“Con gái à, sau này nếu con thấy thất vọng hay nản chí trên con đường mà con đã chọn thì hãy nhớ lấy điều này nhé!”
“Vâng ạ, mẹ nói đi!”
“Chúng ta sẽ không thể nào tới được đích nếu ta cứ dừng lại và ném đá vào mỗi con chó ven đường chỉ vì tiếng sủa của chúng! Vậy nên con cần phải cố gắng và nỗ lực vì bản thân nhé!”
“Vâng ạ, con sẽ cố gắng!”
Đứa trẻ ngước đôi mắt long lanh nhìn người phụ nữ trả lời, sau đó liền ôm chầm người phụ nữ ấy. Bà vừa được con gái ôm liền cảm thấy hạnh phúc không thôi, ánh mắt ôn nhu mang vài phần dịu dàng và ấm áp nhìn đứa trẻ, khóe môi treo lên nụ cười hạnh phúc, tay xoa xoa đầu con gái mình. Nếu có một điều ước, bà muốn ước con gái bà sẽ được sống trong vui vẻ.
.
.
.
Ngày hôm ấy là một buổi tối hạnh phúc, buổi tối của lễ Valentine. Các cặp đôi, người người cười nói vui vẻ, hạnh phúc cùng nhau đi ngang qua cô gái nhỏ.
Bóng dáng nhỏ nhắn ấy đứng dựa người vào lan can ngắm nhìn hồ nước tĩnh lặng. Mặt hồ lấp lánh được phản chiếu từ các tòa nhà cao tầng chiếu xuống tựa như những viên kim cương vô giá. Khuôn mặt nhỏ tràn đầy hạnh phúc, vui vẻ và chờ mong.
Bạch Nguyệt Nhi hào hứng đứng chờ người cô yêu bao lâu nay. Hôm nay anh ấy lại hẹn cô ra đây, cô lại rất vui mừng mà đồng ý, trong đầu lại không ngừng tưởng tượng rất nhiều điều.
Và rồi, điều gì đến cũng sẽ đến, điều cô mong cũng đến, cô mừng rỡ đón anh.
Nụ cười chưa kịp tắt đã cứng lại. Cô nhìn anh, anh mặc một bộ âu phục đen, mái tóc vuốt ra đằng sau lộ ra vẻ đẹp tuấn tú, hàng lông mày cương nghị khẽ nhíu lại, đôi mắt anh nhìn cô, lạnh lùng và vô tình đến thấu tim can.
“A Trạch, đợi em!”
Một giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên, Bạch Nguyệt Nhi liền quay đầu lại nhìn.
Trước mắt cô lại xuất hiện một người con gái với nhan sắc xinh đẹp, diễm lệ, cuốn hút người nhìn, cô ta bình thản mà bước ngang qua cô, sau đó vô cùng hào hứng bước đến bên anh, hạnh phúc khoác lấy tay anh, tuy nhiên sự vui vẻ trên khuôn mặt ấy kéo dài chưa được bao lâu lại bị thay thế bởi khuôn mặt bối rối khi cô ấy nhìn thấy cô, bóng dáng yêu kiều của cô gái kia đứng nép vào người anh, cô ấy sợ hãi nhìn cô, hốc mắt đỏ hoe, đôi mắt đã ngấn nước, vài giọt lệ từ từ rơi bên khoé mắt.
Cổ họng Bạch Nguyệt Nhi đột nhiên dâng lên một cỗ chua xót, trong lòng cô lại không ngừng cảm thấy bất an, tim của cô…nơi ấy vì sao lại đau thế?
“Chị Nguyệt Nhi, em…em biết rằng chị có tình cảm với A Trạch nhưng…” Nói đến đây, cô ta đau khổ nấc lên khiến Châu Thành Trạch đứng cạnh không khỏi đau lòng mà nhìn cô ta an ủi.
Như được tiếp thêm động lực, cô ta nhẹ nhàng gạt nước mắt, tay nắm lấy tay cô, nói: “Nguyệt Nhi, em cầu xin chị hãy cho em ở bên anh ấy!”
Bạch Nguyệt Nhi như chết trân tại chỗ, những cảm xúc lo âu khi nãy như vỡ oà, từng giây từng phút trôi qua, lời nói của cô ta lại giống như một con dao, từ từ cứa vào trái tim cô.
“Bạch Hi Hi…mày…tao không ngờ mày…” Cô ngạc nhiên nhìn cô ta, hốc mắt bắt đầu nóng lên.
Bộ dáng ủy khuất ấy của cô ta không ngừng khóc lóc, không ngừng nắm lấy tay cô van xin, cô nhìn ả ta, bàn tay cô khẽ nắm chặt lại, sau đó thì nhanh chóng giơ lên, tức giận tát ả ta một phát.
“Bạch tiểu thư, cô có nghe rõ những lời mà em ấy nói chứ? Tôi tin cô hiểu được những gì chúng tôi nói, và sau này đừng có mà đến quấy rầy tôi, mau nói bao nhiêu tiền, lấy rồi cút khuất mắt tôi!”
Hắn mặt lạnh, dùng giọng nói uy nghiêm cảnh cáo cô, bàn tay hắn đã nhanh chóng chặn tay cô lại, khắp người hắn đều tỏa ra khí chất cao ngạo, ánh mắt ghét bỏ và khinh thường nhìn cô như nhìn một vật gì đó vô cùng kinh tởm, sau đó hắn vung tay, hất mạnh cô sang một bên.
Bạch Nguyệt Nhi lảo đảo vài bước, cô bỗng cảm thấy tim cô không ngừng đau đớn khi nghe hắn nói, giống như là có hàng vạn cây kim đâm qua vậy.
Tiền?
Cô yêu anh bằng cả trái tim mà anh lại đem tình yêu của cô trả giá bằng tiền sao?
Ha…thì ra anh hẹn cô ra đây chính là muốn cô chứng kiến cái cảnh này?
Bạch Nguyệt Nhi đứng đó bất động, ánh mắt không tự chủ được cứ thế nhìn anh. Anh vẫn thế, vẫn là khuôn mặt ấy, khuôn mặt mang theo vài phần dịu dàng, ấm áp và vài phần đau lòng nhìn người con gái anh yêu nhưng người con gái ấy mãi mãi không phải là cô và những biểu cảm trên khuôn mặt khi anh nhìn cô gái đó cũng không bao giờ dành cho cô.
Cổ họng cô bỗng chốc đắng nghẹn, cô bật cười, đứng trước đôi nam nữ đó, cô lại tự cười bản thân mình, cô cười vì bản thân thật ngu xuẩn, cười vì cô tự mình đa tình, cười vì đã đi lên vết xe đổ của mẹ cô, yêu một người không yêu mình. Mắt cũng không rời mà nhìn hắn, sau đó lại nhìn đôi nam nữ đó, nước mắt cô không ngừng rơi xuống…
Một giọt…
Hai giọt…
Cô đã yêu hắn những 9 năm trời nhưng đổi lại là chồng chất những tổn thương cô cố gắng chịu đựng biết bao năm qua khi ở bên hắn, thật nực cười làm sao, bây giờ cô lại được chứng kiến cái cảnh này, không lẽ…hiện giờ cô phải trả giá vì điều này sao?
“Tình yêu của tôi…lẽ nào chỉ được tính bằng tiền?” Những giọt nước mắt từ từ rơi xuống, lăn dài trên má của Bạch Nguyệt Nhi, khuôn mặt cô thất vọng xen kẽ một chút chờ mong ngước nhìn anh.
Chờ mong?
Phải, cô đang chờ mong rằng điều anh nói là giả, đây có lẽ là trò đùa mà anh sắp đặt để trêu đùa cô thôi mà, đúng không?
“Cô không xứng!” Một câu nói không nhanh không chậm vang lên từ miệng người đàn ông đó, anh ta cười khẩy, khinh bỉ liếc nhìn cô.
Ha, không…không xứng…?
Sự đau khổ liên tục cào xé trong thân tâm Bạch Nguyệt Nhi, ngay lúc này đây, Bạch Nguyệt Nhi liền hiểu thế nào là đau đến thấu tim can.
Đây không phải là trò đùa?
Bạch Nguyệt Nhi cúi đầu, nhẹ cười nhạt rồi ngẩng đầu lên nhìn Châu Thành Trạch và Bạch Hi Hi.
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán, chỉ trỏ, họ cùng vây lại xem cô và đôi nam nữ kia. Cô như bị cả thế giới quay lưng, khinh thường, tất cả bỗng chốc mờ đi trước mắt cô, bên tai chỉ vang vọng lại lời nói lúc nãy của Châu Thành Trạch, từng lời từng chữ của anh đều giống như một con dao, một phát liền đâm xuyên qua tim cô.
Cô xoay người, cố gắng chạy thật nhanh để thoát khỏi đám đông này.
Cô sợ hãi? Có, cô rất sợ!
Cô tức giận? Có, cô rất tức!
Cô đau đớn? Đúng, rất đau…rất đau…là đằng khác!
Nếu cô cứ tiếp tiếp tục ở đó thì chỉ sợ rằng cô sẽ cho đôi cẩu nam nữ ấy một trận nhưng cô lại không nỡ…trái tim cô…sẽ không chịu nổi mà tan vỡ, cô sẽ đau lòng đến chết mất…
Bạch Nguyệt Nhi không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Mọi người xung quanh không ngừng vui vẻ chúc phúc, tiếng vỗ tay, huýt sáo cùng với tiếng hoan hô vang vọng. Cô ta, Bạch Hi Hi, cô em gái nuôi của cô đang ôm lấy người đàn ông mà cô yêu, cười tươi không ngớt, nhưng khi liếc sang cô thì nụ cười ấy lại đổi thành khinh thường và cái đắc ý của cô ta lại hiện rõ trong đáy mắt.
Hahahaha!!
Bạch Nguyệt Nhi ơi là Bạch Nguyệt Nhi! Mày đúng là đồ ngu mà!
Đáy lòng cô nhói lên thành từng cơn, chúng đua nhau dày vò cô, từng bước chân đều trở nên nặng nề hơn hẳn, từng giọt nước mắt…ngày càng rơi nhiều…
Bạch Nguyệt Nhi không cần biết phía trước có gì, cô cứ bước nhanh dần, nhanh dần trên con đường phía trước, bất giác một con hẻm nhỏ tối tăm ở bên kia đường khiến bước chân cô không tự chủ được mà chạy băng qua đường để đến đấy, cô muốn ở một mình, cô muốn… tránh xa đôi cẩu nam nữ kia càng xa càng tốt…
Đầu óc cô rối tung hết cả lên, những lời nói của anh vẫn luôn day dứt quanh quẩn bên tai cô, cô hét lớn, sau đó đau khổ nấc lên thành tiếng.
Chiếc xe hơi lao thẳng trên đường đi, lại không hề biết có một bóng dáng nhỏ đang chạy tới, sau cùng đâu đó liền nghe thấy một giọng hét rất to vang vọng lại, tài xế trên xe giật nảy người, trong chốc lát đã không để ý xung quanh…
“Cô gái, cẩn thận phía trước!”
“Rầm!”
Chiếc xe hơi lao thẳng về phía cô, không kịp đề phòng mà đâm sầm vào người cô, trong nháy mắt, người cô văng ra xa cả mấy mét. Toàn thân đau nhức kinh khủng, cả người đều ngập trong vũng máu tươi, cô không thể động đậy, càng không thể nhấc nổi tay.
Bạch Nguyệt Nhi nằm bất động trên vũng máu, ánh mắt xa xăm nhìn về phía đôi nam nữa ấy.
Bạch Hi Hi cùng Châu Thành Trạch nghe tin liền chạy ra xem. Bạch Hi Hi đã nhanh chóng giả bày ra bộ dáng đau thương, khóc lóc quỳ xuống cạnh cô, không ngừng tự mình trách tội, kêu than đau khổ đến tột cùng, nhưng sau đó, Bạch Nguyệt Nhi liền thấy ánh mắt ánh lên sự vui mừng và tự đắc của cô ta. Châu Thành Trạch một tay ôm cô ta, âu yếm, an ủi, trấn tĩnh không phải lỗi do cô ta, một tay hờ hững gọi cấp cứu, khuôn mặt ấy, dù là một chút hoang mang hay lo lắng đều không có, thay vào đó là sự lạnh lùng…lạnh lùng đến xuyên thấu qua tim can của cô…
Bạch Nguyệt Nhi à, mày thật đúng là ngu hết chỗ nói! Mày còn trông mong gì ở hắn ta? Lo lắng ư? Hoảng sợ ư? Nếu có chúng đều không dành cho mày đâu! Không bao giờ và mãi mãi!
Hahahaha, mày xem xem, bây giờ mày thật thảm hại đấy Bạch Nguyệt Nhi, mày nghĩ hắn ta sẽ thương hại mày sao?
Không!
Hắn thậm chí còn lờ đi sự đau đớn của mày nhưng mày vẫn còn nuôi hi vọng với hắn ta?
Ngu xuẩn!
Bạch Nguyệt Nhi cố gắng gồng mình lại, âm thầm chịu đựng nỗi đau đang dần dần vắt kiệt sức sống trên cơ thể cô, cô cắn chặt răng, từng cơn đau từ phổi truyền đến khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.
A…đau…đau quá…! Không…không thể cử động được…Khó…khó thở quá…
Bạch Nguyệt Nhi nằm đấy bất động, cô nhìn anh, ánh mắt cô lưu luyến, đau đớn và tuyệt vọng.
Châu Thành Trạch…anh bây giờ vẫn chưa thấy hối hận sao?
Châu Thành Trạch…em xin anh…hãy cứu em…em…em đau quá…
Bầu không khí ngày càng náo loạn, người dân xung quanh lại không ngừng chen lấn nhau để xem có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, Châu Thành Trạch hắn ta lại không quan tâm đến điều đó, hắn cười khẩy một tiếng, sau đó nhếch môi, nói:
“Bạch Nguyệt Nhi, đây chính là cái giá mà cô phải trả vì dám quấy nhiễu Hi Hi!”
Cái giá phải trả?
Vì…vì sao chứ?
“Kết cục của cô đúng là thảm, thôi thì chúc cô lên đường vui vẻ!”
Trái tim cô một lần nữa lại dâng lên một nỗi đau đớn, sự dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần khiến cô không nhịn được mà la lên một tiếng, cô tuyệt vọng nhìn anh, ánh mắt cô loé lên sự thù hận.
Hahaha …anh nói…anh muốn em biến khỏi mắt anh? Được…em…em bây giờ liền cho anh được toại nguyện…
Châu Thành Trạch, xem như kiếp này của em…chính là bỏ đi đi, yêu một người bi ổi như anh…thật sự…thật sự không đáng!!
Một giây sau đó cô thả lỏng người, toàn thân bỗng chốc lâng lâng, cô cảm thấy mình nhẹ như bay, cảm giác đau đớn khi nãy không còn nữa, mí mặt nặng trịch, sau đó cô nhắm mắt, trên môi treo lên nụ cười nhạt, vài giọt lệ khẽ lăn trên gò má hòa quyện cùng những giọt máu trên mặt.
Cô biết, lần này cô chết chắc rồi! Nhưng có điều, một số chuyện đã xảy ra cho dù có ăn năn hối lỗi hay chết đi đền tội cũng chẳng thể nào quay trở lại!
Đời người mà, ai mà biết trước được điều gì chứ, cho nên…Châu Thành Trạch à, em chúc anh hạnh phúc cùng với Bạch Hi Hi…