Cố Vĩ bật cười sảng khoái với câu nói đó của Mạc Vân Hi , anh vỗ vỗ má cô chế giễu :”Sao thế? Cô nhất quyết giữ mình cho ai à? Hay là..chỉ giả vờ thanh cao để tôi càng thêm hứng thú. Thông minh đấy , dù là nước đi nào cũng đủ làm tôi thán phục”
Nói rồi anh ta ngồi dậy đi lại tủ lấy thêm một chai rượu mới bật nắp rồi đi lại gần giường , quỳ một chân bên cạnh người cô nói:”Tôi thấy cô vẫn còn đang tỉnh táo lắm , chắc vẫn còn muốn uống thêm chút rượu”
Một lần nữa rượu lại ập đến miệng , lần này Mạc Vân Hi ra sức kháng cự quay mặt đi , chớp lấy thời cơ tiếp tục van xin , dù làm lay chuyển anh ta một chút cũng được.
Giọng cô vô cùng khẩn thiết :”Anh tỉnh lại đi được không? Tình nhân gì đó tôi thực sự , thực sự là không có mà!!”
Cắt ngang giọng nói yếu ớt của cô gái là tiếng bật cửa. “Rầm” một cái , cánh cửa mở toang , khi Cố Vĩ giật mình quay đầu sang nhìn chỉ thấy có bóng người cao lớn đứng chắn ở cửa.
Một tay anh ta vẫn còn đặt điện thoại bên tai , tay kia lắc lắc chiếc bật lửa , miệng ngậm điếu thuốc phì phèo nhả làn khói trắng , Cố Vĩ nheo mắt nhìn mãi cũng không thể nhận ra là ai , chỉ thấy anh ta từ từ hạ điếu thuốc xuống rồi cười nói :”Sao lại không có , tôi là tình nhân của cô mà , Mạc Vân Hi?”
Giây sau còn chưa đợi Cố Vĩ kịp phản ứng với lời anh ta nói thì đã bị đánh ngất từ phía sau.
Người của Mặc Tề Quang lui ra ngoài , anh nhấc đôi chân thon dài đến bên giường không chút nương tình đá Cố Vĩ lăn thẳng xuống dưới đất.
Cũng lúc này men rượu đã làm cho Mạc Vân Hi mơ màng , cô nằm thiếp đi trên giường . Khuôn mặt trắng nõn của cô giờ đây đã ửng đỏ , phần má phải vài phần đỏ hơn , anh nhớ ở trong điện thoại đã nghe thấy tiếng có ai đó tát rất mạnh.
Mặc Tề Quang đưa tay giữ lấy cằm cô kéo qua để quan sát rõ năm ngón tay còn hằn trên má , lại nhìn thật kĩ khuôn mặt của Cố Vĩ nằm trên sàn.
Sau đó bế cô rời khỏi khách sạn.
Khi anh bế cô về Mặc gia lại đụng mặt bà nội , thấy anh đột nhiên đưa cô về trong trạng thái bất tỉnh , bà đột nhiên cực kì lo lắng.
“Tiểu Quang , Vân Hi làm sao vậy?”
Mặc Tề Quang khựng lại , nhìn Mạc Vân Hi đang trùm chiếc áo vest của mình trên người rồi lại nhìn bà đáp :”Cô ấy gặp đối tác nên uống hơi nhiều thôi ạ , cháu đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi trước”
Bà giữ ý không cản trở nữa mà xua tay bảo :”Ừ đi đi , nếu cần thì bảo người làm chuẩn bị thêm một ly trà gừng nhé”
Anh để cô nằm ngay ngắn trên giường , một lần nữa bị khuôn mặt ửng đỏ này của cô thu hút không cẩn thẩn mà đứng nhìn lâu hơn một chút.
Phần áo cô bị rượu thấm đẫm ướt một mảng , từ khoảng cách này vẫn có thể thấy viền áo ngực mập mờ sau lớp vải mỏng.
Mặc Tề Quang chửi thầm một câu rồi đứng dậy quay phắt đi , nhưng vừa bước được một bước , gấu áo đã bị ai đó tóm lại , anh vừa xoay đầu thì Mạc Vân Hi cũng đã tỉnh , cô gái rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Còn chưa kịp thương cảm , anh nghe cô nói , dù rất nhỏ nhưng vẫn đủ để người trong phòng nghe rõ :”Cố Vĩ , đừng đi”
Anh cau mày , gạt phắt tay cô ra rồi dứt khoát bước đi , dù cho tiếng nỉ non của cô gái vang lên từ phía sau cũng không làm anh lưu luyến thêm , vừa đi miệng vừa lẩm bẩm hai từ “Cố Vĩ”