Lý Tử Huyên chạy ra đường bắt một chiếc taxi rồi cô bảo tài xế chạy đi, cô lục trong balo của nguyên chủ lấy ra chiếc điện thoại cô bật định vị xem nhà của nguyên chủ ở đâu rồi đưa cho tài xế xem.
Đến nơi cô trả tiền rồi đứng nhìn ngôi nhà của nguyên chủ, là ngôi nhà hai tầng nhưng không quá lớn, tổng thể lấy tông trắng làm chủ đạo.
Lý Tử Huyên kiếm trong balo chìa khóa nhà rồi mở cửa đi vào, khắp nhà là mùi tinh dầu hoa hồng dịu ngọt, cô nhìn lướt qua rất gọn gàng và ngăn nắp.
Cô đi lên phòng ngủ để thay đồ, bên trong phòng ngủ chọn màu xám hồng cô chạy đến tủ đồ mở ra xem, mấy tiểu thuyết cô đọc toàn là nữ phụ mặc thiếu vải, Lý Tiểu Sở thì không được đề cập về quần áo nên cô phải xem.
Bên trong tủ đồ là quần short, áo cúp ngực, đầm dây chất liệu mỏng khiến cô thầm than trong lòng.
Nhưng nhìn xuống là những chiếc quần jean, quần vải đen, áo phông đen, trắng. Lý Tử Huyên thầm phán đoán: ” có thể Lý Tiểu Sở vốn thích quần dài áo phông, nhưng vì hắc hóa nên mới mua mấy cái đầm dây này, mấy cái hở hang này không nhiều chắc là chỉ mới mua “
Lý Tử Huyên chọn một cái áo phông trắng và quần vải đen để tắm rửa.
_____________________
Sau khi tắm rửa xong Lý Tử Huyên bước ra ngồi lên giường.
– Nếu trong tiểu thuyết thì xuyên không nữ phụ bình thường thì mình đi shopping sẽ gặp nam chủ sau đó tuyệt tình khiến nam chủ cảm giác mất mát – Lý Tử Huyên nói giọng như ‘ cà khịa ‘
– Nhưng mà…mình đâu có đi shopping thì không phải gặp nam chủ rồi..hihi.. – Lý Tử Huyên nằm dài lên giường rồi cười.
” Reng…reng…reng “
Lý Tử Huyên bật dậy lấy điện thoại, là An Huyệt bạn thân của Lý Tiểu Sở đây mà.
– Alo – Lý Tử Huyên nói.
– Tiểu Sở cậu không sao chứ? – An Huyệt hỏi.
– Tớ…không sao – Lý Tử Huyên nói.
– Cậu còn ở trong bệnh viện không? Để tớ đến thăm cậu – An Huyệt nói.
– Không, tớ về nhà rồi – Lý Tử Huyên trả lời.
– Vậy tớ đến nhà cậu, chờ tớ qua nhé – An Huyệt nói.
– À…ừm, cậu qua đi – Lý Tử Huyên đáp.
Cô ngắt máy, nằm trên giường mà không ngừng ngưỡng mộ Lý Tiểu Sở.
– Tuy là ai cũng ghét cô, nhưng mà cô vẫn có người bạn tốt như An Huyệt vậy mà cô còn không biết trân trọng – Lý Tử Huyên nói, không biết nguyên chủ có nghe không nhưng cô vẫn nói.
Lý Tử Huyên nhớ khi An Huyệt khuyên Lý Tiểu Sở đừng đối đầu với nữ chính nữa, Lý Tiểu Sở không nghe ngược lại còn tức giận với An Huyệt nữa.
” Reng…Reng…Reng “
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Lý Tử Huyên ngồi dậy không nhìn tên người gọi mà bắt máy.
– Lý Tiểu Sở cô đang ở đâu? – đầu dây bên kia tức giận hỏi.
Lý Tử Huyên nghe vậy liền bỏ điện thoại xuống bay xuống giường, nhìn vào tên người gọi cô mới tá hỏa: ” là Trịnh Vũ, nam chủ đây mà “, ngay lập Lý Tử Huyên nhấn tắt máy.
– Cuộc đời mình chưa bao giờ hèn như lúc này, một cuộc gọi cũng không dám nghe – Lý Tử Huyên gương mặt đầy đau khổ.
” Reng…Reng…Reng “
Lại là tiếng chuông điện thoại, Lý Tử Huyên đã rút kinh nghiệm cô nhìn vào màn hình điện thoại, lần này là Lưu Vương Khải lại là một nam chủ.
Lý Tử Huyên khóc không thành tiếng, đợi cho tiếng chuông điện thoại không còn nữa cô liền cho số điện thoại của các nam chủ vào danh sách đen.
Sau khi cho bọn nam chủ vào danh sách đen xong tâm trạng cô cảm thấy thoải mái hơn, cô bước đến bàn học của nguyên chủ để xem.
Lý Tiểu Sở theo học ngành Quản trị kinh doanh Quốc tế vì nữ chính cũng học ở đó, Lý Tiểu Sở muốn học chung với nữ chính để được nhìn thấy các nam chủ.
Bàn học của Lý Tiểu Sở rất gọn gàng, tập sách cũng rất đầy đủ. Cô nhìn một lượt rồi nói:
– Lý Tiểu Sở thật ra cũng không phải hạng người xấu xa gì chỉ vì ganh tị với nữ chính được nhiều người yêu mến nên mới hãm hại nữ chính, xem ra Lý Tiểu Sở cũng không đáng ghét lắm –
Nói rồi Lý Tử Huyên xuống phòng bếp kiếm đồ để nấu ăn, nhưng mà trong bếp và tủ lạnh chẳng còn thứ gì để nấu cả.
Ngay lúc này tiếng chuông cửa vang lên, theo quán tính của một học viên trường Quân đội cô không chạy ra mở cửa ngay, mà quan sát bằng cửa sổ.
Lý Tử Huyên nhìn ra thì lại thất kinh một lần nữa, bên ngoài là ba nam chủ Trịnh Vũ, Lưu Vương Khải và Mạc Tuấn Khiêm.
Không phải dễ dàng mà cô biết ba người họ là nam chủ, mà là khi cô đọc tiểu thuyết tác giả có đề cập đến đồ mà họ mặc nhưng theo nguyên tác thì họ sẽ đến bệnh viện để dạy dỗ Lý Tiểu Sở chứ không phải đến tận nhà.
Cô hoảng hốt nhanh chóng kéo màn lại, lấy điện thoại và ví bỏ vào balo rồi chạy xuống phòng bếp mở cửa sổ rồi trèo ra ngoài.
Tiếp đất an toàn Lý Tử Huyên thở phào, cũng may là nguyên chủ thấp bé mới có thể trèo qua được, chứ nếu cao như cô thì dính ở cửa sổ luôn mất.
Cô lấy điện thoại ra gọi điện cho An Huyệt, ngay lập tức An Huyệt bắt máy.
– Alo, Tiểu Sở – An Huyệt nói.
– Cậu đi đến đâu rồi? – Lý Tử Huyên hỏi.
– Xong đèn đỏ này là đến nhà cậu – An Huyệt trả lời.
– Cậu dừng ở đó đi tớ chạy ra ngay – Lý Tử Huyên nói.
– Nhưng mà… –
Chưa để An Huyệt nói hết Lý Tử Huyên đã ngắt máy bỏ vào lại balo, rồi cô trèo tường thoát ra ngoài.
Cô chạy đến gần cột đèn xanh đèn đỏ thì thấy một chiếc taxi dừng ở bên lề, không nghĩ nhiều cô lập tức chạy đến, nhìn vào bên trong xe chỉ thấy mỗi ông tài xế.
– Tiểu Sở tớ ở đây – giọng An Huyệt vang lên từ sau lưng cô.
Cô xoay người lại thì gặp An Huyệt…còn cả một anh chàng soái ca phía sau lưng An Huyệt.
Anh chàng kia đến gần cô, mùi thuốc sát trùng trên người anh ta khiến cô bất giác lùi lại. Trong các nhân vật mà cô đang đọc thì chỉ có anh trai của Lý Tiểu Sở là bác sĩ thôi.
Lý Tử Huyên cắn răng cúi đầu: ” Đúng là chạy trời không khỏi nắng mà, đã trốn ra được đến đây rồi còn gặp ngay Lý Phong là sao chứ? Lý Tử Huyên mày đúng là xui tận mạng mà “