Yên Hoa Nhất Mộng

Chương 38: Quỷ tiếu Vân Thành



Chả là Mạc Thanh Trần có một mảnh đất lớn được nội tổ phụ tặng nhân dịp sinh nhật mấy năm trước, mảnh đất này nằm chếch về hướng bắc, có rừng có núi xanh tươi, có suối nước nóng và cách bìa rừng không xa. Nếu dùng để xây nơi tịnh dưỡng thì không còn gì tốt hơn, tiếc là Mạc Thanh Trần thụ động quá nên chẳng muốn động tới. Vì thế nàng đã để Thất Lang trồng một số loại cây cảnh ở đó, khi nào cần dùng thì lấy lại sau.

Nay cuối cùng cũng có dịp dùng đến, trước khi trở về Vân Thành mấy ngày thì Mạc Thanh Trần đã gửi thư nhờ Thất Lang và Bát Lang thiết kế giúp một phủ riêng ở mảnh đất này, định vừa dùng để nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, vừa dùng để làm chỗ cho riêng Thập Nguyệt Quân.

Sáng nay Trần Hắc đã cho người phóng về Thần Mạc phủ thông báo với Mạc Thanh Trần mọi thứ đã chuẩn bị xong, Thanh Loan và Thanh Tâm trong sáng nay cũng đã đưa Thập Nguyệt Quân đến phủ, chỉ còn đợi Mạc Thanh Trần tới sắp xếp nữa thôi là xong.

Còn về phía Tư Phàm, nàng bây giờ chỉ muốn cưỡi ngựa chứ không muốn ngồi xe ngựa, điều này làm Mạc Thanh Trần rất không hài lòng, nàng đứng ở trước Thần Mạc phủ cầm chặt dây cương con bạch mã, một chút cũng không muốn đưa cho Tư Phàm.

“Ta sẽ cho người đi lấy xe ngựa. Nàng còn bị thương chưa khỏi, cần phải theo sát tình hình mảnh sắt trong người, ta không an tâm để nàng tự cưỡi ngựa một mình ra ngoài thành.”

Tư Phàm ngậm cười, nghiêm nghị nói, “Bây giờ nàng muốn xem ta như con chim vành khuyên mà bảo vệ trong vòng tay hay sao? Nàng đừng quên ta là ai? Muốn Ung Nhị Vương này tắm hai lần trên một dòng sông thì những kẻ đó vẫn chưa đủ khả năng đâu…”

Mạc Thanh Trần thở ra một hơi dài, tuy tin tưởng Tư Phàm nhưng chỉ cần nghĩ đến những ngày ở núi Bạch Sơn thì lòng nàng lại nặng trĩu lo âu, “Nàng chắc chứ?”

“Chắc.”

Đắn đo một hồi, cuối cùng Mạc Thanh Trần thỏa hiệp, nàng lấy trong tay áo ra một chiếc phù bài bằng bạc có khắc chìm một chiếc lông vũ, trên chiếc lông vũ này lại có khắc nổi một chữ “Thần” tinh xảo và lả lướt như mây, dúi vào tay Tư Phàm.

“Nàng cầm cái này đi, khu vực nào ở tây bắc cũng có các đài quan sát của tộc Chiến Thần, những khu vực có quân doanh của các ca ca ta, các chốt trạm có thẩm quyền như: trạm thư tín, trại ngựa, trạm khai thác quặng,… chỉ cần có phù bài này thì yêu cầu nào của nàng cũng sẽ được chấp nhận. Hoặc khi gặp nguy hiểm hãy chạy những chỗ này, sẽ có binh lực của tộc Chiến Thần bảo vệ nàng. Hoặc là các nghĩa quân…”

“Thôi được rồi…”, Tư Phàm dịu dàng cười, “Nàng nói nhiều như vậy, nếu bây giờ ta không nhận phù bài này thì chẳng khác nào trái mệnh trời…”, nàng vừa nói vừa cất phù bài vào tay áo, “Nàng yên tâm chưa?”

Mạc Thanh Trần đỏ mặt, giọng nói vừa đang ý đùa vừa mắng dỗi, “Mệnh trời cái gì? Nàng chỉ giỏi ăn nói linh tinh…”

Phù bài này chạm khắc tinh tế đặc sắc, hoàn toàn phá cách so với dòng phù bài bạc của tầng lớp quan lại Minh Càn quốc, đây chính là thứ mà nội tổ phụ của Tư Phàm – Minh Càn Đệ nhất đế “gông xiềng” vào tộc Chiến Thần. Cố tình sủng ái thái quá một tộc không có thực quyền chính là sự cô lập tộc người này với toàn bộ văn võ bá quan trong triều một cách tốt nhất, lợi dụng lòng đố kỵ của cánh quan lại mà triệt để loại bỏ nguy cơ chúng chia phe ủng hộ tộc Chiến Thần.

Tư Phàm nhếch môi cười, trong đáy mắt hiện ra chút âm u, nàng quất roi mạnh vào mông ngựa một đường trơn tru rời khỏi Vân Thành đến vị trí đã hẹn trước với Hoàn Hoàn.

Về phía Mạc Thanh Trần, nàng cưỡi trên con bạch mã của mình đến bìa rừng thì vừa lúc Trần Hắc cũng từ trong rừng phóng ra. Giữa những ngày cuối đông, tuyết dày đã tan, cây cối cũng đã bắt đầu đâm chồi nhưng vẫn chưa ra hoa lá, trông qua có hơi xơ xác, nhưng dáng dấp của Mạc Thanh Trần lại như nhánh liễu mảnh mai mà quật cường đứng ở đó.

Trần Hắc nhìn thoáng qua liền biết là tiểu thư nhà mình, hắn phóng xuống ngựa quỳ trước mặt nàng, cung kính bái kiến.

“Trần Hắc bái kiến đại tiểu thư!! Mong tiểu thư trách phạt vì nhiệm vụ trước ta đã truyền tin chậm chạp, làm ảnh hưởng tới toàn cuộc!!”

Mạc Thanh Trần ra hiệu cho hắn miễn lễ, “Ngươi đứng dậy đi, ngươi chạy thoát khỏi đó cũng không phải dễ dàng. Bây giờ đưa ta đến phủ nào.”

Mất không tới nửa canh giờ để đến phủ riêng trong rừng, vừa tới trước cửa phủ thì Mạc Thanh Trần đã rất hài lòng vì thiết kế của hai vị ca ca của mình. Toàn phủ được xây dựng bằng gỗ hương tạo cảm giác thư thái và dễ chịu vô cùng. Mảnh đất này cũng rất lớn, bằng khoảng ba cái Thần Mạc Các cộng lại, rừng trúc vây quanh, đường mòn dẫn vào được xây dựng cũng bằng phẳng, quả là thứ nội tổ phụ tặng nàng thì toàn là đồ tốt.

“Đại tiểu thư đã đến, mọi người tập trung!!”

Trần Hắc chưa vào tới sân mà tiếng của hắn đã vang vọng khắp nơi, làm Thập Nguyệt Quân đang ngồi phía trong phấn khởi lao ra ngoài, ở phía khác thì ba người Thanh Loan, Thanh Tâm và Thường Mạnh Hải cũng bước đến chào đón chủ nhân của mình.

“Bái kiến đại tiểu thư!!”

“Không cần câu nệ lễ tiết như vậy đâu, lần sau gặp ta thì mọi người chỉ cần cúi chào bình thường là được rồi.”

Mạc Thanh Trần thực sự không thích việc tạo ra khoảng cách tầng lớp với những người mà mình quý mến, người của tộc Chiến Thần thì đã biết rõ tính cách của nàng rồi, bây giờ nàng muốn Thập Nguyệt Quân cũng như vậy.

Bây giờ đưa mắt nhìn một vòng, nàng đếm được Thập Nguyệt Quân chỉ còn lại mười người, đúng quân số mà trước đó nàng cần, nhưng mà cách thanh lọc người này lại quá tàn nhẫn làm nàng vừa nghĩ tới đã xót xa. Tuy nhiên bây giờ đang là lúc phải tập trung hết sức cho Thập Nguyệt Quân, nàng đã rất nhanh bỏ qua các cảm xúc tiêu cực và nàng muốn Thập Nguyệt Quân cũng phải như vậy.

“Mọi người đã khỏe rồi chứ?”

Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa lập tức đáp, “Tiểu thư an tâm, bọn ta đã khoẻ.”

Tào Dực nói, “Tiễu thư, trông người cũng rất hồng hào nha, có chuyện gì vui sao?”

Ngô Dực và Đình Đô liếc nhìn hắn bằng ánh mắt đang nhìn một kẻ ngốc, người của Thập Nguyệt Quân mất nhiều như vậy, tiểu thư vui chỗ nào?

Mạc Thanh Trần cúi đầu trầm lặng một chốc, sau đó nàng bắt đầu nghiêm túc nhìn Thập Nguyệt Quân, dõng dạc lên tiếng.

“Trong những ngày qua, mọi người đã vất vả rất nhiều, mất mát cũng rất nhiều. Không chỉ riêng mọi người, mà ngay cả bản thân ta cũng rất đau lòng vì những chuyện này. Chúng ta bị đánh lén, bị mất người ngay trong lãnh địa của tộc Chiến Thần, ngay trong “vùng xanh” của chúng ta.

Điều này cho thấy rõ, nơi mà mọi người đang đứng không chắc là nơi an toàn, người mà mọi người gọi là “tiểu thư” không chắc sẽ có thể bảo vệ được mọi người mọi lúc mọi nơi. Mệnh lệnh là thứ mà mọi người phải tuân theo, cũng có thể sẽ dẫn mọi người tới tử địa.

Đem mạng sống của mình phó thác vào một mệnh lệnh, từ một người mà mọi người cảm thấy không sẵn sàng bán mạng cho họ. Mọi người thấy điều đó có hợp lý không?

Ta sẽ cho mọi người câu trả lời: Mọi người chỉ thấy điều này hợp lý, khi người đem mệnh lệnh đưa cho mọi người là xứng đáng. Và người đó có xứng đáng hay không, việc đó phụ thuộc một nửa vào ta, một nửa còn lại chính là ở mọi người.

Nếu đã xem ta là chủ nhân thì việc mà mọi người nên biết, chính là ta là người của ai? Và mọi người đang bán mạng cho thứ gì? Bởi vì khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát thì thứ mà mọi người gánh chịu không chỉ là một cái mạng, mà còn danh tiếng bị hủy hoại.

Bây giờ, mỗi người hãy tự đưa ra quyết định cho mình, mọi người có thể rời khỏi đây, tộc Chiến Thần sẽ cung cấp đủ mọi thứ để mọi người có thể trở về quê hương an toàn.

Hãy suy nghĩ thật kỹ, một khi mọi người đã quyết định ở lại thì sẽ không thể toàn mạng rời đi được nữa. Đây là địa giới của tộc Chiến Thần, có một số chuyện giấu được trong hai tháng, nhưng sẽ không thể giấu được trong hai năm. Tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện hai lòng ở đây là sẽ được an toàn.”

Trong ngày hôm nay, bọn họ phải biết, Mạc Thanh Trần sẽ không phí sức huấn luyện một đội quân mà lại để cho đội quân này quay qua cắn ngược lại tộc Chiến Thần. Trong ngày hôm nay, bọn họ nhất định phải nhận thức rõ: Thập Nguyệt Quân về sau sẽ phục vụ cho tộc Chiến Thần, không phải là cho tộc Minh Thần.

Ở đây đều là những người có đầu óc, Mạc Thanh Trần nói nhiều đến như vậy hẳn là họ nghe cũng đã hiểu. Vẻ mặt của nàng vẫn lạnh lùng và thản nhiên nhìn về phía trước, đợi chờ từng người của Thập Nguyệt Quân cho ra quyết định của mình.

Hồng Ân muốn rút lui.

Nàng ta sợ Mạc Thanh Trần nói cung cấp đầy đủ cho trở về quê là nói dối, thực chất chỉ là thanh lọc thêm một lần nữa mà thôi. Nhìn lại ba lần thanh lọc vừa qua, mấy trăm người mà bây giờ chỉ còn đúng mười người, trong đó số người đã lọc kia phải đến hơn một trăm người đã chết.

Có điều gì chắc chắn lần thanh lọc cuối cùng này ta sẽ được toàn mạng?

Nhưng mà chín người kia lại không thấy ai có ý định rút lui.

“Thôi vậy.”, Hồng Ân lẩm bẩm trong miệng.

Qua một lúc, Mạc Thanh Trần mới đích thân hỏi lại từng người để xem quyết định của họ như thế nào? Kết quả là năm người của nhóm Diệp Vy gồm: Đỗ Kiều Hoa, Đình Đô, Tào Dực, Ngô Dực và Diệp Vy đồng loạt bày tỏ rõ sự quyết tâm theo chủ. Mạc Thanh Trần rất hài lòng khi nghĩ đến năm người này, họ đều có tiềm năng rất tốt.

Năm người còn lại cũng nói rõ, họ đều biết Mạc Thanh Trần là người của tộc Chiến Thần nên mới đến chỗ Thập Nguyệt Quân. Mạc Thanh Trần cũng đã biết được, tuy năm người này lực đối kháng không mạnh bằng nhóm của Diệp Vy, nhưng họ có khả năng sống sót rất cao.

Trong năm người này, có đến ba người thuộc nhóm ở thung lũng ngày hôm đó, họ đã sống sót qua tay tên tiễn thủ bí ẩn thì chứng tỏ năng lực không hề tệ. Người thứ tư là một trong số ít những người sống sót trong nhóm canh giữ lộ giới an toàn, ngoại trừ ba người Diệp Vy, Đỗ Kiều Hoa và Tào Dực, thì cô gái này chính là người trực tiếp đối đầu với tiểu Quận chúa mà còn giữ được mạng. Tuy là chỉ đỡ được một chiêu nhưng đã rất lợi hại rồi.

Và người thứ năm chính là Hồng Ân ở nhóm canh giữ con suối. Mạc Thanh Trần không khinh thường Hồng Ân, nàng chỉ đơn giản đánh giá Hồng Ân không có sức bền và sự gan dạ bằng chín người kia.

“Nếu ngươi đã quyết định ở lại thì phải cố gắng gấp nhiều lần những người khác.”

“Tiểu thư, ta sẽ cố gắng.”, Hồng Ân nhếch môi cười, còn trong lòng thì đã xám đen thành một mảnh.

Mạc Thanh Trần cười lạnh rồi bỏ ra ngoài sân, đến bên ngoài sân thì nàng thấy mọi người đã xếp hàng sẵn đợi mình, lúc này nàng nghiêm chỉnh ra lệnh.

“Các ngươi đi theo ta, ta dẫn các ngươi đến một nơi!!”

Thường Mạnh Hải theo lời Mạc Thanh Trần chuẩn bị căn phòng này, chỉ trong hai ngày, hắn đã đến quân doanh bí mật của đại thiếu gia để đem về đây rất nhiều vũ khí tốt, tất cả là để dành cho Thập Nguyệt Quân sử dụng.

“Nếu có lục gia, ta đã lấy được mấy thứ hay ho hơn rồi.”, Thường Mạnh Hải cười nói.

“Lục gia không có thì còn ngũ gia…”, Thanh Loan huých vào bắp tay Thường Mạnh Hải.

“Ngũ gia không dễ tính như lục gia.”, Thường Mạnh Hải nhướng mày nói.

Phòng chứa vũ khí cũng không có gì bí mật, Thường Mạnh Hải và Trần Hắc đã đặt phòng này trên dãy hành lang ở sân viện chính, vừa vào phủ nhìn sang bên trái đã thấy ngay căn phòng lớn. Mạc Thanh Trần lúc mới vào phủ cũng thấy căn phòng này rất ngầu, nhìn về phía mấy gương mặt kinh ngạc của Thập Nguyệt Quân, giọng điệu của nàng tuy là không còn mấy lạnh lùng nữa, nhưng cũng không quá thân cận, nói rất rõ ràng rành mạch.

“Mọi người được quyền tự chọn thứ mình thích nhất, sau khi lựa chọn xong thì đến gặp ta, ta sẽ đưa khẩu quyết luyện tập. Vì đều có kinh nghiệm nên luyện chiêu thức sẽ rất nhanh, các khẩu quyết của tộc Chiến Thần đưa xuống quân doanh không hề phức tạp, chỉ cần có kinh nghiệm thực chiến thôi, ta bảo đảm qua mùa xuân mọi người sẽ thành thạo. Còn về phần nội lực thì ta sẽ nhờ Thường đại ca và Trần Hắc hỗ trợ dần dần nếu mọi người qua đợt kiểm tra của Đông Xưởng.”

Thập Nguyệt Quân rất nghe lời, vừa nghe nàng ra lệnh thì đều tự mình đi tìm hiểu, Mạc Thanh Trần nhìn đến Diệp Vy, nàng gọi.

“Diệp Vy, ngươi sang đây.”

Diệp Vy còn đang choáng ngợp vì kho vũ khí lớn này thì đột nhiên bị gọi giật ngược, nàng có chút hồi hộp đi đến chỗ của Mạc Thanh Trần, vừa mới cúi đầu một cái thì đã nghe Mạc Thanh Trần nói.

“Lần trước ta đã hứa sẽ giúp ngươi chọn món phù hợp, nhớ chứ?”

“Vâng, tiểu thư… người vẫn còn nhớ sao?”, đáy mắt Diệp Vy hiện ra tia vui mừng, “Ta cứ tưởng người đã quên…”

Mạc Thanh Trần nhàn nhạt nói, “Ngươi là người của phủ Công chúa, ta dĩ nhiên sẽ để ý nhiều hơn. Dạo gần đây ngươi có viết thư không?”

Diệp Vy cười gượng, “Ta đã gửi thư cho nghĩa phụ hôm qua, còn Công chúa thì mỗi ngày ta gửi một lần, nhưng nàng ấy chưa bao giờ trả lời, không biết đang nghĩ cái gì…?”

Nghe Diệp Vy kể lể xong, không hiểu sao Mạc Thanh Trần lại nghĩ tới Tư Phàm, nàng âm thầm đem gương mặt của hai chị em này ghép vào nhau, thầm cảm thán quả là một chín một mười, nàng bất giác mỉm cười.

“Những người mang trong mình dòng máu của tộc Minh Trung đều khó hiểu…”

Diệp Vy, “……”

Tự nhiên có cảm giác tìm được người đồng cảnh ngộ với mình, Diệp Vy nhẹ nhàng vuốt ngực an tâm, tự cảm thấy có niềm an ủi.

Mạc Thanh Trần không nhịn được bật cười thành tiếng, mối quan hệ của hai cô nương này vừa giống, lại vừa không giống chuyện của nàng và Tư Phàm, rất đáng yêu. Tính cách thích nghịch ngầm của Mạc Thanh Trần chợt động, nàng nhướng mày bảo.

“Người của tộc Minh Trung rất thích đánh đố người khác, tưởng như là dạng người bá đạo thích nắm cáng, nhưng thực tế họ lại khá nhát gan khi là người bắt đầu một bước tiến nào đó. Nếu muốn họ chủ động bắt đầu thì họ sẽ không bao giờ chịu làm đâu, nhưng nếu để họ nắm được nhịp điệu thì nói gì họ cũng sẽ chịu nghe…”

“Hả…?”, Diệp Vy tròn mắt nhìn Mạc Thanh Trần. Này… cái này là tiểu thư đang chỉ dạy bí quyết cho nàng sao? Chẳng lẽ tiểu thư đã thử làm với vương gia…?

Không biết hai người họ đã tiến triển đến mức nào rồi…?

Diệp Vy ngờ nghệch nhìn theo bóng dáng của Mạc Thanh Trần đang đi vào góc phía trong để lựa chọn thứ gì đó, lại linh tinh nghĩ ngợi, “Bước tiến trong mối quan hệ… Chủ động bắt đầu… Nắm được nhịp điệu…”, nghĩ tới đây nàng lại đỏ mặt cúi đầu, “Thôi, ta không nên nghĩ bậy nữa…”

“Diệp Vy…”, Mạc Thanh Trần khẽ gọi, “Ngươi cảm thấy cặp nhuyễn đao này thế nào?”

Cặp nhuyễn đao này to hơn so với loan đao của tiểu Quận chúa tộc Dĩ Án, nhưng lại nhỏ hơn một nửa so với trường đao của Diệp Vy. Nếu loan đao lưỡi cong thì nhuyễn đao lại có lưỡi thẳng, nhuyễn đao có móc nhọn ở mặt trong lưỡi đao. Toàn bộ từ trên xuống dưới, từ trong ngoài nhuyễn đao đều được chạm khắc nổi cực kỳ đẹp mắt, mặt đao còn khảm chìm một cặp ngọc lục bảo, nhìn qua đã biết là món đồ vô cùng quý giá.

Diệp Vy khẽ nuốt nước bọt, có chút mất tự nhiên nói.

“Tiểu thư, đồ tốt như vậy, thực sự ta không dám nhận…”

Mạc Thanh Trần nửa đùa nửa thật đáp.

“Ai bảo các ngươi là thuộc hạ của ta làm gì, ta đã dùng đồ tốt thì thuộc hạ của ta dĩ nhiên cũng phải dùng đồ tốt rồi.”

Mất một thời gian để Mạc Thanh Trần làm việc ở phủ riêng, nàng mệt mỏi tự mình xoa hai vầng thái dương đang nhức lên từng cơn, lại nhẹ nhàng lướt bàn tay đến chén trà kế bên nhấp một ngụm.

Không biết Tư Phàm đã về phủ chưa?

Nghĩ đến Tư Phàm, Mạc Thanh Trần liền đứng dậy muốn trở về Thần Mạc phủ, nàng vừa mặc vào áo choàng thì Thanh Tâm từ bên ngoài bưng cơm vào phòng liền lo lắng hỏi.

“Tiểu thư, người về phủ sao? Bây giờ ta nghĩ người về thành không kịp đâu…”

Thanh Tâm vừa dứt lời thì Mạc Thanh Trần mới nhớ cổng Vân Thành đóng sớm hơn Minh Thành, nhưng nàng nhìn sắc trời cũng thấy bây giờ không tính là quá muộn, nếu cưỡi ngựa nhanh về thì vẫn còn kịp.

“Không sao, ta về ngay bây giờ vẫn kịp.’

Thanh Tâm tính toán luôn kỹ càng, nàng nói không kịp thì tức là không kịp, lúc Mạc Thanh Trần về đến thành thì từ xa đã thấy cổng khép kín. Nàng thở dài buồn bã, chỉ vì muốn sắp xếp công việc của Thập Nguyệt Quân trong một ngày mà nàng đã quên mất thời gian, bây giờ muốn gặp Tư Phàm cũng không được. Lúc nàng định quay ngựa trở về trạch phủ thì mắt lại lướt qua hai hình bóng quen thuộc đang đứng trước cổng thành nói chuyện với các binh sĩ gác thành.

“Là Tư Phàm và Hoàn Hoàn sao?”

Tư Phàm mất mấy ngày chạy đông chạy tây cũng không xuống ngồi trong xe ngựa, nàng ngồi vững vàng trên lưng con ngựa trắng mà khi sáng Mạc Thanh Trần đã lựa chọn cho mình, vừa xinh đẹp vừa uyển chuyển đi qua đi lại, giống như là bị làm cho bối rối. Nàng hoàn toàn không biết chuyện Vân Thành đóng cửa sớm như vậy, sớm hơn Minh Thành tới một canh giờ. Quay đi quay lại một chút, nàng lại đến chỗ binh sĩ gác thành đưa phù bài của mình ra trước mặt các binh sĩ đó, mềm mỏng nói.

“Vị đại ca này, ta là người của Thần Mạc phủ thật mà, ngươi không tin thật sao…? Có phù bài của ta đây, nếu ta nói dối thì cũng chỉ có thể vòng quanh trong Vân Thành, các ngươi nếu muốn tìm ra ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi mà…”

“Cô nương, dù là vậy cũng đã qua giờ đóng thành rồi, ngươi cần gì phải làm khổ mình như vậy? Ngoại thành có vài khách điếm, người đến nghỉ là được, mai lại vào thành.”

“Tại sao ngươi không biết linh động gì hết vậy???”, Hoàn Hoàn ngồi trên xe ngựa quát.

“Hai vị cô nương, đến cả các vị thiếu gia và đại tiểu thư cũng chưa chắc vào thành được nếu không có việc cấp báo và hơn hết phải được Đệ Nhị Đại Tướng Soái cấp phép ra vào tự do cơ. Hai ngươi là cái gì chứ? Đúng là không biết điều!!”

Tư Phàm chỉ muốn thử lại lần nữa chứ đâu có ý muốn phá luật, vậy mà bị người mắng như vậy, nàng vừa buồn vừa chán nản, không biết phải làm sao? Dù sao nàng cũng cần phải được tôn trọng chứ, nàng và Thanh Trần vốn là…

Tự nhiên Tư Phàm lặng đi, nàng và Thanh Trần vốn là gì…?

Đại não của Tư Phàm xoay chuyển mòng mòng, nàng nhớ ra có một số chuyện mình vẫn chưa từng làm cho Mạc Thanh Trần.

Đang lan man suy nghĩ, tính toán trong đầu nên nàng cũng không chú ý tới cuộc cãi vã của Hoàn Hoàn đã náo loạn một góc thành. Khi mà mọi chuyện tới cao trào, binh lính gác cổng thành chuẩn bị rút vũ khí ra bắt giữ Hoàn Hoàn và Tư Phàm thì đột nhiên vũ khí trong tay họ ngừng lại, họ lập tức ôm quyền hô lớn.

“Đại tiểu thư!!”

Chợt nghe thấy tiếng hô này, Tư Phàm giật bắn mình, vội vã cất cái phù bài gỗ vào tay áo, lúc quay ngựa lại thì đã thấy Mạc Thanh Trần tới gần. Vừa nhìn thấy Mạc Thanh Trần thì ý cười trên gương mặt Tư Phàm đã lan tỏa, nàng thúc ngựa đến trước mặt nàng ấy, hỏi.

“Thanh Trần, vì sao nàng còn ở ngoài này? Ta cứ tưởng nàng đã về Thần Mạc phủ…”

Giọng nói thì lo lắng nhưng gương mặt lại mang đậm ý cười, Mạc Thanh Trần cảm thấy Tư Phàm có chút kỳ lạ, nàng liễm mi hỏi, “Vì sao nàng lại có vẻ vui như vậy?”

“Không có gì.”, Tư Phàm lắc đầu cười.

“Nàng không phải sợ đêm nay không gặp được ta đấy chứ?”

Vẻ sắc sảo của Mạc Thanh Trần khi hỏi câu này làm Tư Phàm bồn chồn không yên, nàng hít một ngụm khí vào bụng, lúng túng nói.

“Ta không có nghĩ thế… Ta…”

Lời của Tư Phàm còn chưa ra hết thì Mạc Thanh Trần đã hướng tới đám binh sĩ gác cổng thành ra lệnh, “Mọi người trở lại làm việc đi, nàng là người của ta, không sao đâu.”

Binh sĩ gác thành gật đầu thấu hiểu, “Ô ô ô… Hóa ra vị cô nương xinh đẹp này là nữ nhân của đại tiểu thư…”

Tư Phàm đành ngậm miệng không dám bào chữa nữa, nói linh ta linh tinh chỉ càng thêm xấu hổ mà thôi.

Mạc Thanh Trần mỉm chi cười trước vẻ mặt ngốc nghếch cùng cái thái độ không thể làm gì hơn của Tư Phàm, ánh mắt nàng tràn ngập ý cười và thỏa mãn, khẽ hỏi nàng ấy.

“Phàm, ta có nhà riêng ở hướng bắc của thành, nàng có muốn đến đó uống trà không?”

Vành tai Tư Phàm ửng hồng như con tôm luộc khi nghe câu hỏi này, đây vốn là một câu hỏi bình thường, nhưng kể từ đêm hôm qua nó đã mang hàm ý sâu xa quá chừng rồi…

“Uống trà thôi nha…”, Tư Phàm xấu hổ đáp.

Mạc Thanh Trần bước vào cửa phủ thì không thấy ai ở ngoài sân, lúc này nàng mới an tâm đưa Tư Phàm vào phòng của mình, vừa vào tới phòng thì nàng đã nói.

“Nàng chịu khó một chút, có Thanh Loan và Thanh Tâm ở đây nên ta phải giấu nàng đi.”

Tư Phàm gật đầu, “Nhắc tới Thanh Loan và Thanh Tâm, bức tượng lưu ly bạch nhạn mẫu thân của ta tặng, nàng chưa đưa cho mẫu thân của nàng đúng không?”

Mạc Thanh Trần vừa đem tay nải to trên người đặt xuống bàn vừa nói, “Ta cũng đang định nói với nàng đây, bức tượng đó ta đặt ở trong xe ngựa của tỷ muội họ, mà nàng thấy rồi đó, đến tận ngày hôm nay chúng ta mới gặp lại nhau. Hôm nay ta định đem về dâng lên cho mẫu thân, không ngờ cổng thành đóng sớm nên đành ngày mai ta mới đưa cho bà.”

Tư Phàm nhìn Mạc Thanh Trần nhẹ nhàng tháo tay nải ra từng chút một, bên trong đó một chiếc hộp gỗ tinh xảo mạ vàng được điêu khắc tỉ mỉ, ở trong hộp không sai biệt chính là bức tượng lưu ly bạch nhạn trong suốt và sáng rực lấp lánh trong đêm tối, toàn thân sạch sẽ không một hạt bụi. Chứng tỏ Mạc Thanh Trần đã dặn dò tỷ muội họ Thanh bảo quản và lau chùi rất cẩn thận. Nàng vui vẻ nói.

“Bức tượng này rất quý giá, là vật phẩm tiến cống mà chỉ có Hoàng hậu mới được sở hữu. Mẫu thân ta tặng cha mẹ nàng trước một cái xem như là tín vật, bức còn lại khi tây bắc hết phiến loạn thì bà sẽ đích thân đưa tới sau. Nàng có dâng cho cha mẹ nàng thì hãy nói như thế để họ thấy rõ thành ý của mẹ con ta nhé.”

Mạc Thanh Trần lau chùi bức tượng một lần xong cất lại vào hộp, nàng nghiêng đầu hỏi.

“Ta không hiểu ý nghĩa của nó, có phải hai mẹ con nàng có thâm ý gì không?”

Tư Phàm nhướng mày gian xảo đáp, “Nếu có thâm ý thì cũng là ý tốt.”

Hai nàng bất giác cười khẽ, trong ánh mắt chỉ hoàn toàn là hình bóng của nhau, mỗi khi ở cạnh nhau một cách an nhiên thế này thì nói chuyện phiếm mãi không hết.

Khi Mạc Thanh Trần tắm rửa xong thì đã thấy Tư Phàm đang quỳ trên giường, quay mặt vào tường mà tự kiểm tra vết thương gần tim của mình, thỉnh thoảng nàng ấy lại rụt vai lại như bị nhói đau.

“Nàng sao thế? Để ta xem nào.”

Mạc Thanh Trần lo lắng tiến tới thì Tư Phàm liền phủ lại vạt áo ngồi ngay xuống giường bảo, “Hôm nay ta dùng tay trái quất roi ngựa nhiều nên giờ hơi đau một chút thôi, không có gì nghiêm trọng đâu…”

Mạc Thanh Trần chớp chớp mắt hai cái nhìn Tư Phàm, nàng không nói gì mà chỉ lẳng lặng ngồi lại mép giường mở hộp thuốc dùng để chữa vết thương bên vai trái của mình ra, tập trung bôi bôi trét trét. Tư Phàm chồm người qua vai Mạc Thanh Trần nhìn thấy thì nhíu mày hỏi.

“Vết thương của nàng thế nào rồi?”

“Hôm nay ta hoạt động nhiều nên hơi đau một chút thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.”

“……”

“Nàng ngủ đi, ta đi ra phòng ngoài bôi thuốc.”

“Thanh Trần…”, Tư Phàm chợt kêu lên.

“Hm?”, nàng xoay đầu nhìn đồ ngốc đang ngồi trên giường, muốn xem thử nàng ấy định làm cái gì tiếp theo…

Cả người Tư Phàm bứt rứt không yên, lần đầu tiên nàng phát hiện ra Mạc Thanh Trần không hề hiền lành như mình tưởng.

Nàng ấy biết trả thù!!

Nàng không cho nàng ấy xem vết thương, thì nàng ấy liền dùng cách thức y chang như vậy để trả đũa nàng.

Mạc Thanh Trần có nhiều màu sắc hơn Tư Phàm nghĩ, giờ đây khi đã ở một nơi an toàn, với một người mà nàng ấy tin tưởng tuyệt đối, thì nàng ấy sẽ dễ dàng bộc lộ con người của mình ra hơn. Tư Phàm cảm thấy Mạc Thanh Trần giống như một cuộn tơ xinh đẹp, quyến rũ và đầy bí hiểm, nàng càng kéo ra thì tơ lại càng quấn chặt trái tim nàng, dây tơ quấn đến chằng chịt và không thể gỡ rối.

Tư Phàm bất lực thở ra, nàng leo xuống giường bẽn lẽn đi đến trước mặt Mạc Thanh Trần rồi bất thình lình giang rộng hai tay ra, đứng im như tượng đá.

“Làm gì vậy?”, Mạc Thanh Trần mặt thì lạnh nhạt hỏi, còn trong lòng thì đã dâng lên một cỗ thích thú.

Tư Phàm nhắm mắt lại, ngậm đắng nuốt cay nói, “Thân thể của ta đây, mặc nàng xử trí!!”

Nàng trầm mặc chừng một nhịp, đôi mắt anh đào ướŧ áŧ bỗng chốc ngưng trọng, sau đó nàng mang theo ngữ điệu vừa giống giỡn hớt, lại nồng đậm mùi vị nguy hiểm lên đầu môi, lạnh lùng nhả chữ, “Đây là một kiểu làm lành mới sao? Giao thân thể cho người ta, nàng không nghĩ tới mình sẽ phải trả giá đắt thế nào à?”

Tư Phàm rịn mồ hôi lạnh.

“Nàng có thể gϊếŧ ta được sao?”

Nhìn Tư Phàm còn cố chày cối, nàng bất chợt kéo ra một cười lạnh thấu xương.

“Ta không thể gϊếŧ, nhưng gần giống thế thì ta làm được.”

Tư Phàm, “……”

Tư Phàm có cảm giác suốt nửa năm qua nàng đã bị Thần Xung Mạc Thanh Trần lừa gạt!!

Biệt phủ riêng này của Mạc Thanh Trần nằm ở khu vực vắng vẻ nên có không gian rất yên tĩnh, ban đêm còn có thể nghe tiếng dế kêu tạo nên cả một bản nhạc du dương. Không gian lãng mạn như vậy, vốn dĩ đêm nay nàng đã muốn cùng Tư Phàm mở tiệc trà bù lại đêm qua, nhưng còn chưa kịp bắt đầu thì bên ngoài sân bỗng vang lên tiếng chân chạy rầm rập vô cùng khẩn trương.

“Phàm, nàng hãy vào trong trốn trước…”

Ầm một cái, tựa như cánh cửa phòng của Mạc Thanh Trần đã sụp đổ theo lực đạo đẩy mạnh vào, tiếng gọi thất thanh cũng đồng thời vang lên..

“Tiểu thư, không xong rồi!! Thuộc hạ của lục gia trốn thoát trở về báo: Lý Cảnh đã chết, lục gia thì đang bị vây chặt ở khu vực Nam Thủy Địa!!”

“Nam Thủy Địa?”, Mạc Thanh Trần và Tư Phàm cùng nhau hô lên.

Tư Phàm nhíu mày nhớ lại, “Thanh Trần, ta nhớ Nam Thủy Địa là vùng rừng thiêng nước độc. Địa giới phức tạp, bùn nhão đất xốp, rắn rết khắp nơi… không thể cưỡi ngựa và di chuyển bình thường được. Đó không phải là nơi các đội quân có thể vào cứu viện được.”

“Chuyện xảy ra cách đây bao lâu?”, Mạc Thanh Trần khẩn trương hỏi.

“Cách đây ba ngày, thuộc hạ của lục gia thoát được là nhờ lục gia dẫn bọn sát thủ của tộc Dĩ Án về hướng khác. Hiện tại, Trần Hắc đã đi báo cho các thiếu gia, còn Thường đại ca thì đã trở lại Thần Mạc phủ cấp báo rồi!!”, Thanh Loan hốt hoảng nói.

“Lý Cảnh chết lúc nào?”, Tư Phàm liền hỏi về tình trạng người của Lý gia, phải biết tình trạng của hắn khi chết thì mới tìm cách trấn an Đệ nhị đế được.

“Lý Cảnh nghe bảo là chết trước đó, hắn bị rắn trong vùng Nam Thủy Địa cắn, phát độc mà chết.”, Thanh Tâm nhìn nhìn Tư Phàm, ngập ngừng đáp.

Tư Phàm lập tức chạy vào trong phòng lấy áo choàng mặc lên cho Mạc Thanh Trần, sắc mặt trầm lạnh và khẩn trương ra lệnh, “Thanh Trần, chúng ta phải lập tức trở về Thần Mạc phủ. Việc đầu tiên là phải bảo phụ thân nàng viết tấu chương trình bày cái chết của Lý Cảnh ngay lập tức, nếu không Hoàng đế sẽ nghĩ tộc Chiến Thần gϊếŧ hắn!!”

“Ta biết rồi. Nàng cũng cùng về với ta!!”, Mạc Thanh Trần buộc lại áo choàng cho mình rồi chỉnh lại y phục cho Tư Phàm, sau đó nắm lấy tay nàng ấy chạy về Thần Mạc phủ, “Nàng giải thích với phụ thân ta sẽ rõ ràng hơn!!”

Trước khi đi, nàng còn dặn dò Thanh Loan và Thanh Tâm, “Hai người ở lại đây chờ lệnh, sắp tới có việc cần dùng tới Thập Nguyệt Quân!!”

“Dạ, tiểu thư!!”

Thanh Loan và Thanh Tâm tóc tai vẫn còn ướt mồ hôi, hai nàng từ lúc nghe được tin động trời này mà tinh thần căng thẳng tột độ. Lục gia là niềm hy vọng của lão gia và lão tổ gia, lại còn là vị ca ca mà tiểu thư thân thiết nhất, xuất phát từ tâm lý này mà hai tỷ muội họ đã rất hoảng loạn và sợ hãi.

Việc chạy vào phòng của Mạc Thanh Trần là theo thói quen và quán tính của hai tỷ muội, sự việc diễn ra lại nhanh nên khi đó hai nàng cũng không chú ý tới mấy thứ khác lạ trong phòng. Bây giờ hai tiểu nha đầu này đứng giữa trời đêm hiu hiu gió lạnh, mắt đăm đăm nhìn theo bóng lưng đi xa của tiểu thư và vị cô nương lạ mặt kia thì mới cảm thấy có gì đó kỳ cục.

Thanh Loan mặt mày hơi méo mó, quay sang muội muội mình mà gượng gạo hỏi.

“Thanh Tâm nè, vị cô nương đó là ai vậy?”

“Muội… không biết…”, Thanh Tâm hơi nghiêng đầu, nàng có cảm giác gương mặt của người này nhìn quen quen nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

“Sao người đó lại ở trong phòng riêng của tiểu thư?”

“Muội không biết…”

“Hai người lại còn ăn mặc không chỉnh tề?”

“……”, nói tới đây thì Thanh Tâm mới đưa mắt sang nhìn chị gái mình, hai nữ tử ăn mặc không chỉnh tề quấn lấy nhau trong phòng là gì? Không nghĩ nhiều thì cũng hiểu sơ sơ… Nàng không dám nói bậy, nàng sợ miệng của chị mình giữ không kín…

Thanh Loan lúc bấy giờ lại nhớ ra chuyện rất nghiêm trọng, nàng lập tức trợn mắt thốt lên, “Không thể nào… Chẳng phải tiểu thư và Ung Nhị Vương mặt lạnh kia yêu nhau hay sao? Sao tiểu thư lại làm như vậy với một cô gái khác?”

Thanh Loan run cầm cập níu lấy tay Thanh Tâm, hai chân thì đánh lập cập vào nhau như sắp ngã tới nơi, nàng mếu máo kêu to, “Thanh Tâm… Không phải chứ? Chẳng lẽ tiểu thư của chúng ta… có sở thích… với cả hai giới tính hay sao…?”

Thanh Tâm, “……”

Tin báo về đến Vân Thành, Mạc Thanh Trần và Tư Phàm cũng thuận lợi phóng qua chốt chặn cổng thành mà tiến thẳng về phía Thần Mạc phủ. Vừa vào tới nơi thì hai nàng đã nghe Thần Xung Mạc Thư Phong và Đại Lang đang nói chuyện với nhau trong thư phòng.

“Bởi vì đại ca của ta nắm giữ quân thủ thành nên ở gần nhất.”, Mạc Thanh Trần nói, xong nàng lập tức chắp tay nói vọng vào thư phòng, “Phụ thân, Thanh Trần cầu kiến!!”

Mạc Thư Phong không ngờ Mạc Thanh Trần có thể trở về nhanh như vậy, Lục Lang gặp chuyện dĩ nhiên không thể giấu nhưng tin tức của đứa con này cũng thật quá nhạy. Biết không thể thoái thác, ông chỉ còn cách cho nàng vào thư phòng, khi nhìn thấy Tư Phàm ở cạnh nàng thì ông cũng kinh ngạc đánh giá một hồi.

“Tiểu Thanh, ta và đại ca con đang nói chuyện.”

“Cha, Thanh Trần trở về là vì chuyện của lục ca.”

“Nếu con đã biết thì ta cũng không giấu, đúng như vậy, Lục Lang đang bị vây. Bây giờ ta và đại ca con đang tìm cách giải cứu nó. Con hãy trở về phòng nghỉ, đợi tin tức.”

Mạc Thanh Trần không chịu nghe lời, nàng liền tiến tới hỏi, “Cha, người định giải cứu lục ca như thế nào?”

Đại Lang liền bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng giọng nói thì lại hòa hoãn không ít với muội muội của hắn, “Chuyện đó mọi người còn đang bàn. Tiểu Thanh, muội hãy kiên nhẫn một chút nhé.”

Mạc Thanh Trần lập tức chắp tay nói, “Cha, đại ca, lục ca xảy ra chuyện ở Nam Thủy Địa. Tộc Chiến Thần không có lực lượng nào được đào tạo để di chuyển trong đó. Dám hỏi cha và đại ca định giải cứu lục ca như thế nào?”

Đây chính là một câu hỏi cực khó, bởi vì không riêng gì tộc Chiến Thần mà ngay cả triều đình cũng rất khó khăn trong việc huấn luyện binh sĩ ở nơi có bùn lún trải dài như vậy. Mà tộc Chiến Thần làm gì cũng phải che giấu hành tung liên tục, không thể thuận lợi làm được nhiều thứ khác nhau được. Vì thế, việc đột nhiên cần một lực lượng như vậy là không thể nào, ngay cả đội ám tiễn của Mạc Vĩnh Ngạn cũng là kỵ binh chứ không phải là bộ binh.

Mạc Thanh Trần một mặt bình tĩnh phân tích tình hình, một mặt nàng sắc bén nói.

“Lục ca dẫn quân của tộc Dĩ Án vào Nam Thủy Địa mục đích là để chúng không thể đuổi theo huynh ấy được, sau đó chắc chắn chúng đã phái sát thủ vào đó để tìm gϊếŧ huynh ấy. Cho nên, chúng ta cũng chỉ có thể phái ám vệ, những người di chuyển linh hoạt và đơn lẻ vào đó để giải cứu huynh ấy mà thôi!!”

Mạc Thư Phong hơi kinh ngạc vì Mạc Thanh Trần lại suy nghĩ rất thấu đáo và thông minh, nhưng ông cũng không thể dễ dàng nghe lời nàng chỉ vì mấy câu nói như vậy được.

“Tiểu Thanh, có các ca ca của con ở đây, ta sẽ phái Tam Lang và Tứ Lang dẫn binh đi diệt trừ lực lượng của Dĩ Án ở Nam Thủy Địa. Kế sách của con không ổn, sau khi tìm được Lục Lang rồi thì ám vệ trở về Vân Thành thế nào?”

Mạc Thanh Trần cúi đầu nói, “Cha, đội ám vệ sẽ đi trước, với lực lượng mỏng và hành động riêng lẻ tốt, họ sẽ rất dễ xâm nhập vào Nam Thủy Địa. Tam ca và tứ ca sẽ theo phía sau, đánh lùi quân Dĩ Án và mở đường cho lục ca tẩu thoát. Đây là phương án mà Thanh Trần nghĩ là sẽ làm hài lòng cha.”

Đại Lang mở lớn mắt nhìn nàng, “Muội… Tiểu Thanh muội thật sự rất thông minh…”, sau đó hắn nhìn Mạc Thư Phong nói, “Cha, con chỉ lo lắng ở chỗ lão tam và lão tứ sẽ không trụ được cho tới khi ám vệ giải thoát được lão lục. Vấn đề tiếp theo là, chúng ta sẽ phải tốn nhiều thời gian để lựa chọn người phù hợp vào nhóm ám vệ.”

Tư Phàm lúc này mới bắt được cơ hội xen vào, nàng chắp tay nghiêm túc nói, “Đại thiếu gia không cần lo về vấn đề này, tốc độ hành quân sẽ luôn luôn chậm hơn tốc độ di chuyển riêng lẻ. Hơn nữa, việc chọn người phù hợp có lẽ sẽ không cần, chúng ta có sẵn rồi.”

“Ai?”, Mạc Thư Phong và Đại Lang cùng hỏi.

Mạc Thanh Trần liền tự tin đáp, “Chính là Thập Nguyệt Quân!!”

“Thập Nguyệt Quân… Không được!!”, Mạc Thư Phong liền nổi giận phất tay, ông quay lại nhìn Mạc Thanh Trần, gằn giọng mắng lớn, “Con không nhớ đội quân đó là do người nào thành lập hay sao?”

“Cha, con đã lọc người rất kỹ…”

Nàng còn chưa nói xong thì Mạc Thư Phong đã lập tức cắt ngang.

“Con lọc kỹ đến thế nào? Qua được bộ não của kẻ ép con phải nhận đội quân đó sao?”

Là Tư Phàm của con mà…

Ông mắng xong thì ánh mắt mềm xuống nhìn gương mặt tội nghiệp của con gái nhỏ, nói.

“Tiểu Thanh, con không nên bị sự giả tạo của đám người tộc Minh Thần đó đánh lừa, bọn chúng giỏi nhất là thừa nước đục thả câu. Năm xưa ta không ngờ rằng bọn chúng lại bỉ ổi tới mức, thừa lúc chiến loạn trùng trùng để cướp công lập quốc và… Nói chung là, đồ của bọn chúng, dù chỉ là một sợi tơ con cũng không nên nhận.”

Tư Phàm bị mắng thì buồn thiu rũ mắt, nàng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới nói.

“Đệ Nhị Đại Tướng Soái, theo ta thấy, tộc Chiến Thần nên sử dụng Thập Nguyệt Quân để tiết kiệm thời gian tối đa, bởi vì chúng ta không còn thời gian để lựa chọn nữa. Nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này, hậu quả sẽ rất khó lường.”

Đại Lang liền giơ tay can ngăn, “Tư Phàm muội, đây là chuyện riêng của tộc Chiến Thần, muội muội không nên nặng lòng vì chuyện của chúng ta.”

Tư Phàm thở dài, nàng buộc lòng phải bỏ qua ý tốt của Đại Lang, cố chấp nói tiếp, “Tư Phàm muốn hỏi Đại Tướng Soái, ngoại trừ tình huống của lục thiếu gia, ngài đã giải quyết được chuyện gì khác chưa?”

Mạc Thư Phong nói, “Lục Lang là con trai của ta, ta dĩ nhiên sẽ lo lắng cho nó trước.”

Tư Phàm liền lắc đầu trầm giọng nói, “Không, người mà Đại Tướng Soái nên chú ý nhiều nhất chính là kẻ đã chết – Lý Cảnh. Bởi vì một khi tin tức hắn chết truyền về kinh thành thì Hoàng đế bệ hạ sẽ nghi ngờ là có người giở trò.”

“Cái này…”, Mạc Thư Phong đanh mặt lại khi nghe Tư Phàm nói, ông đứng bật dậy đi đến trước mặt nàng, nghiêm giọng hỏi, “Ý của cô nương là Hoàng đế sẽ… à không, bệ hạ sẽ nghĩ là tộc bọn ta…”

Tư Phàm cúi người cung kính, ra sức giải trình, “Đại Tướng Soái, theo ý của ta, ngài phải viết tấu chương kể thật rõ ràng chi tiết về tình hình của Lý Cảnh, bằng mọi giá phải đưa tin tức này về hoàng cung trước khi nó tự động lan truyền đến tai bệ hạ. Kết quả sẽ vẫn như nhau, bệ hạ sẽ vẫn nghi ngờ tộc Chiến Thần, nhưng mà lời mình tự nói ra sẽ luôn luôn dễ nghe hơn lời mà thiên hạ nói. Một đòn phủ đầu này sẽ làm cho bệ hạ không thể khiển trách được, có khiển trách thì cũng sẽ không quá nặng.”

Mạc Thư Phong nghe Tư Phàm nói thì kinh ngạc bội phần, nàng thật sự vượt quá tưởng tượng của ông. Cô nương này không biết tiểu Thanh nhặt về ở đâu mà có suy nghĩ sâu xa và vô cùng nhanh nhẹn, có điều vì suy nghĩ nhanh mà hành động cũng gấp gáp.

Ông đang nghĩ, tuy nàng thông minh nhưng mà tâm tư của Hoàng đế cũng không nên đoán mò và hành động theo kiểu phủ đầu như vậy được, rất dễ bị phản tác dụng.

Mạc Thư Phong vẫn còn phân vân nên đáp thế nào thì từ ngoài thư phòng vang lên tiếng của Thần Xung Mạc Thiết Thủ mắng lớn.

“Vì sao còn chưa viết tấu chương?”

“Phụ thân…”

“Ông nội.”

Mạc Thiết Thủ vốn là ngủ sớm, nhưng vì Mạc Thanh Trần mới trở về mấy ngày mà không hôm nào qua đêm ở nhà, suốt ngày quấn lấy đám Thập Nguyệt Quân làm cho ông có chút không vui, thế là đêm nào ông cũng đi qua đi lại trong đình viện hít khí trời.

Mấy ngày trước đã thấy Ngũ Lang ở lại bàn chính sự tới sáng, hôm nay lại tới lượt Đại Lang nên nghi ngờ của Mạc Thư Phong nổi lên, ông lập tức đi đến thư phòng của Mạc Thư Phong. Nào ngờ vừa đến thì đã nghe được chuyện tày trời, ông liền không nhịn được mà mắng lớn.

“Lời của tiểu Phàm nói rất đúng, vì sao ngươi vẫn không chịu viết tấu chương, hả?”

Mạc Thư Phong liền chắp tay bẩm.

“Phụ thân, tuy chuyện Lý Cảnh chết được báo là do trúng độc rắn, nhưng xác của hắn đã mất. Nếu vết thương trí mạng của Lý Cảnh là do tộc Dĩ Án gây ra thì chúng ta cũng không cần vội, cứ cứu Mộc Ngân trước rồi dâng tấu chương sau cũng được. Còn bây giờ, nếu chúng ta vội vàng đưa tấu chương về kinh, ngược lại khiến tộc Chiến Thần giống đang cố thoát tội.”

Từ lúc bị đẩy về Vân Thành, tấu chương của tộc Chiến Thần dâng cho Hoàng đế luôn có bảy phần thật, ba phần giả. Ba phần giả này là giữ lấy sự an toàn của toàn tộc, nhưng nếu có cơ hội, tộc Chiến Thần chắc chắn sẽ muốn thấy triều đình Minh Thần tộc náo loạn một phen. Về mặt này, Tư Phàm chưa bao giờ buông lỏng với tộc Chiến Thần…

Nếu hướng đi phát triển như vậy, tấu chương này có thể dẫn Minh Càn quốc tới một cuộc xung đột lớn hơn với ngoại tộc. Điều đó thì có lợi gì với họ chứ?

Tư Phàm nhìn thấy Mạc Thư Phong suy nghĩ thấu đáo, nhưng điều này lại tiềm ẩn nhiều nguy cơ làm hỏng kế hoạch của mình, nàng lại thầm suy tính trong lòng nhiều hơn.

“Đại Tướng Soái, ta… ta chỉ nghĩ không nên chậm trễ. Bởi vì ta nghĩ bệ hạ tuyệt đối sẽ không để cho vị tướng của Xích Mã kỵ quân kia chết khó coi như vậy mà thôi…”

Mạc Thiết Thủ nhìn qua gương mặt anh khí đứng đắn của Tư Phàm, thầm đánh giá lời nàng vừa nói rất đúng ý mình. Trở về chỗ của Mạc Thư Phong, giọng nói trầm đục của Mạc Thiết Thủ vang lên.

“Thư Phong, tuy là cha con chúng ta đã cùng nhau đấu với tộc Minh Thần gần cả một đời người, nhưng người trực tiếp đối đầu với Đệ nhất đế chính là ta…

Tuy rằng tài cán không bằng phụ thân mình, nhưng Đệ nhị đế được lựa chọn ngồi ở trữ vị kia là vì hắn có tính cách rất giống Đệ nhất đế: Đa nghi và tỉ mỉ.

Bây giờ, vì danh tiếng của tộc Chiến Thần đang lớn nên Đệ nhị đế sẽ không dám làm gì, nhưng chỉ cần có một vết nhơ thôi, thì hắn sẽ có cách làm khó chúng ta ngay.

Nửa năm qua ở kinh thành, tiểu Thanh đã chống đỡ bao nhiêu chuyện, nếu không phải vì danh tiếng của tộc Chiến Thần chúng ta đột ngột lớn mạnh thì không biết nó đã chết trong tay ai rồi…?

Nói thật lòng là ta không tin xung quanh và bên trong Thần Mạc Các không có ám vệ của triều đình, tiểu Thanh có thể an toàn rời khỏi Minh Thành như thế này, không gì hơn được một từ: May mắn!!”

Thực ra Mạc Thiết Thủ đang nghi ngờ, chẳng lẽ cháu gái của hắn đã gϊếŧ sạch đám ám vệ xung quanh và bên trong Thần Mạc Các? Tiểu Thanh lại có thể tàn nhẫn như thế?

“Ý của cha là giữa một việc có năm phần nguy hiểm và một việc có bảy phần nguy hiểm, cha chọn việc có năm phần nguy hiểm…”, Mạc Thư Phong thấu hiểu thở dài, “Con đã hiểu, con quá cầu toàn mà không suy tính kỹ, mong cha thứ tội. Có điều con thật sự không nghĩ Đệ nhị đế lại khó đối phó đến thế, hắn chỉ dựa vào khuôn khổ được phụ thân mình thiết lập từ trước mà làm theo, tài đức thì không có bao nhiêu…”

“Ngươi cầu toàn là tốt, nhưng phải biết giữ an toàn cho toàn tộc trước tiên. Dù sao Hoàng đế cũng đã trị vì mấy chục năm, hắn chắc chắn sẽ có tay chân đắc lực. Ngươi không nên xem thường những kẻ cơ hội này.”

Mạc Thiết Thủ đanh thép nhắc nhở các con cháu của mình, ông ấy rất hài lòng về tính cảnh giác của Mạc Thư Phong, có một điều Mạc Thư Phong nói làm cho ông ấy không thể không gật đầu tán thành, đó chính là Thập Nguyệt Quân. Chỉ cần nhìn tới việc cài cắm Thập Nguyệt Quân ở Vân Thành cũng đủ thấy bên cạnh Đệ nhị đế đang có một con cáo già. Một việc tốt đi đôi với một việc xấu, không ai có thể khước từ được.

Mạc Thiết Thủ nghĩ tới không khỏi thở dài, “Ta già rồi, nếu đấu đá bằng thể lực thì không thể làm được gì nữa, chỉ có thể dùng cái đầu để giúp con cháu không mắc sai lầm.”

Ba cha con của Mạc Thư Phong đều đồng loạt cúi đầu vâng dạ. Mạc Thư Phong nghe lời phụ thân của mình, quay sang phía Đại Lang ra lệnh.

“Gọi Trần Hắc đến đây, hắn có kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt, nhận nhiệm vụ dâng tấu chương về Minh Thành thì nhất định trong vòng tám ngày Hoàng đế sẽ nhận được hung tin của Lý Cảnh. Đại Lang, con và Nhị Lang sẽ hỗ trợ Ngũ Lang dựng tuyến phòng thủ ở Đồi Gai, có khả năng chiến sự ở đó sẽ bùng nổ.”

“Dạ, con đã rõ.”, Đại Lang cúi đầu rồi lui ra ngoài, định bụng chính mình đến Đồi Gai làm việc với lão ngũ trước, lão nhị còn có chính sự cần giải quyết thì đến sau vậy.

Gian ngoài của thư phòng lúc bấy giờ chỉ còn lại Mạc Thiết Thủ với Tư Phàm và Mạc Thanh Trần, ông chăm chú nhìn hai nàng bằng tia nhìn sắc lạnh, đột ngột cất tiếng hỏi.

“Thập Nguyệt Quân đó, con có chắc không?”

Áp lực đè nén rất mạnh, Tư Phàm đang định trả lời thì Mạc Thanh Trần liền cướp lời trước, nàng mạnh mẽ nói, “Ông nội, nếu họ không được việc trong lần này thì chính tay con sẽ gϊếŧ chết họ để trừ hậu hoạn về sau.”

“Lần này cũng xem như không thể không sử dụng chúng.”, Mạc Thiết Thủ trầm mặc, sau đó ông nhìn đăm đăm vào Mạc Thanh Trần, gằn giọng nói, “Nghe nói Thập Nguyệt Quân đã vượt qua ba bài rà soát sinh tồn, thực lực xem như không tệ. Tuy nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc trong đó không có nội gián. Nên nhớ, không thể dựa vào việc chúng sống sót tốt mà tin tưởng được. Nhất định phải đề phòng mọi lúc mọi nơi, nghe rõ chưa!?”

“Dạ, Thanh Trần đã rõ!!”, Mạc Thanh Trần mỉm cười nhẹ, giọng nói sắc bén vang lên.

“Tiểu Phàm rất thông minh và tỉ mỉ, sau này tiểu Thanh phải nhờ vào ngươi chăm sóc rồi…”

Trước khi Tư Phàm quay lưng đi theo Mạc Thanh Trần ra khỏi thư phòng, nàng đã nghe được Mạc Thiết Thủ nói câu này. Chua xót dâng lên trong lòng, nàng biết không phải mình thích ai là người đó cũng có thể đứng chung chiến tuyến với mình, một khi chuyện không may xảy ra, thì đó chính là mệnh trời khó cãi…

“Thanh Trần, ta sẽ đi với nàng!!”

Mạc Thanh Trần đột ngột bị Tư Phàm cầm tay níu lại, nàng vừa nghe yêu cầu của nàng ấy thì liền lạnh lùng bảo, “Không được, nàng ở lại Thần Mạc phủ.”

“Nếu nàng không cho ta đi cùng, ta sẽ lập tức bỏ về Minh Thành!!”

Tư Phàm ngang bướng nói, sau khoảnh khắc xuất thần vừa rồi cùng câu trông cậy và tin tưởng của Thần Xung Mạc Thiết Thủ, hiện tại nàng chỉ muốn ở bên cạnh Mạc Thanh Trần càng lâu càng tốt mà thôi.

Đừng nói nàng võ công không cao mà xem thường, một người bị xem là có võ công không cao như nàng đã khiến đám sát thủ kia bỏ mạng toàn bộ và suýt nữa đã bắt giữ được tiểu Quận chúa tộc Dĩ Án đấy. Sức mạnh của trí tuệ có thể giảm thiểu sát thương của một đội quân lên tới sáu, bảy phần.

Sau một loạt giải thích từ nàng, Mạc Thanh Trần chỉ lạnh lẽo buông xuống ánh mắt nói.

“Vậy nàng quay về Minh Thành đi, sau khi xong việc ta lại tới Minh Thành tìm nàng.”

Tư Phàm, “……”

Đứng một bên nghe Mạc Thanh Trần phân việc cho Thập Nguyệt Quân, lồng ngực của Tư Phàm phập phồng lửa giận, trên suốt đoạn đường đến căn nhà riêng này nàng đã nói khàn cả cổ, vậy mà Mạc Thanh Trần một câu cũng không thèm đáp lại.

“Nam Thủy Địa có hai đường bị đầm lầy bọc kín, quân Dĩ Án sẽ không thể vào sâu được. Nếu lợi dụng lỗ hổng này để xông vào hoặc lén vào thì sẽ xâm nhập thành công. Nhóm thứ nhất thủ lĩnh là Diệp Vy, nhóm thứ hai thủ lĩnh là Đình Đô. Lập tức lên đường!!”

Mạc Thanh Trần kết thúc việc phân công bằng giọng điệu cực kỳ cứng rắn rồi quay lưng nhìn Tư Phàm, nàng kiên định nhắc lại lần nữa, “Nàng phải ở đây!! Thanh Loan, Thanh Tâm, hai người canh giữ nàng, tuyệt đối không được để nàng chạy lung tung!!” rồi leo lên ngựa phóng đi mất dạng.

Tư Phàm có vẻ rất tức giận, nàng thở hắt ra một hơi tưởng chừng như khè ra cả lửa, hậm hực quay lại nhìn hai tỷ muội họ Thanh rồi nói, “Được rồi, ở lại thì ở lại!!” rồi bỏ vào phòng ngủ.

Trên đường đi, hai tỷ muội họ Thanh vẫn bám theo Tư Phàm không tha, đôi mắt của nàng cũng trở nên nhàn nhạt khó dò, cuối cùng đứng lại nhìn hai tỷ muội họ, lạnh giọng nói, “Ta muốn ăn khuya, các ngươi đi hấp màn thầu cho ta đi.”

“Được, để ta đi. Tỷ tỷ hãy ở lại chăm sóc nàng.”, Thanh Tâm đáp một tiếng rồi bỏ đi, lòng thầm nghĩ người có võ công kém như vậy thì có thể trốn thoát hai tỷ muội nàng được sao?

Sai lầm. Hết sức sai lầm.

Tất cả những ai nghĩ Tư Phàm yếu ớt mà xem thường nàng thì đều sai lầm!!!!!!!!!

Đồng tử của Tư Phàm lạnh lẽo khẽ dời đi lực chú ý khỏi gian nhà, nàng mím môi lại nhìn Thanh Tâm bỏ đi, lại nói với Thanh Loan, “Trăng ở Vân Thành đúng là đẹp, đi ngắm trăng với ta nào!!”

Thanh Loan cũng đáp một tiếng rồi đi theo nàng, khi vừa tới biệt viện của Mạc Thanh Trần thì gió lạnh lại thổi tới làm nàng khẽ rùng mình, “Lạnh thế không biết… Giờ này cô nương vào đắp chăn ngủ không phải tốt hơn sao?”

Lười nhác đưa mắt nhìn khí trời, hàng chân mày xinh xắn của Thanh Loan bất chợt nhíu lại, hình như nàng vừa thấy cái gì đó nhúc nhích phía trên mái nhà. Nghi hoặc liếc nhìn Tư Phàm, Thanh Loan thấy nàng vẫn đang ngồi ung dung ở thềm nhà, ngẩng đầu nhìn trăng tới mức có chút mông lung, lúc bấy giờ Thanh Loan mới bước ra xa một chút để có tầm nhìn lên mái nhà rộng hơn, tức thì tim hẫng một nhịp hét lên.

“Kẻ nào đang ở trên đó???”

Người bị phát hiện liền giật mình ngóc đầu ngồi dậy, trừng mắt nhìn Thanh Loan một tiếng rồi căm phẫn nhìn đến Tư Phàm, trong tay ả cầm lên một thanh dao nhỏ dùng làm ám khí, phóng thẳng về phía Tư Phàm, rõ ràng là muốn một đòn kết liễu nàng.

“Chết đi!!!!!”

Thanh Loan hoảng hốt chạy nhanh về phía Tư Phàm đẩy nàng một cái ngã nhào xuống đất mới thành công tránh được ám khí. Kẻ ở trên mái nhà lại như càng tức giận, ả móc từ trong vạt áo ra mấy chục thanh dao ám khí khác chuẩn bị phóng tới khiến Thanh Loan tái mét mặt mày, nàng chữi lớn.

“Bà mẹ ngươi dám giỡn mặt với lão nương!!!!”

Thét lên một tiếng, Thanh Loan thi triển khinh công bay thẳng lên mái nhà xuất chiêu, còn kẻ kia thì như bị thái độ hung tợn của nàng dọa sợ mà lập tức quay lưng bỏ chạy. Hai người đuổi bắt nhau một chốc trên mái thì Thanh Loan bị dẫn đi mất dạng, lúc này Tư Phàm mới mắt lớn trừng mắt nhỏ cầm thanh ám khí lên mắng.

“Hoàn Hoàn nha đầu ngốc, nếu không biết dùng ám khí thì đừng có phóng mạnh như vậy chứ? Suýt nữa thì chết bản vương rồi!!”

Đến cùng với Tư Phàm, Hoàn Hoàn đã nấp ở trong khu nhà trong suốt quãng thời gian qua. Tư Phàm cũng biết chắc nha đầu này sẽ lười biếng ngủ như chết trong phòng chứ chẳng biến đi đâu được, vì thế lúc vừa trở lại nàng đã đi tìm nha đầu này trước tiên để bày trò.

Trong đêm tối, Tư Phàm một thân một mình chạy tới chuồng ngựa, vừa kịp lúc nhìn thấy Diệp Vy căn dặn nhóm người của mình xong và đang chuẩn bị rời đi. Không thể bỏ lỡ cơ hội, nàng lập tức chạy tới chỗ Diệp Vy, ngang nhiên nói thẳng vấn đề mà không cho Diệp Vy cơ hội phản kháng.

“Diệp Vy, nếu nhà ngươi không dẫn bản vương đi theo thì bản vương sẽ nói cho Linh Kỳ biết là nhà ngươi thích nó!!”

Diệp Vy, “!!!!!!!!!!”

Hoảng hốt bịt mồm Tư Phàm lại, Diệp Vy loạn cào cào gầm lên trong miệng.

“Vương gia, vì sao ngài lại nói lớn như vậy chứ? Lỡ người khác nghe thấy thì sao? Ta không thể dẫn ngài theo được đâu, tiểu thư sẽ phạt ta mất!!!”

Nếu không gọi thẳng là Phúc Diệp Công chúa thì ai mà biết Linh Kỳ là người nào? Cái tên Tư Phàm của ta cũng làm gì có ai liên tưởng tới Ung Nhị Vương? Nhà ngươi đúng là có tật giật mình!!

Tư Phàm đem theo lương tâm độc ác mà cười gằn, “Mạc Thanh Trần có thể gϊếŧ ngươi được sao? Nàng không thể. Nhưng nếu Linh Kỳ biết bí mật, ngươi chắc chắn sẽ bị nó xa lánh!!!!”

Thật là độc địa…

Diệp Vy khóc ròng trong lòng, lúc này Hồng Ân từ xa mới chạy đến nắm lấy tay Diệp Vy quan tâm hỏi, “Diệp Vy, sao sắc mặt ngươi tệ vậy? Bị bệnh sao?”

Tư Phàm đưa mắt xuống nhìn tay Hồng Ân đang nắm lấy tay Diệp Vy, hàng chân mày của nàng khẽ nhếch lên, tròn mắt nhìn Diệp Vy rồi gật gật như thể vừa mới phát hiện thêm một chuyện tốt nào đó. Nàng nâng môi cười có chút tà ác, chỉ chỉ tay vào Diệp Vy nói.

“Thật hay…”

Diệp Vy lúc này quả thật là dở khóc dở cười, nàng cuống cuồng rút tay mình ra khỏi Hồng Ân rồi chạy theo Tư Phàm, giọng nói khổ sở gian truân cất lên.

“Vương gia, không phải như ngài thấy đâu. Ta… ta…”

“Có đồng ý hay không? Ta hứa sẽ giữ kín bí mật cho nhà ngươi. Nếu không thì cả đời này ngươi đừng hòng được nhìn thấy em gái xinh xắn của ta nữa!!”, Tư Phàm vỗ vỗ tay vào nhau, nhướng nhướng mày thúc giục.

Diệp Vy lập tức gục ngã, lời của tiểu thư nói thật không sai, mấy người có dòng máu của tộc Minh Trung quả thật rất thích trêu đùa kẻ khác mà…

“Ta… thôi được rồi… nhưng là vương gia phải theo sát ta, đừng có tự ý tách ra đó!!”

Tư Phàm lập tức híp mắt bày ra một nụ cười xán lạn, “Vậy thì tốt, nhà ngươi lập tức cắt đuôi tỷ muội họ Thanh cho ta!!”

Diệp Vy ngỡ ngàng nghe Tư Phàm đưa ra tối hậu thư rồi phóng lên con ngựa có trang bị sẵn cung tên sắt. Chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi vị vương gia thần thái kia đâu nữa thì trong lòng nàng thầm chết đi một ít.

Lòng nóng như lửa đốt, Diệp Vy không thể chậm trễ được, nàng muốn nhanh chóng theo kịp nhóm của Đình Đô và hơn hết là phải bảo vệ Tư Phàm thật tốt nên không còn cách nào khác bèn chạy tới chỗ nhóm của mình ra lệnh, “Mọi người lên đường thôi!!”

Nhóm của nàng vừa mới xuất phát thì tỷ muội họ Thanh đã lập tức đuổi tới, Diệp Vy than trời trong lòng, vì sao vương gia lại có thể hành động với thời gian chính xác đến mức như vậy chứ? Chịu thua rồi, Diệp Vy lập tức ra lệnh cho Ngô Dực cắt đuôi tỷ muội họ Thanh.

Lệnh vừa phát ra khỏi miệng Diệp Vy, Ngô Dực lập tức ghìm cương giảm tốc độ con ngựa xuống để nó chạy song song với hai tỷ muội họ Thanh. Thanh Loan nhất thời cứng người quát lên.

“Nè, định làm gì vậy?”

Mấy ngày trước, Mạc Thanh Trần đã bảo Thường Mạnh Hải kiểm tra lực đạo của Ngô Dực, nắm đấm của hắn được đo có sức nặng lên tới ba trăm cân và với cái sải tay dài khủng khiếp đó, một phát đấm của Ngô Dực có thể gϊếŧ chết một con ngựa sống. Bây giờ Ngô Dực không cần dùng tới một phần mười sức lực để chặn đầu con ngựa của Thanh Loan, chỉ cần xô một cái cũng đủ khiến nó suýt ngã mà lảo đảo đứng lại. Thanh Tâm cũng vì thế mà giật mình ngừng lại giúp chị mình ghìm cương ngựa lại nếu không bị ngã xuống thì hỏng mất.

Thế là chỉ trong nửa khắc, hai tỷ muội họ Thanh đã bị cắt đuôi triệt để.

“Trời ơi là trời…”

Vang vọng phía sau lưng là tiếng mắng mỏ ầm trời của Thanh Loan, Diệp Vy cười khổ.

“Khi nào về chúng ta sẽ tạ lỗi với hai nha đầu đó sau!! Mọi người tập trung lại nhé!!”

“Vâng!!”

——

Nam Thủy Địa được biết tới là một khu rừng có nhiệt độ ẩm thấp và những đầm lầy lớn khó lường, đây là nơi sinh sống lý tưởng của các loài rắn rết và côn trùng có độc, nằm ở giữa biên giới Minh Càn quốc và tộc Dĩ Án.

Nam Thủy Địa nằm gọn trong một khe núi đá trải dài một nửa đường biên giới, bên trong lại toàn là dị vật có độc nên rất ít người lui tới, tộc Dĩ Án và Minh Càn triều cũng chưa từng có ý định lấn vào khu vực này nên thảm thực vật ở đây như tơ nhện mắc chằng chịt.

Ba ngày trước, Lý Cảnh dẫn theo Thần Xung Thiết Mộc Ngân và vài thủ hạ đi tìm hiểu địa thế của tộc Dĩ Án, như thế nào lại bị phát hiện khiến cả đoàn bị quân Dĩ Án đuổi gϊếŧ và ép vào khe núi dẫn tới Nam Thủy Địa.

Lúc đó, Lý Cảnh nhìn thấy khu rừng chằng chịt dây tơ trước mặt cũng chưa nghĩ tới đó là nơi rừng thiên nước độc Nam Thủy Địa nổi danh, vì thế hắn kéo những nhánh cây mắc lại thành dây xuống để mở đường chạy vào trong.

Xui xẻo cho Lý Cảnh, hắn bị một con rắn độc rơi vào người, cắn một cái vào mu bàn tay, chỉ trong nửa khắc liền ngã xuống ngựa chết khiến Thiết Mộc Ngân điếng người.

Thiết Mộc Ngân ngay sau đó đã nhạy bén nhìn ra binh lính của tộc Dĩ Án không dám xông vào Nam Thủy Địa, nhưng mà hắn cũng không thể ở mãi trong đây. Nếu cùng nhau xông ra thì không được, trước đó cũng vì bảy thuộc hạ thân tín của Thiết Mộc Ngân muốn cùng nhau thoát ra mà đã có tới bốn người bị đâm chết ngay lập tức.

Thần Xung Thiết Mộc Ngân rơi vào hiểm cảnh, hắn liền quyết ý ra lệnh cho một người nấp phía sau hắn và hai người còn lại, để ba người xông ra kéo dãn đội hình của binh lính tộc Dĩ Án, mở đường cho một người bỏ chạy.

Kết quả thì ai cũng biết rồi, Thiết Mộc Ngân một mình sống sót trốn tránh sự truy sát của đám sát thủ được vương gia tộc Dĩ Án phái vào, người còn lại thì đã may mắn thoát chết trở về báo tin cho Vân Thành.

Đôi mắt một mí hơi nhỏ của nữ nhân đeo mặt nạ quái dị mang đầy sát khí từ trên cao quét xuống, ả quan sát rất kỹ từng nhánh cây, phát hiện một thân cây to có dấu vết bị bong vỏ thì liền nói.

“Quận chúa, có người dùng khinh công đạp vào thân cây ở hướng đó.”

Tiểu Quận chúa quác mắt về hướng kia, siết mạnh tay hỏi.

“Có chắc đó là Thần Xung Thiết Mộc Ngân – người lợi hại nhất của tộc Chiến Thần không? Vì sao hắn chỉ biết co vòi lên chạy vậy?”

Mặt nạ quái dị hướng cơ thể sang phía tiểu Quận chúa, mềm mỏng cười trả lời.

“Quận chúa, Thiết Mộc Quân giỏi nhất là đánh càn quét ở không gian rộng. Còn nơi đây là rừng u, hắn ta chỉ là con kiến mà thôi.”

Tiểu Quận chúa không chút để ý tới hành động thân mật lộ liễu của mặt nạ quái dị, không nhịn được liền cười cợt nhả.

“Thảo nào hôm qua chạm mặt, hắn lại có vẻ rất chần chừ không dám tung chiêu khi thấy chúng ta liên tục di chuyển giữa mấy nhánh cây.”

Mặt nạ quái dị không dám làm Quận chúa mất hứng nên chỉ đành cười cười bất lực, “Dạ.”

Trên thực tế thì Thần Xung Thiết Mộc Ngân không muốn đánh động tới cây cối trong Nam Thủy Địa. Hôm trước, Lục Lang đã từng chạm mặt bọn sát thủ này một lần, võ công của chúng vừa lợi hại lại vừa có chiến thuật rất tốt, không dễ để triệt hạ được trong một lần.

Hơn hết, trong lúc giao tranh nếu xui xẻo phát đòn trúng vào cây cối thì có thể sẽ khiến con rắn hay ổ côn trùng độc nào đó phía trên rơi xuống. Dây leo trong rừng chi chít quấn lấy nhau không biết đâu mà lần, nói không chừng khi một dây bị kéo đứt có thể kéo theo các dây mơ rễ má khác rơi rụng xuống theo…

Nguyên nhân gây ra cái chết của Lý Cảnh chính là vì hắn đã đánh động tới dây leo phía trên, Thần Xung Thiết Mộc Ngân tự nhủ sẽ không ngu ngốc như vậy.

Dừng lại trên nhánh cây lớn, Thiết Mộc Ngân phóng tầm mắt về phía sau để xem có ai đuổi kịp mình không? Khi thấy an toàn một chút thì hắn mới thở dài, lúc này trong đầu mới lẩm nhẩm tính toán và buồn bã trong lòng. Chỉ còn vài ngày nữa là tới sinh thần của tiểu Thanh rồi, hắn nghe nói muội muội đã về nhà, hắn còn chưa gặp lại em gái nên không hề muốn bỏ mạng ở đây…

Bọn người này có khinh công rất cao, thật khó tin tộc Dĩ Án ngự trị trên thảo nguyên lại có thể đào tạo được đám sát thủ có khinh công uyển chuyển như vậy.

Trời tối đen như mực, tiếng cú vang lên từng đợt bên tai làm cho Thiết Mộc Ngân tỉnh táo một chút, phóng qua một đầm lầy lớn Thiết Mộc Ngân mới đáp xuống được mặt đất.

Thân hình cao lớn, vai rộng eo thon, cường tráng và cứng cáp như tượng đá đi chậm rãi từng bước như cưỡi mây, gương mặt của Thần Xung Thiết Mộc Ngân tuy không anh tuấn bằng Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn nhưng lại sáng sủa và chính khí đầy mình. Sau lưng đeo Trường Lưu Thương có sức nặng hai trăm cân, mũi bạc dẹt ra chạm khắc vân mây, chùm gù đỏ óng ánh sợi bạc đung đưa dưới trăng tạo ra cảm giác phiêu bồng như thiên tướng, vừa hùng dũng vừa sáng chói.

Tiếng vỗ cánh phành phạch của cú mèo săn mồi cứ cách một khoảng lặng lại vang lên khiến người ta bất an trong lòng. Vết sẹo trên mu bàn tay phải của Thần Xung Thiết Mộc Ngân ẩn hiện đằng sau lưng, thoáng siết chặt lấy chuôi Trường Lưu Thương, hắn đã phát hiện vang lên song song với tiếng cú mèo di chuyển chính là tiếng khinh công đập nhả khẽ khàng.

Bỗng nhiên, Trường Lưu Thương trên tay Thiết Mộc Ngân lay động trong ánh sáng, xẻ đôi không gian bằng tiếng hú man rợ, hai trăm cân vào tay hắn chẳng khác gì hai mươi cân, ù một tiếng như đá tảng đập voi, vụt thẳng vào năm tên sát thủ vừa phóng tới sau lưng mình. Trường thương chưa trúng mà kình lực đã thét gào áp tới khiến năm tên sát thủ tộc Dĩ Án kinh hồn táng đảm, cơ mặt biến dạng vì bão táp ập vào.

“Aaaaaa…”

Thiết Mộc Ngân cầm Trường Lưu Thương, dùng cả thân trường thương quật thẳng vào một tên sát thủ, nhưng vì lực đạo quá khủng khiếp mà thi thể của hắn vắt vẻo trên trường thương đập thẳng vào bốn tên sát thủ khác đang bay song song mình. Một đòn tạt ngang này khiến cho xương sườn cả năm tên sát thủ lập tức nát bấy, vỡ phổi mà chết. Thi thể gãy đôi và biến dạng nằm trên vũng máu đỏ thẫm dưới đền đất nâu.

“Chúng đuổi kịp rồi sao?”

Thiết Mộc Ngân vã mồ hôi, suýt nữa hắn đã dùng tám phần nội lực để xuất chiêu rồi, nếu để xác của mấy kẻ này văng về phía rừng cây thì công sức cẩn thận di chuyển trong mấy ngày nay xem như đổ sông đổ biển. Ánh mắt Thiết Mộc Ngân sáng quắc nhìn vào trong đêm tối, những quang ảnh lập lòe cũng nhẹ nhàng dừng lại, hoàn thành bố trí vây quanh hắn.

Bọn sát thủ này cực kỳ bình tĩnh, chúng biết nếu nhảy vào bãi đất thì sẽ bị Thiết Mộc Ngân đánh chết như mấy tên kia. Còn nếu ẩn mình trong rừng cây rậm rạp thì Thiết Mộc Ngân sẽ không dám đánh vào.

Bọn người này là nhóm đầu tiên theo lệnh của thủ lĩnh bám theo Quỷ Tiếu, đồng thời để lại ký hiệu dọc đường đi. Tuy lệnh của thủ lĩnh là phải đợi nàng tới thì mới được dàn trận gϊếŧ Thiết Mộc Ngân, cơ mà Quận chúa lại dặn dò là hãy ra tay gϊếŧ Thiết Mộc Ngân ngay khi có cơ hội. Mà thủ lĩnh lại luôn nghe lời Quận chúa đến mức nghịch lý, cho nên, bọn chúng phải làm theo lệnh của Quận chúa, ra tay với Thiết Mộc Ngân ngay.

Không chút chần chừ, bọn sát thủ đang ẩn mình trong rừng cây đồng loạt nâng lên nỏ bắn tên, đem mấy chục mũi tên sắt không chút e ngại mà hướng thẳng vào Thiết Mộc Ngân đang đứng ở giữa bãi đất, chuẩn bị bắn tới.

——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.