Trước cổng, chiếc xe đỗ bên đường sang trọng vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ,nếu ở thành phố này người có thể mua chiếc xe này không nhiều.
Cánh cửa xe mở ra,bên trong Lâm Mạc Khanh dáng vẻ mệt mỏi gương mặt lạnh nhạt tay lướt trên laptop liên tục làm việc.
Trước đây nguyên chủ luôn thấy hắn trong tình trạng làm việc ngày đêm không ngủ, dù ngày lễ lớn vẫn luôn tiếp tục làm việc không màng sức khỏe.
Người ngoài nhìn vào hắn trạng thái như người bình thường nhưng cơ thể thật ra đang dần kiệt sức bào mòn từng chút từng chút theo từng phút.
Kiếp trước,ngày nguyên chủ bị tung tin đồn Lâm Mạc Khanh đang trong bệnh viện truyền dịch do cơ thể không thể chóng đỡ được thì nhận được hung tin. Hắn rút kim truyền dịch chạy đến sân bay trên đường về nước máy bay phát nổ chết không còn xác.
Trong tiểu thuyết này đáng thương nhất vẫn là Lâm Mạc Khanh luôn âm thầm bảo hộ Lâm Nhược Vũ, đến cuối cùng cả hai lại bị tính kế cùng chết không nguyên vẹn.
Người phụ nữ trong xe nhanh chân đi đến gần Nhược Vũ
” Chào nhị tiểu thư. Tôi là thư kí Trần kiêm trợ lí của tổng tài, mời tiểu thư “
Nhược Vũ gật đầu cũng thư kí Trần đi lên xe,cô ngồi kế Lâm Mạc Khanh hắn thái độ vẫn nhạt nhạt tập trung làm việc
” Anh trai”
Sau câu nói vẫn không ai đáp trả, Nhược Vũ nhìn Lâm Mạc Khanh có chút tức giận.
Cạchhh
Cô đóng mạnh laptop lại phồng mặt quay chỗ khác giận dỗi.
” Tiểu Vũ sao thế?”
Cuối cùng Nhược Vũ cũng thành công thu hút sự chú ý từ Lâm Mạc Khanh, hắn cất laptop đi.
Nhưng bây giờ cô đã dỗi rồi!
” Tiểu Vũ em muốn gì? Đừng dỗi nữa “
Nhược Vũ xoay mặt lại ánh mắt ngập nước ” Em muốn đi uống cafe ở quán trước đây và anh hôm nay không được đụng vào laptop nữa!”
Lâm Mạc Khanh lấy khăn tay lao cho cô giọng ôn nhu.
” Được hôm nay không làm nữa.”
Nhìn lên phía tài xế liền đổi giọng lạnh nhạt:
” Cafe STAST”
Thư kí Trần trợn mắt tựa như gặp quỷ giữa ban ngày trong lòng thầm tự nhủ chắc chắn do sáng nay cô đi làm sớm chưa tỉnh ngủ!!!
Đại Boss tổng tài mặt lạnh giọng có thể ôn nhu như thế sao?!
______________
Không gian trong quán cafe phong cách nhẹ nhàng, âm nhạc du dương tạo cảm giác dễ chịu.
Hôm nay quán cafe tương đối vắng vẻ,chỉ có vài khách hàng làm việc mang laptop đến tại quán làm.
Nhược Vũ chạy nhanh đến tủ bánh nhìn bên trong các loại bánh Swedish princess, Black
Forest, Pavlova, Apple Pie, tark v.v… đầy đủ tất cả các loại cô muốn ăn.
Lâm Mạc Khanh cong môi nhìn cô gái trước mặt, tính cách vẫn trẻ con như lúc bé.
” Anh trai! Cái bánh đó là của em cơ “
Bé gái 7 tuổi gương mặt mũm mĩm, mái tóc hạt dẻ lai tây chu môi kéo kéo vạt áo cậu nhóc trước mặt.
” Tiểu Vũ con tham ăn quá, chia cho Tiểu Khanh một cái đi “
Lâm phu nhân khiển trách cô bé tóc hạt dẻ, cô bé không tự nguyện nhưng cũng đưa phần bánh cho cậu nhóc còn hâm dọa.
” Dám ăn xem em đè chết anh không! “
||||||||Phân cách thời gian|||||||||
” ANH TRAI!!!!” Nhược Vũ hét to vào tai Lâm Mạc Khanh
Lâm Mạc Khanh hồi hồn nhìn cô gái bây giờ đã thành thiếu nữ dáng người mảnh mai không còn mũm mĩm như lúc nhỏ, tay đặt lên đầu cô mà xoa nhẹ nhìn sang phục vụ.
” Mỗi loại bánh một phần. “
Nhược Vũ mắt sáng lên vui vẻ hôn lên má Lâm Mạc Khanh nói cảm ơn,nhanh chân chạy về phía ghế mong chờ bánh mang đến.
Lâm Mạc Khanh đơ người đồng tử mở to bất động một lúc lâu.
[Đinh_ hảo cảm nam phụ dành cho kí chủ +5.Tổng hảo cảm là 70]
Phía xa nam nhân trong góc dáng người mập mạp đã đưa máy ảnh lên chụp lại khoảnh khắc lúc nãy cười gian xảo.
” Kí chủ phát hiện người chụp lén có cần xử lí ảnh không.”
” Hệ thống ngươi tự nhiên tốt vậy? Có mưu đồ gì khác không?”
Hệ thống tức giận ” Phi,bổn bảo bảo có ý tốt giúp cô thôi kí chủ. Cô quá đáng lắm huhuhuhu “
Đầu cô ong ong đau nhức,hệ thống bật âm thanh cực đại hét não cô sắp văng ra khỏi đầu rồi ” được rồi, là do tôi nghi oan. Không cần xử lí đâu cứ để hắn tung ảnh ra. “
Hệ thống ” Kí chủ cô lại muốn làm gì đây? “
Nhược Vũ ý cười âm hiểm ” Bí mất nha, nữ chủ không muốn nhận sự nhân từ từ nguyên chủ thì nên giúp cô ta toại nguyện ~”
Hệ thống không lạnh mà rét trùm mền tiếp tục run, khóc than vãn tại sao lại chọn phải cái kí chủ ác độc ngầm này!!!
__________
885 chữ aaaaaaaaa khong có ngắn đâu:<
Trong phòng nghỉ ngơi, Lăng Trình Mặc đã chờ Nhược Vũ từ lúc nào. Thấy cảnh cửa mở ra hắn nâng mắt khỏi quyển kịch bản nhìn về phía cô.
” Tôi có chuyện nói cùng em. “
Nhược Vũ như đoán trước được từ từ kéo ghế ngồi xuống chờ mong, dù gì cũng nên giải quyết dứt với nam chủ đây một lần.
Lăng Trình Mặc cảm thấy cô gái trước mặt không giống như lúc trước nữa, không nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ như mọi cô gái khác liền cảm thấy cô rất đặc biệt.
” Tôi làm gì khiến em khó chịu đến mức tránh mặt tôi sao? “
Vốn tình cảm nam chủ cũng đã 45 xem như là trên mức bạn bè,Hà Kiều Kiều không phá thì tiến triển này Lăng Trình Mặc sẽ vui vẻ hạnh phúc bên Lâm Nhược Vũ.
Nhược Vũ đối mặt cười tự nhiên đáp” Không phải, là tôi không nên giống lúc trước cả ngày bám lấy Lăng tổng. “
Lăng Trình Mặc hơi bất ngờ, không ngờ cô gái này trước kia luôn im lặng ái mộ đã dám nói lên suy nghĩ khóe môi cong hiện nụ cười hiếm thấy.
” À bây giờ tôi có người yêu nên suy nghĩ thông suốt hơn nhiều, anh ấy giúp tôi hiểu thế nào là tình yêu. Cảm ơn Lăng tổng đã quan tâm tôi, nếu suy nghĩ lại tình cảm đó chắc chỉ là do tôi xem anh như một người ANH TRAI thôi. “
Cô bây giờ chỉ trả lại lời nói kiếp trước của nam nhân này khiến nguyên chủ đau lòng mà trả lại .Lăng Trình Mặc nghẹn lời không thể thốt ‘ Tôi cũng không phiền khi em bám lấy tôi’ dành nuốt trở vào, lại nghe cô chỉ xem là anh trai lòng hơi tức giận muốn phát hỏa.
Nhược Vũ nhìn vẻ mặt như dẫm phải phân chó của hắn liền hiểu mau chóng rút lui nhanh chóng ra khỏi phòng tránh bị ăn vạ hại thân.
Nam nhân là vậy, vật trước đây luôn hiện diện lại xem như không khí, khi mất đi hắn lại tìm kiếm ép nó phải quay về.
Cô đi đến góc khuất bị cánh tay nhỏ trắng noãn mềm mại kéo lại vào trong góc, nhìn rõ lại là Hà Kiều Kiều .Muốn rớt tim bảo bảo! Nữ chủ không đóng bạch liên hoa lại tính đóng phim kinh dị ư?
” Tiểu Vũ, lúc nãy xin lỗi tôi diễn không tốt liên lụy cậu “
Giọng nữ chủ ngọt như vậy là muốn quyến rũ tôi luôn sao? Tôi không chơi bách hợp đâu!
Nhược Vũ rùng mình,không lạnh không nhạt đáp ” Không sao, lúc nãy đạo diễn cùng trao đổi cùng cô rồi. “
Cảm thấy Nhược Vũ lạnh nhạt, Hà Kiều Kiều nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
” Xin lỗi tiểu Vũ, cậu đừng giận tôi mà”
Lương Nhi lại tìm đến bắt gặp cảnh này lại bắt đầu ầm ỉ lên
” Lâm Nhược Vũ cô lại bắt nạt Kiều Kiều à. “
Xin lỗi nha cô không có rảnh vậy đâu!!!
” Lương Nhi ,cô vừa đến thấy Hà Kiều Kiều khóc thì đổ lỗi cho tôi ư? “
Lương Nhi vừa bị đạo diễn mắng đến bẻ mặt tức giận, cô ta nhớ Nhược Vũ không tranh sẽ không cãi lại cô ta, bèn tìm lí do lớn tiếng. Sẵn dịp thấy Hà Kiều Kiều khóc to tiếng mắng :
” Tôi đến đã thấy cô to tiếng làm Kiều Kiều hoảng sợ khóc rồi, đừng có chối! “
Đạo diễn, nhân viên trong đoàn phim nghe ầm ỉ nhanh chóng đến nơi chỉ thấy Lương Nhi to tiếng, Lâm ảnh hậu vẻ mặt lạnh nhạt, nhân vật chính Kiều Kiều khóc đến thương tâm.
Nhược Vũ nâng tay xoa lên trán mệt mỏi cái nhân vật giáp này,Lăng Trình Mặc cũng đã đến Hà Kiều Kiều khóc to hơn giải thích.
” Không phải do Lâm ảnh hậu đâu, Lương Nhi cậu đừng trách nhầm. “
\[Đinh\_ hảo cảm nam chủ dành cho nữ chủ \+5. Tổng hảo cảm là 35\]
Lương Nhi khí thế hùng hồn ” Cậu đừng sợ, chắc chắc cô ta làm khó dễ cậu.”
Lăng Trình Mặc cũng nhíu mày trầm giọng
” Nhược Vũ, cô bắt nạt Hà Kiều Kiều?”
Nhược Vũ mệt mỏi dứt khoát chỉ tay về cái camera trong góc” đạo diễn ngài mở lại camera xem sự việc rồi giải quyết vấn đề. Tôi làm minh tinh không phải để bị vu oan,mong ngài lấy lại công bằng. Tôi mong ngày mai đến sẽ không còn bị vu oan thêm bất cứ lần nào nữa!”
Nhược Vũ xoay người bỏ đi, đạo diễn cố gọi lại nhưng cô đã đi xa căn bản không nghe thấy gì nữa.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mong mọi người ủng hộ và góp ý nhé!!!