Chốc lát sau, bà đau lòng lau nước mắt: “Gầy quá, ở ngoài không ăn cơm đàng hoàng à?”
“Không gầy đâu ạ, còn béo lên nữa cơ. Chẳng qua con cao nên không lộ rõ thôi.” Hoắc Tiếu vươn tay nhận lấy chiếc túi dụng cụ của bà, anh cảm thấy mẹ mình mới là người gầy rộc đi, phần tóc ở hai bên thái dương còn loáng thoáng vài sợi bạc.
Nghĩ đến chuyện mẹ gầy yếu, già nua thế này đều là vì lo lắng cho mình, Hoắc Tiếu mím chặt môi thành một đường thẳng tắp.
Thân là quân nhân, anh không làm quốc gia thất vọng, không làm tổ chức thất vọng, càng không làm hoài bão trong lòng thất vọng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng làm con, làm chồng, làm cha, anh thật sự hổ thẹn.
Dù rằng mãi đến khi lên đường đi chấp hành nhiệm vụ rồi, anh mới được biết nội dung của nhiệm vụ.
Thế nhưng điều này vẫn không thể phủ nhận sự thật rằng, anh đã khiến gia đình đau khổ, buồn bã.
“Được rồi, xụ mặt cho ai xem đấy hả? Con là quân nhân, ra chiến trường mưa b.o.m bão đạn để bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của con, mẹ và Đình Đình đều hiểu, đều tự hào vì con… Đúng rồi, Đình Đình! Nhìn đầu óc của mẹ này, con đã gặp Đình Đình rồi đúng không? Sao hả? Ánh mắt mẹ thế nào?” Không ai hiểu con bằng mẹ, chỉ cần vừa liếc mắt một cái, Hồ Tú đã nhận ra sự áy náy của con trai, bà chỉ vờ quở mắng anh hai câu rồi lập tức chuyển chủ đề.
Nghe mẹ hỏi, Hoắc Tiếu vẫn im lặng không đáp lời, thế nhưng trong đầu anh lại vô thức tái hiện lại cảnh tượng lần đầu gặp vợ.
Lúc anh gõ cửa, chắc cô vừa ngủ dậy nên mái tóc dài xõa tung.
Không biết cô đã làm thế nào mà mái tóc dài cong cong hình sóng, giống như từng uốn tóc, lại giống như không phải.
Trước nay Hoắc Tiếu không quá chú ý đến người khác phái, nên không biết miêu tả thế nào.
Chẳng qua anh cảm thấy tư thế lười biếng đó của vợ mình vô cùng xinh đẹp.
Nhưng anh là người hướng nội, ít nói, thế nên anh không có ý định chia sẻ với bất cứ ai về sự kinh ngạc và mê say trong lòng, vì thế lập tức chuyển chủ đề: “Đứa con nhà Trần Tam Yên là trai hay gái thế ạ?”
Cách thay đổi chủ đề khá cứng ngắc, thế nhưng Hồ Tú cũng không có ý vạch trần. Trong lòng bà thầm cảm thấy đắc ý nên tha cho con trai một phen: “Cái gì mà Trần Tam Yên? Người ta tên là Trần Diệu Tổ.”
Dứt lời, nhớ lại quá trình đỡ đẻ lần này, Hồ Tú xụ mặt: “Bỏ đi, cứ gọi là Trần Tam Yên đi. Đúng là sinh được một thằng con trai, thế nhưng cơ thể của thai phụ quá kém, lúc mang thai lại tưởng bầu con gái, nên không được chăm sóc tốt. Trong lúc sinh, đến cả một bát đường đỏ nhà kia cũng không nỡ cho, nếu không phải mẹ đưa bánh quy và mấy viên kẹo mà Đình Đình nhét vào túi mẹ cho cô ta, thì có lẽ đã xảy ra chuyện rồi…”
Nhưng mà do thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, thế nên đứa bé rất yếu ớt, có nuôi sống được không cũng khó nói.
Nghĩ đến thái độ mừng như điên xen lẫn chút hối hận của hai vợ chồng già nhà họ Trần và Trần Tam Yên, Hồ Tú vừa cảm thán lại vừa hả giận.
Chỉ cần bọn họ để ý chăm sóc thai phụ một chút, đứa bé sẽ không yếu ớt đến mức đó.
Chỉ hi vọng người nhà họ Trần có thể nghe lọt lời khuyên của bà, tập trung bồi bổ cơ thể người mẹ, có thế mới đủ sữa cho đứa bé bú.
Hoắc Tiếu cau mày: “Sao nhà họ Trần không sắp xếp người đưa mẹ về? Đêm hôm khuya khoắt thế này, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?” Đây cũng là nguyên nhân khi mới nhìn thấy mẹ, sắc mặt anh mới xa xầm xuống.
Hiện tại là rạng sáng, nhiệt độ âm ba, bốn mươi độ, vài ngày trước mẹ anh còn bị bệnh, hôm nay lại vất vả đến tận bây giờ, đoán chừng còn chưa được ăn cơm.
Nghĩ đến đây, mặt mày Hoắc Tiếu lại càng nhăn nhó hơn: “Mẹ đã ăn gì chưa?”
“Ăn rồi.” Một bát cháo khoai lang, trong bát toàn là khoai lang, chẳng có mấy hạt gạo.
Hoắc Tiếu không tin, anh thò tay vào túi áo, lấy ra một túi bánh bích quy rồi đưa cho bà: “Mẹ ăn trước lót dạ đi.”
Quả thật Hồ Tú rất đói bụng: “Đình Đình đưa cho con à?”
Trong đôi mắt Hoắc Tiếu hiện lên ý cười: “Cô ấy lo con bị đói.”
Hồ Tú: “…”
Hơn hai giờ sáng.
Lận Đình vẫn luôn không ngủ được, cuối cùng cũng đợi được người về.
Khi nghe được tiếng lạch cạch ngoài cổng, cô vội bước ra ngoài định mở cổng.
Thế nhưng vẫn chẳng thể so với tốc độ cạy cổng của người nào đó.
Đợi cô đi đến cổng, thì nó đã bị người bên ngoài đẩy ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi ánh mắt Lận Đình và người đàn ông đối diện nhau, cô nghiêng người nhường đường bằng thái độ rất tự nhiên.
Hoắc Tiếu nhấc chân đi vào, đồng thời cũng để lộ Hồ Tú ở phía sau.
Thấy người bình an vô sự, trên gương mặt Lận Đình hiện rõ sự vui vẻ: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi.”
Hồ Tú đứng trước cổng làm sạch đế giày theo thói quen, rồi mới vừa cởi khăn quàng cổ, vừa đi vào nhà: “Sao đến giờ này rồi mà con vẫn chưa ngủ?”
Lận Đình thuận tay nhận lấy khăn quàng cổ của mẹ chồng, treo lên giá áo, rồi mới quay lại đỡ bà ngồi lên kháng: “Con không buồn ngủ, nên dứt khoát ngồi chờ mẹ về.”
Hồ Tú đ.ấ.m đấm đôi chân tê dại, cười nói: “Sao lại không buồn ngủ? Con nhanh đi ngủ đi.”
Tình cảm giữa người với người phải có qua có lại, mấy ngày nay được mẹ chồng quan tâm chăm sóc, tất nhiên Lận Đình cũng sẽ không keo kiệt mà đáp lại: “Con không vội, cùng lắm thì sáng mai con ngủ nướng thêm chút là được. Nhưng mà mẹ đó, sắc mặt mẹ kém lắm.”
“Vậy đi, con đi nấu mì, mẹ lấy nước ấm trong phích rửa mặt, thuận tiện ngâm chân đi nhé. Con đã chuẩn bị sẵn chậu nước lạnh kia rồi, mẹ chỉ cần cho thêm chút nước ấm là được… Chờ mẹ ngâm chân xong, là mì cũng vừa chín tới.”
Dứt lời, cô lập tức đứng dậy, bê khay mì sợi đặt trên bàn lên.
Cảm nhận được sự quan tâm của con dâu, cả người Hồ Tú khoan khoái, dễ chịu. Bà hỏi: “Mì ở đâu ra thế?”
Nghe vậy, Lận Đình bê khay mì đến trước mặt bà, xốc lên lớp vải chống bụi bên trên ra, để lộ những sợi mì được cắt gọn gàng, đều tay. Cô đắc ý hỏi: “Con cán đó, mẹ thấy thế nào?”
Quả nhiên Hồ Tú lập tức khen cô: “Ôi chao, vừa nhìn đã biết là ngon rồi. Con giỏi quá, chỉ nhìn một lần đã biết làm ngay.”
Lúc này Lận Đình đã ý thức được rằng trong phòng có thêm một người đàn ông, cô xấu hổ không dám đắc ý thêm nữa, mà vội thúc giục: “Mẹ nhanh ngâm chân đi thôi, con đi nấu mì.”
Hồ Tú đứng dậy: “Để mẹ nấu với con.”
Lận Đình không đồng ý: “Mẹ không thấy mệt à?”
Dứt lời, cô không để đối phương có cơ hội nói chuyện, mà lập tức xoay người đi nhanh vào bếp.
Hoắc Tiếu vẫn luôn im lặng, lúc này mới cởi áo khoác quân trang của mình ra, treo lên giá áo.