Cô như nào?
Tóc ngắn, kiến thức ngắn?
Đường Tuế Như liếc Diệp Cô Thâm “Chú Diệp, chú thật sự coi trọng tôi?”
“Anh cố gắng thuyết phục chính mình coi trọng em.”
“…” Đường Tuế Như nhếch môi, đôi mắt tròn nhìn anh chằm chằm.
Diệp Cô Thâm nói chuyện lực sát thương quá lớn.
“Tôi, tôi, tôi lại kém như vậy sao?” Đường Tuế Như bỏ bát xuống, hai tay đặt ở lồng ngực mình “Dáng người tôi hẳn là cũng không tệ lắm phải không? Chẳng lẽ chú Diệp thích loại tóc dài cuộn sóng to?”
“Ba điều kiện em nói?”
“Diệp Cô Thâm, lão tài xế.” Cô phát hiện mình không nói lại Diệp Cô Thâm, ngược lại bị đùa giỡn.
Diệp Cô Thâm nhìn cô cúi đầu tiếp tục ăn, bình thản nói “Em rất tốt, chỉ là quen nuông chiều một chút.”
“Thì sao, liền xem như tôi muốn làm quân tẩu, quân tẩu lại không cần lên chiến trường, quốc gia có vô sỉ như vậy không? Chồng trên chiến trường giết địch, còn muốn quân tẩu chúng ta biến thành thiết huyết hán tử? Việc này đáng tin sao?” Cô miết miệng nhỏ, mặt mũi tràn đầy không tình nguyện.
“Không đáng tin cậy.” Cô gái nhỏ bắt đầu nhìn vào thân phận của mình.
Đường Tuế Như ăn cơm, liền muốn thoải mái nằm trên giường xem TV, chơi trò chơi.
Nhưng mà…
Cô bị Diệp Cô Thâm vô tình kéo ra ngoài.
Giờ phút này, trên bãi tập lớn, xung quanh đầy ánh đèn, từng học sinh đến huấn luyện quân sự đứng thẳng tắp.
Đường Tuế Như nhìn thấy nghĩ đến tình cảnh mình phơi đen trên sân tập, cảm giác mồ hôi lạnh chảy xuống.
“Nếu như, tôi sớm biết đại học Kinh Thị huấn luyện quân sự ở đây, tôi nhất định không dự thi.” Cô lập tức thu lại tầm mắt, ngửa đầu nhìn Diệp Cô Thâm “Chú Diệp, hàng năm quân đội chú đều phải huấn luyện quân sự cho học sinh sao?”
“Không nhất định.” Có khi không ở quân đội, thời gian ở trường học tương đối nhiều.
“Đại học Kinh Thị là đại học tốt nhất nước Mặc Viêm, không ở nơi này, em muốn đi đâu?” Thành phố Kinh là thủ đô nước Mặc Viêm.
Tất cả tài nguyên cung cấp cho đại học này đều để tùy ý chi phối.
Vì không muốn huấn luyện quân sự, cô thật sự lấy đủ lý do.
“Đây không phải đã tiến vào sao?” Cô liếc đám người xa xa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi vang.
Bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ.
Đường Tuế Như khẽ giật mình, trong nháy mắt đổi vị trí với Diệp Cô Thâm, đứng ở bên khác của anh, thân thể nhỏ nhắn đi qua, song song đi lên.
“Thế nào? Có hoa đào lại nhìn em?”
“Không phải. Bạn thân của tôi cũng ở bên trong, nếu cô ấy biết tôi ở chỗ này tiêu sái mà không mang theo cô ấy,bạn tôi nhất định không vui.” Cô cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn anh “Chú Diệp, chú sẽ không bán đứng tôi a?”
“Ở trong quân khu, chú ý xưng hô.” Nhất là bây giờ bọn họ ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua.
“Vâng, Diệp thủ trưởng.” Cô chào theo kiểu nhà binh, kéo cánh tay anh “Cái kia, Diệp…thủ trưởng, tôi có thể về trước hay không?”
“Chúng ta mới ra ngoài 5 phút.:
“Nhưng mà tôi đã tiêu hóa a.” Cái đầu nhỏ nhìn đám người, hình như có người đến.
Không phải là…
“Em cứ sợ bị bắt được như vậy?” Còn tưởng ngoài việc huấn luyện quân sự cô không sợ hãi gì.
Cô lắc đầu “Không phải sợ, mà là vì tình bạn.”
“Chào Diệp thủ trưởng.”
Bên cạnh họ truyền đến giọng nữ, cô lập tức buông lỏng tay Diệp Cô Thâm, đứng thẳng.
Mấy nữ sinh hưng phấn nhìn Diệp Cô Thâm, rất đẹp trai a.
“Chào mọi người.” Diệp Cô Thâm nghiêng người, Đường Tuế Như liền đứng sau anh.
“Diệp thủ trưởng, tôi có thể muốn ngài ký tên sao?” Một nữ hài trong đó to gan đi về phía trước.
“Không thể.” Diệp Cô Thâm dứt khoát cự tuyệt, “Huấn luyện quân sự cho tốt, cẩn thận đi học, không nên sùng bái mù quáng.”
“Chúng tôi không sùng bái mù quáng, Diệp thủ trưởng đẹp trai như vậy, chúng tôi thanh tỉnh sùng bái ngài cả đời.”
Đường Tuế Như đứng sau lưng anh le le lưỡi, cô thừa nhận Diệp Cô Thâm rất đẹp trai, nhưng cũng quá khoa trương đi.
“Diệp thủ trưởng, phía sau ngài có người phải không?”