Ánh mắt Lâm Hạo nhìn cô, cô từng thấy trên người rất nhiều đàn ông khác, giả bộ lịch sự mấy câu, tùy tiện đối phó với hắn ta rồi quay mặt sang chỗ khác.
Cô cảm thấy tên Lâm Hạo này khá là quen, nhưng không nhớ nổi đã từng gặp hắn ở chỗ nào.
Đúng là chó không bỏ được thói ăn phân!
Thừa biết bản chất của Lâm Hạo, Tôn Hàn lên tiếng nhắc nhở: “Liễu Y Y là bảo mẫu của con gái tôi, cũng là nhân viên trong công ty tôi!”
Gương mặt Lâm Hạo lộ vẻ không vui, nhưng cũng kinh ngạc: “Anh rể, anh lại lập công ty à?”
Tôn Hạo mới quay về được vài ngày mà, sao có thể mở công ty được?
“Tiếp nhận lời mời đi làm tại một công ty thôi. Nói thử xem, cậu đến đây làm gì? Vì muốn chị cậu ly hôn cùng tôi à?”
Tôn Hàn không có ý định trò chuyện sâu hơn, chỉ qua quýt một câu rồi hỏi ý đồ của Lâm Hạo.
Ly Hôn!
Liễu Y Y ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, nhưng chỉ cảm thấy hả giận.
Tên cặn bã Tôn Hàn này, không thể có người phụ nữ nào ưa anh ta được!
Lâm Hạo cũng mới chợt ngộ ra, hóa ra chỉ là tìm một công ty khác để đi làm thôi.
Bấy giờ hắn ta mới nhớ đến mục đích của mình, lập tức nở nụ cười, lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp tinh xảo.
“Anh rể, anh nói gì thế chứ, chuyện của anh với chị em, em không liên quan gì hết. Em tới đây là để tặng chút quà mọn cho Đồng Đồng, dù sao em cũng là cậu nó mà. Bao lâu nay chưa tặng Đồng Đồng được món quà nào ra hồn, thế nên mới mua một cái khóa trường mệnh, tặng cho Đồng Đồng!”
“Quà?”
Ánh mắt Tôn Hàn liếc tới một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng đặc trong chiếc hộp, gia công tinh xảo, giọng nói cũng lộ vẻ chế nhạo: “E là không rẻ nhỉ?”
Lâm Hạo trở nên tốt bụng như thế từ bao giờ chứ, nỡ lòng tặng một món quà chí ít cũng phải hai trăm nghìn tệ cho Đồng Đồng?
“Không đắt, không đắt, cũng mới mười nghìn tệ thôi! Anh rể, món quà này anh nhất định phải nhận lấy, nếu không em không đồng ý đâu!”, Lâm Hạo vội vàng nói rồi nhét hộp quà vào tay Tôn Hàn.
“Mới mười nghìn? Cậu lừa tôi à? Đồ của Hoa Nghệ Kim Hàng e rằng không phải thứ mà mười nghìn tệ có thể mua được”.
Tôn Hàn không nhận, trên chiếc hộp này khắc logo của Hoa Nghệ Kim Hàng. Với tư cách là cửa hàng kim hoàn xa xỉ nhất trong nước, đồ do Hoa Nghệ Kim Hàng làm ra không có món nào thấp hơn năm mươi nghìn tệ.
Lâm Hạo mua với giá mười nghìn tệ, e là có vấn đề.
“Ôi, anh rể, đây là hàng nhái thôi! Thật sự không đắt đâu, nếu là hàng thật, em cũng không mua nổi”.
Lâm Hạo nóng lòng muốn đưa chiếc khóa trường mệnh cho Tôn Hàn, khiến anh càng thấy lạ, càng không muốn cầm: “Được rồi, Lâm Hạo, con người cậu thế nào, tôi tự biết hết. Mang món quà của cậu đi đi, Đồng Đồng không cần đâu!”
Con ngươi của Lâm Hạo đảo liên tục vì sốt ruột, thấy có người bắt đầu nhìn về phía này, hắn ta vội vàng đưa mắt ra hiệu cho một người phụ nữ trung niên cách đó không xa, đồng thời cố nhét hộp quà vào tay Tôn Hàn.
“Á, cái khóa trường mệnh tôi vừa mới mua ở Hoa Nghệ Kim Hàng bị trộm mất rồi! Hai trăm sáu mươi nghìn tệ của tôi đấy!!” . harry potter fanfic
Người phụ nữ trung niên đẫy đà bỗng hét ầm lên, lập tức xác định mục tiêu là Tôn Hàn, chạy tới kéo cánh tay anh: “Mọi người mau xem này, bắt tên trộm đi. Chính là nó đấy, trộm chiếc khóa trường mệnh mà tôi mua!”
“Ai báo cảnh sát giúp tôi với, nhất định phải bắt tên trộm này lại, bắt cả người cả tang vật luôn!”