Tại nhà hàng Nhật.
Lý Tử Huyên ăn nhưng cảm thấy cứ nuốt không trôi vì Lý Phong ngồi đối diện nhưng cứ nhìn chằm chằm vào cô, đến cả An Huyệt ngồi bên cạnh cũng phải toát mồ hôi thay cô.
– Cô ăn đi lát nữa bọn họ đến – Lý Phong nói.
Lý Tử Huyên ngước mắt nhìn Lý Phong rồi suy nghĩ: ” bọn họ? Chẳng lẽ là đám nam chủ? Chết rồi, chết rồi, chết thật rồi! Lý Tiểu Sở à anh trai cô đúng là quá ác “.
Lý Tử Huyên lấy điện thoại ra vào phần ghi chú gõ chữ rồi lén đưa cho An Huyệt xem.
– ‘ Lát nữa mình vào nhà vệ sinh rồi tìm cách trốn, cậu cũng phải kiếm cơ hội bỏ chạy đi ‘ –
An Huyệt được xong thì đồng ý, Lý Tử Huyên thu điện thoại lại bỏ vào balo.
– Tôi muốn đi vệ sinh, hai người tiếp tục ăn đi – cô nói.
Cô đứng dậy bước đi rất bình tĩnh rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Chiếc áo phông trắng này khá rộng nên cô biến tấu nó thành một chiếc áo ngang ngực sơ-vin vào rồi bước ra ngoài buộc tóc đuôi ngựa, đeo thêm cái kính mát.
Ngay lúc này một người phụ nữ đi vào đi vào đẩy theo một em bé cô quan sát một lát rồi bắt chuyện:
– Đứa bé là con chị à, trong rất đáng yêu –
– Phải, là con tôi cảm ơn cô nha – người phụ nữ cười trả lời.
– Chị đến đây nhưng không đi với người thân sao mà không nhờ họ trông bé cho chị? – cô hỏi.
– Tôi là mẹ đơn thân, hôm nay đến ăn chỉ có một mình lát nữa sẽ có người đến chỗ tôi về – người phụ nữ nói.
– Tôi xin lỗi, vậy chị có cần tôi giúp không? – cô đề nghị.
Người phụ nữ nhìn cô chắc là đang sợ cô là lừa đảo đây mà, cô cũng bất đắc dĩ mới đưa ra kế sách này.
– Tôi không có ý gì đâu chỉ là tôi đang chuẩn bị ra về thấy chị còn nhiều đồ quá nên muốn giúp chị thôi – cô nói.
– Cũng được, cảm ơn cô trước – người phụ nữ trả lời nhưng đầy vẻ phòng bị.
– Không có gì đâu – cô trả lời.
Lý Tử Huyên cầm lý những túi đồ của người phụ nữ đi cùng người phụ nữ, tuy người phụ nữ đã đồng ý để cô giúp nhưng vẫn cảnh giác với cô, không sao đây là điều đương nhiên.
Cô lấy điện thông báo cho đồng đội An Huyệt của mình mau chuồn rồi mới đi.
Ra ngoài cô nhìn thấy Lý Phong và An Huyệt vẫn còn ngồi ở bàn ăn cô lấy bình tĩnh và đi hiên ngang.
Đến cửa gặp ba nam chủ đang đi vào, sự hồi hộp của cô từ từ dâng cao rồi cũng lướt qua bọn họ, cô thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên….
– Cô gái – là giọng của một người đàn ông.
” Chẳng lẽ bọn họ đã nhận ra mình? ” suy nghĩ của Lý Tử Huyên.
– Cô làm rớt áo khoác – người đàn ông nói.
– Cảm ơn cậu – người phụ nữ đi cùng với cô trả lời.
Cô suýt nữa là đứng tim chết mất, thì ra là nói với người phụ nữ kia chứ không phải cô. Rồi bọn nam chủ đi đến bàn của Lý Phong còn cô thì an toàn ra khỏi nhà hàng.
Trong lúc cô đang giao đồ lại cho người phụ nữ, thì có một người đi đến.
– Chị họ – là giọng một cô gái.
– Cẩm Chi mau đến giúp chị – người phụ nữ trả lời.
” Cẩm Chi? Chẳng lẽ là Hạ Cẩm Chi nữ chính của truyện? Ôi…Lão Thiên à tôi đã đi trốn rồi sao ông vẫn không tha vậy! Đúng là tránh vỏ dưa lại trượt vỏ chuối mà ” suy nghĩ của Lý Tử Huyên.
– Lý Tiểu Sở? Sao lại là cô? – Hạ Cẩm Chi hỏi.
– A..hihi, chào…chào Cẩm Chi – cô ấp úng nói.
– Chuyện hôm đó cô hại tôi mọi người biết hết cả rồi – Hạ Cẩm Chi nói.
– Tôi…tôi biết nên hôm nay mọi người đến nhà hàng này để bàn luận cách xử lý tôi đó, họ đang ngồi ở bên trong đông lắm – cô trả lời.
– Mọi người đang ở bên trong sao? Ở bàn nào vậy? – Hạ Cẩm Chi hỏi.
– Là ở bàn số 23, mọi người đang ở đó cô cũng mau vào đi – cô cố gắng ‘ dắt mũi ‘ cô ta.
– Được – Hạ Cẩm Chi trả lời.
Sau đó, cô ta đi vào nhà hàng Lý Tử Huyên nhân cơ hội chuồn nhanh. Vào đến cửa nhà hàng cô ta cảm thấy có cái gì đó nó sai sai liền quay ra tìm cô nhưng không thấy bóng người đâu, khiến Hạ Cẩm Chi cứ nghĩ cô lừa cô ta nên cô ta tức tối bỏ về cùng với người chị họ.
______________________
Không biết chạy được bao lâu thì Lý Tử Huyên dừng lại trước một con hẻm nhỏ, lấy điện thoại ra xem thì thấy An Huyệt nói đã trốn được bảo sẽ đến tìm gặp cô.
Cô nhanh chóng trả lời rồi tìm chỗ để ngồi xuống thì từ bên trong con hẻm vọng ra là tiếng đánh nhau tuy không liên quan gì đến mình nhưng cô vẫn chạy vào xem sao.
Đến nơi là một đám học sinh nam đang đánh đập một bạn học nam, Lý Tử Huyên là con người của công lý sao có thể trơ mắt nhìn được.
– Các cậu đang làm cái gì đó? – cô nói lớn.
– Liên quan gì đến cô, tránh ra – một tên đứng ra nói, nhường như hắn là tên đầu xỏ.
Cô chạy đến đẩy bọn họ ra che chắn trước bạn nam kia và nói:
– Các cậu có biết như vậy là đang phạm luật không, các cậu có thể bị kiện vào tội cố ý gây thương tích –
– Cô em, cô em nghĩ tụi anh sẽ sợ sao? – tên đầu xỏ trả lời với điệu bộ chăm chọc.
– Ngoan tránh ra đi nha –
Tên đầu xỏ đi đến vỗ vào vai cô, ngay lập tức bị cô nắm lấy rồi bẻ tay hắn, cho hắn một cú vào bụng đầy đau đớn.
Đám đàn em của hắn cùng lúc xong lên nhưng từng tên từng tên bị cô đánh không thương tiếc, không còn cách nào khác bọn họ phải bỏ chạy.
Cô đi đến chỗ bạn học nam kia, định chạm vào xem vết thương cho cậu ta nhưng bị cậu ta gạt tay ra, cậu ta khó nhọc đứng lên.
– Ai cần chị giúp, một mình tôi có thể xử hết bọn họ, đúng là nhiều chuyện – cậu ta nói rồi bỏ đi.
Lý Tử Huyên á khẩu, cậu ta xử được thì đâu có bị đánh như vậy còn mạnh miệng với cô nữa, giúp người mà cũng bị mắng không biết Lý Tử Huyên đã ăn nhầm thứ gì mà hôm nay xui xẻo quá không biết.