Tuyết Đình Lan bước vào phòng theo chân sau An Thiên Húc khẽ khàng đóng cửa lại. Hiện tại đã biết Cố Diệp không sao, cô cũng không còn quá lo lắng như vừa nãy nữa, giờ được đứng gần thần tượng như thế này cảm giác mê luyến idol lại nhảy ra. Tuyết Đình Lan lấy dũng khí tiến lại vươn tay giật giật góc áo An Thiên Húc:
– Anh Thiên Húc, em là Fan trung thành của anh nhiều năm rồi, anh có thể cho em xin wechat của anh không?
An Thiên Húc không vui kéo giãn khoảng cách ra xa:
– Anh quên không mang theo điện thoại, hình như vẫn để trong xe, em trật tự đừng làm ồn để cho anh ấy nghỉ ngơi.
– Vâng ạ!
Tuyết Đình Lan hơi buồn, rõ ràng lúc đỗ xe cho anh cô kiểm tra không còn thứ gì trên xe mà, nhưng An Thiên Húc không có lý do gì nói dối cô cả, một minh tinh như anh không muốn cho wechat thì có thể nói thẳng ra là điều rất bình thường mà. Cô thầm giữ im lặng lấy ghế ngồi cạnh giường bệnh đánh giá Cố Diệp, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn An Thiên Húc.
Không phải vì giữ hình tượng trước người quen của Cố Diệp, An Thiên Húc sẵn sàng đuổi người đi luôn rồi, cái con nhỏ này thật háo sắc, phải tìm cách để cô ta đi một lúc cho bớt khó chịu, đợi lâu như vậy rồi chắc anh ấy cũng sắp tỉnh lại, cậu cố nặn ra một nụ cười dịu dàng:
– Em đi ăn trước đi, anh ở lại trông anh ấy cho!
– Không được đâu, sao dám phiền anh ạ! Anh đi ăn đi ạ, để em ở lại cũng được ạ!
– Em đi đi, anh là con trai phải nhường con gái trước chứ, đừng làm khó anh. Đi đi, rồi mua giúp anh một suất mang về là được!
– Vâng ạ!
Tuyết Đình Lan vui vẻ đồng ý, được mua đồ ăn cho thần tượng là niềm vinh hạnh cầu không được. Cô vừa đi khỏi, An Thiên Húc thu lại nét cười, quay sang nói với Cố Diệp vẫn đang hôn mê “đứa con gái lẳиɠ ɭơ như vậy mà anh cũng muốn cưới sao? Đồ ngốc.”
Sau mấy tiếng mê man, Cố Diệp từ từ tỉnh lại, hình ảnh xung quanh mờ nhạt dần hiện rõ, anh nhận ra đây là đang ở bệnh viện, mới đưa tay lên chống người ngồi dậy liền bị cơn đau đánh úp lại. Cố Diệp đổ mồ hôi trên trán kêu “Aaa…” tay phải đỡ lấy cơn đau từ vai trái mang lại.
An Thiên Húc nhận ra anh đã tỉnh, vội qua tới đỡ anh chỉnh lại tư thế dễ chịu hơn, cậu lấy khăn tay lau giúp anh mồ hôi trên trán, nhỏ nhẹ tươi cười:
– Anh tỉnh rồi! Anh làm em lo quá, em không muốn anh xảy ra chuyện. Tất cả là tại em!
Nói rồi An Thiên Húc bỏ khăn xuống cầm lấy bàn tay Cố Diệp áp sát lên má mình cọ cọ. Cố Diệp rút tay lại, khí thế yếu ớt cũng khiến cơn đau lại lần nữa xảy ra, anh gian nan mở lời:
– Cậu buôn… ng buông tay tôi ra! Đau…
Giọng nói Cố Diệp khàn khàn do miệng lưỡi bị khô, An Thiên Húc nhẹ buông xuống rồi quay qua chuẩn bị nước ấm:
– Anh uống chút nước đã, mỏi mệt không cần nói nhiều quá, nói nhỏ vào tai em nghe là được, em sẽ giúp anh!
Đút cho anh từng thìa nhỏ nước ấm, tâm tình An Thiên Húc thấy hạnh phúc vô cùng, đây là lần đầu tiên cậu chăm sóc người khác, người này lại là người mà cậu thương! Uống xong, An Thiên Húc ghé sát tai lại gần muốn nghe rõ Cố Diệp muốn anh giúp gì không thì nghe thấy anh nói ra câu xua đuổi tàn nhẫn:
– Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu.
An Thiên Húc không dám tin:
– Rõ ràng anh quan tâm em, còn không tiếc thân mình cứu em, sao bây giờ lại tỏ ra xa cách với em như vậy?
Hiểu lầm này quá lớn rồi, Cố Diệp đâu thể thấy chết không cứu chứ. Nếu không phản ứng kịp mà cứ giữ nguyên tư thế hai người lúc ấy thì có khi bị đâm sau lưng xuyên tới tận tim An Thiên Húc rồi, anh đâu kịp nghĩ nhiều đâu.
– Là người khác tôi cũng làm như vậy, cậu đừng nghĩ tôi vì cậu. Cậu chẳng là gì đối với tôi hết.
– Là như vậy sao? Vì Tuyết Diệp Lan kia ư?
Cố Diệp nhắm mắt quyết tâm, nếu đã biết sự tồn tại của Tuyết Đình Lan vậy càng phải nói rõ ràng:
– Đúng vậy! Đó là hôn thê của tôi. Tôi sắp cưới cô ấy!
Giọng nói tuy yếu ớt bởi thể trạng bệnh nhân nhưng khí thế lại cứng rắn vô cùng. An Thiên Húc cảm thấy trong đầu xuất hiện toàn những ý nghĩ cực đoan, u oán ghen hận đến cực điểm, thậm chí còn xuất hiện suy nghĩ biếи ŧɦái giam giữ người lại.
Cố Diệp không muốn nhìn đối mặt An Thiên Húc nên không biết trạng thái quỷ dị đang diễn ra xung quanh, An Thiên Húc dường như hắc hóa thật rồi nhưng vẫn cố giữ được bộ mặt giả tạo chưa muốn xé ra. Cậu lấy chăn chỉnh lại đắp kín lên trên qua phần ngực Cố Diệp rồi nhẹ nhàng nói như không có chuyện gì xảy ra:
– Em bảo anh mới tỉnh lại đừng xúc động mà, chuyện đó nói sau đi!
Cố Diệp rất muốn mối quan hệ mập mờ này được cắt đứt rõ ràng ngay lập tức mà An Thiên Húc cố lơ đi, lúc muốn phản bác lại thì cánh cửa phòng bệnh mở ra, Tuyết Đình Lan tươi cười bước vào:
– Anh Thiên Húc, em đặt những món anh thích này, đi hơi xa nên khiến anh đợi lâu rồi… ôi, anh Cố Diệp anh tỉnh rồi ạ! Anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?
Cố Diệp ánh mắt nhìn Tuyết Đình Lan có chút phức tạp “anh đây mới ngủ một giấc mà đã xảy ra chuyện gì? Hai người họ gặp nhau khi nào, còn thân thiết như vậy?” Tâm thật mệt mỏi, cố gắng không tin vào định mệnh, Cố Diệp mở lời:
– Em đến rồi thì ở lại cùng anh, còn cậu về đi.
An Thiên Húc cố tình không làm như Cố Diệp mong muốn, cậu tỏ ra vô tội áy láy:
– Như vậy sao được, anh vì em mới bị thương, em phải có trách nhiệm, nếu anh muốn cô ấy ở lại thì em và cô ấy cùng chăm anh, có hai người không phải tốt hơn sao?
Tuyết Đình Lan cũng có ấn tượng tốt hơn khi An Thiên Húc chịu nhẹ giọng với cô khi nãy, vội lên tiếng phụ họa:
– Đúng đó anh, có anh Thiên Húc ở đây em yên tâm hơn rất nhiều, nãy em cũng khuyên anh Thiên Húc không cần ở lại mà anh ấy vẫn lo cho anh nhiều lắm!
An Thiên Húc thích thú nhìn con nhỏ ngu xuẩn đang chọc cho Cố Diệp xù lông, cố tình thêm dầu vào lửa:
– Nếu không thì Tuyết Lan, em về nghỉ ngơi trước đi, nam nữ thụ thụ bất thân, Cố Diệp không thích đông người, mình em ở lại không có tiện đâu.
Cười cười nói, An Thiên Húc quay sang nháy mắt với Cố Diệp uy hϊếp:
– Hợp đồng của chúng ta vẫn còn hiệu lực phải không? Anh Cố Diệp!
Sấm chớp bên tai “đùng, đoàng…” Cố Diệp không thể tin trên đời lại có người trơ trẽn đến vậy, hợp đồng bao nuôi có gì đáng tự hào mà đem ra khoe khoang, còn tính uy hϊếp anh tránh đi hôn thê của mình nữa chứ. Thực sự trong lòng như có tà hỏa muốn mắng người nhưng khí thế bệnh tật ốm yếu như này thật không có sức, dù sao cũng không thể cho hôn thê của anh hiểu lầm anh là kẻ đồng tính được, càng không muốn hai người họ tiếp xúc với nhau quá nhiều, đành thuận thế cam chịu:
– Tuyết Lan, Thiên Húc nói không sai, em về trước nghỉ ngơi đi, sáng mai lại vào thăm anh. Em không cần nói với ba anh tránh ông ấy lo lắng!
– Dạ! Vâng.
Tuyết Đình Lan không muốn đi nhưng nghe nam nữ thụ thụ bất thân đành ngậm ngùi nghe lời.
Giờ căn phòng chỉ còn lại hai người, Cố Diệp nghiến răng:
– Rốt cuộc cậu muốn gì?
An Thiên Húc cười cười, đặt một ngón tay lên môi anh che đi, lên tiếng “suỵt” ngăn cản anh:
– Đừng nóng nảy, anh đang bệnh, sẽ không tốt đâu. Ngoan nào, ngủ đi, em đi mua cháo cho anh.
Nói rồi An Thiên Húc với lấy túi đồ khi nãy Tuyết Đình Lan mua về mang ra khỏi phòng, thẳng tay ném vào thùng rác, rút điện thoại ra gọi người chuẩn bị cháo và một suất ăn nhẹ giúp cậu.
Xong việc, An Thiên Húc quay lại phòng, dùng chậu nhỏ và khăn tới pha nước ấm để lau người cho Cố Diệp. Ánh mắt An Thiên Húc hơi ám, Cố Diệp sợ hãi bất chấp cơn đau đưa tay phải giữ chặt cúc áo:
– Cậu muốn làm gì?
– Em giúp anh lau người thôi, chẳng lẽ anh đang nghĩ đến cái gì không trong sáng hay sao?
– Đừng nói bậy, tôi không cần cậu giúp!
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, An Thiên Húc thong thả đứng lên ra mở cửa rồi cầm vào là một cốc cháo nóng. Cậu quay lại đỡ Cố Diệp ngồi dậy, biết anh sẽ rất đau khi vận động nên An Thiên Húc rất nhẹ nhàng bấm nút nâng từ từ đầu giường kết hợp chỉnh lại tư thế từng chút một cho anh sau đó kéo bàn ăn vòng trước ngực Cố Diệp đặt bát cháo lên. Hơi khói tỏa ra mùi cháo thịt thơm nức nhưng Cố Diệp không muốn ăn, vậy mà An Thiên Húc cứ ung dung thổi nhẹ từng thìa cháo bón cho anh:
– Ngoan nào, không muốn lau người thì thôi vậy, anh ăn chút cháo đi, em cũng không ngại dùng cách khác để bón giúp anh đâu.
Cố Diệp thất kinh không tin nổi vào tai mình “câu nói kinh điển chỉ xảy ra trong điện ảnh thế mà được áp dụng lên người anh, An Thiên Húc thật biếи ŧɦái.”
– Khôn… ng, không cần… Tôi tự làm được, tay phải tôi lành nặn.
An Thiên Húc không vui:
– Xin anh, đừng từ chối em. Ăn xong chúng ta nói chuyện, được không?
Ngữ khí ôn nhu vậy mà Cố Diệp nghe vào thấy lạnh cả sống lưng, dù nuốt không trôi cũng phải ăn hết hơn nửa cốc cháo mà An Thiên Húc đút cho. Mới cầm chén lên nhấp ngụm nước, bất ngờ Cố Diệp thấy An Thiên Húc dùng chiếc thìa vừa mới đút cho anh ăn nốt phần cháo còn lại vô tội nói:
– Em cũng chưa có ăn gì.
Cố Diệp cầm chén nước run run, miếng nước mới đưa vào miệng gian nan nuốt xuống “Aaaaaa… đây không phải sự thật… đây không phải sự thật…thiết lập An Thiên Húc bể nát hết rồi sao.”