“Cạch…”
Có tiếng mở cửa?
Mẹ kiếp!
“Tiểu Hạ, A Long, hai người chờ tớ một chút!” Chi Ưu nói qua mic với hai người chơi kia. Sau đó cô quay đầu nhìn về hướng cửa.
“Làm gì?” Chi Ưu cau mày khó chịu nói.
Nữ chính thấy cô liền kinh ngạc.
Đã 10 giây trôi qua rồi đó.
Lãng phí thời gian của bà thì chuẩn bị đi chết đi!
“Tìm tôi làm gì? Trả lời nhanh!” Chi Ưu bực tức nói, giọng nói mang vài phần mất kiên nhẫn và tức giận nhìn Như Ngọc “Điếc hả?”
Nữ chính, tốt nhất là cô nhanh nhanh cút khuất mắt tôi!
“Hừ! Thẩm Chi Ưu, con tiện nhân nhà mày!” Như Ngọc bình tĩnh lại, cười khinh bỉ “Chào mừng mày về nhà! CHỊ GÁI~”
Hừ cố ý nhấn mạnh ‘chị gái’ chứ gì? Ám chỉ sao?
Được! Thuận theo ý cô muốn thôi nữ chính à~
“Ờ…Cảm ơn nhé! EM GÁI…GHẺ!” Chi Ưu cười đắc ý.
“Mày…!” Như Ngọc tức đến đen mặt nhưng ngay sau đó liền trở lại bộ dáng cười khinh bỉ như hồi nãy “Chà chà! Còn biết chơi game sao?”
“No no, không phải là biết chơi mà là chơi giỏi!” Chi Ưu tỉnh bơ nói, quay mặt lại vào màn hình tiếp tục trận đấu “Tiểu Hạ, A Long hai cậu đâu rồi?!”
[Tiểu Hạ: ” Ở ngôi nhà kế bên này!”]
[A Long: ” Hai người ở đó đi, tớ qua bên kia lấy xe!”]
(* Hai người này nói qua mic với Chi Ưu nha!*)
“Ok! Nhanh nhé!” Chi Ưu vừa lúc đã hạ gục được một người đang chạy xe tới định loot thùng thính “Tiểu Hạ! Thính này!”
[Tiểu Hạ: ” Tới liền, Nhớ chừa đấy nhé!”]
“Được!” Chi Ưu vẫn dán mắt vào màn hình mặc cho ai đó đang tức đến hận không thể giết cô ngay tại chỗ.
“Thẩm Chi Ưu!!” Như Ngọc tức giận đến muốn bốc hơi, đôi mắt to tròn ngấn nước xinh đẹp kia giờ nhuốm những sợi tơ đỏ chi chít quanh mắt, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm đang cố gắng hạ hỏa “Thứ tiện nhân như mày mà dám khinh thường tao?”
“Chộ ôi chộ ôi…Sợ quá!” Chi Ưu giả sợ sệt sau đó cười giễu “Thứ tiện nhân như tao thì làm sao? Khinh thường mày?”
“Hahaha…Nếu như tao là tiện nhân thì mẹ mày với mày là gì?” Chi Ưu nhướn mày nhếch môi nói “Đĩ? Tiểu Tam? Hahaha…!”
[A Long: “Có chuyện gì à?”]
[Tiểu Hạ: “Phải đó, gì mà tiện nhân, đĩ gì vậy Tiểu Ưu?]
“Đang cãi nhau!” Chi Ưu nói thông qua mic với hai người kia.
[A Long: “Chuyện riêng thì sao không tắt mic đi?”]
[Tiểu Hạ: “Ây dà, A Long cậu không muốn nghe thì tớ nghe! Đừng có tắt đấy Tiểu Ưu!”]
[A Long: “Đồ nhiều chuyện!”]
[Tiểu Hạ: “Hừ!”]
“Được thôi, tớ tắt mic!” Chi Ưu ấn vào nút C để tắt chat voice.
[Tiểu Hạ: “Hừ, tức chết ta rồi! A Long cậu mau đứng lại!!!]
[Tiểu Hạ: “Bổn Cô Nương ta thề sẽ ném bom chết nhà ngươi!!”]
[A Long: “…”]
Sau khi tắt mic đi Chi Ưu liền quay sang cau mày hỏi “Rốt cuộc cô tìm tôi làm gì? Xưng hô cho đúng đi, tôi lớn hơn cô đó!”
“Ha! Thứ như mày mà cũng cần phải xưng hô cho đúng sao? Con lợn béo?” Như Ngọc cố đè nén sự tức giận lại khoanh tay hất cằm nói ” Tao cảnh cáo mày! Thẩm Chi Ưu! Ngoan ngoãn mà sống, bằng không mày sẽ có cái kết như mẹ mày thôi!”
Con mẹ nó!
Con lợn béo??!
Kết như mẹ nguyên chủ?!
Được lắm!
Dám chà đạp lên con tim mong manh bé nhỏ của tôi thì cô chết chắc rồi!
Cô cũng thừa biết mẹ của nguyên chủ chắc chắn là bị hai mẹ con nhà này hại cho chết. Nhưng như thế thì sao? Tại sao không ai nghi ngờ gì hết?
Chi Ưu cười giễu trong lòng, phải nói là cô rất phục hai mẹ con cô ta. Cái chết của mẹ nguyên chủ được bày rất rất hoàn hảo, nó khiến cho mọi người tin đây chỉ là một vụ tai nạn bất đắc dĩ, nhớ lại cốt truyện khi mẹ kế cô có tham vọng cao, bà ta muốn có địa vị, muốn có quyền, muốn có tiền liền không từ thủ đoạn để cướp mạng sống của người khác chỉ vì lợi ích cá nhân.
Khốn nạn!
Chỉ vì trên đời này có loại người như bà ta nên người mẹ cô yêu thương nhất đã mất, không những thế cô mất luôn cả cha cô. Chỉ hận không thể cùng một lúc giết hết những loại người như vậy.
Nếu đã xuyên vào thân thể này thì cần phải có trách nhiệm với nguyên chủ, thì tôi đây sẵn lòng phục thù cho nguyên chủ và cho loại người hồ ly như hai mẹ con ả ta phải nếm mùi đau khổ đến tột cùng!
“Mày nghĩ mày là ai mà lên mặt cảnh báo tao?” Chi Ưu chế giễu nói, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn Như Ngọc “Em gái nuôi mà đòi lên mặt như tổng thống?”
“Mơ nhiều quá rồi đó em gái à~!”
“Thẩm Chi Ưu, để xem mày giữ cái thái độ này đến bao giờ?” Như Ngọc cao ngạo nhìn cô một cách khinh thường, đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ta treo lên một nụ cười nguy hiểm và đắc ý “Dù gì thì Trình Tần cũng theo tao và anh ấy sẽ là của tao! Mày đừng mơ có được! Những gì của mày sẽ là của tao nên tốt nhất mày nên xin lỗi tao ngay bây giờ đi thì còn kịp!”
“Xin lỗi? Thật buồn cười…” Chi Ưu nhếch môi cười ” Này em gái, em bớt vô sỉ đi em gái à! Em có chắc mọi thứ là của em không?”
Nói xong cô không buồn nói tiếp với nữ chính, quay mặt vào màn hình chơi tiếp. Nhấn vào nút C để mở mic “Tiểu Hạ, A Long hai người chạy đâu rồi? Sao để tớ một mình?” Chi Ưu bình tĩnh nhìn lên bản đồ để xem hai con người kia đã đi tới phương trời nào.
[Tiểu Hạ: “Giờ mới chịu mở mic lên nói à?”]
[A Long: “Giải quyết xong rồi?”]
“Không biết!” Chi Ưu chán nản trả lời, nói thật là từ nãy giờ cô chỉ thấy nữ chính hâm hâm dở dở lên phòng cô chỉ để cảnh cáo mấy lời thừa thãi này.
[Tiểu Hạ: “Tớ không thấy cậu trả lời lại nên tưởng cậu sẽ AFK luôn chứ!]
[A Long:” Sắp đến bo cuối rồi đấy! “]
“Thẩm Chi Ưu, rồi sẽ có ngày mày phải quỳ trước mặt tao van xin thôi!” Như Ngọc cố gắng bình tĩnh, lấy lại phong thái lúc đầu nói “Tao sẽ không tha cho mày đâu!”
“A Long cậu đừng qua đó!” Chi Ưu để ngoài tai những lời nói của Như Ngọc, hoảng hốt cảnh báo “Tiểu Hạ, cậu đừng qua! Để tớ!”
“Thẩm Chi Ưu, tao nói cho mày biết, Trình Tần sẽ không bao giờ thuộc về mày đâu!” Như Ngọc vẫn chưa chịu thua, vẫn cố nói.
“Thứ tiện nhân như mày không xứng!”
“Trời ơi! Tiểu Hạ tớ đã bảo đừng qua mà!” Chi Ưu bực tức nói “Đợi tớ qua cứu!”
“Thẩm Chi Ưu, mày nghe cho rõ!” Như Ngọc nói to làm át tiếng trong game.
Đậu xanh! Không nghe được gì cả!
Cô cố gắng di chuyển nhận vật vào bụi cây. Sau đó bỏ tại nghe, xoay đầu, cố lấy hơi nhiều rồi…
“CÂM MỒM!!!” Chi Ưu tức giận khó chịu quát to “Lên đây tìm tao nói mấy lời thừa thãi này thì cút khuất mắt tao!”
“Có chuyện gì?!” Thẩm Trường An từ đâu đứng đằng sau Như Ngọc khiến cô ta giật mình kinh hãi.
“Anh hai Trường An…!” Như Ngọc lúng túng gọi nhỏ, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ nhìn anh, thật động lòng người!!
Trường An nhíu mày né tránh ánh mắt đó, anh cảm thấy thật kinh tởm với ả ta “Cô ở phòng em gái tôi làm gì?!” Trường An cau mày hỏi, thực chất anh đã biết ả ta đang cãi nhau với em gái anh.
“Em… Em lên xem chị thế nào, sẵn tiện gọi chị cùng xuống ăn cơm ạ!” Như Ngọc giương đôi mắt xinh đẹp nhuốm những giọt lệ lung linh nhìn Trường An sau đó nhìn cô.
Chi Ưu đột nhiên nổi da gà, con mẹ nó dám liếc bà à?
“Có ai đi thăm sức khỏe người ta mà vừa vào đã bắt người ta động khẩu rồi không?” Chi Ưu cợt nhả nói, sau đó xoay đầu đeo lại tai nghe tiếp tục chiến đấu.
[Tiểu Hạ: “Làm gì mà từ nãy giờ đứng yên thế Tiểu Ưu?”]
“Giải quyết con chó điên ấy mà!” Chi Ưu bĩu môi nói, mắt không ngừng nhìn màn hình.
Trường An kinh ngạc nhìn cô, em gái anh từ khi nào biết chơi game vậy???
Duy chỉ có Như Ngọc đứng đó đầy oán hận nhìn Chi Ưu, ánh mắt căm phẫn nhìn cô, hận không thể xé nát cô ra thành trăm mảnh.
“Hướng 100, Tiểu Hạ cậu qua đó bắn đi, có một bot và một người đó!” Chi Ưu nghe thấy tiếng súng phát ra từ hướng ấy liền nói qua mic với Tiểu Hạ, việc của cô chỉ là đối phó với mấy thanh niên rank cao thôi.
[Tiểu Hạ: “Được!”]
“A Long, chỗ cậu đứng có hai team đó!” Cô di chuột để di chuyển nhân vật vào trong nhà đối diện quan sát “Một team bốn người và một team hai người!”
[A Long: “Ok!”]
“Tớ qua yểm trợ cậu, A Long cậu đừng rối!” Chi Ưu nói sau đó thuần thục bấm các bàn phím di chuyển nhân vật. Màn hình liên tục xuất hiện dòng chữ nhỏ [You kill Anok with M16A4] , [You kill Bikfj122 with M16A4] , [You kill…] , [You kill…] , [ You kill…’] Khóe miệng cô nhếch lên, bình thản dựa người vào ghế sau đó di chuyển nhân vật rồi ấn phím R hồi đạn.
[Tiểu Hạ: “Woa!! Tiểu Ưu, cậu thật bá!”]
[A Long: Một mình cân năm người, còn một người bỏ đồng đội mà chạy. Khâm phục khâm phục!”]
“Phì…A Long, còn một người là thắng trận, cho cậu xử lí!” Chi Ưu đắc ý nói.
[Tiểu Hạ: “Hahaha, hồi nãy ta hạ được một người, còn con bot bị người hạ!”]
[A Long: “…”]
“…” Chi Ưu cười khổ, tự hào lắm sao?
Màn hình xuất hiện dòng chữ ‘WINNER WINER CHICKEN DINER’, Chi Ưu vươn vai, ngước nhìn lên đồng hồ.
6 giờ…? Vừa hay cô cũng đang cảm thấy đói bụng.
[Tiểu Hạ:” Kết bạn không mấy cậu?”]
[A Long: ” Được đó, mốt có thể lập nhóm chơi tiếp!”
“Được!” Sau đó cô nhanh chóng kết bạn với họ rồi tắt máy tính xuống nhà ăn tối.
**\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_**
**Cầu Ủng hộ :>**