả uyên ương”.

Lời này nghe cứ như vui đùa, nhưng nghe kĩ vẫn thấy một tia châm chọc, chính là điển hình trong bông giấu kim. Lâm Hinh Phúc khinh thường nhíu mày, dường như bị Từ Châu Hiền chọc mất hứng.

Nhưng ngại vì đối phương là quân quý mà không đáp lại, tước quý luôn sinh ra là được giáo dục rộng lượng với quân quý.

Châu Hiền không thèm bận tâm đến, nàng quay sang nhìn Lâm Duẫn Nhi, nhỏ nhẹ hỏi “Tiểu nữ phải mang Thế nữ đến viện tử chủ mẫu để bái phỏng, điện hạ là muốn chờ tiểu nữ quay lại hay cùng theo bước đây?”.

Lâm Duẫn Nhi ngốc nghếch nghiêng đầu, lại cười rộ lên vô hại “Cô… cô đi cùng, cùng tỷ tỷ!…”.

nói hảo một tiếng liền làm thủ thế, ý mời hai vị đại nhân theo bước mình.

Lâm Hinh Phúc sâu kín nhìn Từ Châu Hiền, ngắn ngủi mấy hôm. Từ lần đầu nàng ta gặp Châu Hiền là khi nữ nhân này rụt rè giữa đại sảnh Từ gia, thậm chí chỉ là cái bóng của Từ Thi Âm. Hiện tại lại tiêu soái như vậy, ung dung quyền quý, giơ tay nhấc chân nào tìm được chút khiếp nhược? Rõ ràng là kẻ đang chiếm thế thượng phong.

Rốt cuộc bản lĩnh của quân quý này sâu thế nào, cư nhiên có thể khuynh đảo cả phủ thừa tướng đương triều. Nàng ta giống một quân quý nhu nhược chỉ biết dựa vào bảo hộ sao? Tuyệt không giống!!

Từ Châu Hiền đối với tầm mắt tìm tòi của Lâm Hinh Phúc lại không tránh né gì, chỉ hơi khiêu mi “Thế nữ, nhị tỷ đang chờ người đấy ạ”.

Lâm Hinh Phúc sắc mặt u ám, nàng dẫn đầu bước lên mấy bước, lúc đi ngang Từ Châu Hiền lại sâu kín nói “Ta cùng Từ nhị tiểu thư quan hệ bằng hữu trong sạch, tam tiểu thư nên xuất ngôn cẩn trọng”.

Châu Hiền thật muốn cười ra tiếng, quan hệ bằng hữu trong sạch? Không lẽ đến khi đôi nữ nhân này kéo nhau lên giường thì mới là không trong sạch hay sao? Nhìn sắc mặt xuân tâm nhộn nhạo của Từ Thi Âm, nàng ta còn thốt ra hai chữ ‘trong sạch’. Thật đủ châm chọc!!

Chỉ là Từ Châu Hiền cũng không thiết tha truy cứu đề tài nhàm chán này, rũ nhẹ ống tay áo liền dắt theo Lâm Duẫn Nhi tiến ra đại sảnh, dẫn đường đến Lưu Các viên.

Dọc đường đi không khí giữa ba nữ nhân vẫn luôn duy trì trầm mặc, kể cả hạ nhân hầu cạnh cũng thấp đầu lùi bước, không dám vọng động.

Từ Châu Hiền đã từng tại vị Trữ phi nhiều năm, cung cách vẫn còn trong xương cốt, từng bước chân đều không dài không ngắn, nhã nhặn đoan trang. Một bên Lâm Hinh Phúc lại tiêu soái đạm nhiên, thẳng lưng tuấn dật. Một quân quý, một tước quý như vậy đi cạnh nhau đều gợi lên cảnh đẹp ý vui. Chỉ tiếc Lâm Duẫn Nhi ngốc nghếch nhảy chân sáo ở giữa lại làm không dậy nổi một điểm phong tình.

Lâm Duẫn Nhi đại khái rất ít khi được xuất cung, nếu hôm nay không có biểu tỷ cầu phụ hoàng, nàng còn lâu mới được ra ngoài. Vậy nên phá lệ vui mừng nhảy nhót, rất có sinh khí. Dọc đường đi nàng đều hát hàm hồ y nha, còn tùy tiện hái hoa hái cỏ quý báu trồng trong sân Từ gia.

Thấy Lâm Duẫn Nhi có vẻ thích hoa cỏ tại đây, Từ Châu Hiền liền ôn hòa hỏi “Điện hạ rất thích chúng?”.

Lâm Duẫn Nhi bận bịu ôm một đóng hoa cỏ vừa hái được, có nhánh hoa lá bù xù đâm vào má nàng, ngây ngốc cười, gật đầu như gà mổ thóc “Ân, ân… hoa đẹp…”.

Từ Châu Hiền cười nhẹ, tiếu ý không sâu nhưng ấm áp, nàng nói “Trong viện tiểu nữ có một gốc lê hoa, vừa hay chiết ra một nhánh, vẫn đang ươm trong chậu, nếu điện hạ không chê, tiểu nữ dâng cho điện hạ được không?”.

Lâm Hinh Phúc hơi liếc mắt nhìn Lạc Âm, nàng không hiểu Từ Châu Hiền vì cái gì lại luôn có kiên nhẫn với kẻ ngốc đến vậy. Không phải quân quý đều sẽ truy cầu một phối ngẫu cường đại sao? Nàng ta cho rằng địa vị Lâm Duẫn Nhi sẽ bền vững để làm chỗ dựa chăng? Đúng là quân quý nào cũng có khiếm khuyết mà thôi. Nàng đề cao Từ Châu Hiền quá rồi, thiển cận và ngu dốt.

Chỉ nghe ngữ khí bất thiện của Lâm Hinh Phúc “Tam tiểu thư thật biết nói đùa, hoàng biểu muội quanh năm ngây ngốc trong cung, loại kì hoa dị thảo được trồng trong ngự hoa viên, có thứ nào chưa thấy, một nhánh lê hoa càng không hiếm lạ”.

Ý tứ chính là hoa lê của Châu Hiền quá tầm thường để dâng vào kim nhãn.

Từ Châu Hiền cũng không hờn giận, nàng hời hợt đáp “Thế nữ nói không sai, nhưng là lê hoa tiểu nữ hương không nồng, vừa vặn là loại điện hạ yêu thích, nên tiểu nữ mới lớn gan đề cử. Thế nữ cần gì khó dễ đến vậy”.

Lâm Hinh Phúc không cao hứng cho lắm, trước giờ Từ Châu Hiền không cho nàng ta sắc mặt tốt ngược lại luôn lấy lòng Lâm Duẫn Nhi, nàng ta liền không phải tư vị.

Lâm Duẫn Nhi lúc lắc đầu nhỏ, không hề nhận ra sóng ngầm giữa hai nữ nhân bên kia. Cong môi nói “Ân… ân!!”.

Từ Châu Hiền liền xem như Lâm Duẫn Nhi đã ưng thuận, nàng cười nói “Nếu vậy chút nữa tiểu nữ liền mang điện hạ đi lấy gốc lê hoa đó”.

Lâm Duẫn Nhi cảm động khịt khịt mũi, cảm thấy tỷ tỷ thật tốt với nàng, thường vào cung bồi nàng, hôm nay còn muốn tặng hoa cho nàng, thật sự là người tốt!!

Vậy nên nàng không keo kiệt mà tặng cho Từ Châu Hiền tiếu ý rực rỡ, tựa như hương rượu nồng ủ lâu năm, mỹ đến say lòng người.

Châu Hiền thấy vậy cũng quên mất đối chọi với Lâm Hinh Phúc đang đứng bên cạnh, vui vẻ cùng Lâm Duẫn Nhi câu được câu không đàm thoại về hoa cỏ.

Lâm Hinh Phúc thật sâu phức tạp, nhưng vẫn không lên tiếng đánh gãy. Nàng càng lúc càng nhìn không thấu Từ Châu Hiền.

Nếu Từ Châu Hiền đã có dã tâm, có tâm cơ hà tất gì chạy đi lấy lòng kẻ ngốc mà không đầu quân dưới trướng nàng. Quân quý này là quá xem thường nàng chăng? Hay cơ bản vẫn nghĩ Lâm Duẫn Nhi là một chỗ dựa tốt?!

Tầm nửa khắc sau Từ Châu Hiền mới mang Lâm Hinh Phúc đến được Lưu Các viên. Xa xa đã thấy Từ Thi Âm đang đứng trong sân, bạch y phiêu lộng theo gió, rất có phong phạm tiên nữ.

Từ Châu Hiền cong môi ngậm lấy tiếu ý không độ ấm, ả ta đoán chừng đang sốt ruột đợi nhân tình của mình đến, Lâm Hinh Phúc còn dõng dạc nói trong sạch, đúng là loại có tật giật mình. Nhưng một đôi nữ nhân này quả quá xứng đôi, chẳng cần nàng đứng ra châm chọc làm gì. Đam Mỹ Hay

Vậy nên chưa tới cổng Lưu Các viên nàng đã dừng bước, không cao ngạo không siểm nịnh nói “Thế nữ, tiểu nữ chỉ có thể tiễn bước đến đây, viện tử chủ mẫu đã ở bên kia, người vẫn nên để nhị tỷ đón tiếp thì hơn”.

Chuyện chính phòng Lưu thị bị cấm túc, Lâm Hinh Phúc đương nhiên nghe thấy một hai, đoán chừng lại là do một tay nữ nhân này gây nên rồi. Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy ngữ khí mềm mại của Từ Thi Âm “Tiểu nữ thỉnh an thế nữ”.

Từ Thi Âm đã thấy các nàng từ xa, nôn nóng đến điên rồi, nhưng nàng bị cấm túc nên chỉ đành đứng chờ. Chỉ là lúc trông thấy Từ Châu Hiền lại không dằn được phẫn giận mà tiến ra, mục đích muốn dựa hơi Lâm Hinh Phúc cắn trả.

Lâm Hinh Phúc phất tay miễn lễ, đạm thanh thăm hỏi “Nhị tiểu thư thương thể đã lành rồi chăng?”.

Ý tứ chính là thương thể lúc phạt trượng trên yến hội. Từ Thi Âm nghe thấy Lâm Hinh Phúc quan tâm đến mình thì ủy khuất ba động, điềm đạm đáng yêu “Tạ thế nữ, tiểu nữ đã đỡ hơn rất nhiều”.

Từ Châu Hiền đứng làm phông nền bên cạnh đều sắp buồn nôn đến hỏng, ả Từ Thi Âm bị phạt trượng hơn tháng không thấy Lâm Hinh Phúc thăm nom, vừa đến chỉ cần hỏi một câu ả ta liền cảm động phát khóc. Đúng là bất khả tư nghị. Không rõ nên nói Từ Thi Âm quá ngu ngốc hay Lâm Hinh Phúc quá biết cách dỗ ngọt đây

Vẻ ngoài Từ Châu Hiền nhất quán vẫn là vô vị nhạt nhẽo, dung mạo thanh tú trước sau luôn đeo lên tiếu ý nhợt nhạt giả tạo, phảng phất xa cách, dù kẻ đối diện biết được nàng đang giả vờ giả vịt cũng không thể lột trần.

Hiện tại nàng cũng là diễn kịch quen thói đến vậy, dù chính nàng đã làm cho Từ Thi Âm khốn đốn liên tục. Nhưng khi xong chuyện nàng vẫn có thể cười nói gọi tỷ muội, thậm chí dẫn hộ nhân tình đến thăm, lớp mặt nạ xử thế cơ hồ là hoàn mỹ không vết rách.

“Thế nữ nếu đã không còn chuyện, tiểu nữ xin phép cáo lui không quấy nhiễu thế nữ bái phỏng”

Từ Châu Hiền nhàn nhạt nói, ngữ khí như sương, không một tia xúc cảm.

Từ Thi Âm lại không muốn dễ dàng buông tha Từ Châu Hiền, nàng bới lông tìm vết “Tam muội lần đầu đến viện tử của ta hà tất vội vàng ly khai, hay muội làm gì trái lương tâm, thấy thẹn nên bỏ trốn?”.

Từ Châu Hiền khiêu mi. Muốn ta xấu mặt, ngươi tự cao quá rồi.

Nàng cười cười, nhưng điệu cười chân thật đến độ rợn gáy “Nhị tỷ thật suy nghĩ phong phú, muội còn bận bịu đón tiếp Trữ quân điện hạ, đương nhiên không dám phiền Thế nữ hay tỷ rồi. Tỷ nghĩ trong lòng như vậy, nhưng chắc gì người khác đã như vậy”.

Hàm ý ‘ngươi thêu dệt thật giỏi, suy bụng ta ra bụng người cũng thật giỏi!!’.

Từ Thi Âm sắc mặt phát trắng, nàng ta cầu cứu nhìn Lâm Hinh Phúc. Nhưng Lâm Hinh Phúc lại không nhìn ả, chỉ đang chăm chú nhìn Từ Châu Hiền.

Nếu nói có một loại thần kì, Lâm Hinh Phúc tuyệt đối tin khả năng ngụy trang của Từ Châu Hiền là thần kì. Nữ nhân này từ một nha đầu thôn quê bỗng chốc thành kẻ nhã nhặn, nắm trong tay quyền sinh sát, còn dám tát thẳng vào mặt mũi đích nữ!! Có quỷ mới tin có loại biến chuyển lớn như vậy!! Đúng là thâm tàng bất lộ!!

Sắc bén như vậy, thủ đoạn cao như vậy!! Quả là lưỡi gươm sắc bén cần thu phục!!

Từ Châu Hiền lại không muốn dây dưa quá lâu cùng hai nữ nhân này, vậy nên quay sang Lâm Duẫn Nhi còn đang đứng ngây ngốc “Điện hạ, chúng ta đi thôi, tiểu nữ mang người đi lấy hoa”.

Lâm Duẫn Nhi hơi bĩu môi, lúc lắc ôm hoa cỏ của mình quay đi, theo bước Từ Châu Hiền.

Từ Thi Âm thấy vậy thì không cam lòng, còn định nói gì thì đã thấy Từ Châu Hiền hơi nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu “Nhị tỷ, tỷ cũng đừng quá xem thường bề trên. Thấy điện hạ đứng đây mà không hành lễ là tội đáng muôn chết, huống hồ đây còn là trượng phu tương lai của tỷ. Tỷ quá phận rồi, muội nói có đúng không?”.

Là lời nhẹ nhưng ý tứ nặng nề, sắc mặt Từ Thi Âm trắng bệch. Ả ta chính là xem thường Lâm Duẫn Nhi, một hoàng tước ngu xuẩn như vậy làm sao xứng với ả ta, vậy nên cố tình xem như không thấy.

Hiện tại Từ Thi Âm lại bị nhắc nhở, ả cảm thấy thẹn quá hóa giận, nhưng Lâm Hinh Phúc còn tại, đành nghẹn hỏa khí mà không phát tát. Cắn răng trừng bóng lưng Từ Châu Hiền đi xa.

Lâm Hinh Phúc thấy Từ Châu Hiền đã đi mới thu hồi lại tâm tư, quay sang Từ Thi Âm. Đối diện với hoa dung sắp đổ lệ kia đành ôn nhu dỗ dành “Nhị tiểu thư, lệ châu mỹ nhân luôn rất quý, tiểu thư càng khóc càng khiến nhân tâm thương tiếc”.

Từ Thi Âm được dỗ ngọt mà mỉm cười, thẹn thùng vung tay áo lau khóe mắt, nhưng vẫn u oán nói “Cũng chỉ có thế nữ nghĩ vậy, ngược lại a… chẳng qua là đinh trong mắt người ta, ngày ngày chịu chèn ép”.

Đây chính là đang bóng gió Từ Châu Hiền. Nghe xong Lâm Hinh Phúc càng chắc chắn suy đoán của mình. Phủ thừa tướng đã thành một cán cân, một đầu là chính phòng Lưu thị, hậu thuẫn là thượng thư phủ, còn đầu kia chính là thứ nữ vừa chân thấp chân cao nhập phủ. Dũng khí của nữ quân quý kia, không phải là lớn bình thường.

Nàng ta mạo hiểm mạng sống, bỏ qua nhu nhược, bén nhọn thủ đoạn, chỉ có thể là Từ Châu Hiền.

– ———————————————————————————————————

Để phù hợp cho phần truyện sau này, nữ phụ Từ Thi Âm sẽ được mình đổi tên thành Từ Thi Hiền nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.