Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 41



Cua trong ruộng lớn lên rất nhiều, có vài con không thành thật còn muốn trèo lên rào chắn. Nhưng dù thế cũng không thể leo cao bởi vì một khi đã bò lên sẽ bị những con khác túm xuống dưới. Cua là loại chỉ biết giẫm lên người con khác để tiến lên, lại nói cũng giống một số người.

Nghiêm Thu không có việc gì liền ra ngoài ruộng dạo, mắt thấy lúa ngày một lớn lên, cua cũng ngày càng béo, thật sự là vui vẻ tới không nói lên lời. Nhưng cũng có một chút không tốt, y thèm a, nhìn thấy con cua, nước miếng liền rớt xuống rào rào. Y liền ngồi xổm bên rào chắn nhìn đàn cua giẫm nhau, sau đó lấy mấy con bị mất càng ra, buổi tối có thể nấu ăn. Tuy rằng không có nhiều thịt lắm nhưng nếu để nấu canh thì cũng không tồi.

Hôm nay, Nghiêm Thu cũng đến nhặt cua bị thương, còn chưa đi dến nơi, xa xa nhìn thấy Thạch Đại Thành đang nói chuyện cùng một tiểu ca nhi.

Tiểu ca nhi kia y không có ấn tượng gì, hình như là chưa gặp qua bao giờ.

Sắc mặt Thạch Đại Thành không tốt lắm, nói vài câu xong liền xoay người đi vào ruộng.

Tiểu ca nhi kia có chút mất mát, đứng ở bên ruộng nhìn theo Thạch Đại Thành, thấy hắn thật sự không thèm để ý đến mình, lúc này mới rời đi.

Thạch Đại Thành người này là người rất ít nói. Quen biết nhà hắn lâu như vậy, ngày thường cũng không nói nhiều với y, nhiều nhất là gật đầu chào hỏi. Hôm nay có thể đứng đây nói chuyện một lúc với một tiểu ca nhi, Nghiêm Thu cảm thấy có điểm không đúng lắm. Nhưng là không tiện hỏi hắn việc này, chỉ đành chờ buổi tối nói với Thạch Hoài Sơn.

Y cảm thấy Thạch Đại Thành không phải là loại người sẽ làm việc có lỗi với tề quân của mình, chẳng qua là sợ tiểu ca nhi kia giống như Thạch Liễu, vô cớ gây sự với hắn.

Chiều tối, Thạch Hoài Sơn săn thú trở về, Nghiêm Thu liền nói với hắn việc này.

Thạch Hoài Sơn kinh ngạc hỏi: “Có chuyện này sao?” Một lại lại nói, “Tiểu ca nhi này ngươi chưa từng gặp?”

“Uhm, tuy là có chút xa nhìn không rõ, nhưng quả thực là không có ấn tượng chút gì.” Nghiêm Thu nhớ lại nói.

“Vậy thì có lẽ ta cũng không biết.” Ngày ngày hắn chạy vào núi, quen biết cũng không nhiều. Sau khi kết hôn, chuyện trong nhà đa số là Nghiêm Thu quản, người lui tới hắn thường không hỏi qua. Hắn và Nghiêm Thu cũng không phải là người chủ động hỏi thăm việc trong thôn, có tin tức gì đều là Đại Thành a cha nói cho hai người. Có điều, Thạch Hoài Sơn đột nhiên nghĩ đến một việc, “Sẽ không phải là tiểu ca nhi Thạch Dũng kia đi?”

“Thạch Dũng?” Nghiêm Thu nghĩ nửa ngày, tựa hồ có nghe qua, nhưng lại không nhớ nổi là như thế nào.

“Vốn là tiểu ca nhi từng định thân với Thạch đại ca. Sau đó vì chân hắn xảy ra chuyện nên nhà Thạch Dũng lui hôn. Vì chuyện này mà quan hệ giữa hai nhà cũng bị cắt đứt, trước đó vốn còn là thân thích a.”

Nghiêm Thu gật đầu, việc này từng nghe qua, chỉ là không biết nhà Thạch Dũng thôi.

Thạch Hoài Sơn tiếp tục nói: “Sau đó Thạch Dũng đính hôn với một nhà trong thành.” Khi đó hắn với vừa quay về thôn, mơ hồ nhớ rõ ngày Thạch Dũng kết hôn, phô trương không hề nhỏ.

“Tiểu ca nhi này trở về thăm người thân sao?” nếu như vậy thì trò chuyện một lúc cũng không ngại.

“Cái này không rõ, sáng mai ta hỏi thăm xem sao.”

Kết quả việc này không cần đặc biệt hỏi thăm, hiện tại mọi người trong thôn đều biết việc nhà Thạch Dũng.

Hóa ra Thạch Dũng bị nhà chồng đuổi vì bốn năm vẫn chưa sinh con.

“Người trong thành chính là như vậy! Đây không phải là bắt nạt người trong thôn Thạch gia chúng ta sao!” Có một vị hán tử lớn tuổi bất bình nói.

“Đúng vậy a, tiểu ca nhi này bị đuổi trở về, từ nay về sao biết sống thế nào a?” cái này cũng ảnh hưởng không tốt đến tiểu ca nhi khác trong thôn.

Có người lại suy nghĩ khác, “Sách, theo ta thấy a, đây là nhắc nhở làm người cũng không thể thiếu đạo đức, lúc trước họ đối xử với Thạch Đại Thành như thế nào? Này không phải là báo ứng sao.”

Người này vừa nói ra, mọi người liền nhớ đến chuyện mấy năm về trước, cảm thấy nhà Thạch Dũng ăn ở không đức. Hiện tại nhà Thạch Đại Thành trôi qua ngày càng tốt, lại có con rồi. Tâm lý mọi người trong thôn đương nhiên là nghiêng một chút về phía người đáng thương hơn.

“Vậy trưởng thôn cùng các trưởng bối không quản sao?”

“Quản kiểu gì? Đây là việc nhà người ta. Lại nói, người ta ở trong thành, làm sao có thể hỏi tội được?”

“Ai, ta nghe nói hai ngày đầu Thạch Dũng còn vào thành tìm, sau đó mặt mày xám tro trở lại, không biết họ nói gì, ta cảm thấy việc này không đơn giản như vậy!”

“Không đơn giản? Còn có thể có nội tình gì đây?” mọi người đều tụ lại chỗ này, hán tử buôn chuyện, so với mấy tiểu ca nhi còn mạnh hơn nhiều.

“Cũng chẳng biết thế nào, Thạch Dũng là người như thế nào các ngươi còn không biết sao? Đó là người có thể chịu thiệt sao, nhà y lại không khuấy cho động trời a!”

“Điều này cũng đúng.” Mấy người chín người mười miệng nghị luận tiếp.

Thạch Hoài Sơn nghe bọn họ nói một lượt, cảm thấy càng lúc càng không yên lòng, nhanh chóng trở về báo cáo với Nghiêm Thu.

“Gì? Bốn năm không sinh con liền bỏ?” đây cũng là quá đáng rồi đi, lấy tiểu ca nhi làm công cụ sinh con sao?”

“Cũng không hẳn là như vậy. Còn phải xem là hạng người nào, làng nào, nhưng không có con thì cuộc sống sẽ không tốt.”

Nghiêm Thu nhìn Thạch Hoài Sơn, “Nếu chúng ta cũng không có con thì sao?”

“Làm sao sẽ? Hai chúng ta khẳng định sẽ có con!” Thạch Hoài Sơn dứt lời, cảm thấy lời nói của Nghiêm Thu rất không hợp lý, “Thu, ngươi không thích trẻ con?”

Nghiêm Thu có chút rối rắm, tưởng tượng bụng mình sẽ to ra, hoặc là gào khóc kêu đau sinh con, cả người liền không ổn.

Thấy Nghiêm Thu không trả lời, Thạch Hoài Sơn trong lòng đau đau, hắn thích có con, rất rất muốn có cốt nhục của mình và Nghiêm Thu. Dù là nhi tử hay tiểu ca nhi hắn cùng đều sẽ rất thương nó, làm một a phụ tốt, một nhà ba người vui vẻ sống. Đương nhiên, nếu có bốn người, năm người thì càng tốt rồi.

Nghiêm Thu lắp bắp nói: “Cũng không phải là không thích, chỉ là… ta cũng không biết.”

Trầm mặc một lúc, Thạch Hoài Sơn lên tiếng: “Nếu ngươi không thích thì chúng ta không sinh nữa.”

Nghiêm Thu ngẩng đầu nhìn hắn, người này đúng là chỉ cần y vui vẻ, cái gì cũng sẽ đáp ứng. Cái mũi cay cay, Nghiêm Thu mắng: “Muốn không sinh mà được chắc? Ngươi mỗi ngày… đều như vậy, có thể không sinh mới là lạ!” thôi, vì nam nhân này, y bất chấp vậy!

“Ngươi nếu không muốn sinh thì cũng, cũng có cách.” Trong thôn có cách thô sơ có thể dùng, nhưng là người ta đều trông mong có con, không ai lại đi thử.

“Ai nói ta không thích?” người này ngu ngốc đến chết, y đã nói như vậy còn không rõ ràng sao, còn không kịp phản ứng!

Thạch Hoài Sơn mơ màng nửa ngày bỗng hét lớn lên: “Thu, ngươi thích?!” cả người cao hứng muốn nhảy lên, ôm lấy Nghiêm Thu túm lên giường, nói: “Vậy giờ sinh đi, sinh luôn đi.”

Nghiêm Thu nguýt dài một cái, cơm còn chưa ăn, sinh cái gì mà sinh!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.