Ý Nghĩa Của Chân Đồng

Chương 21: 21: Trốn 1



Y Đằng vừa lên lầu liền trốn vào phòng, đợi khoảng nữa tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng em trai bên gọi vào.
“Anh, ra đi! Chị về rồi!”
Nghe vậy hắn nhẹ nhàng đưa đầu ra, nhìn xung quanh.

Cảm thấy an toàn liền chỉnh đốn đầu tóc, chỉnh tề bước ra.
“Sao anh hai trốn chị vậy?” đứa em trai 10 tuổi, Y Phong ngây thơ nhìn hắn.

Thằng nhóc có vẻ ngoài khá giống Y Đằng, nhất là cái đồng tiền lấp ló trên má trái, khi nói chuyện trông vô cùng đáng yêu.

“Chuyện người lớn, phức tạp lắm.

Em đừng hỏ…”
Còn chưa nói hết, cảm giác đau đớn từ vành tai truyền đến khiến hắn không khỏi hít một hơi lạnh.

Lỗ tai Y Đằng bị người khác xách lên, ba Tiêu thâm dò nhìn đứa con trai lớn mình.

“Đừng hỏi cái gì? Anh nói cho tôi biết chuyện này là thế nào?”
“Ba! Ba! Đau con.

Bỏ xuống mình từ từ nói chuyện.”
“Hừ, cậu không nói thì hôm nay đừng trách tôi kể với mẹ cậu nhé.”
Nghe vậy Y Đằng liền âm thầm biễu môi, ba hắn có bao giờ giấu mẹ được chuyện gì.

Kể cho ba vài chuyện lặt vặt, hôm sau liền đến tai mẹ, mẹ mà biết thì gặp Chân Đồng thế nào cũng làm những hành động kì lạ..

Hắn không muốn mọi chuyện đã rối lại còn rối hơn.

Nếu mẹ lỡ lời nói với bác Triệu, thì cả nhà họ Diêu chắc chắn đều biết.

Đầu óc Y Đằng vận động hết năng suất, nên nói thế nào để ba tin đây? Hắn thật sự không nghĩ được lí do nào thích hợp.

Nói là bản thân vì cảm thấy có lỗi về việc trước đây nên mới đối tốt với Chân Đồng, rồi cảm thấy cô chưa thoát khỏi quá khứ, sợ cô bài xích mình nên mới giấu việc bản thân là người quen khi nhỏ của cô?
Không được, nói thật không khả thi! Ba sẽ lại nói một tràng đạo lý cho hắn và bắt hắn thừa nhận với Chân Đồng, mà Y Đằng lại cảm thấy thời điểm này không thích hợp để nói chuyện với cô.

Nhưng nếu hắn không nói ba Tiêu sẽ trực tiếp đi tìm Chân Đồng nói chuyện thì thế nào..

Y Đằng chưa nghĩ xong thì đã bị ba kéo vào phòng, Y Phong tò mò cũng chạy theo sau hai người, cậu vô cùng lễ phép giúp ba và anh đóng cửa.
“Có gì đó đúng không? Con với Chân Đồng gặp nhau rồi nhưng ấn tượng không tốt nên mới trốn, sợ con bé biết con, rồi ghét con? Con thích Chân Đồng à? Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Rốt cuộc là thế nào? Hay con đi chơi..

rồi làm chuyện gì đó không đứng đắn với người ta?”
Hắn có thể tưởng tượng trong khoảng thời gian đợi Chân Đồng về nhà ba mình đã suy diễn ra biết bao nhiêu chuyện vô cùng hư cấu.

Y Đằng cũng không ngờ ba Tiêu lại có sức tưởng tượng phong phú như vậy đâu.

Tính cách này rõ ràng là của mẹ Tiêu mà..
“Chuyện là..

ừm…”
“Con do dự cái gì? Nói nhanh đi.” Tiêu Quân Đình không nhịn được liền hối thúc, ông rất hiểu con trai mình, với tính cách của Y Đằng muốn hắn bận tâm về một chuyện hay một người nào đó thì rất khó.

Đúng hơn bằng mặt không bằng lòng, Y Đằng có thể hòa thuận và thân thiện trong mắt người khác nhưng thật ra đứa con này chỉ làm điều đó theo lẽ tự nhiên và khuôn phép xã hội.

Thậm chí có những lúc Tiêu Quân Đình cũng không biết được khi nào thì đứa con này thật tâm hay chỉ vì lễ nghĩa.

Vừa gần vừa xa, rất khó để nắm bắt.
“Con..

có biết Chân Đồng, bọn con học cùng trường đại học, tình cờ gặp nhau trong câu lạc bộ.

Ban đầu con cũng không nhớ em ấy nhưng lại cảm thấy khá quen.

Xem lại hình mẹ gửi thì mới biết được là người quen…”
Mẹ Tiêu rất hay gửi ảnh cho Y Đằng, bà muốn chia sẽ thật nhiều khoảnh khắc vui vẻ với con trai.

Những lần như vậy mẹ Tiêu sẽ kể rất nhiều về chuyến đi của bà, lúc ấy trùng hợp cũng có Chân Đồng, mẹ Tiêu liền tự nhiên nói hết mọi chuyện về cô cho con trai mình.
Không đợi Y Đằng nói hết ba Tiêu liền gắp gấp cắt ngang.

Ông tò mò đến đỉnh điểm rồi vậy mà hắn lại vòng vo không vào chủ đề chính, Tiêu Quân Đình chỉ hận không thể đọc được suy nghĩ của con trai mình.

“Chân Đồng không nhớ con?”
Y Đằng khẽ gật đầu.

Vốn dĩ muốn thật nhưng ba lại tiếp tục chặn lời.

“Con thích Chân Đồng?”
“Dạ?” nhìn bộ dạng gắp gấp như sợ bấu vật bị lấy mất của ba mà Y Đằng không biết nên phản ứng thế nào.

Hắn tự hỏi chuyện này có phải đi quá xa rồi chăng? Rốt cuộc bắt đầu từ đâu mà một câu chuyện thường lại bị bóp mép thành như vậy chứ?
“Ba biết rồi! Là tại con thấy con bé tội nghiệp nên mới muốn giúp đỡ đúng không?”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.

Dù sao đó cũng là một trong những lí do Y Đằng muốn giúp đỡ Chân Đồng.

Riêng Tiêu Quân Đình nhìn thấy con trai gật đầu, ông liền tin tưởng khẳng định của mình rồi nói tiếp.

“Nhưng con sợ Chân Đồng sẽ phản cảm nếu biết con là anh trai hàng xóm, nên mới im lặng đúng không?”
Hắn khẽ gật đầu, vừa định nói tiếp thì ba Tiêu tiếp tục hỏi.

“Nhưng bây giờ con phát hiện mình thích con bé nên mới không định nói, tìm thời cơ thích hợp rồi nói luôn đúng không?”
Lần này không thấy con trai gật đầu Tiêu Quân Đình liền nhìn hắn chăm chú, có chút không hiểu, không lẽ ông nói sai điều gì sao?
Y Đằng bắt đầu cảm thấy tư duy của mình và ba có vẻ không cùng đẳng cấp.

Tư duy của hắn chỉ là món hàng nhái bé nhỏ so với cái uy nghĩ bá đạo, đè bẹp lí luận của ba.

Thầm nghĩ Tại sao đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng chủ đề lại quay về vấn đề thích hay không thích nhỉ?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ý Nghĩa Của Chân Đồng

Chương 21: Cuộc giận dỗi đáng yêu



Về phòng, mẹ Tiêu không khỏi trầm mặt. Bà một lời không nói đi đến bàn trang điểm, âm thầm nghĩ xem nên tính sổ với lão chồng như thế nào. Ông dám giấu bà việc lớn như vậy, điều này khiến Châu Liên rất buồn lòng. Mặc dù cá nhân bà rất thích Chân Đồng, từ khi con bé còn nhỏ đã thích nhưng nghĩ đến việc Tiêu Quân Đình giữ bí mật với mình liền khiến Châu Liên rất khó chịu.

Bà vốn là người không thích can thiệp quá sâu vào cuộc sống của con cái, nên ngây từ nhỏ Chân Liên tôn trọng suy nghĩ và quyết định của con mình.

Bà và mẹ Chân Đồng trước đây khá thân, dù sau này giữa ba và mẹ Chân Đồng có xảy xung đột thì Châu Liên cũng không vì vậy mà xa lánh Vân Tình. Bà nhìn Chân Đồng từ nhỏ lớn lên, như nhìn thấy quá trình trưởng thành của Y Đằng, vì vậy sự yêu thích đối với cô cũng không ngừng tăng lên. Thậm chí còn nhắc về Chân Đồng nhiều hơn cả con trai mình.

Y Đằng từ nhỏ đã sống cùng bà ngoại, nên những ngày đầu sống cùng con trai gặp rất nhiều khó khăn. Tình cảm mẹ con khó vun đắp hơn tưởng tượng của bà. Lúc đó vì gia đình nhà chồng không chấp thuận hôn nhân của bà và Quân Đình nên bọn họ bắt buộc phải dọn khỏi nhà chồng. Nhưng vì kế mưu sinh phải gửi Y Đằng về nhà ngoại còn bản thân hai người chuyển đến thành phố, bắt đầu sự nghiệp. Sau này thời gian gặp con trai cũng ngày càng ít đi, khi bà ngoại mất Châu Liên mới đưa Y Đằng về sống chung.

Cũng không ngờ sau đó lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Đó giống như sự bỏ lỡ quá trình khôn lớn của Y Đằng, dẫn đến nhiều chuyện đau lòng của hôm nay.. Mặc dù hắn không nói gì, nhưng bà biết con trai mình chính là kiểu người luôn ôm mọi chuyện vào lòng, không để người khác phát hiện sự thay đổi của bản thân.

Châu Liên loay hoay trong suy nghĩ, dưỡng da trên mặt đã thoa bao giờ cũng không hay. Khi tỉnh táo lại thì nhận ra ba Tiêu đang ôm chầm lấy mình từ phía sau, ông thủ thỉ bên tai bà.

“Nghĩ gì mà tập trung vậy?”

Châu Liên thu lại nét ngạc nhiên, hừ một tiếng không để ý đến Tiêu Quân Đình. Bà tiếp tục công việc skincare của mình, hoàn toàn không quan tâm đến sự đụng chạm sau lưng. Điều này khiến ba Tiêu không khỏi nghệch mặt.

“Giận rồi à? Có chuyện gì sao?”

Thấy Châu Liên lạnh nhạt như vậy, Tiêu Quân Đình liền biết bà có chuyện gì đó không hài lòng với mình, ông cẩn thận dò hỏi.

“Làm sao tôi dám giận bác Tiêu chứ. Rõ ràng đã hứa không giấu giếm nhau chuyện gì mà lại tạo bí mật cơ đấy. Người vợ như tôi nào dám trách cứ.”

Nói rồi bà không khỏi hất tay ông, chỉnh đốn lại mái tóc, nghiêm chỉnh lên giường nằm vào vị trí của mình.

“Thôi, có chuyện gì nói tôi nghe. Tôi làm gì có bí mật nào với bà.”

Thấy Châu Liên ngoe nguẩy bỏ đi, Tiêu Quân Đình liền cười hì hì đi theo, dâng ra bộ mặt lấy lòng. Ông nằm xuống giường, nghiêng người nhìn chằm chằm gương mặt trắng mịn của bà.

“Hừ.”

“Nói tôi nghe nào, có chuyện gì à?”

“Y Phong nói hết rồi, tốt nhất ông đừng giấu tôi!”

Người nào đó đã hứa với bé Y Phong, giờ đây giận quá liền quên mất, vội vàng tố cáo không chừa điểm nào.

Nghe Châu Liên nói vậy, Tiêu Quân Đình liền đoán được thằng nhóc Y Phong đó không giữ được bí mật, ông âm thầm nghiến răng tức giận vì đứa con trai không có tiền đồ của mình. Sau đó cười xuề xòa giải thích với Châu Liên. Tiêu Quân Đình vừa kể lại câu chuyện với bà, vừa âm thầm suy nghĩ phải phạt Y Phong thật nặng mới được.

Nói được một lúc nhưng thấy Châu Liên im lặng không trả lời, ba Tiêu liền cảm thấy có gì đó sai sai nên liên tục xin lỗi. Thật ra ông đã định nói với bà nhưng có phần do dự vì lời hứa với Y Đằng. Dù sao đó cũng là chuyện của con trai, người làm cha mẹ dù có quan tâm cũng không nên can thiệp quá sâu vào đời tư của hắn. Hơn hết Y Đằng lại là kiểu người có chuyện gì cũng không nói ra, cũng không thích ai đó nói về việc của mình.

Tiêu Quân Đình còn nhớ lúc đó vợ chồng ông khoe con trai học giỏi, lại còn là hội trưởng hội học sinh ở trường với bạn bè, điều này bị Y Đằng nghe được, hắn liền bày ra bộ dạng nghiêm túc nhất từ trước đến giờ, thẳng thắn đề nghị hai người đừng quá khen ngợi mình trước mặt người khác. Nhưng việc đã đến nước này, Tiêu Quân Đình không thể tiếp tục giữ im lặng. Vợ ông vẫn quan trọng hơn, bà mà giận rồi thì ông sẽ rất khó sống. Con trai không thể sống với mình cả đời, nhưng vợ sẽ sống với mình cả đời. Y Đằng sẽ hiểu tấm lòng của ông thôi..

Tiêu Quân Đình liên tục chọc cho Châu Liên vui vẻ nhưng đổi lại chỉ là sự trầm mặc của bà. Ánh mắt Châu Liên như muốn nói đây không phải là điều khiến bà phiền lòng. Hai vợ chồng không khỏi nhận ra ở độ tuổi này, bản thân hai người càng ngày càng nhạy cảm với cảm xúc của đối phương. Điều đó khiến cả hai nhận ra rất nhiều chuyện.

Sáng hôm sau, Châu Liên vẫn còn giận dỗi Tiêu Quân Đình. Trên bàn ăn không khí vô cùng u ám, ba Tiêu luôn nhìn sắc mặt mẹ Tiêu, làm Y Đằng nhận ra có điều gì đó khá bất thuòng ba mẹ. Ăn xong, Y Phong liền đòi quà với Tiêu Quân Đình, kết quả bị mắng một trận, nhóc mếu máo chạy vào phòng mách anh trai. Thế là từ miệng Y Phong, Y Đằng liền biết được câu chuyện ngày hôm qua.. Dù em trai không nói, hắn cũng biết ba chắc chắn sẽ không giấu mẹ, nói ra chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Thật ra cá nhân Y Đằng rất ham mộ tình cảm của ba mẹ. Đối với hắn, tình cảm của hai người giống như một quyển tiểu thuyết êm đềm vậy. Không sôi nổi, không hào ngoáng, cũng không quá đặc biệt nhưng vô cùng sâu lắng.

Nghĩ đến đó, Y Đằng liền thở hắc ra, dịu dàng an ủi Y Phong, thành công dụ dỗ nhóc vào phòng làm bài tập. Xong, hắn nằm lăn ra giường, nghĩ xem nên đối phó với câu hỏi của mẹ như thế nào. Nhưng khác với suy nghĩ của Y Đằng, mẹ Tiêu không nói gì cả. Sau cơm chiều bà chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.

“Mẹ sẽ không nhắc chuyện của con nhưng mẹ không hi vọng con tổn thương người khác.”

Y Đằng hơi khó hiểu nhìn mẹ, bà nói vậy là có ý gì chứ? Chắc là sợ hắn làm tổn thương Chân Đồng đi? Nhưng hắn làm tổn thương cô làm gì chứ? Hoàn toàn không liên quan nha..

Thấy con trai ngờ nghệch không hiểu, Châu Liên âm thầm thở dài, quay lưng về phòng. Ba Tiêu bên cạnh thấy thế liền đi theo.

Về Phòng, Tiêu Quân Đình ôm lấy vai vợ, ánh mắt tràn đày yêu thương.

“Em thở dài cái gì vậy? Sao lại nói vậy với con? Y Đằng đâu phải người như vậy.”

“Tôi là sợ cả hai đứa sẽ tổn thương thôi. Y Đằng nhà chúng ta… hazz.”

Sau đó như nhớ chuyện gì đó liền hất tay ba Tiêu, trầm mặc lên tiếng.

“Tôi còn giận ông đấy, đừng có động tay động chân.”

Mặc dù bà đã không còn giận dỗi Tiêu Quân Đình nữa, nhưng vẫn không muốn dễ dàng làm hòa với ông.

Thế là tối đó Tiêu Quân Đình lại tiếp tục hành trình năn nỉ Châu Liên. Ông hiểu vợ mình khi giận sẽ nói như vậy chứ hơn ai hết, Tiêu Quân Đình biết trong lòng bà không trách ông. Chỉ là muốn cho mình biết giữa vợ chồng không nên giấu giếm lẫn nhau, bà sẽ giận hơn nữa nếu ông dám làm thế vào lần sau.

Chuyện Y Đằng và Chân Đồng cũng khiến Tiêu Quân Đình suy nghĩ khá nhiều. Mặc dù ông hi vọng con trai mình sẽ tìm được hạnh phúc nhưng một mặt lại cảm thấy con đường giữa Y Đằng và Chân Đồng rất mù mịt. Hai đứa trẻ dường như còn quá sớm để có thể ở bên nhau.

Có lẽ lo lắng của Châu Liên là đúng. Vấn đề lớn này cũng nằm ở thằng nhóc nhà họ nữa. Nhưng Tiêu Quân Đình quyết định mặc kệ, dù sao đúng thời điểm thì tụi trẻ sẽ nhận ra thôi. Ông tin Y Đằng không ngốc đến mức bỏ lỡ tình cảm của mình. Vậy nên lão già như ông quan tâm cũng không giúp được gì, Tiêu Quân Đình chỉ mong quảng đời còn lại được hạnh phúc bên bạn đời và các con của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.