Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 42



Khúc mắc không còn, Nghiêm Thu cả người nhẹ nhõm.

Ngay cả khi yêu yêu cũng cảm thấy càng thoải mái hơn so với dĩ vãng, không có áp lực trong lòng, hạnh phúc gì đó tự nhiên đến. (chém)

Cái này lại khiến cho Thạch Hoài Sơn sảng khoái đến hỏng mất! Hắn cảm thấy tề quân nhà hắn quả thực giống như yêu tinh trong núi trong truyền thuyết, khiến hắn say đắm không dời được mắt.

Thạch Hoài Sơn vốn đã cưng chìu Nghiêm Thu, cưng chìu đến không tả nổi, lúc này cuộc sống phu phu càng hòa hợp hơn, trực tiếp đem Nghiêm Thu cúng bái luôn! (nguyên văn tg dùng chữ cúng nha:v)

Hai người cứ như vậy ngọt ngào đến độ làm cho người lẫn thần đều tức ói máu gần một tháng, bụng Nghiêm Thu vẫn không có động tĩnh.

Lúc trước không muốn hài tử thì luôn sợ sẽ có ngoài ý muốn.

Hiện tại muốn, mới biết được, đứa nhỏ này không phải nghĩ muốn thì liền có.

Nghiêm Thu không khỏi có chút lo lắng, có thể hay không thân thể này có bệnh tật gì? Lẽ ra y cùng Thạch Hoài Sơn thân mật thường xuyên như vậy, không có lý do không trúng thưởng a!

Thạch Hoài Sơn nhưng thật ra vô tâm vô phế, không hề lo lắng, cứ mỗi ngày ra sức gieo. Nghiêm Thu có cảm giác, hắn căn bản là đang hưởng thụ quá trình gieo, căn bản mặc kệ có kết trái hay không!

Nghiêm Thu đối phương diện này một chút cũng không biết, y nghĩ vậy thì chỉ có thể đi thỉnh giáo a cha Đại Thành.

Người này không nhắc tới thì thôi, vừa nghĩ tới, a cha Đại Thành đã đến rồi.

“Tề quân Hoài Sơn, có nhà không?” A cha Đại Thành gõ cửa ba ba, bộ dáng rất vội.

“Có nhà, có nhà.” Nghiêm Thu vội vàng ra mở cửa, “Xảy ra chuyện gì a? Sao lại gấp gáp như vậy.”

“A, có việc. Cái kia, trong nhà của ngươi còn có dư thịt không? Cắt cho ta hai cân trước, lát nữa ta lại đem bột ngô đưa qua đây.”

“Có a, ngươi vào nhà trước đi, ta lấy thịt cho ngươi.” Nghiêm Thu vừa đi vào phòng bếp vừa hỏi lại, “Hai cân đủ sao?”

“Đủ! Chỉ cần hai cân, ngươi cũng đừng cắt nhiều hơn a. Đây không phải cho nhà ta ăn.”

“Nga, được rồi.” Nghiêm Thu cũng không hỏi kỹ, thấy a cha của Đại Thành rất cấp bách, liền nhanh chóng cắt xong thịt, đem đi cân, vừa đúng hai cân.

A cha Đại Thành xách thịt cũng không lưu lại lâu, “Ta đi trước, một lát nữa lại đến.” Cứ vậy rời đi rất vội vàng.

Nghiêm Thu ở phía sau dặn, “Đi chậm một chút.”

A cha Đại Thành ở phía xa ‘Ai’ một tiếng, xem như đáp lại.

Không qua bao lâu, a cha Đại Thành quả nhiên lại quay lại, trong tay xách theo hơn nửa bao bột ngô, thấy Nghiêm Thu liền nhét vào tay y.

“Ngươi thật đem bột đến đây a, chỉ hai cân thịt, khách khí gì?”

“Vậy cũng không được. Một con ngựa trả một con ngựa, nên đưa vẫn phải đưa.”

Nghiêm Thu nói không lại ông, cũng không nói nhiều, lôi kéo ông vào gian nhà chính (aka phòng khách) ngồi, thuận tiện rót chén nước, “Rốt cuộc chuyện gì a? Hấp tấp như vậy.”

“Chính là chuyện nhà Thạch Dũng! Một nhà không biết xấu hổ!” A cha Đại Thành đem chén nước uống được một nửa đặt xuống, oán hận nói: “Tiểu ca nhi bị hưu (bỏ) trở về kia của nhà hắn, bám dính lấy Đại Thành nhà ta! Ở đầu thôn chặn Đại Thành vài lần, muốn vào cửa làm thiếp. Đại Thành không đồng ý, cả nhà kia cư nhiên còn có mặt mũi tìm tới cửa nhà ta!”

“Gì?!” Nghiêm Thu đều nghe choáng váng, tiểu ca của Thạch gia thôn này, thật sự là một người so với một người càng cởi mở hơn (mặt dày hơn đó). Sau đó lại nghĩ tới lúc trước thấy tiểu ca nhi đó nói chuyện cùng Đại Thành trên bờ ruộng, bèn nói: “Vẫn luôn chưa nói với ngươi, ta sớm trước kia thấy hắn nói chuyện cùng Đại Thành. Sau đó Hoài Sơn còn đi hỏi thăm, nói là hai người bọn họ ngày trước từng định thân, chúng ta nghĩ chắc chỉ là ôn chút chuyện cũ, cũng không có nhắc qua một câu với ngươi.”

“Này cũng không thể trách các ngươi được, hai ngươi không rõ sự tình bên trong chuyện này.” A cha Đại Thành thở dài, “Sớm trước kia, khi tề quân Thạch Dũng còn sống, chúng ta hai nhà vẫn không tệ, Đại Thành cùng tiểu ca nhi đó cũng là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm tự nhiên không tồi, người hai nhà lại có chút thân thiết, vốn định là thân lại càng thêm thân, đây không phải rất tốt sao? Nhưng ai biết được a! Chỉ là cái chân đi khập khiễng một chút, cái gì cũng thay đổi! Cái chân kia của Đại Thành kỳ thật bị thương không nặng, sợ hắn thương tâm, liền gạt hắn chuyện bị từ hôn này. Kết quả hắn thấy chân đã lành lại không sai biệt lắm, muốn đi tìm tiểu ca nhi đó, bị người ta ghét bỏ ngay trước mặt! Nói cái gì mà không muốn cùng người què kết hôn, Đại Thành hắn thế nào chịu đựng được? Trên đường trở về ngơ ngơ ngác ngác, lại bị té ngã, này chân mới hoàn toàn què!” A cha Đại Thành nói đến chuyện khổ sở trước kia của nhi tử, đôi mắt đỏ hồng, có chút nghẹn ngào, “Sau lại mới biết được a, lý do từ hôn đó là do chân của Đại Thành sao? Là Thạch Dũng ở trong thành muốn trèo cao thôi! Bên này vừa cùng nhà ta từ hôn, bên kia lại kết hôn cùng người trong thành.”

“Đây cũng quá không phúc hậu.” Nghiêm Thu nghe xong chắc lưỡi không ngừng.

“Cho nên ông trời có mắt a, không cho bọn hắn qua thư thái! Đây không phải sao, vừa bị hưu trở về?” A cha Đại Thành trên mặt lộ vẻ giải hận nói, “Đây là sợ ca nhi nhà hắn ăn bám trong nhà, lại muốn đẩy qua nhà ta. Bọn hắn biết Đại Thành là người mặt lạnh nhưng tốt bụng, liền có tâm tư xấu, cũng không hỏi một chút người làm a cha ta đây có đáp ứng hay không!”

“Kia tự nhiên là không thể đáp ứng a.” Trước không nói người nhà này nhân phẩm không được, chỉ nói tề quân Đại Thành mấy năm nay, hiền lành lại hiếu thuận, liển không thể cứ như vậy làm mất mặt mũi hắn a. Huống chi còn mới vừa sinh một nhi tử.

“Ta nếu đáp ứng, ta không phải người ngu sao. Nhà hắn này ngược lại thật giỏi a, tính toán nợ cũ với ta. Năm đó chân Đại Thành bị thương, uống thuốc đã tiêu không ít tiền, muốn cho hắn tẩm bổ thân thể, ngay cả chút thịt cũng mua không nổi.” Nói đến đây, a cha Đại Thành vẻ mặt đáng tiếc bộ dáng, “Khi đó cũng chưa quen với Hoài Sơn của nhà ngươi, hắn mới vừa quay về thôn, cũng không tiện mở miệng. Nếu giống hiện tại, ta khẳng định đã trực tiếp tới lấy!” Sau đó lại nói tiếp: “Đây không phải là nhà Thạch Dũng vì để có thể từ hôn một cách mau lẹ, đưa qua hai cân thịt. Hôm nay ông ta lại có thể đem việc này lôi ra, làm như là đã cho nhà ta một cái nhân tình to bằng trời ấy! Ta phi! Ta bèn lập tức đến nhà ngươi cắt hai cân thịt, vừa rồi ở trước nhà hắn ta liền trực tiếp ném vào mặt hắn! Nói chúng ta thiếu nhà hắn, vậy trả lại cho hắn! Muốn vào nhà của ta quấy rối, không có cửa!”

Nghiêm Thu hơi sùng bái nhìn a cha Đại Thành, tinh thần này thật dũng mãnh, một chút thiệt thòi cũng không ăn, vừa nhanh nhẹn vừa sảng khoái!

“Tề quân Đại Thành không sao chứ?” Nếu đặt y vào trường hợp này, y sẽ cảm thấy thật quá ghê tởm.

“Ta thấy cũng nên để Đại Thành quăng mặt mũi đi.” A cha Đại Thành cười nói: “Nên như vậy, nhi tử kia của ta a, giống như buồn bực cái gì, mỗi ngày đều là thái độ không lạnh không nóng, ta cũng nhìn không được. Hai vợ chồng chung sống, chỉ một bên nhiệt tình thế nào được a? Này không phải ném đi mặt mũi, liền biết làm sao bày vẻ mặt hòa nhã.” (Đại Thành suốt ngày mặt than, kêu ảnh bỏ mặt mũi đi, sẽ có thể bày tỏ cảm xúc tốt hơn với ‘vợ’)

Nghiêm Thu thật thật cảm thấy được a cha của Đại Thành sống rất biết lẽ phải, giống như trong chuyện này của Đại Thành, hoàn toàn không phải chỉ lo cho riêng nhi tử của mình, thật sự là khó có được.

A cha Đại Thành thật giống như đậu (?) nói ra một đống lời, trong lòng thoải mái không ít, chậm rì rì uống miếng nước, “Gần đây thấy ngươi ít ra ngoài a? Mỗi ngày ở nhà làm gì ni?”

“Không… Không làm gì cả. Chỉ lên lớp dạy học cho mấy nhóc con kia, dọn dẹp một chút phòng ở.” Nghiêm Thu là khẳng định không thể nói, mỗi ngày làm quá nhiều, mệt a.

“Ân, nhà mới còn nhiều chỗ cần thu thập a.” A cha Đại Thành ngắm nghía xung quanh, cảm thấy căn nhà mới này quả nhiên tốt, Nghiêm Thu quản lý cũng tốt. “Đúng rồi, nhà của hai ngươi cũng đã xây xong, trong ruộng cũng sinh trưởng khá tốt, không sai biệt lắm cũng nên dự định có hài tử. Nhà này còn trống một chút, nhân khẩu thịnh vượng lên mới tốt.”

Nghiêm Thu cúi đầu, nói đến việc này, y thẹn đến luống cuống cả lên, “Có dự định, chính là còn không có động tĩnh.”

A cha Đại Thành nói: “Từ từ sẽ đến, không cần phải gấp. Ngươi xem Đại Thành nhà ta, không phải cũng kết hôn ba năm rồi mới có sao? Lát nữa nói Hoài Sơn mang ngươi vào thành gặp đại phu đi, nhìn xem có cần tẩm bổ một chút hay không. Hai ngươi đều còn trẻ, không có việc gì, thoải mái, buông lỏng tinh thần là được rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.