Bạch Tấn Nam nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Em không làm, vậy là Else làm?”
Thấy ông ta gần như sắp nuốt sống mình, Helena lắc đầu nói: “Không phải Else, cô ấy đã ở bên em nhiều năm như vậy…”
Đang nói, bà ta đột nhiên chỉ vào Mạc Na: “Là do cô ta tự làm. Cô ta rất giỏi biện hộ. Chắc hẳn là do em không để cô ta làm hầu gái riêng của mình cho nên cô ta mới muốn hãm hại em.”
“Không, không phải.” Mạc Na điên rồi, ở đây chỉ có ả có thân phận thấp nhất, nếu lúc này ả không lên tiếng chẳng khác nào ngồi chờ chết. Ả moi ruột moi gan, hô lên tên của mấy người hầu: “Bọn họ đều biết, không tin thì các người có thể bắt bọn họ tới tra khảo!”
Bạch Tấn Nam không để ý đến Mạc Na, chỉ nhìn Else, hỏi: “Là ngươi?”
Else nhìn Bạch Tấn Nam, biết rằng kết cục đã định, nhất định phải cho Lão gia một câu trả lời.
Else cả đời hết mình vì tiểu thư, không thể để tiểu thư lâm vào khốn cảnh, chỉ đành tối sầm mắt lại, gật đầu nói: “Đúng vậy, tất cả đều là do tôi làm. Lí do đơn giản chỉ vì tôi cảm thấy đại thiếu gia vướng bận, Ai bảo hắn dám cản đường nhị thiếu gia? Tôi mặc dù ít đọc sách, nhưng quy tắc cơ bản về quyền thừa kế thì tôi vẫn biết. ‘Trưởng tử tại, lập trưởng tử…’ nhưng nếu không có trưởng tử, thì liền lập thứ tử!”
Bạch Tấn Nam hừ lạnh một tiếng: “Đã vậy, Hoài Đức! Đem ả nhốt vào ngục giam trong trấn. Về phần bản án…kiện ả vì tội mưu sát người thừa kế của trang viên Dawson.”
Hoài Đức đáp lại, đang định kéo người đi, thì Halena xông tới ôm lấy Else sau đó nói với Bạch Tấn Nam: “Lão gia, xin hãy giữ Else lại, ngài muốn em làm gì cũng được, em không thể mất nàng, nàng đã chăm sóc em cả đời!”
Bạch Tấn Nam từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi trước bàn ăn, vị trí thống lĩnh thuộc về ông ta. Ngay cả khi vợ đang khóc, ông ta cũng không thèm ban cho bà ta một cái liếc mắt, chỉ chậm rãi nói, “Em đã làm chuyện gì, thì chịu trách nhiệm chuyện đấy.”
Helena biết, Bạch Tấn Nam đây là đang nói cho bà nghe, một khi ông ta làm chủ thì sẽ không bao giờ thay đổi được, cho dù bà ta có khóc lóc cũng vô ích. Bà ta dứt khoát ôm lấy Else, nói: “Dù hôm nay có làm cách nào, tôi cũng sẽ không để nàng đi, muốn chết, tôi sẽ chết cùng nàng!”
Else vô cùng cảm động, khóc càng lúc càng lớn, vội vàng nói: “Không thể như vậy được, phu nhân! Việc tôi làm, một mình tôi chịu, không liên quan gì đến phu nhân!”
“Mau lôi đi.” Bạch Tấn Nam nói.
“Đừng…”. Đam Mỹ Hài
Bạch Cù thấy mẹ mình bị một đám nam bộc lôi kéo, đầu tóc và áo quần mà bà từng nâng níu rối thành một đoàn, liền nhanh chóng bước tới đẩy đám người kia ra.
Sau đó hắn hét vào mặt Bạch Thục: “Mày cho rằng mày có quan hệ với thái tử thì muốn làm gì thì làm sao? Pháp Khắc Tư vì mày mà bị bắt còn chưa được thả, bây giờ lại đến mẹ tao. Mày là cái thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Mày biết bên ngoài đồn mày là thứ gì không? Mày chính là cái đồ xe buýt!”
Bạch Thục vốn là người điềm đạm, nhưng nghe được ba chữ này thật sự nhịn không nổi, cậu vốn chỉ định hạ một tay thôi, xem ra bây giờ lại phải hạ cả hai tay.
Cậu khẽ cười một tiếng: “Đừng lo lắng, mẹ của mày nhờ vận khí tốt tìm được người gánh tội thay, thậm chí còn diễn được một cảnh thâm tình khiến người xem cảm động đến rớt nước mắt. Kế tiếp sẽ đến lượt mày, mày nghĩ mày nên diễn thế nào đây?”
Bạch cù bị dáng vẻ nắm chắc phần thắng trong tay của Bạch Thục làm cho tức muốn nổ mắt, hét lên, “Mày muốn làm gì?”
Bạch Thục đáp, “Bác sĩ Đạo Cách nói, sức khỏe của tao vẫn luôn không tốt tất cả đều vì trúng loại độc này. Tao thử đoán nhé? Tao bắt đầu bị đầu độc từ mười năm trước, thời điểm cơ thể tao tồi tệ nhất, lúc đó Bạch Minh luôn ở bên cạnh tao, lúc tao suýt chết ở trên giường thì hắn lại công khai ở chung một chỗ với mày, cho nên, tao nghi ngờ mày đã xúi giục hắn làm.”
“Mày nói nhảm!” Bạch Cù phát điên, đỏ mắt nhìn Bạch Tấn Nam: “Cha, Nó đang muốn dồn hai mẹ con con vào chỗ chết. Từ trước tới nay cha là người công bằng và rõ ràng nhất, cha phải làm chủ cho con!”
Bạch Tấn Nam lúc này mới lau miệng, ông bắt gặp ánh mắt của Bạch Thục, vậy mà phát hiện ra đứa con trai này có chút mất kiểm soát.
Cảm giác này, ông ta không thích.
Bạch Tấn Nam dùng một chân đá văng Bạch Cù, đôi giày da đen bóng bước tới giẫm mạnh lên người hắn.
Sau đó ông ta nói, “Khốn nạn, một hai bị mẹ con mày lừa xoay vòng vòng. Thật đáng xấu hổ!”
Bạch Tấn Nam chỉ vào Bạch Minh: “Đem tên đó kéo đi cho tao, đừng làm tao chướng mắt!”
Hoài Đức đáp ứng, Bạch Cù hoàn toàn phát điên…
Bạch Cù không ngờ rằng cha mình sẽ trực tiếp định tội hai người hầu mà không cần tra rõ đầu đuôi sự việc, thậm chí còn đánh hắn, rõ ràng cha hắn từ nhỏ đên lớn vẫn luôn chỉ coi trọng mình hắn, đi đâu cũng đem hắn theo, từ trước đến nay ông còn không mang Bạch Thục theo đâu, thậm chí ông còn tự tay dạy hắn thao tác điều khiển cơ giáp…
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ là do Bạch Thục có thái tử làm chỗ dựa sao?
Bạch Cù tức giận đến mức bị tiếng hét kinh hoàng của Bạch Minh làm cho choáng váng, hắn không thể nhịn được nữa, từ bên hông rút ra thanh kiếm hắn chuẩn bị đem đến quân đoàn 7 ra, lao lên đâm về phía Bạch Thục…
Bạch Thục đã chờ điều này lâu lắm rồi, cậu đã sớm nhìn tên này không vừa mắt, liền lấy bình xịt chống sói có thể phun xa hai mét, xịt vào Bạch Cù.
Cái này là lúc trưa Bạch Thu đưa cho cậu, hắn nói vì không bảo vệ tốt Bạch Thục nên lén mua, bây giờ vừa vặn có thể dùng nó để trả thù.
Loại khí này gồm nhiều chất có mùi hôi thối và cay nồng, khi phun vào người giống như bị ăn mòn, toàn thân bốc khói.
Bạch Cù tưởng đó là chất hóa học nào đó có tính axit, trực tiếp thổi bay tia lí trí cuối cùng, dù cho Bạch Tấn Nam có hô dùng tay, hắn cũng liều mạng công kích toàn lực.
Bạch Thục thấy hắn vẫn còn lao tới, liền muốn xịt thêm lần nữa. Dù sao vẫn còn nhiều nam bộc ngăn cản hắn như vậy, ngại gì mà không xịt thêm.
Thế nhưng, dường như cậu đã đánh giá thấp mức độ nhạy bén của khứu giác, gần như khi khí vừa thoát ra, cậu không thể kìm nén nổi mà nôn mửa, các loại mùi khác nhau trước mũi cậu được phóng đại vô số lần, cảm giác như cả cổ họng và phổi đều bị bàn chải chải đi chải lại, không xịt nổi lần thứ hai.
Thấy vậy, Bạch Cù tránh khỏi đám nam bộc, đâm thẳng vào ngực Bạch Thục…