Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 392: 392: Ác Nữ Từ Chối Lên Sàn 06



Thập Nhất không thể trì hoãn cuộc gặp gỡ với mẹ nguyên chủ thêm nữa, sau khi nghiên cứu kỹ tính cách Esther, cô xuất hiện ở tòa nhà bà ấy đang được chăm sóc đặc biệt.

Tuy nhiên, một nhân vật khác cũng có mặt tại đây và còn đang trò chuyện rôm rả cùng mẹ nguyên chủ.
“Susan, cậu ở đây làm gì?”
“Ơ… sao cậu lại hỏi lạ thế, Esther? Dĩ nhiên là tớ tới thăm phu nhân rồi.

Bình thường tớ vẫn thường xuyên thay cậu đến thăm phu nhân mà.”
Cô gái nở nụ cười tươi tắn, thái độ thản nhiên bình thường.

Giống như cô ta đã quên mất việc mình bị bán đứng cho đám người làm, khiến nhà Tử tước phải mất số tiền lớn bồi thường hay vụ anh họ bị đánh mới đây và việc Esther từ chối gặp mặt suốt thời gian qua.
Sự bình tĩnh ấy đã cho thấy cô ta là một ác nữ vừa có đầu óc, còn biết nhẫn nhịn.

Hừm… khó xơi hơn rồi đấy!
“Esther, cậu đến thăm phu nhân mà sao còn đứng đó, mau lại gần đây đi.

Nãy giờ ngài ấy chỉ toàn hỏi về tình hình của cậu thôi.”
Bỏ qua Susan một bên, Thập Nhất đến gần chào hỏi.
Vị phu nhân đang nằm trên giường sắc mặt nhợt nhạt vì bệnh tật, dù vậy cũng không che được mỹ mạo yêu kiều và mái tóc bạch kim óng ả.

Esther giống người cha ruột đã mất nhiều hơn nên chỉ có mái tóc nâu nhạt thường thấy.

Điểm chung lớn nhất của bọn họ là đôi mắt xanh ngọc lấp lánh như đá quý.
Người phụ nữ nắm tay Thập Nhất, ánh mắt đong đầy tình cảm: “Có phải dạo này con bận việc học lắm không?”

“Vâng, con xin lỗi vì lâu rồi không sắp xếp được thời gian đến thăm mẹ.”
“Không sao.

Mẹ thấy sắc mặt con không tốt chút nào đâu, đừng cố làm việc quá sức.”
“Mẹ à, với thân phận của con nếu con không cố gắng sẽ bị người khác kinh thường đấy.”
Phu nhân dùng bàn tay gầy guộc vuốt ve mái tóc của cô, nụ cười nhàn nhạt luôn đọng trên môi mang theo ấm áp, hiền từ của người mẹ.
“Dù là thường dân hay quý tộc cũng chỉ có một lần duy nhất để sống thôi, con đừng để ý ánh nhìn của người khác và hãy chỉ làm những gì mình thích nhé? Mẹ không tái hôn để khiến con mang gánh nặng phải chứng tỏ bản thân mà là giúp con có một lá chắn vững vàng.”
Những lời này làm Thập Nhất bất giác sững lại, giống như vừa nhận ra điều gì.

Người phụ nữ thường dân này đã mang rất nhiều tai tiếng kể từ khi trở thành phu nhân nhà Amber.

Có người gọi bà là góa phụ quỷ quyệt hay hồ ly tinh phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, nhưng trong ký ức của Esther, cuộc sống mẹ cô kể từ khi kết hôn vẫn luôn nằm trên giường bệnh.

Ngay từ đầu bà đã biết về bệnh tình của mình và cố tình giấu nó đi để kết hôn với gia chủ Amber, một người đàn ông đã từng phụ bạc bà trong quá khứ để đi lấy ái nữ nhà quý tộc giàu có.

Bà chấp nhận tai tiếng, cũng chấp nhận việc phá vỡ gia đình của một đứa trẻ khác để bảo vệ đứa con gái của mình.
Phải rồi, nếu là cha mẹ thì đáng lẽ nên đặt lợi ích con cái mình lên trước tiên như vậy mới đúng.

Không giống như…
Nhận ra suy nghĩ của bản thân đã đi quá xa, Thập Nhất vội vàng gạt bỏ những cảm xúc vớ vẩn.

Cô nhìn vị phu nhân trước mặt, cố gắng duy trì cách nói chuyện giống Esther nguyên bản nhất:
“Con biết rồi mà.

Bây giờ con đường đường là tiểu thư của gia tộc Amber, làm gì có ai dám bắt ép con làm việc đâu chứ!”
“Phải đó phu nhân, nếu có ai dám bắt nạt Esther thì con cũng sẽ đứng ra cho họ một bài học.” Susan nhanh nhảu xen vào câu chuyện, thái độ lanh lợi khiến cô ta được nhiều phụ huynh yêu thích.
Tranh thủ lúc hai người đó đang nói chuyện, Thập Nhất âm thầm bắt mạch cho mẹ Esther.
Trong cốt truyện chỉ nói rằng bà ấy bị một căn bệnh hiếm gặp, thường xuyên thổ huyết và hô hấp khó khăn, cô không có nhiều kiến thức y học chữa bệnh nên không thể chẩn đoán chính xác, tạm thời chỉ đành truyền linh khí cho bà để cải thiện phần nào đó.
Làm xong việc, Thập Nhất liền kiếm cớ chuồn đi, nhưng trước đó cánh tay cô đã bị giữ lại, vị phu nhân dúi vào tay cô một viên kẹo nhỏ: “Phải nghỉ ngơi đầy đủ nhé? Nếu bận rộn thì không cần đến thăm mẹ đâu.”
Viên kẹo gói trong giấy, mộc mạc đơn sơ như chính tình cảm của đối phương.

Thập Nhất khẽ cụp mắt, đáp lại: “Mẹ nghỉ ngơi đi, lần sau con lại tới.”
Flix đứng đợi bên ngoài, trông thấy bóng dáng cô bước qua như một cơn gió.

Hắn đuổi theo, bước chân ngày một nhanh hơn, mãi đến khi hoàn toàn rời khỏi tòa nhà thì tốc độ của cô mới giảm xuống, rồi dừng hẳn.
Không rõ vì điều gì mà cô gái chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình.
Rất nhanh sau đó cô tiến tới gần hắn, đưa đến trước mặt hắn một viên kẹo đã bị móp méo: “Ăn đi.

Không được vứt.”
Ra lệnh xong cô lại quay lưng đi thẳng.
Mà ở phía sau hai người, Susan đang không ngừng đuổi theo, tiếng gọi của cô ta bị ngó lơ triệu để, còn bước chân mãi cũng không thể theo kịp bọn họ.
Susan khom lưng thở dốc, bàn tay bấu chặt đầy tức giận, Esther chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt như vậy với cô.

Sự thay đổi đột ngột khiến cô ta vừa khó hiểu vừa tức tối vô cùng!
“A… Một chú chó bị chủ nhân bỏ rơi sao?” Âm thanh vang lên từ phía trên.

Susan vừa ngẩng đầu liền đối diện với hai cặp mắt nguy hiểm.

Khuôn mặt cô ta lập tức biến sắc, là sự e sợ và dè chừng đối phương.
“Xin gửi chào đến ngài Dylan… sự có mặt của ngài ở dinh thự Amber khiến tôi thật bất ngờ.”
“Ta nhận được lời mời của gia chủ.”
Dylan hờ hững đáp lại trong khi người đàn ông lạ bên cạnh tỏ ra rất hứng thú với Susan.
“Chúng ta đang trên đường dạo quanh thì bắt gặp cảnh một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.

Haizz… thật là tội nghiệp làm sao! Dylan, cậu nói chúng ta có nên nhặt chú chó này về nuôi hay không?”
Người đàn ông lạ nâng cằm Susan, trong con ngươi màu vàng hiếm thấy chẳng có chút thương hại, ngược lại chỉ khiến đối phương càng thêm sợ hãi.

Dylan chẳng thèm nhìn Susan lâu hơn một giây, hắn hờ hững xem cô như một đồ vật vô tri.
Trước hai ánh mắt ấy, Susan lại nhớ đến Esther hiện tại cũng nhìn cô như vậy, là cái nhìn của người ở vị trí cao hơn, mang theo ngạo mạn và khinh khi, nhắc nhở cô rằng thân thân của một đứa con gái Tử tước cũng chỉ thấp kém và đáng xem thường chừng nào.
Móng tay Susan bấu chặt vào da thịt, sự đau đớn đã phần nào khiến lý trí cô quay lại.

Là phận kẻ dưới, việc duy nhất cô ta có thể làm là bày ra dáng vẻ thảm hại thỏa mãn lòng hư vinh của bọn chúng.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt Susan, giọng nói nghẹn ngào ấm ức vang lên: “Tôi có thể không có thân phận cao quý bằng ngài nhưng so sánh tôi với chú chó cũng là quá xúc phạm rồi, thưa ngài.”
Bộ dạng yếu đuối, khóc lóc của Susan khiến Dylan nhăn mày, nữ nhân anh ta gặp nhiều nhất đều là kiểu phiền phức như này.
Khác với Dylan, người đàn ông nọ đưa tay đỡ Susan lên, vừa nhẹ giọng an ủi:
“Tiểu thư Susan hiểu lầm rồi.

Sự so sánh của ta chỉ đang nói về lòng trung thành ngốc nghếch của cô đối với Esther.

Nếu việc đó khiến tiểu thư cảm thấy bị xúc phạm thì thật xin lỗi.”
“Tôi và Esther là bạn bè nên ngài đứng nói đến cái gì mà lòng trung thành.

Chúng tôi chỉ xảy ra chút mâu thuẫn mà thôi.”
“Haha… Tiểu thư đây thật ngây thơ…”
Người đàn ông đưa tay đón những sợi tóc phất phơ.

Trong giây lát, Susan đã bị ngây ngẩn bởi ánh mắt dịu dàng của anh ta, nhưng trước khi cô kịp đắm chìm vào nó, những lời nói sau đó đã tạt cho cô một gáo nước thật lạnh.
“Cho dù Esther có xuất thân thường dân thì hiện tại cũng đã danh chính ngôn thuận tiến vào vòng quý tộc.

Cô ta là tiểu thư gia tộc Amber danh giá, còn cô chỉ là đứa con gái Tử tước Haldin có mỗi tước vị, không quyền không lực, ăn nhờ ở đậu tại nhà Amber.

Tiểu thư rốt cuộc lấy tự tin đâu ra mà cho rằng Esther sẽ thật lòng xem cô là bạn vậy?”
Người đàn ông vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi trong khi thốt ra những lời lẽ cay độc.
Cảm giác lạnh lẽo xộc tới khiến Susan muốn ngã quỵ.

Cô nắm chặt tay, nghiến răng hỏi đối phương:
“Ngài rốt cuộc… là ai? Tại sao biết rõ thân phận của tôi?”
“Ta là người sẽ giúp cô cho Esther đó một bài học.”
“Tôi không hiểu ý ngài là gì, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với ngài nữa.”
Susan nhận ra nguy hiểm, muốn chạy trốn nhưng bị anh ta giữ chặt tay.

Cô đưa mắt cầu cứu người duy nhất ở đây là Dylan, ngặt nỗi đối phương chẳng hề có ý định xen vào.

Con ngươi màu vàng của người đàn ông phát sáng, gương mặt phủ thêm một lớp băng giá vì sự cứng đầu ngoài dự đoán của Susan:
“Người có thể từ chối mệnh lệnh của ta còn chưa ra đời đâu, tiểu thư Susan tốt nhất ngoan ngoãn nghe theo đi, bởi vì ta có thể giúp Tử tước Haldin trở thành bá tước, thậm chí hầu tước Haldin đấy.

Thế nào? Nghe hấp dẫn chứ hả?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 392: Ác Nữ Từ Chối Lên Sàn (08)



“Tiểu thư, tôi có chuyện quan trọng cần nói với người.” 

Susan bỗng nhiên xuất hiện chặn đường Thập Nhất khi cô đang trên đường đi đến chỗ nữ chính. 

Chưa đợi cô phản ứng, Susan đã quỳ rạp xuống cùng khuôn mặt khẩn thiết: “Người đứng sau hạ độc tiểu thư Flora là tôi, tiểu thư ơi, tôi thật sự không còn cách nào khác nữa.”

Thập Nhất quan sát Susan, cô ta rốt cuộc đang tính toán gì đây?

“Nói rõ hơn đi.”

Susan kể lại chuyện mình đã gặp hoàng thái tử và cả việc bị uy hiếp phải hạ độc vào thức ăn của Esther. 

“Vốn dĩ tôi không thể phản bội tiểu thư nên ngay từ đầu đã có ý định tráo phần ăn đã bỏ độc cho Flora. Khi thấy tiểu thư không quay lại bàn ăn, tôi vui mừng vì cho rằng hoàng thái tử sẽ phải từ bỏ kế hoạch. Những tưởng sẽ không có chuyện gì xảy ra thì giữa chừng lại có sơ xuất khiến Flora lấy đi phần súp còn lại, cũng là phần ăn có chứa độc Masstula.” 

Nói đến đây, nước mắt Susan bắt đầu chảy ra.

“Hoàng thái tử nói rằng tôi phải chuộc tội bằng cách nhận mình đã hạ độc và chỉ ra tiểu thư là người sai khiến. Ngài ấy hứa nếu tôi làm vậy thì sẽ tìm cách tha tội cho tôi.”

Trong khi Susan thút thít khóc, Thập Nhất lại âm thầm chế nhạo lời nói dối hở đầu hở đuôi của cô ta. 

Độc Masstula là loại độc có xuất sứ từ quê hương của Esther, có nghĩa ngay từ đầu Susan đã nhắm tới Flora và muốn kéo cô dính vào vụ này. Cô ta cho rằng Esther ngu ngốc đến nỗi không thể nhận ra điều ấy nên mới dám nói dối một cách trơn tru như thế.

“Vậy bây giờ cô kể với ta chuyện này để làm gì?”

“Tiểu thư, tôi trước giờ luôn xem người là bạn, tôi tuyệt đối không bao giờ muốn tự tay đẩy người vào chỗ chết. Vậy nên tôi đã nghĩ tới một người khác nhận thay tội trạng này, đó là British.”

British là anh họ của Susan, cũng là cái tên đã bị Flix “dạy dỗ” lần trước. Bởi vì từng có mâu thuẫn này nên sẽ không ai nghi ngờ động cơ của anh ta.

“Tôi đã chuẩn bị một bức thư theo bút tích của British, giả danh tiểu thư sai khiến tôi hạ độc Flora. Để không bị hoàng thái tử trừng phạt, tôi vẫn sẽ khai tiểu thư là chủ mưu như ý điện hạ muốn. Một khi bức thư được tìm thấy, gia chủ Amber chắc chắn nhận ra bút tích không phải của tiểu thư.”

Lắng nghe kế sách được nghĩ ra chỉ trong vỏn vẹn một ngày, cô thật muốn giơ ngón cái khen ngợi Susan.

“Cô làm vậy mà không sợ bị hoàng thái tử nhìn thấu sao?”

Susan tỏ ra tự tin: “Hoàng thái tử không thể ở đây quá lâu nên đợi khi tiểu thư được minh oan thì ngài ấy đã trở về thủ đô rồi. Nếu sau này ngài ấy hỏi đến, tôi sẽ viện cớ như mình không liên quan tới chuyện tiểu thư được minh oan.” 

“Vậy thì cũng không chắc chắn hắn sẽ giữ lời hứa giúp cô thoát khỏi tội trạng đầu độc Flora mà. Cô nghĩ cha ta dễ dàng bỏ qua cho cô vậy sao?”

Từ túi áo, Susan móc ra một chiếc nhẫn ngọc lam sáng bóng, đó là chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận hoàng thái tử đế quốc Rona.

“Trước đó tôi đã yêu cầu một vật phẩm từ điện hạ để làm tin, ngài ấy chắc chắn biết nếu không giữ lời hứa với tôi, mọi chuyện sẽ bị tôi khai ra.”

Thập Nhất nhìn chiếc nhẫn cùng thái độ tự tin của Susan có chút muốn cười. Mặc dù cô gái này rất thông minh, tính toán chu toàn, nhưng dù sao cũng chỉ là thiếu nữ 17 tuổi, suy nghĩ vẫn còn khá ngây thơ.

“Cô biết tại sao hoàng thái tử lại dễ dàng đưa chiếc nhẫn quý giá này cho cô không?”

“Ý người… là sao ạ?”

Thập Nhất hơi nghiêng người, ở bên tai Susan nói nhỏ: “Bởi vì hắn biết mình có thể dễ dàng lấy lại chiếc nhẫn bất cứ lúc nào. Ngay lúc này, ở trong bóng tối cũng có một sát thủ đang âm thầm theo dõi động tĩnh của cô.”

Susan vội vàng nhìn tứ phía, dù không phát hiện được gì nhưng những lời nói kia đã khiến cô ta nổi lên cảm giác bất an. Từ không cảm nhận được gì, Susan bỗng nổi da gà vì tưởng tượng tầm mắt của kẻ săn mồi đang nhìn chòng chọc vào cô ta từ nơi bí mật.

Trong khi Susan hoảng loạn, Thập Nhất tiếp tục đưa ra một đề nghị:

“Bởi vì lòng trung thành của cô, ta sẽ mở cho cô một con đường sống. Tuy không thể ban tước vị cho cô như hoàng thái tử nhưng ta có thể đảm bảo an toàn và gia tăng lợi ích kinh tế nhà Haldin tại phương Bắc. Việc ngươi cần làm là cho dù chuyện gì xảy ra cũng không được nhận mình đã hạ độc Flora. Thứ hai, vứt bức thư mà cô giả làm British đi. Và cuối cùng, đưa chiếc nhẫn đó cho ta.”

Susan không thể lập tức quyết định, cô ta chần chừ như đang suy nghĩ có nên tin tưởng Esther hay không.

“Susan, cô nghĩ chỉ có mình cô biết đóng kịch thôi sao? Ta cũng không ngu ngốc như cô nghĩ đâu.”

Thập Nhất không đợi đối phương nói lời đồng ý, giơ tay cướp lấy chiếc nhẫn trong tay Susan, hiện tại cô ta đã không còn con đường nào khác để lựa chọn nữa rồi.

“Ta vẫn còn rất nhiều chuyện cần nói với cô nhưng để dành sau này vậy. Đi đây.”

Thập Nhất cất bước rời đi, để lại Susan với tâm tư hỗn loạn.

“Ria…” 

Vừa tách khỏi Susan, Thập Nhất liền gọi tên người hầu nữ của mình. Sau khi thì thầm vào tai đối phương mấy câu, người hầu nữ đó một mình rời đi. 

Chỉ còn lại Flix hộ tống cô, hắn mấp máy môi nhắc nhở cô: “Susan là người mưu mẹo, tiểu thư không nên tin tưởng cô ta.”

“Đừng lo, ở đây không có ai mưu mẹo hơn được ta đâu.”

Thập Nhất thoải mái sải bước dài, đi đến phòng nữ chính.

Kề cạnh bên Flora ngoài Claude còn có hai tên nam chính và cả một vị phu nhân cao sang quý phái. Ánh mắt của những người này ngay lập tức đặt trên người Thập Nhất khi cô vừa bước vào.

“Thưa cha, con nghe nói Flora bị trúng độc, không biết tình hình em ấy thế nào?”

“Flora bị trúng độc Masstula, cũng may nhờ có hoàng thái tử phát hiện sớm và giúp đỡ giải độc, hiện tại Flora đã ổn hơn rồi.” 

Claude vắn tắt tình hình, thái độ vẫn rất lịch sự với cô. Trong khi đó, vị phu nhân bên cạnh lại bộc lộ ánh mắt thù hằn rõ ràng. 

Thập Nhất nhận ra bà ta trong ký ức của Esther, mẹ ruột Flora, vợ cũ của gia chủ Amber – phu nhân Vera.

“Claude! Sao ông không nói rõ luôn xuất xứ loại độc Masstula đến từ vùng Kula, cũng là quê hương của người phụ nữ và đứa con gái mà ông đã rước về?”

“Việc nhà Amber ta sẽ tự giải quyết, bà ở đây chăm sóc Flora. Còn Esther, con ra đây với ta.”

Claude rời giường, ra hiệu Thập Nhất đi theo, tuy nhiên, cơn phẫn nộ của phu nhân Vera không cho phép ông ta làm vậy.

“Flora là con gái tôi, không phải chỉ là việc riêng của nhà Amber. Hãy xử lý đứa con riêng đó ngay tại đây!”

“Vera! Cẩn thận ngôn từ của bà đi, đặc biệt là khi những vị khách quý của ta vẫn đang ở đây.”

Dylan và Leigh liếc nhìn nhau, sau đó Leigh chủ động lên tiếng:

“Flora và chúng ta đều đã quen biết từ nhỏ nên chúng ta cũng rất quan tâm đến hung thủ muốn mưu hại nàng ấy lần này. Hơn nữa, ta tin rằng, kẻ nghi vấn lớn nhất trong vụ đầu độc này không ai khác ngoài tiểu thư Esther.”

Nhận được sự ủng hộ của hoàng thái tử, vị phu nhân Vera càng được nước lớn tiếng:

“Ông nghe thấy chưa? Chẳng lẽ đến nước này ông còn muốn bao che cho hung thủ?”

Claude cau chặt lông mày: “Vẫn chưa có bằng chứng gì cho thấy Esther là người đầu độc. Việc này đích thân ta sẽ điều tra kỹ càng.”

“Điện hạ, thần cảm tạ người và ngài Dylan đã giúp sức giải độc cho con gái Flora của thần. Tuy nhiên, việc nhỏ trong nhà thật sự không dám làm phiền đến điện hạ, cũng mong người sẽ giữ kín chuyện này giúp thần.”

Mấy chữ việc nhỏ trong nhà đã hoàn toàn đẩy lùi sự quan tâm của Dylan và Leigh khỏi sự việc. 

Thập Nhất nhìn thái độ bao che của Claude đối với mình không hề cảm động. Cô thấy ánh mắt ông ta nhìn cô cũng chẳng khác gì những người còn lại. 

“Chỉ vì chất độc Masstula có xuất xứ từ Kula mà nhận định tôi là hung thủ thì có hơi quá đáng rồi. Đừng quên tối qua tôi còn chẳng xuất hiện trên bàn ăn.” Thập Nhất lên tiếng.

“Bất kỳ ai cũng biết người có động cơ hãm hại Flora nhất chính là ngươi. Claude không xử lý được thì để ta tới xử lý.”

Trước khi Claude kịp ngăn lại, phu nhân Vera đã tiến thẳng đến chỗ Thập Nhất đang đứng. Cánh tay bà ta giơ lên vì muốn cho cô một bạt tai, nhưng cánh tay ấy đã bị Flix giữ lại.

“Láo xược! Ngươi biết ta là ai không mà dám cản trở?”

Flix chỉ nhìn bà ta, ánh mắt kiên định không chịu nhún nhường. 

“Vera, đủ rồi! Flix, ngươi cũng mau buông tay phu nhân ra đi.”

Đứng sau tấm lưng che chắn của Flix, Thập Nhất không quá vui mừng vì sự bảo vệ của hắn, cô biết chắc tên ngốc này chỉ đang làm nhiệm vụ thôi. Ngay khi Claude ra lệnh, hắn liền không chút do dự buông tay Vera. 

Tiếp đó rất nhanh, một âm thanh khác đã vang lên trong phòng. 

“Chát…”

Cùng với đó là lời mắng mỏ của người đàn bà chanh chua: “Tên hiệp sĩ đáng khinh nhà ngươi lại dám động tay vào thân thể chủ nhân, ngươi muốn chết rồi đúng không?”

Khoảnh khắc nhìn thấy đầu Flix nghiêng sang một bên, trong ánh mắt ai đó ngay lập tức bùng lên ngọn lửa lớn. Trước khi có người kịp nhận ra, thân thể Vera đã bay lên.

“Vera!”

“Phu nhân Vera!”

Cả Claude hoàng thái tử Leigh, và những người khác đều tiến đến để giúp đỡ. Bọn họ đồng loạt vận động mana giữ chặt hai người đó nhưng tất cả lại cùng ngã sõng soài.

“Cha, mẹ… chuyện gì đang xảy ra với mẹ vậy?”

Flora đã tỉnh lại vì động tĩnh trong phòng quá lớn, dù chưa hiểu gì cũng nhanh chóng lao tới hỗ trợ.

Trong tình huống hỗn loạn ấy, người duy nhất bình chân như vại là Thập Nhất đang đứng cùng Flix.

Leigh hét lớn: “Tên hiệp sĩ kia, ngươi đã làm gì?” 

Bởi vì Esther không có mana nên chẳng ai cho rằng nguyên nhân xuất phát từ cô, tất cả đều hướng nghi hoặc về phía Flix.

“Hắn đứng đây cùng tôi thì có thể làm gì? Mọi người đột nhiên chơi trò bay qua bay lại thế này khiến chúng tôi đang rất khó hiểu đấy.”

Thập Nhất vừa nói xong, thân thể Vera kéo theo một đám người tiếp tục đâm sầm vào bức tường đối diện.

Đám người hầu hoảng loạn chạy theo chủ nhân, chỉ có mỗi Flix là trông thấy rất rõ, có một đám khí màu đen đang bao vây thân thể phu phân Vera, không ngừng đem bà ta di chuyển ngang dọc, mana vây quanh đám khí thì biến mất một cách kỳ lạ.

Flix quay sang nhìn Thập Nhất, môi mấp máy: “Tiểu thư, vậy là đủ rồi.”

Thập Nhất không nhìn khẩu hình của hắn, ánh mắt chỉ tập trung vào dấu vết màu hồng trên má, cảm giác khó chịu vô cùng. Cô lại để hắn bị đánh ngay trước mắt mình, đây là vô dụng kiểu gì a?

Cơn phẫn nộ càng lớn thì nơi nào đó trong cô càng mất kiểm soát.

Nhìn thấy khí đen đang tỏa ra từ người cô, Flix mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng lại có một cảm giác bất an khó hiểu. Hắn vội vàng nắm lấy tay cô.

“Tiểu thư, tôi không đau, thật sự không đau chút nào cả.”

“Anh không đau, nhưng tôi đau.”

Câu trả lời của cô làm Flix sững lại, bất động nhìn người con gái đang nhìn hắn bằng ánh mắt rất lạ. Cánh tay cô đưa lên, chạm vào má hắn, cử chỉ nhẹ nhàng như sợ làm hắn đau.

“Bất kỳ ai tổn thương anh đều phải trả giá.”1


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.