Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 45: 45: Chương 40



Editor: Băng Tâm
“Tới đây, ngồi xuống, biết hai người đến Kinh Thị tôi đã cố ý cho người đến nhà ga đón, nhưng ở đó lại có quá nhiều người, nên người của tôi không đón tiếp được.

Nếu đã đến đây rồi thì chúng ta hãy làm rõ chuyện này một lần.” Ông nội Tống tạm dừng một lúc mới nói tiếp: “Tôi biết hai người vẫn luôn xem Đường Miên là con gái ruột, Tống gia chúng tôi rất cảm kích, chờ đến khi Đường Miên về nhà hai người có yêu cầu gì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện.”
Ông nội Tống rất biết ơn Đường gia vì đã đối xử tốt với Đường Miên, nhưng lời nói của ông nội Tống rơi vào lỗ tai của Giang Tú Phân lại vô cùng khó chịu.

Quả nhiên là tới cướp con gái của bà, trong lòng bà cảm thấy khó chịu, Đường Miên không phải người Tống gia, sao phải về Tống gia.

“Nếu ông đã nói thẳng thì tôi cũng không vòng vo, tôi lặp lại lần nữa, Đường Miên chính là con gái ruột của tôi, không phải con nhà họ Tống các người, các người khẳng định đã nhầm rồi, con gái do chính tôi sinh và tự tay nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, không có khả năng là con nhà người ta.

Này, các người thấy con nhà người khác tốt cũng không thể nói là con nhà mình được chứ? Con của Tống gia các người lạc đến tỉnh H lớn như vậy, thôn chúng tôi cũng có rất nhiều cô gái, sao các người cứ nhất định nói là Đường Miên nhà tôi? Đường Miên lớn lên xinh đẹp là do giống tôi, hồi trẻ tôi cũng rất đẹp, các người không tin có thể hỏi ông nhà tôi!” Giang Tú Phân nói lời này mà mặt không đỏ chút nào.

Nhưng Đường Dương Sơn bên cạnh mặt đỏ, xấu hổ thay lão bà.

Nói thật, Giang Tú Phân thời trẻ không tính là đẹp, lúc trước ông coi trọng là năng lực làm việc của Giang Tú Phân, bằng không Đường Dương Sơn đã không có chút lý tưởng khác.

Chẳng qua lý tưởng này còn chưa thành đã phải kết hôn, sau đó cùng Giang Tú Phân đi qua nửa đời người, nhiều năm qua đi lý tưởng của Đường Dương Sơn cũng đã bị mai mọt.

Đường Dương Sơn không thể nói rằng con gái giống bà thời trẻ.

Giang Tú Phân đợi trong chốc lát không nghe thấy Đường Dương Sơn phụ họa, bị Giang Tú Phân trừng mắt Đường Dương Sơn liền hắng giọng nói.

“E hèm, con gái tôi trông giống vợ tôi, thời trẻ bà ấy rất xinh đẹp, từng mệnh danh là hoa khôi làng.”
Người Tống gia:……
Bọn họ thoạt nhìn giống kẻ ngốc lắm sao?
Dễ bị lừa lắm hả?
Tống Thi Vận được gọi đến giờ phút này không biết cảm giác thế nào, hai vợ chồng này là người Đường gia? Cùng Đường Miên thật sự quá khác.

Giang Tú Phân mặc kệ người Tống gia nghĩ thế nào, tiếp tục nói: “Tôi đã nói rõ chuyện này, các ngươi khẳng định là tìm lầm, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi trở về khách sạn.”
Ông nội Tống ha hả cười, không tiếp tục dây dưa, bảo quản gia gọi người đưa họ về.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Chờ người Đường gia rời đi, ông nội Tống cũng về phòng.

Trong mắt ông nội Tống, chuyện này cơ bản đã xác định, mặc kệ người Đường gia phủ nhận như thế nào, chờ có kết quả xét nghiệm ADN người Đường gia liền không có biện pháp phản bác.

Tống Vân Sinh và bà Tống cũng bị chuyện này làm ầm ĩ đến đau đầu, Tống Thi Vận không rên một tiếng trở về phòng mình.

Hiện tại cô ta cảm thấy mình không hề có cảm giác tồn tại trong nhà nữa, ông nội Tống định lúc Đường Miên trở về Tống gia sẽ đuổi cô ta đi, Tống Thi Vận hoàn toàn không có quyền nói.

Ở Tống gia, ông nội Tống nói một không có hai, toàn bộ tài sản của Tống gia đều nằm trong tay ông nội Tống, ở đây Tống Vân Sinh cũng chỉ là một nhân viên, ngày thường Tống Vân Sinh ở bên ngoài phong cảnh, liệu mấy ai biết được người nắm quyền to nhất trong nhà là ông nội Tống?!
Tống Thi Vận trở lại trong phòng, đóng cửa lại.

Trên gương mặt bình thường lộ ra thần sắc dữ tợn, cô ta không cam lòng, rõ ràng cô ta đã biết trước tin tức, vì sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này?
Mấy năm trước, thư ký của Tống Vân Sinh đột nhiên đến tìm Tống Thi Vận, bởi vì thiếu tiền nên thư ký đã nói ra mọi chuyện với Tống Thi Vận chỉ mới mười tuổi, hơn nữa yêu cầu Tống Thi Vận hằng tháng đều phải chuyển tiền cho ả, nếu không thư ký sẽ đem chuyện cô ta không phải con gái Tống gia nói ra.

Năm đó Tống Thi Vận chỉ mới mười tuổi khi biết mình không phải con ruột của Tống gia rất sợ hãi, bởi vì diện mạo cô ta đã từng hoài nghi mình có phải là người Tống gia không, chuyện này vẫn luôn nghẹn trong lòng cô ta.

Hầu như mỗi tháng Tống Thi Vận đều gửi một khoản tiền lớn cho thư ký, cơ hội đến với Tống Thi Vận khi cô ta biết được bí mật của thư ký, ả thư ký kia năm đó không chỉ đơn thuần là đổi con.

Lúc Tống Khê được sinh ra thư ký đã tìm một đạo sĩ đến yểm bùa, đó là lý do vì sao Tống Khê luôn không khỏe.

Tống Thi Vận trùng hợp biết đến vị đạo sĩ này, ngay từ đầu Tống Thi Vận định sẽ âm thầm loại bỏ thư ký, tuy nhiên trong lúc theo dõi thư ký đã vô tình phát hiện vị đạo sĩ.

Cố nhân từng nói có tiền sai khiến ma quỷ cũng được, Tống Thi Vận dùng tiền moi được bí mật của thư ký từ đạo sĩ, cô ta còn tìm ra được cách trừ bỏ Tống khê từ đạo sĩ.

Kế hoạch của Tống Thi Vận là trừ bỏ Tống Khê sau đó đổ lên đầu thư ký.

Tuy nhiên kế hoạch gặp phải biến hóa, thư ký bỗng dưng mất tích, Tống Thi Vận tìm không thấy người.

Hiện tại ngẫm lại, sợ là thư ký đã bị ông nội Tống bắt đi, như vậy sẽ không hề kỳ quái khi ông nội Tống biết cô ta không phải là con ruột Tống gia.

Từ mấy năm trước, Tống Thi Vận khi biết mình không phải con ruột của Tống gia đã cho người điều tra con gái ruột của Tống gia ở đâu.

Trải qua thời gian dài điều tra ở tỉnh H, đầu năm nay, người Tống Thi Vận phái đi đã có được tin tức.

Năm đó thư ký đã từng ở lại thôn xx mấy ngày, mà mấy ngày đó trong thôn chỉ có sinh ra một cô con gái là Đường Miên.

Bởi vì Đường Miên và người Đường gia có diện mạo không giống nhau Tống Thi Vận cơ bản đã xác định, cho nên đầu năm nay cô ta cho người trừ bỏ Đường Miên.

Nhưng Đường Miên mệnh lớn, vài lần cô ta ra tay cô đều tránh được.

Thẳng đến lúc Đường Miên xuất hiện ở Kinh Thị, chuyện Tống Thi Vận lo lắng nhất đã xảy ra.

Hiện tại Tống Thi Vận đã xem như bất chấp tất cả, chuyện cô ta bí mật làm không có người biết.

Những thứ Tống gia cho cô ta mấy năm nay đủ để cô ta sống tốt một thời gian, vợ chồng Tống Vân Sinh dường như luyến tiếc không muốn để cô ta rời đi.

Hết thảy vẫn còn một đường sống, tệ nhất chỉ là cô ta phải dọn khỏi Tống gia.

Thắng làm vua thua làm giặc, Tống Thi Vận sẽ không nhận thua!
Vài ngày sau, tin tức ở nước ngoài rộ lên, lúc này đây Đường Miên một thí sinh đến từ nước Z thi đấu nhận được huy chương vàng.

Khi tin tức được đăng trên báo, bức ảnh Đường Miên đứng trên bục nhận thưởng được đăng trên đầu đề.

Rốt cuộc, đất nước của họ đang từng bước trở nên mạnh mẽ.

Khi Đường Miên xuống máy bay trở lại Kinh Thị các giáo viên đem chuyện Đường Dương Sơn và Giang Tú Phân đã đến nói cho cô, Đường Miên từ sân bay trực tiếp đi đến khách sạn Giang Tú Phân đang ở.

“Thịch thịch thịch!” Tiếng gõ cửa vang lên.

Trong phòng Giang Tú Phân đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy tiếng gõ cửa không chút suy nghĩ liền đi ra mở cửa, vừa đi vừa hỏi: “Ai vậy?”
“Mẹ à, là con, con đã trở về.”
Giọng Đường Miên truyền qua một cánh cửa, Giang Tú Phân nghe giọng của con gái thì tăng tốc đến mở cửa, thấy con gái đứng ngoài cửa Giang Tú Phân rất vui mừng, bà đã không gặp Đường Miên hơn một tháng, lần trước rời nhà đi là đến trung tâm huấn luyện, sau đó là đi thi đấu, lúc này gặp được con trong Giang Tú Phân vui như nở hoa.

“Đã trở lại, mau vào đây, ngày hôm qua mẹ đã xem báo, con gái mẹ thật lợi hại! Đó là huy chương vàng đấy, mẹ đã viết thư báo tin tức tốt này cho lục ca con.

Ở nước ngoài chắc là không quen đi, mẹ nghe nói người nước ngoài đều không ăn cơm, chỉ toàn ăn mấy cái bánh lúa mì gì đó……” Giang Tú Phân tươi cười đầy mặt, không ngừng nói.

Đường Miên kiên nhẫn nghe mẹ nói trong lòng thấy ấm áp, chờ Giang Tú Phân dừng lại mới trả lời nói: “Là rất không thói quen, đồ ăn rất khác chúng ta, mà mẹ à món đó người ta gọi là pizza, không phải là bánh lúa mì, ha ha, nhưng cũng không khác biệt lắm.

Bọn con đều ăn không quen, đúng rồi mẹ, ba con đâu?”
“Hừ, ba con còn có thể đi chỗ nào, nói là ra ngoài đi vệ sinh, chắc là trốn đi hút thuốc rồi.

Tưởng là mẹ không biết sao? Chỉ là mẹ không nói thôi.” Giang Tú Phân phun tào một câu sau đó bắt đầu nói chuyện Tống gia: “Miên Miên, hẳn là người Tống gia đã đến tìm con đúng chứ? Con đừng nghe bọn họ nói bậy, con chính là con gái ruột của mẹ, tuy rằng mẹ và ba con không có tiền như Tống gia, nhưng là mẹ tuyệt đối sẽ không giao con gái mình cho người khác.”
“Mẹ, chuyện này mẹ không cần lo, con là con gái của mẹ không thể sai được, trước khi xuất ngoại con đã đi làm xét nghiệm ADN với Tống gia, chờ đến khi có kết quả họ sẽ biết con không phải người họ Tống.

Mẹ vì chuyện này nên chạy đến đây ư? Đi xa như vậy mẹ có mệt không?”
“Không mệt, mẹ và ba con không có chuyện gì làm, sau khi phân gia ba con cũng không còn trồng trọt gì nữa, chuyến này xem như là đi giải sầu.” Giang Tú Phân xua tay cười nói, kỳ thật chủ yếu vẫn là sợ con gái bị người ta cướp.

Điều kiện của Tống gia còn ở ngay trước mắt, không phải không tin Đường Miên, chỉ là Giang Tú Phân cảm thấy tự ti.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Vài phút sau, Đường Dương Sơn đã trở lại, thấy con gái trong phòng gương mặt ngăm đen của Đường Dương Sơn lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Vào thứ bảy, Tống gia cho tài xế đến đón họ.

Giang Tú Phân lôi kéo Đường Miên, còn có Đường Dương Sơn cùng đi đến Tống gia.

Tống gia ——
Người Đường gia và Tống gia tách ra ngồi hai bên, trên bàn trà đặt một tập văn kiện bị niêm phong, người hai nhà khẩn trương nhìn chằm chằm tập văn kiện.

Rốt cuộc, ông nội Tống cúi người cầm lấy tập văn kiện, xé mở niêm phong, lấy ra tờ giấy xét nghiệm ADN.

Ông nội Tống liếc Đường Miên, phát hiện Đường Miên tựa hồ rất bình tĩnh, ông nội Tống thấy Đường Miên như vậy trong lòng có chút bất an.

Khi nhìn vào kết quả giám định ông nội Tống thấy cả người không khỏe.

Không phải…… Đường Miên không phải con của Tống gia bọn họ?!
Sao có thể?
Biểu tình kinh ngạc của ông nội Tống khiến hai nhà chú ý, người đầu tiên mất kiên nhẫn chính là Tống Vân Sinh, Tống Vân Sinh đi đến bên cạnh người ông nội Tống, lúc nhìn kết quả cũng trầm mặc.

Tống Thi Vận phát hiện ông nội Tống và Tống Vân Sinh biểu hiện khác thường trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao trông họ không vui?
Đường Miên cười ngâm ngâm đứng dậy, nhìn về phía ông nội Tống nói: “Thưa ông, đã có kết quả giám định, nếu không còn chuyện gì, chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Kết quả Đường Miên không cần xem cũng biết, chuyện kế tiệp của Tống gia bọn họ không thể xen vào, rốt cuộc đây là việc xấu nhà người ta sao có thể nói ra ngoài.

Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã nghe Đường Miên nói phải rời khỏi, một lát sau họ mới nhận ra kết quả khẳng định không vừa lòng người Tống gia.

Ai da, mặc kệ vậy, rời đi trước đã.

Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn vui tươi hớn hở đi theo sau Đường Miên rời đi.

Lúc người Đường gia rời đi, sắc mặt ông nội Tống không đến mức khó coi.

Đứa cháu gái mình yêu thích lại không phải là cháu mình, trong lòng ông nội Tống không thoải mái, đồng thời cũng bởi vì không tìm được tiểu thư Tống gia, ông nội Tống sau đó rất tức giận, đem mọi chuyện tra xét từ đầu đến đuôi một lần nữa.

Tốt thôi, ngay từ đầu tra là tiểu thư Tống gia bị bắt cóc, nhưng những gì điều tra được sau đó suýt làm ông nội Tống nhập viện.

Tống gia không có nhiều người, ông nội Tống vẫn luôn cho rằng sẽ không có âm mưu dơ bẩn như những nhà khác, không ngờ tới lần này điều tra đến cùng lại phát hiện ra chuyện khủng khiếp, cháu trai Tống gia vừa sinh ra đã bị nhắm vào, nếu không phải Tống Khê mạng lớn chỉ sợ Tống gia đã không có đứa cháu trai này.

Và điều khiến ông nội Tống tức giận nhất là đã tìm được tiểu thư Tống gia, chẳng qua tìm được không phải một người sống, mà là một đống xương vụn.

Thì ra năm đó thư ký không đến thôn xx đổi con mà là đi chôn sống đứa trẻ.

Ngay từ đầu đây đã là một vở kịch do thư ký làm đạo diễn, vì chuyện này Tống Thi Vận cũng bị điều tra, thư ký và Tống Thi Vận đều phải lên hầu tòa.

Thư ký đời này không còn cơ hội thấy ánh mặt trời, còn Tống Thi Vận bởi vì giết người không thành bị phán mấy năm.

Đường Miên biết Tống Thi Vận chính là chủ mưu ra tay sát hại nguyên chủ, cũng không cảm thấy kỳ quái, lúc trước khi Tống gia đến tìm cô Đường Miên mơ hồ đoán được, còn định ra tay cho Tống Thi Vận một bài học nhớ đời, hiện tại Tống Thi Vận đã vào tù nhưng Đường Miên vẫn có ý cho cô ta một bài học nho nhỏ.

Buổi tối, ánh trăng chiếu rọi qua sông sắt.

Trong góc Tống Thi Vận thu mình lại thành quả bóng, tinh thần hoảng hốt nhìn chằm chằm về nơi cách đó không xa.

Trong mắt người khác Tống Thi Vận đang nhìn vào hư không, tuy nhiên trong mắt Tống Thi Vận…… Nơi đó có rất nhiều thân ảnh, những thân ảnh đó có làn da bị bong tróc, lồi ra những thớ thịt đẫm máu.

Tống Thi Vận nghe được, mười năm trước tại ngục giam này xảy ra một trận hỏa hoạn, thiêu chết vài người.

Tống Thi Vận cảm giác mình sắp điên rồi, bị mấy thứ này đeo bám cả ngày, tinh thần của cô ta bắt đầu suy sụp.

Bên kia, thư ký cũng chẳng tốt hơn là bao.

Nếu nói Tống Thi Vận là suy sụp tinh thần thì thư ký chính là đã phát điên, ả cười hắc hắc, nhìn thân ảnh nhỏ bé đang ôm lấy bắp chân mình.

“Hắc hắc……” Giữa không gian yên tĩnh ả đột nhiên bật cười.

“Hắc hắc, mày đã chết, là tao chôn sống mày.” Ả ta cứ lẩm bẩm mãi một câu, đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, điên cuồng đập vào chân mình, một chút lại một chút, sắc mặt dữ tợn mà điên loạn.

Những người khác cùng phòng giam đã quá quen với ả điên này, cả ngày điên điên dại dại, thường tự đánh mình, đây không phải kẻ điên thì là gì?
Họ cũng thật là xui xẻo, hai người đến đây trong khoảng thời gian này, cả hai đều không bình thường.

——————
“Biết tin gì chưa? Con gái Đường gia được tuyển thẳng đại học, tương lai chính là sinh viên.”
“Đã sớm biết, đều lên báo, có thể không biết?”
“Ai, Đường Dương Sơn và Giang Tú Phân là đạp phải vận may cứt chó, nên mới sinh được một cô con gái có tiền đồ như vậy.

Xinh đẹp lại còn thông minh, tôi sinh tận ba đứa con gái nhưng sao lại không có đứa nào được như vậy?”
“Thím cứ ganh tị đi, đó là do người ta mệnh tốt.

Để tôi nói cho thím biết, lúc trước khi cưới Đường Dương Sơn tìm người đoán mệnh cho Giang Tú Phân, mệnh của Giang Tú Phân rất tốt, bằng không sao năm đó Đường Dương Sơn lại đi cưới một cô con gái nhà họ Giang nghèo kiết xác chứ?”
“Chậc chậc chậc, sau khi kết hôn sinh được 6 đứa con trai, lại còn sinh thêm một cô con gái tiền đồ xán lạn.

Mệnh cũng thật tốt.”
Bởi vì chuyện Đường Miên tham gia thi đấu, người thành phố và lẫn người trong thôn đều thấy thị trưởng đích thân mang tiền thưởng đến Đường gia.

Cũng bởi vì chuyện này, trong thôn đột nhiên rộ lên tin đồn Giang Tú Phân có mệnh tốt.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Đường gia, Giang Tú Phân vui rạo rực ngồi ở trong viện, hiện giờ vợ chồng bà không cần phải ra đồng làm việc, đồ ăn mỗi tháng con trai sẽ lo.

Trong tay Giang Tú Phân còn có tiền Đường Miên cho bà và cả tiền trợ cấp của Đường Chiến, trong nhà không cần dùng đến tiền, Giang Tú Phân đều tích góp lại, sau này không cần phải lo nhọc chuyện gì sống thật an nhàn.

Con gái có tiền đồ, mỗi ngày bà ra cửa đều cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của người trong thôn, ai nha, trong lòng thật quá sảng khoái.

Đường Dương Sơn vẫn nghiện thuốc lá, nhưng bị Giang Tú Phân giám sát chặt chẽ không dám hút, trong tay chỉ còn một bao thuốc con gái mua cho, đáng quý, ngàn vạn không thể để lão bà phát hiện.

“Này, ông nó, Đường Chiến đã nhận được thư chúng ta gửi chưa?” Giang Tú Phân hỏi.

“Gửi qua lâu như vậy chắc là nó đã nhận được rồi.” Đường Dương Sơn đáp.

“Cũng tại gửi thư quá sớm, ngay từ đầu không nghĩ đến gửi luôn cả báo.

Trên báo có ảnh Đường Miên nhà ta đứng lãnh thưởng, phải để cho lão lục thấy em gái của nó lúc đấy lợi hại đến mức nào.”
“Ừm, là gửi quá sớm, hôm nay Miên Miên đi chơi với bạn học, sắp tới khai giảng bà nhớ đi may cho con bé hai bộ quần áo mới.”
“Biết biết, chuyện này còn cần ông phải nhắc à, tôi sớm đã chuẩn bị rồi.” Giang Tú Phân khoe khoang nói.

Trong thành phố, Tiết Ngao và Lục An nhận được điện thoại của Đường Miên lập tức đi ra ngoài, bên kia Khương Yên cũng nhận được điện thoại của Đường Miên.

Bọn họ hẹn gặp nhau tại công viên xx.

Tiết Ngao thấy Đường Miên ngồi ở băng ghế đá trong công viên, liền bước qua, cười tủm tỉm hô một tiếng: “Đường ca!”
Nghe thấy tiếng gọi Đường Miên ngẩng đầu lên xem, thấy Tiết Ngao tươi cười rạng rỡ ở bên kia, vẫy vẫy tay nói: “Lại đây ngồi.”
Tiết Ngao người đến đầu tiên, tiếp theo là Lục An, Khương Yên là người đến cuối.

Người đều đến đông đủ, Đường Miên bắt đầu phân chia mọi thứ, đầu tiên là đặc sản Kinh Thị vịt quay Bắc Kinh, sau đó là dim sum.

Chia đồ ăn xong Tiết Ngao thấy bên dưới còn một túi lớn, đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm túi đồ kia, nhếch miệng cười nói: “Đường ca, còn gì nữa vậy? Túi lớn như vậy, khẳng định là rất nặng đi?”
Nghe Tiết Ngao hỏi Lục An và Khương Yên cũng nhịn không được nhìn qua.

Đường Miên cười thần bí, đôi mắt hơi cong nói: “Đúng vậy, món quà này rất quan trọng, cố ý mang về cho các cậu đấy.”
“Là gì vậy?” Lục An hồ nghi.

“Khẳng định là thứ tốt, Đường ca, tôi nói đúng chứ?” Tiết Ngao lập tức nịnh nọt.

“Ừm, thứ tốt, tôi bảo đảm cho dù trước kia Tiết Ngao cậu sống ở Kinh Thị cũng chưa bao giờ nhận được món quà đặc biệt như vậy.” Đường Miên chớp chớp mắt trêu chọc Tiết Ngao, sau đó cho tay vào túi.

Lấy ra một quyển…… sách dày chừng 10 cm!
Tiết Ngao nháy mắt há hốc mồm, thật sự là đời này cậu chưa từng nhận được món quà nào đặc biệt đến thế.

Chưa từng nghe nói người nào mang sách từ Kinh Thị xa xôi vạn dặm về làm quà tặng, Đường ca cậu là người đầu tiên đấy!
“Đường ca, đây là đặc sản sao?” Tiết Ngao trên mặt tươi cười chậm rãi biến mất, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

“Ừm, cứ xem là vậy đi, quyển sách này là chính tay tôi chọn, ở chỗ chúng ta không có bán, đây là đặc sản Kinh Thị hàng thật giá thật.” Có thể so với Ngũ Tam đời sau.

Tiết Ngao: Thần mẹ nó đặc sản Kinh Thị!
A, đặc sản độc đáo như vậy e rằng chỉ có Đường Miên mới có thể mang về.

Khương Yên rất hài lòng khi nhận được món quà này, nhưng Tiết Ngao và Lục An có chút……
“Như thế nào, các cậu không thích?” Đường Miên nheo mắt lại nhìn hai người họ.

“Không, chúng tôi rất thích.” Tiết Ngao cười giả lã.

“Thích.” Lục An gật đầu phụ họa.

Đường Miên nhìn hai người gật đầu, trong lòng vừa lòng: “Vậy là tốt rồi, từ hôm nay trở đi, các cậu nhớ phải làm bài mỗi ngày, không hiểu có thể hỏi tôi và Khương Yên…… Tôi sẽ kiểm tra định kỳ nha:)”
Tiết Ngao:……
Lục An:……
Kiểm tra định kỳ là cái quỷ gì?
Là thứ mà cậu đang nghĩ đến sao? Vẫn là, từ bỏ đi!
Tuy nhiên đối diện với ánh mắt sáng ngờ và nụ cười tủm tỉm của Đường Miên, Tiết Ngao nháy mắt lúng túng.

“Được, tôi nhất định nghiêm túc làm.” Tiết Ngao vỗ vỗ ngực, bảo đảm nói.

Lục An nhìn Tiết Ngao cũng thấy lúng túng, cậu nhận ra bản thân hiện tại không còn cơ hội cự tuyệt nữa.

Bốn người, ban đầu là hai chọi hai, nhưng Tiết Ngao lại đầu hàng nên thành ba chọi một, không còn phần thắng nữa!
Cùng lúc đó, Đường Chiến ở cách xa ngàn dặm cũng nhận được thư nhà.

Sau khi đọc thư Đường Chiến vô cùng mừng rỡ, hận không thể lấy cái loa thông báo cho mọi người.

Tóm được một người anh liền dốc sức khen em gái, bắt được một người liền dốc hết sức thổi phồng, khiến cho các binh ca ca thấy Đường Chiến đều đi đường vòng.

Không ai nghe Đường Chiến khen em gái, Đường Chiến cầm thư tỏ vẻ các người trốn thì tôi đuổi.

Sau đó Đường Chiến thừa dịp nghỉ giải lao chạy đến văn phòng Lệ Ngự và Tiết Bạch.

“Tiết Bạch, cậu biết không, em gái tôi thi đua toán học đạt huy chương vàng, em gái tôi rất lợi hại.

Em gái tôi rất xinh đẹp còn ngoan ngoãn, các cậu không biết chứ, có người muốn đoạt em gái tôi, may mà ba và mẹ tôi đã giải quyết được, nói giỡn, em gái tôi sao có thể là con nhà người khác, đây gọi là không trộm được quả hồng nên đến ăn vạ*!”
(*)Mình không hiểu chỗ này lắm.

Tiết Bạch ngồi ở ghế trên, tỏ vẻ vào tai này ra tai kia, đối với việc Đường Chiến hằng ngày khen em gái anh ta đã quá quen.

Tiết Bạch đã sớm thuộc nằm lòng những lời khen có cánh của Đường Chiến.

A, muội khống, thời kì cuối, không cứu nổi!
Ở bàn làm việc, Lệ Ngự ngồi thẳng lưng, nghe Đường Chiến ca ngợi về em gái mãi, trong đầu Lệ Ngự vô thức nghĩ đến một cô gái nhỏ.

Hình như cô cũng tham gia thi đua toán học, không biết kết quả như thế nào nhỉ?
Cô bé kia ngoan ngoãn và thông minh như vậy, hẳn là rất lợi hại.

Nghĩ đến hình bóng của cô gái nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn, Lệ Ngự môi mỏng khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười sủng nịch……
(Chương sau, thời gian nhảy vọt, trực tiếp đến sau khi Miên Miên thi đại học.)
– ——-
Mình muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện cười.

Từ trước tới nay truyện mình viết chỉ đăng và cập nhật duy nhất trên truyenwiki1.com mà mình không hề hay biết có sự tồn tại của trang web này luôn????????????.

Mình không muốn tiếp tục nói về chuyện này nhưng có người đã báo cáo cho mình.

Gửi đến bạn nào đó của trang truyenwiki1.com, nếu đây là truyện bạn edit thì xin đừng cập nhật sau mình vài phút hay là vài ngày nữa.

Ngồi edit còng lưng mỗi chương hơn 4000 chữ, mà bị ăn cắp bảo bảo cảm thấy cực kì ấm ức.

Nếu yêu thương bảo bảo thì mong các bạn ấn sao nha yêu yêu ????????????..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 45



Editor: Băng Tâm

“Tốt rồi, đã mang giày vào, em xuống dưới đi.” Lệ Ngự cảm thấy sự kiên nhẫn của anh với Đường Miên là vô hạn.

Nếu mà đám cẩu độc thân bộ đội kia nhìn thấy anh cúi người mang giày cho một cô gái sẽ cười nức nẻ tới sáng mai. Đừng nói là đám cẩu độc thân ở bộ đội, ngay cả nhóm tiểu tử Tô Vệ Quốc nhìn thấy cũng phải há hốc mồm, nói cái gì mà xem người ta là em gái, cậu sẽ đối xử như vậy với em gái sao? Tục ngữ nói nam nữ bảy tuổi đã khác biệt, cho dù là anh em ruột thịt cũng phải giữ khoảng cách.

Đừng nói cái gì mà anh em ruột không cần phải khách khí xa cách như vậy, mặc kệ là quan hệ thế nào cũng cần phải giữ khoảng cách, đây là mấu chốt cơ bản của đạo làm người. Nếu không làm được thì phải thẹn với lương tâm, cũng khó đảm bảo người khác sẽ không đàm tiếu, không ai có thể đảm bảo bảo rằng mọi người đều có suy nghĩ thuần khiết, cho nên duy trì khoảng cách là điều nhất thiết phải làm.

Đường Miên ngủ một giấc trong đầu ba phần thanh tỉnh đều đã bỏ nhà ra đi, cô nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, ánh mắt quyến luyến chậm rãi hạ xuống nhìn yết hầu của người đàn ông, tựa hồ khá tò mò, Đường Miên vươn tay đến chạm vào người anh.

Lệ Ngự đã bắt lấy cổ tay Đường Miên trước khi cô chạm vào người anh, Lệ Ngự nghiêm mặt nhíu mày nhưng đâu đó lại mang theo vài phần sủng nịnh mà anh chưa phát hiện ra, giọng nói trầm ấm vang lên: “Ngoan, nghe lời, trở về ngủ.”

Đường Miên chớp mắt, gương mặt bỗng dưng lộ ra một nụ cười, ngây ngốc nói: “Không, không nghe lời.”

Khương Yên đứng phía sau xem không nổi nữa, vội vàng tiến lên hai bước, nhìn người đàn ông sau đó lại nhìn sang Đường Miên đang say, dịu dàng nói: “Miên Miên, cậu mau đi xuống, chúng ta về túc xá ngủ, ngày mai còn phải đi học nữa.”

Đường Miên nghe Khương Yên nói rút bàn tay bị Lệ Ngự bắt lấy về, hơi giật mình nhìn Khương Yên một hồi lâu, sau đó cười hì hì nói: “Được, cậu bế tớ đi.”

Khương Yên biểu tình là cái dạng này:???

Bế…… bế cô?!

Khương Yên nhìn mình tay nhỏ chân nhỏ, tâm tắc, Đường Miên Không phải đang muốn làm cô khó xử chứ?

Bất luận là chiều cao hay dáng người cô đều không thể so với Đường Miên, muốn một cô gái cao 1m59 như cô bế một cô gái cao hơn 1m65 lên lầu 4…… Đừng nói giỡn!

Đường Miên say đến ngốc thấy Khương Yên không có động tác, cười hắc hắc nhào về phía Khương Yên, cả người đâm sầm vào người Khương Yên khiến cô phải lùi về sau hai bước trước mắt thấy cả hai sắp ngã xuống mặt đất. Lệ Ngự bên cạnh lanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể nhỏ bé của Đường Miên, một cái tay khác nắm lấy cánh tay Khương Yên, giải trừ vận mệnh sắp phải hôn đất mẹ của cô.

Đường Miên một lần nữa trở lại trong lòng ngực Lệ Ngự, ngửi được mùi hương nam tính quen thuộc, Đường Miên làm nũng mà cọ cọ, giơ tay ôm lấy cổ anh.

Lệ Ngự thấy Khương Yên đã giữ được thăng bằng lập tức buông tay, không một giây chần chừ.

Khương Yên ổn định được thân thể, nhìn kẻ gây họa đang trong vòng tay người đàn ông khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hóa ra khi Đường Miên uống say là cái dạng này, giống như một tiểu yêu tinh dính người, thích làm nũng, còn muốn được bế lên, Khương Yên tỏ vẻ bản thân đã bất lực.

Hơn nữa Khương Yên cảm thấy người đàn ông này quá mức tiêu chuẩn kép. Đều bị té giống nhau một người ôm vào lòng, một người nắm lấy cánh tay, đây là ghét bỏ cô sao? Hơn nữa cô vừa đứng vững thì người đàn ông này liền buông ra, còn con nhóc đang làm nũng trong lòng anh thì sao?

Này mẹ nó chuyện này là thế nào?

Lệ Ngự lúc này cũng rất bất đắc dĩ, đặc biệt là khi cô gái nhỏ đang cọ đầu vào cổ anh, bàn tay ôm cô của Lệ Ngự  có chút cứng đờ, cô gái nhỏ cả người mềm như bông nằm gọn trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia dường như sắp dán vào cổ anh, từng đợt hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, khiến cổ Lệ Ngự có cảm giác nóng bỏng.

Lệ Ngự ngửi được một mùi hương thơm nhàn nhạt, mùi hương đó khiến anh thấy không được tự nhiên.

Lệ Ngự hít sâu một hơi, lay lay cô gái nhỏ trong lòng, khàn giọng nói: “Đường Miên, em mau đứng lên.”

“Đứng, đứng không vững.” Đường Miên mềm mại đáp lời, cả người cô đều nằm trong vòng tay anh.

Thấy một màn này Khương Yên tỏ vẻ không nhìn nổi nữa, đặc biệt là hai người này đã vô tình thu hút sự chú ý của các sinh viên ở ký tú xá, Khương Yên xoa xoa giữa mày, chỉ có thể đến chào hỏi quản lý ký túc xá, nói rõ tình huống hiện tại.

Dì quản lý sao có thể tùy tiện để một người đàn ông vào ký túc xá nữ? Nghe Khương Yên nói xong lập tức tới đây, thấy cô gái kia say khướt nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông biết cô đã quá say.

Lúc Khương Yên cho rằng dì quản lý sẽ đồng ý cho Lệ Ngự đưa người lên, đập vào mắt cô lại là hình ảnh dì quản lý đi thẳng đến trước mặt Lệ Ngự duỗi tay ra ôm lấy Đường Miên, không một chút cố sức bế cô lên.

Khương Yên sợ ngây người, nhất là khi thấy dì quản lý bế Đường Miên kiểu côn chúa, quả thực cảm thấy mình thật cặn bã, dì quản lý nào giống như Khương Yên nghĩ người ta là thâm tàng bất lộ.

Lợi hại, chậc chậc chậc, lợi hại chết mất!

Kinh đại có khác, ngay cả dì quản lý ký túc xá thôi cũng là một nhân vật thâm tàng bất lộ, không biết chừng chú lao công ngày mai gặp lại là một cao nhân ẩn dật.

Lệ Ngự thấy dì quản lý bế người lên cũng sửng sốt, trong lòng ngực đột nhiên trống trải khiến Lệ Ngự cảm thấy có chút mất mát, nhìn dì quản lý bế người rời đi Lệ Ngự quay sang nói với Khương Yên vài câu, ý đại khái là nhờ Khương Yên chăm sóc tốt cho Đường Miên đang say.

Khương Yên gật gật đầu, sau đó đuổi theo dì quản lý ký túc xá.

Lệ Ngự trở lại xe, sau đó lái xe rời đi.

Đường Miên uống say thật là không nói đạo lý, là không thể nói lý, bá đạo hơn nữa còn kiều khí.

Ngày hôm sau, Đường Miên tỉnh lại cảm thấy trên giường mình có nhiều thêm một người.

Mở to mắt nhìn sang người bên cạnh,  thấy gương mặt quen thuộc của Khương Yên mới thở dài nhẹ nhõm, còn tốt, không phải uống say làm loạn.

Ký ức tối hôm qua của Đường Miên ký ức cơ hồ dừng lại ở cảnh gặp được Lệ Ngự, phía sau giống như cuốn phim đứt đoạn mất hết, cho tới bây giờ đầu Đường Miên còn ẩn ẩn đau.

Lại lần nữa nhìn Khương Yên nằm trên giường của mình, Đường Miên vỗ mặt, sau đó duỗi tay lay Khương Yên đang ngủ bên cạnh.

Trong lúc ngủ mơ Khương Yên bị đẩy cũng không có tỉnh, mà mơ mơ màng màng nói: “Đường Miên, xin cậu đó, tha cho tớ đi, tớ thật sự rất mệt, cậu cho tớ ngủ một lát nha.”

Đường Miên nhìn bộ dạng tàn tạ của Khương Yên, nháy mắt hiểu tối qua mình chắc là đã làm loạn, có chút ấy náy.

Vì tỏ vẻ xin lỗi, Đường Miên hào phóng để cho Khương Yên tiếp tục ngủ trên giường mình, còn cô sau khi đánh răng rửa mặt đi xuống căn tin mua ba phần đồ ăn sáng.

Trên giường Khương Yên ngửi được mùi đồ ăn trong lòng giãy dụa một lúc vẫn là ngồi dậy, rửa mặt xong liền cùng Đường Miên và Nam Chanh ăn sáng.

Đường Miên thấy Khương Yên đã tỉnh, cuối cùng có thể hỏi chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

“Tại sao tối hôm qua cậu lại ngủ trên giường của tớ?”

Đường Miên vừa mở miệng liền thu được ánh mắt ai oán của Khương Yên, Khương Yên sâu kín nói: “Miên Miên, cậu cảm thấy vì sao tớ phải ngủ trên giường của cậu hả? Tớ thật sự rất bội phục cậu, không ngờ khi say cậu lại là người như vậy. Tối hôm qua chiến hữu của anh trai cậu đưa cậu về, sau đó cậu bắt tớ bế cậu xuống xe! Đường Miên, cậu cảm thấy một cô gái chân yếu tay mềm như tớ có thể bế được cậu sao? Cuối cùng dì quản lý phải bế cậu về phòng, trở về rồi cậu còn quậy tớ một trận, dốc hết sức bức tớ, chốc lát đòi uống nước, chốc lát lại muốn rửa mặt, tớ vất vả hầu hạ cậu đến nửa đêm buồn ngủ gần chết còn không thể về giường ngủ. Đường Miên, cậu lúc uống say chính là ma quỷ! Cầu xin cậu, đừng bao giờ uống rượi nữa, rất đáng sợ.”

Đường Miên nghe Khương Yên tường thuật mọi chuyện vẻ mặt mộng bức quay sang nhìn Nam Chanh, nhận được ánh mắt khẳng định của Năm Chanh, Đường Miên cũng sợ hãi.

Tôi đi, cô uống say là dạng này sao?

Không không không, cô hoàn toàn không nhớ rõ.

Người tối hôm qua chắc chắn không phải là cô.

Đường Miên ăn sáng dưới ánh nhìn u uất của Khương Yên, Đường Miên cảm thấy ăn xong bữa này cô sẽ bị khó tiêu.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Bên kia, Lệ gia.

Trong một căn phòng trên lầu hai, Lệ Ngự đen mặt đứng tắm dưới vòi sen, từng giọt chảy xuống tạo thành bọt nước, nghĩ đến tối cảnh trong mơ tối qua sắc mặt Lệ Ngự càng thêm u ám, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.

Trong phòng, trên giá đỡ của phòng tắm có chiếc khăn, phản ánh giấc mơ không thể miêu tả tối qua của Lệ Ngự.

Lệ Ngự xuống lầu một, Lận Thư Nhiên nhìn thấy Lệ Ngự sắc mặt u ám, trong lòng cảm thấy hiếm lạ.

Chuyện khiến cho đồng chí Lận Thư Nhiên hiếm lạ là Lệ Ngự hôm nay ngủ nướng, điều này không thích hợp.

Tốt đi, tuy rằng 8 giờ thức không tính là trễ, nhưng đối với Lệ Ngự từ lúc mười lăm tuổi đã mặc gió, mặc mưa 6 giờ rời giường đi ra ngoài rèn luyện một tiếng rưỡi, chưa từng có tiền lệ ngủ đến tận 8 giờ, đồng chí Lận Thư Nhiên khẳng định, hôm nay Lệ Ngự không bình thường.

Lệ Ngự dưới ánh nhìn chăm chú nóng rực của mẹ bất động thanh sắc ăn bữa sáng, vài phút lúc sau, Lệ Ngự cảm thấy hôm nay tâm tình thật nóng nảy, đặc biệt là lúc nghĩ đến giấc mộng tối qua, Lệ Ngự cảm thấy không chỉ có mỗi tâm là nóng nảy.

Đồng chí Lận Thư Nhiên phát hiện biểu tình này của Lệ Ngự thì nhíu mày, nhịn không được hắng giọng nói hỏi: “Lệ Ngự, sao hôm nay con không đi rèn luyện?”

“Thân thể có chút không thoải mái.” Lệ Ngự trả lời.

“Chỗ nào không thoải mái? Có phải là miệng vết thương không? Mẹ đã bảo là phải ở nhà dưỡng thương cho tốt lại cứng đầu đi ra ngoài chơi, con có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?” Lận Thư Nhiên nhíu mày, hỏi.

“Không phải miệng vết thương, có lẽ là tối qua bị cảm.” Lệ Ngự nói rồi giải quyết xong bữa sáng trong vài phút, dọn bàn xong, Lệ Ngự ngẩng đầu nhìn về phía Lận Thư Nhiên, hỏi: “Ba đâu rồi ạ?”

“Sáng sớm tinh mơ đã đi ra ngoài, con lại muốn ra ngoài?” Lận Thư Nhiên hỏi.

“Vâng, con đi tìm Tô Vệ Quốc hỏi vài chuyện, trưa nay sẽ không về ăn cơm.” Lệ Ngự nói xong còn cố ý trở về phòng mình, giặt sạch chiếc khăn ở trên giá sau đó đem phơi trên lỗ thông gió.

Sáng sớm Lệ Ngự đã tìm đến Tô Vệ Quốc vẻ mặt mờ mịt, vốn dĩ anh ta còn định chút nữa sẽ đến trường học dỗ bạn gái, nhìn Lệ Ngự lúc này đang ngồi trong phòng mình, Tô Vệ Quốc cảm thấy kế hoạch anh ta sợ là phải sửa lại.

Tối hôm qua Tô Vệ Quốc cởi trần ngủ, anh ta cũng chẳng thèm bận tâm khi Lệ Ngự ở đây, trực tiếp xốc chăn lên tìm đại một chiếc áo mặc vào, đi rửa mặt sau đó trở về lại phòng với Lệ Ngự.

Tô Vệ Quốc nhìn biểu tình kia của Lệ Ngự nhíu mày, lấy ra một điếu thuốc ném cho Lệ Ngự, mở miệng nói: “Này mới sáng sớm cậu đến nhà tôi bày ra bộ mặt sầu não đó là sao? Tới, làm một điếu thuốc, nói mau, chuyện gì hệ trọng đến mức làm cậu sáng sớm tinh mơ đã đến tìm tôi.”

Lệ Ngự giơ tay nhận lấy điếu thuốc Tô Vệ Quốc đưa đến, móc bật lửa từ trong túi áo ra chuẩn bị châm điếu thuốc lại nhớ đến tối hôm qua cô gái nhỏ nói ghét mùi thuốc, động tác châm thuốc khựng lại, hai giây sau, Lệ Ngự thu hồi bật lửa, nghịch điếu thuốc trong tay.

Tô Vệ Quốc thấy một loạt động tác này của Lệ Ngự trong lòng thấy kỳ quái, hỏi: “Sao lại không hút? Tôi nói cho cậu biết thuốc của tôi là hàng cao cấp, bình thường tôi sẽ không đem cho cậu đâu.”

“Cai thuốc.” Lệ Ngự nhàn nhạt nói hai chữ.

Phốc, Tô Vệ Quốc trừng to mắt chó…… Cai, cai thuốc?!

Tôi đi, một đêm qua đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh ta không biết, tối hôm qua lúc ăn cơm Lệ Ngự còn cùng bọn họ hít mây nhả khói, vừa ngủ một giấc tỉnh dậy lại nghe anh nói muốn cai thuốc, mẹ nó như thế nào lại huyền huyễn vậy?

Không, không thích hợp!

Tô Vệ Quốc đầu óc quay cuồng đột nhiên nhảy số nhận ra vấn đề.

Tối hôm qua Lệ Ngự đưa Đường đồng học đi về, sau đó hôm nay anh nói muốn cai thuốc là sao?

Tiến triển nhanh như vậy?

Tô Vệ Quốc trộm liếc Lệ Ngự, ngập ngừng hỏi: “Lệ Ngự, cậu muốn cai thuốc là có…… liên quan đến Đường đồng học?”

Lệ Ngự trầm mặc, nhàn nhạt quét mắt liếc Tô Vệ Quốc, sau đó nhả ra từng chữ: “Liên quan cái rắm của cậu!”

“Ai ai ai, Lệ Ngự sao cậu lại ăn nói thô tục như thế? Đã nhiều năm không nghe cậu nói tục, để tôi nghĩ xem. Ai da, từ sau khi nhập ngũ cậu đã không còn nói tục, hôm nay cậu làm sao vậy? Có chút không bình thường.”

Ánh mắt sắc bén của Lệ Ngự tia về Tô Vệ Quốc, Tô Vệ Quốc do dự một giây, ngượng ngùng cười nói: “Được, không nói chuyện này nữa, hôm nay cậu đến tìm tôi là có chuyện gì? Mới sáng sớm đã đến khẳng định là chuyện quan trọng đi?”

Lệ Ngự nghe Tô Vệ Quốc hỏi như vậy trong lòng lại nóng lên, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Một người bạn của tôi gặp phải một chuyện, cậu có nhiều kinh nghiệm, muốn hỏi cậu một chút.”

“Ừm, cậu cứ nói.” Tô Vệ Quốc vừa hút thuốc vừa nói.

“Người bạn kia của tôi…… Đột nhiên mơ thấy một cô gái.”

“Khụ khụ…… Khụ khụ khụ…… Khụ khụ!” Tô Vệ Quốc đột nhiên bị sặc khói thuốc, trừng lớn mắt nhìn Lệ Ngự một hồi lâu không có đáp lại, ho khan đến cái phổi của anh ta muốn rớt ra.

Lệ Ngự đối diện nhìn Tô Vệ Quốc bằng ánh mắt quỷ dị, sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Cậu có biểu tình đó là thế nào?”

“Khụ khụ…… Khụ khụ, cái kia, không có việc gì, chỉ là hương vị của thuốc này quá nồng nên sặc. Ha ha, thuốc của nhãn hiệu này không tốt, mùi vị quá nặng dễ sặc, lần sau tôi sẽ không hút loại này.” Tô Vệ Quốc hô khan một hồi lâu mới ngừng, sau đó nhìn Lệ Ngự nói “Cái kia, cậu cứ nói tiếp, bạn của cậu mơ thấy một cô gái, sau đó thì sao?”

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Lệ Ngự cảm thấy thái độ của Tô Vệ Quốc không đúng, nhưng lại không thể nói được là không đúng chỗ nào, Lệ Ngự nội tâm nóng nảy, không thèm nghĩ nữa trực tiếp bỏ qua chuyện này, lại tiếp tục nói: “Người bạn của tôi luôn xem cô gái kia là em gái, đột nhiên mơ thấy có phải không tốt lắm không?”

“Không, không có gì không tốt.” Tô Vệ Quốc nội tâm đáng khinh cười, trên mặt lại trấn định như cũ, hỏi: “Người bạn kia của cậu mơ thấy cái gì?”

Lệ Ngự nghe Tô Vệ Quốc hỏi như vậy, nháy mắt trầm mặc.

Tô Vệ Quốc là người từng trải, vừa thấy Lệ Ngự biểu tình như thế lập tức hiểu ngay.

Nha nha nha, không thể miêu tả.

“Khụ khụ, vậy để tôi đổi câu hỏi, người bạn của cậu làm gì với người kia trong mơ? Trong mơ đã xảy ra chuyện gì?”

Lệ Ngự nhìn Tô Vệ Quốc, mở miệng: “Hai câu hỏi này của cậu khác nhau ở chỗ nào?”

Tô Vệ Quốc đối diện với ánh mắt sắc bén của Lệ Ngự nháy mắt hoàn hồn, vội vàng khắc chế độ cong của khóe môi, lại lần nữa nói: “Tôi lại đổi câu hỏi khác, người bạn kia của cậu thật sự xem người ta là em gái?”

“Ừm.” Lệ Ngự gật đầu.

“Không sao cả, có thể là do ban ngày gặp mặt nên buổi tối liền mơ thấy, không có gì kỳ quái, cậu…… bạn của cậu sau này sẽ tự hiểu rõ.” Tô Vệ Quốc nghiêm túc trả lời.

Đồng thời trong lòng Tô Vệ Quốc đã phá lên cười.

Ha ha ha, Lệ Ngự cậu mẹ nó cũng có ngày hôm nay.

Xem người ta là em gái, đến lúc có tiểu sói con nào đó nhớ thương em gái, cậu còn xem người ta là em gái được nữa không?

Lệ Ngự rời khỏi nhà Tô Vệ Quốc sắc mặt cũng không tốt lên là bao, anh luôn có cảm giác Tô Vệ Quốc đang lừa mình, nói nhiều như vậy chẳng khác nào không nói.

Tô Vệ Quốc nhìn bóng dáng Lệ Ngự rời đi từ lầu hai, rốt cuộc nhịn không nổi nữa cười hai tiếng.

Dưới lầu, Lệ Ngự đột nhiên nghe thấy tiếng cười từ trên lầu hai, nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía phòng Tô Vệ Quốc.

Nụ cười trên mặt Tô Vệ Quốc cứng đờ, đối diện ánh mắt Lệ Ngự, Tô Vệ Quốc lập tức điều chỉnh biểu cảm, vẫy tay với Lệ Ngự qua khe cửa sổ, nói: “Đi đi, cậu cứ để thuận theo tự nhiên, người bạn kia của cậu chưa từng quen bạn gái, ở chung với người ta nhiều một chút có thể sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa, cậu bảo bạn của cậu…… Mời cô gái kia một bữa cơm, cùng nhau đi ra ngoài chơi, không chừng liền không thấy kỳ quái nữa.”

Tô Vệ Quốc thầm than một câu nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã đem ba chữ “Đường đồng học” kia nói ra.

Lệ Ngự nhìn Tô Vệ Quốc vài giây, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Tô Vệ Quốc chờ Lệ Ngự hoàn toàn đi xa mới ôm bụng cười ngật ngẽo.

Tôi đi, không được, chuyện này anh phải chia sẻ với người khác, một người vui không bằng mọi người cùng vui nha.

Giữa trưa nên hẹn bọn An Ba ra ngoài ăn cơm.

Hóa ra Lệ Ngự cũng có lúc ngốc như vậy.

Giữa trưa, bọn An Ba nghe Tô Vệ Quốc nói chuyện của Lệ Ngự đều nhìn Tô Vệ Quốc với vẻ cảm thông, Tô Vệ Quốc cảm thấy không thể giải thích được.

“Như thế nào, không buồn cười sao? Lệ Ngự hóa ra lại ngốc nghếch như vậy, vì sao các cậu lại không cười?” Tô Vệ Quốc kỳ quái hỏi.

Nghe thấy câu hỏi nhớ ngẩn của Tô Vệ Quốc, rốt cuộc có người nhịn không được cười.

“Phốc ha ha……”

“Phốc, Tô Vệ Quốc, cậu lừa Lệ Ngự như vậy, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cậu ta đánh gãy xương sườn rồi sao? Sau này Lệ Ngự biết cậu lười cậu ta, đánh gãy xương sườn sợ là còn nhẹ, không chừng còn bị đánh gãy luôn cả chân chó của cậu?”

“Ha ha ha, Vệ Quốc, nén bi thương, bọn tôi thật sự thông cảm cho cậu, ha ha ha……”

Tô Vệ Quốc tươi cười dần dần biến mất……

Anh ta, cười không nổi!

Thật sự, một chút đều cười không nổi.

Dù sao cũng là bạn nối khố, Lệ Ngự hẳn là sẽ thủ hạ lưu tình đi?

Tô Vệ Quốc nghĩ đến nắm đấm của Lệ Ngự, lúc trước chưa nhập ngũ nắm đấm của Lệ Ngự đã có tiếng là cứng rắn, hiện tại đi lính đã lâu như vậy, Tô Vệ Quốc hoài nghi cái mạng nhỏ của mình…… Muốn chơi xong rồi!

Bên này, Lệ Ngự vẫn còn rối rắm, Tô Vệ Quốc muốn anh tiếp xúc nhiều hơn với Đường Miên, nhưng anh biết phải lấy cớ gì để tiếp xúc với cô?

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Tối hôm qua cảnh trong mơ Lệ Ngự nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ làn da trắng nõn mềm mại, sau đó là khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn của Đường Miên.

Đến nỗi vì sao sáng nay thân thể anh cảm thấy khác thường Lệ Ngự còn cho là anh bị nóng trong người.

Lệ Ngự cũng không phải khờ thật, anh có nghĩ tới phương diện kia, nhưng lại cảm thấy mình quá cầm thú.

Lệ Ngự không thể phủ nhận, anh muốn gặp cô gái nhỏ, nhưng lại không có cớ để đến tìm người.

“Đinh linh linh……”

Ngay lúc Lệ Ngự ngồi trong phòng khách vắt óc suy nghĩ nên lấy cớ gì, bỗng dưng chuông điện thoại bên cạnh vang lên.

Lệ Ngự không nghĩ nhiều, duỗi tay tiếp nhận điện thoại.

“Uy, Lệ Ngự, tôi là Đường Chiến, xin lỗi vì đã quấy rầy cậu, tôi chỉ muốn hỏi chuyện đã nhờ cậu đến Kinh đại thăm em gái tôi, con bé nói lúc nào sẽ đến, tôi biết còn xin nghỉ phép để ra ga tàu đón.”

“Đường Miên nói nghỉ Quốc Khánh sẽ đi, cậu không xin nghỉ, đến lúc đó tôi cũng phải trở về quân khu, tôi có thể đi chung với cô ấy, chuyện này cậu không cần lo lắng.” Lệ Ngự trả lời.

“Ai nha, cậu làm tôi ngại quá, nếu có cậu đi cùng thì tôi cũng an tâm rồi, em gái tôi còn nhỏ dễ bị người khác ức hiếp, nó đi cùng cậu thì tôi đỡ lo hơn nhều. Đúng rồi, cậu gặp em gái tôi rồi phải không? Con bé có gầy lắm không? Tôi nghe nói việc học rất vất vả, nhờ cậu nhắc con bé nhớ phải nghỉ ngơi, đừng để bản thân kiệt sức, còn có, Lệ Ngự cậu hỏi thử em gái tôi ở trường học có quen bạn trai không? Tôi lo lắng con bé sẽ bị người ta lừa, em gái tôi xinh đẹp như vậy, lỡ như bị bọn người có tâm cơ bất chính lừa thì phải làm sao? Lệ Ngự, cậu còn nghe tôi nói chứ?”

“Nghe, thấy cậu lo lắng như vậy, tôi sẽ giúp cậu đi gặp cô ấy, thuận tiện mang đồ ăn đến bồi bổ cơ thể cho cô ấy, để cô ấy không bị kiệt sức, còn chuyện quen bạn trai tôi cũng sẽ để mắt giúp cậu, yên tâm đi.” Khẳng định sẽ không để cô gái nhỏ quen bạn trai.

“Vậy tốt, cậu nhớ mua đồ tốt, tốn bao nhiêu tiền đến lúc về bộ đội tôi trả lại cho cậu, phiền cậu rồi, chuyện quen bạn trai chỉ cần hỏi thăm là được, cũng không phải không cho, chỉ là phải tìm hiểu xem người đó nhân phẩm như thế nào thôi.” Đường Chiến cười hắc hắc nói.

“Không cần khách khí, chúng ta là chiến hữu, chỉ là chút ít tiền, cậu quá khách khí rồi.” Lệ Ngự trầm giọng nói.

“Tôi không thể mặt dày như vậy, anh em ruột còn phải sòng phẳng với nhau mà, chuyện này cứ quyết định vậy đi, trở về tôi sẽ trả lại tiền cho cậu, mong cậu chiếu cố em gái tôi nhiều một chút.”

“Được, không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm.” Lệ Ngự nói.

“Tất nhiên, tôi rất yên tâm về cậu, tôi phải đi đến nhà ăn, nói cũng nhiều rồi ngắt máy được chứ?”

“Được.” Lệ Ngự nghe được lời này thì đặt microphone trong tay xuống.

Đứng dậy, lên lầu, mở tủ quần áo ra.

Mày kiếm nhíu lại, sao lại cảm thấy mình không có bộ quần áo nào đẹp vậy?!

Lệ Ngự đi nhanh xuống lầu, sau đó gọi điện đến đơn vị của Lận Thư Nhiên.

“Uy, mẹ, lần trước mẹ mua quần áo mới cho con để chỗ nào rồi?”

“Quần áo gì?”

“Sau khi xuất viện vài ngày mẹ có mua cho con một bộ quần áo mới đó.”

“Không phải con nói không thích  sao? Mẹ để ở phòng mẹ, cho ba mặc con, dù sao dáng người của cả hai không khác mấy.”

“Ba béo hơn con, ông ấy sao có thể mặc vừa kích cỡ quần áo của con?”

Đồng chí Lận Thư Nhiên nghẹn họng: “……”

Biết không mặc vừa nên cất trong tủ được không?

“Mẹ định để cho ba con giảm cân, không thể lãng phí một bộ quần áo đẹp, tiết kiệm là một đức tính tốt.”

“Vâng, khá tốt, không cần bắt ba con giảm cân, con sẽ mặc bộ quần áo này.”

“Không phải con không thích trưng diện sao?”

“Đột nhiên thích, mẹ, không có việc gì con cúp máy đây, cứ như vậy đi.”

Lệ Ngự nói xong ngắt điện thoại đi đến phòng Lận Thư Nhiên, lấy bộ quần áo lần trước trong tủ.

Nửa giờ sau, Lệ Ngự mặc quần áo mới ra cửa……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.