Buổi sáng hôm sau, Cố Diệp vội vàng lái xe đi đến công ty, anh không quên ghé qua cửa hàng Gold and Wood mua một mắt kính mới, cái vừa mua hôm qua cũng rớt theo anh xuống hồ rồi, giờ không mang theo mắt kính Cố Diệp cảm thấy không được tự nhiên nên bằng giá nào cũng phải mua nó trước lúc đi làm!
Bước vào công ty, Cố Diệp đi nhanh tới văn phòng kiểm tra tốc độ làm việc của Trường Thiên, anh thoáng thở phào, kể ra thư ký của anh cũng nhanh nhẹn đó chứ? Gật gù hài lòng chưa được mấy giây, Cố Diệp nhăn mày khi nhìn thùng rác dưới gầm bàn “đã bảo chỉ lấy hoa sao còn mua cả giấy bọc vứt ở đây? Người đa nghi như An Thiên Húc không nhìn ra mới lạ đó!” Tính toán phải phi tang chứng cứ ngay tức khắc, Cố Diệp lấy điện thoại còn chưa kịp gọi cho Trường Thiên, cửa phòng đã mở ra. Khi nãy vào vội quá quên không đóng cửa lại, Cố Diệp đứng hình nhìn chằm chằm An Thiên Húc mới bước vào, ngụm nước miếng gian nan bị nuốt xuống cổ họng :
– Em tới sớm vậy? Có việc gì sao mà đến tìm anh vậy?
– Sao hả? Em không được tìm gặp anh ư? Kim chủ baba.
An Thiên Húc thong thả bước vào chốt lại khóa trái cửa, đi quanh phòng làm việc của Cố Diệp đánh giá tỉ mỉ, ánh mắt dừng lâu hơn ở lọ hoa đặt trên bàn “Biết ngay mà, tính lừa cậu sao? Hoa kia là tự cậu chọn lựa nhìn thoáng qua là biết không phải nó rồi. Kể ra anh cũng không phải kẻ vô lương tâm, cũng chịu mất công mất sức gạt người đó chứ? Để xem anh tiếp tục diễn được bao lâu?”
Nhìn An Thiên Húc như vậy anh cảm thấy hơi sợ, vội lấy chân đá đá thùng rác che đi “Làm sao bây giờ? Không muốn hai người ở chung với nhau trong tình huống này đâu, còn bị khóa trái cửa nữa, đáng sợ quá! An Thiên Húc tính làm gì?” Cố Diệp lén lút cố gửi một tin nhắn cho Trường Thiên “Mau qua đây, cứu tôi!”
Tin nhắn vừa gửi đi, mới ngẩng đầu lên chạm phải khuôn mặt An Thiên Húc đã kề sát từ khi nào, Cố Diệp lảo đảo ngã ngồi xuống ghế giám đốc, trái tim đập thình thịch! An Thiên Húc cười cười, xoay ghế anh đang ngồi đối diện mình, giam người lại bằng cách chống hai tay lên bàn, ép sát người về phía trước khẽ nói nhỏ vào tai:
– Anh sợ em?
Cố Diệp gật gật đầu rồi lại vội lắc lắc đầu “Đúng, tôi thật sự rất sợ cậu nhưng theo thiết lập dù gì vai chính công cũng là tôi, sao có thể tỏ ra yếu thế như vậy được chứ?”
– Khôn… ggg… không có!
– Vậy nhìn thẳng vào em đi, trả lời em, anh và Lưu Quan có quan hệ gì?
– Hả?
Cố Diệp đơ thật rồi, lẽ nào chuyện bó hoa đã bị lộ, anh gian nan mở miệng:
– Nếu anh nói hai người bọn anh là tình địch kết giao bằng hữu cùng vinh cùng nhục, bổ trợ nhau theo đuổi em, em có tin không?
Nghe được một tin tức mới khiến An Thiên Húc hơi giật mình, hóa ra Lưu Quan dùng cách này tiếp cận Cố Diệp hay sao? Tính cướp người của cậu đi hả? Mơ tưởng! Lừa gạt được anh chứ không qua mặt được cậu! An Thiên Húc thu lại khí thế uy áp khi nãy, vẫn chống tay giam Cố Diệp lại nhẹ giọng trêu chọc:
– Ừm, em tin, nhưng anh không cần theo đuổi em như hắn ta, em chọn trúng anh rồi!
Nói xong, An Thiên Húc nháy mắt tinh nghịch đổi tư thế ngồi trên đùi Cố Diệp, một tay vòng ra ôm cổ, một tay vuốt khẽ sống lưng, chầm chậm kéo dài lướt nhẹ tới eo nhéo một cái!
Cố Diệp sốc thật rồi, anh bị lưu manh trêu chọc sợ tới mức không có phản ứng. An Thiên Húc rất hưởng thụ sắc mặt này của Cố Diệp, cậu thu tay lấy đi mắt kính của anh ném đi:
– Đừng đeo kính, em thích anh như bây giờ hơn!
Cố Diệp tránh đi ngửa người ra hết cỡ, lưng đã sát ghế tựa lắm rồi không trốn được nữa, đứng dậy cũng không xong. An Thiên Húc học võ, chỉ động tác nhỏ cũng dễ dàng chế trụ được anh. Lòng Cố Diệp gào lớn gọi tên “Lão Thiên Gia” cầu mong ông có thể phái người tới giúp được anh thoát khỏi kiếp nạn này.
An Thiên Húc bắt đầu làm ra hành động táo bạo hơn, cậu vuốt ve đôi mắt Cố Diệp, rồi lướt xuống cần cổ xoa xoa hầu kết, lại dùng một ngón tay lướt nhẹ xuống dưới di chuyển nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, vừa vẽ vừa cậy mở cúc áo, Cố Diệp bắt lấy tay An Thiên Húc giọng run sợ:
– Đừn… g… g… đừng nghịch nữa!
An Thiên Húc tóm lại tay Cố Diệp, mới mở được hai cúc áo mà đã bị dọa sợ rồi sao? An Thiên Húc cố tình vờ như không nghe thấy, chuyển một tay xoa xoa đôi môi mềm bóng của Cố Diệp, sững sờ phát hiện ra có vết sưng chưa tiêu hết, rất mờ nhưng nhìn khoảng cách gần như vậy cậu vẫn có thể nhận ra, hôm đó hôn anh, cậu không nỡ làm ra vết thương như vậy? An Thiên Húc không còn kiên nhẫn trêu đùa anh nữa, tức giận hôn xuống, nụ hôn mạnh bạo không chút lưu tình. Cố Diệp đau đớn bị An Thiên Húc mút cắn quanh môi ép anh mở miệng mà không được. An Thiên Húc bắt đầu dò tay xuống bên hông kéo áo anh luồn tay vào phía trong da thịt di chuyển quanh lưng. Bởi động tác bất ngờ này khiến Cố Diệp thất kinh, An Thiên Húc vội tấn công đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng anh. Cố Diệp không theo kịp tốc độ điên cuồng đó của An Thiên Húc, anh ra sức chống trả nhưng đều bị trấn trụ ngược ép phải tiếp nhận tất cả những gì An Thiên Húc trao cho!
Bỗng bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa, Cố Diệp sợ hãi muốn kết thúc nhanh chóng sự tình điên rồ này, cố gắng giãy dụa nói:
– K… h… ô… ng… ưm… kh… ông… không được… ccc… ưm… ưm… c… c… ó… người… iii… ưm!
An Thiên Húc không lo sợ chút nào, thật sự cậu có thể ngay tại đây muốn làm chuyện đó với anh, nhưng thấy thân thể Cố Diệp đang dần xụi lơ mềm nhũn, An Thiên Húc không muốn dọa người sợ chạy mất, đành buông tha cho anh, ra mở cửa.
Mở cửa ra, An Thiên Húc chỉ muốn đóng rầm cửa lại, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo!
Lưu Quan đứng ngoài cửa trong tay ôm một bó hoa rất lớn, hắn đang rất bực mình vì gõ mãi cửa mới có người ra, vậy mà lại là An Thiên Húc, cậu ta còn đang nhìn hắn đầy địch ý không có ý định cho người tiến vào. Lưu Quan không kiểm soát được tâm trạng, nóng giận đạp mạnh cửa văng ra lấy chỗ đi vào!
Cố Diệp tự thấy bản thân như sắp hỏng mất, còn chút ý thức cảm thấy may mắn có người tới gõ cửa cứu anh một mạng vậy mà thình lình bị tiếng phá cửa ầm ầm làm cho hoảng sợ hoàn toàn. Cố Diệp ngây dại khi người mới nãy anh thầm cảm ơn hóa ra lại là Lưu Quan!
Lưu Quan thấy một màn này cũng hoang mang rối loạn “Cố Diệp bị làm sao vậy?” Đôi mắt Cố Diệp ngấn lệ, khuôn mặt phiếm hồng, đôi môi sưng đỏ, áo quần xộc xệch như đang câu dẫn người tới bắt nạt! Suy nghĩ thoáng qua, Lưu Quan đã tưởng tượng ra được hết thảy sự việc, không có tức giận như vừa nãy, hắn rất muốn tiến lên ôm người vào lòng an ủi bởi Cố Diệp thật đáng thương, ngơ ngác như bị mất hồn.
Lưu Quan mới tiến lên thêm một bước, An Thiên Húc đã đứng ra cản lại, che khuất bóng Cố Diệp sau lưng, giọng nói đầy địch ý:
– Không biết Lưu tổng mang hoa tới đây là có ý gì?
– Sao nào? Em ghen tới mức như vậy sao? Tôi chỉ đến xin lỗi Cố tổng chuyện hôm qua rớt xuống hồ thôi! Còn em tới đây làm gì?
An Thiên Húc cười khẩy lòng khinh miệt “lại còn có chuyện rớt xuống hồ nữa cơ đấy? Xin lỗi bằng hoa hồng đỏ ư, coi tôi là đồ ngốc chắc?” An Thiên Húc nhìn bó hoa kia thật chướng mắt.
Lưu Quan cũng không khá hơn là bao, lòng tức tối nghĩ “An Thiên Húc thật quá quắt, không coi hắn ra gì, giữa ban ngày ban mặt tính play ngay văn phòng hay sao? Nếu không phải hắn đến đúng lúc thì chẳng biết sẽ như thế nào nữa.”
Tối qua Lưu Quan đã suy nghĩ rất nhiều, lý trí nói cho hắn biết vì quan hệ hợp tác giữa Lưu gia và An gia, người hắn cần theo đuổi phải là An Thiên Húc nhưng chẳng biết từ khi nào hắn đã bắt đầu để ý tới Cố Diệp. Nhất cử nhất động của Cố Diệp đều hấp dẫn Lưu Quan, hắn nhận ra bản thân luôn mất bình tĩnh khi đối mặt trước anh! An Thiên Húc làm ra hành động muốn hôn hắn trước cửa thang máy lần đó khiến Lưu Quan bừng tỉnh hết thảy những hành động ngớ ngẩn của mình trong mấy ngày qua, có lẽ Lưu Quan đã hơi thích Cố Diệp rồi!
Hai người Lưu Quan và An Thiên Húc tự dưng nhìn nhau không ưa mắt nổi, mắt to trừng mắt nhỏ như muốn phân đua cao thấp. Lần này, Lưu Quan quyết tâm phải làm cho An Thiên Húc không có cơ hội gần gũi với Cố Diệp nữa, rõ ràng Cố Diệp đang bị dọa sợ, cái con người này thâm trầm hơn hắn tưởng, nóng nảy không giữ được dáng vẻ giả tạo nữa rồi. Sao ngày xưa Lưu Quan hắn lại có ý nghĩ muốn cưới người này được nhỉ, may kịp dừng cương trước vực, suy đi nghĩ lại vẫn là Cố Diệp đơn thuần hơn là sự thật. Lưu Quan lên tiếng:
– Buổi lưu diễn cho sự kiện ra mắt album đầu tháng 4 này được đẩy sớm hơn 1 tháng, em về trước chuẩn bị một chút, ba ngày sau cùng tôi bay tới Giang Châu.
– Tôi không đi, tôi muốn hủy bỏ hợp đồng dự án lần này. Tôi sẽ bồi thường?
Lưu Quan biết cậu ta sẽ làm ra phản ứng như vậy, không khách sáo uy hϊếp:
– Hủy hợp đồng sao? Nên nhớ giờ em là chịu sự quản lý bởi Hoàng Ốc, không phải Hồng Ân nữa rồi, trên hợp đồng ghi rõ không thể hủy với bất kỳ lý do gì trừ khi được tôi cho phép! Muốn thoát khỏi sự khống chế của tôi ít nhất hãy cố nhẫn nhịn thêm một năm nữa đi, hay em tính chạy về An gia cáo trạng tôi?
– An… hhh… ép người quá đáng!
Cố Diệp đang trong cơn hoảng loạn, cảm xúc phập phồng một tay gục xuống bàn, một tay giữ chặt cổ áo, cúi đầu yếu ớt lên tiếng:
– Đừng… đừng cãi nhau ở đây! Ra ngoài… ii… ra ngoài đi! Xin các người!
Nhận ra Cố Diệp đang không ổn, Lưu Quan đành đặt bó hoa xuống bàn, rất muốn tới gần kiểm tra xem anh đang như thế nào nhưng vẫn là nhịn lại, kéo An Thiên Húc ra bên ngoài. Cái Lưu Quan lúc này có thể giúp cho Cố Diệp là thời gian để anh bình tĩnh lại. Lưu Quan cảm thấy xót xa “Giá như hắn nhận ra tình cảm của mình sớm hơn đã không để An Thiên Húc có cơ hội lừa gạt Cố Diệp như thế? Thiên Húc là một kẻ tâm cơ sâu không lường được, Cố Diệp sẽ đau khổ khi gặp phải người như cậu ta.” Lưu Quan âm thầm quyết định sẽ quan tâm, bảo vệ Cố Diệp tránh bị An Thiên Húc làm tổn thương, ít nhất hắn hiểu rõ bản thân đã bắt đầu có tình cảm với Cố Diệp, còn An Thiên Húc thì chưa chắc đã là như vậy! Nếu là trêu đùa thì người này không xứng có được Cố Diệp!