Lớp Crystal Star…
-Nói mau! Hai người tại sao hôm qua không nghe máy của tụi này??-nhỏ và cậu ghé mặt của mình sát mặt cô và anh…như muốn đe dọa…
-Hết pin!-cô và anh tỉnh bơ
-Vậy hôm qua hai người đi đâu?-nhỏ và cậu tiếp tục tra hỏi
Cô và anh liếc qua nhìn nhau,rồi mắt cúi xuống điện thoại,đồng thanh tiếp:
-Không cần quan tâm!
-Aishhh! Hai người thật làm bọn này lo đến chết mất!-hai người tức giận
Cô và anh không nói gì…
-Các em!-cô giáo bước vào lớp,chống hai tay lên bàn-Hôm nay chúng ta có một học sinh mới chuyển đến! Mời em vào!
Cô và anh không quan tâm mấy,chỉ ngồi ôm điện thoại…
-Chào mọi người! Tôi là Ngô Tử Mặc! Mong được giúp đỡ!
-Tử Mặc…Tử Mặc…-bốn người lẩm bẩm, rồi đứng phóc dậy-Ngô Tử Mặc???
Tử Mặc cười nhe răng,giơ tay quơ qua quơ lại chào bốn người…các học sinh còn lại thì ngất lịm tại chỗ vì Tử Mặc sắc đẹp thì chỉ thua anh một chút thôi…
Ra chơi…
-Sao anh vào đây được?-nhỏ ngơ ngác
-Với gia thế của Ngô gia thì cái gì mà chẳng được!-Tử Mặc chống cằm
-Nhưng anh đã 20t rồi đấy!-cậu gác hai chân lên bàn
-Thì vào đây anh cũng có học đâu! Chủ yếu là gặp bốn người thôi!-Tử Mặc thở dài
-Còn Ngô thị?-anh gác chân lên bàn,mắt vẫn nhìn điện thoại,nói bằng cái giọng nước đá ngàn năm
-Anh có thể điều hành được mà!
-Khi nào anh về Mỹ?-cô mặc đồ nam sinh,gác chân này lên chân kia,đeo tai nghe, mắt nhắm tịt lại…
-Này này! Bốn người đây là muốn đuổi anh sao?-Tử Mặc bĩu môi
-…-một bầu không khí im lặng…
-Thật quá đáng!-Tử Mặc phùng má
______________________________________
Tan học…
-Sắp đến sinh nhật Băng Băng rồi đấy!-nhỏ đập hai tay vào nhau
-Phải rồi!Hay là anh tặng Minh Phong cho em nhé Băng Băng!-cậu cười nhe răng chọc cô
-H…Hai người!… -cô và anh giật mình,mặt đỏ lên
-Là ngày mai sao? -Tử Mặc vừa đi vừa nói
______________________________________
Sáng hôm sau…
6h sáng,thường thì giờ học bắt đầu lúc 8h nên bây giờ cô vẫn còn ngủ…
*Renggg renggg…*
Tiếng chuông điện thoại vang lên,cô uể oải nhấc máy:
-Ai?-cô lạnh lùng phun ra một từ
“Mau xuống nhà đi!”-người kia nói rồi cúp máy
Cô bũ rũ VSCN, thay đồ nam rồi đi xuống…
*Bộp*
Một bàn tay nắm tay cô chạy ra chiếc xe Limo…
-Con gì vậy?-cô nhìn cái thứ đang nắm tay mình,đó là một người trong trang phục gấu Brown…
Con gấu không nói gì, dẫn cô vào xe,rồi đạp phanh lái nhanh…
Cô nhiều lần muốn gỡ cái đầu gấu Brown đó xuống nhưng vô dụng…sao nó có thể vừa né vừa chạy xe được như vậy nhỉ?
Đến nơi,
Nó dắt tay cô chạy đến chỗ có ba người đang đứng…
Đi tới, ba người đó hét:
-CHÚC MỪNG SINH NHẬT! BĂNG BĂNG!!-là nhỏ,cậu và Tử Mặc…nhỏ đang cầm chiếc bánh kem,nơi ba người đang đứng được trang trí thật đẹp và đồ ăn thì quá hoành tráng…
Cô ngơ ngác hồi lâu,rồi nhìn con gấu kế bên,nhanh tay gỡ cái đầu gấu xuống…
-Minh Phong?-cô sững sờ
-Mừng sinh nhật em! Băng Băng!-anh cười nhẹ
Cô gục mặt xuống đất…bốn người tưởng cô cảm động muốn khóc,ai ngờ…
-Các người có bị điên không??? Lôi tôi ra ngoài vào lúc 6h sáng để chúc mừng sinh nhật!Rỗi hơi lắm sao???-cô mắng vào mặt bốn người làm họ xanh cả mặt
-Cái…cái gì cơ?…-nhỏ lắp bắp
-Em…em xem…Minh Phong hôm nay nó hạ thân mình xuống để mặc đồ con gấu ngốc vào cho em đấy!-cậu chỉ anh
-Bọn…bọn anh vất vả lắm Minh Phong mới chịu mặc đấy!-Tử Mặc cũng sợ đen mặt
-Thật là!-cô thở dài-Được rồi! Lần này bỏ qua!
Ba người kia vui như được mùa…
-Coi kìa coi kìa! Sao hai người lại mặc đồ như thế chứ! Đi! Tôi cho chuẩn bị cho hai người vài bộ đồ đấy!-nhỏ kéo cô cùng anh đi vào phòng thay đồ
*Cạch*
Cả hai bước ra làm ba người như hồn phách tán…
Anh mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jeans đen bóng…
Cô là chủ bữa tiệc,đương nhiên phải lung linh lộng lẫy như công chúa rồi…Bộ đầm cô mặc là hàng có một không hai được nhà thiết kế nổi tiếng riêng may cho,đường họa tiết sắc sảo trên những sóng váy xanh lam…tóc xõa dài nâu đen mượt,giày cũng là số lượng có hạng,cô cao 1m70 nhưng mang giày cao gót này đã là 1m74 rồi…
-Bắt đầu bữa tiệc thôi!-Tử Mặc kéo cô vào bàn tiệc
-Băng Băng! Mau ước đi!-nhỏ cười híp mắt
Cô gật đầu, nhắm mắt rồi thổi nến…
Lần lượt ba người tặng quà cho cô, riêng anh thì…
*Chụt*
Anh hôn lên trán cô rồi cười nhẹ:
-Đây là quà của anh!
Cô nhìn anh,đỏ mặt rồi cười…đây có lẽ là buổi sinh nhật đáng nhớ nhất cô sẽ chẳng thể nào quên…