[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thật Không Đơn Giản

Chương 11: 11: Tiếng Nói Tử Thi 9



Cả phòng nhìn chằm chằm An Nhiên, càng nhìn càng cảm thấy kì lạ không nói nên lời.

Đương nhiên, họ biết người đang đứng kia là vị pháp y nhiều tài lắm tật trong miệng bọn họ.

Nhưng sau vụ tai nạn đó, đây là lần đầu tiên họ gặp lại cô.

Vẫn khuôn mặt đó, vẫn giọng nói lạnh lùng đó, vẫn vóc dáng đó nhưng cảm giác kh ủng bố cô mang lại rất xa lạ.

Trong chốc lát, cả văn phòng rơi vào trầm mặc.

Chỉ nghe thấy tiếng điều hòa chạy đều cùng tiếng máy photo liên tục.

Lúc này, trên hành lang thoáng truyền vào tiếng bước chân.

Vài giây sau, cánh cửa đóng chặt mở ra, Cục trưởng Chung bước vào, vẻ mặt tươi cười, theo sau là vẻ mặt thâm trầm của Uông Minh cùng với một người đàn ông cả người toát lên khí thế đế vương.

Mọi người đồng loạt dời sự chú ý từ trên người An Nhiên lên người đàn ông lạ mặt kia.

“Thật tốt, tất cả thành viên đội Điều Tra Đặc Biệt đều có mặt, nào chú ý một chút.

Như đã thông báo, từ hôm nay đội của mọi người sẽ có thêm bốn thành viên mới gia nhập.”

Cục trưởng Chung vừa mở lời, tất cả bọn họ đều đoán được hình như cục trưởng cứng rắn nhét thành viên mới vào nên mặt đội trưởng mới “thối” như vậy.

Lúc này, cục trưởng Chung dịch bước chân sang một bên, để lộ ra khuôn mặt như tượng tạc của người đàn ông kia.

“Đây là Mộ Tiêu Dạ, năm nay hai mươi sáu tuổi, là tiến sĩ tâm lý tội phạm được chuyển từ Cục An Ninh sang, sẽ giúp mọi người rất nhiều trong các vụ án sắp tới, bắt đầu từ hôm nay cậu ấy sẽ gia nhập đội mọi người.”
Tiến sĩ tâm lý tội phạm?
Chuyển từ Cục An Ninh sang?
Mọi người trong phòng đều bị tin tức này làm cho kinh ngạc không thôi.

Phải biết Cục An Ninh là nơi đào tạo người tài nghiêm khắc như thế nào?
Mọi hành động của Cục An Ninh đều vô cùng bí mật.

Ai ai cũng mong được một chân trong Cục An Ninh cả.

Vậy sao cái người tiến sĩ tâm lý học này lại bị điều động đến Đội Điều Tra Đặc Biệt nhỉ?
Đang lúc mọi người bổ não, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi thì cục trưởng Chung lại phóng ra một quả bom nữa.

“Tuy chỉ là thành viên nhưng mọi quyết định của Tiêu Dạ và hành động sẽ không bị giới hạn.

Ba thành viên mới còn lại của đội sẽ dưới quyền quản lý của Tiêu Dạ, họ sẽ đến trình diện sau.

Hy vọng mọi người hợp tác tốt! Nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
Dù không hiểu gì cả nhưng theo huấn luyện phải phục tùng cấp trên mọi người đều hô to.

Ngay cả người không tình nguyện nhất là Uông Minh cũng cau mày mở miệng.

Ngoài trừ một người.

Không ai khác là An Nhiên đang đứng đưa lưng về phía cục trưởng.

Hiện tại cô đang còn chìm trong thông báo của hệ thống.

Thì ra ngay từ khi bước vào văn phòng hệ thống vốn đang giận dỗi cô bỗng nhiên nghiêm túc nói đã phát hiện ra hơi thở của Ma Khí.

Mà người nắm giữ Ma khí kia chính là nữ chính tiểu bạch hoa mà cô phải đối phó.

Theo như lời hệ thống thì Ma khí đã ăn sâu vào xương tủy và trái tim của cô ta, khiến cô ta đi sai lệch với con đường Thiên Đạo chuẩn bị sẵn cho cô ta.

Còn cô thì chỉ cần lấy hết tất cả hào quang trên người cô ta chuyển sang cho mình là có thể thu thập được Ma khí cũng như hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này.

Đây là kiểu “nhất tiễn song điêu”.

Thấy thái độ của An Nhiên, cục trưởng Chung có chút khó chịu, bất quá xét thấy cô vì nhiệm vụ mà suýt chút nữa phải hy sinh, tâm tình của cục trưởng dịu xuống không ít, mở miệng hỏi thăm.

“An Nhiên đi làm lại rồi à?”
Nghe có ai đó gọi mình, An Nhiên bừng tỉnh, xoay người, nhìn ba người trước mặt.

Không đáp, chỉ lãnh đạm gật đầu.

Cục trưởng Chung mỉm cười hiền từ “Vậy thì tốt rồi, Tiêu Dạ tuy là tiến sĩ tâm lý nhưng về phương diện pháp y cũng rất giỏi.

Cô và cậu ấy có thể trao đổi qua lại.”
Theo ngón tay của ông ta, An Nhiên thoáng đảo mắt nhìn qua người đàn ông, nhưng một giây sau đôi đồng tử đen láy kia chăm chú vào Tiêu Dạ.

“Hệ thống, đây không phải nam chính sao? Sao anh ta lại xuất hiện sớm như thế?”
Hệ thống bị gọi hồn, giật mình: [Ký chủ…!chuyện này Hoa Hoa cũng không biết.

Nhưng anh ta xuất hiện sớm không phải tốt hơn à?]
“Ngươi bị ngu hả? Anh ta xuất hiện lúc này tức là tình huống của thế giới bị thay đổi!” An Nhiên bị câu trả lời vô trách nhiệm của hệ thống làm cho bực mình “Hơn nữa hơi thở trên người anh ta không giống những gì trong ký ức của nguyên chủ.”
[Ký chủ, anh ta cũng chỉ là người bình thường, hơi thở không giống là kiểu gì?]
An Nhiên:…!
Cô nhất định không cảm giác sai, mỗi người đều có hơi thở thuộc về riêng mình.

Theo những gì trong kí ức của nguyên thân, nam chính là một người thông minh, quyết đoán thì đáng lý hơi thở của anh ta sẽ mang theo sự chính khí, khiến người khác muốn lại gần.

Còn người đàn ông này, từ khuôn mặt đến vóc dáng, khí thế tuy đều như trong ký ức nhưng lại hoàn hảo hơn vài phần, cả người đều toát lên hơi thở bí ẩn, nguy hiểm của một kẻ đứng trên vạn người, không cần nói gì chỉ cần đứng im đó cũng vô giác tạo áp lực cho mọi người.

Nhưng cô biết, với cô, cô càng bị người nam nhân trước mắt này thu hút hơn, hơi thở của anh khiến linh hồn cô vô cùng thoải mái, tự giác muốn đến gần.

Thật thú vị!
An Nhiên thầm nghĩ trong lòng.

Đương nhiên người bị Tiêu Dạ thu hút ngoài An Nhiên ra còn có nữ chính Tiêu Nhã.

Từ lúc anh bước vào ánh mắt phức tạp của cô ta đều đặt lên người Tiêu Dạ, chưa từng rời đi.

Bất quá, cái vị Tiêu Dạ kia hiện tại chỉ chú tâm vào An Nhiên.

Đôi đồng tử tím sắc kia khi nhìn cô ánh lên vẻ cưng chiều khó tả.

Khóe miệng khẽ cong.

Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thật Không Đơn Giản

Chương 11: Tiếng nói tử thi (10)



Đúng lúc bầu không khí đang trầm lặng thì có một bóng người vội vã cầm tờ khai chạy vào: “Đội trưởng, đường Hoàng Minh vừa xảy ra một vụ thảm sát.”

Vụ án cũ vừa xong thì vụ án mới đã đến, Uông Minh gật đầu với trao đổi ánh mắt với Cục trưởng Chung một cái sau đó nhanh chóng quay người thu xếp: “Triệu Cường, Dương Miên, lập tức liên lạc với đội pháp chứng chuẩn bị xuất quân.” Tiếp theo lại chuyển tầm mắt sang người Mộ Tiêu Dạ, trầm giọng nói: “Ngày đầu tiên hợp tác, hy vọng anh theo kịp tiến độ của cả đội.” Đừng làm vướng chân vướng tay là được, trong đầu Uông Minh âm thầm hiện lên câu này, nhưng xem mặt mũi của cục trưởng, anh ta không tiện nói ra.

Cuối cùng, anh ta mới chú ý đến An Nhiên đang đứng ngây người nhìn chằm chằm Tiêu Dạ: “An Nhiên, ngày đầu tiên trở lại, vất vả cho cô rồi.”

Nghe lời này, An Nhiên chỉ thản nhiên gật đầu coi như hiểu, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi người Tiêu Dạ.

Đây là vụ án hình sự đầu tiên kể từ sau kì nghỉ tế Âm Lịch dài đằng đẳng, nên Cục thành phố rất coi trọng. Vì thế tuy Đội điều tra đặc biệt chỉ có vài thành viên nhưng có đến bốn chiếc xe được điều đi, trong đó ba chiếc là của thành viên trong đội, một chiếc còn lại là con Mercedes vô cùng bắt mắt của Mộ Tiêu Dạ.

An Nhiên ngồi ở ghế phó lái, tò mò quan sát cả chiếc xe của Mộ Tiêu Dạ một lượt, chậc lưỡi vài cái: “Mộ Tiêu Dạ, chiếc xe này của anh cũng thật nổi bật đi.”

Mộ Tiêu Dạ bị An Nhiên châm chọc chỉ cong khóe môi, nở nụ cười đầy cưng chiều, ánh mắt tuy vẫn không mang theo tia cảm xúc gì nhưng đã dịu dàng hơn hẳn: “Vẫn không nổi bật bằng chiếc của em.”

Dứt lời, anh liền tập trung lái xe, không có bất kì phản ứng nào khác.

Thấy vậy, An Nhiên bĩu môi, đương nhiên cô biết tại sao anh lại nói như vậy, bởi vì lúc nãy khi Uông Minh phân xe, cô đã đi thẳng về phía xe của mình, định tự lái đến, nào ngờ chiếc bên cạnh lại vang lên tiếng “tít tít”, tiếp theo là một bóng người cao lớn áp lại gần cô, vô cùng bá đạo nắm tay cô, mở cửa xe nhét cô vào ghế phó lái xe anh.

Nếu như là thường ngày chắc chắn An Nhiên đã nổi giận quật ngã cái người tự cho là đúng kia, ngặt nỗi cô phát hiện, giữa linh hồn mình và anh giống như được cộng hưởng, cảm giác anh mang lại cho cô chỉ có hai chữ “quen thuộc”, đó là sự gần gũi thuần túy nhất dù đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, hơn nữa hơi thở trên người anh khiến cô vô cùng thoải mái, dễ chịu.

Đương nhiên, cô cũng không thể phủ nhận rằng bản thân khá là lười, có tài xế miễn phí thì sao lại không tận dụng chứ?

Nghĩ đến đây, An Nhiên hơi ngã người ra phía sau, mắt hơi nhắm lại, dáng vẻ lười biếng như sắp ngủ.

Tiêu Dạ ở bên thấy cô mệt mỏi, dịu dàng nói: “Muốn ngủ thì ngủ đi. Từ đây đến đường Hoàng Minh cũng mất một tiếng đồng hồ. Khi nào tới nơi anh sẽ gọi.”

Sau đó, nhấn nút hạ ghế phó lái xuống, đồng thời tăng nhiệt độ trong xe lên, để cô có thể thoải mái đánh giấc.

Nhìn một màn này, trong đầu hệ thống hiện lên hàng ngàn câu hỏi.

Sao nó cứ cảm thấy hai người họ thật ăn ý nhỉ?

Hơn nữa ký chủ còn không hề có cảm giác bài xích hay bất mãn gì với nam chính nữa chứ?

Mà vị nam chính này không phải nên đi theo bước chân của nữ chính sao?

Sao lại ở đây dịu dàng chăm sóc ký chủ vậy?

Không lẽ nam chính nhất kiến chung tình(*) với ký chủ?

Không!

Không thể nào!

Quá vô lý!

Quan hệ giữa ký chủ với nam chính đi nửa vòng trái đất cũng chưa tới a~~.

Không thể nào có chuyện như vậy được?

Bất quá, dù có thắc mắc thế nào nó cũng không hỏi được ký chủ.

Vì sao á?

Đương nhiên là do từ lúc ký chủ lên xe đã cắt liên lạc với nó rồi.

Hiện tại, nó chỉ có thể ngồi một chỗ chờ đợi mỏi mòn mong ký chủ tự động liên lạc với nó thôi.

Hệ thống như nó thật khổ a~.

(*) Nhất kiến chung tình ( 一见钟情): ý chỉ nam nữ chỉ gặp nhau một lần liền nảy sinh tỉnh cảm, gặp một lần liền yêu quý đối phương. Như tiếng Việt của chúng ta là “tình yêu sét đánh”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.