Cách!
Có người dùng chìa khóa mở cửa chính, xem ra mùi thịt bò kho không chỉ gọi được một người trở về!
Người còn lại giữ chìa khóa, đương nhiên là Khang Vũ Lan.
Xách cặp da nép xuống đất một cách đùng.
“Này, dọn về rồi à?” – Cô không chào hỏi, cũng không đá động đến hai người đang trợn mắt há mồm nhìn mình, lớn tiếng nói: “Cẩn thận, coi chừng làm hỏng lò vi ba của tôi!”
Đầu Lâm Tổ Ninh đau đến kêu ong ong trong tai. Bà Lâm Chương Quỳnh Tử mở miệng nói trước:
“Ụa, cô trở về đây làm gì? Không phải nói đi là đi rồi sao?”
Tay bà đang cầm một cái chảo, vì con trai đòi lại công đạo. Nếu Khang Vũ Lan là một con cá, chắc chắn Lâm Chương Quỳnh Tử sẽ đem cô đốt thành 8 khứa.
Khang Vũ Lan tức giận dò hỏi lại:
“Vậy bà tới đây làm gì?”
“Đây là nhà con trai tôi, tôi không thể tới sao?”
“Nực cười! Đây là nhà của tôi. Nửa năm tiền thuê nhà đều là do tôi bỏ một nửa tiền túi ra đóng, bà hỏi con trai bà xem!”
“Cô muốn đòi tiền, tôi trả lại cô, muốn bao nhiêu, nói đi.” – Lâm Chương Quỳnh Tử bị chọc cho tức giận, sự khảng khái ngày thường đã trở thành dị thường.
“Oan có đầu, nợ có chủ, tôi lấy tiền thúi của bà làm gì. Này, không được đụng vào tủ lạnh bên kia!”
Lúc hai nữ nhân đang trách móc nhau:
“Lâm Tổ Ninh, con đứng ngốc ra đó làm gì! Nói đạo lý công bằng xem!”
Thiên hạ nào có đạo lý để công bằng chỗ này chứ? Không trở về nhà còn được, vừa về đã gặp phải đại nạn úp đầu. Hết lần này đến lần khác, trên đùi còn thạch cao chưa tháo, không thể lấy “tẩu” làm thượng sách.
Lâm Tổ Ninh nhìn mẹ mình, lại nhìn sang Khang Vũ Lan, cuối cùng mạnh dạn nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn hai bên:
“Mặc kệ hai người tùy tiện tâm sự đi. Tôi đi toilet.”
Trong phòng tắm vẫn có thể nghe rõ tiếng cả hai tranh chấp kịch liệt:
“Thật không biết xấu hổ! Nói đi giờ lại trở về!”
“Ây, tới nhà người ta mà lên giọng làm chủ hả? Nói cho bà biết, tôi chính là một nửa chủ nhân của căn nhà này nha!”
“Nếu như con trai tôi mà cưới loại con dâu như cô, tôi lập tức tự sát!”
“Nếu tôi có loại mẹ chồng như bà, tôi sẽ biến thành một cái trứng ngớ ngẩn. Tức cười thật, ai muốn gả cho con trai bà?”
“Cô không thấy nó, vậy sống chung với nó trong căn nhà này làm gì? Không sợ không có người chịu lấy cô a?”
“Chuyện của tôi không mượn bà xen vào!”
“Dùng lò vi bà sao? Trời ạ, chỉ có một đứa ngu ngốc mới xài lò vi ba! Một chút tư cách làm nữ nhân cũng không có mà bày đặt?”
“Bây giờ chỉ có thế hệ đồ cổ như bà mới xem việc nấu nướng là thiên chức! Làm trâu làm ngựa một đời cho người khác còn không biết xấu hổ, ở đó tự cho tự ngạo hả!”
Thần tiễn thiệt thương, có qua có lại!
Lâm Tổ Ninh hận không thể đem mình ném vào bồn cầu, xả xuống ống thoát nước.
Phải ha! Tại sao anh không có ý đồ đào tẩu sớm hơn? Anh móc móc túi, thấy ví da còn trên người.
Ngay cả Lâm Chương Tử Quỳnh còn có thể leo cửa sổ bò vào lầu hai, tại sao anh không thể leo ra? Mặc dù một chân bó bột cũng làm cho thân thể nặng ngàn cân, nhưng cố dùng cơ bắp chèo chống, cũng không có vấn đề gì.
Sắc trời đã tối, bò xuống chắc không bị xem là trộm chứ? Lâm Tổ Ninh mở cửa sổ, ôm ống thoát nước, chậm rãi trượt xuống.
Rẽ ngang nhảy xuống đường lộ, sau đó bắt một chiếc taxi:
“Muốn đi đâu?”
Còn đi đâu? Về nhà Tiểu Phạm thì quá không thú vị, nam nhân đang yêu buồn vui thất thường, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy được sự bi ai của người khác.
Anh nhớ tới con đường kia lúc anh gặp tai nạn, cho nên thử vận khí của mình, biết đâu sẽ lại gặp được ly hồn thiên sứ?
Lâm Tổ Ninh muốn hỏi nàng: Tại sao lâu quá không đến? Là anh đã làm sai chuyện gì, hay đã nói sai điều gì?
“Trước giờ chưa có ai muốn xuống xe chỗ này, tiên sinh, cậu là người đầu tiên a!”
“Cái cây này, rất đẹp!” – Lâm Tổ Ninh nói ra lý do rất “khác người”.
“Ha ha, cậu là một nghệ thuật gia à? Vừa nhìn mặt cậu tôi đã biết cậu là người của nghệ thuật a! Chỉ có nghệ thuật gia mới lãng mạn như thế.”
“Cảm ơn..”
“Cái cây này, xinh đẹp vậy sao?” – Tài xế taxi hiếu kỳ nhô đầu ra nhìn một cái.
Không thấy bóng dáng Ly hồn thiên sứ đâu. Có lẽ, đứng chờ một hồi nàng sẽ tới.
Lá cây lãm nhân thụ che dưới bóng đèn đường yếu ớt, trong đêm tối, phát ra loại âm thanh tựa như tiếng ngọc bích trong trẻo, gió thổi qua, xào xạc, xào xạc, tựa như đang cố nói chuyện với anh.
Lâm Tổ Ninh nhớ tới trước đây, từng trông thấy một con rắn trong bụi cỏ này. Hi vọng hôm nay con rắn đó đi ngủ sớm, không cần tới chào hỏi anh!
Không biết là hạnh phúc hay bất hạnh, cả đêm nay đều không thấy có vụ tai nạn nào xảy ra chỗ này.
Lâm Tổ Ninh không phải cố ý cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng anh chắc chắn mình đang thất vọng, không có tai nạn xảy ra, tức là Ly hồn thiên sứ không tới!
Anh tới gần đại thụ, kiểm tra thân cây, hi vọng tìm thấy lịch thường trực hoặc sổ tay ghi chép của nàng.
Sẹt sẹt sẹt sẹt.
Lá cây khẽ động, giống như đang cười anh, dù cho thật sự có, dưới đôi mắt trần tục của anh cũng sẽ không nhìn thấy, mà chúng ta có thấy cũng sẽ không nói cho ngươi biết.
Từ khi anh có thể nói chuyện cùng Ly hồn thiên sứ, anh đã thấy mình không còn rõ ràng nữa, cảm giác, cái gì là hư ảo, cái gì là giác quan thứ sáu, cái gì là giả dối không có thật..
Đứng đợi một đêm không chỉ không có kết quả gì, ngược lại anh bị cảm!
Hơn nữa, nằm trong căn phòng lúc nào cũng có thể phát sinh chiến tranh, cả Lâm Chương Quỳnh Tử cùng Khang Vũ Lan đều ở lại, ai cũng không chịu dọn đi trước.
Khang Vũ Lan kiên trì rằng chính mình đã đóng một nửa tiền thuê nhà.
Lâm Chương Quỳnh Tử lại kiên định hơn, bà muốn chiếu cố đứa con trai đã bị ngược đãi của mình!
* * *
“Nghe nói, ngươi tới tìm ta?” – Một bàn tay nóng hổi đặt trên đầu anh, tựa như bị quạt của Thiến Phiến công chúa thổi vào Hỏa Diệm Sơn vậy!