Đôi mắt của Alpha cực kỳ hung ác, giống như ác lang, khuôn mặt có chút quen thuộc, khiến cho trong lòng hắn theo bản năng run lên.
Giống như từng gặp qua Alpha trước mắt.
Vương Lâm Diệp bị nhìn đến chân có chút nhũn ra, nói lắp: “Ai… ai nhìn các người.”
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Ninh đang dựa vào chiếc cổ thon dài của Cố Hành Chu, vừa nghe được lời nói vừa rồi của Cố Hành Chu thì chiếc đầu xù nhúc nhích, muốn ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng vì Cố Hành Chu ôm cậu rất chặt, lực đạo bên hông cứng như sắt, chân cậu treo trên không, trọng lực đều đè lên người Cố Hành Chu, không có biện pháp nhúc nhích.
Vương Lâm Diệp lui về phía sau, điện thoại cũng không tắt, xoay người định rời đi.
“Chúng ta có phải đã gặp qua đâu đó?”
Âm thanh lạnh băng từ phía sau truyền đến, Vương Lâm Diệp có thể cảm nhận rõ ràng đối phương là Alpha cấp cao, nhưng hắn cũng không nhớ rõ mình gần đây có đắc tội với nhân vật nào như thế.
“Không, chắc cậu nhớ lầm rồi.”
Nói rồi xoay người định rời đi thật nhanh.
“Tôi có nói để cậu đi?”
Vương Lâm Diệp dừng lại, pheromone khủng bố có chút quen thuộc dần dần cuốn quanh thân hắn.
Tạ Ninh giống như con cá mặn nằm trên người Cố Hành Chu, chóp mũi đột nhiên quanh quẩn hơi lạnh thấu xương, Tạ Ninh không đoán được đó là hương vị gì, nhưng không khó ngửi, hình như là từ trên người Cố Hành Chu truyền tới.
Cái đầu xù xù của Tạ Ninh ở trên vai Cố Hành Chu lộn xộn, dùng chiếc mũi nhỏ ngửi ngửi.
Cố Hành Chu bị sự lộn xộn của Tạ Ninh ngứa ngáy, vỗ vỗ eo nhỏ của đối phương nói.
“Ngoan, đừng nháo!”
Thân hình Tạ Ninh cứng đờ, lập tức bất động.
Vương Lâm Diệp đứng tại chỗ không dám đi, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhồi một nồi cơm chó.
Vương Lâm Diệp căng da đầu nói: “Anh… người anh em, hai chúng ta không thù không oán, có gì nói chuyện tử tế, cậu phóng pheromone đàn áp người khác là không đúng.”
“Ai cùng cậu làm anh em?” Cố Hành chu tiến lên, đặt Tạ Ninh xuống.
Cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối, lần trước có phải tên này đoạt tiền của em không?”
Cự ly của hai người cực gần, hơi thở nóng bỏng của đối phương ở trên vành tai, trong lúc nhất thời Tạ Ninh chỉ thấy lỗ tai tê dại.
Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Hành Chu, dường như có thể hiểu ý tứ trong mắt đối phương.
Vương Lâm Diệp nhìn Omega trước mặt, càng nhìn càng thấy quen mắt. Ngay sau đó, đồng tử co chặt, đây không phải là Omega mà hắn cùng một ít lưu manh trong trường chặn đường ở Dư Hải cao trung sao?
Trong lúc nhất thời ấn tượng của hắn đối Cố Hành Chu cũng dần rõ ràng, lần trước sau khi bị đánh thì nằm ở nhà vài ngày.
Ngay sau đó chỉ thấy Omega bên cạnh ôm lấy cánh tay to lớn của Alpha, “Hắn là một trong số kẻ khi dễ em lần trước, rất là hung dữ, doạ em sợ muốn chết!”
Nhìn Omega làm nũng trước mặt, không hiểu vì sao Vương Lâm Diệp trong lòng có dự cảm không lành.
Giây tiếp theo lại nghe Omega kia ánh mắt biến đổi, trong giọng nói còn có chút giảo hoạt, “Anh, giúp, em, đánh hắn đi!”
Ngay tức khắc Vương Lâm Diệp mồ hôi lạnh tuôn ra, nhìn Alpha đang đi tới lớn tiếng nói: “Mày… mày làm gì, mày không phải là muốn đánh người chứ?”
Nhớ tới đau đớn lần trước, đồ vật trong tay Vương Lâm Diệp cũng không cần. Vứt hết xuống đất quay đầu chạy. Nhưng đối phương tay dài chân dài, không đợi hắn chạy đã tiến tới trước mặt hắn.
Một đấm chính diện!
“Mẹ nó…!”
Vương Lâm Diệp bụm mặt ngã trên mặt đất, máu mũi theo kẽ hở trên bàn tay chảy ra.
Ánh mắt sợ hãi nhìn Cố Hành Chu, “Mày… mày đừng có quá đáng, tao sẽ gọi cảnh sát!”
Tạ Ninh đối với lời nói của hắn có chút ngoài ý muốn.
Vừa ăn cướp vừa la làng?
Cố Hành Chu không dao động, liền đạp lên bụng đối phương một cái.
“Lần trước tao đã cảnh cáo mày đừng xuất hiện trước mặt tao khiến tao chướng mắt.”
Vương Lâm Diệp ôm bụng, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy, lần trước khi chặn Omega kia xác thực anh ta đã cảnh cáo.
Nhưng không phải nói không ở xung quanh Dư Hải cao trung sao?
Như thế nào trên phố đụng phải cũng bị đánh!
“Tao bất quá cũng chỉ chặn Omega của mày một lần, mày làm gì mang thù như thế!”
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn hắn, không nhiều lời, xách cổ áo hắn lên đi về phía hẻm nhỏ.
Tạ Ninh tính toán đi theo.
Nhưng Cố Hành Chu không cho phép vây xem, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ.
Nghe tiếng la hét thê thảm phát ra từ ngõ nhỏ, khiến da đầu Tạ Ninh tê dại. Sức lực từ cánh tay của Cố Hành Chu có thể nói là không yếu, khi lúc nãy có thể dùng một tay nhấc cậu lên. Nhớ tới bộ dạng đánh nhau lạnh lùng của Cố Hành Chu.
Tạ Ninh chỉ có thể nói: Vương Lâm Diệp đáng bị như thế!
Sau năm phút, Cố Hành Chu mới từ ngõ nhỏ ra tới, phía sau căn bản không có dấu hiệu sẽ có người đi theo.
Tạ Ninh nhìn Cố Hành Chu từ trên xuống. Thấy người vẫn là một bộ dáng vân đạm phong khinh, phỏng chừng không bị thương.
Cố Hành Chu thấy người đang nhìn mình, nhướng mày: “Như thế nào bị tôi quyến rũ à? Muốn cùng tôi yêu thương thật sự?”
Tạ Ninh vội dời tầm mắt, thì thầm: “Cậu nói bậy.”
“Tôi nói bậy cái gì?” Cố Hành Chu cúi đầu nhìn cậu, “Vừa rồi người làm nũng không phải cậu hả?”
Có Hành Chu khom lưng cùng Tạ Ninh nhìn thẳng, cự ly cực gần.
Tạ Ninh hơi ngã về phía sau, gương mặt có chút phiếm hồng, “Đó chỉ là diễn kịch.”
Cố hành Chu không tính toán buông tha cho cậu, “Vậy sao cậu ôm tay tôi làm gì?”
Tạ Ninh mặt nóng lên: “Không phải cậu nói hai chúng ta yêu đương sao? Tớ chỉ diễn cho giống mới thuyết phục.”
Cố Hành Chu: “Oh, vậy mà tôi nghĩ chúng ta đang yêu đương nên cậu mới ôm tôi.”
Lời này nghe quái quái, nhưng Tạ Ninh đang bị rối bời, trong lúc nhất thời không phản bác.
Thấy đối phương đỏ bừng mặt, Cố Hành Chu nhìn thêm vài lần, chọc cậu: “Đi thôi, đưa bảo bối về nhà.”
Tạ Ninh vừa nghe thì tạc mao: “Cậu gọi bậy cái gì?”
Cố Hành Chu cười không nói, hai người náo loạn trong chốc lát mới rời đi.
Nhìn dưới đất đầy túi mua hàng, Tạ Ninh cảm thấy không thể để tên tra nam Vương Lâm Diệp chiếm tiện nghi.
Hùng hổ đi qua nhặt túi lên, hướng tới chỗ toà nhà nhận hành lý thất lạc đi đến.
Vương Lâm Diệp ngồi dựa vào bức tường trong hẻm nhỏ, cử động một chút cũng thấy cả người đau đớn.
“Đờ mờ!”
Cũng coi như hắn xui xẻo, đụng ai không đụng lại gặp phải tên Alpha cấp cao kia.
Nghĩ đến chính mình hôm nay lừa tên mập chết tiệt kia mua một mớ đồ vật ở bên ngoài, Vương Lâm Diệp lúc này cố nén đau đứng lên, đi ra ngoài.
Những thứ kia không rẻ, không thể mất.
Hắn con chờ dựa vào những thứ đó để đi cưa cẩm Omega.
Nhưng mà chưa đi được vài bước, liền lảo đảo, ngã một cái thật mạnh trên đất, cánh tay phải bị thương lại chống lên mặt đất.
“A!”
Vương Lập Diệp tức khắc kêu thảm một tiếng, nhất thời đau đến nhoà hai mắt.
Vội vàng móc điện thoại di động gọi người, “Khánh tử, mày tới nhanh lên, mẹ nó, tao sắp chết rồi.”
“Gì? Hôm nay mày không phải đi dụ dỗ tên mập kia kiếm tiền sao? Sao còn muốn chết?”
“Mày đừng nhiều lời, tới lẹ lên!”
Vương Lâm Diệp quỳ rạp trên đất kêu r.ên, đau đến đổ mồ hôi lạnh, thật sự xui xẻo tột cùng.
Khánh tử nửa giờ hơn mới đến, nhìn vào hẻm nhỏ thấy Vương Lâm Diệp đang nằm, vội vàng qua đỡ.
“Đờ mờ, tại sao bị người ta đánh thành như vậy?”
“Ah, đừng chạm vào cánh tay tao!”
Vương Lâm Diệp hét lên một tiếng khi cánh tay trật khớp bị đụng tới, khiến Khánh tử hoảng sợ.
Đối phương thu tay lại, Vương Lâm Diệp mất đi chống đỡ, ngã xuống, cằm đâm mạnh vào mặt đất. Trong lúc nhất thời, miệng tràn đầu mùi máu và mùi rỉ sắt.
“Má!”
Nghĩ đến những túi đồ còn ở bên ngoài, Vương Lâm Diệp nói: “Khánh tử, mau đỡ tôi dậy, đồ vật hôm nay tên mập kia mua còn ở bên ngoài.”
Khánh tử tiến lên cẩn thận dìu hắn, “Ngõ nhỏ bên ngoài? Tao vừa đi từ đó vào đây nhưng có thấy gì đâu?”
“Mày nói cái gì? Bên ngoài không có đồ gì?”
Khánh tử nhìn hắn nói: “Không có, một đống phân chó cũng không.”
Vương Lâm Diệp giữa trán nổi gân xanh, thật là mẹ nó xui xẻo, ra đường không coi ngày, quá là xui xẻo!
Tạ Ninh về đến nhà, thay đổi quần áo, nhìn bản ghi âm Cố Hành Chu gửi qua.
Tức giận đến mức không muốn nghe lại lần nữa.
Nhớ tới lần trước Hạ Dương vì Vương Lâm Diệp giảm béo, không dám ăn gì, cảm thấy thật không đáng giá.
Hôm sau là thứ hai, Tạ Ninh đến trường thì Hạ Dương đang nằm trên bàn, cái bụng đói đang kêu vang tự mình thôi miên như lần trước.
Tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng Tạ Ninh vẫn tính toán đem chuyện này nói cho Hạ Dương.
Thời gian giữa tiết, Tạ Ninh cố ý mua bình sữa nhét vào tay Hạ Dương, sau đó kéo người đến chỗ trống không có người ở rừng cây nhỏ phía Bắc.
Hạ Dương nghi hoặc: “Tạ Ninh, cậu dẫn tớ tới đây làm gì?”
Tạ Ninh mím môi rồi mở miệng: “Hạ Dương, tớ thật ra có biết qua Vương lâm Diệp.”
“Cậu biết?” Hạ Dương biểu hiện có chút kinh ngạc, “Các cậu trước kia gặp qua?”
“Ừm.” Tạ Ninh gật đầu, “Lúc trước hắn và một nhóm người chặn tớ ở ngõ nhỏ đòi tiền.”
Hạ Dương trong lúc nhất thời không thể tin được, “Có phải có hiểu lầm gì không? Vương Lâm Diệp không phải người như vậy? Hắn cứu tớ khi tớ bị chặn đòi tiền.”
Ngày đó sau khi cậu ta tan học thì ở lại trường làm bài tập về nhà. Khi đi ra ngoài khi gặp lưu manh ở phố Nam Cao giựt tiền. Lúc đó Vương Lâm Diệp tới cứu cậu ta.
Một người giúp cậu đánh người xấu làm sao có thể đi cướp tiền người khác?
Tạ Ninh nhìn con ngươi tràn ngập không tin tưởng của Hạ Dương.
Tuy rằng việc này rất khó tiếp thu nhưng Tạ Ninh vẫn quyết định nói sự thật.
“Kỳ thật lúc trước tớ có nghi ngờ với Vương Lâm Diệp, nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn cải tà quy chính. Ngày đó cậu nói cuối tuần cùng hắn ra ngoài, tớ có chút không an tâm.” Sau đó nhìn Hạ Dương với ánh mắt xin lỗi, “Cho nên cuối tuần đó tớ cũng đi.”
Sau đó liền lấy bản ghi âm ra, Tạ Ninh lấy di động, cắm tai nghe rồi mở lên cho Hạ Dương nghe.
Thân hình bụ bẫm của Hạ Dương cứng đờ, âm thanh quen thuộc từ tai nghe truyền đến. Âm thanh này cùng với ngữ khí khi Vương Lâm Diệp nói chuyện cùng cậu hoàn toàn không giống nhau, tràn ngập khinh thường cùng trào phúng.
“Mày đừng làm tao buồn nôn. Nếu không phải tên mập kia có tiền, ai nguyện ý xả thân làm vịt, nhưng mà mày xem có tiền thật tốt. Tên mập chết tiệt kia tiêu tiền không nháy mắt.”
“Đi đi đi, nếu không phải hắn có tiền, tao đã sớm đem hắn đá đi, mày nghĩ sao mà tao thích nó. Đừng làm tao ghê tởm.”
Hạ Dương nghe xong ghi âm, hốc mắt đỏ bừng, tưởng tượng những gì Vương Lâm Diệp làm đều là lừa cậu, nhất thời ghê tởm lại khó chịu.
Bởi vì béo, Hạ Dương vẫn luôn bị ghét bỏ. Đây là lần đầu tiên có Alpha khen cậu đáng yêu, đồng ý cùng cậu dạo phố rồi đưa cậu về nhà.
Hạ Dương vốn tưởng rằng Vương Lâm Diệp khác với những người cười nhạo cậu béo, ai ngờ không nghĩ tới còn tệ hơn.
Không chỉ lừa tình mà còn lừa tiền!
Hạ Dương càng nghĩ càng uỷ khuất, cậu vẫn luôn ở trước mặt Vương Lâm Diệp thể hiện ra bộ dạng tốt nhất, thậm chí còn ăn uống điều độ giảm béo, kết quả đối phương còn chê cậu là tên mập ngu ngốc lắm tiền.
Nước mắt tràn mi, chua xót chiếm đầy lồ,ng ngực nhỏ. Từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu uỷ khuất lớn như vậy.
Tạ Ninh đưa khăn giấy cho cậu: “Thực xin lỗi, Hạ Dương. Ngày hôm đó không hỏi ý kiến cậu đã tự ý đi theo.”
“Không… không có việc gì…” Hạ Dương lắc lắc đầu, nước mắt nước mũi đầy mặt, vừa khóc vừa thở hổn hển, “Nếu không có cậu đi theo, tớ còn… không biết phải bị… tên tra nam kia lừa tới khi nào.”
Nói ròi liền gào khóc lớn hơn: “Tớ… tớ còn làm chuyện vô nghĩa… còn vì hắn… mà tuyệt thực giảm béo.”
“Ai biết là đều gạt người!”
Hạ Dương khóc thương tâm, quay người đột nhiên đem Tạ Ninh kéo vào trong ngực: “Tạ Ninh, sao mệnh tớ khổ vậy, sống đến 18 năm, bỏ lỡ yêu sớm… tớ còn nghĩ đây là lần đầu tiên hoa đào nở trong đời…”
Tạ Ninh: “Hạ Dương…”
“A a hu hu hu hức hức…” Hạ Dương gào khóc, trong lúc nhất thời không dừng được.
Tạ Ninh vỗ vỗ lưng Hạ Dương, đưa khăn giấy cho cậu.
Cho đến khi sắp vào lớp, Hạ Dương mới khó khăn ngừng khóc.
Hai người một trước một sau trở về phòng học, Kỷ Dương đã sớm ở chỗ lấy sách giáo khoa ra, thấy hai người trở về không vui nói: “Hai người làm cái gì sau lưng tôi?”
Dù sao cũng là chuyện riêng của Hạ Dương, Tạ Ninh không nói ra ngoài, “Đi ra ngoài chút, giải sầu.”
Kỷ Dương nghi hoặc nhìn cậu, “Có chuyện gì mà phải giải sầu? Giữa trưa nay nhà ăn không làm sườn xào chua ngọt?”
Tạ Ninh vừa nghe thì lạc mất phương hướng, “Hôm nay ở nhà ăn không có sườn xào chua ngọt hả?”
Kỷ Dương: “…”
Hạ Dương ngồi bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, Kỷ Dương có chút nghi hoặc, nhìn qua nhìn thấy đôi mắt Hạ Dương vì khóc mà sưng lên.
“Này, mập mạp, sao đôi mắt cậu giống như bị ong cắn?”
Hạ Dương không có tâm tình chú ý tới hắn: “Mắt cậu mới bị ong cắn.”
Kỷ Dương: “Vậy đôi mắt cậu bị ai đánh?”
Tạ Ninh: “…”
Hạ Dương tức khắc liền tạc mao: “Cậu biết cái gì, đây là kết quả của nam nhân rơi lệ!”
Tạ Ninh vội vàng ngăn cản Hạ Dương, nói với Kỷ Dương: “Đừng có chọc cậu ấy.”
Kỷ Dương vẫy vẫy tay. Đôi mắt Hạ Dương vốn dĩ lớn, nhưng hiện tại vì khóc nên nhỏ hơn. Mặc dù muốn quan tâm vài câu nhưng lời nói đến miệng lại biến thành: “Không có việc gì thì tại sao khóc thành bộ dáng giống quỷ sầu này?”
Tạ Ninh vẻ mặt chết lặng nhìn Kỷ Dương liếc hắn một cái, trước kia cậu đơn thuần cho rằng Kỷ Dương chỉ đơn thuần là độc miệng. Nhưng không nghĩ tới lời nào cũng nói được.
Hạ Dương vừa nhớ tới thì trong lòng uỷ khuất, “Tạ Ninh, cậu nói với cậu ta đi.”
Nói rồi thập phần khổ sở nằm trên bàn buồn bực.
Để tránh Hạ Dương hối hận, Tạ Ninh lại dò hỏi ý kiến đối phương lần nữa mới nhỏ giọng nói cho Kỷ Dương nghe.
Kỷ Dương: “Đờ mờ, cái thể loại gì thế, thật buồn nôn!”
Vừa nghe thấy, Hạ Dương liền ngồi dậy, tính toán cùng Kỷ Dương mắng chửi, “Đúng, chính là như thế!”
Kỷ Dương đập bàn, lòng căm phẫn nói:
“Lừa tình cảm thì được nhưng lừa tiền thì không được.”
Tạ Ninh: “…”
Hạ Dương: “…”
Giữa trưa lúc ăn cơm Hạ Dương không còn chọn một đĩa toàn màu xanh của rau nữa mà toàn là thịt.
Thấy Tạ Ninh nhồi nhét đồ ăn vào miệng, Tạ Ninh nói: “Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn.”
“Ừm.”
Hạ Dương đáp ứng xong tiếp tục nhét cơm vào miệng, ai ngờ đang ăn nước mắt lại tràn ra.
Tạ Ninh cùng Kỷ Dương bị doạ hoảng, như thế nào lại khóc rồi!
Tạ Ninh an ủi: “Hạ Dương, cậu đừng có quá buồn.”
“Không phải.” Hạ Dương lắc đầu.
Kỷ Dương nghi hoặc, “Vậy cậu làm sao thế?”
“Wow, cái này.” Hạ Dương vừa khóc vừa mơ hồ nói.
Tạ Ninh nhìn hạ Dương cũng không biết cậu có ý gì, chỉ có thể dựa vào mấy từ cậu nói hỏi, “Cái này làm sao vậy?”
Hạ Dương không ngừng rơi lệ, “Thịt này ăn ngon quá.”
Tạ Ninh: “…”
Kỷ Dương: “…”
Tạ Ninh: “Vậy cậu ăn nhiều chút.”
Hạ Dương: “Ừm ừm.”
Lúc trở lại phòng học thì vẫn còn thời gian, Tạ Ninh định giảng cho họ hai câu trong đề.
Điện thoại di động ở trên bàn của Hạ Dương rung lên, màn hình sáng lên, tin nhắn WeChat của Vương Lâm Diệp hiện lên trên màn hình.
Vương Lâm Diệp: “Hạ Dương, có thể cho tôi mượn ít tiền không?”
Hạ Dương nhìn thấy tức thì nổi trận lôi đình, vừa định kéo vào danh sách đen, bị Tạ Ninh cản lại.
Tạ Ninh: “Hạ Dương, trước kia đồ vật cậu mua cho hắn cũng là cho mượn sao?”
“Ừm.” Hạ Dương gật đầu, “Hắn nói cho mượn trước, sau này trả lại.”
Kỷ Dương nhíu mày: “Lời nói ngu xuẩn này cậu cũng tin?”
Hạ Dương tự đuối lý, rốt cuộc là cậu thật sự tin, còn bị đối phương lừa như thằng ngốc.
Tạ Ninh nghe xong nói: “Cậu nói với hắn là nhắn tin không tiện, kêu hắn gọi điện.”
Hạ Dương tuy rằng không biết Tạ Ninh muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu làm theo.
Điện thoại vừa gọi qua, chuông reo không lâu đã có người nghe.
“Hey, Hạ Dương.”
Âm thanh của Vương lâm Diệp truyền đến, Tạ Ninh cũng bấm mở ghi âm.
Hạ Dương: “Cậu vừa rồi nhắn tin trên WeChat nói muốn mượn tiền sao?”
Đầu kia lập tức phụ hoạ: “Đúng vậy, gần đây tôi có chút thiếu tiền, nhưng mà cậu yên tâm, đợi tháng sau mẹ cho tiền tiêu vặt thì liền trả lại.”
Hạ Dương ngữ khí khó xử: “Muốn mượn nhiều hay ít? Cậu mượn nhiều rồi, tôi sợ không có.”
Bên kia Vương Lâm Diệp nghe xong thì nội tâm cười nhạo, Hạ Dương ngày đó mua đồ trả tiền không nháy mắt. Rốt cuộc khi đưa Hạ Dương về nhà, có thể ở biệt thự sao lại không có tiền?
“Không nhiều lắm, khoảng 1000 tệ.”
Hạ Dương: “Lúc trước cậu đã mượn nhiều rồi, tính ra cũng hơn 10,000 tệ.”
Lúc hai người đi mua sắm đều là thương hiệu lớn, một bộ quần áo cũng cả mấy ngàn, Vương Lâm Diệp mượn cậu mua không ít, nếu cộng vào cũng phải hơn 10,000.”
“Cho tôi mượn trước, tôi nhất định sẽ trả lại.”
Tạ Ninh dùng khẩu hình nói với Hạ Dương.
Hạ Dương nhìn thấy nói, “Vậy cậu ghi giấy nợ trước đi.”
“Này…” Đầu bên kia bắt đầu do dự.
Hạ Dương: “Sao, không muốn?”
“Không, không, không, tôi viết cho cậu. Trong chốc lát có thể thông qua WeChat chuyển tiền tới không?”
Tạ Ninh lắc đầu.
Hạ Dương: “WeChat không được, hiện tại trong di động không có tiền.”
Thấy không thể chuyển qua WeChat, Vương Lâm Diệp đành nói: “Vậy hôm nay tan học liền đến tìm cậu.”
Sợ người không đồng ý còn nói thêm, “Sẽ cầm theo giấy nợ cho cậu.”
Lần này Tạ Ninh không có động tác, Hạ Dương nói: “Được.”
“Buổi chiều tan học gặp.”
“Ừm.”
Ngắt điện thoại, Tạ Ninh cũng nhấn lưu lại ghi âm.
Hạ Dương có chút do dự: “Tạ Ninh, cậu thật sự muốn đi gặp hắn.”
Tạ Ninh gật đầu, “Đương nhiên muốn gặp, giấy nợ phải cầm lấy mới được.”
Hạ Dương: “Lỡ đâu hắn không viết?”
Tạ Ninh: “Cậu nhắn WeChat cho hắn nói viết xong chụp hình gửi cậu xem. Thời điểm tan học cầm tới thì cậu mới đưa tiền.”
“Nếu không đồng ý, liền không cho mượn.”
Hạ Dương: “Được.”
Tạ Ninh nhìn những cái mắt treo ở trên tường, xoay người đối mặt với Kỷ Dương.
Kỷ Dương nhướng mày: “Cùng đi ra cổng trường một chuyến?”
Tạ Ninh vốn dĩ tính toán hiện tại ra cổng trường một chuyến, không ngờ Kỷ Dương cũng nghĩ đến: “Đi thôi.”
Hạ Dương còn đang cầm di động đánh chữ, “Các cậu đi đâu?”
Tạ Ninh không nói cho cậu ta hai người họ đi làm gì, chỉ nói: “Ra cổng trường một chuyến, muốn đi không?”
Hạ Dương nghe xong lắc đầu, “Vậy khi trở về mang cho tớ hai cái bánh bao nhân trứng sữa.”
Kỷ Dương: “Tên mập nhiều chuyện!”
Hạ Dương không để ý đến miệng độc của hắn, hiện tại đã miễn dịch với từ mập mạp này.
Tạ Ninh đồng ý liền cùng Kỷ Dương ra ngoài, cho đến khi chuông báo tiết học đầu tiên vang lên mới trở về.
Hết tiết cuối, ba người thảo luận đối sách.
Tạ Ninh: “Hạ Dương, Vương lâm Diệp chốc lát sẽ tới, cậu liền hỏi hắn giấy nợ.”
Hạ Dương: “Nếu hắn đưa giấy nợ rồi đòi tiền thì sao?”
Tạ Ninh: “Cậu nói không tiện lấy tiền, dẫn hắn đến hẻm nhỏ gần đó.”
Nói rồi còn chỉ cho Hạ Dương địa điểm phát sinh sự việc lần tiếp.
Hạ Dương gật đầu: “Ok ok!”
Tan học, Hạ Dương đứng ở cổng chờ Vương Lâm Diệp.
Đoán chừng Nam Cao tan học sớm hơn Dư Hải. Hạ Dương vừa ra khỏi cổng liền thấy Vương Lâm Diệp chờ cách đó không xa.
Lúc này Vương lâm Diệp hoàn tác khác so với hôm qua, không chỉ có mặt mũi bầm dập, một cánh tay còn bị treo băng vải trắng.
Nhìn thấy Hạ Dương ra đến, vội khập khiễng đi qua.
“Hạ Dương.”
Hạ Dương hiện tại nhìn thấy hắn thì muốn ói, cố nén ghê tởm tiến lên hỏi, “Có mang giấy nợ không?”
Vương Lâm Diệp bị sự lạnh nhạt của Hạ Dương làm sửng sốt nhưng không nói gì, từ trong túi lấy giấy nợ ra đưa cho cậu, “Đây, Hạ Dương còn tiền…”
“Tôi có mang theo.”
“Thật tốt quá, vậy hiện tại có thể đưa tôi chưa?” Sau khi nói xong còn chột dạ bỏ thêm một câu, “Tôi có chuyện cần dùng gấp, vài ngày sẽ trả.”
Hạ Dương hận không thể dùng đôi mắt trợn trắng, “Được nhưng ở đây không tiện, đi đến chỗ hẻm nhỏ đi.”
Tan học ở cổng trường người đến người đi xác thực không tiện cho việc giao tiền. Nhìn thấy Hạ Dương đi theo hướng hẻm nhỏ, Vương Lâm Diệp cũng khập khiễng đi theo qua.
Vừa mới vào hẻm nhỏ, đã nói: “Hạ Dương, có thể đưa tiền chưa?”
Vừa dứt lời, Vương Lâm Diệp chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, theo sau không biết ai đá chân hắn một cái.
Ngày hôm qua bị thương chưa lành, cú đá này khiến hắn quỳ trên mặt đất.
Tầm nhìn của Vương Lâm Diệp bị che mất, một tay trật khớp, chỉ có thể dựa vào tay kia chống đỡ. Nhưng ai ngờ ngay sau đó toàn thân bị che phủ.
Vương Lâm Diệp nháy mắt cứng đờ.
Ai trùm bao tải lên người hắn!
Trích đoạn chương sau:
[Tạ Ninh cong miệng nhỏ, biện giải, “Bởi vì chúng nó đều đẹp.”
“Đẹp thì liền thích?”
Tạ Ninh gật gật đầu.
“Lúc trước cậu cũng nói tôi đẹp” Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cậu, “Vậy có phải hay không cũng thích tôi?”]
***
Tạ Ninh đem hết sách bài tập trong từng túi một ra, mỗi bộ đều là bản tuyển chọn.
Đặt điện thoại sang một bên, lấy bài tập vật lý ra làm trước.
Sau khi làm được vài câu thì điện thoại gọi video từ Cố Hành Chu lại vang lên lần nữa.
Tạ Ninh để điện thoại trên giá rồi nói: “Em vừa ăn cơm xong, còn anh sao?”
Cố Hành Chu nhìn Omega trắng nõn mềm mại trên màn hình mở miệng, “Anh cũng ăn rồi.”
Nói rồi tầm mắt dừng ở phía sau lưng Tạ Ninh, cậu đặt bình hoa ở đó.
Có vài cành hoa tươi đã được xử lý bớt cành lá được cắm vào bình thuỷ tinh chứa một nửa nước.
Cố Hành Chu: “Ninh Ninh đặt hoa anh tặng cạnh đầu giường sao?”
Bởi vì mỗi lần kêu bảo bối thì đối phương luôn thẹn thùng nên Cố Hành Chu cố tình thay đổi cách gọi.
Nghe đối phương hỏi về hoa, Tạ Ninh cũng quay đầu nhìn hoa ở trên đầu giường, gương mặt đỏ lên, “Ừm, em sợ chúng nó ngày mai bị héo nên cắm vào nước trước.”
Cố Hành Chu cười khẽ, “Nếu chúng khô thì anh lại mua cái khác cho em.”
Nghĩ về giá cả của những đồ vật nhỏ mình vừa mở lúc nãy, tiệm hoa mà Cố Hành Chu mua cũng sẽ không rẻ, Tạ Ninh vội xua xua tay, “Không, không cần không cần.”
Trước đó cậu chưa bao giờ chăm sóc hoa, cũng chỉ học trên mạng mà thực hiện theo. Nếu lại mua lần nữa, trong phòng cũng không còn chỗ để đặt, vứt đi lại luyến tiếc.
Nhìn bộ dáng dường như đang sợ hãi khi nghe mình mua đồ cho cậu. Cố Hành Chu có ý đồ xấu muốn chọc ghẹo cậu, “Anh muốn mua cho em thì làm sao bây giờ?”
Cố Hành Chu xuất thân giàu có, tự mình cũng thắng được rất nhiều cuộc thi cùng giải thưởng. Vì vậy từ nhỏ đã xài tiền phung phí, không có chút khái niệm gì với tiền bạc.
Hơn nữa anh muốn mua những thứ tốt nhất cho Tạ Ninh.
Tạ Ninh vừa nghe có chút hoảng, giống như hamster không thể giữ được hạt dưa nhỏ, “Đừng mua cho em nhiều đồ như vậy, để dành tiền về sau dùng.”
“Tại sao phải để sau này dùng?”
Tạ Ninh cũng không nghĩ nhiều, cậu chỉ muốn tiết kiệm tiền cho Cố Hành Chu. Cậu đời trước một ngày chuyển gạch mới được một trăm tệ, biết rằng không dễ kiếm ra tiền, buột miệng thốt ra, “Về sau khi kết hôn thì thứ nào cũng cần dùng tiền, mua nhà, vv… nên cần phải tích góp để sau này dùng.”
Lời vừa nói ra thì đối diện không có âm thanh, Tạ Ninh tò mò nghiêng đầu hỏi, “Cố Hành Chu?”
Cố Hành Chu nhìn cái đầu ngốc ngốc của Tạ Ninh trên màn hình, cảm thấy nhũn tim.
Anh rốt cuộc đã đuổi tới tay đại bảo bối gì thế này, thậm chí đã nghĩ đến việc kết hôn sau này.
“Được, tiết kiệm tiền.” Cố Hành Chu ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Tạ Ninh thầm nghĩ trẻ nhỏ dễ dạy.
Cố Hành Chu cười khẽ, “Để dành sau này chúng ta kết hôn sẽ dùng.”
Ngón tay đang cầm bút của Tạ Ninh cứng đờ, trên mặt nóng lên, “Anh… anh nói chuyện gì thế?”
Cố Hành Chu: “Không phải Ninh Ninh nói muốn tiết kiệm về sau kết hôn dùng sao?”
Tạ Ninh trong lúc nhất thời giống như bị nghẹn một mồm bánh bao, không nghĩ tự đào hố cho chính mình nhảy.
Nhìn mặt Tạ Ninh chuyển đỏ, Cố Hành Chu nhất thời có chút lo lắng, Omega rất dễ thẹn thùng, cái gì cũng không hiểu. Nếu như về sau so với hôn hôn thì anh còn muốn làm những sự tình khác, đối phương có khóc hay không đây!
Cố Hành Chu liếm liếm môi, tuy rằng anh luyến tiếc nhưng chỉ cần đối phương không phải khóc thi thương tâm thì cũng có thể tiếp thu được.
Thấy gương mặt của đối phương sắp đỏ như trái táo, Cố Hành Chu cũng không chọc cậu nữa. Anh nhìn thấy vở bài tập cậu đang đặt ở trên bàn, nhẹ giọng hỏi: “Có câu hỏi nào không làm được không? Anh giảng cho em một chút.”
Đối phương mỗi ngày đều nỗ lực học tập, anh cũng đã từng nhìn thấy đam mê của Omega đối với học tập. Nhưng mà các môn tự nhiên của Tạ Ninh có chút kéo điểm những môn còn lại. Nếu muốn hai người thi cùng trường mà không có sự cố gì thì Cố Hành Chu quyết định mỗi ngày dành thời gian buổi tối để giúp Tạ Ninh giải để, học bù kiến thức.
Thành tích của Cố Hành Chu vẫn luôn thập phần ưu tú, ở trong mắt anh nếu đi thi chỉ cần đưa anh cây bút là được, nhưng hiện tại không được. Thành tích của hai người có chênh lệch nhất định, vì để về sau có thể luôn ở cạnh Tạ Ninh thì cần thiết phải trả giá bằng hành động thiết thực mới được.
Tạ Ninh đưa quyển bài tập đã đánh dấu cho Cố Hành Chu xem. Tạ Ninh học rất nghiêm túc, Cố Hành Chu cũng không đùa giỡn với cậu trong lúc giảng bài. Sau gần hai tiếng thì đạt được hiệu quả rất tốt.
Ngẩng đầu nhìn thấy đã sắp mười giờ.
Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn Cố Hành Chu. Hôm nay cậu học được rất nhiều thứ, thập phần thoả mãn, cũng một lần nữa cảm nhận rõ năng lực của Cố Hành Chu, không nhịn được khen ngợi, “Cố Hành Chu, anh thật lợi hại.”
Có những câu hỏi khó mà cậu nhìn đến đầu bốc khói cũng không nghĩ ra thì đối phương chỉ cần liếc mắt hai lần là có đáp án.
Ánh mắt Tạ Ninh có chút sùng bái nhìn người trên màn hình, cười nói: “Có anh tốt thật đó!”
Cố Hành Chu ở phía đối diện, nhìn ánh mắt thẹn thùng cùng gương mặt tươi cười của Omega, một lần nữa trái tim nhận một bạo kích.
Nhìn Tạ Ninh ở đầu bên kia vẫn đang nghiêng đầu qua lại như thể cảm thụ sự thần kỳ của khoa học kỹ thuật khi phát minh ra cuộc gọi video. Cố Hành Chu đột nhiên ngưỡng mộ bản thân lúc trước. Lúc đó anh có một khối thịt ngon, chỉ có thể nhìn không thể ăn, cũng không thể tiến lên, anh cũng không biết trước đó anh làm sao mà nhẫn nại được?
Hiện tại anh hận không thể kéo Omega từ đầu bên kia lúc nào cũng ở không trêu chọc anh sang bên này để hung hăng khi dễ một phen.
Hai người tiếp tục trò chuyện đến mười giờ rưỡi mới cúp điện thoại.
Tạ Ninh: “Đã trễ rồi, anh cũng đi ngủ sớm đi. Em cũng muốn nghỉ ngơi.”
Cố Hành Chu híp nửa đôi mắt đào hoa nhẹ giọng “ừm” một tiếng.
Hai người đã bắt đầu hẹn hò, vốn tưởng rằng Tạ Ninh sẽ như các Omega khác, nói những lời ngọt ngào với bạn trai trước khi đi ngủ, nói cái gì mà nhớ mơ về em, Cố Hành Chu chuẩn bị tâm lý xong hết.
Ai ngờ sau đó, Tạ Ninh liền trực tiếp ngắt video.
Cố Hành Chu: “…”
Kịch bản máu chó của phim 8 giờ nữ sĩ Phương Uyển hay xem không phải diễn như vậy.
Lời ngon tiếng ngọt không có, thậm chí đến chúc ngủ ngon cũng không.
Tạ Ninh chưa từng nói chuyện yêu đương. Đời trước còn đang vội vàng đi chuyển gạch ngoài công trường kiếm tiền. Phim cẩu huyết dài tập các thứ chỉ là đời này nhàm chán mới bắt đầu xem giết thời gian. Đới với tình yêu thì kinh nghiệm bằng không, cũng không biết các cặp tình nhân nói gì trước khi đi ngủ. Tắt điện thoại vô cùng dứt khoát, như thể Cố Hành Chu là công cụ giảng đề hình người.
Ngày hôm sau Tạ Ninh vẫn là dậy sớm đi học, mắt thấy lại sắp hết học kỳ. Khi trường khai giảng trở lại thì liền tiến đến cao tam*. Tạ Ninh muốn đi học sớm một chút để có thêm chút thời gian học bài.
Nhưng mà không may mắn như thế, chiếc siêu xe không có tay nắm cửa của Tạ gia bị hỏng giữa đường.
Tạ Ninh đứng ở ven đường nhìn tài xế gọi điện xử lý. Ở phía sau đột nhiên có một luồng khí đen nổi lên giống như trận gió yêu ma quỷ quái, một chiếc xe bằng điện ba bánh từ trước mặt băng băng chạy qua.
Chiếc loa to bự treo trên cửa xe như thể cười nhạo hét lớn, “Thu mua đồ cũ, tủ lạnh, ti vi màu…”
Tạ Ninh: “…”
Tạ Ninh nhìn chiếc xe điện ba bánh đang chạy vững vàng đằng kia, rồi lại khinh thường nhìn chiếc siêu xe của Tạ gia, đã đắt, còn không có then cửa, lại còn hỏng…
Mong ước có thể đến trường sớm của Tạ Ninh thất bại, vì cậu cậu bắt một chiếc taxi đi nửa đường còn lại đến trường. Lúc đến nơi đã vào tiết tự học buổi sáng.
“Sao nay đi trễ thế?” Bác bảo vệ ở trong phòng an ninh hỏi trong khi TV vẫn đang chiếu bộ phim Anh em hồ lô.
Tạ Ninh: “Trên đường gặp chút sự cố nên tới trễ ạ.”
Tạ Ninh tiến vào thì giống như ngựa đứt cương chạy lộc cộc dẫm lên cầu thang hướng về khu dạy học.
Nhưng mà ở chỗ ngoặt tại lầu ba thì đột nhiên bị người kéo lấy, tiến vào góc tường có thể ẩn nấp.
Tạ Ninh cả kinh, vừa muốn mở miệng đã ngửi thấy mùi hương độc nhất trên người đối phương.
Một đôi tay rắn chắc hữu lực ôm quanh eo cậu, khi cậu giương mắt nhìn thì thấy vẫn như cũ là gương mặt đẹp trai kia.
Cố Hành Chu nhìn Omega trong ngực, “Sao hôm nay em đến trễ thế?”
Bởi vì mỗi lần Tạ Ninh đến trường thường sẽ rất sớm. Cố Hành Chu cũng điều chỉnh thời gian, mỗi ngày không đi trễ hoặc đợi đúng giờ mới vào.
Vốn định đến lớp mười hai nhìn Tạ Ninh, ai ngờ đến đó thì vị trí bàn của Omega trống, vì thế liền đứng chờ ở cầu thang.
“Xe trên đường bị hỏng nên em đến chậm.” Nói rồi ngẩng gương mặt nhỏ nhìn Cố Hành Chu, “Sao anh lại ở đây?.”
Cố Hành Chu dùng tay chỉnh lại mấy sợi tóc trên trán vì Tạ Ninh chạy vội mà hỗn độn, “Chờ gặp em.”
Tạ Ninh có chút ngượng ngùng, “Phải không?”
Nói rồi còn thẹn thùng sờ sờ mấy ngón tay.
Cố Hành Chu nhướng mày, “Đương nhiên, nếu không làm sao kết toán hoá đơn ngày hôm qua.”
Tạ Ninh: “???”
Gương mặt nhỏ trắng nõn của Omega một mảnh mờ mịt, “Kết toán hoá đơn gì cơ?”
Cố Hành Chu cúi đầu nhìn cậu, “Em dùng xong tính quỵt nợ đấy à?”
Tạ Ninh mở to đôi mắt hạnh, “Em không có.”
Thấy quai đeo cặp sách của Omega tụt xuống, Cố Hành Chu dùng bàn tay đang rảnh rỗi giúp cậu điều chỉnh sợi dây đó về đúng vị trí trên vai Tạ Ninh.
“Còn nói không có? Nếu không tại sao anh phải đến tìm em tính toán hoá đơn?”
Tạ Ninh không nghĩ ra được nhưng vẫn từ trong túi áo đồng phục lấy bóp tiền hình vịt vàng, vẻ mặt đau khổ đưa ra trước mặt Cố Hành Chu, âm thanh rầu rĩ, “Cho anh.”
Nhìn mông vịt đã bị may lại lần thứ hai, Cố Hành Chu nhẹ giọng cười nói: “Em cũng không biết tính toán hoá đơn gì mà đã đưa tiền, không sợ người khác đi bán em à?”
Tạ Ninh nhéo nhéo tiểu vịt vàng, nhỏ giọng thì thầm, “Anh lại không phải người khác.”
Nhịp tim của Cố Hành Chu tăng vọt, cũng ngừng chọc ghẹo cậu, “Chi phí chính là ngày hôm qua anh giúp em học bài. Còn tính thế nào thì do em quyết định.”
Tạ Ninh ngữ khí nghi ngờ hỏi, “Thật sự?”
Ngay sau đó liền ở trong lòng bàn tay Tạ Ninh thả một đồng tiền.
“Vậy tiền đã thanh toán, em phải đi học. Thời gian của tiết tự học đến rồi.”
Nói rồi xoay người muốn đi, nhưng mà cánh tay bên hông không hề có ý buông ra. Hiển nhiên Alpha trước mắt không hài lòng với phần thưởng này.
Thấy người không nói lời nào, cũng không để cậu đi, Tạ Ninh nhỏ giọng nói thầm, “Không phải anh nói em tự quyết định phần chi phí sao?”
Cố Hành Chu nói, “Nhưng ít nhất cũng phải khiến anh hài lòng.”
Mắt thấy sắp đến trễ thời gian tiết tự học, Tạ Ninh cầm tay to lớn của Cố Hành Chu, kéo lên rồi hôn nhẹ một cái, “Được chưa?”
Cố Hành Chu nhướng mày nhìn cậu, “Không đủ.”
Tạ Ninh cắn chặt răng, hung dữ nói: “Không đủ thì thôi, cũng không có nữa.”
Ai ngờ Cố Hành Chu cúi đầu rồi đưa má mình đến gần mặt Tạ Ninh, như muốn nói rõ cho Omega biết rằng nếu cậu không hôn thì liền ôm cậu ở đây chờ.
Gương mặt trắng nõn của Tạ Ninh nóng lên, cuối cùng nhận mệnh ở trên má Cố Hành Chu hung hăng hôn một cái.
Lực đạo không nhỏ, trực tiếp dùng môi hướng tới mặt Cố Hành Chu mổ một cái.
Hôn xong Cố Hành Chu mới hài lòng thả người. Khom lưng nhìn thẳng vào ánh mắt Tạ Ninh, một đôi mắt đào hoa ý vị thâm trường,
“Hoan nghênh lần sau đại giá quang lâm!”
*Cao tam: thường ở cao trung (trường cấp ba ở bển) có 3 khối, cao nhất tương đương lớp 10, cao nhị là lớp 11, cao tam là lớp 12. Ở trong truyện này khi các bạn đọc thì thấy lớp, khối thì do mình tuỳ chỉnh cho phù hợp với tiếng Việt. Nếu lúc nào mình giữ lại Hán Việt thì sẽ có giải thích.