Diệp phu nhân: “Tôi chỉ là muốn nhắc nhở con bé một chút thôi, ông không cần làm quá lên như vậy đâu.”
Vì muốn cải thiện tình hình, Vịnh Thanh vội lên tiếng: “Con biết từ trước đến nay, mẹ luôn yêu thương con nhất, ba nói xem có phải không?”
Ba Diệp: “Đúng, đúng con gái ba nói gì, cũng rất đúng.”
Diệp phu nhân liếc mắt nhìn Ba Diệp một cái, đầy âm trầm.
Tôi nhanh nhạy phát giác, mà nháy mắt ra hiệu với ba Diệp nha.
Ba Diệp cũng không hề thiếu tính đồng đội liền đáp: “Tất nhiên bà cũng luôn không sai.
Ha ha… nếu đã đến đầy đủ, vậy chúng ta ra ngoài dùng cơm đi.”
Diệp phu nhân gật đầu đồng ý, nói là quay về văn phòng xử lý những việc còn bỏ dở, sau đó sẽ gặp lại mọi người ở tiền sảnh.
Ba Diệp cũng đang bận xử lí vài tài liệu văn kiện quan trọng, nên thay vì ngồi tại văn phòng nhạt nhẽo.
Vịnh Thanh xin phép ra ngoài, dạo quanh công ty một vòng, cho đỡ nhàm chán.
Chính việc này, đã dẫn đến cho Vịnh Thanh, một sự thật khá bất ngờ.
Chẳng là Vịnh Thanh cũng không quá rành đường ở công ty, do đó việc đi tham quan cũng có chút khó khăn.
Mà thư ký Đỗ lại đang bận rộn vô cùng, không tiện làm phiền người ta.
Ví như hiện tại, mình không hề muốn đi tham quan những phòng liên quan đến tài chính, nhân sự, thì lại luôn tình cờ bước vào.
Vậy cho hỏi mấy phòng quảng cáo, phòng ăn, hay tổ chức sự kiện của công ty ở đâu a….
“Nè cô kia, đang làm gì ở đó vậy, có biết cô đang ở chỗ nào không?”
Vịnh Thanh quay người lại, thì trông thấy hai cô gái xinh đẹp, có điều cách ăn mặc có vẻ hơi cầu kỳ một chút.
Vịnh Thanh: “Tôi chỉ định bước vào trong xem qua thôi, thế nên tôi không biết ở đây là đâu.
Vậy xin hỏi chị, nơi này là nơi nào?”
“Ở đây là phòng của giám đốc Lý, nhân vật lớn như vậy trong công ty, mà cô cũng không biết.”
“Ai da… vậy chắc chắn cô ta là nhân viên mới rồi đi.”
“Theo tôi thấy cũng không giống, nếu là nhân viên mới, tại sao lại không có ai hướng dẫn đi cùng.”
“Cô nói xem, cô là ai, mục đích của cô là gì.”
Thật là, mình lười phải tranh luận với mấy bà chị này quá đi, tôi là ai à… là cô chủ tạm thời của mấy chị.
Còn về mục đích, thì đơn giản là đi tham quan giải buồn thôi.
Đúng là môi trường công sở, mấy khi được sóng yên biển lặng đâu chứ.
Vịnh Thanh: “Tôi là…”
“A cô đây rồi, làm tôi tìm kiếm lâu như vậy.
Mau lên phòng tài vụ, mọi người đang chờ cô nhận việc.”
Vịnh Thanh: “???”
“…”
“Thì ra là nhân viên mới của phòng tài vụ.”
Vịnh Thanh: “Anh có phải đã hiểu lầm gì không?
Tôi không phải nhân viên mới của công ty, càng không có ý định nhận việc gì đó.”
“Vậy à, tôi cũng nói rõ cho cô biết, phòng cô vừa bước ra là phòng tư liệu mật của công ty.
Ngoại trừ hai vợ chồng chủ tịch ra, thì chỉ có vài người có thể vào.”
“Xem ra, nếu bây giờ kiểm tra trong đó có cái gì bị mất, thì cô ta không thoát khỏi liên quan.”
Gì đây, câu chuyện đang đi theo cái hướng khó hiểu gì vậy.
Từ vị trí của cô chủ, đến công ty nhà mình, mà nhân viên không một ai biết.
Đến hiện tại lại bị hiểu lầm đến nhận việc…sau còn bị gán ghép cho vụ việc trộm đồ… Mà đồ bị mất hay chưa, vẫn còn không rõ!
Nhưng tính ra, mình chỉ vừa mở cửa lướt sơ qua căn phòng ấy, mình còn chưa bước vào bên trong mà.
Nếu là phòng cất giấu tài liệu quan trọng, có lẽ sẽ gắn camera giám sát đi.
Bây giờ kiểm tra lại sẽ biết… khoan đã… có phải mình quên mất điều gì rồi không.
Mình vốn dĩ là cô chủ của họ, theo lý mình còn là người thừa kế chính thức và hợp pháp cả cái công ty này, mặc dù chỉ là đang thay thế.
Nhưng trên mặt danh nghĩa hiện tại bây giờ đúng là như vậy, thì lý gì đang ở công ty của mình, mà còn bị ức hiếp như vậy chứ.
Mình có nên gọi điện cho thư ký Đỗ, đến đây giải vây giúp hay không?
“Có chuyện gì vậy?”
Thời điểm hiện tại, mọi người đều quay mặt về cùng một phía, chỉ có mỗi Vịnh Thanh là quay mặt về hướng ngược lại.
Nhưng Vịnh Thanh thấy rõ, những người nãy giờ tỏ ra khinh thường mình, đang cố tỏ vẻ nhún nhường, gập người chào hỏi.
Xem ra, đây cũng là một nhân vật không tầm thường của công ty.
“Xin lỗi đã làm phiền, nhưng chúng tôi đang bắt gặp một người khả nghi, khi nãy cô ta còn vào bên trong phòng tư liệu mật.”
“Chính là như vậy, không thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng, nếu chưa tìm hiểu rõ mọi việc.”
Lúc này Vịnh Thanh quay qua mới phát hiện, người bước ra từ căn phòng đó đúng là nhân vật không tầm thường, vậy mà lại là Thẩm Á Ni.
Thẩm Á Ni cũng vô cùng bất ngờ, khi gặp Vịnh Thanh tại công ty.
Vì theo như cô tìm hiểu tính cách và lối sống thường ngày của Diệp tiểu thư, qua mọi người ở công ty nói, thì Diệp đại tiểu thư rất ít khi đến công ty.
Thời gian cô làm tại đây, cũng đã kiểm chứng điều đó.
Hay nói thẳng ra, nếu có đến cũng không ai biết, lúc đến và đi như một cơn gió, nên trong công ty hầu như không ai biết mặt vị đại tiểu thư này.
Sau một hồi hai bên cố giữ lại vẻ hoang mang của mình, thì cũng bắt đầu chào hỏi nhau.
Thẩm Á Ni: “Diệp tiểu thư, hôm nay có thời gian đến công ty sao?”
Mọi người: “Diệp tiểu thư…?”
“Ý của trợ lý Thẩm là… cô gái này là… là cô chủ nhỏ của chúng ta sao?”
Vậy cô ấy chính là, vị đại tiểu thư luôn ẩn mình kia rồi.
Từ lúc bắt đầu đã sai, bây giờ chỉ còn cách cố gắng cứu vớt.
Mấy người kia liếc mắt nhìn nhau hiểu ý, nhanh chóng thay đổi chiến thuật.
“Thì ra là đại tiểu thư của chúng tôi, làm chúng tôi cứ tưởng là người lạ, mà công ty đối thủ cố tình đưa vào.”
“Phải đó đại tiểu thư, cô đừng trách bọn tôi, lúc đó thấy cô đi ra từ phòng tư liệu mật, tôi chỉ sợ mất tài liệu quan trọng, sẽ ảnh hưởng công ty.”
“Tôi… tôi thì không biết sự việc cụ thể, tôi chỉ đơn giản đi tìm cô nhân viên mới vừa đến nhận việc hôm nay.”
Nếu mình chấp nhặt họ việc này, thì cũng quá đi, nhưng không cho họ bài học, họ cũng không biết bản thân sai ở đâu.
Rõ ràng cái tính cách đi khinh thường người khác là không tốt, nếu tôi không có thân phận đại tiểu thư Diệp gia thì e là…
Các người sẽ tha cho tôi dễ dàng ư?”
Nhìn người không nên nhìn qua bề ngoài, hơn nữa dù cho đó có là người nhân viên bảo vệ bình thường đi nữa, họ cũng không nên đối xử thái độ như vậy.
Khi mà mọi chuyện vẫn chưa làm rõ, còn không cho người ta cơ hội giải thích, sống kiểu cách này… thật không lương thiện.
Vịnh Thanh: “Không có việc gì, cũng không phải các người cố tình đối xử với tôi như vậy.
Chỉ là các người nên xem lại tính kiểu cách và hay khinh thường người khác, của bản thân lại đi, như vậy… đường đi tương lai mới tốt đẹp hơn.”
“Vâng, chúng tôi xin nghe lời dạy bảo của tiểu thư.”
Thẩm Á Ni: “Nếu không có việc gì khác, thì các người mau tiếp tục làm công việc của mình đi.”
Mấy người đó cũng rất biết bắt lấy cơ hội này, mà chuồn đi thật lẹ nha.
Còn Thẩm Á Ni cô ta… cũng biết cách lấy lòng nhân viên thật.
Rõ ràng mới vừa nãy thôi, mình là người lên tiếng dạy dỗ họ.
Quay mặt lại cô ta lại kiếm cớ cho họ có con đường lui… chẳng khác nào thể hiện mình là người hẹp hòi.
Nhưng bọn họ như vậy không quá đáng sao? Với thân phận đại tiểu thư Diệp gia, mình còn có thể cho họ thôi việc là chuyện thường tình.
Thôi đi thôi đi, mình đóng vai phản diện quen rồi, cô ta muốn bạch liên hoa hay thiện lương gì đó, trước mặt người khác thì tùy.
Vịnh Thanh: “Cô vẫn khỏe chứ, dạo này không gặp qua cô.”
Thẩm Á Ni: “Cảm ơn tiểu thư quan tâm, tôi vẫn ổn.
Hôm nay cô đến công ty có việc gì sao?”
Hình như Thẩm Á Ni… rất chấp nhất, việc mình đến đây để làm gì nha.
Vịnh Thanh: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ đơn giản đến đây thăm ba mẹ tôi mà thôi.
Còn việc của công ty, tôi không có hứng thú cho lắm.”
Vịnh Thanh vừa nói, vừa cố tình quan sát từng biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Á Ni, không bỏ qua bất kì chi tiết nhỏ nào.
Thẩm Á Ni: “Ra là vậy.”
Hình như mình cảm thấy Thẩm Á Ni cô ấy có vẻ như… thở phào nhẹ nhõm. Mình cố tình nói rõ lí do đến đây, không liên quan đến công việc, để thử dò ý cô ấy xem sao.
Không ngờ quả thật đúng như mình dự đoán, cô ấy cũng rất biết tranh thủ sự sủng ái của ba mẹ Diệp ở công ty nha.
Thẩm Á Ni… cô ấy đang lo sợ sao! Sợ rằng mình đột nhiên chen ngang vào việc ở công ty, sẽ phá hỏng bầu không khí cô ấy xây dựng ở nơi này.
Hay là còn vì một lí do gì khác, mà mình chưa biết…
Thật ra khi nãy cô ấy bước ra từ phòng tư liệu mật, thì mình đã hiểu vị trí hiện tại của Thẩm Á Ni ở công ty.
Tính ra chức vụ trợ lý mà Diệp phu nhân cho cô ấy, cũng đã làm cho người ngoài nhìn rõ được, Diệp phu nhân coi trọng cô ấy như thế nào đi.
Công ty nhà tôi, cô đang muốn nắm giữ, mẹ tôi cô cũng đang giành lấy, vậy vị trí Diệp đại tiểu thư này, cũng nên nhường lại cho cô rồi.
Tôi tạm thay cô cũng đã một khoảng thời gian khá dài rồi đi. Cũng đã đến lúc, ai về chỗ nấy.
Thật lòng mà nói, thời điểm hiện tại trong lòng mình… nếu nói không buồn là không có khả năng.
Đôi khi thói quen thật đáng sợ.
Sẽ nhanh chóng thôi, cô sẽ được về vị trí của mình, khi đó… cô tha hồ mà tung cánh với tương lai tỏa sáng.
Còn mình sao? Không biết sẽ đi đâu về đâu nữa, mọi chuyện sẽ thế nào đây!
Giữa lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện cùng nhau, thì cũng đã về đến văn phòng của ba Diệp.
Vịnh Thanh: “Vậy tôi vào trong trước, cô cứ đi lo việc của cô đi, không cần lo tiếp đón tôi đâu.”
Vịnh Thanh nhìn Thẩm Á Ni vừa nói, vừa mỉm cười nhẹ nhàng, tư thái rất là bình tĩnh.
Thẩm Á Ni: “Vậy xin phép tiểu thư, tôi đi lo công việc.”
Vịnh Thanh nhìn theo hướng đi của Thẩm Á Ni thì suy nghĩ thêm một lúc, mới quay người bước vào bên trong phòng.
Những việc mà mình gặp lúc nãy khi tham quan công ty, cũng nên kể lại một lượt cho ba Diệp nghe.
Tuy mình không có ý mách lẻo chuyện gì của bọn họ, nhưng tốt nhất là nên thành thật nói ra mọi việc trước, vẫn hay hơn.
Vì biết đâu, có ai đó tâm tính không tốt, sẽ đi thuật lại câu chuyện theo một chiều hướng khác.
Còn về vấn đề sau khi kể xong việc này, có ảnh hưởng đến ai hay không, thì mình cũng không rảnh rỗi, để mà quản nha.
Bình thường ở Sở gia luôn bị Sở Kỳ giám sát đã mệt mỏi lắm rồi, mình không muốn dùng tinh thần để quan tâm đến mấy việc tào lao khác.
Không biết khi nào anh ta mới về lại đây, có anh ta ở nhà mình còn cảm thấy dễ chịu hơn là anh ta đi công tác.
Dù sao cũng không có cảm giác bị giám sát và phải báo cáo mọi lúc như hiện tại.
Cái người mà Vịnh Thanh đang nghĩ đến, hiện tại đã hoàn thiện xong tất cả công việc cần làm, của chuyến công tác.
Hàn Phi: “Sở tổng, hợp đồng đã kí kết, xem như mọi việc đã thành công.
Ngài muốn hay không, trở về nước sớm hơn dự định.”
Sở Kỳ: “Không cần vội, tôi muốn ở đây thêm vài ngày, để quan sát thêm tình hình và thị trường.
Phải rồi việc sinh hoạt của Diệp Vịnh Thanh, cậu vẫn luôn giám sát giúp tôi chứ.”
Hàn Phi: “… Vâng, tôi luôn giúp ngài kiểm soát, nhưng là…”
Mình có nên ngay lúc này nhắc nhở Sở tổng, về cái vấn đề này hay không ta.