Cuối cùng đem mì rưới nước sốt đổi thành mì trứng, đem mười một cái trứng gà đổi về đều đánh vào bên trong.
Rắc trên bát mì nóng hầm hập một lớp hành thái nhỏ, mấy cái trứng trần trắng trắng nộn nộn nằm bên trên, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nuốt nước miếng, Đường Thọ múc cho chính mình một bát, múc cho Hùng Tráng Sơn một bát lớn.
Đã lâu không được ăn đồ tự mình nấu, Đường Thọ hơi nheo mắt lại. Bột mì tự nhà mình mài có mùi hương nồng đậm của lúa mạch, loại hương này so với loại hương dùng phân hoá học trồng ra tuyệt nhiên bất đồng. Cắn một miếng trứng gà, lòng đỏ trứng liền mềm mại chảy ra, dính tại đầu lưỡi, mặc dù là nguyên liệu nấu ăn bình thường nhất, lại thành đồ ăn thơm ngon.
Chờ Đường Thọ ăn xong một bát mì, ba cái trứng gà, Hùng Tráng Sơn đã ăn được hai bát, đang ngừng đũa nhìn hắn.
Đường Thọ một bên tiêu thực, một bên hỏi y:” Ăn no?”
Hùng Tráng Sơn hàm hồ đáp gì đó, Đường Thọ nghe không rõ. Hắn ăn xong bát mì, nhìn số lượng mì còn lại trong nồi đất:” Luộc nhiều, số mì còn lại để đến hôm sau không ngon.”
Hùng Tráng Sơn lúc này lại cầm chén lên, tự mình đi múc mì nói:” Không nhiều, lần sau ngươi làm gấp ba chỗ này, ta cũng ăn được hết.”
Sau đó Đường Thọ chỉ nhìn thấy Hùng Tráng Sơn cầm lấy đũa, gắp hai đũa hướng trong miệng, bát liền trống, trứng trần một lần có thể nhét hết, ăn xong vẫn còn có chút ý vị do tẫn, chưa hết thòm thèm lau miệng. Dưới bếp còn chút ít đồ tiệc, Hùng Tráng Sơn cũng không quản nguội lạnh, bưng một đĩa lên hướng vào trong miệng, khua hai ba cái, liên tiếp ăn năm đĩa cũng chỉ bằng thời gian ăn một bát mì.
Đường Thọ nhìn mà choáng váng.
Hùng Tráng Sơn đem nồi đất cùng bát đũa đi rửa, đồ hôm mở tiệc còn lại Hùng Tráng Sơn không cam lòng ăn, muốn để lại cho Đường Thọ ăn, phát hiện Đường Thọ không thích ăn mặn, y mới cam lòng ăn. (Tính ra anh cũng thương vợ lắm ?) . Ngôn Tình Tổng Tài
“Lần sau làm cơm, làm gấp ba lần ta cũng ăn được, thời điểm tòng quân, ta ăn được năm cân thịt bò!”
Luật pháp Dục Triều không thể tùy ý giết trâu, cũng không phải không thể giết, một số trâu bệnh, trâu chết bất ngờ, là có thể ăn, cho nên thị trường thịt bò vẫn lưu thông hơn.
Năm cân thịt bò? Đường Thọ cảm thấy trước mắt toàn sao, cuống họng lạnh lẽo, quả nhiên là thùng cơm, hắn có thể nuôi nổi sao?
Vừa ăn cơm xong, hơi ấm khi ăn đồ nóng tan hết, Đường Thọ đứng trên mặt đất, bị gió lạnh thổi tới giật mình.
Tuy nói nhà Hùng Tráng Sơn không coi là nghèo, cũng chỉ có thể so với nhà nghèo ở hiện đại lạc hậu, đặc biệt tại phương diện sưởi ấm. Nhà giàu ở Dục Triều khi mùa đông đến, bên trong sẽ dựa vào bếp lò sưởi ấm, hay là ở giữa nhà đào một cái hầm, tại trong hố đốt lửa, người một nhà vây quanh sưởi ấm. Nhà nghèo không có hầm đốt lửa, chỉ có thể lót thêm mấy tầng rơm, tay chân cóng đến lạnh lẽo.
Hùng Tráng sơn quay đầu thì thấy hắn bị cóng đến bộ dáng như vậy, liền bỏ chén bát qua một bên, hai chân bước nhanh đi đến, ôm kiểu công chúa đem người ôm vào ngực, Đường Thọ cảm thấy tư thế này quá kì quái, muốn giãy dụa, nhưng một là eo hắn quá đau nên không dám dùng lực giãy dụa, hai là trong lồng ngực Hùng Tráng Sơn giống như cái lò sưởi, u hắn toàn thân đều ấm áp.
Hùng Tráng Sơn đem Đường Thọ ôm lên giường gỗ, giường kia khi y ngồi lên phát ra tiếng kẽo kẹt, có loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị y ngồi liền sập. Đường Thọ nghe mà trong lòng run sợ, Hùng Tráng Sơn đã thành thói quen nên cũng lười để ý. Hai bàn tay thô giáp cởi giày Đường Thọ, cởi áo của chính mình rồi đặt đôi bàn chân lạnh lẽo của Đường Thọ lên bụng. (Anh chăm vợ quá ??)
Đường Thọ trong nháy mắt cả kinh, đôi mắt trừng lớn, hắn dùng sức rút chân trở về, nhưng đối với ngọn núi nhỏ là Hùng Tráng Sơn mà nói sức lực ấy căn bản không đủ xem.
“Đừng nhúc nhích.” Hùng Tráng Sơn nắm lấy cổ chân hắn không cho hắn giãy dụa.
Bụng Hùng Tráng Sơn nóng hầm hập, có người nhiệt độ tương phản sưởi ấm, không bao lâu sau chân Đường Thọ liền ấm lên.
“Đúng rồi, ta lúc trưa ở trên trấn mua cho ngươi đôi giày bông, ta đi lấy lại đây cho ngươi xem thử ngươi có đi vừa không?”
Dục Triều không phổ biến cây bông, là một loại hoa màu hồng giống như nhụy hoa gạo, sống theo bụi, có thể đan sợi giống cây bông. Thuộc về hai loại thực vật bất đồng, Dục Triều trước mắt không có cây bông như ở hiện đại, cũng không có vải sợi bông, dân chúng bình thường chỉ có mặc cát y cùng áo tang.
Cây bông chỉ có một số ít người mặc nổi, toàn bộ Hạnh Hoa thôn hắn cũng không gặp được mấy người đeo, mọi người đều biết bện giày cỏ, trùm lên mấy tầng dày là xong. Trên chân Hùng Tráng Sơn cũng là loại giày cỏ, nhưng lại mua cho hắn giày bông, trong lúc nhất thời, tâm lý Đường Thọ không thể nói ra được là cảm giác gì, có chút chua, lúc này tại trời đông giá rét lại có chút ấm.
Hùng Tráng Sơn đem chân đã được ủ ấm của Đường Thọ nhét vào trong chăn, đứng dậy đi lấy giày cho hắn.
Giày bông được làm cũng không coi là tinh xảo, nhưng cùng giày trên chân Hùng Tráng Sơn so ra được cao thấp, giống như một là chủ nhà một là nô bộc. (Anh là thê nô mà:))))
Giày bông là vải bố, bên trong thêm một tầng cây bông, đi vào to nhỏ vừa vặn, rất là ấm áp.
“Ngươi làm sao biết cỡ chân của ta?”
Nhìn hắn vui vẻ, Hùng Tráng Sơn cũng cao hứng, khua khua bàn tay của mính mình:” Ta nắm qua.”
Dù có giày mới Đường Thọ cũng không có hứng thú xuống đi mấy vòng, thật sự quá lạnh, hắn nằm ở trên giường, toàn thân chỗ bị dằn vặt qua liền đau nhức trở lại. Đặc biệt giường gỗ trong nhà cũng không giống như hiện đại, có chăn đệm bông mềm mại, mà chính là một khối gỗ cứng đơn sơ, nằm ở phía trên nồi lõm không nói, tuy đã rải ra vài tầng chăn vẫn cấn đến lợi hại.
“Nếu có cái chăn lông cừu thì tốt rồi.” Đường Thọ có chút hoài niệm cuộc sống ở hiện đại, trong lúc vô tình cảm khái một câu.
Hùng Tráng Sơn ánh mắt loé loé cũng không nói gì.
Ngày hôm sau hắn còn chưa có tỉnh, trong nhà liền có động tĩnh, nghe âm thanh không phải Hùng Tráng Sơn, y tuy rằng thức dậy sớm, thế nhưng trước nay đứng dậy đều là rón rén, chắc chắn sẽ không tạo ra âm thanh, e sợ sẽ đánh thức hắn.
Y phục của hắn bị Hùng Tráng Sơn nhét hết vào trong chăn sưởi ấm, lúc này lấy ra còn có chút nhiệt độ, run rẩy mặc vào, đeo giày bông đi ra, chỉ thấy một lão phụ nhân đang thu thập đồ trong nhà hắn.
“Giờ gì rồi mà bây giờ ngươi mới dậy?” Phụ nhân chua ngoa nói:” Ngươi là tân phu lang, lang quân trong nhà đi làm việc, ngươi ở nhà lười biếng, cũng không biết sáng dậy sớm làm nóng đồ ăn.”
Phụ nhân này là mẹ Hùng Tráng Sơn.
Dục Triều không cho con cùng cha mẹ sống riêng, mà không biết tại sao Hùng Tráng Sơn cùng cha mẹ tách ra ở riêng, hắn cũng không có huynh đệ tỷ muội.
“Trong nhà còn ít thức ăn hôm làm tiệc, Hùng Tráng Sơn nói không cần làm nóng.”
Phụ nhân họ Trương, người trong thôn gọi bà là Trương a bà.
Trương a bà mắt sắc liền thấy giày bông trên chân Đường Thọ:” A Sơn đối với ngươi tốt như vậy, giày bông cũng cam lòng mua cho ngươi, ngươi dĩ nhiên còn xa lạ với hắn như vậy, gọi cả tên lẫn họ!” Phút cuối cùng còn nhớ nói:” Còn không nấu cơm cho hắn ăn.”
Đường Thọ không muốn cùng Trương a bà tranh luận, dù sao cũng là mẹ Hùng Tráng Sơn, giờ khắc này y lại không có nhà.
“Ta đi làm cơm, ngươi ăn sao?”
Trương a bà tức giận cắn răng, bà nói nhiều như vậy, hắn hoàn toàn không nghe lọt tai.
Tức giận nói:” Không ăn, giờ đã là giờ gì, có nhà ai chưa ăn xong điểm tâm.”
Đường Thọ chỉ coi như không nghe thấy, trứng gà cùng bột mì tự mài tối hôm qua đã nấu hết sạch, Trương a bà ở đây, hắn liền không dám đi ra ngoài đổi, sợ gây chuyện liền nấu nồi cháo nhỏ, trộn cái rau bắp cải. Ăn cũng rất thơm.
Hùng Tráng Sơn khi kết hôn, mời người quét tước sạch sẽ, cho nên không hề bẩn, Trương a bà căn bản không có gì để thu dọn, liền ngồi xuống cùng Đường Thọ mắt to trừng mắt nhỏ.
Không biết vì sao Trương a bà có ý kiến rất lớn với Đường Thọ, không tình nguyện lớn như vậy trừng mắt nhỏ.
“Ta qua nhà lấy một ít đồ, ngươi thành thật ngồi đó, không cho chạy trốn.” Trương a bà đóng cửa ngoại môn, còn không quên nói vọng vào.
Đường Thọ lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, Hùng Tráng Sơn sở dĩ mời mẹ hắn lại đây, hẳn là không yên lòng hắn, sợ hắn chạy trốn. Xem ra, lời hắn nói hôm qua, Hùng Tráng Sơn cũng không quá tin tưởng.
Trương a bà sợ Đường Thọ chạy trốn, trở về không có cách nào bàn giao cùng nhi tử, động tác rất nhanh, chạy quay lại, khi vào nhà còn thở hồng hộc.
Đường Thọ nhìn thấy Trương a bà mang theo rổ trang bị đầy đủ vải kim, nghĩ đến hẳn là ngày thường, thêu chút đồ phụ cấp gia đình.
Trương a bà vội sẽ không có thời gian phản ứng hắn, Đường Thọ cũng sẽ không chạy đi tìm phiền phức.
Buổi trưa còn không có thấy Hùng Tráng Sơn về, Đường Thọ dự định ăn cơm trước không chờ y.
Hắn hỏi Trương a bà:” Mẹ, buổi trưa ta làm cơm, người muốn ăn cái gì?”
Câu này vừa hỏi liền đâm đến tổ ong vò vẽ, Trương a bà liền nổ:” Ngươi thức dậy muộn, vừa ăn xong điểm tâm, lại còn muốn ăn, ngươi xem có nương tử nhà ai giống như ngươi lười biếng như vậy? Một ngày hai bữa cơm không đủ ăn lại muốn ba bữa?”
Đường Thọ không nghĩ tới, chỉ ăn bữa trưa thôi sao Trương a bà lại phản ứng lớn đến như vậy. Sau đó bỗng nhiên ý thức được, hắn xuyên về cổ đại Dục Triều có phong tục tập quán giống như triều Tống thời cổ đại. Bách tính ngày ăn hai bữa, sáng sớm đi làm, cũng không có thói quen ăn quà vặt, chỉ là trước kia Hùng Tráng Sơn cưng chiều hắn, tùy tính tình hắn.
Đường Thọ nhanh chóng sửa lời nói:” Ta nhìn mẹ mệt mỏi cả buổi sáng, sợ ngươi đói bụng.”
Trương a bà sắc mặt lúc này mới tốt lên được một chút:” Thành thân, ngươi chính là phu lang (vợ) trong nhà này,hàng ngày không rõ trải qua ngày đói thế nào. Cho dù có đói bụng, cũng phải để ý bữa ăn, A Sơn có thể làm, ngươi cũng không thể giày xéo, về sau ngày đói vẫn còn kéo dài ra đấy.” (Thật ra chỗ này mẹ Hùng sống tằn tiện mãi quen, dù nhà anh Hùng có tiền nhưng bà vẫn quen sống tiêt kiệm, với lại văn hoá nó như vậy rồi nên khi thấy em Thọ ăn ngày 3 bữa mới nói vậy chứ mẹ Hùng cũng không có ý trì triết hay làm khó em thọ đâu ạ)
“Vâng, vâng, vâng….” Đường Thọ không còn dám đề cập đến chuyện ăn cơm.
Nhưng hắn đã ăn quen ngày ba bữa rồi a, ăn đồ ăn nhẹ buổi sáng buổi tối đói bụng rất sớm. Nhưng chính là ăn nhiều thêm một bữa, Trương a bà lại phản ứng lớn như vậy, hắn cũng không dám đi đổi lương thực, tùy tiện nấu một chút lật mễ (mị vẫn chưa tra đc lật mễ là gì_ còn tiểu mạch chính là lúa mì ó ạ), còn đồ ăn hôm làm tiệc dư lại hắn thật sự không muốn ăn, liền ăn mấy chén cháo nóng, mấy chén nước và ít dưa muối.
Không nghĩ tới điều này làm cho Trương a bà hài lòng, gật đầu nói:” Vậy mới tốt, trụ cột là nam nhân trong nhà, ăn như thế này có thể sinh ra khí lực tốt (ăn cháo sinh khí tốt tn đc:((( đói chết). Dù sao trong nhà cũng chỉ có hắn kiếm tiền nuôi gia đình.”
Đường Thọ cũng không phản bác, lung tung gật đầu. Trương a bà không nỡ ăn, liền ăn một bát cơm gạo nứt, có thể nhìn ra bà rất thèm nhưng lại nỗ lực khắc chế. Trương a bà mặc dù đối với hắn không tốt, thế nhưng thật sự rất đau Hùng Tráng Sơn, rõ ràng chính mình thèm không chịu được, lại để dành cho nhi tử, hắn trong lòng rất xúc động. (Chỗ này chắc là thịt còn lại từ hôm làm tiệc, em thọ k thích ăn nên chỉ ăn cháo).
“Mẹ, người thích thì ăn nhiều thêm một chút.”
Trương a bà nói:” Như vậy sao được, chúng ta ở nhà không cần xuất lực, có thứ tốt đương nhiên phải để cho nhân gia xuất lực trong nhà a.”
Ăn xong cơm tối vốn tưởng rằng Hùng Tráng Sơn nên trở lại, nhưng chờ mãi bên ngoài mà vẫn không thấy bóng dáng y trở về. Trương a bà không chờ được, thi thoảng lại đi mở cửa ra ngoài nhìn xung quanh, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nhi tử.
________
22:56
10/5/21
Hôm nay định ed bộ tiểu địa chủ nhưng hình như trang wiki đã khoá hay sao ấy cả ngày đều không vào đc nên dịch bộ này vậy.
?Dịch diễn biến ngày càng phức tạp, mọi ng nhớ chú ý sk nha
Cuối cùng đem mì rưới nước sốt đổi thành mì trứng, đem mười một cái trứng gà đổi về đều đánh vào bên trong.
Rắc trên bát mì nóng hầm hập một lớp hành thái nhỏ, mấy cái trứng trần trắng trắng nộn nộn nằm bên trên, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nuốt nước miếng, Đường Thọ múc cho chính mình một bát, múc cho Hùng Tráng Sơn một bát lớn.
Đã lâu không được ăn đồ tự mình nấu, Đường Thọ hơi nheo mắt lại. Bột mì tự nhà mình mài có mùi hương nồng đậm của lúa mạch, loại hương này so với loại hương dùng phân hoá học trồng ra tuyệt nhiên bất đồng. Cắn một miếng trứng gà, lòng đỏ trứng liền mềm mại chảy ra, dính tại đầu lưỡi, mặc dù là nguyên liệu nấu ăn bình thường nhất, lại thành đồ ăn thơm ngon.
Chờ Đường Thọ ăn xong một bát mì, ba cái trứng gà, Hùng Tráng Sơn đã ăn được hai bát, đang ngừng đũa nhìn hắn.
Đường Thọ một bên tiêu thực, một bên hỏi y:” Ăn no?”
Hùng Tráng Sơn hàm hồ đáp gì đó, Đường Thọ nghe không rõ. Hắn ăn xong bát mì, nhìn số lượng mì còn lại trong nồi đất:” Luộc nhiều, số mì còn lại để đến hôm sau không ngon.”
Hùng Tráng Sơn lúc này lại cầm chén lên, tự mình đi múc mì nói:” Không nhiều, lần sau ngươi làm gấp ba chỗ này, ta cũng ăn được hết.”
Sau đó Đường Thọ chỉ nhìn thấy Hùng Tráng Sơn cầm lấy đũa, gắp hai đũa hướng trong miệng, bát liền trống, trứng trần một lần có thể nhét hết, ăn xong vẫn còn có chút ý vị do tẫn, chưa hết thòm thèm lau miệng. Dưới bếp còn chút ít đồ tiệc, Hùng Tráng Sơn cũng không quản nguội lạnh, bưng một đĩa lên hướng vào trong miệng, khua hai ba cái, liên tiếp ăn năm đĩa cũng chỉ bằng thời gian ăn một bát mì.
Đường Thọ nhìn mà choáng váng.
Hùng Tráng Sơn đem nồi đất cùng bát đũa đi rửa, đồ hôm mở tiệc còn lại Hùng Tráng Sơn không cam lòng ăn, muốn để lại cho Đường Thọ ăn, phát hiện Đường Thọ không thích ăn mặn, y mới cam lòng ăn. (Tính ra anh cũng thương vợ lắm ?) . Ngôn Tình Tổng Tài
“Lần sau làm cơm, làm gấp ba lần ta cũng ăn được, thời điểm tòng quân, ta ăn được năm cân thịt bò!”
Luật pháp Dục Triều không thể tùy ý giết trâu, cũng không phải không thể giết, một số trâu bệnh, trâu chết bất ngờ, là có thể ăn, cho nên thị trường thịt bò vẫn lưu thông hơn.
Năm cân thịt bò? Đường Thọ cảm thấy trước mắt toàn sao, cuống họng lạnh lẽo, quả nhiên là thùng cơm, hắn có thể nuôi nổi sao?
Vừa ăn cơm xong, hơi ấm khi ăn đồ nóng tan hết, Đường Thọ đứng trên mặt đất, bị gió lạnh thổi tới giật mình.
Tuy nói nhà Hùng Tráng Sơn không coi là nghèo, cũng chỉ có thể so với nhà nghèo ở hiện đại lạc hậu, đặc biệt tại phương diện sưởi ấm. Nhà giàu ở Dục Triều khi mùa đông đến, bên trong sẽ dựa vào bếp lò sưởi ấm, hay là ở giữa nhà đào một cái hầm, tại trong hố đốt lửa, người một nhà vây quanh sưởi ấm. Nhà nghèo không có hầm đốt lửa, chỉ có thể lót thêm mấy tầng rơm, tay chân cóng đến lạnh lẽo.
Hùng Tráng sơn quay đầu thì thấy hắn bị cóng đến bộ dáng như vậy, liền bỏ chén bát qua một bên, hai chân bước nhanh đi đến, ôm kiểu công chúa đem người ôm vào ngực, Đường Thọ cảm thấy tư thế này quá kì quái, muốn giãy dụa, nhưng một là eo hắn quá đau nên không dám dùng lực giãy dụa, hai là trong lồng ngực Hùng Tráng Sơn giống như cái lò sưởi, u hắn toàn thân đều ấm áp.
Hùng Tráng Sơn đem Đường Thọ ôm lên giường gỗ, giường kia khi y ngồi lên phát ra tiếng kẽo kẹt, có loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị y ngồi liền sập. Đường Thọ nghe mà trong lòng run sợ, Hùng Tráng Sơn đã thành thói quen nên cũng lười để ý. Hai bàn tay thô giáp cởi giày Đường Thọ, cởi áo của chính mình rồi đặt đôi bàn chân lạnh lẽo của Đường Thọ lên bụng. (Anh chăm vợ quá ??)
Đường Thọ trong nháy mắt cả kinh, đôi mắt trừng lớn, hắn dùng sức rút chân trở về, nhưng đối với ngọn núi nhỏ là Hùng Tráng Sơn mà nói sức lực ấy căn bản không đủ xem.
“Đừng nhúc nhích.” Hùng Tráng Sơn nắm lấy cổ chân hắn không cho hắn giãy dụa.
Bụng Hùng Tráng Sơn nóng hầm hập, có người nhiệt độ tương phản sưởi ấm, không bao lâu sau chân Đường Thọ liền ấm lên.
“Đúng rồi, ta lúc trưa ở trên trấn mua cho ngươi đôi giày bông, ta đi lấy lại đây cho ngươi xem thử ngươi có đi vừa không?”
Dục Triều không phổ biến cây bông, là một loại hoa màu hồng giống như nhụy hoa gạo, sống theo bụi, có thể đan sợi giống cây bông. Thuộc về hai loại thực vật bất đồng, Dục Triều trước mắt không có cây bông như ở hiện đại, cũng không có vải sợi bông, dân chúng bình thường chỉ có mặc cát y cùng áo tang.
Cây bông chỉ có một số ít người mặc nổi, toàn bộ Hạnh Hoa thôn hắn cũng không gặp được mấy người đeo, mọi người đều biết bện giày cỏ, trùm lên mấy tầng dày là xong. Trên chân Hùng Tráng Sơn cũng là loại giày cỏ, nhưng lại mua cho hắn giày bông, trong lúc nhất thời, tâm lý Đường Thọ không thể nói ra được là cảm giác gì, có chút chua, lúc này tại trời đông giá rét lại có chút ấm.
Hùng Tráng Sơn đem chân đã được ủ ấm của Đường Thọ nhét vào trong chăn, đứng dậy đi lấy giày cho hắn.
Giày bông được làm cũng không coi là tinh xảo, nhưng cùng giày trên chân Hùng Tráng Sơn so ra được cao thấp, giống như một là chủ nhà một là nô bộc. (Anh là thê nô mà:))))
Giày bông là vải bố, bên trong thêm một tầng cây bông, đi vào to nhỏ vừa vặn, rất là ấm áp.
“Ngươi làm sao biết cỡ chân của ta?”
Nhìn hắn vui vẻ, Hùng Tráng Sơn cũng cao hứng, khua khua bàn tay của mính mình:” Ta nắm qua.”
Dù có giày mới Đường Thọ cũng không có hứng thú xuống đi mấy vòng, thật sự quá lạnh, hắn nằm ở trên giường, toàn thân chỗ bị dằn vặt qua liền đau nhức trở lại. Đặc biệt giường gỗ trong nhà cũng không giống như hiện đại, có chăn đệm bông mềm mại, mà chính là một khối gỗ cứng đơn sơ, nằm ở phía trên nồi lõm không nói, tuy đã rải ra vài tầng chăn vẫn cấn đến lợi hại.
“Nếu có cái chăn lông cừu thì tốt rồi.” Đường Thọ có chút hoài niệm cuộc sống ở hiện đại, trong lúc vô tình cảm khái một câu.
Hùng Tráng Sơn ánh mắt loé loé cũng không nói gì.
Ngày hôm sau hắn còn chưa có tỉnh, trong nhà liền có động tĩnh, nghe âm thanh không phải Hùng Tráng Sơn, y tuy rằng thức dậy sớm, thế nhưng trước nay đứng dậy đều là rón rén, chắc chắn sẽ không tạo ra âm thanh, e sợ sẽ đánh thức hắn.
Y phục của hắn bị Hùng Tráng Sơn nhét hết vào trong chăn sưởi ấm, lúc này lấy ra còn có chút nhiệt độ, run rẩy mặc vào, đeo giày bông đi ra, chỉ thấy một lão phụ nhân đang thu thập đồ trong nhà hắn.
“Giờ gì rồi mà bây giờ ngươi mới dậy?” Phụ nhân chua ngoa nói:” Ngươi là tân phu lang, lang quân trong nhà đi làm việc, ngươi ở nhà lười biếng, cũng không biết sáng dậy sớm làm nóng đồ ăn.”
Phụ nhân này là mẹ Hùng Tráng Sơn.
Dục Triều không cho con cùng cha mẹ sống riêng, mà không biết tại sao Hùng Tráng Sơn cùng cha mẹ tách ra ở riêng, hắn cũng không có huynh đệ tỷ muội.
“Trong nhà còn ít thức ăn hôm làm tiệc, Hùng Tráng Sơn nói không cần làm nóng.”
Phụ nhân họ Trương, người trong thôn gọi bà là Trương a bà.
Trương a bà mắt sắc liền thấy giày bông trên chân Đường Thọ:” A Sơn đối với ngươi tốt như vậy, giày bông cũng cam lòng mua cho ngươi, ngươi dĩ nhiên còn xa lạ với hắn như vậy, gọi cả tên lẫn họ!” Phút cuối cùng còn nhớ nói:” Còn không nấu cơm cho hắn ăn.”
Đường Thọ không muốn cùng Trương a bà tranh luận, dù sao cũng là mẹ Hùng Tráng Sơn, giờ khắc này y lại không có nhà.
“Ta đi làm cơm, ngươi ăn sao?”
Trương a bà tức giận cắn răng, bà nói nhiều như vậy, hắn hoàn toàn không nghe lọt tai.
Tức giận nói:” Không ăn, giờ đã là giờ gì, có nhà ai chưa ăn xong điểm tâm.”
Đường Thọ chỉ coi như không nghe thấy, trứng gà cùng bột mì tự mài tối hôm qua đã nấu hết sạch, Trương a bà ở đây, hắn liền không dám đi ra ngoài đổi, sợ gây chuyện liền nấu nồi cháo nhỏ, trộn cái rau bắp cải. Ăn cũng rất thơm.
Hùng Tráng Sơn khi kết hôn, mời người quét tước sạch sẽ, cho nên không hề bẩn, Trương a bà căn bản không có gì để thu dọn, liền ngồi xuống cùng Đường Thọ mắt to trừng mắt nhỏ.
Không biết vì sao Trương a bà có ý kiến rất lớn với Đường Thọ, không tình nguyện lớn như vậy trừng mắt nhỏ.
“Ta qua nhà lấy một ít đồ, ngươi thành thật ngồi đó, không cho chạy trốn.” Trương a bà đóng cửa ngoại môn, còn không quên nói vọng vào.
Đường Thọ lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, Hùng Tráng Sơn sở dĩ mời mẹ hắn lại đây, hẳn là không yên lòng hắn, sợ hắn chạy trốn. Xem ra, lời hắn nói hôm qua, Hùng Tráng Sơn cũng không quá tin tưởng.
Trương a bà sợ Đường Thọ chạy trốn, trở về không có cách nào bàn giao cùng nhi tử, động tác rất nhanh, chạy quay lại, khi vào nhà còn thở hồng hộc.
Đường Thọ nhìn thấy Trương a bà mang theo rổ trang bị đầy đủ vải kim, nghĩ đến hẳn là ngày thường, thêu chút đồ phụ cấp gia đình.
Trương a bà vội sẽ không có thời gian phản ứng hắn, Đường Thọ cũng sẽ không chạy đi tìm phiền phức.
Buổi trưa còn không có thấy Hùng Tráng Sơn về, Đường Thọ dự định ăn cơm trước không chờ y.
Hắn hỏi Trương a bà:” Mẹ, buổi trưa ta làm cơm, người muốn ăn cái gì?”
Câu này vừa hỏi liền đâm đến tổ ong vò vẽ, Trương a bà liền nổ:” Ngươi thức dậy muộn, vừa ăn xong điểm tâm, lại còn muốn ăn, ngươi xem có nương tử nhà ai giống như ngươi lười biếng như vậy? Một ngày hai bữa cơm không đủ ăn lại muốn ba bữa?”
Đường Thọ không nghĩ tới, chỉ ăn bữa trưa thôi sao Trương a bà lại phản ứng lớn đến như vậy. Sau đó bỗng nhiên ý thức được, hắn xuyên về cổ đại Dục Triều có phong tục tập quán giống như triều Tống thời cổ đại. Bách tính ngày ăn hai bữa, sáng sớm đi làm, cũng không có thói quen ăn quà vặt, chỉ là trước kia Hùng Tráng Sơn cưng chiều hắn, tùy tính tình hắn.
Đường Thọ nhanh chóng sửa lời nói:” Ta nhìn mẹ mệt mỏi cả buổi sáng, sợ ngươi đói bụng.”
Trương a bà sắc mặt lúc này mới tốt lên được một chút:” Thành thân, ngươi chính là phu lang (vợ) trong nhà này,hàng ngày không rõ trải qua ngày đói thế nào. Cho dù có đói bụng, cũng phải để ý bữa ăn, A Sơn có thể làm, ngươi cũng không thể giày xéo, về sau ngày đói vẫn còn kéo dài ra đấy.” (Thật ra chỗ này mẹ Hùng sống tằn tiện mãi quen, dù nhà anh Hùng có tiền nhưng bà vẫn quen sống tiêt kiệm, với lại văn hoá nó như vậy rồi nên khi thấy em Thọ ăn ngày 3 bữa mới nói vậy chứ mẹ Hùng cũng không có ý trì triết hay làm khó em thọ đâu ạ)
“Vâng, vâng, vâng….” Đường Thọ không còn dám đề cập đến chuyện ăn cơm.
Nhưng hắn đã ăn quen ngày ba bữa rồi a, ăn đồ ăn nhẹ buổi sáng buổi tối đói bụng rất sớm. Nhưng chính là ăn nhiều thêm một bữa, Trương a bà lại phản ứng lớn như vậy, hắn cũng không dám đi đổi lương thực, tùy tiện nấu một chút lật mễ (mị vẫn chưa tra đc lật mễ là gì_ còn tiểu mạch chính là lúa mì ó ạ), còn đồ ăn hôm làm tiệc dư lại hắn thật sự không muốn ăn, liền ăn mấy chén cháo nóng, mấy chén nước và ít dưa muối.
Không nghĩ tới điều này làm cho Trương a bà hài lòng, gật đầu nói:” Vậy mới tốt, trụ cột là nam nhân trong nhà, ăn như thế này có thể sinh ra khí lực tốt (ăn cháo sinh khí tốt tn đc:((( đói chết). Dù sao trong nhà cũng chỉ có hắn kiếm tiền nuôi gia đình.”
Đường Thọ cũng không phản bác, lung tung gật đầu. Trương a bà không nỡ ăn, liền ăn một bát cơm gạo nứt, có thể nhìn ra bà rất thèm nhưng lại nỗ lực khắc chế. Trương a bà mặc dù đối với hắn không tốt, thế nhưng thật sự rất đau Hùng Tráng Sơn, rõ ràng chính mình thèm không chịu được, lại để dành cho nhi tử, hắn trong lòng rất xúc động. (Chỗ này chắc là thịt còn lại từ hôm làm tiệc, em thọ k thích ăn nên chỉ ăn cháo).
“Mẹ, người thích thì ăn nhiều thêm một chút.”
Trương a bà nói:” Như vậy sao được, chúng ta ở nhà không cần xuất lực, có thứ tốt đương nhiên phải để cho nhân gia xuất lực trong nhà a.”
Ăn xong cơm tối vốn tưởng rằng Hùng Tráng Sơn nên trở lại, nhưng chờ mãi bên ngoài mà vẫn không thấy bóng dáng y trở về. Trương a bà không chờ được, thi thoảng lại đi mở cửa ra ngoài nhìn xung quanh, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nhi tử.
________
22:56
10/5/21
Hôm nay định ed bộ tiểu địa chủ nhưng hình như trang wiki đã khoá hay sao ấy cả ngày đều không vào đc nên dịch bộ này vậy.
?Dịch diễn biến ngày càng phức tạp, mọi ng nhớ chú ý sk nha