Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 390: 390: Ác Nữ Từ Chối Lên Sàn 04



Amber trong cốt truyện được miêu tả là một gia tộc xuất chúng, đặt nền móng đầu tiên trong việc nghiên cứu mana, tạo nên một nền văn minh mới.

Không quá khi nói rằng lịch sử gia tộc Amber trải dài cùng lịch sử Đế quốc.
Khối tài sản kếch xù, địa vị và danh vọng là những mỹ từ dành cho gia tộc Amber, vậy mà cung điện xa hoa thì chẳng thấy đâu, hình ảnh trước mắt Thập Nhất chỉ có băng và tuyết, cảm tưởng như cô vừa xuyên qua một thế giới khác vậy.

“A… lạnh quá…”
Thời tiết mùa đông ở phương bắc còn khắc nghiệt hơn những gì tưởng tượng.

Dù đã mặc chục lớp áo Thập Nhất vẫn cảm thấy rét run.
Flix muốn cởi áo khoác cho cô thì bị ngăn lại.
“Khỏi đi.

Anh mặc còn ít hơn tôi mà không thấy lạnh ư?”
“Không lạnh.

Tôi đã có mana sưởi ấm cơ thể.”
Nhìn qua đoàn người đi phía trước cùng nam nữ chính, ai nấy đều mặc ít hơn cô nhưng vẫn rất khỏe mạnh.
Thật khốn nạn khi chỉ duy nhất cô đang phải khổ sở vì lạnh, có mana thì ngon lắm sao?
“Hắt xì…”
Ừm… ngon thật, ít nhất không cần mất mặt sổ mũi như cô.
“Này Flix, anh biết tại sao Flora đột nhiên thay đổi lịch trình qua điểm cực bắc không?” Trong cốt truyện cũng không thấy xảy ra sự kiện này.
“Tiểu thư Flora nghe ngài Dylan nói từng có báo cáo về việc vùng này xuất hiện dấu vết của Luta nên cô ấy muốn đi săn.”
“Vậy thì cũng không nhất thiết phải kéo chúng ta đi cùng mà.”
“Tiểu thư, đây là nhiệm vụ gia chủ giao cho cả hai ngài.”
Nhà Amber chuyên về nghiên cứu quy luật và các trận pháp ma thuật nên thường xuyên phải đi bắt ác thú về làm vật thử nghiệm.

Đây cũng là lần đầu tiên gia chủ để một người không có mana như Esther thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm này.
Nếu không phải đầu truyện Thập Nhất vô tình làm thịt ác thú gớm ghiếc kia thì chuyến đi săn thứ hai đã không xảy ra.

Từ mình hại mình, Thập Nhất lại tìm chỗ khác trút giận.
“Nhà ngươi mau tiến hóa chức năng làm ấm đi.

Thần thánh gì mà thua cả một năng lượng nhỏ bé thế.”

??? Hắc Linh nằm không cũng trúng đạn.
Con đường leo lên núi băng ngày càng dốc, nhìn cô gái thở dốc, Flix không nhịn được đề nghị: “Tiểu thư, để tôi cõng người.”
“Không cần.

Ta tự đi.” Mất gì cũng không thể mất mặt nam nhân.
Không chỉ sức chịu đựng cái lạnh mà thể lực của Esther cũng kém vô cùng.

Mang danh ác nữ mà thân thể quá tệ đi!
Sau một hồi di chuyển, Flora và Dylan dẫn đầu đoàn đội mười người tiến vào hang động, bọn họ phát hiện có đến bốn con Luta đang trú ngụ tại nơi này.

Lực lượng thánh kỵ sĩ mạnh mẽ nhưng bởi vì số lượng ma thú vượt ngoài dự tính nên bọn họ dần mất đi lợi thế.
Thập Nhất lười biếng, ngồi co ro một góc quan sát đám người bày trận chiến đấu.

Cảnh này lọt vào tầm mắt Dylan, hắn không hài lòng tới mức đang trong thời điểm đánh nhau mà vẫn phải chạy đến chỗ cô để chê trách:
“Tiểu thư Esther, đây không phải nhà kịch đâu, bộ dạng ngồi không xem kịch của cô cũng quá nhàn nhã rồi đấy.”
“A…!Tôi không có mana, xông vào cuộc chiến chỉ khiến cản trở tay chân mọi người.”
“Cô có thể tìm cách khác để hỗ trợ chúng tôi, cứ đứng im nhìn mọi người lao vào nguy hiểm mà không thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“Thế lúc này mà ngài còn đứng đây bắt bí một cô gái yếu ớt thì có thấy lương tâm cắn rứt không?”
“Cô…”
Trông thấy nữ chính Flora đã chú ý đến nơi này.

Thập Nhất càng lớn tiếng hơn:
“Nếu ngài chỉ huy trưởng cứ nhất quyết muốn tôi tham gia vào trận chiến thì tôi đành tuân lệnh.

Nếu có mệnh hệ gì, nhờ ngài đem xác tôi về trao tận tay người nhà nhé?”
“Ngài Dylan…” Quả nhiên Flora đã xuất hiện phía sau nam chính.
Mối quan hệ giữa Flora và Esther chẳng phải tốt đẹp gì nhưng ai bảo nữ chính này lại có đức tính quá đỗi lương thiện.

Cô ta lên tiếng bênh vực Thập Nhất:
“Esther không có mana, còn kiếm của cô ấy đã bị phá hỏng từ trận chiến trước nên bây giờ không còn sức chiến đấu nữa.

Chúng ta không cần kéo một người tay trói gà không chặt đi nộp mạng.”
Dylan không nắm rõ thực lực của Esther đến đâu, chỉ cho rằng cô ta trốn tránh nhiệm vụ nên vô cùng ngứa mắt.

“Nếu vậy thì ngay từ đầu nên để cô ta ở lại đoàn hộ tống, tránh gây cản trở người khác.”
“Xin lỗi ngài.

Trước khi đi cha tôi đã căn dặn phải để Esther tham gia thực chiến.

Việc bảo vệ cô ấy sẽ do Flora tôi đảm nhiệm, ngài chỉ cần tập trung vào cuộc chiến thôi.”
Mặc dù xin lỗi nhưng giọng điệu Flora vô cùng cứng rắn.

Dylan lại một lần nữa bị mất hảo cảm trong mắt nữ chính.
Chính anh ta cũng đang không hiểu tại sao bản thân phạm lỗi ngớ ngẩn như vậy.

Anh ta vốn không phải người nhỏ nhen hay dễ dàng bộc lộ cảm xúc thật, vậy mà cứ ở trước mặt Esther kia liền không kìm được nỗi tức giận.

“Xin lỗi em, Flora.

Có lẽ cuộc chiến đã khiến ta nhạy cảm hơn bình thường.”
“Không đâu.

Tôi hiểu ý ngài.

Tôi cũng không ngờ nơi này lại tập trung nhiều Luta đến vậy.

Tín hiệu khẩn cấp đã được gửi đi, mọi người sẽ sớm đến tiếp viện nên chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian đến lúc đó.”
Trong khi nam nữ chính thảo luận, Thập Nhất lại âm thầm rời khỏi vị trí sau khi gài bẫy Dylan xong.
Cổ tay cô đang nóng lên vì thứ ánh sáng do vòng tay sinh tử phát ra, hiện tượng này giống hệt như cái lần cô tìm được Tử Linh U.
Nơi này chắc chắn có đồ tốt, cũng có thể là thứ mà Luta đang bảo vệ, bởi vì cô nhận ra chúng luôn cố gắng đẩy lùi những người muốn tiến sâu vào hang động.
“Này, nhớ bám sát tôi đấy.”
Thập Nhất ra lệnh với Flix xong, lợi dụng khoảng trống trong cuộc chiến, cô vượt qua đám Luta, đi vào con đường băng kéo dài.
Càng vào sâu bên trong thì không gian xung quanh càng tối hơn, Thập Nhất nắm tay kéo Flix đến sát bên cạnh mình.
“Tiểu thư, hành động này rất nguy hiểm.”
Cô thấy rất rõ khẩu hình của hắn nhưng lại cố tình làm như không thấy.
“Nắm chặt vào.

Tôi không muốn bị lạc mất anh đâu.”
Hang động này không chỉ dài mà còn nhiều lối rẽ khác nhau, nhờ có vòng tay sinh tử dẫn đường nên hai người mới tìm được đến điểm cuối.

Tại nơi đó, cảnh tượng mà họ trông thấy thật ngoài sức tưởng tượng.
Con vật khổng lồ màu đen với đôi cánh sải rộng bị đông cứng trong tảng băng lớn.

Nhìn hình thù đặc trưng ấy, một cái tên nhanh chóng bật khỏi miệng Thập Nhất:
“Thế giới này cũng tồn tại rồng sao?”
Cô không nhớ loài vật truyền thuyết này được đề cập đến trong cốt truyện mà.
Trong lúc Thập Nhất nghi hoặc, làn khói đen đột ngột vươn ra từ ống tay áo, nhảy nhót một cách kích động.
“Chỉ là thịt đông lạnh thôi.

Không ngon, không được ăn.”
Dù Thập Nhất đã ra lệnh như vậy thì Hắc Linh vẫn bám dính lấy mặt băng lạnh lẽo kia đầy tiếc nuối.
Người bên cạnh khẽ lắc cánh tay cô, là Flix ra hiệu cô chú ý đến một nơi khác.

Phía sau cái xác rồng tồn tại một không gian khác nữa, bên trong chứa đựng rất nhiều đá quý và một quả trứng lớn.
[Lấy nó! Thập Nhất, cô nhất định phải lấy được quả trứng đó!]
Âm thanh gào thét của Đại Thần vang lên.

Đây mới là nguyên nhân khiến vòng tay sinh tử phản ứng mạnh mẽ.
Thập Nhất nhấc chân định đi vào nhưng Flix lại giữ tay cô lại.
“Để tôi thưa tiểu thư.”
Chưa để cô lên tiếng đồng ý hắn đã cất bước đi vào.

Trước khi Flix kịp chạm tay vào quả trứng, hàng loạt mũi tên lửa đột ngột phóng tới từ tứ phía.
Thanh kiếm bên hông được rút ra, dòng mana đỏ bao quanh thân kiếm chém gọn lực lượng tấn công.

Không có dù chỉ một động tác dư thừa.
Thập Nhất – người chuẩn bị làm anh hùng lặng lẽ thu tay trở về.

Cô đi tới trước mặt Flix, không vui lên tiếng:
“Từ nay không cần anh đi trước tôi.”
“Chỉ như vậy tôi mới có thể giúp tiểu thư tránh khỏi mọi nguy hiểm.”
“Tôi chưa hề ra lệnh anh phải làm việc đó.”
“Tiểu thư, đây là nghĩa vụ của tôi mà.”
Flix là hiệp sĩ, là thanh kiếm đồng thời cũng là tấm bia sống cho chủ nhân quý tộc.

Ở trong thế giới này, thân phận hiệp sĩ chỉ cao hơn thường dân một chút, thậm chí có không ít quý tộc nuôi hiệp sĩ chỉ nhằm mục đích thỏa mãn những dục vọng bẩn thỉu.

Đó là lý do dù Flix không thích những hành vi động chạm của Thập Nhất thì cũng chưa bao giờ có thái độ phản đối.
Nhận ra không thể thay đổi tư tưởng của hắn trong một sớm một chiều, Thập Nhất bất lực lên tiếng: “Chuyện này trở về lại nói sau.

Anh không bị thương đúng không?”
“Không có.”
Sau khi xác nhận Flix an toàn, Thập Nhất mới chuyển qua xem xét quả trứng.

Đây hẳn là trứng rồng vì cô cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ đang tỏa ra từ nó.

Dòng khí đen lần nữa xuất hiện canh me bên cạnh quả trứng.
“Tiểu thư, nó rốt cuộc là gì vậy?”
Giờ thì Thập Nhất có thể khẳng định Flix thật sự trông thấy được Hắc Linh của cô.

“Nó giống như một loại mana đặc biệt vậy.”
“Mana? Nhưng trước đây tiểu thư vốn không có mana mà.

Hơn nữa… tôi cảm giác nó không giống mana bình thường chút nào.”
“Đúng vậy, bởi vì nó khác hẳn những loại mana phổ biến nên tôi mới phải che giấu.

Bây giờ nó là bí mật của tôi với anh.”
Không phải uy hiếp hay ra lệnh, câu nói nhẹ nhàng giống như cô gái hoàn toàn tin tưởng hắn.

Flix không khỏi sửng sốt vì suy nghĩ thoáng qua này.
“Tôi… sẽ giữ kín miệng.”
“Loạt xoạt…” Bên ngoài vang lên tiếng bước chân đang đến gần.

Xem ra nam nữ chính cũng đã tìm tới được nơi này rồi.

Thập Nhất lập tức ra lệnh cho Hắc Linh: “Này, giấu quả trứng đi.

Nhớ kỹ, không được phép ăn.”
Cô đặc biệt dặn dò vì cảm nhận được sự thèm thuồng từ nó.

Hắc Linh ai oán: hức… không cho ăn lại bắt người ta tiến hóa là kiểu chủ nhân gì a?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 390: Ác Nữ Từ Chối Lên Sàn (06)



Thập Nhất không thể trì hoãn cuộc gặp gỡ với mẹ nguyên chủ thêm nữa, sau khi nghiên cứu kỹ tính cách Esther, cô xuất hiện ở tòa nhà bà ấy đang được chăm sóc đặc biệt. Tuy nhiên, một nhân vật khác cũng có mặt tại đây và còn đang trò chuyện rôm rả cùng mẹ nguyên chủ.

“Susan, cậu ở đây làm gì?”

“Ơ… sao cậu lại hỏi lạ thế, Esther? Dĩ nhiên là tớ tới thăm phu nhân rồi. Bình thường tớ vẫn thường xuyên thay cậu đến thăm phu nhân mà.” 

Cô gái nở nụ cười tươi tắn, thái độ thản nhiên bình thường. Giống như cô ta đã quên mất việc mình bị bán đứng cho đám người làm, khiến nhà Tử tước phải mất số tiền lớn bồi thường hay vụ anh họ bị đánh mới đây và việc Esther từ chối gặp mặt suốt thời gian qua.

Sự bình tĩnh ấy đã cho thấy cô ta là một ác nữ vừa có đầu óc, còn biết nhẫn nhịn. Hừm… khó xơi hơn rồi đấy!

“Esther, cậu đến thăm phu nhân mà sao còn đứng đó, mau lại gần đây đi. Nãy giờ ngài ấy chỉ toàn hỏi về tình hình của cậu thôi.”

Bỏ qua Susan một bên, Thập Nhất đến gần chào hỏi.

Vị phu nhân đang nằm trên giường sắc mặt nhợt nhạt vì bệnh tật, dù vậy cũng không che được mỹ mạo yêu kiều và mái tóc bạch kim óng ả. 

Esther giống người cha ruột đã mất nhiều hơn nên chỉ có mái tóc nâu nhạt thường thấy. Điểm chung lớn nhất của bọn họ là đôi mắt xanh ngọc lấp lánh như đá quý.

Người phụ nữ nắm tay Thập Nhất, ánh mắt đong đầy tình cảm: “Có phải dạo này con bận việc học lắm không?”

“Vâng, con xin lỗi vì lâu rồi không sắp xếp được thời gian đến thăm mẹ.”

“Không sao. Mẹ thấy sắc mặt con không tốt chút nào đâu, đừng cố làm việc quá sức.”

“Mẹ à, với thân phận của con nếu con không cố gắng sẽ bị người khác kinh thường đấy.” 

Phu nhân dùng bàn tay gầy guộc vuốt ve mái tóc của cô, nụ cười nhàn nhạt luôn đọng trên môi mang theo ấm áp, hiền từ của người mẹ.

“Dù là thường dân hay quý tộc cũng chỉ có một lần duy nhất để sống thôi, con đừng để ý ánh nhìn của người khác và hãy chỉ làm những gì mình thích nhé? Mẹ không tái hôn để khiến con mang gánh nặng phải chứng tỏ bản thân mà là giúp con có một lá chắn vững vàng.”

Những lời này làm Thập Nhất bất giác sững lại, giống như vừa nhận ra điều gì. 

Người phụ nữ thường dân này đã mang rất nhiều tai tiếng kể từ khi trở thành phu nhân nhà Amber. Có người gọi bà là góa phụ quỷ quyệt hay hồ ly tinh phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, nhưng trong ký ức của Esther, cuộc sống mẹ cô kể từ khi kết hôn vẫn luôn nằm trên giường bệnh. 

Ngay từ đầu bà đã biết về bệnh tình của mình và cố tình giấu nó đi để kết hôn với gia chủ Amber, một người đàn ông đã từng phụ bạc bà trong quá khứ để đi lấy ái nữ nhà quý tộc giàu có. 

Bà chấp nhận tai tiếng, cũng chấp nhận việc phá vỡ gia đình của một đứa trẻ khác để bảo vệ đứa con gái của mình.

Phải rồi, nếu là cha mẹ thì đáng lẽ nên đặt lợi ích con cái mình lên trước tiên như vậy mới đúng. Không giống như…

Nhận ra suy nghĩ của bản thân đã đi quá xa, Thập Nhất vội vàng gạt bỏ những cảm xúc vớ vẩn. 

Cô nhìn vị phu nhân trước mặt, cố gắng duy trì cách nói chuyện giống Esther nguyên bản nhất:

“Con biết rồi mà. Bây giờ con đường đường là tiểu thư của gia tộc Amber, làm gì có ai dám bắt ép con làm việc đâu chứ!” 

“Phải đó phu nhân, nếu có ai dám bắt nạt Esther thì con cũng sẽ đứng ra cho họ một bài học.” Susan nhanh nhảu xen vào câu chuyện, thái độ lanh lợi khiến cô ta được nhiều phụ huynh yêu thích.

Tranh thủ lúc hai người đó đang nói chuyện, Thập Nhất âm thầm bắt mạch cho mẹ Esther.

Trong cốt truyện chỉ nói rằng bà ấy bị một căn bệnh hiếm gặp, thường xuyên thổ huyết và hô hấp khó khăn, cô không có nhiều kiến thức y học chữa bệnh nên không thể chẩn đoán chính xác, tạm thời chỉ đành truyền linh khí cho bà để cải thiện phần nào đó.

Làm xong việc, Thập Nhất liền kiếm cớ chuồn đi, nhưng trước đó cánh tay cô đã bị giữ lại, vị phu nhân dúi vào tay cô một viên kẹo nhỏ: “Phải nghỉ ngơi đầy đủ nhé? Nếu bận rộn thì không cần đến thăm mẹ đâu.”

Viên kẹo gói trong giấy, mộc mạc đơn sơ như chính tình cảm của đối phương. 

Thập Nhất khẽ cụp mắt, đáp lại: “Mẹ nghỉ ngơi đi, lần sau con lại tới.”

Flix đứng đợi bên ngoài, trông thấy bóng dáng cô bước qua như một cơn gió. Hắn đuổi theo, bước chân ngày một nhanh hơn, mãi đến khi hoàn toàn rời khỏi tòa nhà thì tốc độ của cô mới giảm xuống, rồi dừng hẳn.

Không rõ vì điều gì mà cô gái chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình.

Rất nhanh sau đó cô tiến tới gần hắn, đưa đến trước mặt hắn một viên kẹo đã bị móp méo: “Ăn đi. Không được vứt.”

Ra lệnh xong cô lại quay lưng đi thẳng.

Mà ở phía sau hai người, Susan đang không ngừng đuổi theo, tiếng gọi của cô ta bị ngó lơ triệu để, còn bước chân mãi cũng không thể theo kịp bọn họ.

Susan khom lưng thở dốc, bàn tay bấu chặt đầy tức giận, Esther chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt như vậy với cô. Sự thay đổi đột ngột khiến cô ta vừa khó hiểu vừa tức tối vô cùng!

“A… Một chú chó bị chủ nhân bỏ rơi sao?” Âm thanh vang lên từ phía trên. 

Susan vừa ngẩng đầu liền đối diện với hai cặp mắt nguy hiểm. Khuôn mặt cô ta lập tức biến sắc, là sự e sợ và dè chừng đối phương.

“Xin gửi chào đến ngài Dylan… sự có mặt của ngài ở dinh thự Amber khiến tôi thật bất ngờ.”

“Ta nhận được lời mời của gia chủ.” 

Dylan hờ hững đáp lại trong khi người đàn ông lạ bên cạnh tỏ ra rất hứng thú với Susan.

“Chúng ta đang trên đường dạo quanh thì bắt gặp cảnh một chú chó nhỏ bị bỏ rơi. Haizz… thật là tội nghiệp làm sao! Dylan, cậu nói chúng ta có nên nhặt chú chó này về nuôi hay không?”

Người đàn ông lạ nâng cằm Susan, trong con ngươi màu vàng hiếm thấy chẳng có chút thương hại, ngược lại chỉ khiến đối phương càng thêm sợ hãi. 

Dylan chẳng thèm nhìn Susan lâu hơn một giây, hắn hờ hững xem cô như một đồ vật vô tri.

Trước hai ánh mắt ấy, Susan lại nhớ đến Esther hiện tại cũng nhìn cô như vậy, là cái nhìn của người ở vị trí cao hơn, mang theo ngạo mạn và khinh khi, nhắc nhở cô rằng thân thân của một đứa con gái Tử tước cũng chỉ thấp kém và đáng xem thường chừng nào.

Móng tay Susan bấu chặt vào da thịt, sự đau đớn đã phần nào khiến lý trí cô quay lại. Là phận kẻ dưới, việc duy nhất cô ta có thể làm là bày ra dáng vẻ thảm hại thỏa mãn lòng hư vinh của bọn chúng. 

Nước mắt chảy dài trên gương mặt Susan, giọng nói nghẹn ngào ấm ức vang lên: “Tôi có thể không có thân phận cao quý bằng ngài nhưng so sánh tôi với chú chó cũng là quá xúc phạm rồi, thưa ngài.”

Bộ dạng yếu đuối, khóc lóc của Susan khiến Dylan nhăn mày, nữ nhân anh ta gặp nhiều nhất đều là kiểu phiền phức như này.

Khác với Dylan, người đàn ông nọ đưa tay đỡ Susan lên, vừa nhẹ giọng an ủi:

“Tiểu thư Susan hiểu lầm rồi. Sự so sánh của ta chỉ đang nói về lòng trung thành ngốc nghếch của cô đối với Esther. Nếu việc đó khiến tiểu thư cảm thấy bị xúc phạm thì thật xin lỗi.”

“Tôi và Esther là bạn bè nên ngài đứng nói đến cái gì mà lòng trung thành. Chúng tôi chỉ xảy ra chút mâu thuẫn mà thôi.”

“Haha… Tiểu thư đây thật ngây thơ…” . truyện kiếm hiệp hay

Người đàn ông đưa tay đón những sợi tóc phất phơ. Trong giây lát, Susan đã bị ngây ngẩn bởi ánh mắt dịu dàng của anh ta, nhưng trước khi cô kịp đắm chìm vào nó, những lời nói sau đó đã tạt cho cô một gáo nước thật lạnh.

“Cho dù Esther có xuất thân thường dân thì hiện tại cũng đã danh chính ngôn thuận tiến vào vòng quý tộc. Cô ta là tiểu thư gia tộc Amber danh giá, còn cô chỉ là đứa con gái Tử tước Haldin có mỗi tước vị, không quyền không lực, ăn nhờ ở đậu tại nhà Amber. Tiểu thư rốt cuộc lấy tự tin đâu ra mà cho rằng Esther sẽ thật lòng xem cô là bạn vậy?”

Người đàn ông vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi trong khi thốt ra những lời lẽ cay độc.

Cảm giác lạnh lẽo xộc tới khiến Susan muốn ngã quỵ. Cô nắm chặt tay, nghiến răng hỏi đối phương:

“Ngài rốt cuộc… là ai? Tại sao biết rõ thân phận của tôi?”

“Ta là người sẽ giúp cô cho Esther đó một bài học.”

“Tôi không hiểu ý ngài là gì, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với ngài nữa.”

Susan nhận ra nguy hiểm, muốn chạy trốn nhưng bị anh ta giữ chặt tay. Cô đưa mắt cầu cứu người duy nhất ở đây là Dylan, ngặt nỗi đối phương chẳng hề có ý định xen vào. 

Con ngươi màu vàng của người đàn ông phát sáng, gương mặt phủ thêm một lớp băng giá vì sự cứng đầu ngoài dự đoán của Susan:

“Người có thể từ chối mệnh lệnh của ta còn chưa ra đời đâu, tiểu thư Susan tốt nhất ngoan ngoãn nghe theo đi, bởi vì ta có thể giúp Tử tước Haldin trở thành bá tước, thậm chí hầu tước Haldin đấy. Thế nào? Nghe hấp dẫn chứ hả?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.